Chương 112: Chọn một trong hai
Nhược Thủy Lưu Ly
02/02/2017
Editor: demcodon
Hoàng Vũ Mặc cũng làm mặt lạnh đến: "Phong Lăng Hề!" Mặc dù nàng không giống như lúc trước nhằm vào Phong Lăng Hề như vậy nhưng lời này của Phong Lăng Hề xác thực quá đáng, không chút nào cân nhắc đến tâm tình của Hoàng Ngọc Ngạn.
Minh Tuyên cũng nổi giận, bất chấp thân phận lớn tiếng nói: "Nhàn vương điện hạ, cho dù ngài không thích điện hạ cũng không thể sỉ nhục y như vậy, ngài rõ ràng đã nhìn thân thể của điện hạ nhưng bây giờ lại không muốn nhận, đây rõ ràng là hành vi tiểu nhân mà!"
Phong Lăng Hề không khỏi cười lạnh, đây là rất sợ người khác không nghe được đúng không? Cô nhìn qua đúng là rất tốt cho người trêu chọc hay sao?
Thuốc mê Hoàng cung đại nội là ai hạ? Người dẫn cô vào gian phòng đó là người bên cạnh ai?
Hoàng Ngọc Ngạn vốn là lo lắng y thuật của Phong Lăng Hề quá tốt, nếu như hắn giả bộ bất tỉnh sẽ bị nàng phát hiện cho nên mới phải uống thuốc mê vào, nhưng không nghĩ ngược lại khóe quá hóa vụng, càng lộ ra nhiều kẽ hở.
Phong Lăng Hề lúc này là thật sự nổi giận, sự khoan dung của cô giống như làm cho người ngộ nhận là cô rất dễ bắt nạt.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ở trong lòng bàn tay của Vân Tư Vũ, động viên cơn giận của hắn cũng để cho mình bình tĩnh lại, nhếch nhếch môi tà mị cười nói: "Bản vương nhìn thấy thân thể điện hạ nhà ngươi, cũng nói điện hạ nhà ngươi chỉ là trúng thuốc mê cũng không lo ngại; còn hắn tại sao lại trúng thuốc mê, sau khi trúng thuốc mê đã xảy ra chuyện gì bản vương không quan tâm, cũng không đi suy đoán. Bất quá bây giờ nhìn các ngươi hao hết tâm tư muốn đổ thừa trên người bản vương như vậy thật là làm cho người không thể không hoài nghi các ngươi không phải là muốn cho bản vương đến đeo nỗi oan ức này chứ, đáng tiếc bản vương không phải có thể mặc người bắt bí, càng sẽ không thay người nuôi hài tử!"
Lời này rõ ràng đang ám chỉ, không, phải nói đã là công khai, rõ ràng chính là nói Hoàng Ngọc Ngạn mất trong sạch, cho nên mới vội vàng đổ tội cho nàng, muốn san bằng tất cả những thứ này.
Không ít người cũng không nhịn được nhíu mày, danh tiếng của nam tử quan trọng biết bao. Lời này của Phong Lăng Hề cũng quá mức một chút, cho dù sự thật đúng như lời nàng nói, nàng cũng không nên nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cũng không ít người cười trên sự đau khổ của người khác. Âu Dương Lăng Ca tức giận xong lại chạy tới xem trò vui đối với tình cảnh hiện tại đặc biệt là thoả mãn. Hoàng Ngọc Ngạn ngấp nghé Phong Lăng Hề điểm này cũng đủ cho hắn chán ghét y!
Mà mắt thấy Phong Lăng Hề không kiêng dè chút nào thân phận của Hoàng Ngọc Ngạn, điều này cũng làm cho Mộ Dung Cầm có một chút ý nghĩ. Phong Lăng Hề đây rõ ràng là hoàn toàn không có để cho Hoàng Vũ Hiên ở trong mắt.
Mộ Dung Cầm nhìn xem không có ý tốt và Âu Dương Lăng Ca cười trên sự đau khổ của người khác. Tô Văn nhíu chặt lông mày, trong lòng đối với Hoàng Ngọc Ngạn cũng có chút ý kiến. Vị Hoàng tử điện hạ này thật sự là quá không biết nặng nhẹ, gây ra chuyện như vậy là muốn cho người của nước Phượng Thiên trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu sao? Cho dù không thèm để ý thanh danh của mình cũng nên suy tính một chút thể diện của nước Hoàng Vũ chứ.
Có lẽ là Hoàng Ngọc Ngạn không phải là không có nghĩ tới những thứ này, hắn vốn là mượn cơ hội này để cho Phong Lăng Hề không cách nào từ chối hắn. Nhưng mà lại không nghĩ rằng Phong Lăng Hề không nể mặt mũi như vậy, không thèm để ý danh tiếng hắn đường đường là Hoàng tử điện hạ, càng không thèm để ý đến mắt mặt nước Hoàng Vũ, tình nguyện mang chuyện làm lớn lên.
"Nàng..." Toàn thân Hoàng Ngọc Ngạn run rẩy. Nếu như không phải Minh Tuyên đỡ hắn thì phỏng đoán đã đứng không vững. Nàng rõ ràng nói với hắn như vậy, nàng cứ như vậy chướng mắt hắn, coi như là phá huỷ hắn cũng không muốn cưới hắn, nàng tại sao có thể vô tình như vậy chứ?
Sắc mặt của Hoàng Vũ Mặc đã âm trầm lại, tức giận nói: "Phong Lăng Hề, bắt nạt một nam tử như vậy ngươi còn là nữ nhân hay không?"
Hoàng Vũ Mặc không giống như Hoàng Vũ Hiên, ở trong lòng Hoàng Vũ Hiên thì trọng lượng của Phong Lăng Hề không thể nhẹ hơn Hoàng Ngọc Ngạn. Cho nên nàng sẽ không thiên vị ai, đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Thế nhưng Ninh vương điện hạ lại không giống như vậy, rõ ràng là càng thân thiết hơn với Hoàng Ngọc Ngạn, đối với chuyện này nàng tự nhiên là nghiêng về phía đệ đệ của mình. Huống hồ mặc kệ để ai tới nói chuyện này chịu thiệt cũng là nam tử. Phong Lăng Hề vốn là nên phụ trách, nếu không Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù là Hoàng tử, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được một người tốt, gả đi chỉ sợ cũng sẽ không dễ chịu.
Không nghĩ tới Phong Lăng Hề không chỉ không muốn chịu trách nhiệm, bây giờ ngược lại nói ra những lời như vậy. Đây là muốn hoàn toàn phá huỷ cuộc sống của Hoàng Ngọc Ngạn, Ninh vương điện hạ nếu như không tức giận mới là lạ!
Vân Tư Vũ hừ mỉa nói: "Là có người tự rước lấy nhục chứ!" Hề là của hắn, thường là cướp với hắn đều không phải là người tốt.
Minh Tuyên thấy Hoàng Ngọc Ngạn khổ sở như vậy cũng không khỏi đỏ cả hốc mắt, tức giận nói: "Hành vi của Nhàn vương điện hạ như vậy sẽ không sợ người chế nhạo ư?" Minh Tuyên đi theo Hoàng Ngọc Ngạn là tiểu thị ở bên cạnh lâu nhất, tự nhiên càng thêm tận tâm hơn những người khác.
"Bản vương lưu lạc tới mức bị người bức hôn đã đủ làm cho người chế nhạo rồi." Nói xong liếc mắt một cái nhìn về Duẫn Thiểu Thiên ở một bên yên lặng xem kịch vui.
Biểu hiện trên mặt của Duẫn Thiểu Thiên vừa thu lại khoát tay nói: "Vương gia không cần để ý đến ta."
Đúng lúc này một giọng nói mềm mại vang lên: "Ta không muốn hầu cha... các ngươi đều là người xấu..."
Bánh bao nhỏ trợn tròn mắt, căm tức nhìn Hoàng Ngọc Ngạn và Hoàng Vũ Mặc.
"Hử... Sơ Tuyết..." Hoàng Vũ Mặc mặc dù tức giận hình vi của Phong Lăng Hề nhưng đối mặt với bánh bao nhỏ lại có chút luống cuống tay chân, còn có chút oan ức. Nàng là tỷ tỷ, đệ đệ bị người bắt nạt đương nhiên phải lấy lại công đạo, làm sao lại thành người xấu chứ?
Bánh bao nhỏ leo xuống từ trên người của Khởi Vân, loạng choạng đi tới trước mặt Hoàng Ngọc Ngạn, đưa tay đẩy hắn: "Chán ghét, tránh ra!"
Bánh bao nhỏ muốn đẩy Hoàng Ngọc Ngạn cũng là không thể, nhưng móng vuốt nhỏ của bánh bao nhỏ vẫn có chút lực sức lực; đẩy không ngã nhưng nhéo phải đau, nhào tới trên đùi của Hoàng Ngọc Ngạn đẩy một hồi. Sau khi không có hiệu quả thì tàn nhẫn nhéo hắn một cái.
Đối với bại hoại làm hại mẫu thân và phụ thân đều mất hứng thì không cần hạ thủ lưu tình!
Hoàng Ngọc Ngạn đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, đau đớn trên đùi làm cho hắn theo bản năng đá chân. Bánh bao nhỏ hơi lớn một chút nhưng làm sao có thể so với sức mạnh hắn mất khống chế chứ.
Cũng may Phong Lăng Hề nhanh tay lẹ mắt bắt được bánh bao nhỏ, có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm.
Hoàng Vũ Mặc nhìn bánh bao nhỏ bị đá bay ra ngoài cũng dọa cho phát sợ, thấy nó không có chuyện gì mới trầm mặt nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn: "Ngọc Ngạn!"
Hoàng Ngọc Ngạn thấy sắc mặt của Phong Lăng Hề âm trầm, ngay cả trong mắt của Hoàng Vũ Mặc đều mang theo trách cứ không khỏi đỏ cả hốc mắt; rõ ràng là Phong Sơ Tuyết nhéo hắn, sao lại giống như thành lỗi của hắn?
Nhìn dáng vẻ oan ức của Hoàng Ngọc Ngạn, Hoàng Vũ Mặc có chút nhẹ dạ. Thế nhưng bánh bao nhỏ nhìn qua càng thêm oan ức, mím miệng quẹt mũi nói: "Hầu cha quả nhiên đều là người xấu ác độc... chuyên ngược đãi bánh bao nhỏ..."
Lúc này, Vân Tư Vũ trước một khắc còn yên tĩnh quỷ dị, đột nhiên lại xù lông vọt tới trước mặt Hoàng Ngọc Ngạn cho hắn một cái tát vang dội, tức giận nói: "Hoàng tử ghê gớm thật! Đưa tới cửa thì nhất định phải nhận đúng không? Còn dám bắt nạt bánh bao nhỏ nhà ta, thật sự cho rằng bản Vương quân dễ ức hiếp?"
Bánh bao nhỏ trước đây thiếu chút nữa có chuyện đã làm hại Vân Tư Vũ căng thẳng không thôi. Bây giờ lại thiếu chút nữa ở dưới mí mắt hắn bị thương, Vân Tư Vũ nào còn bình tĩnh được nữa!
"Điện hạ..." Minh Tuyên kinh ngạc kêu thành tiếng, mọi người đều thấy được chỉ thấy trên mặt Hoàng tử Ngọc Ngạn xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi, nửa bên mặt nhanh chóng sưng lên, có thể thấy được Vân Tư Vũ xuống tay thật độc ác.
Hoàng Vũ Mặc đã muốn nổi điên, cảm thấy cực kỳ đau đầu. Trong lòng nàng thật sự cũng không muốn Hoàng Ngọc Ngạn sẽ có quan hệ dính dáng đến Phong Lăng Hề, nhưng một mực Hoàng Ngọc Ngạn bị Phong Lăng Hề nhìn thân thể. Thế nhưng hiện tại tình huống như thế, bức bách Phong Lăng Hề cũng vô dụng. Hoàng Vũ Mặc nhìn Hoàng Ngọc Ngạn bị đánh rồi trừng mắt nhìn Vân Tư Vũ, kết quả đổi lấy ánh mặt lạnh của Phong Lăng Hề và bánh bao nhỏ trợn lên giận dữ nhìn nàng.
Kỳ thật Ninh vương điện hạ bị kẹp ở giữa mới là người khó khăn nhất!
Hoàng Ngọc Ngạn cắn môi, cảm giác được những tầm mắt kia rơi ở trên người hắn, cảm thấy rất là khuất nhục. Nhưng mà hắn rơi vào tình trạng này lại không có được chút nào thương tiếc của Phong Lăng Hề.
Phong Lăng Hề không một chút nào quan tâm Hoàng Ngọc Ngạn làm sao, chỉ là kéo Vân Tư Vũ vào trong ngực nhìn bàn tay hắn ửng đỏ, đưa tay xoa xoa: "Giận đến hồ đồ rồi?"
Vân Tư Vũ đúng là giận đến hồ đồ rồi, hắn thật sự căn bản không cần lấy phương thức thô bạo như thế. Một nam tử yếu ớt ở trước mặt hắn thật đúng là không tính là cái gì, hắn tùy tiện phất tay một cái đều có thể giết chết hắn, sao lại dùng cách thê thảm như thế làm cho tay mình đều đánh đỏ.
Vân Tư Vũ mím mím môi: "Đau..."
Phong Lăng Hề nắm tay hắn hôn một cái, sau đó bánh bao nhỏ trong lòng cô cũng tới tham gia trò vui, cầm lấy tay Vân Tư Vũ để tới bên miệng thổi: "Phụ thân không đau..."
Mọi người không nói lời nào mà nhìn người một nhà ấm áp này, nhìn lại một chút Hoàng tử Ngọc Ngạn bị đánh đột nhiên cảm thấy rất là đồng tình, nhà người ta hạnh phúc như vậy hắn tạo sao nhất định phải đi phá hoại chứ?
Không biết có phải là quá tức giận hay không mà Hoàng Ngọc Ngạn đột nhiên nộ khí công tâm*. Cũng may có Minh Tuyên đỡ hắn: "Điện hạ..."
(*Nộ khí công tâm là vì đau khổ, tức giận mà hôn mê ngất xỉu.)
Hoàng Vũ Mặc sốt ruột nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn, lại đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề lại thật giống như không nhìn thấy vậy, không có một chút nào đồng tình, ngược lại cảnh cáo nói: "Lần này cứ như vậy quên đi, lần sau ta không ngại để cho người chảy chút máu đâu."
Hoàng Vũ Mặc chống lại tầm mắt lạnh lẽo của nàng ta, hiểu rõ nàng không phải nói giả cho nên Phong Lăng Hề dễ dàng tha thứ cho Hoàng Ngọc Ngạn đã đến ranh giới cuối cùng.
Hoàng Vũ Mặc cũng không phải đứa ngốc, trước đây nghe nói Hoàng Ngọc Ngạn bị Phong Lăng Hề nhìn thân thể thì vội vàng. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại lời nói của Phong Lăng Hề nàng cũng ý thức được một chút gì đó.
Mặc dù biết Phong Lăng Hề không có ý đồ kia với Hoàng Ngọc Ngạn nhưng mặc dù là dưới tình thế cấp bách Hoàng Ngọc Ngạn bị nàng ta nhìn thân thể thì Phong Lăng Hề cũng nên phụ trách. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, chỉ sợ không phải dưới tình thế cấp bách bất ngờ, có tiểu thị hầu hạ hoàn toàn có thể trước tiên giúp Ngọc Ngạn mặc quần áo tử tế thì làm sao sẽ bị nhìn chứ?
Hoàng Vũ Mặc liếc nhìn hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt Hoàng Ngọc Ngạn không khỏi thở dài. Ngọc Ngạn làm sao cứ không chết lòng như thế, trong kinh thành tuấn kiệt không ít sao lại cứ một mực nhận định nữ nhân máu lạnh Phong Lăng Hề này chứ?
Phong Lăng Hề đưa tay ôm Vân Tư Vũ lắc lắc, trên mặt tia lạnh lẽo đã không còn, cười nói: "Đừng tức giận, tức giận rồi đau lòng lại là ta."
Vân Tư Vũ nhìn nàng một cái, có chút oán niệm nói: "Đều do nàng trưởng thành như vậy." Hắn cảm giác khắp nơi đều có uy hiếp.
Phong Lăng Hề nhắm thẳng cọ vào bên trong cổ của hắn gật đầu nói: "Là ta không phải, nếu không để cho chàng cào một hồi?"
Mọi người thấy tình cảnh này không khỏi cảm thán, hoàn toàn là đối xử khác nhau mà! Trong lúc nhất thời không khỏi càng thêm đồng tình với Hoàng Ngọc Ngạn. Ngươi nói Hoàng tử khỏe mạnh làm sao lại không thể sánh bằng một con thứ không được sủng ái của phủ Tướng quân chứ? Muốn thân phận có thân phận, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài tình có tài tình. Nhưng mà lại đưa tới cửa người ta cũng không muốn, thay đổi là ai cũng đều không cam lòng đi!
Đến bây giờ tất cả mọi người vẫn là không nghĩ ra Nhàn vương điện hạ rốt cuộc tại sao lại sủng ái Nhàn vương quân như vậy.
Vân Dật thu lại tầm mắt từ trên người hai người lại, cưỡng chế đè xuống trong lòng lần nữa bắt đầu một chút không cam lòng. Đến bây giờ nhìn thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ ân ái như vậy hắn vẫn là không nhịn được hâm mộ, thậm chí có chút ghen ghét.
Bất quá hắn cũng là người thông minh, hiện cho tới bây giờ mặc kệ lại hối hận, dù không cam lòng đến đâu đều vô dụng. Nếu là làm ra chuyện gì không nên làm thì sẽ chỉ làm hắn vạn kiếp bất phục. Cho nên hắn chỉ có thể không ngừng nhắc nhở thân phận của hắn bây giờ. Huống hồ Phong Lăng Hề cũng sẽ không thích hắn, nói không chừng trong lòng còn rất ghét hắn, dù sao...
Đưa tay vuốt ve bụng, Vân Dật cố gắng để cho mình thoải mái, hắn chỉ cần bảo vệ tất cả bây giờ nắm giữ là đủ.
Sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca tuy khó coi có điều vẫn tính bình tĩnh. Vân Thiển hừ mỉa trong lòng một tiếng, nhưng cũng không dám lại nói châm chọc Vân Tư Vũ.
Lục Nhã Âm không nhịn được lắc đầu, Hoàng Ngọc Ngạn cố chấp rốt cuộc vẫn là hại chính mình, bây giờ thanh danh của y đều bị hủy. Mặc dù có thân phận Hoàng tử thì người khác cũng không dám nói gì nhưng tương lai chỉ sợ cũng là gả cho người, trong lòng thê chủ y cũng sẽ có một vướng mắc. Hy vọng trải qua chuyện lần này y có thể tỉnh táo một chút mới được, không nên lại u mê không tỉnh.
Trong lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ thân mật thắm thiết thì bánh bao nhỏ trong ngực Phong Lăng Hề kháng nghị, nó sắp bị đè bẹp.
Duẫn Thiểu Thiên lắc đầu, Vương gia và Vương quân cũng thật không sợ dạy hư tiểu công tử mà!
"Mẫu thân..." Hai mắt của bánh bao nhỏ lóe sáng, một bộ dáng chờ đợi khen ngợi.
Phong Lăng Hề giả vờ không hiểu làm cho bánh bao nhỏ không khỏi cuống lên: "Mẫu thân, con giúp ngài đánh đuổi kẻ đáng ghét..."
"Cho nên?"
Bánh bao nhỏ đâm ngón tay oan ức mà nhìn mẫu thân.
Phong Lăng Hề buồn cười đưa nó kín đáo cho Khởi Vân, để nó đi tới chỗ không có ai chơi với tinh tinh.
* * *
Sau khi Hoàng Vũ Mặc cho người đi tìm đại phu trong trang viên đến xem cho Hoàng Ngọc Ngạn thì phát hiện Hoàng Ngọc Ngạn ngất đi là bởi vì bị rắn cắn.
Vừa nhắc tới rắn thì Hoàng Vũ Mặc một cách tự nhiên nghĩ đến bạc băng, lập tức không khỏi rất là căng thẳng, bạc băng độc như vậy cắn một cái hậu quả...
Đại phu vẫn luôn bảo đảm Hoàng Ngọc Ngạn bị cắn không nghiêm trọng, con rắn kia không có độc thì Hoàng Vũ Mặc mới hơi yên lòng. Bất quá rốt cuộc bị cắn một cái vẫn là phải chú ý nghỉ ngơi.
Hoàng Ngọc Ngạn bị bạc băng cắn một cái, mà tiểu hồ ly cũng không rãnh rỗi.
Một đám người đang muốn tản đi thì đột nhiên nghe một tiếng khàn, sau đó chính là thét chói tai.
Tay áo của Vân Thiển đột nhiên bị ngoại lực xé rách, lộ ra tay và cánh tay giấu rất kỹ, nhìn thịt thối muốn ói kia không ít nam tử đều bị kinh sợ kêu ra tiếng dồn dập lui về phía sau, dáng dấp kia giống như Vân Thiển có bệnh truyền nhiễm.
Vân Thiển vốn là hiện tại thân thể không tốt, bất quá là trong lòng có một hơi chống. Bây giờ nhìn ánh mắt những người này căm ghét muốn ói không khỏi nộ khí công tâm, cũng hôn mê bất tỉnh.
Tuy nói Phong Lăng Hề không có động tay với Hoàng Ngọc Ngạn nhưng nàng cũng không có kiên trì tiếp tục để cho người dây dưa. Huống hồ còn chọc cho Vân Tư Vũ tức giận, lại suýt chút nữa làm tổn thương đến bánh bao nhỏ. Mặc dù là bánh bao nhỏ tự mình đi lên động tay trước nhưng ngàn sai vạn sai đều là người khác sai, bánh bao nhỏ bất quá là giúp mẫu thân và phụ thân mà thôi.
Vì vậy Nhàn vương điện hạ viết một phong thư, trực tiếp để cho Nữ hoàng bệ hạ lựa chọn. Một là làm cho Hoàng Ngọc Ngạn lập tức lập gia đình, hai là chờ nhặt xác hắ́n, chọn một trong hai.
Hoàng Vũ Mặc cũng làm mặt lạnh đến: "Phong Lăng Hề!" Mặc dù nàng không giống như lúc trước nhằm vào Phong Lăng Hề như vậy nhưng lời này của Phong Lăng Hề xác thực quá đáng, không chút nào cân nhắc đến tâm tình của Hoàng Ngọc Ngạn.
Minh Tuyên cũng nổi giận, bất chấp thân phận lớn tiếng nói: "Nhàn vương điện hạ, cho dù ngài không thích điện hạ cũng không thể sỉ nhục y như vậy, ngài rõ ràng đã nhìn thân thể của điện hạ nhưng bây giờ lại không muốn nhận, đây rõ ràng là hành vi tiểu nhân mà!"
Phong Lăng Hề không khỏi cười lạnh, đây là rất sợ người khác không nghe được đúng không? Cô nhìn qua đúng là rất tốt cho người trêu chọc hay sao?
Thuốc mê Hoàng cung đại nội là ai hạ? Người dẫn cô vào gian phòng đó là người bên cạnh ai?
Hoàng Ngọc Ngạn vốn là lo lắng y thuật của Phong Lăng Hề quá tốt, nếu như hắn giả bộ bất tỉnh sẽ bị nàng phát hiện cho nên mới phải uống thuốc mê vào, nhưng không nghĩ ngược lại khóe quá hóa vụng, càng lộ ra nhiều kẽ hở.
Phong Lăng Hề lúc này là thật sự nổi giận, sự khoan dung của cô giống như làm cho người ngộ nhận là cô rất dễ bắt nạt.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ở trong lòng bàn tay của Vân Tư Vũ, động viên cơn giận của hắn cũng để cho mình bình tĩnh lại, nhếch nhếch môi tà mị cười nói: "Bản vương nhìn thấy thân thể điện hạ nhà ngươi, cũng nói điện hạ nhà ngươi chỉ là trúng thuốc mê cũng không lo ngại; còn hắn tại sao lại trúng thuốc mê, sau khi trúng thuốc mê đã xảy ra chuyện gì bản vương không quan tâm, cũng không đi suy đoán. Bất quá bây giờ nhìn các ngươi hao hết tâm tư muốn đổ thừa trên người bản vương như vậy thật là làm cho người không thể không hoài nghi các ngươi không phải là muốn cho bản vương đến đeo nỗi oan ức này chứ, đáng tiếc bản vương không phải có thể mặc người bắt bí, càng sẽ không thay người nuôi hài tử!"
Lời này rõ ràng đang ám chỉ, không, phải nói đã là công khai, rõ ràng chính là nói Hoàng Ngọc Ngạn mất trong sạch, cho nên mới vội vàng đổ tội cho nàng, muốn san bằng tất cả những thứ này.
Không ít người cũng không nhịn được nhíu mày, danh tiếng của nam tử quan trọng biết bao. Lời này của Phong Lăng Hề cũng quá mức một chút, cho dù sự thật đúng như lời nàng nói, nàng cũng không nên nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cũng không ít người cười trên sự đau khổ của người khác. Âu Dương Lăng Ca tức giận xong lại chạy tới xem trò vui đối với tình cảnh hiện tại đặc biệt là thoả mãn. Hoàng Ngọc Ngạn ngấp nghé Phong Lăng Hề điểm này cũng đủ cho hắn chán ghét y!
Mà mắt thấy Phong Lăng Hề không kiêng dè chút nào thân phận của Hoàng Ngọc Ngạn, điều này cũng làm cho Mộ Dung Cầm có một chút ý nghĩ. Phong Lăng Hề đây rõ ràng là hoàn toàn không có để cho Hoàng Vũ Hiên ở trong mắt.
Mộ Dung Cầm nhìn xem không có ý tốt và Âu Dương Lăng Ca cười trên sự đau khổ của người khác. Tô Văn nhíu chặt lông mày, trong lòng đối với Hoàng Ngọc Ngạn cũng có chút ý kiến. Vị Hoàng tử điện hạ này thật sự là quá không biết nặng nhẹ, gây ra chuyện như vậy là muốn cho người của nước Phượng Thiên trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu sao? Cho dù không thèm để ý thanh danh của mình cũng nên suy tính một chút thể diện của nước Hoàng Vũ chứ.
Có lẽ là Hoàng Ngọc Ngạn không phải là không có nghĩ tới những thứ này, hắn vốn là mượn cơ hội này để cho Phong Lăng Hề không cách nào từ chối hắn. Nhưng mà lại không nghĩ rằng Phong Lăng Hề không nể mặt mũi như vậy, không thèm để ý danh tiếng hắn đường đường là Hoàng tử điện hạ, càng không thèm để ý đến mắt mặt nước Hoàng Vũ, tình nguyện mang chuyện làm lớn lên.
"Nàng..." Toàn thân Hoàng Ngọc Ngạn run rẩy. Nếu như không phải Minh Tuyên đỡ hắn thì phỏng đoán đã đứng không vững. Nàng rõ ràng nói với hắn như vậy, nàng cứ như vậy chướng mắt hắn, coi như là phá huỷ hắn cũng không muốn cưới hắn, nàng tại sao có thể vô tình như vậy chứ?
Sắc mặt của Hoàng Vũ Mặc đã âm trầm lại, tức giận nói: "Phong Lăng Hề, bắt nạt một nam tử như vậy ngươi còn là nữ nhân hay không?"
Hoàng Vũ Mặc không giống như Hoàng Vũ Hiên, ở trong lòng Hoàng Vũ Hiên thì trọng lượng của Phong Lăng Hề không thể nhẹ hơn Hoàng Ngọc Ngạn. Cho nên nàng sẽ không thiên vị ai, đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Thế nhưng Ninh vương điện hạ lại không giống như vậy, rõ ràng là càng thân thiết hơn với Hoàng Ngọc Ngạn, đối với chuyện này nàng tự nhiên là nghiêng về phía đệ đệ của mình. Huống hồ mặc kệ để ai tới nói chuyện này chịu thiệt cũng là nam tử. Phong Lăng Hề vốn là nên phụ trách, nếu không Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù là Hoàng tử, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được một người tốt, gả đi chỉ sợ cũng sẽ không dễ chịu.
Không nghĩ tới Phong Lăng Hề không chỉ không muốn chịu trách nhiệm, bây giờ ngược lại nói ra những lời như vậy. Đây là muốn hoàn toàn phá huỷ cuộc sống của Hoàng Ngọc Ngạn, Ninh vương điện hạ nếu như không tức giận mới là lạ!
Vân Tư Vũ hừ mỉa nói: "Là có người tự rước lấy nhục chứ!" Hề là của hắn, thường là cướp với hắn đều không phải là người tốt.
Minh Tuyên thấy Hoàng Ngọc Ngạn khổ sở như vậy cũng không khỏi đỏ cả hốc mắt, tức giận nói: "Hành vi của Nhàn vương điện hạ như vậy sẽ không sợ người chế nhạo ư?" Minh Tuyên đi theo Hoàng Ngọc Ngạn là tiểu thị ở bên cạnh lâu nhất, tự nhiên càng thêm tận tâm hơn những người khác.
"Bản vương lưu lạc tới mức bị người bức hôn đã đủ làm cho người chế nhạo rồi." Nói xong liếc mắt một cái nhìn về Duẫn Thiểu Thiên ở một bên yên lặng xem kịch vui.
Biểu hiện trên mặt của Duẫn Thiểu Thiên vừa thu lại khoát tay nói: "Vương gia không cần để ý đến ta."
Đúng lúc này một giọng nói mềm mại vang lên: "Ta không muốn hầu cha... các ngươi đều là người xấu..."
Bánh bao nhỏ trợn tròn mắt, căm tức nhìn Hoàng Ngọc Ngạn và Hoàng Vũ Mặc.
"Hử... Sơ Tuyết..." Hoàng Vũ Mặc mặc dù tức giận hình vi của Phong Lăng Hề nhưng đối mặt với bánh bao nhỏ lại có chút luống cuống tay chân, còn có chút oan ức. Nàng là tỷ tỷ, đệ đệ bị người bắt nạt đương nhiên phải lấy lại công đạo, làm sao lại thành người xấu chứ?
Bánh bao nhỏ leo xuống từ trên người của Khởi Vân, loạng choạng đi tới trước mặt Hoàng Ngọc Ngạn, đưa tay đẩy hắn: "Chán ghét, tránh ra!"
Bánh bao nhỏ muốn đẩy Hoàng Ngọc Ngạn cũng là không thể, nhưng móng vuốt nhỏ của bánh bao nhỏ vẫn có chút lực sức lực; đẩy không ngã nhưng nhéo phải đau, nhào tới trên đùi của Hoàng Ngọc Ngạn đẩy một hồi. Sau khi không có hiệu quả thì tàn nhẫn nhéo hắn một cái.
Đối với bại hoại làm hại mẫu thân và phụ thân đều mất hứng thì không cần hạ thủ lưu tình!
Hoàng Ngọc Ngạn đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, đau đớn trên đùi làm cho hắn theo bản năng đá chân. Bánh bao nhỏ hơi lớn một chút nhưng làm sao có thể so với sức mạnh hắn mất khống chế chứ.
Cũng may Phong Lăng Hề nhanh tay lẹ mắt bắt được bánh bao nhỏ, có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm.
Hoàng Vũ Mặc nhìn bánh bao nhỏ bị đá bay ra ngoài cũng dọa cho phát sợ, thấy nó không có chuyện gì mới trầm mặt nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn: "Ngọc Ngạn!"
Hoàng Ngọc Ngạn thấy sắc mặt của Phong Lăng Hề âm trầm, ngay cả trong mắt của Hoàng Vũ Mặc đều mang theo trách cứ không khỏi đỏ cả hốc mắt; rõ ràng là Phong Sơ Tuyết nhéo hắn, sao lại giống như thành lỗi của hắn?
Nhìn dáng vẻ oan ức của Hoàng Ngọc Ngạn, Hoàng Vũ Mặc có chút nhẹ dạ. Thế nhưng bánh bao nhỏ nhìn qua càng thêm oan ức, mím miệng quẹt mũi nói: "Hầu cha quả nhiên đều là người xấu ác độc... chuyên ngược đãi bánh bao nhỏ..."
Lúc này, Vân Tư Vũ trước một khắc còn yên tĩnh quỷ dị, đột nhiên lại xù lông vọt tới trước mặt Hoàng Ngọc Ngạn cho hắn một cái tát vang dội, tức giận nói: "Hoàng tử ghê gớm thật! Đưa tới cửa thì nhất định phải nhận đúng không? Còn dám bắt nạt bánh bao nhỏ nhà ta, thật sự cho rằng bản Vương quân dễ ức hiếp?"
Bánh bao nhỏ trước đây thiếu chút nữa có chuyện đã làm hại Vân Tư Vũ căng thẳng không thôi. Bây giờ lại thiếu chút nữa ở dưới mí mắt hắn bị thương, Vân Tư Vũ nào còn bình tĩnh được nữa!
"Điện hạ..." Minh Tuyên kinh ngạc kêu thành tiếng, mọi người đều thấy được chỉ thấy trên mặt Hoàng tử Ngọc Ngạn xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi, nửa bên mặt nhanh chóng sưng lên, có thể thấy được Vân Tư Vũ xuống tay thật độc ác.
Hoàng Vũ Mặc đã muốn nổi điên, cảm thấy cực kỳ đau đầu. Trong lòng nàng thật sự cũng không muốn Hoàng Ngọc Ngạn sẽ có quan hệ dính dáng đến Phong Lăng Hề, nhưng một mực Hoàng Ngọc Ngạn bị Phong Lăng Hề nhìn thân thể. Thế nhưng hiện tại tình huống như thế, bức bách Phong Lăng Hề cũng vô dụng. Hoàng Vũ Mặc nhìn Hoàng Ngọc Ngạn bị đánh rồi trừng mắt nhìn Vân Tư Vũ, kết quả đổi lấy ánh mặt lạnh của Phong Lăng Hề và bánh bao nhỏ trợn lên giận dữ nhìn nàng.
Kỳ thật Ninh vương điện hạ bị kẹp ở giữa mới là người khó khăn nhất!
Hoàng Ngọc Ngạn cắn môi, cảm giác được những tầm mắt kia rơi ở trên người hắn, cảm thấy rất là khuất nhục. Nhưng mà hắn rơi vào tình trạng này lại không có được chút nào thương tiếc của Phong Lăng Hề.
Phong Lăng Hề không một chút nào quan tâm Hoàng Ngọc Ngạn làm sao, chỉ là kéo Vân Tư Vũ vào trong ngực nhìn bàn tay hắn ửng đỏ, đưa tay xoa xoa: "Giận đến hồ đồ rồi?"
Vân Tư Vũ đúng là giận đến hồ đồ rồi, hắn thật sự căn bản không cần lấy phương thức thô bạo như thế. Một nam tử yếu ớt ở trước mặt hắn thật đúng là không tính là cái gì, hắn tùy tiện phất tay một cái đều có thể giết chết hắn, sao lại dùng cách thê thảm như thế làm cho tay mình đều đánh đỏ.
Vân Tư Vũ mím mím môi: "Đau..."
Phong Lăng Hề nắm tay hắn hôn một cái, sau đó bánh bao nhỏ trong lòng cô cũng tới tham gia trò vui, cầm lấy tay Vân Tư Vũ để tới bên miệng thổi: "Phụ thân không đau..."
Mọi người không nói lời nào mà nhìn người một nhà ấm áp này, nhìn lại một chút Hoàng tử Ngọc Ngạn bị đánh đột nhiên cảm thấy rất là đồng tình, nhà người ta hạnh phúc như vậy hắn tạo sao nhất định phải đi phá hoại chứ?
Không biết có phải là quá tức giận hay không mà Hoàng Ngọc Ngạn đột nhiên nộ khí công tâm*. Cũng may có Minh Tuyên đỡ hắn: "Điện hạ..."
(*Nộ khí công tâm là vì đau khổ, tức giận mà hôn mê ngất xỉu.)
Hoàng Vũ Mặc sốt ruột nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn, lại đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề lại thật giống như không nhìn thấy vậy, không có một chút nào đồng tình, ngược lại cảnh cáo nói: "Lần này cứ như vậy quên đi, lần sau ta không ngại để cho người chảy chút máu đâu."
Hoàng Vũ Mặc chống lại tầm mắt lạnh lẽo của nàng ta, hiểu rõ nàng không phải nói giả cho nên Phong Lăng Hề dễ dàng tha thứ cho Hoàng Ngọc Ngạn đã đến ranh giới cuối cùng.
Hoàng Vũ Mặc cũng không phải đứa ngốc, trước đây nghe nói Hoàng Ngọc Ngạn bị Phong Lăng Hề nhìn thân thể thì vội vàng. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại lời nói của Phong Lăng Hề nàng cũng ý thức được một chút gì đó.
Mặc dù biết Phong Lăng Hề không có ý đồ kia với Hoàng Ngọc Ngạn nhưng mặc dù là dưới tình thế cấp bách Hoàng Ngọc Ngạn bị nàng ta nhìn thân thể thì Phong Lăng Hề cũng nên phụ trách. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, chỉ sợ không phải dưới tình thế cấp bách bất ngờ, có tiểu thị hầu hạ hoàn toàn có thể trước tiên giúp Ngọc Ngạn mặc quần áo tử tế thì làm sao sẽ bị nhìn chứ?
Hoàng Vũ Mặc liếc nhìn hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt Hoàng Ngọc Ngạn không khỏi thở dài. Ngọc Ngạn làm sao cứ không chết lòng như thế, trong kinh thành tuấn kiệt không ít sao lại cứ một mực nhận định nữ nhân máu lạnh Phong Lăng Hề này chứ?
Phong Lăng Hề đưa tay ôm Vân Tư Vũ lắc lắc, trên mặt tia lạnh lẽo đã không còn, cười nói: "Đừng tức giận, tức giận rồi đau lòng lại là ta."
Vân Tư Vũ nhìn nàng một cái, có chút oán niệm nói: "Đều do nàng trưởng thành như vậy." Hắn cảm giác khắp nơi đều có uy hiếp.
Phong Lăng Hề nhắm thẳng cọ vào bên trong cổ của hắn gật đầu nói: "Là ta không phải, nếu không để cho chàng cào một hồi?"
Mọi người thấy tình cảnh này không khỏi cảm thán, hoàn toàn là đối xử khác nhau mà! Trong lúc nhất thời không khỏi càng thêm đồng tình với Hoàng Ngọc Ngạn. Ngươi nói Hoàng tử khỏe mạnh làm sao lại không thể sánh bằng một con thứ không được sủng ái của phủ Tướng quân chứ? Muốn thân phận có thân phận, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài tình có tài tình. Nhưng mà lại đưa tới cửa người ta cũng không muốn, thay đổi là ai cũng đều không cam lòng đi!
Đến bây giờ tất cả mọi người vẫn là không nghĩ ra Nhàn vương điện hạ rốt cuộc tại sao lại sủng ái Nhàn vương quân như vậy.
Vân Dật thu lại tầm mắt từ trên người hai người lại, cưỡng chế đè xuống trong lòng lần nữa bắt đầu một chút không cam lòng. Đến bây giờ nhìn thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ ân ái như vậy hắn vẫn là không nhịn được hâm mộ, thậm chí có chút ghen ghét.
Bất quá hắn cũng là người thông minh, hiện cho tới bây giờ mặc kệ lại hối hận, dù không cam lòng đến đâu đều vô dụng. Nếu là làm ra chuyện gì không nên làm thì sẽ chỉ làm hắn vạn kiếp bất phục. Cho nên hắn chỉ có thể không ngừng nhắc nhở thân phận của hắn bây giờ. Huống hồ Phong Lăng Hề cũng sẽ không thích hắn, nói không chừng trong lòng còn rất ghét hắn, dù sao...
Đưa tay vuốt ve bụng, Vân Dật cố gắng để cho mình thoải mái, hắn chỉ cần bảo vệ tất cả bây giờ nắm giữ là đủ.
Sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca tuy khó coi có điều vẫn tính bình tĩnh. Vân Thiển hừ mỉa trong lòng một tiếng, nhưng cũng không dám lại nói châm chọc Vân Tư Vũ.
Lục Nhã Âm không nhịn được lắc đầu, Hoàng Ngọc Ngạn cố chấp rốt cuộc vẫn là hại chính mình, bây giờ thanh danh của y đều bị hủy. Mặc dù có thân phận Hoàng tử thì người khác cũng không dám nói gì nhưng tương lai chỉ sợ cũng là gả cho người, trong lòng thê chủ y cũng sẽ có một vướng mắc. Hy vọng trải qua chuyện lần này y có thể tỉnh táo một chút mới được, không nên lại u mê không tỉnh.
Trong lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ thân mật thắm thiết thì bánh bao nhỏ trong ngực Phong Lăng Hề kháng nghị, nó sắp bị đè bẹp.
Duẫn Thiểu Thiên lắc đầu, Vương gia và Vương quân cũng thật không sợ dạy hư tiểu công tử mà!
"Mẫu thân..." Hai mắt của bánh bao nhỏ lóe sáng, một bộ dáng chờ đợi khen ngợi.
Phong Lăng Hề giả vờ không hiểu làm cho bánh bao nhỏ không khỏi cuống lên: "Mẫu thân, con giúp ngài đánh đuổi kẻ đáng ghét..."
"Cho nên?"
Bánh bao nhỏ đâm ngón tay oan ức mà nhìn mẫu thân.
Phong Lăng Hề buồn cười đưa nó kín đáo cho Khởi Vân, để nó đi tới chỗ không có ai chơi với tinh tinh.
* * *
Sau khi Hoàng Vũ Mặc cho người đi tìm đại phu trong trang viên đến xem cho Hoàng Ngọc Ngạn thì phát hiện Hoàng Ngọc Ngạn ngất đi là bởi vì bị rắn cắn.
Vừa nhắc tới rắn thì Hoàng Vũ Mặc một cách tự nhiên nghĩ đến bạc băng, lập tức không khỏi rất là căng thẳng, bạc băng độc như vậy cắn một cái hậu quả...
Đại phu vẫn luôn bảo đảm Hoàng Ngọc Ngạn bị cắn không nghiêm trọng, con rắn kia không có độc thì Hoàng Vũ Mặc mới hơi yên lòng. Bất quá rốt cuộc bị cắn một cái vẫn là phải chú ý nghỉ ngơi.
Hoàng Ngọc Ngạn bị bạc băng cắn một cái, mà tiểu hồ ly cũng không rãnh rỗi.
Một đám người đang muốn tản đi thì đột nhiên nghe một tiếng khàn, sau đó chính là thét chói tai.
Tay áo của Vân Thiển đột nhiên bị ngoại lực xé rách, lộ ra tay và cánh tay giấu rất kỹ, nhìn thịt thối muốn ói kia không ít nam tử đều bị kinh sợ kêu ra tiếng dồn dập lui về phía sau, dáng dấp kia giống như Vân Thiển có bệnh truyền nhiễm.
Vân Thiển vốn là hiện tại thân thể không tốt, bất quá là trong lòng có một hơi chống. Bây giờ nhìn ánh mắt những người này căm ghét muốn ói không khỏi nộ khí công tâm, cũng hôn mê bất tỉnh.
Tuy nói Phong Lăng Hề không có động tay với Hoàng Ngọc Ngạn nhưng nàng cũng không có kiên trì tiếp tục để cho người dây dưa. Huống hồ còn chọc cho Vân Tư Vũ tức giận, lại suýt chút nữa làm tổn thương đến bánh bao nhỏ. Mặc dù là bánh bao nhỏ tự mình đi lên động tay trước nhưng ngàn sai vạn sai đều là người khác sai, bánh bao nhỏ bất quá là giúp mẫu thân và phụ thân mà thôi.
Vì vậy Nhàn vương điện hạ viết một phong thư, trực tiếp để cho Nữ hoàng bệ hạ lựa chọn. Một là làm cho Hoàng Ngọc Ngạn lập tức lập gia đình, hai là chờ nhặt xác hắ́n, chọn một trong hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.