Chương 81: Giải Thưởng Bí Mật Siu To Khổng Lồ.
Tố Lưu Hồi Xuyên
30/10/2022
Lâm Yến: “……”
Không hổ là người bên cạnh Lục Tẫn tới.
Trong đầu Lâm Yến hiện lên gương mặt nghiêm túc của Lương Thanh Hà.
Chắc anh ta là ngoại lệ nhỉ… Chứ cũng như này thì chớt mất… Mấy thứ khùng điên trên người Lục Tẫn là virus hả? Còn có sức lan tỏa rộng rãi như này… Tiểu Chu quơ quơ tấm gỗ trong tay: “Lâm ca thấy thế nào?”
Lâm Yến ăn ngay nói thật: “Cậu khá đấy, nhưng mà làm vậy không sợ Lục Tẫn trừ thưởng cậu à?”
Tiểu Chu lắc đầu.
Lâm Yến kinh ngạc, Lục Tẫn dễ nói chuyện như vậy à?
Chưa cho cậu thời gian nghi ngờ tiếp thì Tiểu Chu đã tiếp tục nói: “Đã trừ sẵn rồi.”
Lâm Yến: “…”
Tiểu Chu trưng ra ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm Lâm Yến.
Lâm Yến thở dài, cậu nhận lấy tấm ván gỗ: “Tôi sẽ nói với anh ấy. “
Tiểu Chu hí hửng: “Cảm ơn bà chủ.”
Lâm Yến: “Hửm?”
Tiểu Chu sửa miệng: “Cảm ơn anh Lâm.”
Việc Lục Tẫn trừ thưởng của cậu là thật, nhưng có một chuyện cậu không nói với Lâm Yến, là số tiền bị trừ đó Lục Tẫn sẽ cho phép cậu dùng vào chuyện khác.
Lục Tẫn không phải là người keo kiệt, Tiểu Chu làm việc với anh lâu như vậy rồi cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi.
Cơ mà… Chờ mãi cuối cùng cũng có người làm chỗ dựa, Tiểu Chu muốn hưởng thụ cảm giác được nóc nhà của ông chủ che chở như trong phim.
Không lâu sau, Lục Tẫn đã hoàn thành xong công việc của buổi sáng, anh đi tới bên cạnh Lâm Yến.
Lâm Yến đứng lên, treo tấm gỗ lên cổ Lục Tẫn: “Cho anh.”
“Cái gì thế?” Lục Tẫn thắc mắc, anh cúi đầu, nhìn thấy chữ khắc trên đó: “……”
Lâm Yến ngắm nghía anh một lúc rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh: “Bảng tiếp ứng đó.”
Lục Tẫn chậm rãi nâng lên mắt, giơ tay ra muốn tóm lấy Tiểu Chu: “Cậu làm đúng không?”
Tiểu Chu nhanh chân trốn ra sau lưng Lâm Yến: “Anh Lâm!”
Lâm Yến chụp xong, vất điện thoại đi: “Anh đừng có hung dữ thế, trông cũng hợp mắt phết mà.”
Lục Tẫn: “……”
Câu “ giảm 50% tiền thưởng năm nay của cậu” đến đầu môi anh rồi đành phải nuốt ngược trở lại.
Nhân viên công tác đi ngang qua đều tò mò nhìn chằm chằm Lục Tẫn.
Cứ như thực sự sợ Lục Tẫn mắc bệnh dại, còn cố ý đi xa ra một chút.
Lục Tẫn: “……”
Bọn họ náo loạn xong thì đem tấm gỗ cất vào phòng nghỉ, tính một lát sẽ đem về sau.
Lục Tẫn đi thay trang phục diễn ra trước, rồi vào phòng nghỉ lấy áo khoác.
Lâm Yến chân trước mới vừa theo vào phòng nghỉ, Lục Tẫn đã ngay lập tức đóng cửa lại, trực tiếp nhốt Tiểu Chu ngoài cửa.
Tiểu Chu sờ sờ an ủi cái mũi thiếu chút nữa bị đụng trúng, vô cùng thức thời đứng ở cửa canh chừng, còn đeo tai nghe lên.
Nhỡ nghe được cái gì không nên nghe thì không hay lắm.
Trong phòng nghỉ không có ai.
Đoàn phim bố trí cho hai diễn viên chính hai phòng nghỉ tách biệt, dù diện tích không quá lớn nhưng cũng đủ dùng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Yến vào phòng nghỉ của anh.
Lục Tẫn đứng trước mặt Lâm Yến, chặn lại ánh mắt đang đánh giá xung quanh của cậu.
“Nhóc con không có lương tâm.” Lục Tẫn thấp giọng oán giận một câu, tháo khẩu trang cậu xuống, hôn lên khóe môi Lâm Yến một cái.
Lâm Yến: “Nào, anh phải có chút tự giác của người mắc bệnh dại đi.”
Cơ thể Lục Tẫn cứng đờ, cắn lên môi cậu một ngụm: “ À, để anh chứng minh cho em xem chút nha.”
Lâm Yến nhẹ nhàng “ưm” một tiếng: “Anh đừng có nghịch, chiều em còn phải đóng phim đó.”
Lục Tẫn cũng không thật sự dùng sức, anh thả lỏng hàm răng, liếm liếm chỗ vừa mới ngậm vào, sau đó lại lần nữa hôn cậu.
Bọn họ chỉ cách bên ngoài một cánh cửa mỏng, Lâm Yến còn có thể nghe thấy tiếng chào hỏi của Tiểu Chu với những người khác.
“Chào chị Lý, anh Lục đang thay quần áo, em đang đợi anh ấy.”
“Chị Lý vất vả rồi, chị đi thong thả.”
Lục Tẫn nhận thấy Lâm Yến không chuyên tâm, anh nhéo nhéo vành tai cậu: “Đừng chú ý tới cậu ta, nhìn anh này.”
Người đứng bên ngoài có khả năng sẽ nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Cảm giác lén lút ở nơi công cộng như thế này vẫn là lần đầu cậu trải nghiệm, Lâm Yến có hơi xấu hổ: “Tiểu Chu……”
Lục Tẫn: “Cậu ta không dám nghe.”
Trong lòng Lâm Yến nổi lên cảm giác an tâm, sau đó cậu đột nhiên lại ngộ ra, thật ra cũng không có gì phải che giấu. đ Lục Tẫn cười, vòng tay ra phía sau mông cậu, ôm cả người cậu lên.
Lâm Yến treo trên người anh, có chút bất an mà nhẹ giọng quát: “Đây là phòng nghỉ đó.”
Lục Tẫn ôm cậu đi về phía sô pha: “Đúng vậy, nên chúng mình cần nghỉ ngơi thôi nghỉ ngơi thôi.”
Lâm Yến: “……”
Lục Tẫn cũng không định làm gì, nhưng thấy dáng vẻ khẩn trương Lâm Yến lại hơi hơi thích thú, anh cố ý nói: “Anh nhờ Tiểu Chu đi mua “đồ” nhé.”
Lâm Yến nhảy xuống khỏi người anh: “Được, bảo cậu ấy đi mua cho anh một cỗ quan tài luôn nhé.”
Lục Tẫn: “……”
Cơm trưa do đoàn phim chuẩn bị, hai người ăn xong thì nghỉ ngơi một chút, rồi chờ lịch quay buổi chiều.
Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn theo thường lệ chỉ dạy một chút mấy cảnh diễn chiều nay cho bọn họ.
Đạo diễn muốn bọn họ nhập vai, quen dần với vị trí của mình trong phim, dù với khả năng của hai người thì chuyện này không khó, nhưng họ vẫn rất ăn ý kéo giãn khoảng cách trước thời điểm quay.
Đạo diễn nói xong lại phát hiện bọn họ không thèm nhìn nhau nữa, ông buồn bực nói: “ Quan hệ của hai người không tốt sao?”
Bùi Duẫn vừa trở lại đã nghe thấy câu này, ông nở nụ cười: “Ông không cần lo lắng đâu, quan hệ của bọn họ rất tốt.”
Chỉ nhờ nghe lén một lần nói chuyện điện thoại không đủ để Bùi Duẫn nhận thức được quan hệ giữa hai người bọn họ.
Lúc đó ông ấy còn lo Lục Tẫn không chịu nhận bộ phim này, còn đang hoang mang không biết tìm đâu cho ra người phù hợp với Lâm Yến hơn Lục Tẫn.
Không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra rất thuận lợi.
Mãi cho đến khi hai người này gặp mặt, Bùi Duẫn mới biết được vì sao lại thuận lợi như vậy.
Cũng là người từng trải, ông không khó gì mà nhận ra những cử chỉ ân ái trong vô thức của hai người.
Bùi Duẫn: “……”
Hóa ra kẻ hề ở đây là mình chứ không phải ai khác.
Đạo diễn nghe Bùi Duẫn nói như vậy, yên lòng: “Vậy là tốt rồi, nhưng mà này là đang cố tình làm như không quen thân đấy à.”
Ông ấy cũng không phải Robinson mới từ ngoài đảo hoang về, đương nhiên cũng biết về độ hot của Hoàng Hôn Đỏ.
Nhưng mỗi lần đứng trước mặt ông, bọn họ đối xử với nhau phải nói là lạnh hơn băng, việc này khiến đạo diễn rất buồn bực.
Lâm Yến: “Bọn cháu sợ ảnh hưởng đến việc đóng phim thôi ạ.”
Lục Tẫn cũng nói: “Đúng vậy, nhỡ đâu cháu khó giữ được khí tiết tuổi già thì làm sao bây giờ?”
Bùi Duẫn: “Anh em huynh đệ bằng hữu gần xa, cắn đường đi.”
Lâm Yến thiếu chút nữa là sặc nước miếng: “Sao cơ ạ?”
Bùi Duẫn hihi haha: “Lục Tẫn đó giờ chưa bao giờ phải lo về khả năng diễn xuất của mình, nhưng chắc cậu không nhận ra, lúc diễn cùng cậu cậu ta chăm chút hơn nhiều.”“
Lâm Yến: “……”
Ờm… Lục Tẫn vui vẻ đáp: “Ngài cũng thành thạo ghê nha, lần sau chúng ta lại tiếp tục hợp tác đi.”
Bùi Duẫn ra dấu “OK”.
Buổi quay chiều nay thuận lợi kết thúc.
Sắc trời dần dần ngả về màu đen, Lâm Yến chuẩn bị cho cảnh quay cuối cùng trong ngày hôm nay của mình.
Là cảnh bọn họ cùng nhau ngủ trong miếu hoang.
Đêm mưa, tiếng sấm nổ vang.
Cả cái miếu chỗ nào cũng nhỏ nước,chỉ riêng có một khoảng nhỏ khô ráo.
Bọn họ nằm cạnh nhau trên đám cỏ tranh, Lê Hướng Thanh đưa lưng về phía Diệp Ninh, hô hấp vững vàng.
Nhưng Diệp Ninh lại mất ngủ.
Chỗ này rất chật hẹp, nhưng giữa bọn họ vẫn có một vách ngăn vô hình như trước, không hề thân mật khăng khít.
Diệp Ninh dính sát vào tường, muốn cách Lê Hướng Thanh xa một chút.
Cậu chưa bao giờ quá thân thiết với ai, bản thân cậu luôn bật cơ chế phòng bị, lúc nào cũng ở trong trạng thái sợ người khác đánh lén, phản bội. Dần dà cậu cũng không còn gần gũi với ai nữa.
Huống chi, lúc này đây người nằm cạnh cậu lại còn là kẻ thù củ cậu.
Lê Hướng Thanh dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Ninh ngồi dậy, định sẽ thức đến sáng.
Ban ngày cậu giả vờ ỷ lại vào Lê Hướng Thanh, đến buổi tối nguyên hình lộ ra, ánh mắt nhìn đối phương tràn ngập đánh giá cùng sự lạnh nhạt.
Nhưng cậu vừa động, Lê Hướng Thanh liền lập tức tỉnh.
“Không ngủ?”
Trong chớp mắt, ánh mắt Diệp Ninh nhìn về phía Lê Hướng Thanh khôi phục vẻ thiên chân đơn thuần: “Lê ca, ta không ngủ được.”
Lê Hướng Thanh nhìn nhìn khoảng cách giữa bọn họ, như hiểu rõ mà đáp: “Là do ta cách ngươi xa quá à?”
Vẻ mặt tươi cười của Diệp Ninh cứng đờ: “Là…… A.”
Lê Hướng Thanh dịch lại gần cậu hơn: “Ngủ đi.”
Diệp Ninh tức đến muốn hộc máu, chấp nhận lần nữa quay về chỗ ngủ.
Nằm không được bao lâu cậu lại nghe Lê Hướng Thanh rì rầm một khúc nhạc cổ quái.
Diệp Ninh: “Sao vậy?”
Lê Hướng Thanh đưa lưng về phía cậu, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói lại rất ôn nhu: “Trước đây khi tôi không ngủ được, mẹ sẽ hát khúc hát ru này cho tôi nghe.”
Kì cục.
Thế mà Diệp Ninh lại ở trong giai điệu cổ quái này dần dần thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, cậu vô ý nhích dần về phía Lê Hướng Thanh.
Mà Lê Hướng Thanh lại cứ như cục đá, không nhúc nhích một chút nào.
“Cắt, làm tốt lắm, mọi người có thể tan ca rồi.” - Lời của đạo diễn vừa vang lên, toàn bộ đoàn phim đang căng mình đều thả lòng xuống.
Lâm Yến ngồi dậy, nhịn không được nói một câu: “Vốn dĩ em còn đang thử tượng tượng ra giai điệu cổ quái là cổ quái như nào, anh mở miệng cái là hết cần phải tưởng tượng luôn.”
Lục Tẫn: “??”
Đạo diễn đi tới, khen một câu: “Kỹ thuật diễn rất tốt, bảo quái thật là quái thật luôn.”
Lục Tẫn: “Huhuhu, các người thay đổi cách làm tổn thương tôi rồi sao?”
Đạo diễn mờ mịt: “A?”
Lục Tẫn chuyển hướng sang Lâm Yến: “Không dễ nghe sao?”
Lâm Yến đẩy anh: “Diệp Ninh cảm thấy dễ nghe là được, anh dậy nhanh lên, đừng cản chân em.”
Lục Tẫn cúi đầu: “Em nói dối, không cho dậy, anh đè lên người em này.”
Lâm Yến mặt không biểu cảm: “Đồ ấu trĩ.”
Lục Tẫn đứng lên: “Em, em……”
Bùi Duẫn hớn hở: “Đoạn này cắt ghép làm cảnh hậu trường đi.”
Lục Tẫn quay đầu lại nói: “Ngài quay đủ cảnh hậu trưởng rồi đó, coi chừng hôm nào ra phim cảnh hậu trường còn dài hơn cả phim đấy.”
Bùi Duẫn: “Thì sao đâu, ai, nghĩ lại thì tôi nên xem xét lại thật, nên viết vào thêm ít cảnh hôn.”
Lâm Yến: “Ngài tính náo loạn giới điện ảnh luôn đấy à.”
Bùi Duẫn: “Không được duyệt thì tôi giữ xem mình là được mà.”
Lâm Yến: “…”
Bùi Duẫn hít một hơi thật sâu, cảm khái: “Làm một fan CP, giờ đây tôi cảm thấy sự nghiệp đu CP của mình quá thành công rồi.”
Bùi Duẫn mang theo tâm trạng vui sướng, huýt sáo rời đi.
Lục Tẫn nhìn thời gian: “Còn sớm, em muốn ăn khuya không?”
Lâm Yến từ chối: “Sẽ béo.”
Lục Tẫn nghĩ nghĩ: “Anh đưa em đi ăn bữa khuya không béo, có đi không?”
Lâm Yến tò mò, đi theo sau anh.
Hai người thay quần áo xong xuôi, trở về khách sạn.
Trên đường, Lục Tẫn gọi điện thoại cho Tiểu Chu, thần thần bí bí không cho Lâm Yến nghe.
Lâm Yến cũng lười nghe lén, cầm điện thoại lướt Weibo.
Hôm nay là ngày “Kẻ đánh cắp trái tim” mở thưởng, cậu thiếu chút nữa thì quên mất.
Giữa trưa ngày hôm qua, cậu ta đăng thêm một cái video.
Phong cách edit video không lẫn vào đâu được, bgm khó nghe, cảnh ấm áp hạnh phúc bị cắt thành cảnh chết chóc đen tối, có rất nhiều cảnh trong chương trình bọn họ tham gia được đưa vào, nhìn cứ như cặp nào ân oán lâu năm tái ngộ.
Đoạn kết video càng đặc sắc hơn, người nào không biết còn tưởng bọn họ tính đâm chết nhau cmnl.
Nhưng điều khiến Lâm Yến không ngờ tới chính là, video của cậu ta vừa đăng tải đã thu hút được một lượng lớn người vào xem dù chẳng được mấy người follow.
Lúc ấy Lâm Yến đang bận việc, tiện tay liếc một cái, nghe thấy cậu ta nói về vụ mở thưởng, tiện tay share lại.
Hôm nay đã đến ngày rồi.
Lâm Yến đối với món quà bí mật cũng có chút tò mò, cậu mở Weibo lên nhìn nhìn.
Cậu nhìn khung chat trong app, hơi bất ngờ vì một đống tin nhắn mình nhận được.
Phản ứng đầu tiên là nghĩ clone của mình bị lộ rồi.
Nhưng xem lại cũng chỉ có hai ba trăm cái tin nhắn, mới chỉ ít người biết tin thôi à?
Nhưng lúc mở tin nhắn ra đọc, mọi chuyện lại khác xa những gì Lâm Yến tưởng tượng. Đa số là “hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh” hoặc là mấy tin nhắn chúc mừng vận may của cậu.
Còn có cả người thay đám người kia giải thích.
Lâm Yến nhận thức được có chuyện không ổn, cậu vào Weibo của “Kẻ đánh cắp trái tim” để xem xem món quà bí mật cuối cùng là cái gì.
Weibo mới nhất.
Kẻ đánh cắp trái tim: Chúc mừng người anh em @“Không có tên đừng nhìn” nhận được phần thưởng là một quyển tuyển tập album ảnh của Lục Tẫn.
Mấy người chờ giải ban đầu còn có hơi mong chờ mờ mịt.
Nhưng đến lúc thấy rõ nội dung giải thưởng… Khu bình luận: Này là lần đầu tui thấy vui mừng vì không trúng giải đó, còn có chút đồng tình với cậu bạn kia.
Lâm Yến: “……”
Ai muốn xem album ảnh của anh chứ!!
Giờ cậu xóa bài share còn kịp không?????
Tác giả có chuyện nói: Vô cùng cảm ơn mọi người đã theo dõi tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
Không hổ là người bên cạnh Lục Tẫn tới.
Trong đầu Lâm Yến hiện lên gương mặt nghiêm túc của Lương Thanh Hà.
Chắc anh ta là ngoại lệ nhỉ… Chứ cũng như này thì chớt mất… Mấy thứ khùng điên trên người Lục Tẫn là virus hả? Còn có sức lan tỏa rộng rãi như này… Tiểu Chu quơ quơ tấm gỗ trong tay: “Lâm ca thấy thế nào?”
Lâm Yến ăn ngay nói thật: “Cậu khá đấy, nhưng mà làm vậy không sợ Lục Tẫn trừ thưởng cậu à?”
Tiểu Chu lắc đầu.
Lâm Yến kinh ngạc, Lục Tẫn dễ nói chuyện như vậy à?
Chưa cho cậu thời gian nghi ngờ tiếp thì Tiểu Chu đã tiếp tục nói: “Đã trừ sẵn rồi.”
Lâm Yến: “…”
Tiểu Chu trưng ra ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm Lâm Yến.
Lâm Yến thở dài, cậu nhận lấy tấm ván gỗ: “Tôi sẽ nói với anh ấy. “
Tiểu Chu hí hửng: “Cảm ơn bà chủ.”
Lâm Yến: “Hửm?”
Tiểu Chu sửa miệng: “Cảm ơn anh Lâm.”
Việc Lục Tẫn trừ thưởng của cậu là thật, nhưng có một chuyện cậu không nói với Lâm Yến, là số tiền bị trừ đó Lục Tẫn sẽ cho phép cậu dùng vào chuyện khác.
Lục Tẫn không phải là người keo kiệt, Tiểu Chu làm việc với anh lâu như vậy rồi cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi.
Cơ mà… Chờ mãi cuối cùng cũng có người làm chỗ dựa, Tiểu Chu muốn hưởng thụ cảm giác được nóc nhà của ông chủ che chở như trong phim.
Không lâu sau, Lục Tẫn đã hoàn thành xong công việc của buổi sáng, anh đi tới bên cạnh Lâm Yến.
Lâm Yến đứng lên, treo tấm gỗ lên cổ Lục Tẫn: “Cho anh.”
“Cái gì thế?” Lục Tẫn thắc mắc, anh cúi đầu, nhìn thấy chữ khắc trên đó: “……”
Lâm Yến ngắm nghía anh một lúc rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh: “Bảng tiếp ứng đó.”
Lục Tẫn chậm rãi nâng lên mắt, giơ tay ra muốn tóm lấy Tiểu Chu: “Cậu làm đúng không?”
Tiểu Chu nhanh chân trốn ra sau lưng Lâm Yến: “Anh Lâm!”
Lâm Yến chụp xong, vất điện thoại đi: “Anh đừng có hung dữ thế, trông cũng hợp mắt phết mà.”
Lục Tẫn: “……”
Câu “ giảm 50% tiền thưởng năm nay của cậu” đến đầu môi anh rồi đành phải nuốt ngược trở lại.
Nhân viên công tác đi ngang qua đều tò mò nhìn chằm chằm Lục Tẫn.
Cứ như thực sự sợ Lục Tẫn mắc bệnh dại, còn cố ý đi xa ra một chút.
Lục Tẫn: “……”
Bọn họ náo loạn xong thì đem tấm gỗ cất vào phòng nghỉ, tính một lát sẽ đem về sau.
Lục Tẫn đi thay trang phục diễn ra trước, rồi vào phòng nghỉ lấy áo khoác.
Lâm Yến chân trước mới vừa theo vào phòng nghỉ, Lục Tẫn đã ngay lập tức đóng cửa lại, trực tiếp nhốt Tiểu Chu ngoài cửa.
Tiểu Chu sờ sờ an ủi cái mũi thiếu chút nữa bị đụng trúng, vô cùng thức thời đứng ở cửa canh chừng, còn đeo tai nghe lên.
Nhỡ nghe được cái gì không nên nghe thì không hay lắm.
Trong phòng nghỉ không có ai.
Đoàn phim bố trí cho hai diễn viên chính hai phòng nghỉ tách biệt, dù diện tích không quá lớn nhưng cũng đủ dùng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Yến vào phòng nghỉ của anh.
Lục Tẫn đứng trước mặt Lâm Yến, chặn lại ánh mắt đang đánh giá xung quanh của cậu.
“Nhóc con không có lương tâm.” Lục Tẫn thấp giọng oán giận một câu, tháo khẩu trang cậu xuống, hôn lên khóe môi Lâm Yến một cái.
Lâm Yến: “Nào, anh phải có chút tự giác của người mắc bệnh dại đi.”
Cơ thể Lục Tẫn cứng đờ, cắn lên môi cậu một ngụm: “ À, để anh chứng minh cho em xem chút nha.”
Lâm Yến nhẹ nhàng “ưm” một tiếng: “Anh đừng có nghịch, chiều em còn phải đóng phim đó.”
Lục Tẫn cũng không thật sự dùng sức, anh thả lỏng hàm răng, liếm liếm chỗ vừa mới ngậm vào, sau đó lại lần nữa hôn cậu.
Bọn họ chỉ cách bên ngoài một cánh cửa mỏng, Lâm Yến còn có thể nghe thấy tiếng chào hỏi của Tiểu Chu với những người khác.
“Chào chị Lý, anh Lục đang thay quần áo, em đang đợi anh ấy.”
“Chị Lý vất vả rồi, chị đi thong thả.”
Lục Tẫn nhận thấy Lâm Yến không chuyên tâm, anh nhéo nhéo vành tai cậu: “Đừng chú ý tới cậu ta, nhìn anh này.”
Người đứng bên ngoài có khả năng sẽ nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Cảm giác lén lút ở nơi công cộng như thế này vẫn là lần đầu cậu trải nghiệm, Lâm Yến có hơi xấu hổ: “Tiểu Chu……”
Lục Tẫn: “Cậu ta không dám nghe.”
Trong lòng Lâm Yến nổi lên cảm giác an tâm, sau đó cậu đột nhiên lại ngộ ra, thật ra cũng không có gì phải che giấu. đ Lục Tẫn cười, vòng tay ra phía sau mông cậu, ôm cả người cậu lên.
Lâm Yến treo trên người anh, có chút bất an mà nhẹ giọng quát: “Đây là phòng nghỉ đó.”
Lục Tẫn ôm cậu đi về phía sô pha: “Đúng vậy, nên chúng mình cần nghỉ ngơi thôi nghỉ ngơi thôi.”
Lâm Yến: “……”
Lục Tẫn cũng không định làm gì, nhưng thấy dáng vẻ khẩn trương Lâm Yến lại hơi hơi thích thú, anh cố ý nói: “Anh nhờ Tiểu Chu đi mua “đồ” nhé.”
Lâm Yến nhảy xuống khỏi người anh: “Được, bảo cậu ấy đi mua cho anh một cỗ quan tài luôn nhé.”
Lục Tẫn: “……”
Cơm trưa do đoàn phim chuẩn bị, hai người ăn xong thì nghỉ ngơi một chút, rồi chờ lịch quay buổi chiều.
Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn theo thường lệ chỉ dạy một chút mấy cảnh diễn chiều nay cho bọn họ.
Đạo diễn muốn bọn họ nhập vai, quen dần với vị trí của mình trong phim, dù với khả năng của hai người thì chuyện này không khó, nhưng họ vẫn rất ăn ý kéo giãn khoảng cách trước thời điểm quay.
Đạo diễn nói xong lại phát hiện bọn họ không thèm nhìn nhau nữa, ông buồn bực nói: “ Quan hệ của hai người không tốt sao?”
Bùi Duẫn vừa trở lại đã nghe thấy câu này, ông nở nụ cười: “Ông không cần lo lắng đâu, quan hệ của bọn họ rất tốt.”
Chỉ nhờ nghe lén một lần nói chuyện điện thoại không đủ để Bùi Duẫn nhận thức được quan hệ giữa hai người bọn họ.
Lúc đó ông ấy còn lo Lục Tẫn không chịu nhận bộ phim này, còn đang hoang mang không biết tìm đâu cho ra người phù hợp với Lâm Yến hơn Lục Tẫn.
Không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra rất thuận lợi.
Mãi cho đến khi hai người này gặp mặt, Bùi Duẫn mới biết được vì sao lại thuận lợi như vậy.
Cũng là người từng trải, ông không khó gì mà nhận ra những cử chỉ ân ái trong vô thức của hai người.
Bùi Duẫn: “……”
Hóa ra kẻ hề ở đây là mình chứ không phải ai khác.
Đạo diễn nghe Bùi Duẫn nói như vậy, yên lòng: “Vậy là tốt rồi, nhưng mà này là đang cố tình làm như không quen thân đấy à.”
Ông ấy cũng không phải Robinson mới từ ngoài đảo hoang về, đương nhiên cũng biết về độ hot của Hoàng Hôn Đỏ.
Nhưng mỗi lần đứng trước mặt ông, bọn họ đối xử với nhau phải nói là lạnh hơn băng, việc này khiến đạo diễn rất buồn bực.
Lâm Yến: “Bọn cháu sợ ảnh hưởng đến việc đóng phim thôi ạ.”
Lục Tẫn cũng nói: “Đúng vậy, nhỡ đâu cháu khó giữ được khí tiết tuổi già thì làm sao bây giờ?”
Bùi Duẫn: “Anh em huynh đệ bằng hữu gần xa, cắn đường đi.”
Lâm Yến thiếu chút nữa là sặc nước miếng: “Sao cơ ạ?”
Bùi Duẫn hihi haha: “Lục Tẫn đó giờ chưa bao giờ phải lo về khả năng diễn xuất của mình, nhưng chắc cậu không nhận ra, lúc diễn cùng cậu cậu ta chăm chút hơn nhiều.”“
Lâm Yến: “……”
Ờm… Lục Tẫn vui vẻ đáp: “Ngài cũng thành thạo ghê nha, lần sau chúng ta lại tiếp tục hợp tác đi.”
Bùi Duẫn ra dấu “OK”.
Buổi quay chiều nay thuận lợi kết thúc.
Sắc trời dần dần ngả về màu đen, Lâm Yến chuẩn bị cho cảnh quay cuối cùng trong ngày hôm nay của mình.
Là cảnh bọn họ cùng nhau ngủ trong miếu hoang.
Đêm mưa, tiếng sấm nổ vang.
Cả cái miếu chỗ nào cũng nhỏ nước,chỉ riêng có một khoảng nhỏ khô ráo.
Bọn họ nằm cạnh nhau trên đám cỏ tranh, Lê Hướng Thanh đưa lưng về phía Diệp Ninh, hô hấp vững vàng.
Nhưng Diệp Ninh lại mất ngủ.
Chỗ này rất chật hẹp, nhưng giữa bọn họ vẫn có một vách ngăn vô hình như trước, không hề thân mật khăng khít.
Diệp Ninh dính sát vào tường, muốn cách Lê Hướng Thanh xa một chút.
Cậu chưa bao giờ quá thân thiết với ai, bản thân cậu luôn bật cơ chế phòng bị, lúc nào cũng ở trong trạng thái sợ người khác đánh lén, phản bội. Dần dà cậu cũng không còn gần gũi với ai nữa.
Huống chi, lúc này đây người nằm cạnh cậu lại còn là kẻ thù củ cậu.
Lê Hướng Thanh dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Ninh ngồi dậy, định sẽ thức đến sáng.
Ban ngày cậu giả vờ ỷ lại vào Lê Hướng Thanh, đến buổi tối nguyên hình lộ ra, ánh mắt nhìn đối phương tràn ngập đánh giá cùng sự lạnh nhạt.
Nhưng cậu vừa động, Lê Hướng Thanh liền lập tức tỉnh.
“Không ngủ?”
Trong chớp mắt, ánh mắt Diệp Ninh nhìn về phía Lê Hướng Thanh khôi phục vẻ thiên chân đơn thuần: “Lê ca, ta không ngủ được.”
Lê Hướng Thanh nhìn nhìn khoảng cách giữa bọn họ, như hiểu rõ mà đáp: “Là do ta cách ngươi xa quá à?”
Vẻ mặt tươi cười của Diệp Ninh cứng đờ: “Là…… A.”
Lê Hướng Thanh dịch lại gần cậu hơn: “Ngủ đi.”
Diệp Ninh tức đến muốn hộc máu, chấp nhận lần nữa quay về chỗ ngủ.
Nằm không được bao lâu cậu lại nghe Lê Hướng Thanh rì rầm một khúc nhạc cổ quái.
Diệp Ninh: “Sao vậy?”
Lê Hướng Thanh đưa lưng về phía cậu, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói lại rất ôn nhu: “Trước đây khi tôi không ngủ được, mẹ sẽ hát khúc hát ru này cho tôi nghe.”
Kì cục.
Thế mà Diệp Ninh lại ở trong giai điệu cổ quái này dần dần thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, cậu vô ý nhích dần về phía Lê Hướng Thanh.
Mà Lê Hướng Thanh lại cứ như cục đá, không nhúc nhích một chút nào.
“Cắt, làm tốt lắm, mọi người có thể tan ca rồi.” - Lời của đạo diễn vừa vang lên, toàn bộ đoàn phim đang căng mình đều thả lòng xuống.
Lâm Yến ngồi dậy, nhịn không được nói một câu: “Vốn dĩ em còn đang thử tượng tượng ra giai điệu cổ quái là cổ quái như nào, anh mở miệng cái là hết cần phải tưởng tượng luôn.”
Lục Tẫn: “??”
Đạo diễn đi tới, khen một câu: “Kỹ thuật diễn rất tốt, bảo quái thật là quái thật luôn.”
Lục Tẫn: “Huhuhu, các người thay đổi cách làm tổn thương tôi rồi sao?”
Đạo diễn mờ mịt: “A?”
Lục Tẫn chuyển hướng sang Lâm Yến: “Không dễ nghe sao?”
Lâm Yến đẩy anh: “Diệp Ninh cảm thấy dễ nghe là được, anh dậy nhanh lên, đừng cản chân em.”
Lục Tẫn cúi đầu: “Em nói dối, không cho dậy, anh đè lên người em này.”
Lâm Yến mặt không biểu cảm: “Đồ ấu trĩ.”
Lục Tẫn đứng lên: “Em, em……”
Bùi Duẫn hớn hở: “Đoạn này cắt ghép làm cảnh hậu trường đi.”
Lục Tẫn quay đầu lại nói: “Ngài quay đủ cảnh hậu trưởng rồi đó, coi chừng hôm nào ra phim cảnh hậu trường còn dài hơn cả phim đấy.”
Bùi Duẫn: “Thì sao đâu, ai, nghĩ lại thì tôi nên xem xét lại thật, nên viết vào thêm ít cảnh hôn.”
Lâm Yến: “Ngài tính náo loạn giới điện ảnh luôn đấy à.”
Bùi Duẫn: “Không được duyệt thì tôi giữ xem mình là được mà.”
Lâm Yến: “…”
Bùi Duẫn hít một hơi thật sâu, cảm khái: “Làm một fan CP, giờ đây tôi cảm thấy sự nghiệp đu CP của mình quá thành công rồi.”
Bùi Duẫn mang theo tâm trạng vui sướng, huýt sáo rời đi.
Lục Tẫn nhìn thời gian: “Còn sớm, em muốn ăn khuya không?”
Lâm Yến từ chối: “Sẽ béo.”
Lục Tẫn nghĩ nghĩ: “Anh đưa em đi ăn bữa khuya không béo, có đi không?”
Lâm Yến tò mò, đi theo sau anh.
Hai người thay quần áo xong xuôi, trở về khách sạn.
Trên đường, Lục Tẫn gọi điện thoại cho Tiểu Chu, thần thần bí bí không cho Lâm Yến nghe.
Lâm Yến cũng lười nghe lén, cầm điện thoại lướt Weibo.
Hôm nay là ngày “Kẻ đánh cắp trái tim” mở thưởng, cậu thiếu chút nữa thì quên mất.
Giữa trưa ngày hôm qua, cậu ta đăng thêm một cái video.
Phong cách edit video không lẫn vào đâu được, bgm khó nghe, cảnh ấm áp hạnh phúc bị cắt thành cảnh chết chóc đen tối, có rất nhiều cảnh trong chương trình bọn họ tham gia được đưa vào, nhìn cứ như cặp nào ân oán lâu năm tái ngộ.
Đoạn kết video càng đặc sắc hơn, người nào không biết còn tưởng bọn họ tính đâm chết nhau cmnl.
Nhưng điều khiến Lâm Yến không ngờ tới chính là, video của cậu ta vừa đăng tải đã thu hút được một lượng lớn người vào xem dù chẳng được mấy người follow.
Lúc ấy Lâm Yến đang bận việc, tiện tay liếc một cái, nghe thấy cậu ta nói về vụ mở thưởng, tiện tay share lại.
Hôm nay đã đến ngày rồi.
Lâm Yến đối với món quà bí mật cũng có chút tò mò, cậu mở Weibo lên nhìn nhìn.
Cậu nhìn khung chat trong app, hơi bất ngờ vì một đống tin nhắn mình nhận được.
Phản ứng đầu tiên là nghĩ clone của mình bị lộ rồi.
Nhưng xem lại cũng chỉ có hai ba trăm cái tin nhắn, mới chỉ ít người biết tin thôi à?
Nhưng lúc mở tin nhắn ra đọc, mọi chuyện lại khác xa những gì Lâm Yến tưởng tượng. Đa số là “hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh” hoặc là mấy tin nhắn chúc mừng vận may của cậu.
Còn có cả người thay đám người kia giải thích.
Lâm Yến nhận thức được có chuyện không ổn, cậu vào Weibo của “Kẻ đánh cắp trái tim” để xem xem món quà bí mật cuối cùng là cái gì.
Weibo mới nhất.
Kẻ đánh cắp trái tim: Chúc mừng người anh em @“Không có tên đừng nhìn” nhận được phần thưởng là một quyển tuyển tập album ảnh của Lục Tẫn.
Mấy người chờ giải ban đầu còn có hơi mong chờ mờ mịt.
Nhưng đến lúc thấy rõ nội dung giải thưởng… Khu bình luận: Này là lần đầu tui thấy vui mừng vì không trúng giải đó, còn có chút đồng tình với cậu bạn kia.
Lâm Yến: “……”
Ai muốn xem album ảnh của anh chứ!!
Giờ cậu xóa bài share còn kịp không?????
Tác giả có chuyện nói: Vô cùng cảm ơn mọi người đã theo dõi tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.