Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc
Chương 49:
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
06/08/2024
Bây giờ vẫn vậy! Tiếng chim hót vẫn hay như vậy, hoa nở thơm ngát, không khí trong lành, buổi sáng còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc, tầm nhìn vô cùng tốt.
Căn biệt thự liền kề này, chỉ cần nhà họ Sở rao bán, là sẽ bán được ngay.
Tất nhiên không thể so sánh với những căn biệt thự độc lập có tầm nhìn đẹp hơn ở phía trên Kim Sơn nhưng cũng là một trong những căn có cảnh đẹp nhất ở khu vực này.
Lên đến nơi, cô mở cửa nhìn căn phòng này một cái, rồi đóng cửa lại.
Sau đó quay người đi về phía căn phòng hướng tây.
Cô đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, không khóa, rồi kéo cửa ra.
Một luồng dương khí vô cùng quen thuộc ập vào mặt.
Ngu Nùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Vẫn vậy.
Luồng dương khí nồng nàn và nóng bỏng hệt như vậy.
Tên, ngoại hình, hình xăm, dương khí, đến lúc này, cô cũng có thể xác định rồi.
Có thể họ là cùng một người.
...
Sau khi Sở Du bận xong, anh lái xe đến chỗ Cố Dự. Cố Dự đang trực ở khoa, viết bệnh án. Hai người quen nhau từ hồi cấp ba, vừa là bạn học vừa là bạn thân, mối quan hệ rất tốt.
Thấy anh không khỏe, Cố Dự còn ngạc nhiên. Sở Du có năng lực vận động tốt, cơ thể rất ít khi có vấn đề, bình thường chú trọng chế độ ăn uống, thích tập thể dục, đến khám bệnh thực sự không nhiều lần, chủ yếu là mời anh ta đi ăn cơm. Cố Dự bảo anh cởi áo trên ra.
Sở Du đưa tay cởi cúc áo, cởi chiếc áo sơ mi xanh ra, để lộ phần lưng, Cố Dự nhìn một lúc: “Cậu bị dị ứng à? Cậu này...”
Anh ta không nhịn được cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú, cùng với thân hình chuẩn của Sở Du.
“Nếu không biết, còn tưởng cậu bị cô gái nào xịt bình xịt phòng dê chứ?” Sở Du bị coi là dê xồm à?
Anh ta cười lấy một tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo, nói: “Hôm trước tôi gặp một người, bị đưa đến đây, mặt cũng bị như thế này.”
“Không sao, nhìn không nghiêm trọng lắm, tôi bôi cho cậu chút thuốc mỡ đỏ mycin, nếu cậu không yên tâm, tôi kê thêm cho cậu một ít thuốc kháng histamin đường uống.”
“Bình xịt phòng dê?” Sở Du giả vờ không nhìn thấy ánh mắt cố nhịn cười của Cố Dự, hơi nhíu mày.
...
Ngu Nùng trở về căn nhà thuê của mình, thực sự nghỉ ngơi mấy ngày.
Hoàn toàn thư giãn.
Công việc của cô ở câu lạc bộ yoga rất nhàn, mỗi ngày đều có lịch học cố định, là nhân viên bán thời gian, cô chỉ cần đến lớp trước mười phút là được. Trung bình mỗi tuần bảy buổi học, mỗi tháng khoảng ba mươi buổi, một buổi dạy riêng là năm mươi phút, chưa tính những buổi dạy miễn phí.
Trung bình mỗi ngày chỉ cần làm việc một đến hai tiếng.
Những người đồng nghiệp khác có thể phải luyện tập động tác lặp đi lặp lại, mất nhiều thời gian tích lũy kinh nghiệm, sau đó mới dùng kinh nghiệm của mình để dạy cho học viên, thực ra không hề nhàn nhưng Ngu Nùng từ khi nhặt được cuốn sổ tay, dễ dàng nhập môn thuật Uẩn Khí. Đối với cô, lớp yoga chỉ là những thứ cơ bản không thể cơ bản hơn.
Giờ lên lớp là lúc cô thư giãn nhất, những động tác đơn giản hay phức tạp, điều tức, ngồi thiền, thuật nghỉ ngơi các kiểu, không hề có chút khó khăn nào đối với cô. Cô dựa vào thuật Uẩn Khí cao hơn người thường một bậc của mình, rồi nhìn những môn khí tu và thể tu khó khăn của yoga, đã dễ như trở bàn tay đối với cô.
Một khi đã khai thông, thông suốt thì yoga rốt cuộc không chỉ luyện cơ thể, mà là sự dung hợp giữa cơ thể và khí, cuối cùng là ý thông tăng lên khí thông. Ý thông là giai đoạn sơ cấp, khí thông là giai đoạn cao cấp, nói ra học viên cũng không hiểu, Ngu Nùng cũng lười giải thích.
Chủ yếu là độ lưu thông của khí.
Những học viên này chắc chắn không đạt được, Ngu Nùng liền hỗ trợ học viên trong lớp dạy riêng của mình, tạm thời đạt được cảm giác thần tiên khi hơi thở lưu thông toàn thân theo động tác chân tay.
Nhưng khi họ tự tập ở nhà thì lại không có cảm giác này.
Điều này cũng khiến học viên rất gắn bó với lớp học của cô.
Tiền lương của cô cũng ổn định hơn, làm bán thời gian còn kiếm được nhiều hơn làm fulltime.
Dạy xong, Ngu Nùng tắm rửa xong đi ra khỏi câu lạc bộ yoga.
Ở quán nước giải khát tầng một trung tâm thương mại gần đó, cô xếp hàng mua một cốc nước ép trái cây tươi lạnh.
Trà sữa, sinh tố thì cô không uống được, nước ép trái cây tươi mát lạnh thì được.
Bây giờ là khoảng hai giờ chiều, cô tìm một chỗ gần cửa sổ có thể tắm nắng, đặt cốc nước ép lên bàn, ngồi xuống.
Mái tóc dài đen nhánh hôm qua mới cắt tỉa, tầng lớp đẹp nhưng hôm nay cô không xõa ra mà búi gọn sau gáy, để lộ cần cổ thon dài mảnh khảnh.
Căn biệt thự liền kề này, chỉ cần nhà họ Sở rao bán, là sẽ bán được ngay.
Tất nhiên không thể so sánh với những căn biệt thự độc lập có tầm nhìn đẹp hơn ở phía trên Kim Sơn nhưng cũng là một trong những căn có cảnh đẹp nhất ở khu vực này.
Lên đến nơi, cô mở cửa nhìn căn phòng này một cái, rồi đóng cửa lại.
Sau đó quay người đi về phía căn phòng hướng tây.
Cô đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, không khóa, rồi kéo cửa ra.
Một luồng dương khí vô cùng quen thuộc ập vào mặt.
Ngu Nùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Vẫn vậy.
Luồng dương khí nồng nàn và nóng bỏng hệt như vậy.
Tên, ngoại hình, hình xăm, dương khí, đến lúc này, cô cũng có thể xác định rồi.
Có thể họ là cùng một người.
...
Sau khi Sở Du bận xong, anh lái xe đến chỗ Cố Dự. Cố Dự đang trực ở khoa, viết bệnh án. Hai người quen nhau từ hồi cấp ba, vừa là bạn học vừa là bạn thân, mối quan hệ rất tốt.
Thấy anh không khỏe, Cố Dự còn ngạc nhiên. Sở Du có năng lực vận động tốt, cơ thể rất ít khi có vấn đề, bình thường chú trọng chế độ ăn uống, thích tập thể dục, đến khám bệnh thực sự không nhiều lần, chủ yếu là mời anh ta đi ăn cơm. Cố Dự bảo anh cởi áo trên ra.
Sở Du đưa tay cởi cúc áo, cởi chiếc áo sơ mi xanh ra, để lộ phần lưng, Cố Dự nhìn một lúc: “Cậu bị dị ứng à? Cậu này...”
Anh ta không nhịn được cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú, cùng với thân hình chuẩn của Sở Du.
“Nếu không biết, còn tưởng cậu bị cô gái nào xịt bình xịt phòng dê chứ?” Sở Du bị coi là dê xồm à?
Anh ta cười lấy một tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo, nói: “Hôm trước tôi gặp một người, bị đưa đến đây, mặt cũng bị như thế này.”
“Không sao, nhìn không nghiêm trọng lắm, tôi bôi cho cậu chút thuốc mỡ đỏ mycin, nếu cậu không yên tâm, tôi kê thêm cho cậu một ít thuốc kháng histamin đường uống.”
“Bình xịt phòng dê?” Sở Du giả vờ không nhìn thấy ánh mắt cố nhịn cười của Cố Dự, hơi nhíu mày.
...
Ngu Nùng trở về căn nhà thuê của mình, thực sự nghỉ ngơi mấy ngày.
Hoàn toàn thư giãn.
Công việc của cô ở câu lạc bộ yoga rất nhàn, mỗi ngày đều có lịch học cố định, là nhân viên bán thời gian, cô chỉ cần đến lớp trước mười phút là được. Trung bình mỗi tuần bảy buổi học, mỗi tháng khoảng ba mươi buổi, một buổi dạy riêng là năm mươi phút, chưa tính những buổi dạy miễn phí.
Trung bình mỗi ngày chỉ cần làm việc một đến hai tiếng.
Những người đồng nghiệp khác có thể phải luyện tập động tác lặp đi lặp lại, mất nhiều thời gian tích lũy kinh nghiệm, sau đó mới dùng kinh nghiệm của mình để dạy cho học viên, thực ra không hề nhàn nhưng Ngu Nùng từ khi nhặt được cuốn sổ tay, dễ dàng nhập môn thuật Uẩn Khí. Đối với cô, lớp yoga chỉ là những thứ cơ bản không thể cơ bản hơn.
Giờ lên lớp là lúc cô thư giãn nhất, những động tác đơn giản hay phức tạp, điều tức, ngồi thiền, thuật nghỉ ngơi các kiểu, không hề có chút khó khăn nào đối với cô. Cô dựa vào thuật Uẩn Khí cao hơn người thường một bậc của mình, rồi nhìn những môn khí tu và thể tu khó khăn của yoga, đã dễ như trở bàn tay đối với cô.
Một khi đã khai thông, thông suốt thì yoga rốt cuộc không chỉ luyện cơ thể, mà là sự dung hợp giữa cơ thể và khí, cuối cùng là ý thông tăng lên khí thông. Ý thông là giai đoạn sơ cấp, khí thông là giai đoạn cao cấp, nói ra học viên cũng không hiểu, Ngu Nùng cũng lười giải thích.
Chủ yếu là độ lưu thông của khí.
Những học viên này chắc chắn không đạt được, Ngu Nùng liền hỗ trợ học viên trong lớp dạy riêng của mình, tạm thời đạt được cảm giác thần tiên khi hơi thở lưu thông toàn thân theo động tác chân tay.
Nhưng khi họ tự tập ở nhà thì lại không có cảm giác này.
Điều này cũng khiến học viên rất gắn bó với lớp học của cô.
Tiền lương của cô cũng ổn định hơn, làm bán thời gian còn kiếm được nhiều hơn làm fulltime.
Dạy xong, Ngu Nùng tắm rửa xong đi ra khỏi câu lạc bộ yoga.
Ở quán nước giải khát tầng một trung tâm thương mại gần đó, cô xếp hàng mua một cốc nước ép trái cây tươi lạnh.
Trà sữa, sinh tố thì cô không uống được, nước ép trái cây tươi mát lạnh thì được.
Bây giờ là khoảng hai giờ chiều, cô tìm một chỗ gần cửa sổ có thể tắm nắng, đặt cốc nước ép lên bàn, ngồi xuống.
Mái tóc dài đen nhánh hôm qua mới cắt tỉa, tầng lớp đẹp nhưng hôm nay cô không xõa ra mà búi gọn sau gáy, để lộ cần cổ thon dài mảnh khảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.