Chương 456: Anh ta không bảo vệ được em nữa rồi
Mộc Tâm
09/07/2020
Đợi ở phòng khách?
Tôi nhìn cô giúp việc, bình thường mà nói, chỉ có người quen, bọn họ mới cho vào.
Tôi ở thi trấn Tô mấy năm, đều là an phận đi theo Mưu Đạo Sinh học tập, căn bản quen biết không bao nhiêu người.
Mưu Lan Tích là người bệnh, tôi sợ tôi từ chối gặp người này, bà sẽ nghĩ nhiều.
Do dự một lát, mới nói: “Được, bây giờ tôi qua đó.”
Tôi cùng cô giúp việc đi tới phòng khách.
Vừa đi qua, liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang ngồi trên ghế.
Hôm nay mới gặp qua.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Anh tới làm gì?”
Người tới, chính là Lý Trọng Mạnh!
Lý Trọng Mạnh vốn dĩ đang uống trà, nghe tôi tới, lập tức bỏ cốc trà trên tay xuống, đứng lên, nói với tôi, “Tiểu Điệp, anh có mấy câu muốn nói với em.”
“Xin lỗi, ngài Lý, năm đó anh định đem chuyện của tôi để làm tài liệu đen cho mình, chúng ta đã không còn gì để nói.”
Tôi lạnh lùng đáp.
Chuyện đó, ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, Lý Hào Kiệt vì ép chuyện đó xuống, suýt nữa đã phải trả giá bằng mạng sống.
Tôi đến bây giờ cũng không dám nghĩ, nếu như hôm đó tôi không xuống núi, hoặc tôi không dẫn Lý Hào Kiệt xuống núi, hậu quả sẽ như thế nào.
“Tiểu Điệp, anh biết sai rồi.” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trong ánh mắt còn có vài phần cầu xin, “Người thì sẽ phạm sai lầm, nhưng lần này, anh thật sự biết sai rồi, anh nhận ra anh thật sự không thể để mất em.”
“Phải không?” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, không có ý định ngồi xuống nói chuyện với anh ta, chỉ hỏi, “Năm ấy lúc anh hại Mộc Lan mất một chân, cũng cảm thấy mình sai sao?”
Lúc tôi nói đến Mộc Lan, nói đến chuyện này, con ngươi của Lý Trọng Mạnh bỗng nhiên hơi nheo lại.
Người anh ta cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phải mất một thời gian dài mới nói, "Nhắc cô ấy làm gì?"
“Làm gì? Mười mấy năm thanh xuân của chị Mộc đều cho anh, vì anh còn mất đi một chân, còn anh thì sao? Anh cho chị ấy cái gì?!” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, “Anh luôn miệng nói anh không thể để mất tôi? Anh không thể để mất tôi sao? Có phải anh biết tôi và Lý Hào Kiệt lại tốt đẹp, vì vậy muốn quay lại cướp đồ?”
Tôi cũng không giấu được Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông này quá lợi hại, chuyện anh ta muốn, cho dù tôi có giấu, anh ta cũng sẽ biết.
“Trong mắt em, anh là người như vậy sao?” Lý Trọng Mạnh đứng ở đó.
Ánh sáng trong phòng khách lờ mờ, chiếu vào mặt người đàn ông. Tôi không biết có phải vì tôi đã lâu rồi không thấy anh ta, bây giờ nhìn qua chỉ cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông đó đã già đi rất nhiều.
Dường như hoàn toàn không có phong thái của ngày trước.
Tôi hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải? Lý Trọng Mạnh, anh nghĩ lại đi, anh đã làm chuyện gì với tôi, anh còn hy vọng tôi nghĩ thế nào về anh?”
Lúc trước cảm thấy Lý Trọng Mạnh khá tốt, nhưng mà anh ta đã làm gì?!
Mặc dù tôi lại tuyệt vọng lần nữa, nhưng cuối cùng lúc tôi muốn cùng ta ta đi hết quãng đường này, anh ta lại vượt quá giới hạn với Tề Lam.
Lý Trọng Mạnh tiến lên một bước.
Tôi dứt khoát lùi lại một bước. Lý Trọng Mạnh thấy tôi như thế vậy, không khỏi cười khổ một cái, "Tiểu Điệp,trước kia anh thật sự biết sai rồi, gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa việc anh làm, không chỉ để anh che giấu tài liệu đen, anh cũng đang giúp em.”
“Giúp tôi?”
“Đúng vậy, những điều mà anh làm, em nghĩ rằng chỉ có nhà họ Lý thiệt hại thôi sao? Nhà họ Thời,nhà họ Lâm bị ảnh hưởng cũng không kém nhà họ Lý, đặc biệt là ông chủ của nhà họ Thời, tư tưởng bảo thủ vô cùng, chuyện này đột nhiên xảy ra, lúc ông ta ở nhà không có lấy một hơi thở, đưa tới bệnh viện Thánh Tâm, tim đã ngừng đập. Bọn anh cấp cứu mấy tiếng mới cứu được, nhưng mà bây giờ chỉ là một người thực vật.
Còn nhà họ Lâm à? Hôn nhân của cha em và Cung Văn vì chuyện này cũng khốn đốn, về Lâm Tuyền, cũng bị đả kích nghiêm trọng, em nghĩ anh đang lợi dụng em, thật ra, anh đang giúp em!”
Lý Trọng Mạnh nói từng câu từng chữ.
Tôi đứng ở đó, nhìn anh ta, nhất thời không biết nói gì.
Lúc đó sau khi xảy ra chuyện, tất cả sự chú ý của tôi đều đặt ở nhà họ Nhà họ Lý, căn bản không bận tâm hai nhà đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra, Nhà họ Thời, Nhà họ Lâm, xảy ra những chuyện này.
“Anh đang giúp em trả thù bọn họ.” Lý Trọng Mạnh lại bổ sung một câu.
Lúc anh ta nói ra câu này, cuối cùng tôi cũng phản ứng.
Tôi lắc đầu, “ không phải, anh không phải đang giúp tôi báo thù bọn họ! Anh đang tự cảm động chính mình, đang khiến anh tự tha thứ cho những gì bản thân đã làm.”
Lý Trọng Mạnh luôn như vậy, tự mình làm rồi lại tự cảm động.
Lý Trọng Mạnh đứng ở đó, hôm nay anh ta đeo kính, ánh mắt không còn công kích như mọi khi, con người sâu thẳm, “Bọn họ làm hại em, làm hại người anh yêu, vì vậy anh phải trả thù bọn họ, có gì sai sao?”
Ngữ khí của người đàn ông kiên định.
Dường như cảm thấy bản thân không hề làm sai gì cả.
Có lẽ chuyện này thật sự là do hai nhà đó tự gieo gió gặp bão.
Tôi nghe những lời của người đàn ông, không nhịn được cười khẩy, “Yêu tôi? Anh có thể nói cho tôi biết, anh ưu tú như vậy, tôi lại tầm thường không thể nào tầm thường hơn, anh rốt cuộc yêu cái gì ở tôi?”
Có lẽ Lý Hào Kiệt yêu tôi, là vì chuyện của năm đó.
Vậy thì Lý Trọng Mạnh hoàn toàn không có lí do.
Tôi không tin, anh ta có thể trả lời được nguyên do!
Lý Trọng Mạnh nghe xong, tay vẫn đang siết chặt mới thả lỏng một chút, khóe miệng cong lên, nụ cười rất đẹp còn dịu dàng, “Yêu một người, không cần lý do, nếu như có lý do, vậy thì không phải yêu, là có mục đích tiếp cận.”
Lý Trọng Mạnh chầm chầm nói xong, ánh măt nhìn tôi, chứa đựng sự dịu dàng.
“Anh yêu tôi, tôi cũng không nhất thiết phải yêu anh.”
Tôi trả lời.
Người đàn ông nghe những lời của tôi, nụ cười càng nhạt, “Lúc trước anh thừa nhận, không có em cũng không sao, vì vậy mới để em đi, nhưng mấy ngày nay, anh mới phát hiện, không có em, không được.”
Lúc Lý Trọng Mạnh nói “không được”, đặc biệt tăng thêm âm điệu.
Lời của anh ta, đột nhiên khiến tôi buồn cười, tôi đi tới trước mặt Lý Trọng Mạnh, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi với anh giống nhau, tôi không có Lý Hào Kiệt thì không được.”
“Em ở bên cạnh anh ấy, chỉ làm liên lụy anh ấy, em cho rằng Lâm Tuyền là người phụ nữ đơn giản sao? Bây giờ chân Lý Hào Kiệt có vấn đề, cô ấy tạm thời rút lui, nhưng nếu có một ngày Lý Hào Kiệt có thể đứng lên được, cô ấy sẽ không để yên đâu.”
Nghe những lời của Lý Trọng Mạnh, tôi đặt tay lên trước ngực, nghiêng đầu nhìn anh ta, “Anh rất hiểu Lâm Tuyền nhỉ, chuyện bắt cóc năm đó, cũng là do hai người liên thủ.”
Chuyện này, tôi đã muốn hỏi từ sớm.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, con ngươi trong suốt thu lại, gật gật đầu, một chút cũng không giấu diếm nói với tôi, “Phải.”
“Ngài Lý, anh và cô ta tính toán với tôi như vậy, dựa vào đâu mà cho rằng, tôi sẽ ở bên cạnh anh? Tôi nhìn rất ngốc sao?”
Tôi không phải người khoan dung như vậy.
Nhưng mà, chuyện đó, ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, sao tôi có thể chọn Lý Trọng Mạnh?
Người đàn ông không hề bất ngờ, cũng tiến về phía trước một bước, cúi đầu nhìn tôi, “Nhưng nếu như em xảy ra chuyện, anh ta bây giờ không bảo vệ được em, còn anh thì có thể.”
Tôi nhìn cô giúp việc, bình thường mà nói, chỉ có người quen, bọn họ mới cho vào.
Tôi ở thi trấn Tô mấy năm, đều là an phận đi theo Mưu Đạo Sinh học tập, căn bản quen biết không bao nhiêu người.
Mưu Lan Tích là người bệnh, tôi sợ tôi từ chối gặp người này, bà sẽ nghĩ nhiều.
Do dự một lát, mới nói: “Được, bây giờ tôi qua đó.”
Tôi cùng cô giúp việc đi tới phòng khách.
Vừa đi qua, liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang ngồi trên ghế.
Hôm nay mới gặp qua.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Anh tới làm gì?”
Người tới, chính là Lý Trọng Mạnh!
Lý Trọng Mạnh vốn dĩ đang uống trà, nghe tôi tới, lập tức bỏ cốc trà trên tay xuống, đứng lên, nói với tôi, “Tiểu Điệp, anh có mấy câu muốn nói với em.”
“Xin lỗi, ngài Lý, năm đó anh định đem chuyện của tôi để làm tài liệu đen cho mình, chúng ta đã không còn gì để nói.”
Tôi lạnh lùng đáp.
Chuyện đó, ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, Lý Hào Kiệt vì ép chuyện đó xuống, suýt nữa đã phải trả giá bằng mạng sống.
Tôi đến bây giờ cũng không dám nghĩ, nếu như hôm đó tôi không xuống núi, hoặc tôi không dẫn Lý Hào Kiệt xuống núi, hậu quả sẽ như thế nào.
“Tiểu Điệp, anh biết sai rồi.” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trong ánh mắt còn có vài phần cầu xin, “Người thì sẽ phạm sai lầm, nhưng lần này, anh thật sự biết sai rồi, anh nhận ra anh thật sự không thể để mất em.”
“Phải không?” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, không có ý định ngồi xuống nói chuyện với anh ta, chỉ hỏi, “Năm ấy lúc anh hại Mộc Lan mất một chân, cũng cảm thấy mình sai sao?”
Lúc tôi nói đến Mộc Lan, nói đến chuyện này, con ngươi của Lý Trọng Mạnh bỗng nhiên hơi nheo lại.
Người anh ta cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phải mất một thời gian dài mới nói, "Nhắc cô ấy làm gì?"
“Làm gì? Mười mấy năm thanh xuân của chị Mộc đều cho anh, vì anh còn mất đi một chân, còn anh thì sao? Anh cho chị ấy cái gì?!” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, “Anh luôn miệng nói anh không thể để mất tôi? Anh không thể để mất tôi sao? Có phải anh biết tôi và Lý Hào Kiệt lại tốt đẹp, vì vậy muốn quay lại cướp đồ?”
Tôi cũng không giấu được Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông này quá lợi hại, chuyện anh ta muốn, cho dù tôi có giấu, anh ta cũng sẽ biết.
“Trong mắt em, anh là người như vậy sao?” Lý Trọng Mạnh đứng ở đó.
Ánh sáng trong phòng khách lờ mờ, chiếu vào mặt người đàn ông. Tôi không biết có phải vì tôi đã lâu rồi không thấy anh ta, bây giờ nhìn qua chỉ cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông đó đã già đi rất nhiều.
Dường như hoàn toàn không có phong thái của ngày trước.
Tôi hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải? Lý Trọng Mạnh, anh nghĩ lại đi, anh đã làm chuyện gì với tôi, anh còn hy vọng tôi nghĩ thế nào về anh?”
Lúc trước cảm thấy Lý Trọng Mạnh khá tốt, nhưng mà anh ta đã làm gì?!
Mặc dù tôi lại tuyệt vọng lần nữa, nhưng cuối cùng lúc tôi muốn cùng ta ta đi hết quãng đường này, anh ta lại vượt quá giới hạn với Tề Lam.
Lý Trọng Mạnh tiến lên một bước.
Tôi dứt khoát lùi lại một bước. Lý Trọng Mạnh thấy tôi như thế vậy, không khỏi cười khổ một cái, "Tiểu Điệp,trước kia anh thật sự biết sai rồi, gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa việc anh làm, không chỉ để anh che giấu tài liệu đen, anh cũng đang giúp em.”
“Giúp tôi?”
“Đúng vậy, những điều mà anh làm, em nghĩ rằng chỉ có nhà họ Lý thiệt hại thôi sao? Nhà họ Thời,nhà họ Lâm bị ảnh hưởng cũng không kém nhà họ Lý, đặc biệt là ông chủ của nhà họ Thời, tư tưởng bảo thủ vô cùng, chuyện này đột nhiên xảy ra, lúc ông ta ở nhà không có lấy một hơi thở, đưa tới bệnh viện Thánh Tâm, tim đã ngừng đập. Bọn anh cấp cứu mấy tiếng mới cứu được, nhưng mà bây giờ chỉ là một người thực vật.
Còn nhà họ Lâm à? Hôn nhân của cha em và Cung Văn vì chuyện này cũng khốn đốn, về Lâm Tuyền, cũng bị đả kích nghiêm trọng, em nghĩ anh đang lợi dụng em, thật ra, anh đang giúp em!”
Lý Trọng Mạnh nói từng câu từng chữ.
Tôi đứng ở đó, nhìn anh ta, nhất thời không biết nói gì.
Lúc đó sau khi xảy ra chuyện, tất cả sự chú ý của tôi đều đặt ở nhà họ Nhà họ Lý, căn bản không bận tâm hai nhà đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra, Nhà họ Thời, Nhà họ Lâm, xảy ra những chuyện này.
“Anh đang giúp em trả thù bọn họ.” Lý Trọng Mạnh lại bổ sung một câu.
Lúc anh ta nói ra câu này, cuối cùng tôi cũng phản ứng.
Tôi lắc đầu, “ không phải, anh không phải đang giúp tôi báo thù bọn họ! Anh đang tự cảm động chính mình, đang khiến anh tự tha thứ cho những gì bản thân đã làm.”
Lý Trọng Mạnh luôn như vậy, tự mình làm rồi lại tự cảm động.
Lý Trọng Mạnh đứng ở đó, hôm nay anh ta đeo kính, ánh mắt không còn công kích như mọi khi, con người sâu thẳm, “Bọn họ làm hại em, làm hại người anh yêu, vì vậy anh phải trả thù bọn họ, có gì sai sao?”
Ngữ khí của người đàn ông kiên định.
Dường như cảm thấy bản thân không hề làm sai gì cả.
Có lẽ chuyện này thật sự là do hai nhà đó tự gieo gió gặp bão.
Tôi nghe những lời của người đàn ông, không nhịn được cười khẩy, “Yêu tôi? Anh có thể nói cho tôi biết, anh ưu tú như vậy, tôi lại tầm thường không thể nào tầm thường hơn, anh rốt cuộc yêu cái gì ở tôi?”
Có lẽ Lý Hào Kiệt yêu tôi, là vì chuyện của năm đó.
Vậy thì Lý Trọng Mạnh hoàn toàn không có lí do.
Tôi không tin, anh ta có thể trả lời được nguyên do!
Lý Trọng Mạnh nghe xong, tay vẫn đang siết chặt mới thả lỏng một chút, khóe miệng cong lên, nụ cười rất đẹp còn dịu dàng, “Yêu một người, không cần lý do, nếu như có lý do, vậy thì không phải yêu, là có mục đích tiếp cận.”
Lý Trọng Mạnh chầm chầm nói xong, ánh măt nhìn tôi, chứa đựng sự dịu dàng.
“Anh yêu tôi, tôi cũng không nhất thiết phải yêu anh.”
Tôi trả lời.
Người đàn ông nghe những lời của tôi, nụ cười càng nhạt, “Lúc trước anh thừa nhận, không có em cũng không sao, vì vậy mới để em đi, nhưng mấy ngày nay, anh mới phát hiện, không có em, không được.”
Lúc Lý Trọng Mạnh nói “không được”, đặc biệt tăng thêm âm điệu.
Lời của anh ta, đột nhiên khiến tôi buồn cười, tôi đi tới trước mặt Lý Trọng Mạnh, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi với anh giống nhau, tôi không có Lý Hào Kiệt thì không được.”
“Em ở bên cạnh anh ấy, chỉ làm liên lụy anh ấy, em cho rằng Lâm Tuyền là người phụ nữ đơn giản sao? Bây giờ chân Lý Hào Kiệt có vấn đề, cô ấy tạm thời rút lui, nhưng nếu có một ngày Lý Hào Kiệt có thể đứng lên được, cô ấy sẽ không để yên đâu.”
Nghe những lời của Lý Trọng Mạnh, tôi đặt tay lên trước ngực, nghiêng đầu nhìn anh ta, “Anh rất hiểu Lâm Tuyền nhỉ, chuyện bắt cóc năm đó, cũng là do hai người liên thủ.”
Chuyện này, tôi đã muốn hỏi từ sớm.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, con ngươi trong suốt thu lại, gật gật đầu, một chút cũng không giấu diếm nói với tôi, “Phải.”
“Ngài Lý, anh và cô ta tính toán với tôi như vậy, dựa vào đâu mà cho rằng, tôi sẽ ở bên cạnh anh? Tôi nhìn rất ngốc sao?”
Tôi không phải người khoan dung như vậy.
Nhưng mà, chuyện đó, ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, sao tôi có thể chọn Lý Trọng Mạnh?
Người đàn ông không hề bất ngờ, cũng tiến về phía trước một bước, cúi đầu nhìn tôi, “Nhưng nếu như em xảy ra chuyện, anh ta bây giờ không bảo vệ được em, còn anh thì có thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.