Chương 68: Anh Diễn Giỏi Quá Nhỉ
Tố Lưu Hồi Xuyên
30/10/2022
“Chậm một chút chậm một chút.”
“Đừng nhúc nhích.”
“Keo này độ bám tốt ghê đó.
“Anh thích tự mình thí nghiệm đúng không?”
Lâm Yến một tay cầm di động chiếu vào rương, một tay khác nắm kéo, cắt từng mảnh vải dính trên người anh xuống.
Do có chút không để ý nên cây kéo thường chọc vào người Lục Tẫn.
Lục Tẫn bị lưỡi kéo lạnh lẽo dán lên người, không kiềm chế được mà run rẩy.
Lâm Yến: “Đã nói là anh đừng có nhúc nhích.”
Lục Tẫn hít một hơi thật sâu: “Anh sợ em cắt trúng vào chỗ không nên cắt.”
Lâm Yến dừng lại một chút, như suy tư gì đó rồi nói: “Sao em lại không nghĩ tới nhỉ?”
Lục Tẫn: “?!”
Lâm Yến: “Cứ cắt phăng đi là xong ha.”
Lục Tẫn xin tha: “Huhu đừng, em cứ cắt vải tiếp đi, anh hứa sẽ ngồi yên mà.”
Lâm Yến: “Anh dứt khoát cởi quần ra…”
Lục Tẫn nghiêm khắc cự tuyệt: “Người đứng đắn không thể để lộ mông đâu nha.”
Lâm Yến cắt xong miếng cuối cùng: “Cũng không có tên đứng đắn nào lại dán mông mình lại bằng keo đâu anh.
Được rồi đó, anh thử đứng dậy xem.”
Lục Tẫn đứng lên.
Bờ mông lại có chút mát mẻ.
Lâm Yến đứng dậy mở cửa lớn ra, cửa sổ trong nhà không đóng. Gió từ bốn phương tám hướng thổi mạnh vào, chui vào khe hở trong quần của Lục Tẫn.
Tuy rằng bên trong còn quần đùi, nhưng quần bên ngoài lại thủng một lỗ lớn. Lục Tẫn cũng cảm thấy cả người khó chịu.
Anh cầm lấy cái nắp hộp, che lại bờ mông: “Em đi vào trước đi.”
Lâm Yến vốn còn muốn tiếp tục trêu chọc anh nhưng thấy anh mặc đồ ngủ mỏng manh. Đứng ngoài một lúc nữa khéo có khi còn bị cảm lạnh.
Lâm Yến: “Nhớ cầm cái hộp đi vào nha.”
Lục Tẫn dùng một cái tay khác kéo cái hộp vào nhà.
Lâm Yến đứng ở trước cửa phòng ngủ nhìn anh: “Chuyển phát nhanh bây giờ còn gửi được cả người luôn cơ à?”
Lục Tẫn kéo cái hộp theo sau, tiện tay đóng cửa lại: “Không phải, anh ngồi xe điện của ảnh tới đây rồi mới chui vào cái hộp.”
Lâm Yến: “Sao anh không tự đi tới luôn đi?”
Lục Tẫn: “Làm như vậy mới có cảm giác nghi thức.”
Lâm Yến liếc xuống một cái, giễu cợt nói: "Vâng, bờ mông dính cứng ngắc vào hộp, có cảm giác nghi thức thật.”
Lục Tẫn: “……”
Người vừa tới, Lâm Yến suy nghĩ vài giây, nếu giờ trực tiếp đem anh vào phòng ngủ cũng không tốt lắm.
Cứ bị giống giống tìm nhà nghỉ để “làm gì”.
Lâm Yến chỉ vào sô pha: “Anh ngồi đi, em đi rót ly nước.”
Lục Tẫn đặt hộp quà tặng ở một góc phòng, cạnh hai cục đá chặn cửa cao to lực lưỡng, trả lời cậu: "Không cần đâu.”
Lâm Yến bỏ qua câu không cần này, cậu đi xuống phòng bếp rót ly nước.
Lúc cậu bước ra thì thấy Lục Tẫn đang nhìn quanh bốn phía như đánh giá phòng khách của cậu.
Lâm Yến hỏi: “Có cảm tưởng thế nào?”
Lục Tẫn nói: “Trống không luôn.”
Lục Tẫn chỉ ghé qua một lần vì chương trình nên thật ra cũng không có thấy rõ bài trí bên trong nhà của Lâm Yến.
Lần này anh đã thấy rõ rồi.
Đúng nghĩa rỗng tuếch luôn.
Trong nhà chỉ có một cái bàn trà, một bộ sô pha, một cái TV và kệ đặt tủ TV.
Lâm Yến đã thuê nhà sống ở đây mấy năm rồi. Vậy mà cái gì cũng không có, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng không có luôn.
So với cái ổ chất đầy đồ đạc linh tinh của Lục Tẫn, nhà Lâm Yến lại trông chẳng khác gì bản mẫu lúc đi xem nhà.
Lục Tẫn tưởng tượng ra sinh hoạt trước kia của Lâm Yến.
Có lẽ sau khi về nhà cũng chỉ có thể nằm trên sô pha xem điện thoại.
Chán rồi thì đi vòng vòng, nghĩ xem còn có thể làm gì nữa, người nói chuyện chung cũng không có luôn.
Lâm Yến cầm ly nước đi đến trước mặt anh, “Làm sao vậy?”
Lục Tẫn nhận cái ly, nói: “Anh đến bên em sớm một chút là tốt hơn rồi.”
Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Có thể sẽ bởi vì quá ồn mà bị em đuổi ra ngoài đó.”
Lục Tẫn cười hỏi lại: “Thật à?”
Lâm Yến: “...Ờ.”
Lục Tẫn: “Em do dự này.”
Lâm Yến tức giận: “Anh uống hay không uống nước đây?”
Lục Tẫn uống một hơi cạn sạch, tiện miệng nói thêm một câu: “Em chắc chắn sẽ không đuổi anh ra ngoài đâu.”
Lâm Yến mím môi, “Giờ anh có muốn thử không?”
Lục Tẫn biết điều nhanh chóng quỳ xuống: “Anh sai rồi.”
Lâm Yến cũng không phải trời sinh vừa nhìn liền thích ở cùng với ai đó.
Chỉ là đã ở cùng Lục Tẫn một thời gian, giờ lại quay về đây, cậu có chút không thích ứng kịp.
Hiện tại… Lâm Yến kéo tay áo anh, “Muốn đi tham quan một chút không?”
Lục Tẫn: "Được nha.”
Lâm Yến xoay người lại nhớ tới đống đồ lộn xộn đang bày khắp phòng khách và phòng ngủ.
Cậu không giỏi mấy chuyện thu dọn lắm, cứ sắp xong quay lưng ra quay đầu vào là lại thấy đống đồ lại lộn xộn như cũ.
Lúc ở bên nhà Lục Tẫn thì toàn là anh làm mấy chuyện này nên cậu cũng chẳng lưu tâm mấy.
Cũng không thể để Lục Tẫn nhìn thấy đống lộn xộn kia.
Da mặt cậu mỏng lắm.
Cũng không thể lộn xộn như vậy mà cho Lục Tẫn nhìn nhỉ?
Cậu có biết xấu hổ không?
Lâm Yến giờ đang cảm thấy may mắn vì cái thói quen tiện tay đóng cửa của mình.
Cậu bước chậm lại.
Lục Tẫn: “Làm sao vậy?”
Lâm Yến đáp không sao. Cậu mang Lục Tẫn đến phòng khách, quấn một vòng quanh bốn cái góc tường rồi về lại điểm xuất phát, “Đi dạo xong rồi đó.”
Lục Tẫn: “??”
Vẻ mặt anh đầy khó hiểu: “Thật à? Qua loa như vậy hả?
Không lẽ em giấu đàn ông trong phòng?”
So với cái kia còn khủng bố hơn.
Lâm Yến mất tự nhiên mà nhẹ giọng nói, hỏi: “Anh muốn tắm rửa không?”
Ánh mắt Lục Tẫn còn lưu luyến nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt, thuận miệng nói: “Anh không.”
Lâm Yến: “Vậy đi tắm đi.”
Trong đầu Lục Tẫn toàn là dấu chấm hỏi, anh quay lại nhìn cậu: “Anh mới vừa nói là muốn tắm rửa hả.”
Mặt Lâm Yến lạnh xuống: “Anh ngồi xe điện tới, trên đường đi nhiều bụi bặm bám vào rồi đó.”
Lục Tẫn ngẫm lại cũng đúng: “Vậy anh đi tắm, có áo ngủ không?”
Đồ lót không cần đổi, Lâm Yến chỉ đơn giản tìm cho anh một bộ đồ.
Lâm Yến: “Mặc của em đi, có cỡ lớn này.”
Lục Tẫn gật đầu: “Được, anh đi tắm rửa, anh muốn dùng phòng tắm trong phòng ngủ ——”
Lâm Yến phản ứng xong liền lanh mồm lanh miệng, kéo Lục Tẫn đang đi về hướng phòng ngủ, “Dùng phòng bên ngoài đi.”
Lục Tẫn đối với nơi này không quen thuộc, không sinh ra nghi ngờ, “Vậy quần áo…”
Lâm Yến: “Anh tắm trước, em đi tìm.”
Lục Tẫn khó hiểu: “Gấp như vậy sao?”
Lâm Yến: “Gấp, em bị dị ứng với bụi.”
Lục Tẫn: “…”
Nếu anh nhớ không lầm, hồi trước quay chương trình, Lâm Yến còn nhảy lên nhảy xuống trong vũng bùn được cơ mà?
Nhưng Lục Tẫn cũng không muốn vì thứ chuyện nhỏ nhặt này mà làm cậu thấy khó chịu: “Vậy được, anh tắm trước.”
Lâm Yến đi theo ngay sau anh: “Bên trái là nước ấm đó.”
Nhà tắm ở một bên phòng sách, dù bình thường cậu không dùng cái này, nhưng điều kiện vệ sinh vẫn tốt.
Lục Tẫn sờ soạng trên tường để ấn công tắc mở đèn, hơi sửng sốt một chút.
Nhà tắm quá sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức anh còn tưởng là không có ai dùng.
“Ping ——”
Đóng cửa lại.
Lục Tẫn: “Lâm Yến?”
Giọng nói Lâm Yến truyền từ bên kia đến, “Anh lo tắm đi.”
Lục Tẫn kéo tay nắm cửa: “Không phải, em lấy cho anh cái khăn lông… Không phải, sao cửa không mở được? Em khóa rồi?? Lâm Yến!!??”
Ngoài cửa, Lâm Yến rút chìa khóa ra.
Lâm Yến nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi nói: “Em cần tìm người dùng thử chút, anh cứ tắm đi đã.”
Lục Tẫn: “Cái gì sôi? Em xào rau trong nhà vệ sinh?”
Lâm Yến cũng không biết nên nói thế nào, kiên trì tiếp lời: “Lâu lắm không ai dùng, en cần tìm người tắm trước một chút.”
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến vừa dứt lời, Lục Tẫn nghe xong liền cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua.
Sẽ không có quỷ đi?
Lâm Yến còn tiếp tục hươu nói vượn: “Anh có nhiều dương khí, có thể trấn áp mà.”
Lục Tẫn trầm mặc một lúc lâu, run giọng nói: “Ý em là nhà em có ma?”
Lâm Yến: “…”
Trấn an Lục Tẫn xong, Lâm Yến chạy nhanh trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Phòng khách vốn trông gọn gàng sạch đẹp như vậy là vì tất cả đồ đạc đều bị cậu tấp hết vào trong phòng ngủ rồi.
Lâm Yến nhìn thời gian, cố gắng thu dọn nhanh hết mức có thể, cái gì không biết dẹp đi đâu thì vứt vào tủ.
Cậu làm xong thì có lẽ Lục Tẫn tắm rửa gần xong. Cậu mang theo khăn tắm và áo ngủ đi gõ cửa.
Tiếng nước trong phòng dừng lại.
Lục Tẫn: “Gõ cửa làm gì, cửa bị em khóa rồi.”
Lâm Yến hoàn toàn quên mất, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hơi nước theo khe cửa bay ra.
Lâm Yến mang quần áo tiến lại gần, tay vừa mới vói vào liền trực tiếp bị Lục Tẫn ôm lấy.
“Em nhốt anh?” Lục Tẫn giam cầm người ở trong ngực, môi lướt qua vành tai cậu. “Có bí mật nhỏ?”
Lỗ tai Lâm Yến tê rần, giọng nói miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, “Không thể sao?”
Lục Tẫn: “Có thể, chỉ cần không đưa đàn ông bên ngoài về nhà là có thể.”
“Không phải đang có đàn ông bên ngoài ở đây sao?”
Lâm Yến dán vào người anh, quần áo bị thấm ướt một chút. Tuy hai người đã từng làm chuyện thân mật nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Yến nhìn thấy dáng vẻ Lục Tẫn không mặc quần áo.
Màu da lúa mạch khỏe mạnh, dáng người cân đối, cơ bắp cuồn cuộn, đường cong mượt mà, lại không khoa trương.
Lâm Yến không nhịn được dùng tay sờ soạng một cái.
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến không dám nhìn xuống, mặt hơi đỏ bừng. Cậu chụp quần áo lên người Lục Tẫn, “Mặc vào đi, đừng dụ dỗ em.”
Lục Tẫn tức đến cười: ““Em sờ anh, vẫn là anh sai?”
Lâm Yến: “Thì sao?”
Lục Tẫn trầm mặc hai giây, “Được rồi, là anh sai.”
Lần này Lâm Yến không ngăn cản Lục Tẫn tiến vào phòng ngủ.
Lục Tẫn cũng không nhìn linh tinh, đi vào liền nằm luôn lên giường.
Lâm Yến lấy ra một bộ áo ngủ, thay cái áo đã bị Lục Tẫn làm ướt.
Cậu vừa cài xong cái nút cuối cùng đã bị Lục Tẫn vươn tay kéo lên giường.
Ánh mắt Lục Tẫn cháy bỏng, nhìn qua đã thấy dục vọng bị Lâm Yến câu ra từ trong phòng tắm.
“Muốn sờ hay không sờ?”
Không đợi Lâm Yến trả lời, Lục Tẫn đã nắm lấy tay cậu đem nhét vào vạt áo của mình.
Giọng nói Lâm Yến có chút khàn: “Ngày mai còn phải dậy sớm.”
Lục Tẫn hôn xuống: “Anh biết.”
…… Sáng sớm hôm sau, Lâm Yến bị đồng hồ báo thức kêu dậy. Cậu theo bản năng sờ soạng bên người một chút.
Trống không.
Cụa chậm rãi thu hồi lo âu.
Lục Tẫn hẳn là đã về nhà chờ chuyên viên trang điểm tới.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lâm Yến xốc chăn xuống giường mở cửa, vừa đi vừa cài cúc áo lại cho ngay ngắn.
Cậu cảnh giác cúi đầu nhìn, còn tốt là Lục Tẫn không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Lâm Yến mở cửa, người đứng trước cửa là trợ lý Tiểu Hồ đã lâu không thấy.
Tiểu Hồ tràn đầy khí thế chào hỏi: “Lâm lão sư, tôi về rồi đây!”
Tiểu Hồ có xin nghỉ dài hạn trước đó, hai ngày trước mới gọi điện thoại cho cậu nói có thể trở về đi làm. Cậu không ngờ lại chính là ngày hôm nay.
Lâm Yến với cô: “Hoan nghênh trở về.”
Tiểu Hồ quơ quơ bữa sáng trong tay, “Tôi mang cho cậu bữa sáng mà cậu thích ăn nè. Cậu ăn sáng trước đi, tôi giúp cậu thu dọn hành lý.”
Tiểu Hồ hiểu rõ Lâm Yến mà đi thu dọn thì sẽ có bao nhiêu tai nạn xảy ra.
Cô cũng đã hình thành thói quen giúp Lâm Yến thu dọn đồ đạc từ lâu rồi.
Lâm Yến: “Không cần.”
Cậu nhớ tới ổ chăn hỗn loạn nên từ chối.
Tiểu Hồ ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Yến: “Cô ngồi một lát đi, tôi đi rửa mặt chút.”
Nhìn theo Lâm Yến biến mất ở cửa phòng ngủ sau lưng, Tiểu Hồ đứng tại chỗ hai giây. Nhưng không quen ngồi không nên cô quyết định giúp Lâm Yến quét nhà.
Lâm Yến mới vừa đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Là âm thanh của Tiểu Hồ.
Lâm Yến chạy nhanh mở cửa đi ra ngoài, “Làm sao vậy?”
Tiểu Hồ che miệng, đứng ở trên ban công. Cô chỉ vào phía trước, lắp bắp mà nói: “Cái… cái kia…”
Lâm Yến đi ra phía trước thì thấy rõ người đứng trong góc, mí mắt nhảy dựng lên.
Thì ra Lục Tẫn không rời đi?!
Nhưng Lâm Yến rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Cậu cũng không muốn che giấu với người xung quanh nữa.
Lâm Yến đang muốn mở miệng, liền thấy Tiểu Hồ nửa là kích động nửa là mê mang hỏi anh: “Vì sao trong nhà của cậu lại để tượng sáp của Lục Tẫn lão sư?”
Tượng sáp?
Lúc này thì Lâm Yến mới phát hiện cơ thể Lục Tẫn cứng ngắc. Anh vẫn không nhúc nhích, tay giơ cao lên, dựng thẳng.
Nhìn qua còn tưởng là một bức tượng sáp thật.
Lâm Yến: “…”
Ảnh đế, anh diễn giỏi thật đó.
Tác giả có chuyện nói: Vô cùng cảm ơn các độc giả đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
“Đừng nhúc nhích.”
“Keo này độ bám tốt ghê đó.
“Anh thích tự mình thí nghiệm đúng không?”
Lâm Yến một tay cầm di động chiếu vào rương, một tay khác nắm kéo, cắt từng mảnh vải dính trên người anh xuống.
Do có chút không để ý nên cây kéo thường chọc vào người Lục Tẫn.
Lục Tẫn bị lưỡi kéo lạnh lẽo dán lên người, không kiềm chế được mà run rẩy.
Lâm Yến: “Đã nói là anh đừng có nhúc nhích.”
Lục Tẫn hít một hơi thật sâu: “Anh sợ em cắt trúng vào chỗ không nên cắt.”
Lâm Yến dừng lại một chút, như suy tư gì đó rồi nói: “Sao em lại không nghĩ tới nhỉ?”
Lục Tẫn: “?!”
Lâm Yến: “Cứ cắt phăng đi là xong ha.”
Lục Tẫn xin tha: “Huhu đừng, em cứ cắt vải tiếp đi, anh hứa sẽ ngồi yên mà.”
Lâm Yến: “Anh dứt khoát cởi quần ra…”
Lục Tẫn nghiêm khắc cự tuyệt: “Người đứng đắn không thể để lộ mông đâu nha.”
Lâm Yến cắt xong miếng cuối cùng: “Cũng không có tên đứng đắn nào lại dán mông mình lại bằng keo đâu anh.
Được rồi đó, anh thử đứng dậy xem.”
Lục Tẫn đứng lên.
Bờ mông lại có chút mát mẻ.
Lâm Yến đứng dậy mở cửa lớn ra, cửa sổ trong nhà không đóng. Gió từ bốn phương tám hướng thổi mạnh vào, chui vào khe hở trong quần của Lục Tẫn.
Tuy rằng bên trong còn quần đùi, nhưng quần bên ngoài lại thủng một lỗ lớn. Lục Tẫn cũng cảm thấy cả người khó chịu.
Anh cầm lấy cái nắp hộp, che lại bờ mông: “Em đi vào trước đi.”
Lâm Yến vốn còn muốn tiếp tục trêu chọc anh nhưng thấy anh mặc đồ ngủ mỏng manh. Đứng ngoài một lúc nữa khéo có khi còn bị cảm lạnh.
Lâm Yến: “Nhớ cầm cái hộp đi vào nha.”
Lục Tẫn dùng một cái tay khác kéo cái hộp vào nhà.
Lâm Yến đứng ở trước cửa phòng ngủ nhìn anh: “Chuyển phát nhanh bây giờ còn gửi được cả người luôn cơ à?”
Lục Tẫn kéo cái hộp theo sau, tiện tay đóng cửa lại: “Không phải, anh ngồi xe điện của ảnh tới đây rồi mới chui vào cái hộp.”
Lâm Yến: “Sao anh không tự đi tới luôn đi?”
Lục Tẫn: “Làm như vậy mới có cảm giác nghi thức.”
Lâm Yến liếc xuống một cái, giễu cợt nói: "Vâng, bờ mông dính cứng ngắc vào hộp, có cảm giác nghi thức thật.”
Lục Tẫn: “……”
Người vừa tới, Lâm Yến suy nghĩ vài giây, nếu giờ trực tiếp đem anh vào phòng ngủ cũng không tốt lắm.
Cứ bị giống giống tìm nhà nghỉ để “làm gì”.
Lâm Yến chỉ vào sô pha: “Anh ngồi đi, em đi rót ly nước.”
Lục Tẫn đặt hộp quà tặng ở một góc phòng, cạnh hai cục đá chặn cửa cao to lực lưỡng, trả lời cậu: "Không cần đâu.”
Lâm Yến bỏ qua câu không cần này, cậu đi xuống phòng bếp rót ly nước.
Lúc cậu bước ra thì thấy Lục Tẫn đang nhìn quanh bốn phía như đánh giá phòng khách của cậu.
Lâm Yến hỏi: “Có cảm tưởng thế nào?”
Lục Tẫn nói: “Trống không luôn.”
Lục Tẫn chỉ ghé qua một lần vì chương trình nên thật ra cũng không có thấy rõ bài trí bên trong nhà của Lâm Yến.
Lần này anh đã thấy rõ rồi.
Đúng nghĩa rỗng tuếch luôn.
Trong nhà chỉ có một cái bàn trà, một bộ sô pha, một cái TV và kệ đặt tủ TV.
Lâm Yến đã thuê nhà sống ở đây mấy năm rồi. Vậy mà cái gì cũng không có, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng không có luôn.
So với cái ổ chất đầy đồ đạc linh tinh của Lục Tẫn, nhà Lâm Yến lại trông chẳng khác gì bản mẫu lúc đi xem nhà.
Lục Tẫn tưởng tượng ra sinh hoạt trước kia của Lâm Yến.
Có lẽ sau khi về nhà cũng chỉ có thể nằm trên sô pha xem điện thoại.
Chán rồi thì đi vòng vòng, nghĩ xem còn có thể làm gì nữa, người nói chuyện chung cũng không có luôn.
Lâm Yến cầm ly nước đi đến trước mặt anh, “Làm sao vậy?”
Lục Tẫn nhận cái ly, nói: “Anh đến bên em sớm một chút là tốt hơn rồi.”
Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Có thể sẽ bởi vì quá ồn mà bị em đuổi ra ngoài đó.”
Lục Tẫn cười hỏi lại: “Thật à?”
Lâm Yến: “...Ờ.”
Lục Tẫn: “Em do dự này.”
Lâm Yến tức giận: “Anh uống hay không uống nước đây?”
Lục Tẫn uống một hơi cạn sạch, tiện miệng nói thêm một câu: “Em chắc chắn sẽ không đuổi anh ra ngoài đâu.”
Lâm Yến mím môi, “Giờ anh có muốn thử không?”
Lục Tẫn biết điều nhanh chóng quỳ xuống: “Anh sai rồi.”
Lâm Yến cũng không phải trời sinh vừa nhìn liền thích ở cùng với ai đó.
Chỉ là đã ở cùng Lục Tẫn một thời gian, giờ lại quay về đây, cậu có chút không thích ứng kịp.
Hiện tại… Lâm Yến kéo tay áo anh, “Muốn đi tham quan một chút không?”
Lục Tẫn: "Được nha.”
Lâm Yến xoay người lại nhớ tới đống đồ lộn xộn đang bày khắp phòng khách và phòng ngủ.
Cậu không giỏi mấy chuyện thu dọn lắm, cứ sắp xong quay lưng ra quay đầu vào là lại thấy đống đồ lại lộn xộn như cũ.
Lúc ở bên nhà Lục Tẫn thì toàn là anh làm mấy chuyện này nên cậu cũng chẳng lưu tâm mấy.
Cũng không thể để Lục Tẫn nhìn thấy đống lộn xộn kia.
Da mặt cậu mỏng lắm.
Cũng không thể lộn xộn như vậy mà cho Lục Tẫn nhìn nhỉ?
Cậu có biết xấu hổ không?
Lâm Yến giờ đang cảm thấy may mắn vì cái thói quen tiện tay đóng cửa của mình.
Cậu bước chậm lại.
Lục Tẫn: “Làm sao vậy?”
Lâm Yến đáp không sao. Cậu mang Lục Tẫn đến phòng khách, quấn một vòng quanh bốn cái góc tường rồi về lại điểm xuất phát, “Đi dạo xong rồi đó.”
Lục Tẫn: “??”
Vẻ mặt anh đầy khó hiểu: “Thật à? Qua loa như vậy hả?
Không lẽ em giấu đàn ông trong phòng?”
So với cái kia còn khủng bố hơn.
Lâm Yến mất tự nhiên mà nhẹ giọng nói, hỏi: “Anh muốn tắm rửa không?”
Ánh mắt Lục Tẫn còn lưu luyến nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt, thuận miệng nói: “Anh không.”
Lâm Yến: “Vậy đi tắm đi.”
Trong đầu Lục Tẫn toàn là dấu chấm hỏi, anh quay lại nhìn cậu: “Anh mới vừa nói là muốn tắm rửa hả.”
Mặt Lâm Yến lạnh xuống: “Anh ngồi xe điện tới, trên đường đi nhiều bụi bặm bám vào rồi đó.”
Lục Tẫn ngẫm lại cũng đúng: “Vậy anh đi tắm, có áo ngủ không?”
Đồ lót không cần đổi, Lâm Yến chỉ đơn giản tìm cho anh một bộ đồ.
Lâm Yến: “Mặc của em đi, có cỡ lớn này.”
Lục Tẫn gật đầu: “Được, anh đi tắm rửa, anh muốn dùng phòng tắm trong phòng ngủ ——”
Lâm Yến phản ứng xong liền lanh mồm lanh miệng, kéo Lục Tẫn đang đi về hướng phòng ngủ, “Dùng phòng bên ngoài đi.”
Lục Tẫn đối với nơi này không quen thuộc, không sinh ra nghi ngờ, “Vậy quần áo…”
Lâm Yến: “Anh tắm trước, em đi tìm.”
Lục Tẫn khó hiểu: “Gấp như vậy sao?”
Lâm Yến: “Gấp, em bị dị ứng với bụi.”
Lục Tẫn: “…”
Nếu anh nhớ không lầm, hồi trước quay chương trình, Lâm Yến còn nhảy lên nhảy xuống trong vũng bùn được cơ mà?
Nhưng Lục Tẫn cũng không muốn vì thứ chuyện nhỏ nhặt này mà làm cậu thấy khó chịu: “Vậy được, anh tắm trước.”
Lâm Yến đi theo ngay sau anh: “Bên trái là nước ấm đó.”
Nhà tắm ở một bên phòng sách, dù bình thường cậu không dùng cái này, nhưng điều kiện vệ sinh vẫn tốt.
Lục Tẫn sờ soạng trên tường để ấn công tắc mở đèn, hơi sửng sốt một chút.
Nhà tắm quá sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức anh còn tưởng là không có ai dùng.
“Ping ——”
Đóng cửa lại.
Lục Tẫn: “Lâm Yến?”
Giọng nói Lâm Yến truyền từ bên kia đến, “Anh lo tắm đi.”
Lục Tẫn kéo tay nắm cửa: “Không phải, em lấy cho anh cái khăn lông… Không phải, sao cửa không mở được? Em khóa rồi?? Lâm Yến!!??”
Ngoài cửa, Lâm Yến rút chìa khóa ra.
Lâm Yến nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi nói: “Em cần tìm người dùng thử chút, anh cứ tắm đi đã.”
Lục Tẫn: “Cái gì sôi? Em xào rau trong nhà vệ sinh?”
Lâm Yến cũng không biết nên nói thế nào, kiên trì tiếp lời: “Lâu lắm không ai dùng, en cần tìm người tắm trước một chút.”
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến vừa dứt lời, Lục Tẫn nghe xong liền cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua.
Sẽ không có quỷ đi?
Lâm Yến còn tiếp tục hươu nói vượn: “Anh có nhiều dương khí, có thể trấn áp mà.”
Lục Tẫn trầm mặc một lúc lâu, run giọng nói: “Ý em là nhà em có ma?”
Lâm Yến: “…”
Trấn an Lục Tẫn xong, Lâm Yến chạy nhanh trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Phòng khách vốn trông gọn gàng sạch đẹp như vậy là vì tất cả đồ đạc đều bị cậu tấp hết vào trong phòng ngủ rồi.
Lâm Yến nhìn thời gian, cố gắng thu dọn nhanh hết mức có thể, cái gì không biết dẹp đi đâu thì vứt vào tủ.
Cậu làm xong thì có lẽ Lục Tẫn tắm rửa gần xong. Cậu mang theo khăn tắm và áo ngủ đi gõ cửa.
Tiếng nước trong phòng dừng lại.
Lục Tẫn: “Gõ cửa làm gì, cửa bị em khóa rồi.”
Lâm Yến hoàn toàn quên mất, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hơi nước theo khe cửa bay ra.
Lâm Yến mang quần áo tiến lại gần, tay vừa mới vói vào liền trực tiếp bị Lục Tẫn ôm lấy.
“Em nhốt anh?” Lục Tẫn giam cầm người ở trong ngực, môi lướt qua vành tai cậu. “Có bí mật nhỏ?”
Lỗ tai Lâm Yến tê rần, giọng nói miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, “Không thể sao?”
Lục Tẫn: “Có thể, chỉ cần không đưa đàn ông bên ngoài về nhà là có thể.”
“Không phải đang có đàn ông bên ngoài ở đây sao?”
Lâm Yến dán vào người anh, quần áo bị thấm ướt một chút. Tuy hai người đã từng làm chuyện thân mật nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Yến nhìn thấy dáng vẻ Lục Tẫn không mặc quần áo.
Màu da lúa mạch khỏe mạnh, dáng người cân đối, cơ bắp cuồn cuộn, đường cong mượt mà, lại không khoa trương.
Lâm Yến không nhịn được dùng tay sờ soạng một cái.
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến không dám nhìn xuống, mặt hơi đỏ bừng. Cậu chụp quần áo lên người Lục Tẫn, “Mặc vào đi, đừng dụ dỗ em.”
Lục Tẫn tức đến cười: ““Em sờ anh, vẫn là anh sai?”
Lâm Yến: “Thì sao?”
Lục Tẫn trầm mặc hai giây, “Được rồi, là anh sai.”
Lần này Lâm Yến không ngăn cản Lục Tẫn tiến vào phòng ngủ.
Lục Tẫn cũng không nhìn linh tinh, đi vào liền nằm luôn lên giường.
Lâm Yến lấy ra một bộ áo ngủ, thay cái áo đã bị Lục Tẫn làm ướt.
Cậu vừa cài xong cái nút cuối cùng đã bị Lục Tẫn vươn tay kéo lên giường.
Ánh mắt Lục Tẫn cháy bỏng, nhìn qua đã thấy dục vọng bị Lâm Yến câu ra từ trong phòng tắm.
“Muốn sờ hay không sờ?”
Không đợi Lâm Yến trả lời, Lục Tẫn đã nắm lấy tay cậu đem nhét vào vạt áo của mình.
Giọng nói Lâm Yến có chút khàn: “Ngày mai còn phải dậy sớm.”
Lục Tẫn hôn xuống: “Anh biết.”
…… Sáng sớm hôm sau, Lâm Yến bị đồng hồ báo thức kêu dậy. Cậu theo bản năng sờ soạng bên người một chút.
Trống không.
Cụa chậm rãi thu hồi lo âu.
Lục Tẫn hẳn là đã về nhà chờ chuyên viên trang điểm tới.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lâm Yến xốc chăn xuống giường mở cửa, vừa đi vừa cài cúc áo lại cho ngay ngắn.
Cậu cảnh giác cúi đầu nhìn, còn tốt là Lục Tẫn không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Lâm Yến mở cửa, người đứng trước cửa là trợ lý Tiểu Hồ đã lâu không thấy.
Tiểu Hồ tràn đầy khí thế chào hỏi: “Lâm lão sư, tôi về rồi đây!”
Tiểu Hồ có xin nghỉ dài hạn trước đó, hai ngày trước mới gọi điện thoại cho cậu nói có thể trở về đi làm. Cậu không ngờ lại chính là ngày hôm nay.
Lâm Yến với cô: “Hoan nghênh trở về.”
Tiểu Hồ quơ quơ bữa sáng trong tay, “Tôi mang cho cậu bữa sáng mà cậu thích ăn nè. Cậu ăn sáng trước đi, tôi giúp cậu thu dọn hành lý.”
Tiểu Hồ hiểu rõ Lâm Yến mà đi thu dọn thì sẽ có bao nhiêu tai nạn xảy ra.
Cô cũng đã hình thành thói quen giúp Lâm Yến thu dọn đồ đạc từ lâu rồi.
Lâm Yến: “Không cần.”
Cậu nhớ tới ổ chăn hỗn loạn nên từ chối.
Tiểu Hồ ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Yến: “Cô ngồi một lát đi, tôi đi rửa mặt chút.”
Nhìn theo Lâm Yến biến mất ở cửa phòng ngủ sau lưng, Tiểu Hồ đứng tại chỗ hai giây. Nhưng không quen ngồi không nên cô quyết định giúp Lâm Yến quét nhà.
Lâm Yến mới vừa đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Là âm thanh của Tiểu Hồ.
Lâm Yến chạy nhanh mở cửa đi ra ngoài, “Làm sao vậy?”
Tiểu Hồ che miệng, đứng ở trên ban công. Cô chỉ vào phía trước, lắp bắp mà nói: “Cái… cái kia…”
Lâm Yến đi ra phía trước thì thấy rõ người đứng trong góc, mí mắt nhảy dựng lên.
Thì ra Lục Tẫn không rời đi?!
Nhưng Lâm Yến rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Cậu cũng không muốn che giấu với người xung quanh nữa.
Lâm Yến đang muốn mở miệng, liền thấy Tiểu Hồ nửa là kích động nửa là mê mang hỏi anh: “Vì sao trong nhà của cậu lại để tượng sáp của Lục Tẫn lão sư?”
Tượng sáp?
Lúc này thì Lâm Yến mới phát hiện cơ thể Lục Tẫn cứng ngắc. Anh vẫn không nhúc nhích, tay giơ cao lên, dựng thẳng.
Nhìn qua còn tưởng là một bức tượng sáp thật.
Lâm Yến: “…”
Ảnh đế, anh diễn giỏi thật đó.
Tác giả có chuyện nói: Vô cùng cảm ơn các độc giả đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.