Chương 69: Một Con Thú Cưng.
Tố Lưu Hồi Xuyên
30/10/2022
Ánh mắt Tiểu Hồ sáng quắc, cô nhìn chăm chú vào anh, giống như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại phải gắt gao nhịn xuống.
Cô nắm chặt bàn tay mình, thử thăm dò hỏi: “Cậu thật sự là fan của Lục Tẫn à?”
Lâm Yến thất thần mà nhìn anh, trong lòng mới vừa hiện ra suy nghĩ “Mắt còn có thể mở to lâu như vậy, thật lợi hại”, cậu nghe thấy câu hỏi của Tiểu Hồ.
Dừng lại hai giây, cậu quyết định ăn ngay nói thật: “Bạn trai tôi.”
Ý của cậu là kêu Lục Tẫn đừng giả vờ nữa.
Nhưng Lâm Yến thẳng thắn thành khẩn thông báo với trợ lý xong, Lục Tẫn vẫn cứ đứng yên không hề cử động, diễn vô cùng nhập tâm.
Lâm Yến: “……”
Cậu cũng không biết, tâm tình của Tiểu Hồ lúc này giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tuy rằng, cô không có đi làm, nhưng vẫn luôn có chú ý động tĩnh trong giới showbiz này. Đương nhiên, việc Hoàng Hôn Đỏ làm biết bao người bấn loạn, biết bao người đó, bao gồm cả cô.
Tiểu Hồ thTiểu Hồ cắn CP này từ những ngày đầu, giờ đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người tình nguyện cùng Lục Tẫn làm bậy thật sự là ông chủ vô tình lãnh khốc của cô sao?
Mà ông chủ luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, không có hứng thú với mọi chuyện mà lúc này lại chỉ vào một bức tượng sáp nói với cô đó là bạn trai của ảnh.
Nếu thích người ta thật thì có thể theo đuổi nha, không cần đến mức lấy tượng sáp ra để nhìn vật nhớ người đâu.
Cậu con mẹ nó có khác gì với người cưới Hatsune Miku đâu?!
Đường này cảm giác vừa ngọt.
Lại vừa như không ngọt.
Tiểu Hồ miễn cưỡng cười cười: “Haha… Cũng tốt.”
Lâm Yến thấy rõ ánh mắt phức tạp của cô, hình như cảm thấy cô nghĩ sai rồi, “Tố cái gì cơ?”
Tiểu Hồ châm chước câu nói: “Tuy rằng là tác phẩm nghệ thuật, nhưng nó sẽ không chọc cậu tức giận. Dưới thời điểm cậu cần người tâm sự thì sẽ luôn bầu bạn bên cạnh cậu. Còn có…”
Cô vắt hết óc nói bừa, trong lòng hò hét: Có người thật luôn thì đương nhiên là sẽ tốt hơn rồi huhuhuhuhu.
Lâm Yến không thể nhịn được nữa: “Đây là người thật.”
Tiểu Hồ hiểu rõ, trạch nam đều cảm thấy thứ cầm trong tay mình là vợ thật.
Cô gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Lâm Yến: “Sống thật.”
Tiểu Hồ vô tội nhìn lại: “Tôi biết, Lục Tẫn còn sống.”
Lâm Yến liếc nhìn Lục Tẫn đang vui vẻ giả vờ làm tượng sáp. Cậu còn muốn nói cái gì, chuông cửa vang lên.
Tiểu Hồ nhảy dựng lên: “Tôi đi mở cửa! Có lẽ là chuyên viên trang điểm tới rồi!”
Lâm Yến không đuổi theo, đi qua đá vào một chân của Lục Tẫn: “Còn giả bộ?”
Lục Tẫn chớp mắt: “Giống không giống không?”
Lâm Yến cười lạnh: “Mắt cô ấy chắc sắp hư luôn rồi. Người và tượng sáp còn có thể giống nhau?”
Lục Tẫn xoay cái cổ cứng ngắc, nói: “Dù sao thì cô ấy vẫn tin.”
Lâm Yến khó hiểu nói: “Em lại không tính gạt cổ. Anh giả vờ cái gì?”
Lục Tẫn: “Diễn kịch sao có thể bỏ dở nửa chừng? Người xem chăm chú thì phải diễn nhập vai, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.”
Lâm Yến siết chặt nắm tay, rất muốn đấm cho anh một cái.
“Các vị lão sư mời vào, Lâm lão sư đã thức dậy rồi. Để tôi đi kêu cậu ấy.” Giọng nói của Tiểu Hồ truyền từ xa đến.
Lâm Yến còn muốn nói tiếp, Lục Tẫn đã trở về trạng thái pho tượng.
Lâm Yến: “……”
Đùa cậu sao?
Giây tiếp theo, Tiểu Hồ dò đầu tới: “Lâm lão sư, cậu hết bận rồi đúng không?”
Lâm Yến: “Chờ một lát, cô giúp tôi lấy cái hộp carton trong phòng khách lại đây đi.”
Tiểu Hồ gật đầu: “Ôk.”
Lục Tẫn: “Em không phải là muốn anh tiếp tục giả vờ đi?”
Lâm Yến lạnh lùng nói: “Bằng không thì sao? Hoặc là anh nghênh ngang đi ra ngoài cũng được.”
Lục Tẫn nghĩ, “Vậy vẫn là yêu đương vụng trộm thú vị hơn.”
Lâm Yến: “…”
Lục Tẫn: “Dịu dàng một chút nha em yêu.”
Dịu dàng cái rắm.
Lâm Yến lấy cái hộp từ tay Tiểu Hồ, nhét Lục Tẫn vào.
Tiểu Hồ khiếp sợ nói: “Sẽ không gãy chứ?”
Lâm Yến cảm thấy may mắn vì cái hộp này đủ lớn. Cậu còn có thể nhét được cả người.
Lâm Yến đắp lên cái nắp rồi nói, “Này là người sống.”
Tiểu Hồ đầy đầu dấu chấm hỏi.
Người sống? Cô vuốt lương tâm lặp lại lần nữa? Ai lại bỏ người sống vào hộp?
Đây là đồ thủ công? Hay là đồ được đặt làm đặc biệt.
Tâm tình Tiểu Hồ phức tạp nói: “Chậm một chút, dù sao đây cũng là bạn trai của cậu.”
Làm hư thì không tốt lắm đâu.
Lâm Yến: “Không sao, mạng lớn.”
Cậu gật đầu với chuyên viên trang điểm cùng chuyên viên tạo hình, “Buổi sáng tốt lành.”
Sau đó Lâm Yến nói với họ: “Giúp tôi thu xếp đồ đạc được không?”
Hai người vội nói: “Không thành vấn đề.”
Họ đi theo Lâm Yến ra ban công, dựa theo sự chỉ huy của Lâm Yến mà đẩy cái hộp sang một bên.
So với trong tưởng tượng thì nặng hơn nhiều.
Chuyên viên tạo hình thấy hơi đau eo, ngón tay còn thiếu chút nữa bị kẹp: “Lâm lão sư, trong này có cái gì vậy. Sao lại nặng như vậy?”
Lâm Yến: “Thi thể.”
Chuyên viên tạo hình: “??”
Dưới hỗ trợ của vài người thì cuối cùng, Lâm Yến cũng đưa được cái hộp ra ngoài cửa. Cậu không chút lưu tình mà đóng cửa lại.
Tiểu Hồ đầu đầy dấu chấm hỏi, tự hiểu mọi chuyện thành Lâm Yến không muốn bị chuyên viên trang điểm nhìn thấy cậu giấu đồ thủ công giống với Lục Tẫn ở trong nhà.
Nhưng mà…… Vì sao muốn để ở ngoài cửa?
Lâm lão sư, cậu không sợ mất sao?
Lâm Yến rửa mặt xong thì đi ra, mặc quần áo mà chuyên viên tạo hình đã chọn. Cậu mặc một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ, ngồi xuống ghế bắt đầu hóa trang.
Làn da của cậu vốn rất tốt, ngũ quan tinh xảo, trang điểm thế nào trên mặt cũng được.
Chuyên viên trang điểm cũng không muốn dùng phong cách trang điểm đậm để phá tan vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu. Vì vậy, anh chỉ trang điểm đơn giản thôi.
Mới vừa hóa trang xong, tổ chương trình liền gửi tin đến.
Là kêu bọn họ đến tập trung ở một địa điểm, xem như đoàn viên đóng máy luôn.
Cảm giác cứ như tổng kết thành tích cuối năm.
Chương trình này vẫn luôn không có kịch bản cố định, để cho bọn họ tự do phát triển. Cuối cùng, chính là làm người xem cảm nhận được mọi người có viên mãn hay không.
Làm Lâm Yến có chút ngoài ý muốn là lần này, tổ chương trình còn tới đón cậu.
Lúc tổ chương trình nói xe đã đến rồi, Lâm Yến mang theo hành lý đithang máy xuống.
Tổ chương trình dừng xe ở dưới lầu.
Lâm Yến cất kỹ hành lý vào cốp xong thì ngồi vào xe.
Khu mưa đạn nhìn thấy Lâm Yến tiến vào, sôi nổi chào hỏi.
【Đã lâu không gặp nhaaaa!!】
【Hình như tâm tình Yến Yến không tệ, cảm giác không lạnh lùng như trước nữa.】
Nhân viên công tác cho cậu một cái điện thoại, “Lâm lão sư, lộ trình có chút dài. Cậu có thể trò chuyện với fans một lúc.”
Cậu có thể nhìn thấy làn mưa đạn đang bay trong di động.
Đây là phân đoạn mới, trước kia cho dù có khởi động xe lúc năm giờ thì cũng không có tiết mục trò chuyện.
Người xem cũng không được thông tri. Sau khi há hốc mồm thì điên cuồng bình luận.
Đủ mọi màu sắc dòng chữ đi đôi với nhau, Lâm Yến để sát màn hình vào nhìn. Chân mày cậu cau lại.
【Huhu Lâm Yến hôm nay đẹp ghê.】
【Lục Tẫn, tui thật hâm mộ anh QAQ】
【Mở mắt ra mà xem cho kĩ, cơ hội này có một không hai đó.】
Lâm Yến: “Bấm chậm một chút, tôi thấy không rõ.”
Khu bình luận nghe vậy, bấm càng nhanh.
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến miễn cưỡng nhận biệt ra một ít bình luận, “Có lén liên hệ với Lục Tẫn không? Có. Ăn sáng thì ăn cái gì?
Ăn một bụng tức.”
【Thật sự có liên hệ đó à??】
【Sao lại ăn một bụng tức, hahaha, ai chọc cục cưng không cao hứng đấy?】
【Sau này có thể phát sóng trực tiếp nữa không?】
Lâm Yến: “Không biết.”
【Bao giờ thì cậu đóng phim mới dọ, tui đói phim rồi.】
Lâm Yến: “Trước chưa nói được.”
【Có thể chọn một bộ hợp tác với Lục Lục không? Chuyện tình yêu sướt mướt BE cũng được! Phim nào ấm áp đáng yêu thì càng tốttt! Làm đi làm đi mà!】
【Còn muốn xem phim BE sao? Là ngại bọn họ bình thường còn chưa đủ nặng khí BE?】
Lâm Yến tạm ngừng, bỗng nhớ tới Bùi Duẫn còn không có nói cho bọn họ biết kết cục cuối cùng thế nào.
Xe chậm dần lại.
Comment chuyển sang chủ đề khác.
【A a a! Gặp rồi gặp rồiii! Đây có thể tính là nghe thấy tình yêu triệu hồi nhau không?】
【Lục Lục!!】
Lâm Yến ngẩn người, theo bản năng nhìn quanh.
Cuối cùng là ở làn đường bên phải. Cậu thấy được Lục Tẫn.
Lục Tẫn như có thần giao cách cảm với cậu, anh quay đầu nhìn vào ống kính của camera.
Xuyên thấu qua kính chắn gió, Lục Tẫn chuẩn xác chạm tới ánh mắt của Lâm Yến, anh hướng cậu cười cười.
Hôm nay Lục Tẫn ăn mặc theo phong cách vườn trường, giống như học trưởng được hoan nghênh ở đại học.
Lâm Yến rất ít thấy anh mặc như vậy, vô thức nhìn nhiều thêm hai giây.
【Đẹp vcl huhuhu.】
【Giống như học trưởng cùng học đệ vậy á, hai người bọn họ trưởng thành ngược đúng không.】
Lâm Yến thu hồi ánh mắt, “Không phải đang nhìn anh ấy, tôi ngắm phong cảnh.”
【Tiểu cục cưng ngạo kiều nè.】
【Không thẳng thắn không thật thàa! !】
Cửa xe mở ra, Lục Tẫn tiến vào bên trong.
Một mùi hương tươi mát mang theo gió cũng tiến vào theo.
Lục Tẫn: “Đang nói cái gì?”
Lâm Yến: “Không có gì.”
【Cậu ấy nói cậu ấy không phải đang nhìn anh!】
Lục Tẫn nhẹ nhàng nhướng mày, như đúng với nguyện vọng nói: “Ừ, em ấy đang nhìn phong cảnh.”
【…】
【Cmn chứ.】
【Không hổ là Lục Tẫn. Mãi vẫn mặt dày như xưa :D.】
Lâm Yến đã sớm tạo thành thói quen, cậu dùng đầu gối đụng nhẹ vào người anh một cái: “Phong cảnh, anh lại đây làm gì?”
Lục Tẫn cầm camera, ý bảo anh thò qua: “Trên đường tìm được cái này, chụp cho em xem nè.”
Lâm Yến không cảm thấy ngoài ý muốn lắm.
Lục Tẫn lúc yêu đương chính là kiểu người yêu ham muốn được chia sẻ, trên đường nhìn thấy mèo đánh nhau cũng phải chụp một tấm gửi cho cậu xem.
Cậu tự nhiên thò lại gần, xem tấm hình Lục Tẫn đã chụp được.
【Ê mấy người không nhận ra, vị ngọt này có hơi lạ à?】
【Tổ tiết mục nhận được phản hồi rồi, có khả năng là để cho hai người họ giả làm người yêu của nhau đó.】
【Cảm giác cứ như tình thú của mấy đôi yêu nhau ý.】
Ngay sau đó, khu bình luận được chứng kiến sắc mặt vô cùng kỳ quái của Lâm Yến.
Mà Lục Tẫn rất tình thú lại nói: “Tấm hình này chụp lúc anh ta vượt rào cản nhưng bị trúng đũng quần. Vẻ mặt thống khổ ở đằng sau thì anh không có chụp.”
Lâm Yến: “Anh muốn em xem cái này?”
Lục Tẫn: “Vậy không có, còn có cái này… Chim bói cá đụng trên cây biến thành chim gõ kiến. Ha ha, nhưng mà nó được cứu rồi. Em yên tâm.”
Lâm Yến: “…”
Con mẹ nó sao đến cả cái này cũng gặp được hay thế :D?
Lục Tẫn: “Cái này cái này, con chó đang xi xi thì bị ong cắn”
Người xem: “…”
Lâm Yến ấn ấn thái dương.
【Tui cũng muốn nhìn một chút.】
【Cùng thuộc tính có thể hút lẫn nhau.】
【Lâm Yến: Tôi cho rằng phong hoa tuyết nguyệt, kết quả là Sa điêu mở họp.】
Lâm Yến nhìn qua bình luận, không nhịn được nở nụ cười.
Cậu treo nụ cười bên môi, thản nhiên nói: "Em không có yêu cầu gì với anh. Bây giờ, anh có thể giống người bình thường ngồi ở đây, em thật sự phải nói lời cảm ơn anh rất nhiều.”
Mưa đạn quét qua một mảnh ha ha ha.
Lục Tẫn hiểu ra một chút, “Em ghét bỏ anh đúng không?”
Lâm Yến: “Không hề luôn á. Em đang khen anh, anh là độc nhất vô nhị.”
Lục Tẫn: “Đúng vậy.”
Lục Tẫn thu hồi camera lại, cầm cái túi anh mang đến lên, “Tuy rằng thời gian rất khẩn trương nhưng anh vẫn kịp chuẩn bị lễ vật để tặng cho em nè.”
Hai chữ “lễ vật” như chọc trúng thần kinh mẫn cảm của Lâm Yến.
Trong nháy mắt, hàng đống đồ linh tinh Lục Tẫn tặng cậu ùa vào trong đầu.
Lâm Yến nói thẳng: “Em không cần.”
Lục Tẫn: “Không thể không cần, ngoan, em nghe lời anh chút đi.”
Lâm Yến lui về phía sau: “Anh không được ép mua ép bán.”
Lục Tẫn thấy cậu bài xích như vậy, vội nói: “Là một con thú nuôi để trên đường đi em đỡ nhàm chán thôi.”
Lâm Yến nghi hoặc hỏi: “Thật?”
Lục Tẫn: “Thật mà, một ông chú đưa anh mà anh vốn không tính nuôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì có thể em sẽ thích.”
Lâm Yến nghĩ đồ người khác đưa chắn chắn sẽ đáng tin cậy hơn chút.
“Vì sao người ta lại đưa cho anh?”
Lục Tẫn: “Bởi vì nó nhìn thấy anh liền chạy đến cọ. Ông chủ cảm thấy nó có duyên với anh.”
Lục Tẫn nói xong liền vòi tay vào trong bao.
Sau đó cả người anh cứng đờ, kêu lên một tiếng.
Lâm Yến: “Làm sao vậy…”
Cậu nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Một con tôm hùm đất đang treo trên tay Lục Tẫn, cái càng nhỏ đang kẹp chặt một ngón tay của anh.
Cứ như đang nhìn thấy kẻ thù.
Tác giả có chuyện nói: Vô cùng cảm ơn các độc giả đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Cô nắm chặt bàn tay mình, thử thăm dò hỏi: “Cậu thật sự là fan của Lục Tẫn à?”
Lâm Yến thất thần mà nhìn anh, trong lòng mới vừa hiện ra suy nghĩ “Mắt còn có thể mở to lâu như vậy, thật lợi hại”, cậu nghe thấy câu hỏi của Tiểu Hồ.
Dừng lại hai giây, cậu quyết định ăn ngay nói thật: “Bạn trai tôi.”
Ý của cậu là kêu Lục Tẫn đừng giả vờ nữa.
Nhưng Lâm Yến thẳng thắn thành khẩn thông báo với trợ lý xong, Lục Tẫn vẫn cứ đứng yên không hề cử động, diễn vô cùng nhập tâm.
Lâm Yến: “……”
Cậu cũng không biết, tâm tình của Tiểu Hồ lúc này giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tuy rằng, cô không có đi làm, nhưng vẫn luôn có chú ý động tĩnh trong giới showbiz này. Đương nhiên, việc Hoàng Hôn Đỏ làm biết bao người bấn loạn, biết bao người đó, bao gồm cả cô.
Tiểu Hồ thTiểu Hồ cắn CP này từ những ngày đầu, giờ đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người tình nguyện cùng Lục Tẫn làm bậy thật sự là ông chủ vô tình lãnh khốc của cô sao?
Mà ông chủ luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, không có hứng thú với mọi chuyện mà lúc này lại chỉ vào một bức tượng sáp nói với cô đó là bạn trai của ảnh.
Nếu thích người ta thật thì có thể theo đuổi nha, không cần đến mức lấy tượng sáp ra để nhìn vật nhớ người đâu.
Cậu con mẹ nó có khác gì với người cưới Hatsune Miku đâu?!
Đường này cảm giác vừa ngọt.
Lại vừa như không ngọt.
Tiểu Hồ miễn cưỡng cười cười: “Haha… Cũng tốt.”
Lâm Yến thấy rõ ánh mắt phức tạp của cô, hình như cảm thấy cô nghĩ sai rồi, “Tố cái gì cơ?”
Tiểu Hồ châm chước câu nói: “Tuy rằng là tác phẩm nghệ thuật, nhưng nó sẽ không chọc cậu tức giận. Dưới thời điểm cậu cần người tâm sự thì sẽ luôn bầu bạn bên cạnh cậu. Còn có…”
Cô vắt hết óc nói bừa, trong lòng hò hét: Có người thật luôn thì đương nhiên là sẽ tốt hơn rồi huhuhuhuhu.
Lâm Yến không thể nhịn được nữa: “Đây là người thật.”
Tiểu Hồ hiểu rõ, trạch nam đều cảm thấy thứ cầm trong tay mình là vợ thật.
Cô gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Lâm Yến: “Sống thật.”
Tiểu Hồ vô tội nhìn lại: “Tôi biết, Lục Tẫn còn sống.”
Lâm Yến liếc nhìn Lục Tẫn đang vui vẻ giả vờ làm tượng sáp. Cậu còn muốn nói cái gì, chuông cửa vang lên.
Tiểu Hồ nhảy dựng lên: “Tôi đi mở cửa! Có lẽ là chuyên viên trang điểm tới rồi!”
Lâm Yến không đuổi theo, đi qua đá vào một chân của Lục Tẫn: “Còn giả bộ?”
Lục Tẫn chớp mắt: “Giống không giống không?”
Lâm Yến cười lạnh: “Mắt cô ấy chắc sắp hư luôn rồi. Người và tượng sáp còn có thể giống nhau?”
Lục Tẫn xoay cái cổ cứng ngắc, nói: “Dù sao thì cô ấy vẫn tin.”
Lâm Yến khó hiểu nói: “Em lại không tính gạt cổ. Anh giả vờ cái gì?”
Lục Tẫn: “Diễn kịch sao có thể bỏ dở nửa chừng? Người xem chăm chú thì phải diễn nhập vai, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.”
Lâm Yến siết chặt nắm tay, rất muốn đấm cho anh một cái.
“Các vị lão sư mời vào, Lâm lão sư đã thức dậy rồi. Để tôi đi kêu cậu ấy.” Giọng nói của Tiểu Hồ truyền từ xa đến.
Lâm Yến còn muốn nói tiếp, Lục Tẫn đã trở về trạng thái pho tượng.
Lâm Yến: “……”
Đùa cậu sao?
Giây tiếp theo, Tiểu Hồ dò đầu tới: “Lâm lão sư, cậu hết bận rồi đúng không?”
Lâm Yến: “Chờ một lát, cô giúp tôi lấy cái hộp carton trong phòng khách lại đây đi.”
Tiểu Hồ gật đầu: “Ôk.”
Lục Tẫn: “Em không phải là muốn anh tiếp tục giả vờ đi?”
Lâm Yến lạnh lùng nói: “Bằng không thì sao? Hoặc là anh nghênh ngang đi ra ngoài cũng được.”
Lục Tẫn nghĩ, “Vậy vẫn là yêu đương vụng trộm thú vị hơn.”
Lâm Yến: “…”
Lục Tẫn: “Dịu dàng một chút nha em yêu.”
Dịu dàng cái rắm.
Lâm Yến lấy cái hộp từ tay Tiểu Hồ, nhét Lục Tẫn vào.
Tiểu Hồ khiếp sợ nói: “Sẽ không gãy chứ?”
Lâm Yến cảm thấy may mắn vì cái hộp này đủ lớn. Cậu còn có thể nhét được cả người.
Lâm Yến đắp lên cái nắp rồi nói, “Này là người sống.”
Tiểu Hồ đầy đầu dấu chấm hỏi.
Người sống? Cô vuốt lương tâm lặp lại lần nữa? Ai lại bỏ người sống vào hộp?
Đây là đồ thủ công? Hay là đồ được đặt làm đặc biệt.
Tâm tình Tiểu Hồ phức tạp nói: “Chậm một chút, dù sao đây cũng là bạn trai của cậu.”
Làm hư thì không tốt lắm đâu.
Lâm Yến: “Không sao, mạng lớn.”
Cậu gật đầu với chuyên viên trang điểm cùng chuyên viên tạo hình, “Buổi sáng tốt lành.”
Sau đó Lâm Yến nói với họ: “Giúp tôi thu xếp đồ đạc được không?”
Hai người vội nói: “Không thành vấn đề.”
Họ đi theo Lâm Yến ra ban công, dựa theo sự chỉ huy của Lâm Yến mà đẩy cái hộp sang một bên.
So với trong tưởng tượng thì nặng hơn nhiều.
Chuyên viên tạo hình thấy hơi đau eo, ngón tay còn thiếu chút nữa bị kẹp: “Lâm lão sư, trong này có cái gì vậy. Sao lại nặng như vậy?”
Lâm Yến: “Thi thể.”
Chuyên viên tạo hình: “??”
Dưới hỗ trợ của vài người thì cuối cùng, Lâm Yến cũng đưa được cái hộp ra ngoài cửa. Cậu không chút lưu tình mà đóng cửa lại.
Tiểu Hồ đầu đầy dấu chấm hỏi, tự hiểu mọi chuyện thành Lâm Yến không muốn bị chuyên viên trang điểm nhìn thấy cậu giấu đồ thủ công giống với Lục Tẫn ở trong nhà.
Nhưng mà…… Vì sao muốn để ở ngoài cửa?
Lâm lão sư, cậu không sợ mất sao?
Lâm Yến rửa mặt xong thì đi ra, mặc quần áo mà chuyên viên tạo hình đã chọn. Cậu mặc một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ, ngồi xuống ghế bắt đầu hóa trang.
Làn da của cậu vốn rất tốt, ngũ quan tinh xảo, trang điểm thế nào trên mặt cũng được.
Chuyên viên trang điểm cũng không muốn dùng phong cách trang điểm đậm để phá tan vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu. Vì vậy, anh chỉ trang điểm đơn giản thôi.
Mới vừa hóa trang xong, tổ chương trình liền gửi tin đến.
Là kêu bọn họ đến tập trung ở một địa điểm, xem như đoàn viên đóng máy luôn.
Cảm giác cứ như tổng kết thành tích cuối năm.
Chương trình này vẫn luôn không có kịch bản cố định, để cho bọn họ tự do phát triển. Cuối cùng, chính là làm người xem cảm nhận được mọi người có viên mãn hay không.
Làm Lâm Yến có chút ngoài ý muốn là lần này, tổ chương trình còn tới đón cậu.
Lúc tổ chương trình nói xe đã đến rồi, Lâm Yến mang theo hành lý đithang máy xuống.
Tổ chương trình dừng xe ở dưới lầu.
Lâm Yến cất kỹ hành lý vào cốp xong thì ngồi vào xe.
Khu mưa đạn nhìn thấy Lâm Yến tiến vào, sôi nổi chào hỏi.
【Đã lâu không gặp nhaaaa!!】
【Hình như tâm tình Yến Yến không tệ, cảm giác không lạnh lùng như trước nữa.】
Nhân viên công tác cho cậu một cái điện thoại, “Lâm lão sư, lộ trình có chút dài. Cậu có thể trò chuyện với fans một lúc.”
Cậu có thể nhìn thấy làn mưa đạn đang bay trong di động.
Đây là phân đoạn mới, trước kia cho dù có khởi động xe lúc năm giờ thì cũng không có tiết mục trò chuyện.
Người xem cũng không được thông tri. Sau khi há hốc mồm thì điên cuồng bình luận.
Đủ mọi màu sắc dòng chữ đi đôi với nhau, Lâm Yến để sát màn hình vào nhìn. Chân mày cậu cau lại.
【Huhu Lâm Yến hôm nay đẹp ghê.】
【Lục Tẫn, tui thật hâm mộ anh QAQ】
【Mở mắt ra mà xem cho kĩ, cơ hội này có một không hai đó.】
Lâm Yến: “Bấm chậm một chút, tôi thấy không rõ.”
Khu bình luận nghe vậy, bấm càng nhanh.
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến miễn cưỡng nhận biệt ra một ít bình luận, “Có lén liên hệ với Lục Tẫn không? Có. Ăn sáng thì ăn cái gì?
Ăn một bụng tức.”
【Thật sự có liên hệ đó à??】
【Sao lại ăn một bụng tức, hahaha, ai chọc cục cưng không cao hứng đấy?】
【Sau này có thể phát sóng trực tiếp nữa không?】
Lâm Yến: “Không biết.”
【Bao giờ thì cậu đóng phim mới dọ, tui đói phim rồi.】
Lâm Yến: “Trước chưa nói được.”
【Có thể chọn một bộ hợp tác với Lục Lục không? Chuyện tình yêu sướt mướt BE cũng được! Phim nào ấm áp đáng yêu thì càng tốttt! Làm đi làm đi mà!】
【Còn muốn xem phim BE sao? Là ngại bọn họ bình thường còn chưa đủ nặng khí BE?】
Lâm Yến tạm ngừng, bỗng nhớ tới Bùi Duẫn còn không có nói cho bọn họ biết kết cục cuối cùng thế nào.
Xe chậm dần lại.
Comment chuyển sang chủ đề khác.
【A a a! Gặp rồi gặp rồiii! Đây có thể tính là nghe thấy tình yêu triệu hồi nhau không?】
【Lục Lục!!】
Lâm Yến ngẩn người, theo bản năng nhìn quanh.
Cuối cùng là ở làn đường bên phải. Cậu thấy được Lục Tẫn.
Lục Tẫn như có thần giao cách cảm với cậu, anh quay đầu nhìn vào ống kính của camera.
Xuyên thấu qua kính chắn gió, Lục Tẫn chuẩn xác chạm tới ánh mắt của Lâm Yến, anh hướng cậu cười cười.
Hôm nay Lục Tẫn ăn mặc theo phong cách vườn trường, giống như học trưởng được hoan nghênh ở đại học.
Lâm Yến rất ít thấy anh mặc như vậy, vô thức nhìn nhiều thêm hai giây.
【Đẹp vcl huhuhu.】
【Giống như học trưởng cùng học đệ vậy á, hai người bọn họ trưởng thành ngược đúng không.】
Lâm Yến thu hồi ánh mắt, “Không phải đang nhìn anh ấy, tôi ngắm phong cảnh.”
【Tiểu cục cưng ngạo kiều nè.】
【Không thẳng thắn không thật thàa! !】
Cửa xe mở ra, Lục Tẫn tiến vào bên trong.
Một mùi hương tươi mát mang theo gió cũng tiến vào theo.
Lục Tẫn: “Đang nói cái gì?”
Lâm Yến: “Không có gì.”
【Cậu ấy nói cậu ấy không phải đang nhìn anh!】
Lục Tẫn nhẹ nhàng nhướng mày, như đúng với nguyện vọng nói: “Ừ, em ấy đang nhìn phong cảnh.”
【…】
【Cmn chứ.】
【Không hổ là Lục Tẫn. Mãi vẫn mặt dày như xưa :D.】
Lâm Yến đã sớm tạo thành thói quen, cậu dùng đầu gối đụng nhẹ vào người anh một cái: “Phong cảnh, anh lại đây làm gì?”
Lục Tẫn cầm camera, ý bảo anh thò qua: “Trên đường tìm được cái này, chụp cho em xem nè.”
Lâm Yến không cảm thấy ngoài ý muốn lắm.
Lục Tẫn lúc yêu đương chính là kiểu người yêu ham muốn được chia sẻ, trên đường nhìn thấy mèo đánh nhau cũng phải chụp một tấm gửi cho cậu xem.
Cậu tự nhiên thò lại gần, xem tấm hình Lục Tẫn đã chụp được.
【Ê mấy người không nhận ra, vị ngọt này có hơi lạ à?】
【Tổ tiết mục nhận được phản hồi rồi, có khả năng là để cho hai người họ giả làm người yêu của nhau đó.】
【Cảm giác cứ như tình thú của mấy đôi yêu nhau ý.】
Ngay sau đó, khu bình luận được chứng kiến sắc mặt vô cùng kỳ quái của Lâm Yến.
Mà Lục Tẫn rất tình thú lại nói: “Tấm hình này chụp lúc anh ta vượt rào cản nhưng bị trúng đũng quần. Vẻ mặt thống khổ ở đằng sau thì anh không có chụp.”
Lâm Yến: “Anh muốn em xem cái này?”
Lục Tẫn: “Vậy không có, còn có cái này… Chim bói cá đụng trên cây biến thành chim gõ kiến. Ha ha, nhưng mà nó được cứu rồi. Em yên tâm.”
Lâm Yến: “…”
Con mẹ nó sao đến cả cái này cũng gặp được hay thế :D?
Lục Tẫn: “Cái này cái này, con chó đang xi xi thì bị ong cắn”
Người xem: “…”
Lâm Yến ấn ấn thái dương.
【Tui cũng muốn nhìn một chút.】
【Cùng thuộc tính có thể hút lẫn nhau.】
【Lâm Yến: Tôi cho rằng phong hoa tuyết nguyệt, kết quả là Sa điêu mở họp.】
Lâm Yến nhìn qua bình luận, không nhịn được nở nụ cười.
Cậu treo nụ cười bên môi, thản nhiên nói: "Em không có yêu cầu gì với anh. Bây giờ, anh có thể giống người bình thường ngồi ở đây, em thật sự phải nói lời cảm ơn anh rất nhiều.”
Mưa đạn quét qua một mảnh ha ha ha.
Lục Tẫn hiểu ra một chút, “Em ghét bỏ anh đúng không?”
Lâm Yến: “Không hề luôn á. Em đang khen anh, anh là độc nhất vô nhị.”
Lục Tẫn: “Đúng vậy.”
Lục Tẫn thu hồi camera lại, cầm cái túi anh mang đến lên, “Tuy rằng thời gian rất khẩn trương nhưng anh vẫn kịp chuẩn bị lễ vật để tặng cho em nè.”
Hai chữ “lễ vật” như chọc trúng thần kinh mẫn cảm của Lâm Yến.
Trong nháy mắt, hàng đống đồ linh tinh Lục Tẫn tặng cậu ùa vào trong đầu.
Lâm Yến nói thẳng: “Em không cần.”
Lục Tẫn: “Không thể không cần, ngoan, em nghe lời anh chút đi.”
Lâm Yến lui về phía sau: “Anh không được ép mua ép bán.”
Lục Tẫn thấy cậu bài xích như vậy, vội nói: “Là một con thú nuôi để trên đường đi em đỡ nhàm chán thôi.”
Lâm Yến nghi hoặc hỏi: “Thật?”
Lục Tẫn: “Thật mà, một ông chú đưa anh mà anh vốn không tính nuôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì có thể em sẽ thích.”
Lâm Yến nghĩ đồ người khác đưa chắn chắn sẽ đáng tin cậy hơn chút.
“Vì sao người ta lại đưa cho anh?”
Lục Tẫn: “Bởi vì nó nhìn thấy anh liền chạy đến cọ. Ông chủ cảm thấy nó có duyên với anh.”
Lục Tẫn nói xong liền vòi tay vào trong bao.
Sau đó cả người anh cứng đờ, kêu lên một tiếng.
Lâm Yến: “Làm sao vậy…”
Cậu nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Một con tôm hùm đất đang treo trên tay Lục Tẫn, cái càng nhỏ đang kẹp chặt một ngón tay của anh.
Cứ như đang nhìn thấy kẻ thù.
Tác giả có chuyện nói: Vô cùng cảm ơn các độc giả đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.