Chương 86: Ngày đặc biệt
Katsuragi Keima
18/04/2018
- Con tỉnh rồi à..
Hắn vừa mở mắt ra thì một giọng nói vang lên bên tai hắn... là giọng của trưởng lão. Hắn hơi nghiêng đầu sang nhìn thì thấy khuôn mặt của Miu và các vị sư phụ hiện ra, bỗng hắn thấy một bàn tay mềm mai nắm lấy tay hắn.
Hắn hơi ngẩng đầu lên thì thấy Miu đang nắm lấy tay hắn với vẻ mặt đầy sự lo lắng.
- Miu...
- Kenichi, cậu đừng nói nữa mà hãy nghỉ ngơi đi. Tất cả là tại ông và mọi người, sao lại làm vậy với Kenichi chứ - Miu giọng hơi run quay sang trách móc mọi người.
- Ta bắt buộc phải làm như vậy, Kenichi giờ không còn thuộc về đẳng cấp đệ tử nữa rồi. Những trận chiến giữa các vĩ nhân đều hết sức nguy hiểm, bọn ta cần cho nó biết sự tàn khốc của thế giới võ sư.
Miu dường như còn định nói gì đó nữa nhưng hắn lại giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô bé và hơi kéo lại.
- Kenichi, sau trận chiến vừa rồi, ta đã thấy được sự mạnh mẽ của con và hơn tất cả là mong muốn sống sót mạnh mẽ của con. Đôi khi bản năng sinh tồn của con người sẽ là thứ thúc đẩy cho sức mạnh của ta bước lên một tầm cao mới. Con đã một lần bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết và đã quay trở lại. Bọn ta rất tự hào về con.
Trưởng lão và mọi người đều mỉm cười nhìn hắn.
- Từ hôm nay trở đi, ta tuyên bố Shirahama Kenichi sẽ là vĩ nhân thứ 7 của võ đường Lương Sơn Bạc chúng ta - trưởng lão chắp tay về phía hắn, mấy vị sư phụ cũng chắp tay chào mừng vị vĩ nhân thứ 7 của Lương Sơn Bạc.
- Con cảm ơn mọi người - hắn hơi khàn khàn nói sau đó mỉm cười.
- Có điều con trở thành vĩ nhân không có nghĩa là việc huấn luyện sẽ dừng lại mà nó có nghĩa là con có thể chịu đựng được những đợt huấn luyện tàn khốc hơn - trưởng lão hai mắt tỏa sáng - trách nhiệm của võ sư Lương Sơn Bạc là giúp đỡ nhau luyện tập nên giờ việc tập luyện của con sẽ tăng gấp 10 lần để con sớm ngày trở thành đại vĩ nhân!!
Mấy vị sư phụ hai mắt tỏa sáng như đèn pin khiến cảm giác vui vẻ của hắn biến đi đâu mất tiêu. Vừa mới lên tới cổng thiên đường thì đã bị kéo xuống địa ngục rồi!!!
--
- Kenichi, mấy hôm nay sao anh lại nghỉ học vậy - Kisara chạy tới.
- À không có gì đâu - hắn ôm Kisara vào lòng nói.
Hắn nghỉ suốt 1 tuần liền là vì điều trị vết thương sau trận chiến với Li Tenmon tuy chỉ mất 2-3 ngày nhưng ngay sau đó hắn lại bị mấy vị sư phụ dã cho một trận tơi bời khiến hắn nằm liệt giường suốt mấy ngày.
Hắn kéo Kisara vào một góc trong sân trường khiến cô bé hơi đỏ mặt. Hắn dùng tay nâng nhẹ cằm của cô lên, dường như biết hắn định làm gì nên Kisara nhắm đôi mắt lại, bờ môi hơi mở ra. Hắn lập tức ngậm lấy đôi môi mềm mại ấy thật chặt, hắn há miệng đưa lưỡi của mình vào miệng của Kisara mà bắt đầu tìm kiếm lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia.
Miệng Kisara thơm mùi bạc hà, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi của cô kéo vào miệng hắn mà mút lấy, từng dòng nước bọt của hai người quyện vào nhau sau đó lại được hai người nuốt vào, hô hấp của hai người bắt đầu trở nên nặng nề. Hắn và Kisara há rộng miệng ngậm chặt lấy đôi môi của nhau, hai chiếc lưỡi liên tục uốn éo mà quấn vào nhau như hai con rắn trong mùa sinh đẻ, hai người thở mạnh bằng mũi, hương thơm cơ thể của Kisara hòa với mùi bạc hà trong miệng cô bay vào mũi hắn khiến phần bên dưới của hắn có phản ứng. Hắn ôm chặt lấy Kisara mà ép vào người còn cô thì vòng hai tay ra sau cổ hắn mà ôm chặt lấy.
Kisara chỉ cao 159cm mà trong khi hắn cao tới 180cm nên khi hai người hôn nhau hắn nhấc bổng Kisara lên khiến hai chân cô không hề chạm đất, cậu bé của hắn giờ đã trở nên cứng rắn mà cộng thêm việc hắn mặc chiếc quần đồng phục bằng vải nên giờ đã căng lên như một chiếc lều mà cọ vào phần bụng dưới của Kisara.
Hai người nhả miệng của nhau ra nhưng vẫn chưa thỏa mãn mà thỉnh thoảng lại mút nhẹ môi nhau và nuốt lấy phần nước bọt chảy ra quanh khóe miệng đối phương.
- Kenichi, nếu như anh muốn thì em có thể cho anh - Kisara thở dốc đắm đuối nhìn hắn nói.
- Đồ ngốc, em không cần ép buộc bản thân đâu.
Thật ra hắn cũng muốn nhưng giờ đang ở trường thêm vào việc sắp vào giờ rồi. Nếu Miu mà không thấy hắn lên lớp thì chắc chắn sẽ tra hỏi tới cùng cho xem.
Dường như hôm nay không phải ngày may mắn của hắn thì phải vì vừa nghĩ đến Miu thì hắn thấy cô đi ngang qua chỗ bọn hắn. Mặc dù Miu chi đi ngang qua nhưng với cảm giác của một võ sư thì hắn dám chắc rằng Miu đã thấy hắn và Kisara rồi.
...........
- Miu ơi.
Đang đi trên hành lang thì hắn trông thấy Miu nên lên tiếng gọi.
- Vào tiết rồi - Miu đi ngang qua mà bơ luôn hắn.
Hắn đứng đó mà không biết nói gì, chắc chắn là Miu đang ghen rồi, hắn phải kiếm cách xin lỗi thôi. Đến cuối tiết học hắn đi tới gần bàn của Miu ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Miu, cậu đang giận tớ đấy à.
- Hả... cậu vừa nói gì cơ - Miu thấy hắn hỏi thì hơi giật mình.
- Tớ hỏi là cậu đang giận tớ à - hắn thấy Miu mất tập trung như vậy thì nhắc lại.
- Giận cậu, tại sao tớ lại phải giận cậu? - Miu khó hiểu nói.
- Tại... mà cậu không giận tớ thật sao.
- Tớ có gì đâu mà phải giận - Miu hơi mỉm cười nói.
Hắn nghe vậy thì hơi khó hiểu, chẳng lẽ Miu không ghen sao, nhưng trông cô bé không có vẻ gì là đang nói dối cả, chẳng lẽ Miu không nhìn thấy hắn và Kisara hôn nhau. Nghĩ tới đây hắn liền thở phào nhẹ nhõm, không ghen là tốt rồi.
.................
- Có gì đó hơi lạ ở Miu sao - Sasaki nói.
Từ lúc đi về hắn đã cảm thấy có gì đó là lạ rồi, với giác quan của Miu thì không thể nào không thấy hắn hôn Kisara được nên có lẽ là do Miu đang mất tập trung, nhưng cô bé tại sao lại mất tập trung chứ nhỉ. Vậy là hắn quyết định về hỏi mấy vị sư phụ.
- Năm trước nó cũng như vậy đấy - Sasaki nhấp một ngụm bia nói - không giúp gì được đâu.
- Tại sao vậy?
- Vì ngày mai là ngay mà ba me con bé mất - Akisame nói.
Nghe thấy vậy thì hắn liền im lặng.
..............
Buổi tối, hắn đang nằm trong phòng ngủ của mình thì hắn nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa phòng mình.
- Tớ vào được không Kenichi - giọng Miu vang lên.
- À, là Miu à, cậu vào đi - hắn ngồi dậy nói - cậu ngồi đi.
- Cậu có muốn uống chút trà không - hắn như làm ảo thuật lôi ra một bộ dụng cụ pha trà, hắn đã được học cách pha trà của Akisame rồi nên mới có sẵn một bộ trong balo như vậy.
- Ừm, có ổn không nếu... tớ sẽ đi viếng mộ vào ngày mai, cậu có muốn đi cùng không? Năm nào tớ cũng chỉ đi với ông nhưng nếu năm này có Kenichi đi cùng thì cũng tốt.
- Được chứ, dù chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ đi cùng với cậu.
-- Đăng bởi: admin
Hắn vừa mở mắt ra thì một giọng nói vang lên bên tai hắn... là giọng của trưởng lão. Hắn hơi nghiêng đầu sang nhìn thì thấy khuôn mặt của Miu và các vị sư phụ hiện ra, bỗng hắn thấy một bàn tay mềm mai nắm lấy tay hắn.
Hắn hơi ngẩng đầu lên thì thấy Miu đang nắm lấy tay hắn với vẻ mặt đầy sự lo lắng.
- Miu...
- Kenichi, cậu đừng nói nữa mà hãy nghỉ ngơi đi. Tất cả là tại ông và mọi người, sao lại làm vậy với Kenichi chứ - Miu giọng hơi run quay sang trách móc mọi người.
- Ta bắt buộc phải làm như vậy, Kenichi giờ không còn thuộc về đẳng cấp đệ tử nữa rồi. Những trận chiến giữa các vĩ nhân đều hết sức nguy hiểm, bọn ta cần cho nó biết sự tàn khốc của thế giới võ sư.
Miu dường như còn định nói gì đó nữa nhưng hắn lại giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô bé và hơi kéo lại.
- Kenichi, sau trận chiến vừa rồi, ta đã thấy được sự mạnh mẽ của con và hơn tất cả là mong muốn sống sót mạnh mẽ của con. Đôi khi bản năng sinh tồn của con người sẽ là thứ thúc đẩy cho sức mạnh của ta bước lên một tầm cao mới. Con đã một lần bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết và đã quay trở lại. Bọn ta rất tự hào về con.
Trưởng lão và mọi người đều mỉm cười nhìn hắn.
- Từ hôm nay trở đi, ta tuyên bố Shirahama Kenichi sẽ là vĩ nhân thứ 7 của võ đường Lương Sơn Bạc chúng ta - trưởng lão chắp tay về phía hắn, mấy vị sư phụ cũng chắp tay chào mừng vị vĩ nhân thứ 7 của Lương Sơn Bạc.
- Con cảm ơn mọi người - hắn hơi khàn khàn nói sau đó mỉm cười.
- Có điều con trở thành vĩ nhân không có nghĩa là việc huấn luyện sẽ dừng lại mà nó có nghĩa là con có thể chịu đựng được những đợt huấn luyện tàn khốc hơn - trưởng lão hai mắt tỏa sáng - trách nhiệm của võ sư Lương Sơn Bạc là giúp đỡ nhau luyện tập nên giờ việc tập luyện của con sẽ tăng gấp 10 lần để con sớm ngày trở thành đại vĩ nhân!!
Mấy vị sư phụ hai mắt tỏa sáng như đèn pin khiến cảm giác vui vẻ của hắn biến đi đâu mất tiêu. Vừa mới lên tới cổng thiên đường thì đã bị kéo xuống địa ngục rồi!!!
--
- Kenichi, mấy hôm nay sao anh lại nghỉ học vậy - Kisara chạy tới.
- À không có gì đâu - hắn ôm Kisara vào lòng nói.
Hắn nghỉ suốt 1 tuần liền là vì điều trị vết thương sau trận chiến với Li Tenmon tuy chỉ mất 2-3 ngày nhưng ngay sau đó hắn lại bị mấy vị sư phụ dã cho một trận tơi bời khiến hắn nằm liệt giường suốt mấy ngày.
Hắn kéo Kisara vào một góc trong sân trường khiến cô bé hơi đỏ mặt. Hắn dùng tay nâng nhẹ cằm của cô lên, dường như biết hắn định làm gì nên Kisara nhắm đôi mắt lại, bờ môi hơi mở ra. Hắn lập tức ngậm lấy đôi môi mềm mại ấy thật chặt, hắn há miệng đưa lưỡi của mình vào miệng của Kisara mà bắt đầu tìm kiếm lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia.
Miệng Kisara thơm mùi bạc hà, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi của cô kéo vào miệng hắn mà mút lấy, từng dòng nước bọt của hai người quyện vào nhau sau đó lại được hai người nuốt vào, hô hấp của hai người bắt đầu trở nên nặng nề. Hắn và Kisara há rộng miệng ngậm chặt lấy đôi môi của nhau, hai chiếc lưỡi liên tục uốn éo mà quấn vào nhau như hai con rắn trong mùa sinh đẻ, hai người thở mạnh bằng mũi, hương thơm cơ thể của Kisara hòa với mùi bạc hà trong miệng cô bay vào mũi hắn khiến phần bên dưới của hắn có phản ứng. Hắn ôm chặt lấy Kisara mà ép vào người còn cô thì vòng hai tay ra sau cổ hắn mà ôm chặt lấy.
Kisara chỉ cao 159cm mà trong khi hắn cao tới 180cm nên khi hai người hôn nhau hắn nhấc bổng Kisara lên khiến hai chân cô không hề chạm đất, cậu bé của hắn giờ đã trở nên cứng rắn mà cộng thêm việc hắn mặc chiếc quần đồng phục bằng vải nên giờ đã căng lên như một chiếc lều mà cọ vào phần bụng dưới của Kisara.
Hai người nhả miệng của nhau ra nhưng vẫn chưa thỏa mãn mà thỉnh thoảng lại mút nhẹ môi nhau và nuốt lấy phần nước bọt chảy ra quanh khóe miệng đối phương.
- Kenichi, nếu như anh muốn thì em có thể cho anh - Kisara thở dốc đắm đuối nhìn hắn nói.
- Đồ ngốc, em không cần ép buộc bản thân đâu.
Thật ra hắn cũng muốn nhưng giờ đang ở trường thêm vào việc sắp vào giờ rồi. Nếu Miu mà không thấy hắn lên lớp thì chắc chắn sẽ tra hỏi tới cùng cho xem.
Dường như hôm nay không phải ngày may mắn của hắn thì phải vì vừa nghĩ đến Miu thì hắn thấy cô đi ngang qua chỗ bọn hắn. Mặc dù Miu chi đi ngang qua nhưng với cảm giác của một võ sư thì hắn dám chắc rằng Miu đã thấy hắn và Kisara rồi.
...........
- Miu ơi.
Đang đi trên hành lang thì hắn trông thấy Miu nên lên tiếng gọi.
- Vào tiết rồi - Miu đi ngang qua mà bơ luôn hắn.
Hắn đứng đó mà không biết nói gì, chắc chắn là Miu đang ghen rồi, hắn phải kiếm cách xin lỗi thôi. Đến cuối tiết học hắn đi tới gần bàn của Miu ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Miu, cậu đang giận tớ đấy à.
- Hả... cậu vừa nói gì cơ - Miu thấy hắn hỏi thì hơi giật mình.
- Tớ hỏi là cậu đang giận tớ à - hắn thấy Miu mất tập trung như vậy thì nhắc lại.
- Giận cậu, tại sao tớ lại phải giận cậu? - Miu khó hiểu nói.
- Tại... mà cậu không giận tớ thật sao.
- Tớ có gì đâu mà phải giận - Miu hơi mỉm cười nói.
Hắn nghe vậy thì hơi khó hiểu, chẳng lẽ Miu không ghen sao, nhưng trông cô bé không có vẻ gì là đang nói dối cả, chẳng lẽ Miu không nhìn thấy hắn và Kisara hôn nhau. Nghĩ tới đây hắn liền thở phào nhẹ nhõm, không ghen là tốt rồi.
.................
- Có gì đó hơi lạ ở Miu sao - Sasaki nói.
Từ lúc đi về hắn đã cảm thấy có gì đó là lạ rồi, với giác quan của Miu thì không thể nào không thấy hắn hôn Kisara được nên có lẽ là do Miu đang mất tập trung, nhưng cô bé tại sao lại mất tập trung chứ nhỉ. Vậy là hắn quyết định về hỏi mấy vị sư phụ.
- Năm trước nó cũng như vậy đấy - Sasaki nhấp một ngụm bia nói - không giúp gì được đâu.
- Tại sao vậy?
- Vì ngày mai là ngay mà ba me con bé mất - Akisame nói.
Nghe thấy vậy thì hắn liền im lặng.
..............
Buổi tối, hắn đang nằm trong phòng ngủ của mình thì hắn nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa phòng mình.
- Tớ vào được không Kenichi - giọng Miu vang lên.
- À, là Miu à, cậu vào đi - hắn ngồi dậy nói - cậu ngồi đi.
- Cậu có muốn uống chút trà không - hắn như làm ảo thuật lôi ra một bộ dụng cụ pha trà, hắn đã được học cách pha trà của Akisame rồi nên mới có sẵn một bộ trong balo như vậy.
- Ừm, có ổn không nếu... tớ sẽ đi viếng mộ vào ngày mai, cậu có muốn đi cùng không? Năm nào tớ cũng chỉ đi với ông nhưng nếu năm này có Kenichi đi cùng thì cũng tốt.
- Được chứ, dù chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ đi cùng với cậu.
-- Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.