Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 90
Thả Phất
13/11/2020
Vân Bạch Liệt nhìn về phía Hình Ngạn Hoài đang tức giận, cũng nhìn về phía nàng kia, tiền nhị công chúa Tây Hải, hiện giờ bị phế đi tất cả tu vi chỉ là một tiểu yêu bình thường, là tiền hôn thê của nhị ca hắn, mang một nữ nhân như vậy tới đây, là chúc mừng hay là muốn người ta khó chịu chứ?
“Ta thật sự biết sai rồi, chỉ muốn…. chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi với A Giác.” Nhị công chúa đỏ mắt, cúi đầu, im lặng khóc.
Hình Ngạn Hoài cười mỉa một tiếng: “thực xin lỗi? nếu không phải hiện giờ người biến thành như vậy, ngươi làm sao cam tâm nói đúng không? Lúc trước khi cha ngươi hại chết Giác Hàn sao không thấy ngươi rơi một giọt nước mắt? ah, đúng rồi người còn giả vờ mình còn chưa quên được ‘tình cảm nồng nàn’ lúc đó rất lâu, sau đó không phải vẫn chọn rể sao? Hiện giờ bị phế đi, yêu lực cũng không có, trở thành tiểu yêu không có cái gì lúc này mới nhớ tới giải thích sao? Trễ rồi!”
Hình Ngạn Hoài cũng không biết mình sao lại tức giận như vậy, rõ ràng con rồng kia cũng không có phản ứng gì, nhưng cứ nhớ tới dáng vẻ Giác Hàn sau khi loại trừ đi ma cổ nhớ lại tất cả…..
Hắn hận không thể giết chết nữ tử trước mặt hắn, hiện giờ trải qua thảm như vậy, lúc này mới nhớ tới làm bộ cái gì cũng không biết để được đồng tình, nhưng không thể không nói khuôn mặt của đối phương thật sự đẹp, nếu không cũng không thông đồng với thái tử Bắc Hải để hắn nạp nàng làm thiếp.
Nhị công chúa như là bị Hình Ngạn Hoài dọa sợ, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, môi run run nói lời xin lỗi, nhìn từ xa giống như Hình Ngạn Hoài ức hiếp một nữ nhân.
Không biết từ khi nào tân khách đều nhìn về phía bên này, có người nhận ra thân phận của nữ tử, nhưng bộ dạng yếu đuối của đối phương rõ ràng chiếm ưu thế, bản thân Hình Ngạn Hoài lại cao lớn khí thế, hiện giờ bởi vì tức giận mà mở ra toàn bộ khí thế, giống như một con rồng lớn đang nổi giận, mà nhị công chúa giống như một bông hoa nhỏ bé, lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa.
Nhị công chúa muốn chính là như vậy, dựa vào tình huống hôm nay để cho mọi người biết nàng ăn năn hối cải nhưng vẫn bị người Đông Hải ức hiếp như cũ, thế nhưng không nghĩ tới ra tay không phải là Giác Hàn, mà là vị đại điện hạ yêu cung này.
Hình Ngạn Hoài đương nhiên nhìn ra nữ nhân này lừa bịp, vừa định mở miệng, đột nhiên bả vai bị nắm, Hình Ngạn Hoài không hài lòng quay đầu lại, khuôn mặt âm nhu kia mang theo sự không kiên nhẫn, nhưng chờ nhìn thấy người tới, phần không kiên nhẫn kia liền chuyền thành cười lạnh: như thế nào, luyến tiếc sao?
Dù sao cũng từng là vị hôn thê…. Nhưng dạng nữ nhân này, lúc trước mắt hắn bị mù sao mà lại coi trọng chứ?
Vân nhị ca không nhìn Hình Ngạn Hoài, chỉ đứng trước mặt tiền nhị công chúa, cũng không nói gì.
Nhị công chúa ngẩng đầu, hai mắt đẫm nước mắt đáng thương: “A Giác, ngươi tha thứ cho ta được không? Lúc ấy ta thật sự không biết, nếu biết, ta khẳng định, khẳng định sẽ ngăn cản cha làm như vậy…. ta cũng đã không còn gì, nhưng lương tâm vẫn luôn cắn rứt, cho nên ngươi có thể tha thứ cho ta không? Lúc này tha thứ cho ta được không?”
Vân nhị ca vẫn nghe nàng nói. trong lòng Hình Ngạn Hoài càng buồn bực: còn nghe cái gì? chẳng lẽ lại mềm lòng lại luyến tiếc sao? Nữ nhân này chính là một bông hoa ăn thịt khoác da bông hoa trắng vô hại, nhưng luôn luôn muốn nuốt sống người khác.
Chỉ là cánh tay hắn bị Vân nhị ca nắm, làm cho lực chú ý của Hình Ngạn Hoài bị hấp dẫn, nhìn năm ngón tay đang nắm lấy cánh tay mình, xương ngón tay thon dài, hắn cảm thấy nơi bị Giác Hàn đụng vào bắt đầu nóng lên, làm cho sự không thoải mái dưới đáy lòng hắn tiêu tan đi không ít.
Tiền nhị công chúa đáng thương nói xong, ban đâu nàng nghĩ Giác Hàn sẽ nối giận, không nghĩ tới đối phương chỉ im lặng nghe, chờ nàng nói xong cũng không mở miệng.
Nàng nói xong, rồi mở to hai mắt đẫm nước mắt nhìn qua: “A Giác, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Vân Giác Hàn cúi đầu, đáy mắt không có tình cảm gì, lạnh lùng, như nhìn một người đã chết: “nói xong chưa?”
Tiền nhị công chúa ngẩng đầu: “nói, nói xong.”
Khóe miệng Vân Giác Hàn cong lên một nụ cười mỉa mai: “Vậy cút đi.”
Tiền nhị công chúa: “…..”
Nàng sửng sốt, tân khách ở đây cũng sửng sốt, chắc là không nghĩ tới Vân Giác Hàn sẽ lạnh lùng như thế, dù sao trước đây cũng nghe nói nhị điện hạ rất thích vị hôn thê này.
Tiền nhị công chúa ngây người là bởi vì không giống với suy nghĩ của nàng, nàng biết tính tình của Vân giác Hàn, nóng nảy dễ giận, tuy rằng có một khuôn mặt đẹp, nhưng tính tình quá xấu. nàng nắm chắc điểm ấy, muốn lợi dụng sơ hở cố ý chọc giận Vân giác Hàn, nàng biết nhược điểm của Vân giác Hàn, chính là người nhà.
Ban đầu nàng nghĩ Vân giác Hàn nhìn thấy nàng sẽ nổi giận thậm chí còn vung tay, nàng sẽ dựa vào sự yếu thế mà tranh thủ đồng tình, cũng sẽ khiến cho thái tử Bắc Hải thương hại nàng. Nàng không muốn làm thiếp thất, nhưng thanh danh của nàng không tốt, hơn nữa có chuyện trước kia với Bắc Hải, nàng không có khả năng làm long thái tử phi, nhưng có thể thừa dịp cơ hội này kéo mình ra khỏi chuyện năm đó, thì mới có một con đường sống.
Cho nên lần này nàng khóc cầu thái tử đưa nàng tới đây, tất cả như mong muốn của nàng, nhưng sai lầm duy nhất lại là Vân Giác Hàn, hắn rất bình tĩnh.
Tiền nhị công chúa không muốn buông tha: “ A Giác, năm đó ta thật sự không biết chuyện kia…. Thửa nhỏ chúng ta đã đính hôn, lúc trước ta đối với ngươi cũng thật lòng, ta…..”
Hình Ngạn Hoài ở một bên nghe thấy lời này, mắt liền lạnh xuống, chỉ là lần này hắn còn chưa ra tay, Vân Giác Hàn đã mở miệng ngắt lời nàng: “ngươi cút hay không cút?”
Tiền nhị công chúa sao chịu nổi loại uất ức này, không chịu đi: “A Giác, ngươi thay đổi, chúng ta tốt xấu….”
“tốt xấu cái gì? tốt xấu năm đó cho ngươi giẫm lên ta, hại cả tộc của ta, hiện giờ tiếp tục giẫm lên ta để leo lên trên sao? Vậy là không cút rồi? vậy ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện trở về.” Vân Giác Hàn mở miệng đồng thời cười với tiền nhị công chúa, chỉ là nụ cười kia toàn là ác ý, làm cho cả người tiền nhị công chúa run lên, rét lạnh đến phát run.
Tiền nhị công chúa không biết vì sao luôn có dự cảm xấu, liền nhìn thấy Vân Giác Hàn vỗ tay hấp dẫn ánh mắt của các vị tân khách: “Chư vị, nếu hôm nay các ngươi đã gặp được, màn diễn này đã xem được một nửa thì không thoải mái, vậy thì xem cả bộ vậy. vị này chính là tiền nhị công chúa Tây Hải, cũng chính là vị hôn thê trước của ta, thế nhưng mọi người cũng đã biết.
Tiền lão long vương Tây Hải năm đó muốn thâu tóm tứ hải, đã mượn ngày đính hôn của ta và vị này, mưu hại cả tộc Đông Hải chúng ta. Sau đó mọi chuyện bị bại lộ, lão long vương bị trảm long thai, thái tử bị giam cả đời, còn lại cũng đều bị trách phạt, vị nhị công chúa này nói chuyện năm đó nàng không biết, cho nên không bị giam, chỉ là bị phế đi tu vi, bị trừ bỏ long tịch.
Được, cho là nàng không biết những chuyện này, ta cũng không so đo với một nữ tử như nàng, nhưng hôm nay nàng không an phận làm một tiểu thiếp, còn có ý đồ giẫm lên Vân lão nhị ta để bò lên trên, vậy cũng đừng trách ta không cho nàng mặt mũi.”
Sau lời này, hắn từ trong ngực lấy ra một thứ gì đó, nắm ở trong lòng bàn tay, nó phát ra ánh sáng trong suốt, đó là một loại pháp khí không bình thường, được gọi là ốc nghe ngàn dặm, loại ốc này có một đôi, đôi tình nhân bình thường sẽ đeo cho nhau, mỗi người đeo một con, cho dù đi xa ngàn dặm cũng có thể tâm sự với nhau.
Mà con trong tay Vân giác Hàn là loại cao cấp, kích thước vừa phải, hiện giờ con nắm trong tay hắn chỉ có lớn bằng móng tay, hắn dùng pháp lực vẫy một cái, con ốc này liền biến thành nửa lòng bàn tay, còn nửa trong suốt, như ngọc thạch, mà theo động tác của hắn, bên trong có một lá bùa.
Chờ lá bùa màu vàng xuất hiện, có yêu nhận ra lá bùa liền ngây ngẩn cả người: đúng là hoãn âm phù.
Mà hoãn âm phù rất ít thấy, chỉ là nghe đồn, nếu kết hợp với ốc ngàn dặm, có thể tạm hoãn truyền âm mà thanh âm của đối phương cả trăm ngày cũng không tiêu tan.
Tiền nhị công chúa không biết vật ấy, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người càng thêm lo lắng, chợt nghe Vân Giác Hàn nói: “Năm đó đính hôn, ta vì muốn tìm lễ vật đính hôn cho nàng một kinh hỉ mà mất một năm, chỉ chờ ngày đó đem thứ này cho nàng, năm đó ta đem thứ này cho nàng là muốn sau này có thể tâm sự với nhau, nhưng không ngờ, ta mới vừa đem thứ này giấu trong ngọc thạch làm lễ vật tặng cho nàng, còn chưa kịp nói cho nàng biết, nàng lại cũng người cha long vương tốt của mình hại cả tộc chúng ta. Nàng nói nàng không biết, vậy mọi người thử nghe xem lời trong này rốt cuộc là ai nói.”
Tiền nhị công chúa rốt cuộc đã hiểu, nàng nhanh chóng cúi đầu nhìn một miếng ngọc thạch mình vẫn luôn đeo, đó là một loại ngọc ấm thượng cổ rất có lợi cho tăng tiến tu vi, sau này gặp chuyện không may nàng cũng không nỡ bỏ.
Không nghĩ tới bên trong lại có một càn khôn khác.
Nàng vừa định kéo, Vân Giác Hàn đã lẩm nhẩm, lập tức có một ánh sáng vô hình giữa thứ ở trong tay hắn và trong viên ngọc mà tiền nhị công chúa đang đeo, lập tức trong điện vang lên một thanh âm, rõ ràng đúng là của vị nhị công chúa này.
“… tên Vân Giác Hàn kia thế mà không chết? thật sự là ông trời không có mắt! nếu không phải hắn, ta một vị công chúa sao có thể rơi vào nông nỗi đi làm thiếp cho người khác?”
“phải nhân cơ hội lần này cho mọi người biết ta không biết chuyện, đến lúc đó ta sẽ nói lời kích thích Vân Giác Hàn, con rồng ngu ngốc kia tính tình rất nóng nảy, khẳng định sẽ không chịu nổi kích thích mà tức giận. người chưa thấy qua hắn năm đó vì một câu của ta mà đánh nhau với con rồng khác ba ngày ba đêm. tuy rằng dáng vẻ hắn không tồi, nhưng ai nói cha hắn năm đó cản đường cha ta thống nhất tứ hải? làm hại ta hiện giờ chỉ có thể làm thiếp cho thái tử Bắc Hải…. được rồi ngươi đừng nói, ta biết, chờ lần này ta thành công, lên làm long thái tử phi, khôi phục lại tu vi ta sẽ cứu ngươi, ca, ngươi cần phải giữ mạng, đến lúc đó chúng ta quay trở lại, nhất định phải quấy cho Đông Hải long trời lở đất để báo thù cho cha!”
“thái tử Bắc Hải? tên ngu ngốc kia bị ta mê hoặc, hiện giờ chỉ nghe lời ta…. Yên tâm đi, khẳng định không thành vấn đề…..”
“…..”
Sau những lời nói này, khuôn mặt thái tử Bắc Hải hoàn toàn xanh, cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt của lũ yêu khó có thể tin, nhìn tiền nhị công chúa rốt cuộc không còn đồng tình ngược lại là cười nhạt, thế mà còn mơ tưởng cứu vị tiền thái tử Tây Hải bị giam trọn đời kia? Thật đúng là độc phụ tâm địa rắn rết!
“không, không phải như thế, đều là giả, đều là giả….” tiền nhị công chúa còn muốn giải thích.
Trên trán thái tử Bắc Hải nối gân xanh, tức giận mỉm cười: “Tên ngu ngốc sao? Cô thật sự không biết, cô ở trong mắt ngươi lại dại dột như thế.” Hắn vung mạnh ống tay áo, lệnh bài trên người tiền nhị công chúa liền rơi vào trong tay hắn: “Nếu đã không vừa mắt Bắc Hải ta, sau này cũng không cần quay về Bắc Hải, chư vị mong nghe rõ, thái tử Bắc Hải ta, sau này không có quan hệ gì với nàng!”
Lập tức chắp tay nhìn về phía Vân Giác Hàn, giải thích: “xin lỗi, cô mắt mù bị ma quỷ ám ảnh, khiến các ngươi khó chịu, sau này cô sẽ lại chuẩn bị hậu lễ tới giải thích!”
Vân Giác Hàn không có cảm xúc gì liếc hắn một cái: “khách khí.”
Hắn trực tiếp đem thứ này đặt lên khay, khoát tay, binh tôm đã sớm chờ ở phía sau tiến lên trói tiền nhị công chúa lại: “mang những chứng cớ này tới yêu cung, ý đồ cướp ngục nghĩ cách cứu viện tội long, tội không thể tha!”
Hình Ngạn Hoài ở bên cạnh rất vui vẻ, hắn phát hiện tim hắn rất thoải mái, lúc trước còn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, lúc này tâm tình lại cực kỳ vui sướng: “Đừng nói với ta, phế công phu đi thì còn làm được cái gì? lúc này bản điện hạ tạm thời giữ chức vụ yêu chủ, bản điện hạ trực tiếp phán. Nếu tiền nhị công chúa luyến tiếc huynh trưởng của mình như vậy, vậy cùng nhốt vào dưới đáy biển đi, trọn đời chịu khổ không được thả ra. Mang đi!”
Phía sau hắn xuất hiện mấy yêu thị, trực tiếp đem tiền nhị công chúa bị dọa hôn mê mang đi.
Vân Sùng Trạch nhận được tin chạy tới liền nhìn thấy một màn này, kinh ngạc nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sự là sợ lão nhị hành động theo cảm tính, trực tiếp tức giận, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, tính tình lão nhị thật sự trầm ổn không ít.
Toàn bộ quá trình Vân Bạch Liệt cũng không quấy rầy nhị ca xử lý việc này, chờ xem xong mới giơ ngón cái lên với nhị ca, hai nhóc cũng học phụ thân nhà mình giơ ngón cái lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của nhị ca rốt cục mang theo ý cười, đi tới, cọ cọ hai cái đầu nhỏ, khiến cho hai nhóc kia ha ha cười chui tọt vào trong lòng hắn, Vân nhị ca hôn từng đứa một, gạnh nặng trên người cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Tiền nhị công chúa hiểu tính tình hắn, hắn sao lại không hiểu đối phương? Nàng có thể lợi dụng hắn để leo lên trên, hắn sao lại không thể làm trò trước mặt mọi người, đòi lại món nợ cuối cùng mà mấy người đó thiếu long tộc bọn họ. sống trên đời, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ban đầu vì muốn tặng lễ vật cho đối phương, lại không nghĩ rằng, thứ này lại trở thành chứng cứ cuối cùng trừng phạt đối phương.
Vân nhị ca hoàn toàn thoải mái, hắn rốt cục vì phụ vương vì Đông Hải bọn họ báo được mối thù cuối cùng, cũng hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Ngay từ khi bắt đầu Vân Bạch Liệt tuy rằng không quầy rầy Vân nhị ca ra tay, nhưng cũng vẫn chú ý tới hắn, chờ nhìn thấy đáy mắt tối tăm của Vân nhị ca chuyển thành ôn hòa, Vân Bạch Liệt liền nhẹ nhàng thở ra, xem ra nhị ca đã buông xuống.
Chu Kì Nghiêu cầm lấy tay hắn, hai người nhìn nhau, Chu Kì Nghiêu gật đầu với hắn, Vân Bạch Liệt gãi gãi hai nhóc, hai nhóc bắt đầu quấn quít lấy Vân nhị ca làm ầm ĩ, nhưng cũng khiến Vân nhị ca quên đi, từ tiếng cười của hai nhóc đại điện lại náo nhiệt lên.
Đại hôn cũng tiếp tục được tiến hành, giống như không có gì xảy ra.
Khi Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu ra ngoài hít thở, hắn đi ra đại điện đứng trước một cây san hô hít thở, Chu Kì Nghiêu ôm lấy bờ vai của hắn: “Yên tâm rồi chứ, nhị ca cũng đã thông suốt, sau này cũng sẽ không có gì ảnh hưởng tới hắn…..”
“ta biết, lần này nhị ca tỉnh lại so với trước trầm ổn hơn rất nhiều, ta…..” Vân Bạch Liệt vốn đang muốn nói cái gì, Chu Kì Nghiêu đột nhiên ôm lấy hắn trốn ra sau san hô.
Chỉ trong nháy mắt, cách đó không xa có hai người trong góc, rõ ràng là Hình Ngạn Hoài và Vân nhị ca. chỉ thấy Hình Ngạn Hoài giam Vân nhị ca giữa hắn và san hô, giọng nói như cười như không ép tới rất thấp: “Vì nàng mà cùng con rồng khác đánh nhau ba ngày ba đêm? Lợi hại như vậy sao? Hừ hừ.”
“Ta thật sự biết sai rồi, chỉ muốn…. chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi với A Giác.” Nhị công chúa đỏ mắt, cúi đầu, im lặng khóc.
Hình Ngạn Hoài cười mỉa một tiếng: “thực xin lỗi? nếu không phải hiện giờ người biến thành như vậy, ngươi làm sao cam tâm nói đúng không? Lúc trước khi cha ngươi hại chết Giác Hàn sao không thấy ngươi rơi một giọt nước mắt? ah, đúng rồi người còn giả vờ mình còn chưa quên được ‘tình cảm nồng nàn’ lúc đó rất lâu, sau đó không phải vẫn chọn rể sao? Hiện giờ bị phế đi, yêu lực cũng không có, trở thành tiểu yêu không có cái gì lúc này mới nhớ tới giải thích sao? Trễ rồi!”
Hình Ngạn Hoài cũng không biết mình sao lại tức giận như vậy, rõ ràng con rồng kia cũng không có phản ứng gì, nhưng cứ nhớ tới dáng vẻ Giác Hàn sau khi loại trừ đi ma cổ nhớ lại tất cả…..
Hắn hận không thể giết chết nữ tử trước mặt hắn, hiện giờ trải qua thảm như vậy, lúc này mới nhớ tới làm bộ cái gì cũng không biết để được đồng tình, nhưng không thể không nói khuôn mặt của đối phương thật sự đẹp, nếu không cũng không thông đồng với thái tử Bắc Hải để hắn nạp nàng làm thiếp.
Nhị công chúa như là bị Hình Ngạn Hoài dọa sợ, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, môi run run nói lời xin lỗi, nhìn từ xa giống như Hình Ngạn Hoài ức hiếp một nữ nhân.
Không biết từ khi nào tân khách đều nhìn về phía bên này, có người nhận ra thân phận của nữ tử, nhưng bộ dạng yếu đuối của đối phương rõ ràng chiếm ưu thế, bản thân Hình Ngạn Hoài lại cao lớn khí thế, hiện giờ bởi vì tức giận mà mở ra toàn bộ khí thế, giống như một con rồng lớn đang nổi giận, mà nhị công chúa giống như một bông hoa nhỏ bé, lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa.
Nhị công chúa muốn chính là như vậy, dựa vào tình huống hôm nay để cho mọi người biết nàng ăn năn hối cải nhưng vẫn bị người Đông Hải ức hiếp như cũ, thế nhưng không nghĩ tới ra tay không phải là Giác Hàn, mà là vị đại điện hạ yêu cung này.
Hình Ngạn Hoài đương nhiên nhìn ra nữ nhân này lừa bịp, vừa định mở miệng, đột nhiên bả vai bị nắm, Hình Ngạn Hoài không hài lòng quay đầu lại, khuôn mặt âm nhu kia mang theo sự không kiên nhẫn, nhưng chờ nhìn thấy người tới, phần không kiên nhẫn kia liền chuyền thành cười lạnh: như thế nào, luyến tiếc sao?
Dù sao cũng từng là vị hôn thê…. Nhưng dạng nữ nhân này, lúc trước mắt hắn bị mù sao mà lại coi trọng chứ?
Vân nhị ca không nhìn Hình Ngạn Hoài, chỉ đứng trước mặt tiền nhị công chúa, cũng không nói gì.
Nhị công chúa ngẩng đầu, hai mắt đẫm nước mắt đáng thương: “A Giác, ngươi tha thứ cho ta được không? Lúc ấy ta thật sự không biết, nếu biết, ta khẳng định, khẳng định sẽ ngăn cản cha làm như vậy…. ta cũng đã không còn gì, nhưng lương tâm vẫn luôn cắn rứt, cho nên ngươi có thể tha thứ cho ta không? Lúc này tha thứ cho ta được không?”
Vân nhị ca vẫn nghe nàng nói. trong lòng Hình Ngạn Hoài càng buồn bực: còn nghe cái gì? chẳng lẽ lại mềm lòng lại luyến tiếc sao? Nữ nhân này chính là một bông hoa ăn thịt khoác da bông hoa trắng vô hại, nhưng luôn luôn muốn nuốt sống người khác.
Chỉ là cánh tay hắn bị Vân nhị ca nắm, làm cho lực chú ý của Hình Ngạn Hoài bị hấp dẫn, nhìn năm ngón tay đang nắm lấy cánh tay mình, xương ngón tay thon dài, hắn cảm thấy nơi bị Giác Hàn đụng vào bắt đầu nóng lên, làm cho sự không thoải mái dưới đáy lòng hắn tiêu tan đi không ít.
Tiền nhị công chúa đáng thương nói xong, ban đâu nàng nghĩ Giác Hàn sẽ nối giận, không nghĩ tới đối phương chỉ im lặng nghe, chờ nàng nói xong cũng không mở miệng.
Nàng nói xong, rồi mở to hai mắt đẫm nước mắt nhìn qua: “A Giác, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Vân Giác Hàn cúi đầu, đáy mắt không có tình cảm gì, lạnh lùng, như nhìn một người đã chết: “nói xong chưa?”
Tiền nhị công chúa ngẩng đầu: “nói, nói xong.”
Khóe miệng Vân Giác Hàn cong lên một nụ cười mỉa mai: “Vậy cút đi.”
Tiền nhị công chúa: “…..”
Nàng sửng sốt, tân khách ở đây cũng sửng sốt, chắc là không nghĩ tới Vân Giác Hàn sẽ lạnh lùng như thế, dù sao trước đây cũng nghe nói nhị điện hạ rất thích vị hôn thê này.
Tiền nhị công chúa ngây người là bởi vì không giống với suy nghĩ của nàng, nàng biết tính tình của Vân giác Hàn, nóng nảy dễ giận, tuy rằng có một khuôn mặt đẹp, nhưng tính tình quá xấu. nàng nắm chắc điểm ấy, muốn lợi dụng sơ hở cố ý chọc giận Vân giác Hàn, nàng biết nhược điểm của Vân giác Hàn, chính là người nhà.
Ban đầu nàng nghĩ Vân giác Hàn nhìn thấy nàng sẽ nổi giận thậm chí còn vung tay, nàng sẽ dựa vào sự yếu thế mà tranh thủ đồng tình, cũng sẽ khiến cho thái tử Bắc Hải thương hại nàng. Nàng không muốn làm thiếp thất, nhưng thanh danh của nàng không tốt, hơn nữa có chuyện trước kia với Bắc Hải, nàng không có khả năng làm long thái tử phi, nhưng có thể thừa dịp cơ hội này kéo mình ra khỏi chuyện năm đó, thì mới có một con đường sống.
Cho nên lần này nàng khóc cầu thái tử đưa nàng tới đây, tất cả như mong muốn của nàng, nhưng sai lầm duy nhất lại là Vân Giác Hàn, hắn rất bình tĩnh.
Tiền nhị công chúa không muốn buông tha: “ A Giác, năm đó ta thật sự không biết chuyện kia…. Thửa nhỏ chúng ta đã đính hôn, lúc trước ta đối với ngươi cũng thật lòng, ta…..”
Hình Ngạn Hoài ở một bên nghe thấy lời này, mắt liền lạnh xuống, chỉ là lần này hắn còn chưa ra tay, Vân Giác Hàn đã mở miệng ngắt lời nàng: “ngươi cút hay không cút?”
Tiền nhị công chúa sao chịu nổi loại uất ức này, không chịu đi: “A Giác, ngươi thay đổi, chúng ta tốt xấu….”
“tốt xấu cái gì? tốt xấu năm đó cho ngươi giẫm lên ta, hại cả tộc của ta, hiện giờ tiếp tục giẫm lên ta để leo lên trên sao? Vậy là không cút rồi? vậy ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện trở về.” Vân Giác Hàn mở miệng đồng thời cười với tiền nhị công chúa, chỉ là nụ cười kia toàn là ác ý, làm cho cả người tiền nhị công chúa run lên, rét lạnh đến phát run.
Tiền nhị công chúa không biết vì sao luôn có dự cảm xấu, liền nhìn thấy Vân Giác Hàn vỗ tay hấp dẫn ánh mắt của các vị tân khách: “Chư vị, nếu hôm nay các ngươi đã gặp được, màn diễn này đã xem được một nửa thì không thoải mái, vậy thì xem cả bộ vậy. vị này chính là tiền nhị công chúa Tây Hải, cũng chính là vị hôn thê trước của ta, thế nhưng mọi người cũng đã biết.
Tiền lão long vương Tây Hải năm đó muốn thâu tóm tứ hải, đã mượn ngày đính hôn của ta và vị này, mưu hại cả tộc Đông Hải chúng ta. Sau đó mọi chuyện bị bại lộ, lão long vương bị trảm long thai, thái tử bị giam cả đời, còn lại cũng đều bị trách phạt, vị nhị công chúa này nói chuyện năm đó nàng không biết, cho nên không bị giam, chỉ là bị phế đi tu vi, bị trừ bỏ long tịch.
Được, cho là nàng không biết những chuyện này, ta cũng không so đo với một nữ tử như nàng, nhưng hôm nay nàng không an phận làm một tiểu thiếp, còn có ý đồ giẫm lên Vân lão nhị ta để bò lên trên, vậy cũng đừng trách ta không cho nàng mặt mũi.”
Sau lời này, hắn từ trong ngực lấy ra một thứ gì đó, nắm ở trong lòng bàn tay, nó phát ra ánh sáng trong suốt, đó là một loại pháp khí không bình thường, được gọi là ốc nghe ngàn dặm, loại ốc này có một đôi, đôi tình nhân bình thường sẽ đeo cho nhau, mỗi người đeo một con, cho dù đi xa ngàn dặm cũng có thể tâm sự với nhau.
Mà con trong tay Vân giác Hàn là loại cao cấp, kích thước vừa phải, hiện giờ con nắm trong tay hắn chỉ có lớn bằng móng tay, hắn dùng pháp lực vẫy một cái, con ốc này liền biến thành nửa lòng bàn tay, còn nửa trong suốt, như ngọc thạch, mà theo động tác của hắn, bên trong có một lá bùa.
Chờ lá bùa màu vàng xuất hiện, có yêu nhận ra lá bùa liền ngây ngẩn cả người: đúng là hoãn âm phù.
Mà hoãn âm phù rất ít thấy, chỉ là nghe đồn, nếu kết hợp với ốc ngàn dặm, có thể tạm hoãn truyền âm mà thanh âm của đối phương cả trăm ngày cũng không tiêu tan.
Tiền nhị công chúa không biết vật ấy, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người càng thêm lo lắng, chợt nghe Vân Giác Hàn nói: “Năm đó đính hôn, ta vì muốn tìm lễ vật đính hôn cho nàng một kinh hỉ mà mất một năm, chỉ chờ ngày đó đem thứ này cho nàng, năm đó ta đem thứ này cho nàng là muốn sau này có thể tâm sự với nhau, nhưng không ngờ, ta mới vừa đem thứ này giấu trong ngọc thạch làm lễ vật tặng cho nàng, còn chưa kịp nói cho nàng biết, nàng lại cũng người cha long vương tốt của mình hại cả tộc chúng ta. Nàng nói nàng không biết, vậy mọi người thử nghe xem lời trong này rốt cuộc là ai nói.”
Tiền nhị công chúa rốt cuộc đã hiểu, nàng nhanh chóng cúi đầu nhìn một miếng ngọc thạch mình vẫn luôn đeo, đó là một loại ngọc ấm thượng cổ rất có lợi cho tăng tiến tu vi, sau này gặp chuyện không may nàng cũng không nỡ bỏ.
Không nghĩ tới bên trong lại có một càn khôn khác.
Nàng vừa định kéo, Vân Giác Hàn đã lẩm nhẩm, lập tức có một ánh sáng vô hình giữa thứ ở trong tay hắn và trong viên ngọc mà tiền nhị công chúa đang đeo, lập tức trong điện vang lên một thanh âm, rõ ràng đúng là của vị nhị công chúa này.
“… tên Vân Giác Hàn kia thế mà không chết? thật sự là ông trời không có mắt! nếu không phải hắn, ta một vị công chúa sao có thể rơi vào nông nỗi đi làm thiếp cho người khác?”
“phải nhân cơ hội lần này cho mọi người biết ta không biết chuyện, đến lúc đó ta sẽ nói lời kích thích Vân Giác Hàn, con rồng ngu ngốc kia tính tình rất nóng nảy, khẳng định sẽ không chịu nổi kích thích mà tức giận. người chưa thấy qua hắn năm đó vì một câu của ta mà đánh nhau với con rồng khác ba ngày ba đêm. tuy rằng dáng vẻ hắn không tồi, nhưng ai nói cha hắn năm đó cản đường cha ta thống nhất tứ hải? làm hại ta hiện giờ chỉ có thể làm thiếp cho thái tử Bắc Hải…. được rồi ngươi đừng nói, ta biết, chờ lần này ta thành công, lên làm long thái tử phi, khôi phục lại tu vi ta sẽ cứu ngươi, ca, ngươi cần phải giữ mạng, đến lúc đó chúng ta quay trở lại, nhất định phải quấy cho Đông Hải long trời lở đất để báo thù cho cha!”
“thái tử Bắc Hải? tên ngu ngốc kia bị ta mê hoặc, hiện giờ chỉ nghe lời ta…. Yên tâm đi, khẳng định không thành vấn đề…..”
“…..”
Sau những lời nói này, khuôn mặt thái tử Bắc Hải hoàn toàn xanh, cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt của lũ yêu khó có thể tin, nhìn tiền nhị công chúa rốt cuộc không còn đồng tình ngược lại là cười nhạt, thế mà còn mơ tưởng cứu vị tiền thái tử Tây Hải bị giam trọn đời kia? Thật đúng là độc phụ tâm địa rắn rết!
“không, không phải như thế, đều là giả, đều là giả….” tiền nhị công chúa còn muốn giải thích.
Trên trán thái tử Bắc Hải nối gân xanh, tức giận mỉm cười: “Tên ngu ngốc sao? Cô thật sự không biết, cô ở trong mắt ngươi lại dại dột như thế.” Hắn vung mạnh ống tay áo, lệnh bài trên người tiền nhị công chúa liền rơi vào trong tay hắn: “Nếu đã không vừa mắt Bắc Hải ta, sau này cũng không cần quay về Bắc Hải, chư vị mong nghe rõ, thái tử Bắc Hải ta, sau này không có quan hệ gì với nàng!”
Lập tức chắp tay nhìn về phía Vân Giác Hàn, giải thích: “xin lỗi, cô mắt mù bị ma quỷ ám ảnh, khiến các ngươi khó chịu, sau này cô sẽ lại chuẩn bị hậu lễ tới giải thích!”
Vân Giác Hàn không có cảm xúc gì liếc hắn một cái: “khách khí.”
Hắn trực tiếp đem thứ này đặt lên khay, khoát tay, binh tôm đã sớm chờ ở phía sau tiến lên trói tiền nhị công chúa lại: “mang những chứng cớ này tới yêu cung, ý đồ cướp ngục nghĩ cách cứu viện tội long, tội không thể tha!”
Hình Ngạn Hoài ở bên cạnh rất vui vẻ, hắn phát hiện tim hắn rất thoải mái, lúc trước còn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, lúc này tâm tình lại cực kỳ vui sướng: “Đừng nói với ta, phế công phu đi thì còn làm được cái gì? lúc này bản điện hạ tạm thời giữ chức vụ yêu chủ, bản điện hạ trực tiếp phán. Nếu tiền nhị công chúa luyến tiếc huynh trưởng của mình như vậy, vậy cùng nhốt vào dưới đáy biển đi, trọn đời chịu khổ không được thả ra. Mang đi!”
Phía sau hắn xuất hiện mấy yêu thị, trực tiếp đem tiền nhị công chúa bị dọa hôn mê mang đi.
Vân Sùng Trạch nhận được tin chạy tới liền nhìn thấy một màn này, kinh ngạc nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sự là sợ lão nhị hành động theo cảm tính, trực tiếp tức giận, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, tính tình lão nhị thật sự trầm ổn không ít.
Toàn bộ quá trình Vân Bạch Liệt cũng không quấy rầy nhị ca xử lý việc này, chờ xem xong mới giơ ngón cái lên với nhị ca, hai nhóc cũng học phụ thân nhà mình giơ ngón cái lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của nhị ca rốt cục mang theo ý cười, đi tới, cọ cọ hai cái đầu nhỏ, khiến cho hai nhóc kia ha ha cười chui tọt vào trong lòng hắn, Vân nhị ca hôn từng đứa một, gạnh nặng trên người cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Tiền nhị công chúa hiểu tính tình hắn, hắn sao lại không hiểu đối phương? Nàng có thể lợi dụng hắn để leo lên trên, hắn sao lại không thể làm trò trước mặt mọi người, đòi lại món nợ cuối cùng mà mấy người đó thiếu long tộc bọn họ. sống trên đời, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ban đầu vì muốn tặng lễ vật cho đối phương, lại không nghĩ rằng, thứ này lại trở thành chứng cứ cuối cùng trừng phạt đối phương.
Vân nhị ca hoàn toàn thoải mái, hắn rốt cục vì phụ vương vì Đông Hải bọn họ báo được mối thù cuối cùng, cũng hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Ngay từ khi bắt đầu Vân Bạch Liệt tuy rằng không quầy rầy Vân nhị ca ra tay, nhưng cũng vẫn chú ý tới hắn, chờ nhìn thấy đáy mắt tối tăm của Vân nhị ca chuyển thành ôn hòa, Vân Bạch Liệt liền nhẹ nhàng thở ra, xem ra nhị ca đã buông xuống.
Chu Kì Nghiêu cầm lấy tay hắn, hai người nhìn nhau, Chu Kì Nghiêu gật đầu với hắn, Vân Bạch Liệt gãi gãi hai nhóc, hai nhóc bắt đầu quấn quít lấy Vân nhị ca làm ầm ĩ, nhưng cũng khiến Vân nhị ca quên đi, từ tiếng cười của hai nhóc đại điện lại náo nhiệt lên.
Đại hôn cũng tiếp tục được tiến hành, giống như không có gì xảy ra.
Khi Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu ra ngoài hít thở, hắn đi ra đại điện đứng trước một cây san hô hít thở, Chu Kì Nghiêu ôm lấy bờ vai của hắn: “Yên tâm rồi chứ, nhị ca cũng đã thông suốt, sau này cũng sẽ không có gì ảnh hưởng tới hắn…..”
“ta biết, lần này nhị ca tỉnh lại so với trước trầm ổn hơn rất nhiều, ta…..” Vân Bạch Liệt vốn đang muốn nói cái gì, Chu Kì Nghiêu đột nhiên ôm lấy hắn trốn ra sau san hô.
Chỉ trong nháy mắt, cách đó không xa có hai người trong góc, rõ ràng là Hình Ngạn Hoài và Vân nhị ca. chỉ thấy Hình Ngạn Hoài giam Vân nhị ca giữa hắn và san hô, giọng nói như cười như không ép tới rất thấp: “Vì nàng mà cùng con rồng khác đánh nhau ba ngày ba đêm? Lợi hại như vậy sao? Hừ hừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.