Thất Thân Trong Đêm Tân Hôn (H)
Chương 4: Quyển 1 - Minh Hôn: Phát Hiện Người Sàm Sỡ Mình Là Ma
Sí Diễm
28/01/2024
Không ngờ y làm thế lại khiến bàn tay kia hành động dễ dàng hơn, bàn tay kia thuận thế nhích về phía trước, khám phá một u cốc khác càng nhạy cảm hơn.
Sở Kiến Mặc không ngờ kẻ này lại vô liêm sỉ đến vậy, y cuống quít ngồi thẳng lại, ngược lại càng giống như y đang vội vã đặt mông vào bàn tay kia.
Vì hoảng loạn nên y đè chặt mông xuống, bàn tay kia không thể động đậy, cứ dừng lại nơi đó.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Sở Kiến Mặc cũng bình tĩnh lại.
Kẻ xa lạ này muốn làm gì, y đã hiểu rõ, vì cuộc sống ăn nhờ ở đậu nên y trưởng thành rất sớm, y cũng có hiểu biết nhất định về chuyện này chứ không phải không biết gì. Nếu hắn muốn chơi y thì nhất định phải cởi quần áo, y bị trói lại như vậy, muốn cởi quần áo thì tất nhiên phải cởi dây thừng, lúc đó cơ hội của y sẽ tới.
Không cần phải tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ, chờ nghiệt căn của đối phương tới gần một chút… Chuyện về sau sẽ có đội ngũ rước dâu giải quyết giúp y.
Nếu như đối phương không cởi dây thừng thì nghĩa là hắn chỉ muốn sờ soạng một chút thôi… Y thầm cười mỉa, vậy thì cứ để hắn sờ đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Sau khi nghĩ thông suốt, y không tiếp tục giãy giụa để bảo tồn sức lực, y cố ép mình không được sợ, thả lỏng thân thể âm thầm tích trữ sức lực.
Dường như nhận ra thái độ của y đã dịu đi, hoặc chơi đủ rồi nên hắn rút tay ra.
Sở Kiến Mặc không biết hắn muốn làm gì, âm thầm đề phòng, ngay sau đó có một cánh tay rắn chắc lực lưỡng ôm siết lấy eo y rồi nhấc bổng y lên, trời đất quay cuồng một chặp, đến khi hoàn hồn thì y mới phát hiện mình đã ngồi về chỗ cũ, nhưng lần này y ngồi trên đùi của nam tử kia.
Tấm lưng mảnh mai áp sát vào lồng ngực tráng kiện hắn, cặp mông nở nang mềm mại đè lên háng hắn, chỗ đó căng phồng thành một cục, thứ kia đã cương cứng từ bao giờ.
Chưa bao giờ tiếp xúc gần với nam tử xa lạ nào như vậy, vành tai của Sở Kiến Mặc nóng lên, bả vai căng cứng vì sợ và căng thẳng nhưng y vẫn cố ép mình bình tĩnh lại.
Không sao, y vừa nín thở vừa nghĩ, tư thế này càng tốt, hắn không nhìn thấy phía trước, chỉ cần hắn cởi trói thì mình sẽ nắm chặt nghiệt căn của hắn ngay, nhất định phải chắc chắn một phát là trúng.
Y cúi đầu, cụp mắt, muốn nhìn qua khoảng trống của khăn đội đầu để xác nhận vị trí yếu ớt nhất của nam tử.
Khoảnh khắc nhìn rõ, mặt y tái đi ngay tắp lự, người cứng đờ ra, run bần bật.
Lúc này trời còn chưa tối, ánh sáng trong kiệu hoa vô cùng rõ ràng, y có thể thấy rõ, dưới thân của mình không có bất kỳ ai, y giống như đang treo lơ lửng giữa không trung mà không có điểm tựa, nhưng cảm giác rất chân thật, thậm chí y có thể cảm nhận được nghiệt căn giữa hai chân đang nảy lên.
Mồ hôi lạnh trượt xuống sống lưng, cảnh tượng quái dị khiến trái tim Sở Kiến Mặc thắt lại, gần như không thở nổi.
Càng sợ hãi thì đầu óc càng tỉnh táo hơn, y chợt nhớ lại trước đây có một lần, y bị phạt không được ăn cơm nên đêm đó y trằn trọc không ngủ được, lén bò dậy tính vào phòng bếp tìm thức ăn. Lúc đi ngang qua hoa viên ở hậu viện, y nghe thấy hai người hầu đi tiểu đêm nói chuyện phiếm, nói bên ngoài đang đồn có người gặp ma ở quan đạo ngoài thành Thanh Thủy.
Tên hầu kia rất giỏi kể chuyện, kể con ma kia kinh khủng vô cùng, y sợ tới nỗi rúc trong góc phòng cả đêm không ngủ, ngày hôm sau dậy trễ nên lại bị trừng phạt tàn nhẫn một phen, từ đó mới dần dần quên đi chuyện này.
Ma… Người y run lên bần bật, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lòng lạnh ngắt, y cảm thấy bản thân đã cách cái chết không xa.
Trong đầu y ong ong, sự sợ hãi đến cực hạn lại hóa thành sự phẫn nộ không cam.
Tại sao! Tại sao y lại phải chết! Y chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, lại mất cha mất mẹ, từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác ức hiếp, những kẻ đó còn bắt y gả cho một người chết thủ tiết. Bao nhiêu chuyện như thế y cũng chịu rồi, sao còn bắt y phải chết nữa!
Cảm xúc phẫn nộ chiếm hết tâm trí y, lúc này y còn không sợ nữa, y vặn người giãy giụa kịch liệt, muốn thoát khỏi con ma này, thoát khỏi vận mệnh phải chết.
Y quên mất rằng mình đang ngồi trên háng con ma, cái mông mềm mại áp sát vào cự long, khi y chuyển động thịt mềm sẽ đè chặt lên thứ cứng rắn sưng to, mang đến kích thích mãnh liệt.
Trong không khí hơi chấn động, hình như có tiếng rên vang lên, con ma đột nhiên ôm siết lấy eo y, hông hắn thúc lên trên, côn thịt đã cương dường như càng thêm cứng rắn.
Dương vật vừa to vừa cứng vừa khéo để ở tâm huyệt mẫn cảm nhất giữa hai chân, dương vật cứng rắn cọ vào tiểu huyệt non mềm mang đến cảm giác kỳ lạ khó miêu tả, Sở Kiến Mặc là một tấm giấy trắng chưa trải đời, y cảm thấy eo hông mình mềm nhũn, chút sức lực vất vả tích góp được bị đánh bay hết, y lại rũ người vào vòng tay vô hình.
Sở Kiến Mặc không ngờ kẻ này lại vô liêm sỉ đến vậy, y cuống quít ngồi thẳng lại, ngược lại càng giống như y đang vội vã đặt mông vào bàn tay kia.
Vì hoảng loạn nên y đè chặt mông xuống, bàn tay kia không thể động đậy, cứ dừng lại nơi đó.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Sở Kiến Mặc cũng bình tĩnh lại.
Kẻ xa lạ này muốn làm gì, y đã hiểu rõ, vì cuộc sống ăn nhờ ở đậu nên y trưởng thành rất sớm, y cũng có hiểu biết nhất định về chuyện này chứ không phải không biết gì. Nếu hắn muốn chơi y thì nhất định phải cởi quần áo, y bị trói lại như vậy, muốn cởi quần áo thì tất nhiên phải cởi dây thừng, lúc đó cơ hội của y sẽ tới.
Không cần phải tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ, chờ nghiệt căn của đối phương tới gần một chút… Chuyện về sau sẽ có đội ngũ rước dâu giải quyết giúp y.
Nếu như đối phương không cởi dây thừng thì nghĩa là hắn chỉ muốn sờ soạng một chút thôi… Y thầm cười mỉa, vậy thì cứ để hắn sờ đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Sau khi nghĩ thông suốt, y không tiếp tục giãy giụa để bảo tồn sức lực, y cố ép mình không được sợ, thả lỏng thân thể âm thầm tích trữ sức lực.
Dường như nhận ra thái độ của y đã dịu đi, hoặc chơi đủ rồi nên hắn rút tay ra.
Sở Kiến Mặc không biết hắn muốn làm gì, âm thầm đề phòng, ngay sau đó có một cánh tay rắn chắc lực lưỡng ôm siết lấy eo y rồi nhấc bổng y lên, trời đất quay cuồng một chặp, đến khi hoàn hồn thì y mới phát hiện mình đã ngồi về chỗ cũ, nhưng lần này y ngồi trên đùi của nam tử kia.
Tấm lưng mảnh mai áp sát vào lồng ngực tráng kiện hắn, cặp mông nở nang mềm mại đè lên háng hắn, chỗ đó căng phồng thành một cục, thứ kia đã cương cứng từ bao giờ.
Chưa bao giờ tiếp xúc gần với nam tử xa lạ nào như vậy, vành tai của Sở Kiến Mặc nóng lên, bả vai căng cứng vì sợ và căng thẳng nhưng y vẫn cố ép mình bình tĩnh lại.
Không sao, y vừa nín thở vừa nghĩ, tư thế này càng tốt, hắn không nhìn thấy phía trước, chỉ cần hắn cởi trói thì mình sẽ nắm chặt nghiệt căn của hắn ngay, nhất định phải chắc chắn một phát là trúng.
Y cúi đầu, cụp mắt, muốn nhìn qua khoảng trống của khăn đội đầu để xác nhận vị trí yếu ớt nhất của nam tử.
Khoảnh khắc nhìn rõ, mặt y tái đi ngay tắp lự, người cứng đờ ra, run bần bật.
Lúc này trời còn chưa tối, ánh sáng trong kiệu hoa vô cùng rõ ràng, y có thể thấy rõ, dưới thân của mình không có bất kỳ ai, y giống như đang treo lơ lửng giữa không trung mà không có điểm tựa, nhưng cảm giác rất chân thật, thậm chí y có thể cảm nhận được nghiệt căn giữa hai chân đang nảy lên.
Mồ hôi lạnh trượt xuống sống lưng, cảnh tượng quái dị khiến trái tim Sở Kiến Mặc thắt lại, gần như không thở nổi.
Càng sợ hãi thì đầu óc càng tỉnh táo hơn, y chợt nhớ lại trước đây có một lần, y bị phạt không được ăn cơm nên đêm đó y trằn trọc không ngủ được, lén bò dậy tính vào phòng bếp tìm thức ăn. Lúc đi ngang qua hoa viên ở hậu viện, y nghe thấy hai người hầu đi tiểu đêm nói chuyện phiếm, nói bên ngoài đang đồn có người gặp ma ở quan đạo ngoài thành Thanh Thủy.
Tên hầu kia rất giỏi kể chuyện, kể con ma kia kinh khủng vô cùng, y sợ tới nỗi rúc trong góc phòng cả đêm không ngủ, ngày hôm sau dậy trễ nên lại bị trừng phạt tàn nhẫn một phen, từ đó mới dần dần quên đi chuyện này.
Ma… Người y run lên bần bật, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lòng lạnh ngắt, y cảm thấy bản thân đã cách cái chết không xa.
Trong đầu y ong ong, sự sợ hãi đến cực hạn lại hóa thành sự phẫn nộ không cam.
Tại sao! Tại sao y lại phải chết! Y chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, lại mất cha mất mẹ, từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác ức hiếp, những kẻ đó còn bắt y gả cho một người chết thủ tiết. Bao nhiêu chuyện như thế y cũng chịu rồi, sao còn bắt y phải chết nữa!
Cảm xúc phẫn nộ chiếm hết tâm trí y, lúc này y còn không sợ nữa, y vặn người giãy giụa kịch liệt, muốn thoát khỏi con ma này, thoát khỏi vận mệnh phải chết.
Y quên mất rằng mình đang ngồi trên háng con ma, cái mông mềm mại áp sát vào cự long, khi y chuyển động thịt mềm sẽ đè chặt lên thứ cứng rắn sưng to, mang đến kích thích mãnh liệt.
Trong không khí hơi chấn động, hình như có tiếng rên vang lên, con ma đột nhiên ôm siết lấy eo y, hông hắn thúc lên trên, côn thịt đã cương dường như càng thêm cứng rắn.
Dương vật vừa to vừa cứng vừa khéo để ở tâm huyệt mẫn cảm nhất giữa hai chân, dương vật cứng rắn cọ vào tiểu huyệt non mềm mang đến cảm giác kỳ lạ khó miêu tả, Sở Kiến Mặc là một tấm giấy trắng chưa trải đời, y cảm thấy eo hông mình mềm nhũn, chút sức lực vất vả tích góp được bị đánh bay hết, y lại rũ người vào vòng tay vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.