Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 25
Thả Phất
13/11/2020
Chu Kì Nghiêu khó có thể tin nhìn Long Bạch Bạch, hắn đang bị đùa giỡn sao? Nhất là khi đôi mắt nhỏ của ngốc tử này liếc sang, gân xanh ở trên trán hắn liền nổi lên, hắn nâng tay xoa xoa lông mày: lúc trước Vân gia rốt cục là đã dạy cái gì cho hắn?
Long Bạch Bạch kích động xoa xoa tay, liếc mắt nhìn một cái, lại liếc nhìn thêm cái nữa, lại phát hiện người tốt không để ý tới hắn, nhịn không được lại gọi: “Người tốt?”
Chu Kì Nghiêu vốn muốn tiến vào an ủi ngốc tử này, không biết lúc trước hắn đột nhiên rời đi có dọa tới ngốc tử này hay không?
Kết quả, cuối cùng bị dọa chính là hắn.
Chu Kì Nghiêu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kích động của Long Bạch Bạch, đau đầu, chưa đến mức ngay cả điều này cũng dạy chứ? “Vân gia đã dạy ngươi cái gì?”
Long Bạch Bạch còn tưởng Chu Kì Nghiêu cũng vui vẻ, lập tức liền xòe tay ra đếm: “ma ma nói, ta tiến cung chính là để được thánh sủng, nhìn thấy hoàng thượng, phải hầu hạ hoàng thượng thật tốt. hoàng thượng vui vẻ thì Vân gia mới tốt. Ma ma còn nói, chờ lúc thị tẩm hoàng thượng bảo ta làm cái gì ta phải ngoan ngoãn làm cái đó, nếu muốn cùng tắm rửa thì cũng được, lúc ấy ta nhớ rõ ân nhân nói nam nữ thụ thụ bất thân không thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt người khác. Ma ma nói chúng ta là phu phu, đều là nam nên có thể, hơn nữa, người tốt ngươi là hoàng thượng, nên muốn làm gì cũng được. còn nói lúc tắm rửa phải cởi quần áo cho nhau, kêu ta nhiệt tình một chút, sau khi cởi xong…..”
“Ngừng!” ban đầu Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng Vân gia khẳng định không tới mức, cũng không nghĩ tới hắn đã quá coi thường Vân gia, càng không nghĩ tới chính là, ngốc tử này thật cái gì cũng dám nói.
Long Bạch Bạch kỳ quái: “không có ngừng, hoàn toàn không có, sau đó ma ma nói ta ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng là được.”
Người tốt chính là hoàng thượng, hoàng thượng chính là người tốt, cho nên có thể cùng nhau tắm rửa.
Chu Kì Nghiêu: “….”
Người Long Bạch Bạch xem trọng đang mang vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, còn tưởng rằng người tốt đang chờ hắn tiếp tục nói tiếp, hắn nhịn không được lại kích động lên, bởi vì quá mức vui mừng khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên còn chà xát hai tay, “Thế nhưng sau đó ta lại cẩn thận nghĩ lại, chúng ta vẫn là tự cởi quần áo thì tốt hơn, thùng tắm này ta thấy cũng thật lớn, sau đó ta cảm thấy có phải hay không….
Chu Kì Nghiêu nhìn bộ dạng kia của Long Bạch Bạch, trái tim không hiểu sao lại ngừng đập, da đầu run lên muốn ngăn cản Long Bạch Bạch, hắn biết rõ mình nên làm như vậy, nhưng cơ thể giống như bị giữ lại, đúng là không ra tay, ngược lại còn ngừng hô hấp: “…..”
Kết quả liền nhìn thấy ngốc tử này kích động nói: “…. Chúng ta có thể cùng nhau nghịch nước hay không?”
Nói xong lời cuối cùng còn nhịn không được vẩy nước tới trên người Chu Kì Nghiêu.
Lúc hắn ở Vân gia đều nhìn thấy cháu trai Vân gia đều cởi trơn bóng như vậy rồi cùng nhau nghịch nước, hắn rất hâm mộ.
Cũng không có người nào cùng chơi với hắn, cho nên ma ma dạy hắn mấy cái này, vừa nghe tới cởi quần áo cho nhau, hắn bắt đầu mong đợi….. hiện giờ rốt cục có được cơ hội, người Long Bạch Bạch xem trọng vẫn không nhúc nhích, nhịn không được lạch bạch chạy tới, kéo kéo ống tay áo Chu Kì Nghiêu, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu vẫn không động như cũ, mong chờ nói: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn ta giúp ngươi cởi, cũng được.”
Chu Kì Nghiêu đau đầu nhìn Long Bạch Bạch, hắn nói cùng nhau tắm thật đúng là cùng nhau tắm, chỉ cần nói ra, có gì mà phải đỏ mặt?
Làm hại hắn nghĩ rằng ngốc tử này muốn thực hiện phu phu với hoàng đế hắn…..
Chu Kì Nghiêu xoa xoa lông mày, cảm thấy mình chắc là điên rồi, vừa rồi hắn thật sự còn tự hỏi rằng nếu ngốc tử này làm thật thì phải làm như thế nào, hắn phải nói như thế nào để ngốc tử này hiểu được…..
Kết quả, hắn nghĩ nhiều rồi.
Cuối cùng Chu Kì Nghiêu trực tiếp đi, nếu hắn còn tiếp tục ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ giống như ngốc tử này, đầu óc cũng sẽ không bình thường, quỷ mới biết hắn thật sự là có chút…..
Long Bạch Bạch phồng má nhìn Chu Kì Nghiêu đi mà không quay đầu lại, cái gì đây, hắn mong đợi lâu như vậy, không muốn cởi, vậy mặc quần áo cũng có thể chơi nước.
Long Bạch Bạch chỉ có thể tự mình cởi quần áo sạch sẽ, nhảy vào trong thùng tắm: tự hắn chơi! Tay trái vài tay phải cùng nhau nghịch nước!
Mà hắn cũng không biết, lòng bàn chân và phía sau lưng hắn cùng xuất hiện hoa văn giống như lúc trước, chỉ là thời gian xuất hiện quá ngắn, nhanh chóng biến mất không thấy.
Long Bạch Bạch bên này hăng hái tắm rửa, mà trong một vực sâu xa ngàn dặm, nhiều năm rồi đều yên bình, đột nhiên lại sóng to gió lớn dâng lên, nước đập ầm ầm vào vách núi đen ở hai bên, có thể bay lên mấy thước.
Dưới vực sâu, giống như có thứ gì đó đang quẫy đuôi, muốn giãy ra.
Một khắc tiếp theo, có thứ gì đó phá vỡ ra, lập tức mây che lấp mặt trời, gió to mưa lớn, một khắc trước bầu trời đang quang đãng, một khắc sau bầu trời đột nhiên lại u ám, trong phút chốc bão táp liền rơi xuống.
Sau mấy ngày, mà vẫn không dừng lại.
Thư từ tám trăm dặm được gấp rút đưa vào trong kinh, hai ngày sau Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch hoàn thành tế tự, liền mang theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn quay về kinh thành, chuẩn bị đi Lệ Sơn.
Bởi vì Chu Kì Nghiêu đã ban bố thánh chỉ, cho dù Đổng tướng gia không muốn đi, cũng không nghĩ tốc độ của tân đế lại nhanh như vậy, bọn hắn quay về kinh trong kinh đã lan truyền toàn bộ tin tức hắn và tân đế sẽ tự mình dẫn quân đi xem xét Lệ Sơn, lập tức liền mang ơn, cảm thấy bọn họ thật may mắn, có một hoàng đế tốt và một tướng gia tốt.
Đổng tướng gia cũng chỉ có thể kiên trì.
Mà lúc này, thư tám trăm dặm đã được đưa tới, ánh mắt Chu Kì Nghiêu nhìn trình báo, nhìn phía trên thư viết: trăm dặm Lệ Sơn, mưa to tầm tã, nhiều ngày không dứt….
Chu Kì Nghiêu rơi vào hoảng hốt, rất lâu không lấy lại tinh thần.
Đáy lòng Chu Kì Nghiêu ẩn ẩn mang theo chờ mong, rồi lại sinh ra một nỗi sợ hãi, hắn sợ nếu như không phải… nhưng cho dù là không phải, một chuyến tới Lệ Sơn này, hắn nhất định phải đi.
Tính luôn cả người đưa thư tám trăm dặm, Chu Kì Nghiêu tính cả Đổng tướng gia và hai vị tướng lãnh cùng với năm nghìn tinh binh hôm sau khởi hành đi Lệ Sơn, công việc trong triều Chu Kì Nghiêu giao cho vài vị tâm phúc trấn giữ.
Không có Đổng tướng gia ở trong triều, mấy người này đủ để ngăn chặn tâm phúc của Đổng tướng gia, có thể khống chế lẫn nhau chờ ngày hắn trở về.
Đây cũng là nguyên do Chu Kì Nghiêu nhất quyết tính toán để Đổng tướng gia cùng đi Lệ Sơn.
Chuyến đi Lệ Sơn này hắn không thể không đi, nhưng nếu Đổng tướng gia không đi, chờ sau khi hắn trở về, sợ là thế cục ổn định trong triều nửa năm qua sẽ bị đánh vỡ.
Hiện giờ Đổng tướng gia cũng phải đi, thái hậu cho dù nắm giữ hậu cung nàng cũng không thể tham gia vào việc triều chính cũng không thể làm được gì.
Chu Kì Nghiêu chuẩn bị thỏa đáng, đem theo Long Bạch Bạch đã được nuôi dưỡng trở lại, đám người Tô Toàn đi theo bên cạnh.
Đổng tướng gia nghe nói Chu Kì Nghiêu đi Lệ Sơn cũng không quên mang theo ngốc tử kia, mặt tức giận đen thui, nhưng nghĩ thầm rằng như vậy cũng tốt, chết cũng để cho bọn họ chết cùng một chỗ, làm một đôi ngốc tử số khổ cũng không sao.
Chính là sau khi một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi được một ngày đường, Đổng tướng gia chờ được một long liễn trống không, bên trong không có một bóng người, làm sao còn có hình bóng của tân đế và ngốc tử kia.
Mà chờ hắn nhận được một đạo thánh chỉ khác: lệnh cho Đổng tướng gia dẫn dắt tất cả tướng sĩ đi tới Lệ Sơn, hắn lo lắng cho an nguy của dân chúng nên đã đi trước một bước.
Cứ như vậy trực tiếp cột Đổng tương gia vào đoàn người này, cho dù ngày đêm đi không nghỉ, cũng tuyệt đối kém hơn tốc độ của Chu Kì Nghiêu, sợ là ít nhất cũng phải trễ mấy ngày mới tới Lệ Sơn.
Chu Kì Nghiêu bởi vì có long châu trong người mà tràn đầy năng lượng, cho dù có đi lâu hơn nữa cũng không sao, hắn chỉ mang theo mười mấy ám vệ, cùng Long Bạch Bạch cưỡi một con ngựa chạy tới Lệ Sơn.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu sợ Long Bạch Bạch đối với loại chạy ngày đêm không nghỉ này không chịu được, ai ngờ chỉ cần ngốc tử này được cầm thức ăn trong tay, cũng không ầm ĩ cũng không cảm thấy không có gì thoải mái, ăn xong liền nằm ở trong ngực Chu Kì Nghiêu ngủ, sau khi tỉnh lại lại tiếp tục sờ tới túi lương khô ở hai bên.
Vì thế, Chu Kì Nghiêu chạy mười mấy ngày, chạy chết hai con ngựa, rốt cục chạy tới một thôn trấn gần Lệ Sơn nhất.
Mà nơi này đã mưa nửa tháng, mấy ngày đầu mây che mặt trời mưa rơi tầm tã, sau đó tuy không nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn có mưa dầm kéo dài, làm cho cả bầu trời Lệ Sơn đều âm u, khiến cho người ta có cảm giác thực áp lực.
Cũng không biết có phải là trùng hợp không, ngay khi Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch tới chân núi Lệ Sơn, mưa rơi nửa tháng đúng lúc này liếng ngừng.
Không chỉ ngừng, mây đen trên núi Lệ Sơn cũng liền tan hết, lộ ra chân trời trong sáng đã được nước mưa rửa qua.
Mười mấy ám vệ đi theo phía sau Chu Kì Nghiêu xoay người xuống ngựa, nhìn thấy một màn này cũng ngạc nhiên không thôi, bọn họ đang đứng ở đình nghỉ chân mười dặm ở lưng chừng núi, khi nhìn xuống có thể thấy được toàn bộ thôn trấn, sau đó tiếp tục đi về phía trước, chính là nó kéo dài lên đỉnh núi, mà giấu ở phía dưới là một vực sâu.
Nghe nói cái vảy Đổng tướng gia trình lên được tìm thấy gần nơi này.
Ám vệ liếc nhau, trong đó có một người nhịn không được nhìn Chu Kì Nghiêu, vui vẻ nói: “Long uy của hoàng thượng đã trấn áp dị đoan kia, nhìn hôm nay, hoàng thượng vừa tới trời đã tốt lên, xem ra là sợ hoàng thượng.”
Chu Kì Nghiêu cũng không nhìn hắn, những ám vệ khác liền đánh hắn, mười người cũng không ai dám nói bậy nữa.
Chu Kì Nghiêu không nói chuyện, sau mười ngày đi đường, hắn cũng cảm thấy mình không đủ năng lượng, nhất là sau khi ăn mười ngày lương khô, hắn liền gầy xuống một vòng, không chỉ có hắn, mười người phía sau cũng khổ không nói nổi, phong trần mệt mỏi, hắn cũng không để ý những người này nói chuyện để thả lỏng tâm tình.
Chính là…..
Chu Kì Nghiêu nghĩ tới bộ dạng phong trần mệt mỏi của mọi người, khi ngó sang bên cạnh liền nhìn thấy Long Bạch Bạch giống như động vật nhỏ đang vừa đi vừa gặm lương khô, người sau đại khái là nhận ra ánh mắt của Chu Kì Nghiêu, quay đầu nghi hoặc nhìn qua, miệng còn đang ngậm một miếng lương khô, khuôn mặt trắng như tuyết có nhiều thịt, trong trắng còn lộ ra hồng nhìn khí sắc rất tốt.
Cả một đoạn đường, ngốc tử này không chỉ không ốm, hắn thế nhưng còn béo lên một vòng?
Long Bạch Bạch nhìn người tốt đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp, còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu muốn lương khô trong tay hắn, hơi không muốn, nhưng vẫn đem một nửa lương khô ở trong miệng đưa qua, “Ngươi tốt ngươi muốn ăn sao? Vậy, vậy cho ngươi này.”
Chu Kì Nghiêu: “….” Lúc cho trẫm đừng thể hiện bộ dạng luyến tiếc được không? Hơn nữa, ai muốn ăn đồ ăn mà người đã cắn một nửa chứ?
Thanh âm hai người làm cho mười người ám vệ nhìn qua, ánh mắt bọn họ len lén nhìn khuôn mặt trắng nõn còn lộ ra chút hồng của Long Bạch Bạch.
Không biết vì sao liền hiểu được tâm tình của Chu Kì Nghiêu giờ phút này, nghĩ thầm Vân chủ tử có thể không béo sao, dọc đường đi bọn họ liều mạng chạy, Vân chủ tử thì liều mạng ăn, hoàng thượng cưỡi chết hai con ngựa, làm sao mà không chạy chết được, đây là vì khiêng lương khô cho Vân chủ tử quá mệt mà chết.
Long Bạch Bạch kích động xoa xoa tay, liếc mắt nhìn một cái, lại liếc nhìn thêm cái nữa, lại phát hiện người tốt không để ý tới hắn, nhịn không được lại gọi: “Người tốt?”
Chu Kì Nghiêu vốn muốn tiến vào an ủi ngốc tử này, không biết lúc trước hắn đột nhiên rời đi có dọa tới ngốc tử này hay không?
Kết quả, cuối cùng bị dọa chính là hắn.
Chu Kì Nghiêu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kích động của Long Bạch Bạch, đau đầu, chưa đến mức ngay cả điều này cũng dạy chứ? “Vân gia đã dạy ngươi cái gì?”
Long Bạch Bạch còn tưởng Chu Kì Nghiêu cũng vui vẻ, lập tức liền xòe tay ra đếm: “ma ma nói, ta tiến cung chính là để được thánh sủng, nhìn thấy hoàng thượng, phải hầu hạ hoàng thượng thật tốt. hoàng thượng vui vẻ thì Vân gia mới tốt. Ma ma còn nói, chờ lúc thị tẩm hoàng thượng bảo ta làm cái gì ta phải ngoan ngoãn làm cái đó, nếu muốn cùng tắm rửa thì cũng được, lúc ấy ta nhớ rõ ân nhân nói nam nữ thụ thụ bất thân không thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt người khác. Ma ma nói chúng ta là phu phu, đều là nam nên có thể, hơn nữa, người tốt ngươi là hoàng thượng, nên muốn làm gì cũng được. còn nói lúc tắm rửa phải cởi quần áo cho nhau, kêu ta nhiệt tình một chút, sau khi cởi xong…..”
“Ngừng!” ban đầu Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng Vân gia khẳng định không tới mức, cũng không nghĩ tới hắn đã quá coi thường Vân gia, càng không nghĩ tới chính là, ngốc tử này thật cái gì cũng dám nói.
Long Bạch Bạch kỳ quái: “không có ngừng, hoàn toàn không có, sau đó ma ma nói ta ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng là được.”
Người tốt chính là hoàng thượng, hoàng thượng chính là người tốt, cho nên có thể cùng nhau tắm rửa.
Chu Kì Nghiêu: “….”
Người Long Bạch Bạch xem trọng đang mang vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, còn tưởng rằng người tốt đang chờ hắn tiếp tục nói tiếp, hắn nhịn không được lại kích động lên, bởi vì quá mức vui mừng khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên còn chà xát hai tay, “Thế nhưng sau đó ta lại cẩn thận nghĩ lại, chúng ta vẫn là tự cởi quần áo thì tốt hơn, thùng tắm này ta thấy cũng thật lớn, sau đó ta cảm thấy có phải hay không….
Chu Kì Nghiêu nhìn bộ dạng kia của Long Bạch Bạch, trái tim không hiểu sao lại ngừng đập, da đầu run lên muốn ngăn cản Long Bạch Bạch, hắn biết rõ mình nên làm như vậy, nhưng cơ thể giống như bị giữ lại, đúng là không ra tay, ngược lại còn ngừng hô hấp: “…..”
Kết quả liền nhìn thấy ngốc tử này kích động nói: “…. Chúng ta có thể cùng nhau nghịch nước hay không?”
Nói xong lời cuối cùng còn nhịn không được vẩy nước tới trên người Chu Kì Nghiêu.
Lúc hắn ở Vân gia đều nhìn thấy cháu trai Vân gia đều cởi trơn bóng như vậy rồi cùng nhau nghịch nước, hắn rất hâm mộ.
Cũng không có người nào cùng chơi với hắn, cho nên ma ma dạy hắn mấy cái này, vừa nghe tới cởi quần áo cho nhau, hắn bắt đầu mong đợi….. hiện giờ rốt cục có được cơ hội, người Long Bạch Bạch xem trọng vẫn không nhúc nhích, nhịn không được lạch bạch chạy tới, kéo kéo ống tay áo Chu Kì Nghiêu, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu vẫn không động như cũ, mong chờ nói: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn ta giúp ngươi cởi, cũng được.”
Chu Kì Nghiêu đau đầu nhìn Long Bạch Bạch, hắn nói cùng nhau tắm thật đúng là cùng nhau tắm, chỉ cần nói ra, có gì mà phải đỏ mặt?
Làm hại hắn nghĩ rằng ngốc tử này muốn thực hiện phu phu với hoàng đế hắn…..
Chu Kì Nghiêu xoa xoa lông mày, cảm thấy mình chắc là điên rồi, vừa rồi hắn thật sự còn tự hỏi rằng nếu ngốc tử này làm thật thì phải làm như thế nào, hắn phải nói như thế nào để ngốc tử này hiểu được…..
Kết quả, hắn nghĩ nhiều rồi.
Cuối cùng Chu Kì Nghiêu trực tiếp đi, nếu hắn còn tiếp tục ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ giống như ngốc tử này, đầu óc cũng sẽ không bình thường, quỷ mới biết hắn thật sự là có chút…..
Long Bạch Bạch phồng má nhìn Chu Kì Nghiêu đi mà không quay đầu lại, cái gì đây, hắn mong đợi lâu như vậy, không muốn cởi, vậy mặc quần áo cũng có thể chơi nước.
Long Bạch Bạch chỉ có thể tự mình cởi quần áo sạch sẽ, nhảy vào trong thùng tắm: tự hắn chơi! Tay trái vài tay phải cùng nhau nghịch nước!
Mà hắn cũng không biết, lòng bàn chân và phía sau lưng hắn cùng xuất hiện hoa văn giống như lúc trước, chỉ là thời gian xuất hiện quá ngắn, nhanh chóng biến mất không thấy.
Long Bạch Bạch bên này hăng hái tắm rửa, mà trong một vực sâu xa ngàn dặm, nhiều năm rồi đều yên bình, đột nhiên lại sóng to gió lớn dâng lên, nước đập ầm ầm vào vách núi đen ở hai bên, có thể bay lên mấy thước.
Dưới vực sâu, giống như có thứ gì đó đang quẫy đuôi, muốn giãy ra.
Một khắc tiếp theo, có thứ gì đó phá vỡ ra, lập tức mây che lấp mặt trời, gió to mưa lớn, một khắc trước bầu trời đang quang đãng, một khắc sau bầu trời đột nhiên lại u ám, trong phút chốc bão táp liền rơi xuống.
Sau mấy ngày, mà vẫn không dừng lại.
Thư từ tám trăm dặm được gấp rút đưa vào trong kinh, hai ngày sau Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch hoàn thành tế tự, liền mang theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn quay về kinh thành, chuẩn bị đi Lệ Sơn.
Bởi vì Chu Kì Nghiêu đã ban bố thánh chỉ, cho dù Đổng tướng gia không muốn đi, cũng không nghĩ tốc độ của tân đế lại nhanh như vậy, bọn hắn quay về kinh trong kinh đã lan truyền toàn bộ tin tức hắn và tân đế sẽ tự mình dẫn quân đi xem xét Lệ Sơn, lập tức liền mang ơn, cảm thấy bọn họ thật may mắn, có một hoàng đế tốt và một tướng gia tốt.
Đổng tướng gia cũng chỉ có thể kiên trì.
Mà lúc này, thư tám trăm dặm đã được đưa tới, ánh mắt Chu Kì Nghiêu nhìn trình báo, nhìn phía trên thư viết: trăm dặm Lệ Sơn, mưa to tầm tã, nhiều ngày không dứt….
Chu Kì Nghiêu rơi vào hoảng hốt, rất lâu không lấy lại tinh thần.
Đáy lòng Chu Kì Nghiêu ẩn ẩn mang theo chờ mong, rồi lại sinh ra một nỗi sợ hãi, hắn sợ nếu như không phải… nhưng cho dù là không phải, một chuyến tới Lệ Sơn này, hắn nhất định phải đi.
Tính luôn cả người đưa thư tám trăm dặm, Chu Kì Nghiêu tính cả Đổng tướng gia và hai vị tướng lãnh cùng với năm nghìn tinh binh hôm sau khởi hành đi Lệ Sơn, công việc trong triều Chu Kì Nghiêu giao cho vài vị tâm phúc trấn giữ.
Không có Đổng tướng gia ở trong triều, mấy người này đủ để ngăn chặn tâm phúc của Đổng tướng gia, có thể khống chế lẫn nhau chờ ngày hắn trở về.
Đây cũng là nguyên do Chu Kì Nghiêu nhất quyết tính toán để Đổng tướng gia cùng đi Lệ Sơn.
Chuyến đi Lệ Sơn này hắn không thể không đi, nhưng nếu Đổng tướng gia không đi, chờ sau khi hắn trở về, sợ là thế cục ổn định trong triều nửa năm qua sẽ bị đánh vỡ.
Hiện giờ Đổng tướng gia cũng phải đi, thái hậu cho dù nắm giữ hậu cung nàng cũng không thể tham gia vào việc triều chính cũng không thể làm được gì.
Chu Kì Nghiêu chuẩn bị thỏa đáng, đem theo Long Bạch Bạch đã được nuôi dưỡng trở lại, đám người Tô Toàn đi theo bên cạnh.
Đổng tướng gia nghe nói Chu Kì Nghiêu đi Lệ Sơn cũng không quên mang theo ngốc tử kia, mặt tức giận đen thui, nhưng nghĩ thầm rằng như vậy cũng tốt, chết cũng để cho bọn họ chết cùng một chỗ, làm một đôi ngốc tử số khổ cũng không sao.
Chính là sau khi một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi được một ngày đường, Đổng tướng gia chờ được một long liễn trống không, bên trong không có một bóng người, làm sao còn có hình bóng của tân đế và ngốc tử kia.
Mà chờ hắn nhận được một đạo thánh chỉ khác: lệnh cho Đổng tướng gia dẫn dắt tất cả tướng sĩ đi tới Lệ Sơn, hắn lo lắng cho an nguy của dân chúng nên đã đi trước một bước.
Cứ như vậy trực tiếp cột Đổng tương gia vào đoàn người này, cho dù ngày đêm đi không nghỉ, cũng tuyệt đối kém hơn tốc độ của Chu Kì Nghiêu, sợ là ít nhất cũng phải trễ mấy ngày mới tới Lệ Sơn.
Chu Kì Nghiêu bởi vì có long châu trong người mà tràn đầy năng lượng, cho dù có đi lâu hơn nữa cũng không sao, hắn chỉ mang theo mười mấy ám vệ, cùng Long Bạch Bạch cưỡi một con ngựa chạy tới Lệ Sơn.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu sợ Long Bạch Bạch đối với loại chạy ngày đêm không nghỉ này không chịu được, ai ngờ chỉ cần ngốc tử này được cầm thức ăn trong tay, cũng không ầm ĩ cũng không cảm thấy không có gì thoải mái, ăn xong liền nằm ở trong ngực Chu Kì Nghiêu ngủ, sau khi tỉnh lại lại tiếp tục sờ tới túi lương khô ở hai bên.
Vì thế, Chu Kì Nghiêu chạy mười mấy ngày, chạy chết hai con ngựa, rốt cục chạy tới một thôn trấn gần Lệ Sơn nhất.
Mà nơi này đã mưa nửa tháng, mấy ngày đầu mây che mặt trời mưa rơi tầm tã, sau đó tuy không nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn có mưa dầm kéo dài, làm cho cả bầu trời Lệ Sơn đều âm u, khiến cho người ta có cảm giác thực áp lực.
Cũng không biết có phải là trùng hợp không, ngay khi Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch tới chân núi Lệ Sơn, mưa rơi nửa tháng đúng lúc này liếng ngừng.
Không chỉ ngừng, mây đen trên núi Lệ Sơn cũng liền tan hết, lộ ra chân trời trong sáng đã được nước mưa rửa qua.
Mười mấy ám vệ đi theo phía sau Chu Kì Nghiêu xoay người xuống ngựa, nhìn thấy một màn này cũng ngạc nhiên không thôi, bọn họ đang đứng ở đình nghỉ chân mười dặm ở lưng chừng núi, khi nhìn xuống có thể thấy được toàn bộ thôn trấn, sau đó tiếp tục đi về phía trước, chính là nó kéo dài lên đỉnh núi, mà giấu ở phía dưới là một vực sâu.
Nghe nói cái vảy Đổng tướng gia trình lên được tìm thấy gần nơi này.
Ám vệ liếc nhau, trong đó có một người nhịn không được nhìn Chu Kì Nghiêu, vui vẻ nói: “Long uy của hoàng thượng đã trấn áp dị đoan kia, nhìn hôm nay, hoàng thượng vừa tới trời đã tốt lên, xem ra là sợ hoàng thượng.”
Chu Kì Nghiêu cũng không nhìn hắn, những ám vệ khác liền đánh hắn, mười người cũng không ai dám nói bậy nữa.
Chu Kì Nghiêu không nói chuyện, sau mười ngày đi đường, hắn cũng cảm thấy mình không đủ năng lượng, nhất là sau khi ăn mười ngày lương khô, hắn liền gầy xuống một vòng, không chỉ có hắn, mười người phía sau cũng khổ không nói nổi, phong trần mệt mỏi, hắn cũng không để ý những người này nói chuyện để thả lỏng tâm tình.
Chính là…..
Chu Kì Nghiêu nghĩ tới bộ dạng phong trần mệt mỏi của mọi người, khi ngó sang bên cạnh liền nhìn thấy Long Bạch Bạch giống như động vật nhỏ đang vừa đi vừa gặm lương khô, người sau đại khái là nhận ra ánh mắt của Chu Kì Nghiêu, quay đầu nghi hoặc nhìn qua, miệng còn đang ngậm một miếng lương khô, khuôn mặt trắng như tuyết có nhiều thịt, trong trắng còn lộ ra hồng nhìn khí sắc rất tốt.
Cả một đoạn đường, ngốc tử này không chỉ không ốm, hắn thế nhưng còn béo lên một vòng?
Long Bạch Bạch nhìn người tốt đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp, còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu muốn lương khô trong tay hắn, hơi không muốn, nhưng vẫn đem một nửa lương khô ở trong miệng đưa qua, “Ngươi tốt ngươi muốn ăn sao? Vậy, vậy cho ngươi này.”
Chu Kì Nghiêu: “….” Lúc cho trẫm đừng thể hiện bộ dạng luyến tiếc được không? Hơn nữa, ai muốn ăn đồ ăn mà người đã cắn một nửa chứ?
Thanh âm hai người làm cho mười người ám vệ nhìn qua, ánh mắt bọn họ len lén nhìn khuôn mặt trắng nõn còn lộ ra chút hồng của Long Bạch Bạch.
Không biết vì sao liền hiểu được tâm tình của Chu Kì Nghiêu giờ phút này, nghĩ thầm Vân chủ tử có thể không béo sao, dọc đường đi bọn họ liều mạng chạy, Vân chủ tử thì liều mạng ăn, hoàng thượng cưỡi chết hai con ngựa, làm sao mà không chạy chết được, đây là vì khiêng lương khô cho Vân chủ tử quá mệt mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.