Thất Sơn Tiên Môn

Chương 139: Chiến Đại Bàng Tinh

Quân KaKa

06/05/2022

“Víu … Roẹt roẹt roẹt..”

“Phập.. phập.. phập.. phập.. phập..”

“Víu … Roẹt roẹt roẹt..”

“Phập.. phập.. phập.. phập.. phập..”

Tiếng không khí bị cắt đứt, đốt cháy, cùng với tiếng dã thú bị chặt làm đôi liên tục vang lên. Mỗi lần Thạch Sanh chém ra một rìu là có vài chục con dã thú bỏ mạng.

Ánh sáng từ chiếc rìu lóe lên liên tục, những vết chém đốt cháy xuyên qua không khí làm cả khu vực bị thắp sáng lên.

Nếu nhìn từ xa, người ta rất dễ liên tưởng tới một chiến binh đang cầm một loại vũ khí hiện đại, không ngừng bắn phá xung quanh. Nhưng thực sự thì đó chỉ là do không khí bị rìu chém cháy mà thành.

Máu dã thú bị chém chết đã tạo thành hồ nhỏ, xác chết của bọn chúng cũng biến thành ngọn đồi. Thạch Sanh đứng lên trên ngọn đồi ấy mà không ngừng vung rìu chém.

Mặc dù thành tích chiến đấu vô cùng khủng bố. Và kể cả khi Thạch Sanh có sức lực không có đáy. Thế nhưng Thạch Sanh vẫn đang bị mất dần khí thế. Lý do là vì số lượng áp đảo của thú triều.

Cho dù đám dã thú này không thể gây thương tích cho Thạch Sanh, nhưng lấy thịt đè người cũng có thể chôn vùi hắn.

“Không được! Nếu tiếp tục kéo dài, sợ rằng mình sẽ bị chôn vùi ở chỗ này”

Thạch Sanh vừa chiến đấu vừa tìm cách thoát khỏi trung tâm thú triều này. Hắn lại không thể chạy về Thánh Đế Thành, làm như vậy chẳng khác nào mang địch về nhà.

Ánh mắt Thạch Sanh nhìn qua cái hố công trường to lớn. Bỗng một ý nghĩ táo bạo nảy sinh trong đầu Thạch Sanh.

“Mặc dù mình còn chưa biết cái hố này dùng để làm gì? Nhưng chỉ cần phá hủy nó thì cũng không còn quan trọng nữa. Ít nhất cũng có thể làm đảo lộn kế hoạch của Đại Bàng Tinh”

Nghĩ là làm ngay! Thạch Sanh vừa chiến đấu vừa từ từ di chuyển về phía cái hố công trường. Khi tiếp cận đủ gần thì hắn nhảy xuống con đường xoắn ốc dẫn xuống đáy hố.

Bọn dã thú chỉ biết điên cuồng nhào xuống theo, một lượng lớn đều rơi thẳng xuống đáy hố mà bỏ mạng. Trong ánh mắt của bọn chúng chỉ có khát máu, không có chút cảm xúc gì khác.

Nhờ vậy mà Thạch Sanh được giảm bớt áp lực do số lượng thú triều gây ra. Hắn càng lúc càng di chuyển sâu xuống đáy hố. Mục đích là dùng xác chết của thú triều để lấp luôn cái hố này lại.

Đám đông dã thú không ngừng nhào xuống, xác chết của bọn chúng đã phủ đầy đáy hố. Một số dã thú nhờ có “đệm” thịt của đồng bọn mà không còn chết ngay khi rơi xuống hố.

Rất nhanh thì số lượng dã thú rơi xuống sống sót đã tăng lên. Thạch Sanh liền bị áp lực từ 2 hướng. Nhưng hắn không e ngại, áp lực này còn nhỏ hơn rất nhiều so với khi ở trên mặt đất.

Cảnh chém giết vẫn đang diễn ra, xác dã thú bị chém chết lại rơi xuống đáy.

— QUẢNG CÁO —

Hơn 3 tiếng đồng hồ sau, toàn bộ phần đáy hố đã biến mất. Thay vào đó là xác của đám dã thú. Số lượng nhiều tới mức đã lấp được một phần tư cái hố.

Ở phần giữa đã nhô lên cao như một ngọn đồi nhỏ, cảnh tượng rất giống trên mặt đất.

“QUÁC!...... QUÁC!...... QUÁC!......”

Giữa trời đất bỗng vang lên 3 tiếng kêu thánh thót. Mỗi một tiếng kêu đều bị kéo dài và ngân vang rất lâu. Làm cho người nghe thấy cứ như chỉ có một tiếng kêu nhưng lại ngân lên 3 lần.



Trong tiếng kêu này có thể nghe ra tâm tình tức giận cùng cực của đối tượng đã phát ra. Đó là một loại thù hận không chết không thôi.

Toàn bộ dã thú đều bị tiếng kêu này làm cho đông cứng thân hình lại. Cho dù bọn chúng đang làm gì thì đều trở nên bị bất động. Từ sâu trong ánh mắt của bọn chúng, ánh mắt vốn chỉ có khát máu, giờ đây đã bị sợ hãi chiếm lĩnh.

Thạch Sanh cũng nghe thấy tiếng kêu này, động tác chém giết của hắn cũng tạm dừng lại. Nhưng hắn tạm dừng không phải vì sợ hãi mà là chiến ý dâng cao.

Ánh mắt Thạch Sanh như xuyên qua không gian nhìn tới bóng dáng một con đại bàng đang bay đến trên trời cao.

Toàn thân con đại bàng này được bao phủ bởi bộ lông đen huyền. Màu đen này không đơn giản là đen, nó như thể là không có gì cả, đen tuyệt đối, không phản xạ bất cứ ánh sáng nào.

Đôi mắt nó vàng rực, tỏa ra ánh sáng như một ngọn lửa. Nó cũng như nhìn xuyên qua không gian tới chỗ Thạch Sanh. Trong đôi mắt chất chứa muôn ngàn thù hận, có thể nói là không chết không thôi.

Thạch Sanh tay cầm thật chặt chiếc rìu, đôi mắt bốc lên chiến ý hừng hực cùng với hận thù không kém gì đối phương. Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn.

“Đại Bàng Tinh! Đến đây và kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi đi”

Sau tiếng hét của Thạch Sanh, dị biến phát sinh. Toàn bộ thân thể của hắn như bị kích thích mãnh liệt. Lỗ chân lông toàn thân mở rộng, nguyên khí thiên địa ồ ạt bị hấp thu rồi chuyển thành linh lực.

Linh lực nhanh chóng tràn vào kinh mạch toàn thân, len lỏi qua từng ngóc ngách tế bào. Sau đó đi một vòng xoay ngược trở lại làn da.

Khi ra ngoài làn da thì linh lực tích tụ lại và bám lên da của hắn. Nhìn giống như thân thế hắn đang bị tô thêm một lớp sơn ánh sáng trong suốt vậy.

Thạch Sanh bước ra một bước, một bước này của hắn bất ngờ lại đạp lên không trung. Nơi đó giống như có một bậc thang, hắn cứ thế từng bước một đi thẳng lên trời cao.

Đứng ở độ cao hơn một ngàn mét, ánh mắt Thạch Sanh lấp lóe ánh sáng. Hắn đã có thể thấy mơ hồ từ khoảng cách rất xa, có bóng dáng Đại Bàng Tinh đang bay đến.

Mặc dù đang là ban đêm, bầu trời chỉ được soi sáng mờ nhạt nhờ mây ánh sáng. Nhưng lúc này Thạch Sanh không còn bình thường. Đôi mắt của hắn không bị ánh sáng hạn chế, hắn nhìn thấy là bản chất sự vật sự việc.

— QUẢNG CÁO —

Mắt thấy bóng dáng Đại Bàng Tinh ngày càng gần, tiếng kêu thánh thót chấn nhiếp linh hồn cứ vang lên liên tục. Thạch Sanh làm ra bộ dáng sẵn sàng nghênh chiến.

“Đây có thể là một lần bộc phát cuối cùng của mình! Nếu có chết thì cũng phải giết được Đại Bàng Tinh, kết thúc nguy cơ loài người bị tuyệt diệt”

Thạch Sanh tỏ ra kiên định, nguyên khí thiên địa như cảm ứng được quyết tâm chiến đấu tới chết của hắn. Chúng lại ào ào kéo nhau đến dung nhập vào thân thể hắn.

Lớp linh lực hình thành bên ngoài thân thể Thạch Sanh lúc này đã vô cùng chói mắt. Người bình thường đã không còn khả năng nhìn rõ bên trong đoàn sáng là thứ gì.

Trạng thái lúc này của Thạch Sanh dường như là một loại bộc phát với một cái giá lớn. Theo những gì hắn thì thầm thì có thể cái giá của lần này có thể là mạng sống.

Ở một khoảng cách hơn 20 km từ xa, Đại Bàng Tinh đã có thể nhìn thấy rõ ràng đoàn sáng do Thạch Sanh tạo ra. Ánh mắt nó chẳng những không e sợ mà còn tỏ ra quyết liệt hơn, tốc độ nhất thời lại tăng nhanh hơn.

Nhìn vào ánh mắt của nó thì có thể thấy nó thèm thuồng máu thịt của Thạch Sanh. Dường như ăn Thạch Sanh sẽ mang lại cho nó một lợi ích vô cùng to lớn.

Bởi vì bộc phát tốc độ nhất thời quá nhanh, không khí nơi Đại Bàng Tinh bay qua bị đốt cháy lên. Tạo ra cảnh tượng chẳng khác nào thiên thạch rơi xuống.

Khi khoảng cách dần thu hẹp lại, chân phải của Thạch Sanh đạp về phía sau, chân trái thì nhẹ khụy xuống, hai tay cầm rìu hướng ra sau, tạo thành dáng chuẩn bị chém.

Đại Bàng Tinh cũng há to miệng, trong miệng của nó dần tích tụ một lực lượng. Có thể nhìn thấy từng tia hắc mang tỏa ra từ trong miệng, hình thành một khối cầu đen huyền.

Khi nhìn vào khối cầu này, người ta có ảo giác thứ đó đang phát sáng, nhưng ánh sáng lại là màu đen.



Khi khoảng cách 2 bên chỉ còn không tới 3 km. Thạch Sanh đạp mạnh ra phía sau, thân hình lao thẳng tới trước, đối đầu trực diện với Đại Bàng Tinh.

Tay hắn chém một rìu từ trên cao xuống, tạo thành một lưỡi rìu gió thẳng đứng bay tới Đại Bàng Tinh. Lưỡi rìu gió đi qua chỗ nào là không khí ở đó bị cắt ra, đốt cháy ra ánh lửa xanh biếc.

Song song đó, Đại Bàng Tinh cũng đồng thời làm động tác vươn chiếc mỏ lên cao, rồi gập mạnh xuống. Khối cầu đen huyền trong miệng nó cũng bắn ra theo hình trăng khuyết, hình thành một lưỡi đao gió chém tới hướng Thạch Sanh.

Từ xa quan sát, sẽ thấy hai hình trăng khuyết đang xuyên qua không khí bay thẳng vào nhau, đi theo sau chúng là 2 bóng hình. Một người toàn thân bao bọc trong ánh sáng của linh lực, một con đại bàng có chiều dài sải cánh hơn 40 mét.

Một hình trăng khuyết tỏa ra ánh sáng, một thì âm u tối tăm, cứ như là sự đối đầu của quang minh và hắc ám. Toàn bộ đất trời lúc này đã bị chìm trong tiếng rít sắc nhọn của không khí bị ma sát.

Chỉ hơn 1 giây ngắn ngủi thì 2 đòn tấn công đã va chạm với nhau. Khoảnh khắc đó, anh sáng chói lòa phát ra, không khí như bị dồn nén rồi giải phóng, một đợt sóng xung kích lấy vụ va chạm làm trung tâm tràn ra bốn phương tám hướng.

Sức công phá đó làm cho thân hình của Đại Bàng Tinh và Thạch Sanh đang lao tới thì bị dội ngược trở lại.

Toàn bộ mây trời bị đánh tan, gần như toàn bộ thực vật dưới mặt đất cũng bị xô ngã. Những dã thú trong phạm vi 3 km trở lại trên cơ bản là bị ép vỡ nội tạng chết hết.

— QUẢNG CÁO —

Lúc này mới có thể nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra. Rõ ràng là âm thanh không khí bị ép nổ có tốc độ chậm hơn rất nhiều so với những gì vụ nổ gây ra.

Tiếng nổ to lớn truyền xa tới tận Thánh Đế Thành, còn kèm theo một chút dư âm xung kích. Từ khoảng cách vô cùng xa cũng có thể nhìn thấy một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt. Rất giống một vụ nổ pháo hoa.

Toàn bộ dã thú đều im bật, nằm sát mặt đất, không con nào dám di chuyển nửa bước. Chỉ có một số dã thú cường đại mới có thể còn đứng được. Chúng đứng đó, ngẩn cao đầu nhìn lên phía trời cao.

Tại đó, 2 thân hình như ngày đêm đối lập, đang từ từ ổn định lại thân hình, chuẩn bị tái đấu chiêu tiếp theo.

Đại Bàng Tinh và Thạch Sanh cũng nhận lấy tổn thương nhất định. Khi Thạch Sanh ổn định lại thân hình, khóe miệng của hắn đã tràn ra một ít máu tươi. Đại Bàng Tinh thì đã mất đi rất nhiều lông vũ từ vụ nổ xung kích.

Vừa ổn định lại thì Thạch Sanh đã lao tới, tay cầm chắc rìu chiến, nhắm thẳng vào vị trí phần ngực của Đại Bàng Tinh mà bổ tới.

Ánh mắt Đại Bàng Tinh rực cháy, nó mạnh mẽ ổn định thân hình, hai cánh nhanh chóng đan chéo với nhau ở trước ngực đỡ lấy đòn tấn công của Thạch Sanh.

“KENG!”

Âm thanh như kim loại va chạm vang lên, chiếc rìu của Thạch Sanh bổ lên bộ lông cánh của Đại Bàng Tinh thì giống như bổ vào sắt thép. Một vài chiếc lông bị mạnh mẽ xé toạc ra, nhưng nhìn chung là không tạo ra thương tổn gì cho Đại Bàng Tinh.

Ngay lúc đó, đầu của Đại Bàng Tinh mạnh mẽ mổ xuống, dùng chiếc mỏ sắc nhọn của mình nhắm tới đầu của Thạch Sanh mà tấn công.

Thạch Sanh chỉ có thể kịp vươn rìu ra đón đỡ

“KENG!”

“BÙM!”

Lại một âm thanh kim loại va chạm vang lên, đi liền sau đó là một tiếng nổ. Đòn tấn công của Đại Bàng Tinh không đơn thuần chỉ chứa công kích vật lý thông thường, còn kèm theo chấn động yêu linh lực.

Sự va chạm của yêu linh lực và yêu linh lực tạo ra một vụ nổ. Thạch Sanh và Đại Bàng Tinh cũng dựa theo sóng xung kích của vụ nổ mà tách ra.

Cả 2 cách nhau không qua 50 mét, ánh mắt dữ tợn nhìn đối phương!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook