Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 67

Thả Phất

13/11/2020

Giọng nói này vang lên khí thế mười phần, chỉ thấy phía chân trời đột nhiên thay đổi, mây đen dày đặc, dưới bóng tối dày đặc, một con rồng đen đang lượn vòng ở bên trên đột nhiên từ trên tầng mây lao xuống, một màn này khiến cho tất cả các yêu ngừng hô hấp, khó có thể tin và quên luôn phản ứng khi nhìn thấy một màn này.

Trong nháy mắt khi rồng đèn đáp xuống đài cao, liền hóa thành một thân hình cao to, diện mạo tuấn mỹ mà khuôn mặt của nam tử khiến cho lũ yêu bốn phía hít thở không thông.

Đại điện hạ rất ít xuất hiện, người gặp qua đối phương cũng ít.

Cho nên đột nhiên nhìn thấy bộ dạng của đại điện hạ, có tiểu yêu kích động tới mức mặt đỏ tai hồng: không nghĩ đại điện hạ lớn lên lại có diện mạo như vậy….. đây là yêu chủ tương lại của bọn họ sao?

Dưới đài cao vang lên từng trận hít khí, Hình Ngạn Hoài coi như không nghe thấy, hắn đi tới trước mặt bốn vị trưởng lão, hạ mắt, nâng một cánh tay lên, tỏ vẻ kính trọng: “Trưởng lão, ta đã trở về.”

Trước kia là bốn vị trưởng lão nhìn hắn lớn lên, giờ phút này tuy là sị mặt, nhưng đáy mắt đều mang theo ý cười, nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi, trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi.”

Hai nhóm yêu thần liếc nhau, tâm tình phức tạp.

Nhịn không được nhìn về phía nam tử đứng đầu, đại điện hạ đi lâu như vậy, bọn họ còn tưởng rằng lễ kế vị lần này đối phương sẽ không xuất hiện hơn nữa yêu chủ và đại điện hạ không hợp, bọn hắn đã quá rõ ràng, vốn tưởng chuyện Lệ đại nhân kế vị đã nắm chắc, ai biết đại điện hạ lại trở lại phá.

Đám người Vân Bạch Liệt vẫn đứng ở dưới nhìn, hắn nhìn ánh mắt bình thường của rồng yêu kia, trong đầu hiện lên lời nói lúc trước của rồng yêu, liền hiểu được.

Chắc là trong thời gian này, hắn đã nghĩ cách che đi ma khí trên người mình, nếu không tới đây mà bị bốn vị trưởng lão phát hiện không đúng, sao có thể ép Lệ Lũng nói ra rồng yêu không  thích hợp?

Hắn cùng Chu Kì Nghiêu liếc nhau, yên lặng xem biến.

Bốn vị trưởng lão sợ lỡ giờ lành, vừa thấy đại điện hạ xuất hiện, lập tức nâng tay lên: “Bắt đầu chuẩn bị nghi thức kế nhiệm……”

“Từ từ.” Lệ Lũng ở một bên rốt cục nhịn không được vừa rồi hắn vẫn chờ, chờ bốn vị trưởng lão phát hiện,  phát hiện ma khí trên người đại điện hạ nhưng bọn họ thế mà không phát hiện? xem ra đúng là đã dùng thủ đoạn gì, cũng may hắn đã có chuẩn bị.

“Sao vậy?” bốn vị trưởng lão càng thích đại điện hạ mà bọn họ nhìn lớn lên hơn, tuy rằng mấy năm này đối phương hơi càn quấy, như về tình vẫn có thể tha thứ, lý do bọn họ cũng biết, chỉ có thể cảm khái cha con không hợp nhau, chẳng qua ngoài miệng thì nói nhiều thêm mấy câu nhưng trong lòng càng muốn đại điện hạ kế vị hơn.

Vị này tuy rằng bọn họ cũng tán thành nhưng rốt cục vẫn không bằng đại điện hạ.

Cho nên nghe Lệ Lũng mở miệng, bốn vị trưởng lão theo phản xạ sợ đối phương muốn làm gì.

Lệ Lũng hạ mắt: “Bốn vị trưởng lão, ta có lời muốn nói.”

“Muốn nói gì, nếu không quan trọng thì chờ lễ kế vị chấm dứt rồi hãy nói.” nếu như đại điện hạ không đồng ý bọn họ phải đi đâu tìm người?

“Chuyện này có liên quan tới chuyện kế vị.” Lệ Lũng kiên trì, hắn không dám đem chuyện như vậy tiết lộ ra ngoài, tuy rằng hiện giờ yêu thần đứng về phía hắn không ít nhưng lỡ như người nào đó tiết lộ ra ngoài để cho đại điện hạ có chuẩn bị trước cho nên hắn không nói cho ai cả, cho dù thế nào, đại điện hạ nhập ma là sự thật, ai cũng không thể thay đổi được.

Bốn vị trưởng lão nghe thế vẻ mặt liền đông lại, bọn họ liếc nhau, tạm thời dừng đại điển lại, bọn họ nhìn qua: “Lệ đại nhân, ngươi có ý gì?”

Lệ Lũng bước ra khỏi hàng, lần này hắn đối mặt với lũ yêu ở dưới đài cao: “Tuy rằng hôm nay chuyện này không nên là ta nói ra, bởi vì ta là người được bổ nhiệm kế thừa vị trí yêu chủ nhưng đại điện hạ muốn kế nhiệm vị trí yêu chủ mà lại cố ý dấu giếm chư vị, cho nên ta quyết định nói chuyện này ra.”

Lũ yêu nhịn không được hạ giọng thảo luận, sao lại thế này? Chuyện gì mà lại có thể ảnh hưởng đến quyền kế vị của đại điện hạ? bọn họ sao lại không biết? Sao lại càng nghe càng không hiểu vậy?

Mặt nam tử không hề thay đổi đứng ở nơi đó nhưng không nhìn vào bốn vị trưởng lão nhìn qua, chỉ là lạnh lùng nhìn Lệ Lũng.

Lệ Lũng hắng giọng tiếp tục nói: “ta muốn nói chuyện này, bắt đầu từ sau khi đại điện hạ rời cung….. đại điện hạ không biết vì sao quyết liệt với yêu chủ, sau đó liền tức giận rời khỏi cung. Sau khi rời cung liền cùng một tiểu yêu yêu nhau thế nhưng đại điện hạ của chúng ta lại không biết, tiểu yêu này không bình thường mà là ma tộc chui vào yêu tộc chúng ta vốn là đến yêu tộc tìm hiểu tin tức, không nghĩ lại vô tình gặp được đại điện hạ giấu giếm thân phận rời cung.

Đại điện hạ ở chung với tiểu yêu kia rất lâu, trong thời gian đó liền sinh ra cảm tình không nên có thế nhưng ma vật kia còn coi đại điện hạ là tiểu yêu bình thường, chỉ là tùy tiện chơi đùa mà thôi.

Ma vật kia cảm thấy thời cơ đã tới, không nghĩ tới đại điện hạ thế nhưng lại si tình như vậy, hắn muốn rời đi, liền cùng ma vật khác diễn một vở kịch, làm bộ bị bắt, cho đại điện hạ lựa chọn, một là buông tha hắn, hai là vì cứu tiểu yêu kia mà cam tâm tình nguyện hấp thụ ma khí.

Chỉ là khiến bọn họ không nghĩ tới đại điện hạ lại chọn cái sau.

Ma vật đội lốt tiểu yêu kia không còn cách nào đành thẳng thắn, dựa vào tu vi của đại điện hạ thì mà khí kia không ảnh hưởng gì nhưng lúc ấy đại điện hạ đã có tình cảm sâu đậm, sau khi biết được sự thật vốn đang dùng yêu khi áp chế nhưng khí huyết công tâm, kết quả dưới sự giận dữ mà ma khí nhập thể.

Ta biết cũng không phải là lỗi của đại điện hạ, đại điện hạ cũng là người bị hại. Nhưng mặc kệ nguyên do là gì, hiện giờ ma khi nhập thân đại điện hạ là thực, hiện tại đại điện hạ biểu hiện mình thực bình thường, không có gì khác thường nhưng trong tương lai khó bảo toàn ma khí sẽ không ăn mòn bản tâm của đại điện hạ.

Đến lúc đó….. một vị yêu chủ nửa yêu nửa ma, xin lỗi ta không thể chấp nhận một vị yêu chủ như vậy!”

Sau khi hắn nói xong, liền nhấc lên y bào quỳ xuống, hai tay thì chắp lại hướng về phía yêu cung.

Mà sau khi hắn nói xong, tất cả yêu ở đây đều trợn tròn mắt, bọn họ khó có thể tin nhìn nam tử tuấn mĩ đẹp như thiên thần, đại điện hạ…. thế mà nhập ma?

Bốn vị trưởng lão từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, trong đó có một vị lớn nhất trực tiếp đi tới trước mặt nam tử, không biết làm cái gì, đọc một bí quyết chạm vào mi tâm của Hình Ngạn Hoài, lập tức quanh thân hắn ẩn hiện ma khí mà đối mắt đen bóng cũng mơ hồ hiện lên màu đỏ.

Trưởng lão bị hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại, ánh sáng màu hồng trong đáy mắt nam tử liền biến mất, lại khôi phục bình thường.

Ngay cả như vậy, đã xác thực trên người đối phương có ma khí.

“Ngươi, ngươi….. haiz!” trưởng lão vung ống tay áo lên, “Càn quấy! quả là càn quấy! lúc ma khi mới nhập thân sao không nói? vì sao?!” khi đó dựa vào tu vị của bọn họ còn có thể tiểu trừ hoàn toàn!

Lệ Lũng chắp tay hạ mắt, chỉ là khi nhìn tới nơi không ai thấy, đáy mắt hắn liền mang theo ý cười.



Hình Ngạn Hoài cũng đi tới trước mặt hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Ta thế mà không biết, Lệ đại nhân biết rõ ràng như vậy, chỉ là ta càng muốn biết, chuyện này ngoại trừ ta, tiểu yêu kia và mấy ma vật lúc trước trói hắn lại, cũng không ai biết, ngươi làm sao mà biết được?”

“cái này…..” đắc ý trên mặt Lệ Lung hơi tan đi, hắn lập tức xoay người nhìn về phía bốn vị trưởng lão: “Ta cũng là ngẫu nhiên biết được, lúc ấy không biết được thân phận của đại điện hạ cũng chỉ là dựa theo ma khí mà qua, căn bản ngay từ đầu cũng không biết đó là đại điện hạ.”

“Thật sao? Ngươi xác định ngươi không biết? ba năm trước lúc ở Tây Hải ngươi thật sự không biết sao? Ngươi đã nói là ngươi đi theo ma khí, ta thật sự rất tò mò, ngươi nếu không nhận ra ta,  ngươi làm sao cùng lão long vương Tây Hải đổ tội cho ta giết hại tiền Đông Hải rồi giam ta ở dưới đáy biển? lúc phong ấn ta đã lộ ra diện mạo, ngươi là người đã nhìn thấy mặt ta ngoài bốn vị trưởng lão, ngươi thật sự không nhận ra ta sao? Được, coi như ngươi không nhận ra đi, từ ba năm trước ta vẫn bị giam ở dưới đáy biển Tây Hải, lần này là lần đầu tiên ta xuất hiện, sao ngươi lại biết được? hử? Lệ đại nhân, ngươi nói thử xem?” khóe miệng nam tử treo nụ cười lạnh lẽo khiến cho sắc mặt Lệ Lũng khẽ thay đổi.

Hắn đoán đại điện hạ tuyệt đối không dám nói ra mình là rồng yêu nhập ma đang lẩn trốn, dù sao ai lại vất vả chạy trốn lại đem chuyện này nói ra?

Dù sao tội trên người hắn còn chưa rửa sạch, hắn làm sao có thể nói thẳng ra như vậy?

Lời này nói ra không chỉ bốn vị trưởng lão mà ngay cả lũ yêu ở dưới đài cũng choáng váng: “Cái, cái gì? ta không có nghe sai chứ, đại điện hạ là rồng yêu giết tất cả long tộc của tiền Đông Hải kia sao? Sao có thể được?”

“Đúng vậy, sao có thể là đại điện hạ? ai cũng nói rồng yêu kia nhập ma phát cuồng mới làm như vậy nhưng tu vị của đại điện hạ cao như vậy, không giống như không thể tự điều khiển bản thân?”

“Đúng vậy đúng vậy, còn nữa Lệ đại nhân nói hắn không biết nhưng nếu như ta nhớ không lầm, lúc ấy yêu chủ có việc nên không tới xử lý được mới giao toàn quyền cho Lệ đại nhân tới Tây Hải tiến hành phong ấn. phong ấn kia còn là do yêu chủ tự mình giao cho hắn, lúc Lệ đại nhân phong ấn thực sự không nhìn thấy dáng vẻ của đại điện hạ sao?”

“Vậy là đã có chuyện gì xảy ra….”

“…..”

Thanh âm liên tục vang lên, sắc mặt Lệ Lũng cũng trắng bệch, hắn nhìn chằm chằm Hình Ngạn Hoài, hắn thật không ngờ mình sắp có thể làm yêu chủ thế nhưng lại bị kéo xuống nước.

Như vậy thì hắn có gì tốt chứ?

Nhập ma, còn mang theo một thân án mạng, còn giết cả long vương cho dù hắn là đại điện hạ sợ cũng phải bị giam vào dưới đáy nước một lần nữa, vĩnh viễn không được đi ra.

Rốt cuộc hắn có ý đồ gì?

Bốn vị trưởng lão không ngốc, tuy rằng kinh hãi đại điện hạ là con rồng yêu kia nhưng lúc này quan trọng hơn là chuyện của Lệ Lũng: “Lệ đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì? chuyện ba năm trước kia, ngươi thật sự không nhận ra đại điện hạ sao? Còn nữa, ngươi sao lại biết nhiều chuyện của đại điện hạ như vậy? hay là ngươi rõ ràng biết nhưng lại cố ý không nói ra?”

Lệ Lũng nhanh chóng suy  nghĩ đối sách, hắn hạ mắt: “Bốn vị trưởng lão, ta không thẹn với lòng, không thẹn với yêu chủ, chuyện này….. xác thật là ta có che giấu một ít nhưng chuyện này xảy ra lúc phong ấn. lúc ấy ta thật sự đã nhận ra nhưng khi đó tiền Đông Hải chết nhiều mạng rồng như vậy, ta cũng chỉ có tâm nhưng không có lực, ta cũng muốn nói ra thân phận của đại điện hạ nhưng điện hạ cũng không được thả ra hơn nữa cũng sẽ khiến yêu chủ lo lắng, còn không bằng coi như đại điện hạ….. vẫn không trở về. ta cũng vì muốn bảo vệ thanh danh của đại điện hạ, lúc đó mới….. bị mê muội đầu óc. Nhưng hôm nay đại điện hạ không để ý đến an nguy của chúng yêu thế nhưng đến đây kế nhiệm, ta thật sự không nhìn được, mới phải nói ra. Ta có tội nhưng vì sao ta cũng là vì….. yêu tộc của chúng ta.”

Hiện giờ Vân Bạch Liệt thấy mà nghiến răng nghiến lợi, hắn là lần đầu nhìn thấy yêu không biết xấu hổ như vậy, nói ra những lời như là mình đường hoàng lắm nhưng thật ra là cố tình.

Nhưng người này lại cố tình thể hiện bộ dạng không thẹn với lòng, chỉ sợ những tiểu yêu ở đây là thật sự bị lừa.

Hình Ngạn Hoài cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn làm ra vẻ vì việc nước mà quên tình nhà, nếu coi ta là đối thủ thì cứ thắng thắn, ta còn có thể kính trọng ngươi, hiện giờ như vậy, thật đúng là khiến cho người ta khinh thường. thế nhưng cũng không có việc gì, ngươi cũng đã nói ra lỗi sai của ta, ta cũng nói ra một cái của ngươi.”

Mắt hắn nhìn về phía bốn vị trưởng lão đã sớm ngơ ra: “Trước khi phong ấn, ta nhận ra hắn, để cho hắn nhận ra ta, nhờ hắn báo với yêu chủ là ta oan uổng, giết hết tiền Đông Hải là yêu khác, thực hiển nhiên hắn đã giấu nhẹm đi không nói gì, nếu ta vĩnh viễn bị nhốt ở nơi đó chỉ sợ là hắn căn bản sẽ không hề nói với các ngươi. Hiện giờ vì muốn trốn ra, ta không tiếc tăng thêm ma khí, vì muốn giải sạch nỗi oan này, hiện giờ ta đi ra, cũng không phải vì vị trí yêu chủ này, vì muốn vạch trần hắn…. không bằng các trưởng lão hỏi hắn một chút, vì sao không nói?”

Lệ Lũng cắn răng, nâng mặt vẻ mặt ngỡ ngàng: “Đại điện hạ, ngài cũng không thể một mực nói như vậy được, ta thật sự là không có nghe….. có phải hiện giờ người đã trốn ra, nên muốn dựa vào thân phận đại điện hạ mà muốn lừa dối cho qua? Ngươi nhập ma mất đi ý trí ngay cả mình là ai cũng không biết, sợ là không hề ý thức được mình đã làm ra chuyện tàn nhẫn đáng sợ như vậy.”

Hình Ngạn Hoài: “Thật sao? Ta đã nói với ngươi, ngươi nói không có, vậy ngươi có cách nào chứng minh ta không nói với ngươi?”

Lệ Lũng: “nhưng đại điện hạ cũng không có cách nào chứng minh ngươi đã nói.”

Hình Ngạn Hoài cười nhạo: “Một khi đã như vậy….. không bằng chờ mọi chuyện rõ ràng đi. Ta nhớ rõ yêu chủ có thể dùng lệnh bài yêu chủ đi thiên đình lấy pháp khí thượng cổ, đem những chuyện năm đó xảy ra ở tiền Đông Hải dựa vào hơi thở con cháu Đông Hải mà tái hiện lại không phải được rồi sao? Như vậy, Lệ đại nhân ngươi có dám đặt cược không?”

Lệ Lũng biến sắc, lập tức nghĩ tới cái gì, nhịn không được “thất vọng” nói: “Đại điện hạ, ngươi cố ý phải không? Ngươi không phải không biết yêu chủ đã bế quan một trăm năm nên mới nói như vậy, hiện giờ ngươi không thể làm yêu chủ, ta cũng bị đại điện hạ liên lụy không thể làm được, không  có người kế nhiệm vị trí yêu chủ, làm sao lấy được pháp khi thượng cổ? sao có thể chứng minh? không phải là khó hiểu hơn sao?”

“Nói như vậy, ngươi cũng hiểu được mình không có tư cách?” Hình Ngạn Hoài bắt đầu gài bẫy hắn.

Lệ Lũng suy nghĩ, nếu hiện giờ kiên trì chỉ sợ thanh danh của mình cũng sẽ bị hủy, không bằng cứ tìm đường sống trong chỗ chết, hiện giờ không có người chọn, chỉ có thể để ghế trống chờ yêu chủ đi ra cũng đã sau trăm tuổi, lúc đó hắn sẽ nghĩ cách giết chết toàn bộ con cháu của tiền Đông Hải muốn tái hiện cũng không có cơ hội.

Cho  nên Lệ Lũng gật đầu: “Ta trong sạch, đương nhiên là không sợ. đúng, ta không có tư cách nhưng đại điện hạ ngài có tư cách sao?”

Hình Ngạn Hoài cũng không để ý tới hắn mà nhìn về phía bốn vị trưởng lão, nhìn về phía chúng yêu: “Các ngươi giúp ta làm chứng, Lệ đại nhân đã nói hắn đã mất quyền kế vị rồi  hay không?”

Bốn vị trưởng lão liếc nhau, không hiểu Hình Ngạn Hoài muốn làm gì, có thể tưởng tượng Lệ Lũng che giấu một chuyện lớn như vậy, bọn họ không ngu, đương nhiên biết lòng dạ Lệ Lũng khó lường, yêu như vậy tuyệt đối không thích hợp làm yêu chủ liền gật đầu: “lão phu nghe được.”

Bốn vị trưởng lão đều mở miệng, lũ yêu phía dưới cũng mở miệng.

Sau khi nói xong, Hình Ngạn Hoài nở nụ cười: “Được rồi, xem ra chúng ta không được phép làm yêu chủ.”

Lệ Lũng càng thêm xác định hắn cố ý không cho mình làm, vừa thở ra một hơi vừa nhìn về phía bốn vị trưởng lão: “Một khi đã như vậy…. sợ là đại điển kế vị lần này phải tạm dừng, chỉ có thể chờ yêu chủ đi ra lại bàn bạc lại.”

Bốn vị trưởng lão thở dài một tiếng, yêu tộc bọn họ cũng thật lâu không có bỏ trống vị trí yêu chủ nhưng hôm nay cũng chỉ có thể như vậy.

Chỉ là lúc này Hình Ngạn Hoài cũng đã mở miệng: “Ai nói tạm dừng? ngươi ta không có tư cách, không có nghĩa là yêu khác không có tư cách.”

Lời này của hắn vừa nói ra tất cả yêu khác đều nhìn về phía hắn, ngay cả bốn vị trưởng lão cũng khó có thể tin nhìn hắn: “???” Đại điện hạ có ý gì?

Vân Bạch Liệt ở dưới đài bắt đầu hồi hộp, Chu Kì Nghiêu giống như đã nhận ra, lặng lẽ nắm lấy hắn, tay kia cũng theo ước hẹn nâng  hai quả trứng lên, lộ ra ngoài.



Hai quả trứng cũng ngoan ngoãn.

Sau khi Lệ Lũng ngây người cũng nổi giận: “Đại điện hạ, ngươi không nên tùy tiện tìm một yêu tới lừa bốn vị trưởng lão!”

Hình Ngạn Hoài cười nhạo một tiếng: “Ý ngươi là các vị trưởng lão đã hồ đồ? Đã bị mờ mắt?”

Lệ Lũng lại bị hãm hại một phen: “Ta, ta không nói như vậy……”

Hình Ngạn Hoài: “Vậy câm miệng!”

Lệ Lũng thiếu chút nữa tức điên, hắn thật muốn xem, đại hoàng tử có thể tìm yêu nào tới có đủ quyền thừa kế chức yêu chủ này, chẳng lẽ còn có thể tìm ra một đứa con riêng của yêu chủ sao?

Hình Ngạn Hoài không để ý tới hắn mà dưới sự chờ mong của tất cả các yêu, đột nhiên hắn nâng tay lên, chỉ về một hướng: “Ta nói….. yêu có quyền thừa kế ở chỗ này.”

Theo tay hắn chỉ, tất cả ánh mắt yêu đều nhìn lại phía sau những yêu phía trước đều tự động lùi lại, một tầng rồi một tầng, cuối cùng tới trước người đoàn người Vân Bạch Liệt.

Tất cả yêu đều trợn mắt há hốc mồm nhìn đại điện hạ đang chỉ vào một nam tử ôm hai quả trứng, không biết đây là ai? không cảm giác được yêu khí trên người hắn, hay đây là đại yêu?

Nhưng cũng không có nghe nói yêu chủ có con riêng?

Bốn vị trưởng lão đau đầu: “đại điện hạ, vị này chính là….?” Yêu chủ bọn họ không có con riêng, bọn họ biết rất rõ điều này nhưng xác thực chưa từng thấy qua yêu này, không phải là đại điện hạ tùy tiện tìm một vị tới chứ?

Kết quả này cũng không phải là điều khiến bọn họ khiếp sợ, khó tin nhất chính là một câu mà đại điện hạ bọn họ nói ra tiếp theo: “Ta nói không phải hắn, có quyền kế vị là quả trứng có hoa văn màu hồng ở trong lòng hắn.”

Ngay lập tức, bốn vị trưởng lão: “……”

Lũ yêu: “!!!”

Lệ Lũng: “???” hắn lấy lại tinh thần, đột nhiên tức giận nở nụ cười: “Hình Ngạn Hoài đầu óc ngươi không phải cũng nhập ma luôn rồi chứ? Có phải điên rồi không? Ngươi nói cái gì? một quả trứng! có quyền kế vị? ngươi định cho một quả trứng làm yêu chủ? Là ngươi bị điên hay là lỗ tai ta bị điếc ? »

Vẻ mặt của lũ yêu cũng mơ màng, nhìn quả trứng trong ngực Chu Kì Nghiêu, lại nhìn đại điện hạ, rồi lại nhìn đại điện hạ, rồi lại nhìn quả trứng kia : không phải là trứng của đại điện hạ đó chứ ? nhưng ngay cả như vậy cũng không có quyền kế vị ?

Trước kia yêu tộc bọn họ xác thực có hậu đại có thể kế nhiệm yêu chủ nhưng kể từ khi yêu chủ trước truyền ngôi cho yêu chủ thì chuyện này không còn nữa, cho nên cho dù trứng là của đại điện hạ cũng vô dụng.

Trừ phi….. nó là con của yêu chủ trước đây thì mới được.

Thế nhưng điều đó không có khả năng, đại yêu kia đã mất tích gần ngàn năm.

Chu Kì Nghiêu nắm tay Vân Bạch Liệt đi về phía trước, đi tới trước đài cao, lũ yêu đều lui về phía sau, tránh ra một con đường cho bọn họ đi qua nhưng vẫn nhìn chằm chằm quả trứng kia, khó có thể tin, ngoại trừ có nhiều thêm một chút hoa văn thì quả trứng này cũng không có gì đặc biết ?

Nhóm Vân Sùng Trạch thì đi theo phía sau, cùng tiến lên đài cao.

Nhìn bốn tiểu yêu này cộng thêm hai quả trứng, Lệ Lũng bị tổ hợp này chọc cười, ánh mắt mang theo trào phúng nhìn Hình Ngạn Hoài, « thật đúng là…. » ngu không ai bằng, náo loạn như vậy cho ai xem chứ ?

Chỉ là khi càng ngày càng đi tới gần, bốn vị trưởng lão nhìn thấy hoa văn đám mây màu hồng trên vỏ trứng mà Chu Kì Nghiêu đang ôm trong ngực, lúc đầu đáy mắt bọn họ còn không tin, nhưng chờ càng tới gần liền cảm thấy hoa văn màu hồng này rất quen mắt, trong đầu hiện lên cái gì, bọn họ khó có thể tin trợn to mắt, nhanh chóng nhìn về phía đại điện hạ.

Người sau gật đầu với bọn họ : « ta đã mang trứng tới đây, về phần có đúng hay không các ngươi có thể nhìn một phen. »

Bốn vị trưởng lão không biết là ý thức được cái gì, cả người bắt đầu run lên, đáy mắt cũng có nước mắt, nhìn vỏ trứng này cũng mang theo chờ mong, điều này làm cho Lệ Lũng vốn đang trào phúng đột nhiên cảm thấy lộp bộp, nhìn về vỏ trứng kia, không biết vì sao trong lòng lại có dự cảm xấu.

Nhóm yêu thần cũng là ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta cũng không hiểu gì….. chỉ có mấy người tuổi tác lớn hơn, nhìn thấy hoa văn kia, lại nhìn lại bốn vị trưởng lão, nghĩ lại những yêu quy năm đó, cũng hiểu được cái gì, liền đứng thẳng thân thể.

Chu Kì Nghiêu cau mày, tuy rằng đã sớm nghe rồng yêu long kia nói nhưng giờ phút này bị nhìn chằm chằm như vậy, hắn có phản xạ muốn bảo vệ trứng, kết quả bốn vị trưởng lão kia căn bản không dám đụng vào, sau khi lấy lại tinh thần liền la lên một tiếng : « nhanh ! nhanh đi lấy pháp khí trấn tộc lại đây ! không, lão phu tự mình đi ! lão phu tự mình đi ! »

Hắn nói vài  lần liên tiếp, liên tục nói ba vị trưởng lão kia bảo vệ tốt, sau đó hóa thành nguyên hình biến mất.

Hầu như không mất bao lâu, trưởng lão kia liền xuất hiện, lần này trong tay có thêm một pháp khí, vật thể này toàn bộ xanh biếc, toàn thân toát ra vẻ lộng lẫy sáng bóng.

Trong đó có một vị trưởng lão đi tới gần trứng rồng, hai tay khép lại.

Chu Kì Nghiêu nhìn về phía Vân Bạch Liệt, người sau gật đầu, Chu Kì Nghiêu mới cẩn thận đưa quả trứng có hoa văn màu hồng qua, cẩn thận đặt vào.

Ngay sau đó, liền nhìn thấy vị trưởng lão kia đứng ở trung tâm giơ trứng rồng lên cao, quanh thân hắn toát ra ánh sáng chói mắt, hình thành một kết giới trong suốt bao bọc hắn và trứng rồng.

Mà một vị trưởng lão khác thì cầm lấy pháp khi trấn tộc, không biết là niệm cái gì, không bao lâu, dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của lũ yêu, liền nhìn thấy trên người trứng phát ra ánh sáng màu hồng cực mạnh, quanh quẩn ở xung quanh kết giới không đi, cuối cùng liền tụ thành một đám mây màu hồng, bao quanh trứng rồng giống như đang bảo vệ.

Mà khi đồ đằng này xuất hiện, bốn vị trưởng lão liền rơi nước mắt vui mừng, trưởng lão cầm pháp khi kia đột nhiên ngửa mặt lên trời ngâm nga một tiếng, ngay sau đó, liền nhấc lên y bào quỳ xuống hô : « Cựu thần….. bái kiến ngô yêu chi chủ ! »

Vân Bạch Liệt : « …… » hắn rốt cuộc đã đẻ ra quả trứng giỏi giang như vậy sao ?

Chu Kì Nghiêu : « …… » con nuôi còn chưa phá xác đã lợi hại như vậy, sau này phá xác rồi còn có thể kêu hắn là cha sao ?

Lũ yêu hoài nghi: « ??? » bọn họ cứ như vậy mà có một vị….. trứng yêu chủ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook