Chương 100: Mộ Dung Cầm
Nhược Thủy Lưu Ly
10/12/2016
Bánh bao nhỏ kiêu ngạo hừ một tiếng, không đếm xỉa đến cô, nó còn đang tức giận Phong Lăng Hề nhéo mặt nó đấy!
Vân Tư Vũ đưa tay kéo mặt của Phong Lăng Hề trở về, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc hỏi: “Nàng và hắn có quan hệ gì?”
Thái độ của Nhàn vương điện hạ hài lòng, vô cùng dứt khoát nói: “Không có.” Cô và Âu Dương Lăng Ca xác thực không có quan hệ gì.
Nhìn Âu Dương Lăng Ca rưng rưng muốn khóc, bộ dáng đau lòng gần chết. Vân Tư Vũ cảm thấy đả kích tình địch như vậy rốt cuộc cũng gần đủ rồi, hừ một tiếng ôm lấy bánh bao nhỏ nhét vào trong ngực Phong Lăng Hề. Sau đó ôm một cánh tay của Phong Lăng Hề, hất hất cái cằm nhìn Âu Dương Lăng Ca nói: “Vị công tử này còn có việc gì hả?”
Ý kia quá rõ ràng, cả nhà chúng ta ở đây hạnh phúc phiền người không quan hệ mau mau đi chỗ khác!
Âu Dương Lăng Ca không tin Phong Lăng Hề sẽ nhìn mình bị người khác bắt nạt, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Thế nhưng cũng không có cách nào nhìn ra dù chỉ một chút thương tiếc trên gương mặt của nàng, nghĩ đến lúc trước Phượng Lăng Tịch đối xử tốt với hắn, hắn hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận nàng bây giờ lạnh lùng.
Nàng thậm chí ngay cả nhận cũng không chịu nhận hắn, nhận lầm người? Hắn làm sao sẽ nhận lầm người chứ? Nàng rõ ràng thật sự mặc kệ nam nhân này bắt nạt hắn, còn một bộ dáng y làm cái gì thì nàng cũng sẽ bao dung, giống như lúc trước đối xử với hắn vậy.
Âu Dương Lăng Ca cuối cùng không nhịn được rơi lệ.
Vân Tư Vũ bĩu môi, cho nên nói hắn ghét nhất người động một chút là khóc, rõ ràng chính là y muốn cướp thê chủ nhà hắn, bây giờ ngược lại giống như hắn bắt nạt y vậy.
Nhàn vương quân đại nhân cũng oan ức, mím môi nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề vội vàng ôm hắn động viên nói: “Ta và hắn thật sự không có quan hệ gì, hắn thật nhận lầm người.”
Lời nàng nói chính là sự thật, Âu Dương Lăng Ca đúng là nhận lầm người, cô không phải là Phượng Lăng Tịch.
Âu Dương Lăng Ca vốn là người nên hiểu rõ Phượng Lăng Tịch nhất, lại hoàn toàn không có phát hiện cô và Phượng Lăng Tịch không giống, ngay cả lúc trước lão đầu chỉ từng nhìn thấy qua Phượng Lăng Tịch trước khi chết và sau khi cô tỉnh lại đều từng nghi ngờ qua mình tại sao lại nhìn lầm người.
Cổ thân thể này đều giống như tướng mạo vốn có của cô, thậm chí toàn thân cao thấp từ cũng đều không tìm ra một chút khác biệt. Cô nghĩ, cho dù cô vốn là chính mình, Âu Dương Lăng Ca cũng không có cách nào nhận ra cô không phải là Phượng Lăng Tịch!
Cô và Phượng Lăng Tịch mặc dù tướng mạo giống nhau, tính tình lại như nam viên bắc triệt*, chính người thân cận không cần lý trí cỡ nào đi phân tích, toàn bộ bằng cảm giác đều có thể nhận ra được bất đồng.
(*Thành ngữ “Nam Viên Bắc Triệt” chỉ xe vốn đi về phía nam song lại đi về phía bắc. Ở Trung Quốc, người ta dùng thành ngữ này ví hành động thực tế trái ngược với mục tiêu dự định.)
Mà Âu Dương Lăng Ca được cô nhắc nhở qua hắn nhận lầm người vẫn không có một chút nào hoài nghi.
Phong Lăng Hề thật lòng cảm thấy Phượng Lăng Tịch rất đau xót, Âu Dương Lăng Ca hiểu rõ nàng lại chỉ còn dừng lại ở mặt ngoài trên một cái túi da kia.
Đôi mắt của Âu Dương Lăng Ca thấm đẫm lệ nhìn Phong Lăng Hề: “Nàng thật sự không chịu nhận ta?”
Phong Lăng Hề dây dưa với hắn cũng hơi mất kiên nhẫn, nhếch môi cười nhạo nói: “Âu Dương công tử không phải đến cầu thân hay sao? Nếu là ngay cả Nữ hoàng bệ hạ đều còn chưa nhìn thấy thì truyền ra tin đồn có hại đến danh dự nam tử, không biết sẽ có ảnh hưởng gì đến quan hệ của hai nước hay không nhỉ?”
Nghe vậy, Vân Tư Vũ trong nháy mắt không nói gì, thì ra đây chính là mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm muốn xem ư? Quả nhiên mỹ nhân đều không hợp với bát tự của hắn.
Từ lúc Vân Tư Vũ oan ức thì tức giận trong lòng bánh bao nhỏ càng đang nhanh chóng tăng vọt, lúc cảm giác được mẫu thân cũng rất không vui vẻ thì tức giận rốt cục đạt đến điểm giới hạn. Thế nhưng bởi vì lời Phong Lăng Hề nói kia làm cho tức giận giống như khí cầu bị đâm thủng trong nháy mắt biến mất. Bánh bao nhỏ bày tỏ lời nói của mẫu thân nghe rất đơn giản, nhưng lý giải rất khó khăn, quá nhiều thâm ý, nó không hiểu.
Nghe không hiểu dĩ nhiên là muốn hỏi: “Dương dương...”
Phong Lăng Hề đã tạo thành thói quen để cho bánh bao nhỏ học hỏi, không cần nó nhiều lời thì đã biết nó muốn làm gì; lập tức sờ sờ đầu của nó, ghé vào lỗ tai của nó thấp giọng nói thầm. Từ hai mặt nước bên ngoài bình tĩnh, đến lén lút dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau, rồi đến vấn đề danh dự của nam tử đều nói rồi một hồi.
Bất quá Nhàn vương điện hạ sẽ làm cho bánh bao nhỏ hiểu rõ thế giới này địa vị tình cảnh của nam tử như thế nào. Nhưng sẽ không để cho nó đi tuân thủ một số quy tắc, cô nói cho nó biết những chuyện này, chỉ là vì để cho nó sau này có thể làm rõ một số chuyện trước đây, tinh tường dự liệu được hậu quả, trước tiên có thể nghĩ lại làm như thế có đáng giá hay không.
Phong Lăng Hề nói rất nhỏ giọng, ngoại trừ bánh bao nhỏ và Vân Tư Vũ ở bên cạnh thì không có ai có thể nghe thấy cô đang nói cái gì. Ngay cả Âu Dương Lăng Ca chỉ cách xa mấy bước cũng chỉ nghe tiếng nói chuyện xì xào nhưng nghe không rõ nội dung.
Vân Tư Vũ nhìn Phong Lăng Hề và bánh bao nhỏ không khỏi cười đến mặt mày nhăn nhó, quả thật bánh bao nhỏ là hài tử rất thông minh. Thế nhưng nó có thể ở tuổi nhỏ như thế này hiểu rõ một chút đạo lý, lại không thể thoát khỏi liên quan đến cách dạy dỗ của Phong Lăng Hề. Nàng sẽ không cảm thấy đạo lý có chút quá mức thâm ảo, không tốt để giải thích cho một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, cứ mơ hồ như cũ.
Nhưng thường là chuyện bánh bao nhỏ muốn biết thì nàng đều sẽ rất kiên nhẫn giải thích với nó, mặc dù nó không thể hoàn toàn hiểu hết ý.
Lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử kỳ thật là rất nặng, mà dưới lòng hiếu kỳ mãnh mẽ đó chính là đi học tập, so với cứng rắn truyền vào thì hiệu quả hơn nhiều.
Mặt mũi bánh bao nhỏ tràn đầy nghiêm túc nghe rất chăm chú. Phong Lăng Hề cũng rất kiên nhẫn vừa thấy trong mắt nó lộ ra nghi ngờ thì sẽ lặp lại những lời mình mới vừa nói, tiến hành trình tự phân tích sâu.
Nói tóm lại, trao đổi cũng không phải tệ lắm.
Bánh bao nhỏ nghe một hồi cũng không biết hiểu bao nhiêu, bất quá nó hiển nhiên đã quên chuyện trước đó bị nhéo mặt, hai mắt long lanh nhìn Phong Lăng Hề trong mắt chứa đầy sùng bái: ‘Dương dương thật là lợi hại!’
Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa đầu của nó, chỉ chớp mắt thì nhìn thấy một đôi mắt to linh động sùng bái giống như vậy. Phong Lăng Hề không khỏi nhếch nhếch môi, híp lại mắt phượng tràn ngập đầu độc.
Vân Tư Vũ trong nháy mắt bị mê hoặc đến mức đã quên Đông Nam Tây Bắc, ôm bánh bao nhỏ qua một bên chen lấn vào ôm cổ Phong Lăng Hề rồi gặm lên khóe môi của nàng.
Bánh bao nhỏ trợn to mắt trừng trừng nhìn, 'a... dương dương và điệp điệp lại hôn hôn'. Bánh bao nhỏ mất hứng chu chu miệng nhỏ quay đầu nhìn về phía một chỗ khác.
Dạ Tinh bị nó nhìn đến thì vững vàng liếc mắt nhìn nó một cái lách mình đến một chỗ khác.
Miệng nhỏ của bánh bao nhỏ càng chu cao hơn, chờ nó lớn rồi thì nhất định nó sẽ muốn bắt tinh tinh xấu xa đánh ngã.
Tiểu thị bên cạnh Âu Dương Lăng Ca chú ý tới tầm mắt của bánh bao nhỏ, không khỏi nhìn chăm chú về phía bánh bao nhỏ đang nhìn kỹ nhưng không có phát hiện gì cả, chỉ đành đỏ mặt cúi thấp xuống.
Âu Dương Dĩnh là người rất chính trực, mặc dù chiếm giữ vị trí Thừa tướng nhưng vẫn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, coi như là ở trong phủ cũng như thế. Cho nên phủ Thừa tướng tuyệt đối sẽ không có nam nữ ở ban ngày ban mặt làm ra hành động xấu, hắn chưa từng thấy qua một màn nóng bỏng như thế.
Bánh bao nhỏ im lặng mà bị Phong Lăng Hề ôm cũng không lên tiếng. Nó đã có kinh nghiệm, nếu như lúc này nó nói chuyện dọa cho điệp điệp chạy thì dương dương sẽ xụ mặt.
Dựa vào vừa rồi Phong Lăng Hề kiên trì dạy dỗ, cho nên bánh bao nhỏ rất hiểu chuyện không đi báo đáp tri ân thì không thể để cho nàng mất hứng.
Bất quá, bánh bao nhỏ càng nhìn càng ngày càng chăm chú. Phong Lăng Hề thật sự không cách bỏ qua tầm mắt hừng hực kia, chỉ đành phải bất đắc dĩ buông Vân Tư Vũ ra, ôm tiểu mèo hoang còn choáng váng vào trong ngực chờ hắn hoàn hồn.
Âu Dương Lăng Ca không biết là bị một màn này đả kích hay bị những lời trước đó của Phong Lăng Hề đả kích, đang sững sờ một lúc thì lúc này mới giống như là đột nhiên hoàn hồn lại tiến lên một bước. Tiểu thị cau mày nhìn y giật giật miệng, muốn khuyên bảo Âu Dương Lăng Ca nhưng có điều cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Công tử nếu là sẽ nghe hắn khuyên thì lúc trước cũng sẽ không chọc cho Tam Hoàng nữ tức giận bỏ đi.
Hắn không nhịn được vừa liếc nhìn thấy Vân Tư Vũ cúi đầu, còn Phong Lăng Hề cười có chút xấu xa. Hắn cảm thấy vị Tam Hoàng nữ này có gì đó không đúng, có thể thật sự là nhận lầm người hay không? Sao Tam Hoàng nữ lại sẽ tà khí như thế?
Âu Dương Lăng Ca nhìn Phong Lăng Hề, trong mắt rưng rưng cố ý giải thích: “Chuyện cầu thân là ý của mẫu thân ta, ta...”
Hắn còn chưa có nói xong thì đột nhiên một giọng nói rõ ràng không vui truyền đến từ phía sau.
“Bất kể là ý của ai nhưng ngươi nếu như đã đến rồi thì phải hoàn thành hết trách nhiệm của mình. Âu Dương công tử, bây giờ không phải là có thể đi tham gia cung yến rồi chứ?”
Người đến chính là Mộ Dung Cầm đi ra ngoài tìm người. Mộ Dung Cầm đã bất mãn với Âu Dương Lăng Ca tới cực điểm. Từ lúc Âu Dương Lăng Ca bắt đầu tiến vào kinh thành nước Hoàng Vũ thì đã rất khác thường, tùy hứng làm bậy không chút nào suy nghĩ qua trách nhiệm của mình, không có bận tâm đến thể diện của nước Phượng Thiên.
Chuyện cầu thân là Âu Dương Dĩnh đồng ý, thế nhưng Âu Dương Lăng Ca cũng gật đầu. Mặc kệ trong lòng hắn có nguyện ý hay không, nếu như đã gật đầu thì nên làm tốt chuyện mình cần làm, chuyện quan hệ đến hai nước há lại có thể trò đùa ư?
Mặc dù nàng lần này tới còn ôm mục đích khác, thế nhưng nếu đã tìm được một lý do chính đánh như thế đến nước Hoàng Vũ thì tự nhiên là không muốn xé vỡ mặt với nước Hoàng Vũ.
Âu Dương Lăng Ca chỉ là đau xót nhìn Phong Lăng Hề, giống như không nghe thấy những lời nàng nói vậy. Mộ Dung Cầm tàn nhẫn nhíu nhíu mày, lúc này mới từ tầm mắt của hắn nhìn sang, nhìn thấy ánh mắt của hắn chuyển đến trên người Phong Lăng Hề. Mộ Dung Cầm đầu tiên là cảm thấy có chút quen mắt, sau đó làm như nhận ra nàng ta, không khỏi trợn to mắt.
Mộ Dung Cầm cũng giống như Tô Văn là Tướng quân thiếu niên nổi danh, bình thường khí thế khác thường, thật sự rất khó ở trên mặt nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc như thế.
Bất quá Mộ Dung Cầm rất nhanh đè xuống kinh ngạc của mình, nghiêm túc đánh giá Phong Lăng Hề một chút, đáy lòng sinh ra một tia nghi ngờ.
Nhàn vương điện hạ bây giờ và Tam Hoàng nữ có chút tối tăm kia cách biệt rất xa, không làm cho nàng quá chắc chắn nàng ta rốt cuộc có phải là Phượng Lăng Tịch hay không, dù sao cõi đời này cũng có nhiều người giống nhau.
Vì Mộ Dung Cầm chủ động mở miệng nói: “Tại hạ là Mộ Dung Cầm, xin hỏi các hạ là?”
Nàng vừa dứt lời thì có một cung thị bước nhanh đi tới cung kính với mọi người rồi hành lễ, mới nói với Phong Lăng Hề: “Nhàn vương điện hạ, Thái hậu triệu kiến tiểu công tử Sơ Tuyết.”
Đáy lòng Mộ Dung Cầm lần nữa khiếp sợ, Nhàn vương điện hạ? Người này rõ ràng chính là Nhàn vương làm cho bọn họ đau đầu? Vậy nàng ta rốt cuộc có phải là Tam Hoàng nữ hay không? Nếu như nàng ta thật sự là Phượng Lăng Tịch, như vậy Hoàng Vũ Hiên khẳng định là không biết thân phận của nàng ta, như thế ngược lại là có thể lợi dụng một phen.
Nếu như quả thật là Phượng Lăng Tịch, nàng ta một lòng muốn đối nghịch với nước Phượng Thiên, nói như vậy làm ra chuyện rút cọc ngầm của nước Phượng Thiên cũng được. Dù sao chuyện Tam Hoàng nữ thích làm nhất chính là đối nghịch với Nữ hoàng bệ hạ.
Tâm tư của Mộ Dung Cầm rối rắm, còn Phong Lăng Hề lại chỉ cho rằng không biết cung thị này có xác thật là người ở bên cạnh Thái hậu hay không. Dù sao cộng thêm có Dạ Tinh bảo vệ, Phong Lăng Hề ngược lại cũng không lo lắng, trực tiếp đưa bánh bao nhỏ kín đáo cho hắn: “Sơ Tuyết, ngoan ngoãn đi chơi với gia gia nha.”
Vân Tư Vũ đưa tay kéo mặt của Phong Lăng Hề trở về, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc hỏi: “Nàng và hắn có quan hệ gì?”
Thái độ của Nhàn vương điện hạ hài lòng, vô cùng dứt khoát nói: “Không có.” Cô và Âu Dương Lăng Ca xác thực không có quan hệ gì.
Nhìn Âu Dương Lăng Ca rưng rưng muốn khóc, bộ dáng đau lòng gần chết. Vân Tư Vũ cảm thấy đả kích tình địch như vậy rốt cuộc cũng gần đủ rồi, hừ một tiếng ôm lấy bánh bao nhỏ nhét vào trong ngực Phong Lăng Hề. Sau đó ôm một cánh tay của Phong Lăng Hề, hất hất cái cằm nhìn Âu Dương Lăng Ca nói: “Vị công tử này còn có việc gì hả?”
Ý kia quá rõ ràng, cả nhà chúng ta ở đây hạnh phúc phiền người không quan hệ mau mau đi chỗ khác!
Âu Dương Lăng Ca không tin Phong Lăng Hề sẽ nhìn mình bị người khác bắt nạt, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Thế nhưng cũng không có cách nào nhìn ra dù chỉ một chút thương tiếc trên gương mặt của nàng, nghĩ đến lúc trước Phượng Lăng Tịch đối xử tốt với hắn, hắn hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận nàng bây giờ lạnh lùng.
Nàng thậm chí ngay cả nhận cũng không chịu nhận hắn, nhận lầm người? Hắn làm sao sẽ nhận lầm người chứ? Nàng rõ ràng thật sự mặc kệ nam nhân này bắt nạt hắn, còn một bộ dáng y làm cái gì thì nàng cũng sẽ bao dung, giống như lúc trước đối xử với hắn vậy.
Âu Dương Lăng Ca cuối cùng không nhịn được rơi lệ.
Vân Tư Vũ bĩu môi, cho nên nói hắn ghét nhất người động một chút là khóc, rõ ràng chính là y muốn cướp thê chủ nhà hắn, bây giờ ngược lại giống như hắn bắt nạt y vậy.
Nhàn vương quân đại nhân cũng oan ức, mím môi nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề vội vàng ôm hắn động viên nói: “Ta và hắn thật sự không có quan hệ gì, hắn thật nhận lầm người.”
Lời nàng nói chính là sự thật, Âu Dương Lăng Ca đúng là nhận lầm người, cô không phải là Phượng Lăng Tịch.
Âu Dương Lăng Ca vốn là người nên hiểu rõ Phượng Lăng Tịch nhất, lại hoàn toàn không có phát hiện cô và Phượng Lăng Tịch không giống, ngay cả lúc trước lão đầu chỉ từng nhìn thấy qua Phượng Lăng Tịch trước khi chết và sau khi cô tỉnh lại đều từng nghi ngờ qua mình tại sao lại nhìn lầm người.
Cổ thân thể này đều giống như tướng mạo vốn có của cô, thậm chí toàn thân cao thấp từ cũng đều không tìm ra một chút khác biệt. Cô nghĩ, cho dù cô vốn là chính mình, Âu Dương Lăng Ca cũng không có cách nào nhận ra cô không phải là Phượng Lăng Tịch!
Cô và Phượng Lăng Tịch mặc dù tướng mạo giống nhau, tính tình lại như nam viên bắc triệt*, chính người thân cận không cần lý trí cỡ nào đi phân tích, toàn bộ bằng cảm giác đều có thể nhận ra được bất đồng.
(*Thành ngữ “Nam Viên Bắc Triệt” chỉ xe vốn đi về phía nam song lại đi về phía bắc. Ở Trung Quốc, người ta dùng thành ngữ này ví hành động thực tế trái ngược với mục tiêu dự định.)
Mà Âu Dương Lăng Ca được cô nhắc nhở qua hắn nhận lầm người vẫn không có một chút nào hoài nghi.
Phong Lăng Hề thật lòng cảm thấy Phượng Lăng Tịch rất đau xót, Âu Dương Lăng Ca hiểu rõ nàng lại chỉ còn dừng lại ở mặt ngoài trên một cái túi da kia.
Đôi mắt của Âu Dương Lăng Ca thấm đẫm lệ nhìn Phong Lăng Hề: “Nàng thật sự không chịu nhận ta?”
Phong Lăng Hề dây dưa với hắn cũng hơi mất kiên nhẫn, nhếch môi cười nhạo nói: “Âu Dương công tử không phải đến cầu thân hay sao? Nếu là ngay cả Nữ hoàng bệ hạ đều còn chưa nhìn thấy thì truyền ra tin đồn có hại đến danh dự nam tử, không biết sẽ có ảnh hưởng gì đến quan hệ của hai nước hay không nhỉ?”
Nghe vậy, Vân Tư Vũ trong nháy mắt không nói gì, thì ra đây chính là mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm muốn xem ư? Quả nhiên mỹ nhân đều không hợp với bát tự của hắn.
Từ lúc Vân Tư Vũ oan ức thì tức giận trong lòng bánh bao nhỏ càng đang nhanh chóng tăng vọt, lúc cảm giác được mẫu thân cũng rất không vui vẻ thì tức giận rốt cục đạt đến điểm giới hạn. Thế nhưng bởi vì lời Phong Lăng Hề nói kia làm cho tức giận giống như khí cầu bị đâm thủng trong nháy mắt biến mất. Bánh bao nhỏ bày tỏ lời nói của mẫu thân nghe rất đơn giản, nhưng lý giải rất khó khăn, quá nhiều thâm ý, nó không hiểu.
Nghe không hiểu dĩ nhiên là muốn hỏi: “Dương dương...”
Phong Lăng Hề đã tạo thành thói quen để cho bánh bao nhỏ học hỏi, không cần nó nhiều lời thì đã biết nó muốn làm gì; lập tức sờ sờ đầu của nó, ghé vào lỗ tai của nó thấp giọng nói thầm. Từ hai mặt nước bên ngoài bình tĩnh, đến lén lút dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau, rồi đến vấn đề danh dự của nam tử đều nói rồi một hồi.
Bất quá Nhàn vương điện hạ sẽ làm cho bánh bao nhỏ hiểu rõ thế giới này địa vị tình cảnh của nam tử như thế nào. Nhưng sẽ không để cho nó đi tuân thủ một số quy tắc, cô nói cho nó biết những chuyện này, chỉ là vì để cho nó sau này có thể làm rõ một số chuyện trước đây, tinh tường dự liệu được hậu quả, trước tiên có thể nghĩ lại làm như thế có đáng giá hay không.
Phong Lăng Hề nói rất nhỏ giọng, ngoại trừ bánh bao nhỏ và Vân Tư Vũ ở bên cạnh thì không có ai có thể nghe thấy cô đang nói cái gì. Ngay cả Âu Dương Lăng Ca chỉ cách xa mấy bước cũng chỉ nghe tiếng nói chuyện xì xào nhưng nghe không rõ nội dung.
Vân Tư Vũ nhìn Phong Lăng Hề và bánh bao nhỏ không khỏi cười đến mặt mày nhăn nhó, quả thật bánh bao nhỏ là hài tử rất thông minh. Thế nhưng nó có thể ở tuổi nhỏ như thế này hiểu rõ một chút đạo lý, lại không thể thoát khỏi liên quan đến cách dạy dỗ của Phong Lăng Hề. Nàng sẽ không cảm thấy đạo lý có chút quá mức thâm ảo, không tốt để giải thích cho một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, cứ mơ hồ như cũ.
Nhưng thường là chuyện bánh bao nhỏ muốn biết thì nàng đều sẽ rất kiên nhẫn giải thích với nó, mặc dù nó không thể hoàn toàn hiểu hết ý.
Lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử kỳ thật là rất nặng, mà dưới lòng hiếu kỳ mãnh mẽ đó chính là đi học tập, so với cứng rắn truyền vào thì hiệu quả hơn nhiều.
Mặt mũi bánh bao nhỏ tràn đầy nghiêm túc nghe rất chăm chú. Phong Lăng Hề cũng rất kiên nhẫn vừa thấy trong mắt nó lộ ra nghi ngờ thì sẽ lặp lại những lời mình mới vừa nói, tiến hành trình tự phân tích sâu.
Nói tóm lại, trao đổi cũng không phải tệ lắm.
Bánh bao nhỏ nghe một hồi cũng không biết hiểu bao nhiêu, bất quá nó hiển nhiên đã quên chuyện trước đó bị nhéo mặt, hai mắt long lanh nhìn Phong Lăng Hề trong mắt chứa đầy sùng bái: ‘Dương dương thật là lợi hại!’
Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa đầu của nó, chỉ chớp mắt thì nhìn thấy một đôi mắt to linh động sùng bái giống như vậy. Phong Lăng Hề không khỏi nhếch nhếch môi, híp lại mắt phượng tràn ngập đầu độc.
Vân Tư Vũ trong nháy mắt bị mê hoặc đến mức đã quên Đông Nam Tây Bắc, ôm bánh bao nhỏ qua một bên chen lấn vào ôm cổ Phong Lăng Hề rồi gặm lên khóe môi của nàng.
Bánh bao nhỏ trợn to mắt trừng trừng nhìn, 'a... dương dương và điệp điệp lại hôn hôn'. Bánh bao nhỏ mất hứng chu chu miệng nhỏ quay đầu nhìn về phía một chỗ khác.
Dạ Tinh bị nó nhìn đến thì vững vàng liếc mắt nhìn nó một cái lách mình đến một chỗ khác.
Miệng nhỏ của bánh bao nhỏ càng chu cao hơn, chờ nó lớn rồi thì nhất định nó sẽ muốn bắt tinh tinh xấu xa đánh ngã.
Tiểu thị bên cạnh Âu Dương Lăng Ca chú ý tới tầm mắt của bánh bao nhỏ, không khỏi nhìn chăm chú về phía bánh bao nhỏ đang nhìn kỹ nhưng không có phát hiện gì cả, chỉ đành đỏ mặt cúi thấp xuống.
Âu Dương Dĩnh là người rất chính trực, mặc dù chiếm giữ vị trí Thừa tướng nhưng vẫn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, coi như là ở trong phủ cũng như thế. Cho nên phủ Thừa tướng tuyệt đối sẽ không có nam nữ ở ban ngày ban mặt làm ra hành động xấu, hắn chưa từng thấy qua một màn nóng bỏng như thế.
Bánh bao nhỏ im lặng mà bị Phong Lăng Hề ôm cũng không lên tiếng. Nó đã có kinh nghiệm, nếu như lúc này nó nói chuyện dọa cho điệp điệp chạy thì dương dương sẽ xụ mặt.
Dựa vào vừa rồi Phong Lăng Hề kiên trì dạy dỗ, cho nên bánh bao nhỏ rất hiểu chuyện không đi báo đáp tri ân thì không thể để cho nàng mất hứng.
Bất quá, bánh bao nhỏ càng nhìn càng ngày càng chăm chú. Phong Lăng Hề thật sự không cách bỏ qua tầm mắt hừng hực kia, chỉ đành phải bất đắc dĩ buông Vân Tư Vũ ra, ôm tiểu mèo hoang còn choáng váng vào trong ngực chờ hắn hoàn hồn.
Âu Dương Lăng Ca không biết là bị một màn này đả kích hay bị những lời trước đó của Phong Lăng Hề đả kích, đang sững sờ một lúc thì lúc này mới giống như là đột nhiên hoàn hồn lại tiến lên một bước. Tiểu thị cau mày nhìn y giật giật miệng, muốn khuyên bảo Âu Dương Lăng Ca nhưng có điều cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Công tử nếu là sẽ nghe hắn khuyên thì lúc trước cũng sẽ không chọc cho Tam Hoàng nữ tức giận bỏ đi.
Hắn không nhịn được vừa liếc nhìn thấy Vân Tư Vũ cúi đầu, còn Phong Lăng Hề cười có chút xấu xa. Hắn cảm thấy vị Tam Hoàng nữ này có gì đó không đúng, có thể thật sự là nhận lầm người hay không? Sao Tam Hoàng nữ lại sẽ tà khí như thế?
Âu Dương Lăng Ca nhìn Phong Lăng Hề, trong mắt rưng rưng cố ý giải thích: “Chuyện cầu thân là ý của mẫu thân ta, ta...”
Hắn còn chưa có nói xong thì đột nhiên một giọng nói rõ ràng không vui truyền đến từ phía sau.
“Bất kể là ý của ai nhưng ngươi nếu như đã đến rồi thì phải hoàn thành hết trách nhiệm của mình. Âu Dương công tử, bây giờ không phải là có thể đi tham gia cung yến rồi chứ?”
Người đến chính là Mộ Dung Cầm đi ra ngoài tìm người. Mộ Dung Cầm đã bất mãn với Âu Dương Lăng Ca tới cực điểm. Từ lúc Âu Dương Lăng Ca bắt đầu tiến vào kinh thành nước Hoàng Vũ thì đã rất khác thường, tùy hứng làm bậy không chút nào suy nghĩ qua trách nhiệm của mình, không có bận tâm đến thể diện của nước Phượng Thiên.
Chuyện cầu thân là Âu Dương Dĩnh đồng ý, thế nhưng Âu Dương Lăng Ca cũng gật đầu. Mặc kệ trong lòng hắn có nguyện ý hay không, nếu như đã gật đầu thì nên làm tốt chuyện mình cần làm, chuyện quan hệ đến hai nước há lại có thể trò đùa ư?
Mặc dù nàng lần này tới còn ôm mục đích khác, thế nhưng nếu đã tìm được một lý do chính đánh như thế đến nước Hoàng Vũ thì tự nhiên là không muốn xé vỡ mặt với nước Hoàng Vũ.
Âu Dương Lăng Ca chỉ là đau xót nhìn Phong Lăng Hề, giống như không nghe thấy những lời nàng nói vậy. Mộ Dung Cầm tàn nhẫn nhíu nhíu mày, lúc này mới từ tầm mắt của hắn nhìn sang, nhìn thấy ánh mắt của hắn chuyển đến trên người Phong Lăng Hề. Mộ Dung Cầm đầu tiên là cảm thấy có chút quen mắt, sau đó làm như nhận ra nàng ta, không khỏi trợn to mắt.
Mộ Dung Cầm cũng giống như Tô Văn là Tướng quân thiếu niên nổi danh, bình thường khí thế khác thường, thật sự rất khó ở trên mặt nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc như thế.
Bất quá Mộ Dung Cầm rất nhanh đè xuống kinh ngạc của mình, nghiêm túc đánh giá Phong Lăng Hề một chút, đáy lòng sinh ra một tia nghi ngờ.
Nhàn vương điện hạ bây giờ và Tam Hoàng nữ có chút tối tăm kia cách biệt rất xa, không làm cho nàng quá chắc chắn nàng ta rốt cuộc có phải là Phượng Lăng Tịch hay không, dù sao cõi đời này cũng có nhiều người giống nhau.
Vì Mộ Dung Cầm chủ động mở miệng nói: “Tại hạ là Mộ Dung Cầm, xin hỏi các hạ là?”
Nàng vừa dứt lời thì có một cung thị bước nhanh đi tới cung kính với mọi người rồi hành lễ, mới nói với Phong Lăng Hề: “Nhàn vương điện hạ, Thái hậu triệu kiến tiểu công tử Sơ Tuyết.”
Đáy lòng Mộ Dung Cầm lần nữa khiếp sợ, Nhàn vương điện hạ? Người này rõ ràng chính là Nhàn vương làm cho bọn họ đau đầu? Vậy nàng ta rốt cuộc có phải là Tam Hoàng nữ hay không? Nếu như nàng ta thật sự là Phượng Lăng Tịch, như vậy Hoàng Vũ Hiên khẳng định là không biết thân phận của nàng ta, như thế ngược lại là có thể lợi dụng một phen.
Nếu như quả thật là Phượng Lăng Tịch, nàng ta một lòng muốn đối nghịch với nước Phượng Thiên, nói như vậy làm ra chuyện rút cọc ngầm của nước Phượng Thiên cũng được. Dù sao chuyện Tam Hoàng nữ thích làm nhất chính là đối nghịch với Nữ hoàng bệ hạ.
Tâm tư của Mộ Dung Cầm rối rắm, còn Phong Lăng Hề lại chỉ cho rằng không biết cung thị này có xác thật là người ở bên cạnh Thái hậu hay không. Dù sao cộng thêm có Dạ Tinh bảo vệ, Phong Lăng Hề ngược lại cũng không lo lắng, trực tiếp đưa bánh bao nhỏ kín đáo cho hắn: “Sơ Tuyết, ngoan ngoãn đi chơi với gia gia nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.