Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 89

Thả Phất

13/11/2020

Đôi mắt Vân Bạch Liệt đỏ lên, hắn không nghĩ tới một ngày nào đó hắn thật sự nhìn thấy nhị ca tỉnh táo nhận ra hắn, tuy rằng lúc trước tách ra nhị ca đã thoát khỏi một phần khống chế của ma cổ, cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy…. mới chỉ qua hai năm nhị ca đã khỏi hoàn toàn rồi.

“nhị ca, ngươi hoàn toàn không có việc gì chứ?” Vân Bạch Liệt nhìn khuôn mặt đẹp trai của nam tử, đáy mắt không hề trống rỗng như trước, ánh mắt hiện giờ ấm áp và tràn đầy năng lượng, thế nhưng không biết có phải là do mấy năm mất đi ý thức hay không mà tính tình hắn trầm ổn hơn trước.

“Không có việc gì, ma cổ đã được loại bỏ. mấy năm nay…. Khổ sở cho ngươi, là lỗi của nhị ca.” Vân nhị ca ôm lấy người, dùng sức ôm lấy, lúc này mới nhìn về phía hai nhóc.

Đại nhóc con, nhị nhóc con đã hơn hai tuổi, không biết đã đứng xuống từ khi nào, một trái một phải ôm lấy chân Vân nhị ca, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài kết hợp với đôi mắt to đen bóng, dáng vẻ của hai nhóc con này giống nhau như đúc, khiến cho Vân nhị ca mềm lòng muốn chết.

Hắn ngồi xổm xuống ôm lấy hai nhóc: “tới đây, kêu một tiếng nhị bá nghe một chút?”

Hai nhóc ngoan ngoãn gọi, đột nhiên tiến lên nắm lấy sừng trên đầu Vân nhị ca, tò mò sờ sờ đầu mình: “oa, nhị bá bá thật lợi hại, chúng ta vì sao khi biến thành hình người lại không có sừng chứ.”

Nhìn như vậy thật uy phong.

Vân nhị ca nhịn không được vui vẻ: “nhị bá là tu vị không đủ, không thể hóa hình hoàn toàn, tu vi của hai nhóc cao hơn nhị bá, thật lợi hại nha.”

Hai nhóc lập tức cọ qua, vỗ vỗ ngực nhỏ: “Vậy sau này chúng ta bảo vệ nhị bá!”

Tâm tình của Vân nhị ca rất tốt. từ một năm trước hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện, một năm tiếp theo thì loại bỏ toàn bộ ma khí trên người, hắn cũng đã nhìn rõ mọi chuyện. có thể sống đã là một chuyện may mắn, hiện giờ nhìn thấy hai nhóc ngoan ngoãn như vậy càng ấm lòng hơn, hắn cọ cọ trán hai nhóc: “hai nhóc ngoan như vậy làm nhị bá rất cảm động, thế nhưng nhị bá không yếu như vậy, sau này ai dám ức hiếp các ngươi, nói cho nhị bá, nhị bá giúp các ngươi đánh hắn.”

Tuy rằng tu vi của hai đứa không tồi, nhưng thực chiến vẫn kém hắn, chút chuyện ấy hắn vẫn có thể đánh thắng được.

Vân Bạch Liệt nhìn Vân nhị ca, nhịn không được nhớ tới trước kia có người ức hiếp hắn, đều là nhị ca là người đầu tiên xông ra thay mặt cho hắn, hốc mắt hắn hơi nóng, Chu Kì Nghiêu ở bên cạnh tiến lên ôm lấy bờ vai hắn.

Vân Bạch Liệt lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, chờ sau khi tâm tình bình tĩnh lại, hắn liền đi lên ôm lấy hai nhóc kia, nhéo nhéo mũi bọn họ: “được rồi, đừng có vân vê sừng rồng của nhị bá các ngươi nữa, cũng đã hai tuổi rồi, không thể hư như vậy.”

“không có nha.” Đại nhóc con ha ha nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “không tin phụ thân hỏi nhị bá, không có hư nha.”

Vân nhị ca nhìn hai nhóc con như vậy càng vui hơn, đương nhiên là nói không có, nếu thích, chơi một chút cũng không sao.

Vân Bạch Liệt sợ Vân nhị ca còn chưa khỏi hẳn, chờ hai người nói xong, tầm mắt của Vân nhị ca mới chuyển tới trên người đệ tế đã tóm mắt tam đệ của hắn.

Trong trí nhớ của Vân nhi ca có đoạn kí ức mất ý thức kia, đương nhiên là nhận ra Chu Kì Nghiêu, hắn ôm hai nhóc con đi qua, cũng không nói gì thêm, chỉ là nâng tay lên, động tác vừa phải vỗ vỗ bả vai Chu Kì Nghiêu: “Sau này phải qua thật tốt với tam đệ ta, nếu để cho ta biết ngươi ức hiếp hắn, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“lời nói của nhị ca trẫm sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối không dám tái phạm.” Chu Kì Nghiêu đương nhiên là đồng ý, hai người còn nói thêm vài câu, Vân Sùng Trạch liền đưa Chu Viêm đi ra.



Hai năm không gặp, Chu Viêm mặc một thân đồ cưới, tu vi cũng tiến bộ không ít, chỉ là giờ phút này chắc là đại hôn, còn là thân phận di tộc thành hôn, trên mặt hắn mang theo vẻ không tự nhiên, nhưng đáy mắt toàn là ánh sáng ôn nhu, tầm mắt vẫn luôn đuổi theo Vân Sùng Trạch.

Trước kia hắn không dám nhìn thẳng chủ tử, sợ bị chủ tử phát hiện được tâm ý của mình, nhưng từ hai năm trước ở đại hôn của tam điện hạ, biết được chủ tử cũng không phải không biết, thậm chí còn có tâm tư kia với hắn, hắn cũng không che dấu tâm ý của mình nữa.

Hai năm trước hắn không dám mơ tưởng có một ngày mình sẽ thành thân với chủ tử, cho dù sau khi trở về chủ tử còn cho hắn tự do, nhưng trước kia hắn nhận chủ tử là chủ tử, thì đời này  hắn đã là người của chủ tử, hắn vĩnh viễn chỉ nhận chủ tử làm chủ tử.

Vân Sùng Trạch không lay chuyển được hắn, liền để hắn đi theo.

Hôm nay là đại hỉ của hắn nên trên mặt Vân Sùng Trạch toàn là ý cười, đi tới trước vỗ vỗ bả vai hai người: “được rồi, huynh đệ ba người chúng ta rốt cục tề tựu, sau này sẽ không hề tách ra nữa!”

Ba người ôm lấy nhau, sau đó có người bưng chén rượu lên, ba người uống một ly, nhưng chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, coi như đã hóa thành tro tàn, sau này chỉ nên nhìn về phía trước.

Chờ ba người uống rượu xong, vừa muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thông báo: “đại điện hạ yêu cung tới! cũng đưa hạ lễ tới!”

Từ một tiếng này Vân Bạch Liệt cùng Chu Kì Nghiêu đều nhìn về phía Vân nhị ca, đại điện hạ không tới cùng Vân nhị ca sao?

Vân nhị ca nghe thấy tiếng thông báo, tay vốn đang thả ly rượu vào trên mâm hơi dừng một chút, sau đó lập tức buông xuống, như không nghe thấy, thậm chí cũng không thèm nhìn nam tử đẹp trai mặc đồ đen đang đi tới đây.

Hình Ngạn Hoài liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân nhị ca, khi bước tới gần, tầm mắt hắn liền dời khỏi người Vân nhị ca, nhìn về phía Vân Sùng Trạch: “một phần lễ mọn, chúc mừng tân hôn.”

Vân Sùng Trạch nâng tay: “khách khí.”

Bởi vì hiện giờ hai nhóc con kia ở cùng Vân Bạch Liệt, sau khi ma khí trên người đại điện hạ được diệt trừ liền ở lại yêu cung cùng bốn vị trưởng lão tạm thời xử lý toàn bộ công việc.

Vân Bạch Liệt vốn đang muốn hỏi một chuyện, chờ Vân Sùng Trạch và Hình Ngạn Hoài khách sao xong, trong chớp mắt hắn liền không nhìn thấy Vân nhị ca, hắn sửng sốt, nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, người sau nhếch mày chỉ về một hướng, hắn phát hiện không biết từ khi nào nhị ca đã bưng ly rượu đứng ở trong góc.

Hắn tò mò không tiếng động hỏi Chu Kì Nghiêu: làm sao vậy? tại sao nhị ca lại đứng ở bên đó chứ?

Chu Kì Nghiêu: không biết, không phải là ở yêu cung xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết đó chứ? Khi đại điện hạ tới đây tầm mắt cũng chưa dời khỏi người nhị ca, thế nhưng ánh mắt của  nhị ca…. hay là đại điện hạ đắc tội với nhị ca?

Vân Bạch Liệt nghĩ lại rất có khả năng, thế nhưng hắn lại suy nghĩ lại, khi đại hôn của hắn đại điện hạ say rượu đùa giỡn lưu manh, lúc ấy tuy nhị ca vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ma cổ, nhưng ít nhất vẫn coi đối phương là chủ nhân.

Vậy hiện giờ nhị ca khôi phục…. có phải nhớ lại chuyện trước kia cảm thấy không được tự nhiên nên mới trốn tránh đại điện hạ?



Vân Bạch Liệt không biết trong hai năm này đã xảy ra chuyện gì. sau đó Vân Sùng Trạch muốn đi tiếp đón tân khách, liền mang theo Chu Viêm đi qua.

Để lại Hình Ngạn Hoài và phu phu Vân Bạch Liệt cộng thêm hai nhóc con mắt to trừng mắt nhỏ, Hình Ngạn Hoài ho nhẹ một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của hai nhóc, cuối cùng nhìn về tiểu hoa long: “nhị nhóc con khi nào trở về nhậm chức yêu chủ đây?” hiện giờ hắn tạm thời nắm giữ vị trí, một chút tự do cũng không có, khi nào thì mới có thể tóm được người chứ?

Nhị nhóc con hi hi cười: “nhị nhóc con, còn nhỏ.”

Hình Ngạn Hoài sờ sờ đầu hắn: “không nhỏ, dựa vào tu vi mà nói, yêu chủ ngươi đã có yêu lực hơn trăm năm, chính là đại yêu.”

Nhị nhóc con cắn ngón tay, mềm giọng nói: “cho nên, bá bá ngươi là muốn ném vị trí này xuống, để đuổi theo nhị bá bá sao?”

Hình Ngạn Hoài: “…..” có thể không nói toẹt ra như vậy được không? Còn làm trò trước mặt cha ngươi nữa!

Hình Ngạn Hoài nghẹn họng, nhìn qua Vân Bạch Liệt, ha ha ha cười, vừa định nói cái gì, kết quả chợt nghe thấy một tiếng thông báo: “thái tử Bắc Hải tới! cũng mang một phần hạ lễ!”

Sau lời này, Vân Bạch Liệt vốn không để ý, liền nhìn thấy mặt Hình Ngạn Hoài còn mang theo ý cười liền đen đi, ngay cả hơi thở xung quanh cũng lạnh xuống, đông lạnh tới mức ngay cả đại nhóc con và nhị nhóc con cũng run sợ, hai nhóc liền chui vào trong ngực hai người.

Vân Bạch Liệt ngạc nhiên, cho dù trước kia bị phong ân dưới đáy nước, Hình Ngạn Hoài cũng không thể hiện ra như vậy, vẻ mặt hắn khó hiểu. hắn không nghe nói qua thái tử Bắc Hải đắc tội với đại điện hạ?

Vân Bạch Liệt theo đoàn người nhìn qua, liền nhìn thấy nam tử cầm đầu đúng là thái tử Bắc Hải, hắn bước tới đây, bộ dáng không tồi, phía sau đi theo một đống cung nhân, đều mang quà mừng, hắn là đại diện cho Bắc Hải tới. thế nhưng đi theo sau hắn còn có hai nữ tử, một người nhìn rất lạ không biết là lạ ở đâu, còn một người….

Chờ thấy rõ mặt nữ tử này, ánh mắt Vân Bạch Liệt cũng lạnh xuống.

Nàng kia chắc là cảm nhận được tầm mắt bên này, rụt cổ gục đầu xuống, không dám nói, đi theo phía sau thái tử Bắc Hải.

Thái tử Bắc Hải vốn là muốn chào hỏi Vân Sùng Trạch, chỉ là không thấy người, nhìn thấy bọn họ liền lập tức đi tới, chờ nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Vân Bạch Liệt mới nhớ tới cái gì, xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Tam điện hạ, đã lâu không gặp.”

Ánh mắt Vân Bạch Liệt lạnh nhạt: “đúng là đã lâu không gặp, điện hạ thật là có phúc. Chỉ là ngươi thế nhưng lại mang theo người tới đây, rốt cuộc là muốn chúc mừng hay là khiến người khác khó chịu?”

Thái tử Bắc Hải lập tức giải thích nói: “không phải quá khứ đã qua lâu rồi sao, Yên nhi cũng không biết chuyện lúc trước, lần này cô mang theo người tới đây, chỉ là muốn cho nàng nói lời xin lỗi với các ngươi, chuyện này đều đã qua, coi như là quá khứ, ai cũng không truy cứu được không?”

“không được.” tuy rằng tính tình Vân Bạch Liệt tốt, những cũng không phải chuyện gì đều có thể cho là không xảy ra, “phía trên trừng phạt là trừng phạt, chúng ta cũng chấp nhận, cũng không truy cứu. nhưng chúng ta cũng không muốn gặp lại nàng, không muốn nhìn thấy rồng hoặc là vật gì có liền quan tới Tây Hải. Nếu thái tử điện hạ muốn giữ nàng lại, vậy Đông Hải chúng ta không chào đón quà mừng của Bắc Hải, xin cứ đi tự nhiên.”

Thái tử Bắc Hải không nghĩ tới thái độ của hắn lại ác liệt như vậy, chỉ có thể xấu hổ cười cười: “Chờ đại ca ngươi tới…..”

“Chờ cái gì?” lần này mở miệng chính là Hình Ngạn Hoài, hắn trực tiếp bước qua, ánh mắt mang theo mỉa mai, chỉ vào nữ nhân rụt cổ phái sau thái tử Bắc Hải: “Yêu tộc này không có nữ nhân sao? Ngươi sao lại để cho nàng làm tiểu thiếp, đúng là có vài phần sắc đẹp, nhưng chẳng lẽ người không biết cha nàng, tiền Tây Hải long vương đã diệt cả tộc tiền Đông Hải sao, đúng, là cẩu tặc long kia đã bị trảm long thai chết rồi, nên phạt cũng đã phạt, nhưng chúng ta nhìn thấy nàng trong lòng không thoải mái. Năm đó nàng có hôn ước với Giác Hàn, thế mà lại dựa vào tiệc đính hôn thiếu chút nữa hại chết cả tộc Đông Hải, đúng, nàng không có tham dự, nàng cũng đã bị bỏ đi long tịch, phế đi tất cả tu vi, chúng ta đồng ý với kết quả trừng trị, nhưng cũng không đại diện sẽ tha thứ cho nàng. Hiện tại ngươi mang nàng đi, Đông Hải sẽ không nói gì, nếu không, sau này Bắc Hải ngươi cũng đừng tới Đông Hải nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook