Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 30

Thả Phất

13/11/2020

Hiện giờ tình cảm của Chu Kì Nghiêu với ngốc tử này còn chưa suy nghĩ cẩn thận, kết lại hay rồi, ngốc tử này còn thêm củi vào lửa?

Chu Kì Nghiêu đau đầu không thôi, cố tình lần này lại không có cách với ngốc tử này.

Long Bạch Bạch chắc là sợ Chu Kì Nghiêu đuổi theo, liền chạy tới trên giường đắp chăn giả bộ ngủ, cho nên khi Chu Kì Nghiêu tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy một màn này, mà bên kia giả vờ, vậy còn có thể giả luôn cả hô hấp được không?

Bị ngốc tử này quấy nhiễu như vậy, cảm xúc lúc trước của Chu Kì Nghiêu cũng đã khôi phục không ít, bình tĩnh đi tới trước giường, nhìn Long Bạch Bạch chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Chắc là nhận ra hắn tới gần, ngón tay Long Bạch Bạch nắm góc chăn càng chặt, lông mi cũng dật dật, chỉ là đợi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh gì, nhịn không được hơi ti hí mắt ra nhìn, liền nhìn thấy người tốt đang im lặng nhìn hắn, Long Bạch Bạch nhanh chóng nhắm mắt lại.

Kỳ thật Chu Kì Nghiêu đứng ở nơi đó ngẩn người, hắn đứng ở nơi đó chặn phân nửa ánh sáng, bóng đổ vào trên người Long Bạch Bạch, đem mặt của đối phương hoàn toàn bao phủ trong bóng đen, giờ phút này ngốc tử này bởi vì khẩn trương mà vội vàng nhắm mắt, giống như là có cái gì đang trêu ghẹo tim hắn.

Chu Kì Nghiêu không biết có phải vừa rồi uống rượu nên tâm trạng bình tĩnh hay không, cảm thấy cả người có chút khô nóng, hắn hít sâu một hơi, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Long Bạch Bạch ngồi trước bàn rót một ly trà.

Nước trà đã lạnh uống vào lạnh tới tận trong lòng, hắn mới cảm thấy bình tĩnh không ít.

Hắn nghĩ lúc trước hắn ở Lệ Sơn tức giận như vậy, hẳn là hiện giờ ngốc tử này là người của hắn, ít nhất trên danh nghĩa đúng là như vậy, ngốc tử này là nghĩa vụ của mình, hắn phải bảo vệ ngốc tử này, không để cho người khác chiếm tiện nghi.

Sở dĩ cảm xúc rối loạn, hẳn là trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, hắn lẫn lộn…. lẫn lộn động tâm và thương hại.

Chu Kì Nghiêu cho mình rất nhiều lý do, lúc này mới thuyết phục được bản thân mình.

Cho nên Chu Kì Nghiêu nghĩ mình nên dữ khoảng cách với Long Bạch, ít nhất đêm nay phải chia giường ngủ, nếu không, mỗi buổi sáng ngốc tử này đều tự động chui vào trong lòng hắn, sớm muộn sẽ gặp chuyện không may.

Kết quả hắn vừa mới bình tĩnh trở lại, phía sau liền truyền tới thanh âm lạch cạch, Chu Kì Nghiêu xoa xoa lông mày, lại vẫn không nhịn được xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy ngốc tử này đưa lưng về phía mình đang chơi cái gì, lúc này chắc là hơi có chút men say, quấy đục tâm tư của hắn, hắn ngược lại càng bình tĩnh hơn, lúc này mới đi qua, một lần nữa đứng bên giường: “ngươi đang làm cái gì?”

Long Bạch Bạch đợi nữa ngày cũng không thấy Chu Kì Nghiêu đánh hắn, nghĩ người tốt là không tức giận, đang làm công tác chuẩn bị, cũng không quay đầu lại: “Che mắt.”

Chu Kì Nghiêu sửng sốt, nhớ tới lúc trước bởi vì long châu có tác dụng trợ giúp cho sự hồi phục của Long Bạch Bạch, trong khoảng thời gian này hắn đều dùng long châu trị liệu cho ngốc tử này, chỉ là không muốn để cho ngốc tử nhìn thấy long châu, cho nên sẽ che đi ánh mắt của ngốc tử.

Ngốc tử này thật là tự giác….

Nếu mà như vậy, kế hoạch chia giường của hắn liền sẽ thất bại, Chu Kì Nghiêu nhìn bóng dáng của Long Bạch Bạch, còn hơi chần chờ, đã gần một tháng, ngoại trừ ngay từ đầu ở hành cung đối phương biểu hiện một chút thông minh còn có những chữ kia nhìn một lần là sẽ không quên sau đó cũng không có tiến triển gì khác, có lẽ….. cõ lẽ ngay từ đầu hắn đã nghĩ sai rồi phải không?

Long châu căn bản vô dụng đối với ngốc tử này?

Ý tưởng này vừa xuất hiện, tâm trí Chu Kì Nghiêu lung lay giữa việc chia giường và tiếp tục trị liệu.

Đúng lúc này Long Bạch Bạch đã tự mình cột lụa lên mắt xong, xoay người lại, chắc là thấy không rõ, Long Bạch Bạch nơi nơi sờ sờ: “Người tốt? ngươi ở đâu?”

Chu Kì Nghiêu không nhúc nhích.

Long Bạch Bạch tiếp tục dò xét về phía trước, ngay khi sờ tới mép giường, Chu Kì Nghiêu rốt cục nhận thua, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Long Bạch Bạch.

Chờ bàn tay dán vào lòng bàn tay Long Bạch Bạch, một sợi dây trong đầu Chu Kì Nghiêu liền bị đứt.

Thương xót cái gì mà thương xót, động tâm thì nói là động tâm đi, cho dù hắn không thừa nhận, hắn có cảm tình với một ngốc tử cho dù hắn có tìm nhiều lý do cũng không thể che dấu được việc này.

Chu Kì Nghiêu kéo người tới đây, đem người thả trở về, lại nhịn không được nhíu mày: “Ngươi nhìn ngươi đeo xiêu vẹo như vậy, không phải là ngươi muốn nhìn lén đó chứ?”

“Không có.” Long Bạch Bạch phồng má, hắn như vậy còn không phải… sợ người tốt tức giận nên mới ngoan một chút đó sao.



Long Bạch Bạch nói ba chữ này cũng không xấu hổ, Chu Kì Nghiêu vốn cũng không tính toán cũng hắn chấp nhặt, thậm chí nghĩ, cho dù thấy thật, chờ ngốc tử này hỏi, hắn liền nói cho ngốc tử này.

Nếu thật sự có một ngày ngốc tử này có thể tốt lên…..

Không thể cũng không có việc gì, hắn là hoàng đế, ít nhất, có thể bảo đảm ngốc tử một đời không lo.

Chu Kì Nghiêu nghĩ thông suốt xong ngược lại rất bình tĩnh, tuy rằng cố ý làm mặt hung dữ, nhưng động tác cởi khăn lụa rồi buộc lại cho Long Bạch Bạch cũng rất dịu dàng.

Long Bạch Bạch ngồi chồm hổm ở nơi đó, mặt đối mặt với Chu Kì Nghiêu, có thể cảm giác được hô hấp của đối phương trên mặt mình, hắn nhịn không được vươn móng vuốt muốn kiểm tra, bị Chu Kì Nghiêu cầm tay, “Đừng lộn xộn.”

Chắc là thanh âm của Chu Kì Nghiêu quá mức ôn nhu, Long Bạch Bạch ngơ ngác ngửa đầu.

Bởi vì nhìn không thấy cảm giác càng sâu sắc hơn, mũi hắn còn có thể người được hương thơm ở xung quanh, là mùi vị của đồ vật kia, một ngụm cũng không cho hắn, hắn cố ý nói ngửi không thơm cũng uống không ngon, nhưng một lát lại cảm giác được hơi thở truyền tới từ trên người người tốt, đúng là so với những đồ ăn lúc trước  hắn đã ngửi qua còn dễ ngửi hơn.

Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, nếu giờ phút này có thể nhìn thấy, thật muốn liếc mặt nhìn người tốt một cái: hắn cảm thấy, người tốt càng ngày càng giống một mâm đồ ăn, vừa thơm vừa ngon.

Chu Kì Nghiêu không biết  ý tưởng này của hắn, nếu không chắc là đã xách ngốc tử này đi úp mặt vào tường.

Hôm sau tỉnh lại, Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch dùng qua tảo thiện xong, ám vệ liền đem tin tức tìm hiểu được bẩm báo lại: “Hoàng thượng, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, người trong miệng Đổng tướng gia gọi là mất tích, căn bản không phải mất tích ở Lệ Sơn, cũng không đi qua Lệ Sơn, hơn nữa, loại tình huống này đã duy trì vài tháng, sợ là…..”

Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, kỳ thật hắn đoán được một ít, không có khả năng lại đúng dịp hắn ở hành cung như vậy.

Sợ là Đổng tướng gia cố ý giấu giếm, chuyên môn chọn thời cơ tế tự để đi bức bách, nếu không phải vì cái vảy rồng kia, hắn đương nhiên là có cách kéo dài, hắn cũng có thể không đi một chuyến này, nhưng nếu đã tới đây, vậy thuận tiện tìm những người mà Đổng tướng gia nói “cố ý mất tích” vậy.

Nếu đã bị giết hại….. ít nhất cũng phải tìm nơi an táng.

Chu Kì Nghiêu phất tay cho bọn họ tiếp tục đi thăm dò, ám vệ rất nhanh dời đi.

Thế nhưng còn bẩm báo lên một tin tức, đó là người của Đổng tướng gia không làm việc ở đây, chắc là nơi này cách Lệ Sơn quá gần, những người gặp chuyện không may đều rải rác ở những thôn khác nhau.

Đã như thế, người của Đổng tướng gia tạm thời không ở những thôn trấn này.

Long Bạch Bạch mặc dù ở một bên không nói chuyện, cũng nghe hiểu, lúc trước người tốt không cho hắn chạy loạn còn không cho hắn cởi áo choàng, là bởi vì  trong này có người xấu, hiện giờ không có, bọn họ có phải có thể đi ra ngoài chơi hay không?

Hắn đã sớm ngửi được hương thơm ở bên ngoài.

Long Bạch Bạch nuốt nước miếng, yên lặng xê dịch mông cọ qua, cũng không nói gì nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu cười ngây ngô.

Chu Kì Nghiêu liếc nhìn hắn một cái, bộ dạng thèm ăn chảy nước miếng của ngốc tử này không cần nói hắn cũng nhìn ra là đang có chủ ý gì.

Nếu người của Đổng tướng gia không có ở trong trấn này, Chu Kì Nghiêu cũng không định giam hắn, nhưng nếu muốn mang ngốc tử này ra ngoài chơi một chuyến, ước pháp tam chương là điều cần thiết.

Chu Kì Nghiêu cố ý làm bộ không hiểu, cũng không có ý đi ra ngoài.

Long Bạch Bạch quả nhiên nóng nảy, một nén nhang kế tiếp cho dù Chu Kì Nghiêu đi nơi nào, hắn liền giống như cái đuôi đi theo phía sau Chu Kì Nghiêu, cuối cùng khi trời đã sáng mùi thức ăn càng nồng đậm, khứu giác của Long Bạch Bạch càng linh mẫn,  gấp đến độ vò đầu bứt tai, cuối cùng trực tiếp nhảy lên lưng Chu Kì Nghiêu: “Ngao, ta phải đi ra ngoài!”

Chu Kì Nghiêu bình tĩnh tiếp tục lật xem một quyển sách: “Bên ngoài nguy hiểm.”

“Ngươi nói dối, rõ ràng không có nguy hiểm, ta nghe được.” Long Bạch Bạch phồng mặt, đầu đặt lên vai Chu Kì Nghiêu.

“Nhưng ngươi không ngoan như vậy, trẫm sao có thể mang ngươi ra ngoài, nếu ngươi giống lần trước vô duyên vô cớ chạy loạn rồi bị người khác chiếm tiện nghi thì làm sao bây giờ?” Chu Kì Nghiêu tiếp tục nói.



Long Bạch Bạch sửng sốt, “Lần sau sẽ không.”

Chu Kì Nghiêu: “Ngươi còn muốn có lần sau sao?”

Long Bạch Bạch: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Chu Kì Nghiêu: “ước pháp tam chương, nếu ngươi đồng ý, trẫm liền mang ngươi ra ngoài chơi, nếu không…..”

Long Bạch Bạch mặc kệ quy củ gì, chỉ cần có thể ra ngoài, ba chương bốn chương đều được.

Lúc này Chu Kì Nghiêu mới vừa lòng, cùng Long Bạch Bạch đặt ra một loại ước định bất công, nhìn thấy ngốc tử này ngoan ngoãn gật đầu, mới vừa lòng đem một bộ quần áo đặt một bên cho hắn thay.

Long Bạch Bạch lập tức vui vẻ thay đồ, chính là chắc còn chưa có suy nghĩ ra, Chu Kì Nghiêu trực tiếp đưa cho hắn, mà không phải là một lần nữa đi lấy, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị tốt rồi mới đồng ý.

Ước định Chu Kì Nghiêu lập ra cũng rất đơn giản, điều thứ nhất là không thể cách  hắn mười bước, điều thứ hai ra bên ngoài ăn cái gì phải do hắn quyết định, nhưng mỗi thứ cũng không thể ăn nhiều, điều thứ ba ra bên ngoài không thể động tay động chân, đặc biệt là gặm loạn.

Ai biết ngốc tử này có thể đột nhiên xằng bậy hay không, lén lút cũng thôi đi, vừa đi ra ngoài, lập tức sẽ bị vây xem.

Chu Kì Nghiêu rất nhanh mang theo Long Bạch Bạch đi ra ngoài, quần áo trên người hai người là quần áo bình thường, nhưng cũng không kháng cự được bộ dạng tốt của  hai người, vẫn là hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Chính là Chu Kì Nghiêu rất lạnh lùng, còn dùng một loại ánh mắt ngoan lệ không tốt nhìn xung quanh, làm cho người ta không dám tới gần.

Mà một người khác, ngây thơ ngốc nghếch, vẫn không nâng mắt, người cao hơn cho ăn cái gì, một đường đều vui vẻ ăn.

Chờ ý thức được đầu óc không bình thường, mọi người chỉ cảm thấy đáng tiếc, cũng rất nhanh quên hai người này.

Long Bạch Bạch ăn uống tốt, nhìn thấy ăn ngon là muốn đi lên, nhưng phía trước đã có ước định, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm, cũng may Chu Kì Nghiêu thấy được, liền cho ám vệ phía sau đi mua, giống nhau chỉ có một cái, không thể ăn nhiều.

Long Bạch Bạch vừa mới bắt đầu còn không vui, nhưng lúc sau mỹ vị vào miệng liền quên mất.

Đầu cũng không nâng, vui vẻ ăn.

Sau khi đi được nửa phố, ngay khi Chu Kì Nghiêu cảm thấy ngốc tử này ăn đã không sai biệt lắm định trở về, liền nhìn thấy phía trước náo nhiệt ầm ĩ, Chu Kì Nghiêu liếc nhìn ám vệ ăn mặc quần áo bình thường.

Ám vệ rất nhanh liền rời khỏi.

Lúc này Long Bạch Bạch đang cắn một xâu mứt quả, nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước náo nhiệt như vậy, cũng nhịn không được đi tới phía trước hai bước, nghĩ tới lời nói của Chu Kì Nghiêu liền dừng lại, nhìn bên kia ồn ào, ánh mắt sáng lên: “Nhiều người như vậy, có phải có ăn ngon hay không?”

Vừa vặn có một người bước nhanh qua nghe một câu như thế, nhanh chóng nhìn lại, nhìn thấy là hai công tử tuấn tú, buột miệng nói: “nào có, là ném tú cầu, hai vị công từ đi xem nào nhiệt, nói không chừng có thể ôm được mỹ nữ về nhà, ha ha ha…..” dứt lời, liền nhanh chóng vào giúp vui.

Long Bạch Bạch vừa ăn vừa nhìn Chu Kì Nghiêu, nói không rõ: “Thức kiều nhưỡng…. là cái gì ăn ngon sao? Giống như bánh trôi ủ rượu sao?”

Chu Kì Nghiêu: “…..”

Hắn nhìn Long Bạch Bạch ăn tới thỏa mãn: “Không phải ăn, mà là một đám người thích náo nhiệt.”

Long Bạch Bạch vừa nghe không phải ăn, lập tức không hứng thú, cho nên khi Chu Kì Nghiêu kêu hắn trở về hắn liền xoay người tính toán đi về.

Chính là mới vừa đi được hai bước, trước mặt Chu Kì Nghiêu lại cảm giác được cái gì, nhanh chóng nâng lên cánh tay, thứ từ xa ném về phía Long Bạch Bạch đã bị chắn rớt.

Long Bạch Bạch cũng ngừng lại, cắn mứt quả cúi đầu nhìn thứ gì đó mang theo tua rua rơi bên chân hắn, hắn nhịn không được tò mò ngồi xổm xuống nhặt lên: “Đây là cái gì? Bộ dạng nhìn thật đẹp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook