Chương 85: Một Chiếc Hộp Cũ
Tố Lưu Hồi Xuyên
30/10/2022
Cuối tháng hai, “Đêm đầy máu” chính thức đóng máy.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Lâm Yến và Lục Tẫn quay trở lại thành phố A.
Nhà cửa đều đặn có người quét dọn, không những không bụi bặm, ngay cả chăn cũng được phơi nắng, giờ dường như còn tỏa ra cả mùi hương của ánh mặt trời.
Lâm Yến cởi áo khoác ngoài rồi đẩy vali hành lí vào phòng.
Lúc cậu đang muốn sắp xếp lại đồ đạc, eo lại đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.
Động tác của Lâm Yến lập tức khựng lại.
Tuy hai người không nói gì với nhau, nhưng hơi thở đều dần trở nên gấp gáp hơn.
Thời gian quay phim cả hai đều rất bận rộn, sau lần kia đến mãi về sau chưa từng làm gì thêm, kể ra cũng đã khá lâu rồi bọn họ không làm, ngay cả muốn hôn hít chút xíu cũng chẳng có thời gian mà hôn.
Lục Tẫn kề môi lên gáy cậu: “Có phải bây giờ em muốn anh lắm không?”
Lâm Yến: “Ngứa.”
Bàn tay Lục Tẫn luồn vào vạt áo cậu, anh nhìn thấy vành tai vốn trắng như tuyết của Lâm Yến giờ như được phủ thêm làn mây đỏ, “Có vẻ như là thực sự rất muốn anh rồi.”
Lâm Yến hơi mím môi, chỉ có thể cam chịu.
Tai cậu càng ngày càng đỏ, người phía sau lại càng dựa sát vào cậu, cảm giác cậu và Lục Tẫn càng gắn kết chặt chẽ.
Lục Tẫn rất thích nhìn dáng vẻ cậu im lặng mà đỏ mặt thẹn thùng như vậy, anh nở nụ cười, bế người trong lòng lên, sải từng bước dài về phía giường.
Khi Lâm Yến tỉnh lại, xung quanh đã là một mảnh tối đen.
Rèm cửa được kéo vào, một tia sáng yếu ớt lọt qua, ánh nắng nhảy nhót trên sàn nhà thoạt nhìn còn rất ấm áp.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa đang quay.
Lục Tẫn ôm cậu từ phía sau, cứ như tâm linh tương thông, dịu dàng hỏi cậu: “Em dậy rồi?”
Lâm Yến khàn giọng “ừm” một tiếng, “Mấy giờ rồi?”
Lục Tẫn: “Đang là đầu buổi chiều, em có đói không? Để đặt đồ ăn ngoài.”
Thật ra Lâm Yến cũng không ngủ được nhiều.
Nhưng khi hai người về đến nhà mới chỉ có hơn tám giờ...
Lâm Yến dù vừa ngủ dậy, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt.
Cậu cay đắng phát hiện ra rằng lời nói của đàn ông khi lên giường chẳng đáng tin chút nào, đặc biệt là câu “một lần cuối cùng nữa thôi.”
Rõ ràng thời gian hai người quay phim giống nhau, Lục Tẫn sao lại có thể sung sức đén như vậy.
Lâm Yến nhắm mắt lại, vốn định ngủ thêm một lúc, đột nhiên nghe thấy Lục Tẫn nói: “Vừa nãy có bưu kiện chuyển phát nhanh cho em.”
“Bưu kiện chuyển phát nhanh?” Lâm Yến sửng sốt nói: “Em không mua gì mà.”
Lục Tẫn càng ngạc nhiên hơn: “Vậy là ai gửi cho em?”
Lâm Yến cũng không hiểu lắm: “Viết tên em?”
Lục Tẫn: “Viết một chữ Lâm.”
Lâm Yến đứng dậy, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, sau đó xuống giường đi xem bưu kiện kia.
Lục Tẫn lẩm bẩm: “Không phải là bưu kiện khủng bố hay gì đấy chứ.”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, nhanh chóng theo sau Lâm Yến.
Bưu kiện được đặt ở trên bàn, bên ngoài được đóng gói vô cùng cẩn thận.
Lâm Yến suy nghĩ một lúc, cảm giác không nặng lắm, dường như bên trong chứa rất nhiều đồ vật lặt vặt.
Cậu nhìn mặt dưới của bưu kiện, địa chỉ người gửi là ở...
thành phố H?
“Có chuyện gì thế?”
Lâm Yến ngẩng đầu lên: “Ông nội em gửi.”
Cậu lúc này mới nhớ ra lúc trước từng có lần ông hỏi địa chỉ nhà mình.
Lâm Yến khi ấy đang ở giữa cảnh quay, cậu nói xong địa chỉ không kịp hỏi thêm gì đã phải vội tắt máy, mà quay xong thì cậu cũng quên béng luôn.
Hóa ra là vì ông muốn gửi đồ cho cậu.
Lâm Yến mở bưu kiện, bên trong là một cái hộp giấy.
Bên trên hộp còn có một tờ ghi chú, trên đó viết: Vài đồ dùng cũ của cháu.
Đồ dùng cũ?
Lâm Yến không nhớ ra mình rốt cuộc còn để đồ gì ở nhà ông nội, cậu mở hộp ra, vừa nhìn thấy, cậu lập tức ngây người.
Lục Tẫn thấy vậy, không nhịn được tò mò liếc qua: “Là gì thế?”
Lâm Yến nhanh chóng dùng tay che đi: “Không có gì.”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến ngàn vạn lần không thể nghĩ rằng những thứ này lại ở nhà ông nội, cậu cũng không nhớ rõ mình đã để ở đó từ khi nào.
Cậu chuyển nhà vài lần, sau này khi muốn tìm lại, còn tưởng đã làm mất, lúc đó cậu buồn mất một khoảng thời gian rất lâu.
Nhưng những thứ này làm sao có thể cho Lục Tẫn xem được?
Cậu cũng cần thể diện trước mặt anh mà, đúng chứ?
Lục Tẫn thấy Lâm Yến vẻ mặt nghiêm trọng ôm hộp giấy mà như ôm bom hạt nhân, anh muốn đưa tay ra nhưng lại không dám, chỉ có thể buồn bã nói: “Em có chuyện giấu anh.”
Lâm Yến: “Không có, nhưng... cái này không cho anh xem được.”
Thật ra Lục Tẫn xưa nay không phải kiểu người muốn hóng hớt chuyện riêng của người khác.
Dù là bất cứ chuyện gì, đặc biệt là người đang trong quan hệ hôn nhân như anh và cậu hiện tại, đương nhiên anh hiểu rõ mình cũng cần cho đối phương không gian riêng.
Nhưng mà.
Nhìn thấy Lâm Yến dường như có vẻ rất quan tâm đến đồ ở trong hộp, lại khiến anh càng để ý hơn.
Trong đầu Lục Tẫn đột ngột lóe lên một tia sáng, Lâm Yến vốn muốn ôm hộp đi trốn lại bị anh bắt lại: “Có phải là mối tình đầu gì đó của em không?”
Lâm Yến hết sức ngạc nhiên nhìn anh.
Mối tình đầu của cậu?
Ai cơ?
Lục Tẫn thấy Lâm Yến im lặng, trực tiếp cho rằng cậu ngầm thừa nhận, tâm trạng càng trở nên ảm đạm hơn: “Hóa ra em vẫn chưa quên được người kia.”
Lâm Yến: “Không có phải.”
Nếu trên đỉnh đầu Lục Tẫn mà mọc ra tai chó thật, hẳn lúc này cũng sẽ cụp cả xuống: “Vậy em...”
Vậy em sao lại không để cho anh xem?
Lâm Yến trước đây từng thích ai, từ trước đến nay Lục Tẫn chưa từng hỏi cậu.
Bởi đó đều là quá khứ rồi.
Điều quan trọng nhất là hiện tại, anh mới là chính thất, nhưng hành động che giấu kia của Lâm Yến vẫn khiến anh rất khổ sở.
Lâm Yến không ngừng đau đầu.
Cậu nắm lấy cánh tay anh: “Em không thích người khác, em chỉ thích anh thôi.”
Lục Tẫn hơi khựng lại một chút: “Lâm Yến, hóa ra em còn biết nói lời ngon ngọt.”
Lâm Yến: “...”
Hiện tại cậu có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng cho anh được.
Lục Tẫn dịu dàng xoa đầu cậu một cái: “Không sao đâu, anh không nhìn, em mang đi đi.”
Lâm Yến: “Em...”
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, lập tức ngắt lời Lâm Yến.
Đúng lúc đó Lục Tẫn nói: “Anh đi lấy đồ ăn, em có thể yên tâm mang về phòng, anh sẽ không quay lại nhìn lén đâu.”
Anh đi đến trước cửa, vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị một lực kéo thô bạo kéo lại.
Chiếc hộp được đặt trên tay anh, vẻ mặt Lâm Yến vô cùng lạnh lẽo, thoạt nhìn cứ như muốn đánh anh một trận ra trò.
Lâm Yến cắn răng nói: “Anh thích xem thì xem đi, xem xong cấm cười.”
Cậu đi lướt qua Lục Tẫn ra cửa, ra cửa lấy đồ ăn.
Lục Tẫn nhìn theo dáng vẻ vội vã của Lâm Yến, sửng sốt hồi lâu.
Anh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở hộp ra.
Bên trong hộp là một vài bức thư, mấy chiếc móc chìa khóa hình búp bê tinh xảo, ảnh chụp, bưu thiếp, ..
Lục Tẫn cầm một lá thư lên, hơi thở của anh như muốn đông cứng lại.
Trên thư viết: Người nhận – Mộc An.
Đây là chữ của Lục Tẫn.
Lá thư này được gìn giữ vô cùng cẩn thận, không có nếp nhăn, cũng không bị ố vàng.
Lục Tẫn sững sờ cầm lá thư trên tay.
Từ trước đến nay anh không nhận quà của người hâm mộ, anh chỉ nhận thư, mỗi một lá thư lại đều xem rất tỉ mỉ.
Rất nhiều lá thư đều chỉ đơn giản là lời bày tỏ của mấy cô gái với anh, hoặc là mấy câu chúc sự nghiệp của anh sau này ngày càng thuận lợi, nhưng có một người để lại cho anh ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Người nọ thường cùng anh nói chuyện về phim ảnh, đồng thời đưa ra quan điểm của bản thân về Lục Tẫn, còn hỏi chuyện diễn xuất của anh.
Nét chữ của người kia thanh tú, giọng điệu trong thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất khác biệt so với những lá thư khác anh nhận được.
Lục Tẫn lại nhìn xuống chữ kí bên dưới.
Mộc An.
Đó là lần đầu Lục Tẫn viết thư trả lời người hâm mộ.
Thư Mộc An gửi đến thật ra cũng không nhiều, hầu hết đều là sau khi phim anh đóng được chiếu.
Lục Tẫn cảm giác như mình vừa tìm được người bạn tâm giao, lần nào cũng sẽ trả lời thư của cậu.
Hai người chủ yếu đều nói chuyện về phim ảnh, nhưng dần dần, Lục Tẫn còn nói về những chủ đề khác nữa, chẳng hạn như khi đi quay phim, anh bắt gặp một chú chó nhỏ vô cùng dễ thương, anh liền hỏi người chủ, liệu anh có thể bế nó một chút được không.
Mà Mộc An thì lại có vẻ không có thói quen chia sẻ nhiều chuyện như vậy, nhưng trong thư trả lời anh, thỉnh thoảng cũng sẽ than phiền về áp lực học hành.
Hai người cứ như vậy tán gẫu cùng nhau một thời gian rất dài.
Cho đến một ngày, sau khi phim mới của Lục Tẫn được công chiếu, anh không nhận được thư của Mộc An nữa.
Anh đợi gần nửa năm sau mới nhận được thư của người kia, nói bố mẹ vừa mới qua đời, hiện tại không có tâm trạng xem phim, cũng không thể cùng anh nói chuyện.
Lục Tẫn rất nhạy bén, anh cảm nhận được đằng sau những dòng chữ kia là sự chật vật cùng bi thương không thể diễn tả thành lời.
Anh rất lo lắng cho Mộc An nên đã viết rất nhiều thư an ủi người nọ, còn gửi cho người kia rất nhiều bưu thiếp, thậm chí gửi cả ảnh anh tiện tay chụp trên đường, anh cũng chẳng sợ bị Mộc An chê cười. Sau này anh còn tặng Mộc An cả móc chìa khóa, rồi mấy thứ phong cảnh xinh đẹp, những người lương thiện cùng những chuyện ấm lòng, còn cả động vật nhỏ dễ thương, anh gần như là đem hết thảy những điều đẹp đẽ trong cuộc sống của mình đều gửi cho đối phương.
Sau đó Lục Tẫn nhận được thư hồi âm cùng một chiếc bùa bình an.
Mà trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ: Thay anh cầu bình an. Tái bút: Cảm ơn anh, hi vọng sau này chúng ta có thể chân chính gặp mặt.
Đây là lá thư cuối cùng của Mộc An.
Kể từ đó, Lục Tẫn mất liên lạc hoàn toàn với người nọ.
Khi ấy Lục Tẫn mất mát rất lâu, nhưng luôn có cảm giác Mộc An sẽ sớm tìm đến anh, nghĩ vậy anh nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Giờ thì bọn họ thực sự đã gặp nhau như lời đối phương nói.
Trong hộp đều là những thứ năm ấy Lục Tẫn gửi.
Tất cả đều được bảo quản đặc biệt cẩn thận, không bị hao tổn gì.
Lục Tẫn bỗng cảm thấy số lượng thư không đúng, hình như bị thừa ra một lá thư.
Anh liền lật từng lá thư một, nhìn thấy một lá chưa được gửi đi, trên đó quả thực là chữ viết tay của Lâm Yến.
Lục Tẫn rút giấy viết thư ra.
Trên giấy có vỏn vẹn hai chữ: Thích anh.
Hiện tại ngay cả bản thân Lục Tẫn cũng không thể miêu tả cảm xúc của chính mình.
Giống như ăn phải thứ gì có vị kì lạ, hương vị phức tạp khiến hốc mắt anh đỏ lên.
Lâm Yến yêu thầm một người.
Mỗi lần nhắc đến người ấy, đầu mày đuôi mắt đều cong lên, khó có thể che giấu ý cười, không khí xung quanh cũng vì nụ cười của cậu mà ngọt ngào hơn nhiều.
Lục Tẫn lại không ngờ, một đống dấm chua mình ngậm trong miệng lại là dấm của chính mình gây ra.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Yến đứng ở cửa, biểu cảm có phần cứng nhắc bất thường: “Ăn cơm thôi.”
Lục Tẫn đặt thư trong tay xuống, bước đến ôm Lâm Yến vào lòng, anh vùi đầu vào hõm vai cậu, giọng nói có chút buồn rầu: “Em chơi xấu.”
Lâm Yến sửng sốt: “Gì cơ?”
Lục Tẫn lẩm bẩm nói: “Anh còn tưởng lần đầu gặp em là ở khách sạn, khi đó không dám tự tiện tìm em.”
Lâm Yến đưa tay lên vuốt tóc anh một chút: “Khách sạn?
Gì cơ...”
Cậu đột ngột khựng lại.
Cái năm mà cậu dùng chai rượu quật ngã ông chủ kia rồi được người hộ tống rời đi, tin tức cũng không hềlọt ra ngoài.
Lâm Yến không thể tin nổi, nói: “Là anh làm?”
Lục Tẫn: “Ừm.”
Không hiểu sao Lâm Yến chợt nhớ lại, năm ấy đạo diễn “Hắc Hà” vô cùng hưng phấn nói với cậu: “Một nhân vật bí ẩn đã đầu tư cho chúng ta, hiện tại chúng ta có tiền rồi, người đó nói vô cùng coi trọng cậu, chúng ta có thể tiếp tục quay rồi.”
Lâm Yến khó khăn nói: “Khi đó ‘Hắc Hà’ cũng là anh đầu tư sao?”
Lục Tẫn rầu rĩ cười khẽ: “Anh rất có mắt nhìn phải không?”
Quả thực rất có mắt nhìn.
Lâm Yến im lặng hồi lâu, cậu không biết hiện tại rốt cuộc nên nói gì.
Lục Tẫn: “Tại sao em không nói cho anh biết?”
Lâm Yến im lặng không đáp.
Mộc An không nói cho Lục Tẫn biết, bởi vì cậu chính là fan của Lục Tẫn.
Sau này cậu bước chân vào giới giải trí, cũng chính là vì muốn được ở gần anh thêm.
Thật ra trước đây cậu đã từng gặp khủng hoảng một thời gian.
Sau khi đắm chìm trong vị ngọt của tình yêu, cậu bắt đầu cảm thấy mờ mịt.
Điều cậu thích rốt cuộc là những vai diễn khiến trái tim cậu rung động, hay là người vẫn luôn bên cạnh cậu, an ủi cậu trong thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời.
Rồi cậu nhận ra, sự mờ mịt ấy thực sự quá lãnh phí thời gian.
Dù là ở phương diện nào đi chăng nữa, trái tim cậu vẫn luôn vì anh mà rung động.
Lâm Yến hỏi lại: “Vậy còn anh?”
Đến đây Lục Tẫn cũng không biết nên nói thế nào.
Không lẽ nói anh thật ra không biết cảm giác này được gọi là thích?
Anh nhầm tưởng đó chỉ là thoáng qua, chỉ là vì anh vẫn muốn tiếp tục trêu chọc cậu thôi.
Cũng không sao hết.
Chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Bởi dù sao hiện tại bọn họ cũng đã ở bên nhau rồi.
Lục Tẫn dịu dàng đặt một nụ hôn lên gáy Lâm Yến, nhẹ nhàng âu yếm như đang hôn bảo vật trân quý nhất đời mình: “Lâm Yến, anh yêu em.”
Lâm Yến nhắm mắt, xoay người lại vươn tay ôm anh: “Em cũng yêu anh.”
Sau rất nhiều năm, lá thư kia cuối cùng cũng chờ được câu trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tôi sẽ không phá bầu không khí này đâu. _(:з”
∠)_; Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, chương sau sẽ là chương cuối rồi.
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
CHƯƠNG 83: Hoàn chính văn.
“Kẹt kẹt”
Lâm Yến hơi nghiêng đầu, kẹp điện thoại bên tai, mở cửa nhà ra.
Cậu vừa nói chuyện, vừa đứng ở huyền quan đảo mắt nhìn xung quanh.
Trống không.
Lục Tẫn không ở nhà.
Cậu nói chuyện điện thoại xong thì đẩy vali hành lí vào cửa.
Hôm nay là ngày đóng máy bộ phim mới của cậu, hôm qua cậu đã gọi điện hỏi anh, hôm nay anh có ở nhà không, người kia đáp có.
Lâm Yến cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Bỏ đi, trước tiên cậu vẫn nên sắp xếp hành lí đi đã, chờ Lục Tẫn về lại không kịp làm.
Bộ phim này quay mất bốn tháng, từ đầu xuân qua đến hè, lúc đi ra khỏi nhà cậu còn phải mặc áo bông, đến khi trở về thời tiết đã có chút nóng.
Lục Tẫn cũng phải quay phim, hai đoàn làm phim lại ở rất xa nhau, tuy hai người có thể chạy qua chạy lại, nhưng rất khó xin nghỉ, bởi vậy số lần gặp nhau cũng không nhiều.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là một tháng trước.
Lâm Yến tưởng rằng Lục Tẫn sẽ về nhanh thôi, nhưng cậu dọn hành lí xong rồi, vẫn không thấy tin gì từ Lục Tẫn.
Cậu nhìn đồng hồ treo tường trước mắt, đã là năm giờ chiều rồi.
Lâm Yến mở Wechat, tính nhắn hỏi Lục Tẫn, khi cậu còn chưa kịp gõ xong đã thấy Lục Tẫn gửi tin.
[Lục Đại Lang: Em về đến nhà chưa?]
[Lâm Yến: Em về rồi.]
[Lục Đại Lang: Anh đặt chỗ trước ở nhà hàng rồi, đã gửi định vị cho em, anh không kịp quay về đón em, em tự đi nhé, bọn mình gặp nhau ở đó.]
[ Lâm Yến: Hiểu rồi.]
[ Lục Đại Lang: Em không cần nói chuyện với anh như người xa lạ zay đâu.]
[ Lâm Yến: Anh đang dạy trẻ con đấy à?]
Nhắn tin được mấy câu, Lục Tẫn đang lái xe, anh dứt khoát gọi điện cho cậu.
Nhưng Lâm Yến lại từ chối cuộc gọi của anh, nhắn lại: [Lãng phí lưu lượng.]
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến biết địa chỉ rồi thì cậu đi tắm qua, sau đó thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.
Địa chỉ Lục Tẫn gửi là một nhà hàng mới mở, rất nổi tiếng nhờ cách bài trí như vương quốc thực vật.
Nơi này mới mở được nửa năm, không biết Lục Tẫn đã đặt chỗ từ khi nào.
Lâm Yến đến nhà hàng, đỗ xe xong thì đeo khẩu trang đi vào.
Nhà hàng này thật sự rất giống những nhà hàng trong truyện cổ tích, khắp nơi đều là những đóa hoa xinh đẹp và những loài cây xanh mướt, phiến lá rủ xuống tựa như đèn lồng, khung cảnh rất đỗi nên thơ.
Lâm Yến bị phong cảnh hai bên thu hút, đến chỗ rẽ đột nhiên bị một người chặn lại.
Suýt chút nữa Lâm Yến đã đâm sầm vào người nọ.
“Em nhớ anh như vậy hả?” Giọng nói quen thuộc vang lên, lông mày Lâm Yến bất giác giãn ra.
Lục Tẫn mặc một bộ quần áo màu trắng ở trong, áo mũ che cả người kín mít, anh đứng yên nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười tươi rói.
Lâm Yến: “Anh đứng ở đây làm gì?”
Lục Tẫn trả lời rất thành thật: “Anh vừa đi ra ngoài rửa tay.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn còn cố tình thêm dầu vào lửa: “Sao? Em tưởng anh đi đón em à?”
Lâm Yến xụ mặt không thèm để ý đến anh.
Lục Tẫn liền đưa hai tay đang giấu sau lưng ra, vậy mà anh đang ôm một bó hoa: “Đoán đúng rồi, anh ra đây đón em này.”
Lâm Yến nhận lấy bó hoa, vẻ mặt có có chút vi diệu: “Hoa cẩm chướng? Anh tặng quà nhân Ngày của Mẹ đấy à?”
Lục Tẫn hơi xấu hổ nói: “Anh không phân biệt được ý nghĩa các loại hoa tươi đâu.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn: “Thật ra cũng tại nhân viên cửa hàng kia nói hay quá, hoa nào cũng là món quà Thượng đế ban tặng mà.”
Vẻ mặt Lâm Yến không chút thay đổi: “Vậy anh có biết hoa cẩm chướng tượng trưng cho điều gì không?”
Lục Tẫn: “Nhân viên kia nói là sự tôn trọng trong tình yêu, hổng phải hả?”
Lâm Yến: “...”
Cảm ơn anh, lần sau nhớ né cửa hàng này ra.
chú thích: Hoa cẩm chướng thường được dùng để tặng mẹ, bà hoặc bạn bè, rất ít người dùng nó để tặng cho người yêu.
Nhân viên phục vụ ra tiếp đón, Lục Tẫn nói số phòng, hai người được dẫn đến vườn hoa phía sau.
Phong cảnh ở vườn hoa phía sau rất thơ mộng, số lượng bàn lại ít, khoảng cách giữa các bàn tương đối xa.
Mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bằng đồ trang trí và cửa gỗ nhỏ nhằm đảm bảo sự riêng tư.
Ban đầu Lâm Yến cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, ngay cả khẩu trang cũng không dám cởi.
Nhưng tiếng nhạc nhẹ khiến tâm trạng cậu thả lỏng không ít.
Lục Tẫn: “Em đừng lo, không sợ bị chụp ảnh đâu.”
Thức ăn được đưa đến, Lâm Yến chờ nhân viên phục vụ đi rồi mới bình tĩnh tháo khẩu trang xuống.
Cậu dùng dĩa quấn mì, còn chưa kịp ăn đã nghe thấy tiếng hét của một cô gái.
“Oa! Nhẫn! Anh yêu, em yêu anh.”
“Bảo bối, em đồng ý gả cho anh chứ?”
“Em đồng ý!”
Rất nhiều người tò mò nhìn về phía kia.
Lâm Yến cũng không nhịn được mà quay đầu lại, hơi liếc mắt nhìn.
Trong tiếng hò reo hoan hô của mọi người, một cặp tình nhân đang vô cùng xúc động ôm lấy nhau.
Lâm Yến liền quay đầu lại, nhìn phần đáy của bát mì trước mặt.
Lục Tẫn: “Em yên tâm ăn đi, không có nhẫn đâu.”
Lâm Yến nghĩ cũng phải, tên ngốc này chẳng có chút tế bào lãng mạn nào.
Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, nhẫn cũng đã đeo cho nhau rồi, nhưng còn để ở trong tủ khóa lại, sau đám cưới, Lâm Yến cũng chưa đeo lại thêm lần nào.
Bọn họ đã lâu không gặp nhau, tuy rằng mỗi ngày đều gọi video, nhưng cảm giác người thật ở trước mắt mình vẫn khác biệt rất nhiều.
Lục Tẫn nhìn Lâm Yến im lặng ăn cơm, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đáng ra vẫn nên ăn cơm ở nhà.
Lâm Yến nghe thấy tiếng thở dài của anh, liền đặt dĩa xuống, bình tĩnh dùng khăn tay lau khóe miệng: “Bọn mình về nhà nhé?”
Lục Tẫn lập tức hoàn hồn: “Em ăn đi đã.”
Lâm Yến nhướng mày, nói: “Em cảm thấy hình như anh không có tâm trạng ăn cơm.”
Lục Tẫn ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Dù sao cũng không thể để em bị đói được.”
Lâm Yến thực ra không đói lắm, nhưng cậu vẫn ăn xong món kia rất nhanh.
“Hôm nay ăn trước rồi mới đến à?”
Lục Tẫn: “Ừm, nên giờ anh muốn đi bộ tiêu cơm chút.”
Lâm Yến không có ý kiến gì.
Nhưng đoạn đường này hình như dài một cách bất thường thì phải?
Lâm Yến khó hiểu kéo kéo vạt áo Lục Tẫn: “Bọn mình đã đi nửa tiếng rồi, anh rốt cuộc muốn đi đâu?”
Trên trán Lục Tẫn đã sớm chảy mồ hôi: “Đi thêm một lúc nữa là đến rồi.”
Lâm Yến: “??”
Lục Tẫn vốn muốn nói dối cậu, nhưng hiện tại anh không tìm được nơi anh muốn tới, anh cũng không dám giấu thêm: “Đợi anh tìm một chút.”
Lâm Yến: “Hả?”
Lục Tẫn rủ Lâm Yến ra ngoài thế này vì có chuyện cần nói thật, anh còn cố tình chọn một nơi phong cảnh xinh đẹp mà lại không có người.
Nhưng không biết có phải vì chỗ đó ở một nơi quá mức hẻo lánh hay không, hay là do khả năng mò đường của Lục Tẫn quá kém cỏi, anh tìm nửa ngày cũng không thấy.
Lục Tẫn chỉ có thể nhắn tin cho Lương Thanh Hà xin trợ giúp.
[ Lục Tẫn: Tôi đã chọn chỗ nào vậy?]
[ Lương Thanh Hà: ?? Cậu đang ở đâu?]
[ Lục Tẫn: Bây giờ tôi đang ở trên cầu lớn rồi.]
Mất một lúc Lương Thanh Hà mới trả lời anh.
[ Lương Thanh Hà: Đại ca, cậu đi ngược đường rồi.]
[ Lục Tẫn: !!]
[ Lục Tẫn: Tôi đã đi bộ hơn một tiếng rồi đấy.]
[ Lương Thanh Hà: Cậu mau lên, đội quản lí đô thị đã ghé qua hai lần, suýt chút nữa bốc hết đồ của cậu đi đấy.]
Lục Tẫn cất điện thoại đi, vươn tay về phía Lâm Yến: “Lâm Yến, em có muốn thử cảm giác sung sướng khi bỏ trốn không?”
Lâm Yến ngẩn người chớp chớp mắt: “Gì cơ?”
Lục Tẫn không kịp giải thích, anh vội vàng nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy.
Lâm Yến im lặng chạy theo anh một lúc, sau đó nhận ra bọn họ đã trở về điểm xuất phát: “Lục Tẫn, không lẽ anh vừa đi nhầm đường à?”
Lục Tẫn đưa mắt nhìn trời, thờ ơ huýt sáo như muốn nói anh không liên quan.
Lâm Yến: “...”
Cậu biết chắc anh lạc đường thật rồi.
Nhưng cậu vẫn vờ như chưa từng hỏi gì, chỉ một mạch chạy theo Lục Tẫn, chạy đến một nơi đông đúc, lại gọi taxi.
***
Ở một góc nào đó của thành phố A.
Tiểu Tình là phóng viên của đài truyền hình địa phương, tối nay cô sẽ làm một chương trình đặc biệt, đó là đi vào thành phố, tự mình trải nghiệm đời sống về đêm sôi động của thành phố A.
Chương trình này được phát sóng trực tiếp, chờ được biên tập lại xong, sau đó sẽ được phát lên TV.
Nói là phát sóng trực tiếp nhưng thật ra cũng chỉ có vỏn vẹn mấy chục người xem.
Tiểu Tình vô tình đi đến một nơi, cô bắt gặp một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang cùng ban quản lí đô thị “cãi nhau”.
Quản lí đô thị: “Tôi đã đến đây mấy lần rồi, tại sao anh vẫn còn ở đây? Ở đây cấm bán hàng.”
Lương Thanh Hà đau đầu: “Không phải bán hàng, thật sự không phải, chỉ tốn một chút thời gian là sẽ ổn thôi.”
Quản lí đô thị liền chỉ tay vào cái máy tạo bong bóng hình con bạch tuộc trên mặt đất: “Cậu chắc chắn không phải bán hàng chứ?”
Lương Thanh Hà: “Cái này chỉ để tạo bầu không khí lãng mạn thôi.”
Quản lí đô thị: “...”
Mi bị úng não hả?
Tiểu Tình lại gần, lúc này mới phát hiện ra ở đó bài trí thật sự rất xinh đẹp.
Mặc dù hình trái tim to đùng dưới mặt đất có phần hơi đơn giản.
Cô là con gái, những chuyện này cũng nhanh chóng hiểu ra, cô cầm microphone lên, nói: “Tiên sinh, hôm nay anh định cầu hôn người yêu sao?”
Lương Thanh Hà: “Có thể nói như vậy.”
Anh ấy đột nhiên trở nên căng thẳng, anh lịch sự đáp lời: “Xin lỗi, chúng tôi không nhận phỏng vấn.”
Quản lí đô thị nghe thấy có người định cầu hôn liền không tiếp tục đuổi nữa, nhưng vẫn không nóng không lạnh cố nói tiếp: “Chúng tôi vẫn không cho phép bán hàng ở đây đâu.”
Lương Thanh Hà: “...”
Tiểu Tình nhìn máy quay phim, vui vẻ nói: “Không ngờ lại tình cờ tìm tới một địa điểm cầu hôn, chúng ta ở lại xem một chút nhé.”
Lương Thanh Hà càng thêm đau đầu, vốn anh đang đinh mở miệng từ chối, đột nhiên thấy một chiếc taxi xuất hiện ở ven đường rồi dừng lại, một bóng dáng quen thuộc xuống xe, sau đó vội vàng kéo một người khác từ trong xe ra, cùng nhau chạy như bay về hướng này.
Lương Thanh Hà: “...”
Anh muốn chết lắm rồi.
Cùng lúc đó, tại khu bình luận.
[ Tui thấy người này có chút quen mắt.]
[ Mẹ nó, đây chẳng phải là người đại diện của Lục Tẫn – Lương Thanh Hà hay sao?]
[ Không phải anh ấy bị người ta từ chối những hai mươi lần à? Bây giờ muốn đi cầu hôn luôn sao?]
Khi hai bóng dáng khác xuất hiện trong máy quay, khu ném đạn lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.
[ Không phải tui nhìn nhầm đấy chứ?]
[ Ai đánh tui một cái đi.]
Lục Tẫn thở hổn hển mấy cái, nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm của Tiểu Tình, anh buồn bực hỏi Lương Thanh Hà: “Gì đây? Anh còn mời cả phóng viên à?”
Tiểu Tình lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ là đi ngang qua...”
Lục Tẫn “à” một tiếng, sau đó cười nói: “Khụ, anh quản lí đô thị, xin lỗi đã gây ra phiền phức cho anh, chúng tôi nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ sau khi xong việc.”
Quản lí đô thị lúc này cũng lờ mờ đoán ra, người này xuất hiện thường xuyên trên màn ảnh, còn xuất hiện ở nhiều biển quảng cáo trên đường, là một ngôi sao lớn, anh ta đương nhiên nhận ra được.
Lục Tẫn lại nói với Tiểu Tình: “Xin chào, khi đăng bài cô viết hay một chút nhé, hôm nay cho cô một đãi ngộ đặc biệt, ngồi ở hàng ghế VIP.”
Tiểu Tình quá mức khiếp sợ không thể nói thành lời, khi cô muốn lên tiếng giải thích, Lục Tẫn đã định đưa Lâm Yến đi rồi.
Chương trình trực tiếp của Tiểu Tình vốn vô cùng yên tĩnh, lượng người xem nhanh chóng tăng vọt như tên bắn, máy chủ lập tức đơ luôn.
Khu bình luận không nhìn rõ bọn họ đang nói gì, mà Tiểu Tình thì sợ hãi không dám đi theo.
Nhưng nơi này cũng không quá rộng, hai người đi cũng không xa, sớm dừng lại.
Lâm Yến dẫm dẫm vào giữa trái tim trên mặt đất, cười nói: “Sao anh lại làm sơ sài thế này?”
Máy phun bong bóng con bạch tuộc còn liên tục phun ra bong bóng.
Giống hệt trong mấy bộ phim thần tượng.
Lục Tẫn thành thật cười: “Sao lại sơ sài chứ, không phải nhìn một cái liền đoán được ý đồ thật sự rồi sao?”
Trên đường đi, Lâm Yến cũng đoán được Lục Tẫn có việc, nhưng còn tưởng là công việc bên ngoài của anh.
Là cậu chưa đủ tinh tế, thật xin lỗi.
Lục Tẫn đứng trước mặt cậu, quỳ một gối xuống.
“Tuy bọn mình đã kết hôn nhiều năm, nhưng anh vẫn nợ em một lời cầu hôn.”
“Anh không biết nói những lời hoa mĩ, anh chỉ có thể hứa với em trái tim chân thành của anh.”
Lâm Yến im lặng nhìn anh, cậu khó khăn nuốt nước bọt.
Tim cậu đang đập rất nhanh, từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt Lục Tẫn hiện lên dưới ánh đèn lại thêm mấy phần dịu dàng, làm cho cậu càng thêm động lòng.
Bong bóng xà phòng mờ ảo bay xung quanh họ.
Ba người đứng xem vậy mà rất tinh tế, không quấy rầy hai người.
Vì để chuẩn bị cho lễ cầu hôn hôm nay, Lục Tẫn thật ra đã viết rất nhiều bản nháp.
Đầu tiên là kể chuyện năm xưa, rồi đến nói đến những điều tốt đẹp trong tương lai, cuối cùng là trọng tâm cầu hôn.
Nhưng anh viết rồi lại viết, vẫn cảm thấy làm thế rất khô khan, cứ giống mô típ mấy bộ phim truyền hình nhàm chán.
Cho đến tận lúc này, Lục Tẫn mới phát hiện ra, điều anh muốn làm nhất là dịu dàng ôm người kia vào lòng, chứ không phải thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa kia.
Khóe mắt Lục Tẫn cong lên: “Cảm ơn em đã thích anh, làm anh hạnh phúc, anh cũng hi vọng có thể làm em hạnh phúc. Em ở bên anh lâu như vậy có cảm thấy vui vẻ không?”
Lâm Yến nhẹ giọng đáp lại: “Vui, rất vui vẻ.”
Lục Tẫn kéo tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình: “Thế là được rồi. Anh sẽ luôn yêu em, sẽ luôn làm em vui vẻ, Lâm Yến, em đồng ý kết hôn cùng anh nhé?”
Khóe môi Lâm Yến hiện lên nụ cười: “Em đồng ý.”
Lục Tẫn cười tươi rói, búng tay một cái.
Lương Thanh Hà hiểu ý, liền khởi động máy móc.
Chỉ thấy một chùm bóng bay từ từ bay lên khỏi bụi cây, phía dưới chùm bóng là một chiếc hộp nhẫn nhỏ.
Lục Tẫn đứng dậy: “Nhẫn này hôm nay anh mới đi lấy, nhẫn kết hôn vẫn còn ở nhà, nhưng dù là cái nào, anh vẫn hi vọng chúng ta có thể luôn cùng đeo.”
Lâm Yến: “Được, anh đeo giúp em đi.”
Lục Tẫn cười nói được, vươn tay ra lấy nhẫn.
Tay chạm vào khoảng không.
Bóng bay không bị buộc chặt đã sớm bị gió thổi đi, lảo đảo bay sang hướng khác.
Lương Thanh Hà cuống quít kiểm tra dây thừng buộc bóng bay, sau đó ngẩng đầu nói: “Hình như bị chó cắn đứt rồi.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến đẩy Lục Tẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh còn không mau đuổi theo!”
Lục Tẫn như người trong mộng vừa tỉnh dậy, anh thấp giọng chửi một tiếng rồi nhanh chóng đưa Lâm Yến đuổi theo.
Trên mạng đã muốn nổ tung.Vì máy chủ phát sóng trực tiếp bị tê liệt, cư dân mạng trong phòng phát sóng đau khổ chịu đựng, lại càng điên cuồng mà bình luận.
[ Cứu tui với? Gì mà đã kết hôn nhiều năm? Cứu mạng, vậy ra bọn họ đã sớm kết hôn?]
[ Mẹ nó, đây chính là cưới trước yêu sau ư?? Cắn chết tui đi.]
[ Vậy mà tui vẫn luôn cho rằng bọn họ chỉ là CP thương mại!]
[ Tui điên rồi, trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau đều tràn ngập tình yêu, tui đang khóc tu tu nè, ai giúp tui cười lên để góp vui cùng họ với.]
[ Phải hạnh phúc đấy!]
Nhóm fan vừa rơi lệ xem xong, nhưng đến diễn biến này, toàn thể đều trầm mặc.
Giỏi thật đấy.
Còn màn cầu hôn thì sao?
Không hổ là hai người.
Hai người nhìn thấy Tiểu Tình đang đuổi theo sau, liên tục quay lại dáng vẻ chật vật đuổi bóng bay của bọn họ, trong lòng vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
[ Lâm Yến, cũng chỉ có cậu mới có thể chịu đựng được Lục Tẫn.]
[ Tui vốn thích xem người ta nuôi Husky, có điều giờ xem cái này thấy cũng vui lắm.]
Lục Tẫn cùng Lâm Yến càng chạy, cảm giác người phía sau càng nhiều.
Rất nhanh chóng, phía sau bọn họ đã có một nhóm người chậm rãi đuổi theo.
Lục Tẫn: “Sao lại thế này?”
Lâm Yến: “Không sao, trước hết vẫn là phải lấy nhẫn đã.”
“Lục Tẫn! Em lấy xe đến cho các anh đây!” Một cô gái xe đạp đến cạnh bọn họ, mang xe và cung tên giao lại cho họ, “Hai người phải cố lên!”
Cố gắng đuổi theo chùm bóng bay đi!
Đồng thời cố gắng sống hạnh phúc về sau nữa!
Lục Tẫn mỉm cười nói cảm ơn, sau khi hỏi địa chỉ của cô gái, liền kéo Lâm Yến lên xe.
Lâm Yến: “...”
Chiếc xe này vậy mà lại là xe đạp đôi.
Giọng của Lâm Yến trôi theo gió, vụn vỡ chui vào tai anh: “Lục Tẫn, em rút lại một câu.”
Lục Tẫn: “?”
Lâm Yến nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thấy vui chút nào hết!”
Lục Tẫn bật cười thành tiếng, tốc độ đạp cũng nhanh hơn, lớn tiếng nói: “Muộn rồi!”
Hai người điên cuồng cong chân đạp, theo hướng bóng bay mà đuổi theo.
Cũng giống như đang đuổi theo tương lai của mình.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi, tôi thật ra đã muốn viết chi tiết đuổi theo bóng bay này từ lâu 23333.
Từ trước đến nay tôi chưa từng tạo ra hình tượng công nào hoàn chỉnh như Lục Tẫn, có những khi tôi cảm thấy emo, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ rất vui vẻ, cảm ơn các bạn đã đi cùng tôi đến tận đây, nếu mọi người bình luận những lời tốt đẹp, tôi sẽ cũng sẽ rất vui vẻ.
Phiên ngoại? Gì mà phiên ngoại, không có đâu, tôi từ trước đến nay không viết phiên ngoại 2333.
Sau này có duyên gặp lại.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Lâm Yến và Lục Tẫn quay trở lại thành phố A.
Nhà cửa đều đặn có người quét dọn, không những không bụi bặm, ngay cả chăn cũng được phơi nắng, giờ dường như còn tỏa ra cả mùi hương của ánh mặt trời.
Lâm Yến cởi áo khoác ngoài rồi đẩy vali hành lí vào phòng.
Lúc cậu đang muốn sắp xếp lại đồ đạc, eo lại đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.
Động tác của Lâm Yến lập tức khựng lại.
Tuy hai người không nói gì với nhau, nhưng hơi thở đều dần trở nên gấp gáp hơn.
Thời gian quay phim cả hai đều rất bận rộn, sau lần kia đến mãi về sau chưa từng làm gì thêm, kể ra cũng đã khá lâu rồi bọn họ không làm, ngay cả muốn hôn hít chút xíu cũng chẳng có thời gian mà hôn.
Lục Tẫn kề môi lên gáy cậu: “Có phải bây giờ em muốn anh lắm không?”
Lâm Yến: “Ngứa.”
Bàn tay Lục Tẫn luồn vào vạt áo cậu, anh nhìn thấy vành tai vốn trắng như tuyết của Lâm Yến giờ như được phủ thêm làn mây đỏ, “Có vẻ như là thực sự rất muốn anh rồi.”
Lâm Yến hơi mím môi, chỉ có thể cam chịu.
Tai cậu càng ngày càng đỏ, người phía sau lại càng dựa sát vào cậu, cảm giác cậu và Lục Tẫn càng gắn kết chặt chẽ.
Lục Tẫn rất thích nhìn dáng vẻ cậu im lặng mà đỏ mặt thẹn thùng như vậy, anh nở nụ cười, bế người trong lòng lên, sải từng bước dài về phía giường.
Khi Lâm Yến tỉnh lại, xung quanh đã là một mảnh tối đen.
Rèm cửa được kéo vào, một tia sáng yếu ớt lọt qua, ánh nắng nhảy nhót trên sàn nhà thoạt nhìn còn rất ấm áp.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa đang quay.
Lục Tẫn ôm cậu từ phía sau, cứ như tâm linh tương thông, dịu dàng hỏi cậu: “Em dậy rồi?”
Lâm Yến khàn giọng “ừm” một tiếng, “Mấy giờ rồi?”
Lục Tẫn: “Đang là đầu buổi chiều, em có đói không? Để đặt đồ ăn ngoài.”
Thật ra Lâm Yến cũng không ngủ được nhiều.
Nhưng khi hai người về đến nhà mới chỉ có hơn tám giờ...
Lâm Yến dù vừa ngủ dậy, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt.
Cậu cay đắng phát hiện ra rằng lời nói của đàn ông khi lên giường chẳng đáng tin chút nào, đặc biệt là câu “một lần cuối cùng nữa thôi.”
Rõ ràng thời gian hai người quay phim giống nhau, Lục Tẫn sao lại có thể sung sức đén như vậy.
Lâm Yến nhắm mắt lại, vốn định ngủ thêm một lúc, đột nhiên nghe thấy Lục Tẫn nói: “Vừa nãy có bưu kiện chuyển phát nhanh cho em.”
“Bưu kiện chuyển phát nhanh?” Lâm Yến sửng sốt nói: “Em không mua gì mà.”
Lục Tẫn càng ngạc nhiên hơn: “Vậy là ai gửi cho em?”
Lâm Yến cũng không hiểu lắm: “Viết tên em?”
Lục Tẫn: “Viết một chữ Lâm.”
Lâm Yến đứng dậy, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, sau đó xuống giường đi xem bưu kiện kia.
Lục Tẫn lẩm bẩm: “Không phải là bưu kiện khủng bố hay gì đấy chứ.”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, nhanh chóng theo sau Lâm Yến.
Bưu kiện được đặt ở trên bàn, bên ngoài được đóng gói vô cùng cẩn thận.
Lâm Yến suy nghĩ một lúc, cảm giác không nặng lắm, dường như bên trong chứa rất nhiều đồ vật lặt vặt.
Cậu nhìn mặt dưới của bưu kiện, địa chỉ người gửi là ở...
thành phố H?
“Có chuyện gì thế?”
Lâm Yến ngẩng đầu lên: “Ông nội em gửi.”
Cậu lúc này mới nhớ ra lúc trước từng có lần ông hỏi địa chỉ nhà mình.
Lâm Yến khi ấy đang ở giữa cảnh quay, cậu nói xong địa chỉ không kịp hỏi thêm gì đã phải vội tắt máy, mà quay xong thì cậu cũng quên béng luôn.
Hóa ra là vì ông muốn gửi đồ cho cậu.
Lâm Yến mở bưu kiện, bên trong là một cái hộp giấy.
Bên trên hộp còn có một tờ ghi chú, trên đó viết: Vài đồ dùng cũ của cháu.
Đồ dùng cũ?
Lâm Yến không nhớ ra mình rốt cuộc còn để đồ gì ở nhà ông nội, cậu mở hộp ra, vừa nhìn thấy, cậu lập tức ngây người.
Lục Tẫn thấy vậy, không nhịn được tò mò liếc qua: “Là gì thế?”
Lâm Yến nhanh chóng dùng tay che đi: “Không có gì.”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến ngàn vạn lần không thể nghĩ rằng những thứ này lại ở nhà ông nội, cậu cũng không nhớ rõ mình đã để ở đó từ khi nào.
Cậu chuyển nhà vài lần, sau này khi muốn tìm lại, còn tưởng đã làm mất, lúc đó cậu buồn mất một khoảng thời gian rất lâu.
Nhưng những thứ này làm sao có thể cho Lục Tẫn xem được?
Cậu cũng cần thể diện trước mặt anh mà, đúng chứ?
Lục Tẫn thấy Lâm Yến vẻ mặt nghiêm trọng ôm hộp giấy mà như ôm bom hạt nhân, anh muốn đưa tay ra nhưng lại không dám, chỉ có thể buồn bã nói: “Em có chuyện giấu anh.”
Lâm Yến: “Không có, nhưng... cái này không cho anh xem được.”
Thật ra Lục Tẫn xưa nay không phải kiểu người muốn hóng hớt chuyện riêng của người khác.
Dù là bất cứ chuyện gì, đặc biệt là người đang trong quan hệ hôn nhân như anh và cậu hiện tại, đương nhiên anh hiểu rõ mình cũng cần cho đối phương không gian riêng.
Nhưng mà.
Nhìn thấy Lâm Yến dường như có vẻ rất quan tâm đến đồ ở trong hộp, lại khiến anh càng để ý hơn.
Trong đầu Lục Tẫn đột ngột lóe lên một tia sáng, Lâm Yến vốn muốn ôm hộp đi trốn lại bị anh bắt lại: “Có phải là mối tình đầu gì đó của em không?”
Lâm Yến hết sức ngạc nhiên nhìn anh.
Mối tình đầu của cậu?
Ai cơ?
Lục Tẫn thấy Lâm Yến im lặng, trực tiếp cho rằng cậu ngầm thừa nhận, tâm trạng càng trở nên ảm đạm hơn: “Hóa ra em vẫn chưa quên được người kia.”
Lâm Yến: “Không có phải.”
Nếu trên đỉnh đầu Lục Tẫn mà mọc ra tai chó thật, hẳn lúc này cũng sẽ cụp cả xuống: “Vậy em...”
Vậy em sao lại không để cho anh xem?
Lâm Yến trước đây từng thích ai, từ trước đến nay Lục Tẫn chưa từng hỏi cậu.
Bởi đó đều là quá khứ rồi.
Điều quan trọng nhất là hiện tại, anh mới là chính thất, nhưng hành động che giấu kia của Lâm Yến vẫn khiến anh rất khổ sở.
Lâm Yến không ngừng đau đầu.
Cậu nắm lấy cánh tay anh: “Em không thích người khác, em chỉ thích anh thôi.”
Lục Tẫn hơi khựng lại một chút: “Lâm Yến, hóa ra em còn biết nói lời ngon ngọt.”
Lâm Yến: “...”
Hiện tại cậu có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng cho anh được.
Lục Tẫn dịu dàng xoa đầu cậu một cái: “Không sao đâu, anh không nhìn, em mang đi đi.”
Lâm Yến: “Em...”
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, lập tức ngắt lời Lâm Yến.
Đúng lúc đó Lục Tẫn nói: “Anh đi lấy đồ ăn, em có thể yên tâm mang về phòng, anh sẽ không quay lại nhìn lén đâu.”
Anh đi đến trước cửa, vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị một lực kéo thô bạo kéo lại.
Chiếc hộp được đặt trên tay anh, vẻ mặt Lâm Yến vô cùng lạnh lẽo, thoạt nhìn cứ như muốn đánh anh một trận ra trò.
Lâm Yến cắn răng nói: “Anh thích xem thì xem đi, xem xong cấm cười.”
Cậu đi lướt qua Lục Tẫn ra cửa, ra cửa lấy đồ ăn.
Lục Tẫn nhìn theo dáng vẻ vội vã của Lâm Yến, sửng sốt hồi lâu.
Anh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở hộp ra.
Bên trong hộp là một vài bức thư, mấy chiếc móc chìa khóa hình búp bê tinh xảo, ảnh chụp, bưu thiếp, ..
Lục Tẫn cầm một lá thư lên, hơi thở của anh như muốn đông cứng lại.
Trên thư viết: Người nhận – Mộc An.
Đây là chữ của Lục Tẫn.
Lá thư này được gìn giữ vô cùng cẩn thận, không có nếp nhăn, cũng không bị ố vàng.
Lục Tẫn sững sờ cầm lá thư trên tay.
Từ trước đến nay anh không nhận quà của người hâm mộ, anh chỉ nhận thư, mỗi một lá thư lại đều xem rất tỉ mỉ.
Rất nhiều lá thư đều chỉ đơn giản là lời bày tỏ của mấy cô gái với anh, hoặc là mấy câu chúc sự nghiệp của anh sau này ngày càng thuận lợi, nhưng có một người để lại cho anh ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Người nọ thường cùng anh nói chuyện về phim ảnh, đồng thời đưa ra quan điểm của bản thân về Lục Tẫn, còn hỏi chuyện diễn xuất của anh.
Nét chữ của người kia thanh tú, giọng điệu trong thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất khác biệt so với những lá thư khác anh nhận được.
Lục Tẫn lại nhìn xuống chữ kí bên dưới.
Mộc An.
Đó là lần đầu Lục Tẫn viết thư trả lời người hâm mộ.
Thư Mộc An gửi đến thật ra cũng không nhiều, hầu hết đều là sau khi phim anh đóng được chiếu.
Lục Tẫn cảm giác như mình vừa tìm được người bạn tâm giao, lần nào cũng sẽ trả lời thư của cậu.
Hai người chủ yếu đều nói chuyện về phim ảnh, nhưng dần dần, Lục Tẫn còn nói về những chủ đề khác nữa, chẳng hạn như khi đi quay phim, anh bắt gặp một chú chó nhỏ vô cùng dễ thương, anh liền hỏi người chủ, liệu anh có thể bế nó một chút được không.
Mà Mộc An thì lại có vẻ không có thói quen chia sẻ nhiều chuyện như vậy, nhưng trong thư trả lời anh, thỉnh thoảng cũng sẽ than phiền về áp lực học hành.
Hai người cứ như vậy tán gẫu cùng nhau một thời gian rất dài.
Cho đến một ngày, sau khi phim mới của Lục Tẫn được công chiếu, anh không nhận được thư của Mộc An nữa.
Anh đợi gần nửa năm sau mới nhận được thư của người kia, nói bố mẹ vừa mới qua đời, hiện tại không có tâm trạng xem phim, cũng không thể cùng anh nói chuyện.
Lục Tẫn rất nhạy bén, anh cảm nhận được đằng sau những dòng chữ kia là sự chật vật cùng bi thương không thể diễn tả thành lời.
Anh rất lo lắng cho Mộc An nên đã viết rất nhiều thư an ủi người nọ, còn gửi cho người kia rất nhiều bưu thiếp, thậm chí gửi cả ảnh anh tiện tay chụp trên đường, anh cũng chẳng sợ bị Mộc An chê cười. Sau này anh còn tặng Mộc An cả móc chìa khóa, rồi mấy thứ phong cảnh xinh đẹp, những người lương thiện cùng những chuyện ấm lòng, còn cả động vật nhỏ dễ thương, anh gần như là đem hết thảy những điều đẹp đẽ trong cuộc sống của mình đều gửi cho đối phương.
Sau đó Lục Tẫn nhận được thư hồi âm cùng một chiếc bùa bình an.
Mà trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ: Thay anh cầu bình an. Tái bút: Cảm ơn anh, hi vọng sau này chúng ta có thể chân chính gặp mặt.
Đây là lá thư cuối cùng của Mộc An.
Kể từ đó, Lục Tẫn mất liên lạc hoàn toàn với người nọ.
Khi ấy Lục Tẫn mất mát rất lâu, nhưng luôn có cảm giác Mộc An sẽ sớm tìm đến anh, nghĩ vậy anh nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Giờ thì bọn họ thực sự đã gặp nhau như lời đối phương nói.
Trong hộp đều là những thứ năm ấy Lục Tẫn gửi.
Tất cả đều được bảo quản đặc biệt cẩn thận, không bị hao tổn gì.
Lục Tẫn bỗng cảm thấy số lượng thư không đúng, hình như bị thừa ra một lá thư.
Anh liền lật từng lá thư một, nhìn thấy một lá chưa được gửi đi, trên đó quả thực là chữ viết tay của Lâm Yến.
Lục Tẫn rút giấy viết thư ra.
Trên giấy có vỏn vẹn hai chữ: Thích anh.
Hiện tại ngay cả bản thân Lục Tẫn cũng không thể miêu tả cảm xúc của chính mình.
Giống như ăn phải thứ gì có vị kì lạ, hương vị phức tạp khiến hốc mắt anh đỏ lên.
Lâm Yến yêu thầm một người.
Mỗi lần nhắc đến người ấy, đầu mày đuôi mắt đều cong lên, khó có thể che giấu ý cười, không khí xung quanh cũng vì nụ cười của cậu mà ngọt ngào hơn nhiều.
Lục Tẫn lại không ngờ, một đống dấm chua mình ngậm trong miệng lại là dấm của chính mình gây ra.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Yến đứng ở cửa, biểu cảm có phần cứng nhắc bất thường: “Ăn cơm thôi.”
Lục Tẫn đặt thư trong tay xuống, bước đến ôm Lâm Yến vào lòng, anh vùi đầu vào hõm vai cậu, giọng nói có chút buồn rầu: “Em chơi xấu.”
Lâm Yến sửng sốt: “Gì cơ?”
Lục Tẫn lẩm bẩm nói: “Anh còn tưởng lần đầu gặp em là ở khách sạn, khi đó không dám tự tiện tìm em.”
Lâm Yến đưa tay lên vuốt tóc anh một chút: “Khách sạn?
Gì cơ...”
Cậu đột ngột khựng lại.
Cái năm mà cậu dùng chai rượu quật ngã ông chủ kia rồi được người hộ tống rời đi, tin tức cũng không hềlọt ra ngoài.
Lâm Yến không thể tin nổi, nói: “Là anh làm?”
Lục Tẫn: “Ừm.”
Không hiểu sao Lâm Yến chợt nhớ lại, năm ấy đạo diễn “Hắc Hà” vô cùng hưng phấn nói với cậu: “Một nhân vật bí ẩn đã đầu tư cho chúng ta, hiện tại chúng ta có tiền rồi, người đó nói vô cùng coi trọng cậu, chúng ta có thể tiếp tục quay rồi.”
Lâm Yến khó khăn nói: “Khi đó ‘Hắc Hà’ cũng là anh đầu tư sao?”
Lục Tẫn rầu rĩ cười khẽ: “Anh rất có mắt nhìn phải không?”
Quả thực rất có mắt nhìn.
Lâm Yến im lặng hồi lâu, cậu không biết hiện tại rốt cuộc nên nói gì.
Lục Tẫn: “Tại sao em không nói cho anh biết?”
Lâm Yến im lặng không đáp.
Mộc An không nói cho Lục Tẫn biết, bởi vì cậu chính là fan của Lục Tẫn.
Sau này cậu bước chân vào giới giải trí, cũng chính là vì muốn được ở gần anh thêm.
Thật ra trước đây cậu đã từng gặp khủng hoảng một thời gian.
Sau khi đắm chìm trong vị ngọt của tình yêu, cậu bắt đầu cảm thấy mờ mịt.
Điều cậu thích rốt cuộc là những vai diễn khiến trái tim cậu rung động, hay là người vẫn luôn bên cạnh cậu, an ủi cậu trong thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời.
Rồi cậu nhận ra, sự mờ mịt ấy thực sự quá lãnh phí thời gian.
Dù là ở phương diện nào đi chăng nữa, trái tim cậu vẫn luôn vì anh mà rung động.
Lâm Yến hỏi lại: “Vậy còn anh?”
Đến đây Lục Tẫn cũng không biết nên nói thế nào.
Không lẽ nói anh thật ra không biết cảm giác này được gọi là thích?
Anh nhầm tưởng đó chỉ là thoáng qua, chỉ là vì anh vẫn muốn tiếp tục trêu chọc cậu thôi.
Cũng không sao hết.
Chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Bởi dù sao hiện tại bọn họ cũng đã ở bên nhau rồi.
Lục Tẫn dịu dàng đặt một nụ hôn lên gáy Lâm Yến, nhẹ nhàng âu yếm như đang hôn bảo vật trân quý nhất đời mình: “Lâm Yến, anh yêu em.”
Lâm Yến nhắm mắt, xoay người lại vươn tay ôm anh: “Em cũng yêu anh.”
Sau rất nhiều năm, lá thư kia cuối cùng cũng chờ được câu trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tôi sẽ không phá bầu không khí này đâu. _(:з”
∠)_; Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, chương sau sẽ là chương cuối rồi.
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
CHƯƠNG 83: Hoàn chính văn.
“Kẹt kẹt”
Lâm Yến hơi nghiêng đầu, kẹp điện thoại bên tai, mở cửa nhà ra.
Cậu vừa nói chuyện, vừa đứng ở huyền quan đảo mắt nhìn xung quanh.
Trống không.
Lục Tẫn không ở nhà.
Cậu nói chuyện điện thoại xong thì đẩy vali hành lí vào cửa.
Hôm nay là ngày đóng máy bộ phim mới của cậu, hôm qua cậu đã gọi điện hỏi anh, hôm nay anh có ở nhà không, người kia đáp có.
Lâm Yến cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Bỏ đi, trước tiên cậu vẫn nên sắp xếp hành lí đi đã, chờ Lục Tẫn về lại không kịp làm.
Bộ phim này quay mất bốn tháng, từ đầu xuân qua đến hè, lúc đi ra khỏi nhà cậu còn phải mặc áo bông, đến khi trở về thời tiết đã có chút nóng.
Lục Tẫn cũng phải quay phim, hai đoàn làm phim lại ở rất xa nhau, tuy hai người có thể chạy qua chạy lại, nhưng rất khó xin nghỉ, bởi vậy số lần gặp nhau cũng không nhiều.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là một tháng trước.
Lâm Yến tưởng rằng Lục Tẫn sẽ về nhanh thôi, nhưng cậu dọn hành lí xong rồi, vẫn không thấy tin gì từ Lục Tẫn.
Cậu nhìn đồng hồ treo tường trước mắt, đã là năm giờ chiều rồi.
Lâm Yến mở Wechat, tính nhắn hỏi Lục Tẫn, khi cậu còn chưa kịp gõ xong đã thấy Lục Tẫn gửi tin.
[Lục Đại Lang: Em về đến nhà chưa?]
[Lâm Yến: Em về rồi.]
[Lục Đại Lang: Anh đặt chỗ trước ở nhà hàng rồi, đã gửi định vị cho em, anh không kịp quay về đón em, em tự đi nhé, bọn mình gặp nhau ở đó.]
[ Lâm Yến: Hiểu rồi.]
[ Lục Đại Lang: Em không cần nói chuyện với anh như người xa lạ zay đâu.]
[ Lâm Yến: Anh đang dạy trẻ con đấy à?]
Nhắn tin được mấy câu, Lục Tẫn đang lái xe, anh dứt khoát gọi điện cho cậu.
Nhưng Lâm Yến lại từ chối cuộc gọi của anh, nhắn lại: [Lãng phí lưu lượng.]
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến biết địa chỉ rồi thì cậu đi tắm qua, sau đó thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.
Địa chỉ Lục Tẫn gửi là một nhà hàng mới mở, rất nổi tiếng nhờ cách bài trí như vương quốc thực vật.
Nơi này mới mở được nửa năm, không biết Lục Tẫn đã đặt chỗ từ khi nào.
Lâm Yến đến nhà hàng, đỗ xe xong thì đeo khẩu trang đi vào.
Nhà hàng này thật sự rất giống những nhà hàng trong truyện cổ tích, khắp nơi đều là những đóa hoa xinh đẹp và những loài cây xanh mướt, phiến lá rủ xuống tựa như đèn lồng, khung cảnh rất đỗi nên thơ.
Lâm Yến bị phong cảnh hai bên thu hút, đến chỗ rẽ đột nhiên bị một người chặn lại.
Suýt chút nữa Lâm Yến đã đâm sầm vào người nọ.
“Em nhớ anh như vậy hả?” Giọng nói quen thuộc vang lên, lông mày Lâm Yến bất giác giãn ra.
Lục Tẫn mặc một bộ quần áo màu trắng ở trong, áo mũ che cả người kín mít, anh đứng yên nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười tươi rói.
Lâm Yến: “Anh đứng ở đây làm gì?”
Lục Tẫn trả lời rất thành thật: “Anh vừa đi ra ngoài rửa tay.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn còn cố tình thêm dầu vào lửa: “Sao? Em tưởng anh đi đón em à?”
Lâm Yến xụ mặt không thèm để ý đến anh.
Lục Tẫn liền đưa hai tay đang giấu sau lưng ra, vậy mà anh đang ôm một bó hoa: “Đoán đúng rồi, anh ra đây đón em này.”
Lâm Yến nhận lấy bó hoa, vẻ mặt có có chút vi diệu: “Hoa cẩm chướng? Anh tặng quà nhân Ngày của Mẹ đấy à?”
Lục Tẫn hơi xấu hổ nói: “Anh không phân biệt được ý nghĩa các loại hoa tươi đâu.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn: “Thật ra cũng tại nhân viên cửa hàng kia nói hay quá, hoa nào cũng là món quà Thượng đế ban tặng mà.”
Vẻ mặt Lâm Yến không chút thay đổi: “Vậy anh có biết hoa cẩm chướng tượng trưng cho điều gì không?”
Lục Tẫn: “Nhân viên kia nói là sự tôn trọng trong tình yêu, hổng phải hả?”
Lâm Yến: “...”
Cảm ơn anh, lần sau nhớ né cửa hàng này ra.
chú thích: Hoa cẩm chướng thường được dùng để tặng mẹ, bà hoặc bạn bè, rất ít người dùng nó để tặng cho người yêu.
Nhân viên phục vụ ra tiếp đón, Lục Tẫn nói số phòng, hai người được dẫn đến vườn hoa phía sau.
Phong cảnh ở vườn hoa phía sau rất thơ mộng, số lượng bàn lại ít, khoảng cách giữa các bàn tương đối xa.
Mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bằng đồ trang trí và cửa gỗ nhỏ nhằm đảm bảo sự riêng tư.
Ban đầu Lâm Yến cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, ngay cả khẩu trang cũng không dám cởi.
Nhưng tiếng nhạc nhẹ khiến tâm trạng cậu thả lỏng không ít.
Lục Tẫn: “Em đừng lo, không sợ bị chụp ảnh đâu.”
Thức ăn được đưa đến, Lâm Yến chờ nhân viên phục vụ đi rồi mới bình tĩnh tháo khẩu trang xuống.
Cậu dùng dĩa quấn mì, còn chưa kịp ăn đã nghe thấy tiếng hét của một cô gái.
“Oa! Nhẫn! Anh yêu, em yêu anh.”
“Bảo bối, em đồng ý gả cho anh chứ?”
“Em đồng ý!”
Rất nhiều người tò mò nhìn về phía kia.
Lâm Yến cũng không nhịn được mà quay đầu lại, hơi liếc mắt nhìn.
Trong tiếng hò reo hoan hô của mọi người, một cặp tình nhân đang vô cùng xúc động ôm lấy nhau.
Lâm Yến liền quay đầu lại, nhìn phần đáy của bát mì trước mặt.
Lục Tẫn: “Em yên tâm ăn đi, không có nhẫn đâu.”
Lâm Yến nghĩ cũng phải, tên ngốc này chẳng có chút tế bào lãng mạn nào.
Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, nhẫn cũng đã đeo cho nhau rồi, nhưng còn để ở trong tủ khóa lại, sau đám cưới, Lâm Yến cũng chưa đeo lại thêm lần nào.
Bọn họ đã lâu không gặp nhau, tuy rằng mỗi ngày đều gọi video, nhưng cảm giác người thật ở trước mắt mình vẫn khác biệt rất nhiều.
Lục Tẫn nhìn Lâm Yến im lặng ăn cơm, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đáng ra vẫn nên ăn cơm ở nhà.
Lâm Yến nghe thấy tiếng thở dài của anh, liền đặt dĩa xuống, bình tĩnh dùng khăn tay lau khóe miệng: “Bọn mình về nhà nhé?”
Lục Tẫn lập tức hoàn hồn: “Em ăn đi đã.”
Lâm Yến nhướng mày, nói: “Em cảm thấy hình như anh không có tâm trạng ăn cơm.”
Lục Tẫn ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Dù sao cũng không thể để em bị đói được.”
Lâm Yến thực ra không đói lắm, nhưng cậu vẫn ăn xong món kia rất nhanh.
“Hôm nay ăn trước rồi mới đến à?”
Lục Tẫn: “Ừm, nên giờ anh muốn đi bộ tiêu cơm chút.”
Lâm Yến không có ý kiến gì.
Nhưng đoạn đường này hình như dài một cách bất thường thì phải?
Lâm Yến khó hiểu kéo kéo vạt áo Lục Tẫn: “Bọn mình đã đi nửa tiếng rồi, anh rốt cuộc muốn đi đâu?”
Trên trán Lục Tẫn đã sớm chảy mồ hôi: “Đi thêm một lúc nữa là đến rồi.”
Lâm Yến: “??”
Lục Tẫn vốn muốn nói dối cậu, nhưng hiện tại anh không tìm được nơi anh muốn tới, anh cũng không dám giấu thêm: “Đợi anh tìm một chút.”
Lâm Yến: “Hả?”
Lục Tẫn rủ Lâm Yến ra ngoài thế này vì có chuyện cần nói thật, anh còn cố tình chọn một nơi phong cảnh xinh đẹp mà lại không có người.
Nhưng không biết có phải vì chỗ đó ở một nơi quá mức hẻo lánh hay không, hay là do khả năng mò đường của Lục Tẫn quá kém cỏi, anh tìm nửa ngày cũng không thấy.
Lục Tẫn chỉ có thể nhắn tin cho Lương Thanh Hà xin trợ giúp.
[ Lục Tẫn: Tôi đã chọn chỗ nào vậy?]
[ Lương Thanh Hà: ?? Cậu đang ở đâu?]
[ Lục Tẫn: Bây giờ tôi đang ở trên cầu lớn rồi.]
Mất một lúc Lương Thanh Hà mới trả lời anh.
[ Lương Thanh Hà: Đại ca, cậu đi ngược đường rồi.]
[ Lục Tẫn: !!]
[ Lục Tẫn: Tôi đã đi bộ hơn một tiếng rồi đấy.]
[ Lương Thanh Hà: Cậu mau lên, đội quản lí đô thị đã ghé qua hai lần, suýt chút nữa bốc hết đồ của cậu đi đấy.]
Lục Tẫn cất điện thoại đi, vươn tay về phía Lâm Yến: “Lâm Yến, em có muốn thử cảm giác sung sướng khi bỏ trốn không?”
Lâm Yến ngẩn người chớp chớp mắt: “Gì cơ?”
Lục Tẫn không kịp giải thích, anh vội vàng nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy.
Lâm Yến im lặng chạy theo anh một lúc, sau đó nhận ra bọn họ đã trở về điểm xuất phát: “Lục Tẫn, không lẽ anh vừa đi nhầm đường à?”
Lục Tẫn đưa mắt nhìn trời, thờ ơ huýt sáo như muốn nói anh không liên quan.
Lâm Yến: “...”
Cậu biết chắc anh lạc đường thật rồi.
Nhưng cậu vẫn vờ như chưa từng hỏi gì, chỉ một mạch chạy theo Lục Tẫn, chạy đến một nơi đông đúc, lại gọi taxi.
***
Ở một góc nào đó của thành phố A.
Tiểu Tình là phóng viên của đài truyền hình địa phương, tối nay cô sẽ làm một chương trình đặc biệt, đó là đi vào thành phố, tự mình trải nghiệm đời sống về đêm sôi động của thành phố A.
Chương trình này được phát sóng trực tiếp, chờ được biên tập lại xong, sau đó sẽ được phát lên TV.
Nói là phát sóng trực tiếp nhưng thật ra cũng chỉ có vỏn vẹn mấy chục người xem.
Tiểu Tình vô tình đi đến một nơi, cô bắt gặp một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang cùng ban quản lí đô thị “cãi nhau”.
Quản lí đô thị: “Tôi đã đến đây mấy lần rồi, tại sao anh vẫn còn ở đây? Ở đây cấm bán hàng.”
Lương Thanh Hà đau đầu: “Không phải bán hàng, thật sự không phải, chỉ tốn một chút thời gian là sẽ ổn thôi.”
Quản lí đô thị liền chỉ tay vào cái máy tạo bong bóng hình con bạch tuộc trên mặt đất: “Cậu chắc chắn không phải bán hàng chứ?”
Lương Thanh Hà: “Cái này chỉ để tạo bầu không khí lãng mạn thôi.”
Quản lí đô thị: “...”
Mi bị úng não hả?
Tiểu Tình lại gần, lúc này mới phát hiện ra ở đó bài trí thật sự rất xinh đẹp.
Mặc dù hình trái tim to đùng dưới mặt đất có phần hơi đơn giản.
Cô là con gái, những chuyện này cũng nhanh chóng hiểu ra, cô cầm microphone lên, nói: “Tiên sinh, hôm nay anh định cầu hôn người yêu sao?”
Lương Thanh Hà: “Có thể nói như vậy.”
Anh ấy đột nhiên trở nên căng thẳng, anh lịch sự đáp lời: “Xin lỗi, chúng tôi không nhận phỏng vấn.”
Quản lí đô thị nghe thấy có người định cầu hôn liền không tiếp tục đuổi nữa, nhưng vẫn không nóng không lạnh cố nói tiếp: “Chúng tôi vẫn không cho phép bán hàng ở đây đâu.”
Lương Thanh Hà: “...”
Tiểu Tình nhìn máy quay phim, vui vẻ nói: “Không ngờ lại tình cờ tìm tới một địa điểm cầu hôn, chúng ta ở lại xem một chút nhé.”
Lương Thanh Hà càng thêm đau đầu, vốn anh đang đinh mở miệng từ chối, đột nhiên thấy một chiếc taxi xuất hiện ở ven đường rồi dừng lại, một bóng dáng quen thuộc xuống xe, sau đó vội vàng kéo một người khác từ trong xe ra, cùng nhau chạy như bay về hướng này.
Lương Thanh Hà: “...”
Anh muốn chết lắm rồi.
Cùng lúc đó, tại khu bình luận.
[ Tui thấy người này có chút quen mắt.]
[ Mẹ nó, đây chẳng phải là người đại diện của Lục Tẫn – Lương Thanh Hà hay sao?]
[ Không phải anh ấy bị người ta từ chối những hai mươi lần à? Bây giờ muốn đi cầu hôn luôn sao?]
Khi hai bóng dáng khác xuất hiện trong máy quay, khu ném đạn lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.
[ Không phải tui nhìn nhầm đấy chứ?]
[ Ai đánh tui một cái đi.]
Lục Tẫn thở hổn hển mấy cái, nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm của Tiểu Tình, anh buồn bực hỏi Lương Thanh Hà: “Gì đây? Anh còn mời cả phóng viên à?”
Tiểu Tình lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ là đi ngang qua...”
Lục Tẫn “à” một tiếng, sau đó cười nói: “Khụ, anh quản lí đô thị, xin lỗi đã gây ra phiền phức cho anh, chúng tôi nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ sau khi xong việc.”
Quản lí đô thị lúc này cũng lờ mờ đoán ra, người này xuất hiện thường xuyên trên màn ảnh, còn xuất hiện ở nhiều biển quảng cáo trên đường, là một ngôi sao lớn, anh ta đương nhiên nhận ra được.
Lục Tẫn lại nói với Tiểu Tình: “Xin chào, khi đăng bài cô viết hay một chút nhé, hôm nay cho cô một đãi ngộ đặc biệt, ngồi ở hàng ghế VIP.”
Tiểu Tình quá mức khiếp sợ không thể nói thành lời, khi cô muốn lên tiếng giải thích, Lục Tẫn đã định đưa Lâm Yến đi rồi.
Chương trình trực tiếp của Tiểu Tình vốn vô cùng yên tĩnh, lượng người xem nhanh chóng tăng vọt như tên bắn, máy chủ lập tức đơ luôn.
Khu bình luận không nhìn rõ bọn họ đang nói gì, mà Tiểu Tình thì sợ hãi không dám đi theo.
Nhưng nơi này cũng không quá rộng, hai người đi cũng không xa, sớm dừng lại.
Lâm Yến dẫm dẫm vào giữa trái tim trên mặt đất, cười nói: “Sao anh lại làm sơ sài thế này?”
Máy phun bong bóng con bạch tuộc còn liên tục phun ra bong bóng.
Giống hệt trong mấy bộ phim thần tượng.
Lục Tẫn thành thật cười: “Sao lại sơ sài chứ, không phải nhìn một cái liền đoán được ý đồ thật sự rồi sao?”
Trên đường đi, Lâm Yến cũng đoán được Lục Tẫn có việc, nhưng còn tưởng là công việc bên ngoài của anh.
Là cậu chưa đủ tinh tế, thật xin lỗi.
Lục Tẫn đứng trước mặt cậu, quỳ một gối xuống.
“Tuy bọn mình đã kết hôn nhiều năm, nhưng anh vẫn nợ em một lời cầu hôn.”
“Anh không biết nói những lời hoa mĩ, anh chỉ có thể hứa với em trái tim chân thành của anh.”
Lâm Yến im lặng nhìn anh, cậu khó khăn nuốt nước bọt.
Tim cậu đang đập rất nhanh, từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt Lục Tẫn hiện lên dưới ánh đèn lại thêm mấy phần dịu dàng, làm cho cậu càng thêm động lòng.
Bong bóng xà phòng mờ ảo bay xung quanh họ.
Ba người đứng xem vậy mà rất tinh tế, không quấy rầy hai người.
Vì để chuẩn bị cho lễ cầu hôn hôm nay, Lục Tẫn thật ra đã viết rất nhiều bản nháp.
Đầu tiên là kể chuyện năm xưa, rồi đến nói đến những điều tốt đẹp trong tương lai, cuối cùng là trọng tâm cầu hôn.
Nhưng anh viết rồi lại viết, vẫn cảm thấy làm thế rất khô khan, cứ giống mô típ mấy bộ phim truyền hình nhàm chán.
Cho đến tận lúc này, Lục Tẫn mới phát hiện ra, điều anh muốn làm nhất là dịu dàng ôm người kia vào lòng, chứ không phải thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa kia.
Khóe mắt Lục Tẫn cong lên: “Cảm ơn em đã thích anh, làm anh hạnh phúc, anh cũng hi vọng có thể làm em hạnh phúc. Em ở bên anh lâu như vậy có cảm thấy vui vẻ không?”
Lâm Yến nhẹ giọng đáp lại: “Vui, rất vui vẻ.”
Lục Tẫn kéo tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình: “Thế là được rồi. Anh sẽ luôn yêu em, sẽ luôn làm em vui vẻ, Lâm Yến, em đồng ý kết hôn cùng anh nhé?”
Khóe môi Lâm Yến hiện lên nụ cười: “Em đồng ý.”
Lục Tẫn cười tươi rói, búng tay một cái.
Lương Thanh Hà hiểu ý, liền khởi động máy móc.
Chỉ thấy một chùm bóng bay từ từ bay lên khỏi bụi cây, phía dưới chùm bóng là một chiếc hộp nhẫn nhỏ.
Lục Tẫn đứng dậy: “Nhẫn này hôm nay anh mới đi lấy, nhẫn kết hôn vẫn còn ở nhà, nhưng dù là cái nào, anh vẫn hi vọng chúng ta có thể luôn cùng đeo.”
Lâm Yến: “Được, anh đeo giúp em đi.”
Lục Tẫn cười nói được, vươn tay ra lấy nhẫn.
Tay chạm vào khoảng không.
Bóng bay không bị buộc chặt đã sớm bị gió thổi đi, lảo đảo bay sang hướng khác.
Lương Thanh Hà cuống quít kiểm tra dây thừng buộc bóng bay, sau đó ngẩng đầu nói: “Hình như bị chó cắn đứt rồi.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến đẩy Lục Tẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh còn không mau đuổi theo!”
Lục Tẫn như người trong mộng vừa tỉnh dậy, anh thấp giọng chửi một tiếng rồi nhanh chóng đưa Lâm Yến đuổi theo.
Trên mạng đã muốn nổ tung.Vì máy chủ phát sóng trực tiếp bị tê liệt, cư dân mạng trong phòng phát sóng đau khổ chịu đựng, lại càng điên cuồng mà bình luận.
[ Cứu tui với? Gì mà đã kết hôn nhiều năm? Cứu mạng, vậy ra bọn họ đã sớm kết hôn?]
[ Mẹ nó, đây chính là cưới trước yêu sau ư?? Cắn chết tui đi.]
[ Vậy mà tui vẫn luôn cho rằng bọn họ chỉ là CP thương mại!]
[ Tui điên rồi, trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau đều tràn ngập tình yêu, tui đang khóc tu tu nè, ai giúp tui cười lên để góp vui cùng họ với.]
[ Phải hạnh phúc đấy!]
Nhóm fan vừa rơi lệ xem xong, nhưng đến diễn biến này, toàn thể đều trầm mặc.
Giỏi thật đấy.
Còn màn cầu hôn thì sao?
Không hổ là hai người.
Hai người nhìn thấy Tiểu Tình đang đuổi theo sau, liên tục quay lại dáng vẻ chật vật đuổi bóng bay của bọn họ, trong lòng vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
[ Lâm Yến, cũng chỉ có cậu mới có thể chịu đựng được Lục Tẫn.]
[ Tui vốn thích xem người ta nuôi Husky, có điều giờ xem cái này thấy cũng vui lắm.]
Lục Tẫn cùng Lâm Yến càng chạy, cảm giác người phía sau càng nhiều.
Rất nhanh chóng, phía sau bọn họ đã có một nhóm người chậm rãi đuổi theo.
Lục Tẫn: “Sao lại thế này?”
Lâm Yến: “Không sao, trước hết vẫn là phải lấy nhẫn đã.”
“Lục Tẫn! Em lấy xe đến cho các anh đây!” Một cô gái xe đạp đến cạnh bọn họ, mang xe và cung tên giao lại cho họ, “Hai người phải cố lên!”
Cố gắng đuổi theo chùm bóng bay đi!
Đồng thời cố gắng sống hạnh phúc về sau nữa!
Lục Tẫn mỉm cười nói cảm ơn, sau khi hỏi địa chỉ của cô gái, liền kéo Lâm Yến lên xe.
Lâm Yến: “...”
Chiếc xe này vậy mà lại là xe đạp đôi.
Giọng của Lâm Yến trôi theo gió, vụn vỡ chui vào tai anh: “Lục Tẫn, em rút lại một câu.”
Lục Tẫn: “?”
Lâm Yến nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thấy vui chút nào hết!”
Lục Tẫn bật cười thành tiếng, tốc độ đạp cũng nhanh hơn, lớn tiếng nói: “Muộn rồi!”
Hai người điên cuồng cong chân đạp, theo hướng bóng bay mà đuổi theo.
Cũng giống như đang đuổi theo tương lai của mình.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi, tôi thật ra đã muốn viết chi tiết đuổi theo bóng bay này từ lâu 23333.
Từ trước đến nay tôi chưa từng tạo ra hình tượng công nào hoàn chỉnh như Lục Tẫn, có những khi tôi cảm thấy emo, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ rất vui vẻ, cảm ơn các bạn đã đi cùng tôi đến tận đây, nếu mọi người bình luận những lời tốt đẹp, tôi sẽ cũng sẽ rất vui vẻ.
Phiên ngoại? Gì mà phiên ngoại, không có đâu, tôi từ trước đến nay không viết phiên ngoại 2333.
Sau này có duyên gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.