Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
Lưu Ly Diêm
05/05/2021
Lưu Dục cau mày, sự phân hóa giai cấp ở cổ đại thật lớn, vì thế nàng nói: "Nghiêm tiểu thư yên tâm ở trong phủ, không ai dám bất kính với tiểu thư đâu. Dù sinh ra từ nhà dân nhưng dù sao vẫn là hòn ngọc trên tay của phụ mẫu, dân chúng trong thiên hạ đều là con dân của Đại Tề."
Hồ Diên Phượng hơi nhích lông mày một chút: "Phò mã gia thật sự yêu dân như con." Thế nhưng trong lòng nàng lại có chút khinh thường, chớ không phải vì thấy bổn cung lớn lên xinh đẹp nên mới khách khí như vậy sao? Sau đó nàng lại nghe Lưu Dục nói tiếp: "Hai vị này là người của Nghiêm tiểu thư?"
Lưu Dục dùng từ ngữ khách sáo hết mức, dù đối với thị nữ nha hoàn hay hạ nhân đều là như vậy. Hồ Diên Phượng là người có tâm tư kín đáo, dĩ nhiên nàng cũng nhận ra điểm này: "Phò mã gia, đây là hai thị nữ mà ta mang theo."
"Vậy thì để các nàng ở tại phòng khách sát đây đi, ban đêm cũng dễ dàng chăm sóc cho tiểu thư."
Hồ Diên Phương hơi chút chần chờ: "Bọn hạ nhân ở phòng khách không hợp quy củ lắm thì phải, như vậy sẽ khiến phò mã gia gặp phiền toái."
"Nghiêm tiểu thư không cần khách sáo, trong phủ của ta không có nhiều quy củ lễ nghi như vậy. Hơn nữa Nghiêm tiểu thư cũng xuất thân phú quý, hiện tại ở địa phương xa lạ thì vẫn nên để các nàng ở lại hầu hạ ngươi đi. Tuy rằng vết thương không nặng nhưng nếu không có người hợp ý mình ở bên hầu hạ thì không thể nghỉ ngơi tốt được, khôi phục cũng sẽ chậm đi."
Hồ Diên Phượng cũng từ từ dựa vào gối: "Như vậy đa tạ ý tốt của phò mã gia. Chờ cha ta vào kinh thành, ta nhất định sẽ hậu tạ." Sau đó nàng đưa một chiếc khăn tay màu trắng cho Lưu Dục: "Khăn tay của phò mã gia đã giặt rửa sạch sẽ, nguyên vật hoàn trả."
Lưu Dục tiếp nhận khăn tay, nghĩ trong lòng, quần áo đều đã vứt thì khăn tay ta có thể giữ lại hay sao? Điện hạ mà biết còn không phải bắt ta ngủ thư phòng? Nói không chừng điện hạ đang phái ám vệ ở góc nào đó quan sát ta.
"Chỉ là một chiếc khăn tay mà thôi, Nghiêm tiểu thư đúng là một người cẩn thận. Thời tiết bây giờ cũng rất đẹp, tiểu thư nên ra hoa viên ngắm cảnh giải sầu mới tốt, ta nên trở về rồi."
"Phò mã gia đi thong thả."
Lưu Dục vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, nàng vừa đi vừa nghĩ nên ném chiếc khăn tay đó ở đâu thì mới tốt. Lưu Dục không biết võ công dù chỉ chút ít, nàng tất nhiên cũng không biết Hồ Diên Phượng đi theo nàng từ lúc nàng ra khỏi phòng. Nàng không phải muốn theo dõi Lưu Dục, nàng chỉ muốn đi thám thính tình hình phủ công chúa mà thôi. Hồ Diên Phượng danh chính ngôn thuận đi, chỉ là nàng đi đằng sau một cách không nhanh không chậm, vì vậy nàng cũng nghe được Lưu Dục lầm bầm làu bàu: "Nên vứt ở đâu mới được nha? Không thể để điện hạ biết được, nếu không nàng sẽ để ta ngủ thư phòng. Lại cũng không thể đưa cho hạ nhân trong phủ, ném đi thì rất lãng phí. Không biết tiệm cầm đồ có giữ cái này không ta? Trời ạ, ta làm sao bây giờ mới nghĩ đến đưa bộ quần áo đến hiệu cầm đồ chứ, không phải sẽ được mấy lượng bạc sao, vậy mà ta lại ném nó đi không thương tiếc."
Hồ Diên Phượng nghe đến đó thiếu chút nữa đã bật cười, phò mã gia này cũng quá tính toán nhỏ nhen. Như thế nào ngay cả một bộ quần áo và một chiếc khăn tay cũng muốn đưa đến hiệu cầm đồ? Một chút cũng không có bộ dáng của các công tử thế gia.
Sau đó nàng lại nghe Lưu Dục nói: "Nay ba quốc gia đứng ở thế chân vạc, Nam Chiếu vừa trải qua nội loạn, có Tang Lâm tiểu công chúa thì chắc cũng không xảy ra chuyện gì. Mạc Bắc Hung Nô cũng vừa trải qua trận đánh thì cũng phải tĩnh dưỡng ít nhất vài năm. Chỉ là khổ vị công chúa đi hòa thân kia, nàng phải gả gấp cái lão háo sắc Cảnh đế kia....Ta thấy vẫn nên thiêu hủy chiếc khăn tay này đi, mất công có người nhặt được lại phiền toái."
Hồ Diên Phượng đi rất nhẹ, nàng thấy Lưu Dục đi nhanh đến chủ viện liền không tiếp tục đi cùng nữa mà dừng lại. Mới nãy nàng còn cười, những bây giờ nàng lại hơi giật mình, phò mã này dám nói Cảnh đế là lão háo sắc, đã vậy còn lo lắng thay cho nàng. Nàng nhíu nhíu mày, phò mã của địch quốc vì sao trong lòng lại hướng về Mạc Bắc? Thế là nàng lại có một kế hoạch mới.
"Điện hạ, điện hạ, ta đã về rồi."
Cố Cẩm Lan buông chén trà trong tay, nàng thấy Lưu Dục tiến vào, tay còn cầm khăn vung vẩy nên nàng nhíu mày: "Phò mã, thứ gì trong tay, vì sao không vứt đi?"
"Hả, điện hạ, ta là muốn thiêu nó đi."
"Linh Lung, để người khác đi thiêu hủy nó." Cố Cẩm Lan nghe Lưu Dục nói như vậy liền quay đầu phân phó Linh Lung.
Linh Lung nhìn phò mã gia nhà mình với ánh mắt đồng tình, sau đó nàng nhận lấy khăn tay đưa cho thị nữ đứng đằng sau.
Lưu Dục ngồi xuống ghế, nàng cầm lấy một hạt đậu luộc vừa ăn vừa nói khiến nước miếng văng tứ tung: "Điện hạ, ta cái gì cũng không phát hiện ra, hình như không có vấn đề gì cả."
Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái: "Phò mã, sự thật chứng mình rằng mỗi lần ngươi cứu người nào thì người đó không hề có xuất thân bình thường."
Lưu Dục bĩu môi: "Điện hạ, ngươi lại biết được chuyện gì sao?"
Cố Cẩm Lan uống một ngụm trà: "Sự tình trong phủ có gì mà bổn cung không biết? Hay là phò mã cùng vị Nghiêm tiểu thư kia nói chuyện thì thầm với nhau trong khi cửa thì đóng chặt?"
"Điện hạ, ta không có đóng cửa mà, ta mở cửa đàng hoàng."
Cố Cẩm Lan thấy Lưu Dục nghiêm trọng hóa vấn đề liền nở nụ cười: "Bổn cung chỉ nói đùa thôi, phò mã đừng nóng nảy."
"Điện hạ, ngươi làm ta sợ đó, nhưng mà Nghiêm tiểu thư thật sự nó vấn đề sao?"
"Cuộc nói chuyện của các ngươi bổn cung đã nghe từ ám vệ báo cáo lại rồi. Nàng tuy rằng võ công không cao như Mai đường chủ hay Tang Lâm công chúa, nhưng cũng không thấp. Huống hồ ngươi không phát hiện lúc nàng nói chuyện với ngươi thì không dùng kính ngữ sao?"
Lưu Dục cúi đầu nghĩ nghĩ: "Hình như là như vậy."
"Dân chúng tầm thường, nhìn thấy phò mã hay Hoàng thân quốc thích, làm sao có thể bình tĩnh như vậy?"
Lưu Dục kinh ngạc trừng to mắt: "Điện hạ, không lẽ lại là một vị công chúa khác, nói cách khác không phải là vị công chúa đi hòa thân của Mạc Bắc Hung Nô đó chứ?"
Cố Cẩm Lan không nhanh không chậm cầm lấy hạt đậu đã được bóc vỏ từ tay Lưu Dục bỏ vào miệng mình.
"A? Điện hạ, người đừng cướp đậu của ta."
"Cả người của ngươi đều là của bổn cung, đừng nói chỉ là một hạt đậu."
"...Điện hạ, vậy người này rốt cuộc là ai?"
Cố Cẩm Lan ăn xong liền chỉ chỉ vào đĩa đậu luộc, Lưu Dục lại nhanh chóng lột một cái đưa đến.
"Nếu bổn cung tính không sai thì người này phần lớn là trưởng công chúa của Mạc Bắc, Hồ Diên Phượng. Bổn cung nghe nói thuở nhỏ nàng đã mời phu tử của Đại Tề đến dạy dỗ. Cũng chỉ có nàng, là người gan dạ sáng suốt mới dám tự mình đến Đại Tề."
"Điện hạ, ngày mai ta sẽ lên đường đón dâu, công chúa lại ở trong phủ của chúng ta thì người ta đi tiếp sẽ là ai?"
"Chắc là thủ hạ của nàng rồi, theo bổn cung thấy lần này Mạc Bắc sẽ phái đến đây những binh lính tinh nhuệ." Cố Cẩm Lan lại nhăn mày: "Bây giờ tình huống có chút phức tạp rồi."
Lưu Dục lẳng lặng đóng vai quần chúng, chỉ chăm ăn đậu rồi xem điện hạ nhà nàng trầm tư. Cố Cẩm Lan giống như nghĩ đến cái gì, sau đó ngẩng đầu nhìn người mắt ngọc mày ngài trước mặt, cười vui vẻ: "Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?"
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan cười liền tự nhiên có dự cảm không tốt.
Hồ Diên Phượng hơi nhích lông mày một chút: "Phò mã gia thật sự yêu dân như con." Thế nhưng trong lòng nàng lại có chút khinh thường, chớ không phải vì thấy bổn cung lớn lên xinh đẹp nên mới khách khí như vậy sao? Sau đó nàng lại nghe Lưu Dục nói tiếp: "Hai vị này là người của Nghiêm tiểu thư?"
Lưu Dục dùng từ ngữ khách sáo hết mức, dù đối với thị nữ nha hoàn hay hạ nhân đều là như vậy. Hồ Diên Phượng là người có tâm tư kín đáo, dĩ nhiên nàng cũng nhận ra điểm này: "Phò mã gia, đây là hai thị nữ mà ta mang theo."
"Vậy thì để các nàng ở tại phòng khách sát đây đi, ban đêm cũng dễ dàng chăm sóc cho tiểu thư."
Hồ Diên Phương hơi chút chần chờ: "Bọn hạ nhân ở phòng khách không hợp quy củ lắm thì phải, như vậy sẽ khiến phò mã gia gặp phiền toái."
"Nghiêm tiểu thư không cần khách sáo, trong phủ của ta không có nhiều quy củ lễ nghi như vậy. Hơn nữa Nghiêm tiểu thư cũng xuất thân phú quý, hiện tại ở địa phương xa lạ thì vẫn nên để các nàng ở lại hầu hạ ngươi đi. Tuy rằng vết thương không nặng nhưng nếu không có người hợp ý mình ở bên hầu hạ thì không thể nghỉ ngơi tốt được, khôi phục cũng sẽ chậm đi."
Hồ Diên Phượng cũng từ từ dựa vào gối: "Như vậy đa tạ ý tốt của phò mã gia. Chờ cha ta vào kinh thành, ta nhất định sẽ hậu tạ." Sau đó nàng đưa một chiếc khăn tay màu trắng cho Lưu Dục: "Khăn tay của phò mã gia đã giặt rửa sạch sẽ, nguyên vật hoàn trả."
Lưu Dục tiếp nhận khăn tay, nghĩ trong lòng, quần áo đều đã vứt thì khăn tay ta có thể giữ lại hay sao? Điện hạ mà biết còn không phải bắt ta ngủ thư phòng? Nói không chừng điện hạ đang phái ám vệ ở góc nào đó quan sát ta.
"Chỉ là một chiếc khăn tay mà thôi, Nghiêm tiểu thư đúng là một người cẩn thận. Thời tiết bây giờ cũng rất đẹp, tiểu thư nên ra hoa viên ngắm cảnh giải sầu mới tốt, ta nên trở về rồi."
"Phò mã gia đi thong thả."
Lưu Dục vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, nàng vừa đi vừa nghĩ nên ném chiếc khăn tay đó ở đâu thì mới tốt. Lưu Dục không biết võ công dù chỉ chút ít, nàng tất nhiên cũng không biết Hồ Diên Phượng đi theo nàng từ lúc nàng ra khỏi phòng. Nàng không phải muốn theo dõi Lưu Dục, nàng chỉ muốn đi thám thính tình hình phủ công chúa mà thôi. Hồ Diên Phượng danh chính ngôn thuận đi, chỉ là nàng đi đằng sau một cách không nhanh không chậm, vì vậy nàng cũng nghe được Lưu Dục lầm bầm làu bàu: "Nên vứt ở đâu mới được nha? Không thể để điện hạ biết được, nếu không nàng sẽ để ta ngủ thư phòng. Lại cũng không thể đưa cho hạ nhân trong phủ, ném đi thì rất lãng phí. Không biết tiệm cầm đồ có giữ cái này không ta? Trời ạ, ta làm sao bây giờ mới nghĩ đến đưa bộ quần áo đến hiệu cầm đồ chứ, không phải sẽ được mấy lượng bạc sao, vậy mà ta lại ném nó đi không thương tiếc."
Hồ Diên Phượng nghe đến đó thiếu chút nữa đã bật cười, phò mã gia này cũng quá tính toán nhỏ nhen. Như thế nào ngay cả một bộ quần áo và một chiếc khăn tay cũng muốn đưa đến hiệu cầm đồ? Một chút cũng không có bộ dáng của các công tử thế gia.
Sau đó nàng lại nghe Lưu Dục nói: "Nay ba quốc gia đứng ở thế chân vạc, Nam Chiếu vừa trải qua nội loạn, có Tang Lâm tiểu công chúa thì chắc cũng không xảy ra chuyện gì. Mạc Bắc Hung Nô cũng vừa trải qua trận đánh thì cũng phải tĩnh dưỡng ít nhất vài năm. Chỉ là khổ vị công chúa đi hòa thân kia, nàng phải gả gấp cái lão háo sắc Cảnh đế kia....Ta thấy vẫn nên thiêu hủy chiếc khăn tay này đi, mất công có người nhặt được lại phiền toái."
Hồ Diên Phượng đi rất nhẹ, nàng thấy Lưu Dục đi nhanh đến chủ viện liền không tiếp tục đi cùng nữa mà dừng lại. Mới nãy nàng còn cười, những bây giờ nàng lại hơi giật mình, phò mã này dám nói Cảnh đế là lão háo sắc, đã vậy còn lo lắng thay cho nàng. Nàng nhíu nhíu mày, phò mã của địch quốc vì sao trong lòng lại hướng về Mạc Bắc? Thế là nàng lại có một kế hoạch mới.
"Điện hạ, điện hạ, ta đã về rồi."
Cố Cẩm Lan buông chén trà trong tay, nàng thấy Lưu Dục tiến vào, tay còn cầm khăn vung vẩy nên nàng nhíu mày: "Phò mã, thứ gì trong tay, vì sao không vứt đi?"
"Hả, điện hạ, ta là muốn thiêu nó đi."
"Linh Lung, để người khác đi thiêu hủy nó." Cố Cẩm Lan nghe Lưu Dục nói như vậy liền quay đầu phân phó Linh Lung.
Linh Lung nhìn phò mã gia nhà mình với ánh mắt đồng tình, sau đó nàng nhận lấy khăn tay đưa cho thị nữ đứng đằng sau.
Lưu Dục ngồi xuống ghế, nàng cầm lấy một hạt đậu luộc vừa ăn vừa nói khiến nước miếng văng tứ tung: "Điện hạ, ta cái gì cũng không phát hiện ra, hình như không có vấn đề gì cả."
Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái: "Phò mã, sự thật chứng mình rằng mỗi lần ngươi cứu người nào thì người đó không hề có xuất thân bình thường."
Lưu Dục bĩu môi: "Điện hạ, ngươi lại biết được chuyện gì sao?"
Cố Cẩm Lan uống một ngụm trà: "Sự tình trong phủ có gì mà bổn cung không biết? Hay là phò mã cùng vị Nghiêm tiểu thư kia nói chuyện thì thầm với nhau trong khi cửa thì đóng chặt?"
"Điện hạ, ta không có đóng cửa mà, ta mở cửa đàng hoàng."
Cố Cẩm Lan thấy Lưu Dục nghiêm trọng hóa vấn đề liền nở nụ cười: "Bổn cung chỉ nói đùa thôi, phò mã đừng nóng nảy."
"Điện hạ, ngươi làm ta sợ đó, nhưng mà Nghiêm tiểu thư thật sự nó vấn đề sao?"
"Cuộc nói chuyện của các ngươi bổn cung đã nghe từ ám vệ báo cáo lại rồi. Nàng tuy rằng võ công không cao như Mai đường chủ hay Tang Lâm công chúa, nhưng cũng không thấp. Huống hồ ngươi không phát hiện lúc nàng nói chuyện với ngươi thì không dùng kính ngữ sao?"
Lưu Dục cúi đầu nghĩ nghĩ: "Hình như là như vậy."
"Dân chúng tầm thường, nhìn thấy phò mã hay Hoàng thân quốc thích, làm sao có thể bình tĩnh như vậy?"
Lưu Dục kinh ngạc trừng to mắt: "Điện hạ, không lẽ lại là một vị công chúa khác, nói cách khác không phải là vị công chúa đi hòa thân của Mạc Bắc Hung Nô đó chứ?"
Cố Cẩm Lan không nhanh không chậm cầm lấy hạt đậu đã được bóc vỏ từ tay Lưu Dục bỏ vào miệng mình.
"A? Điện hạ, người đừng cướp đậu của ta."
"Cả người của ngươi đều là của bổn cung, đừng nói chỉ là một hạt đậu."
"...Điện hạ, vậy người này rốt cuộc là ai?"
Cố Cẩm Lan ăn xong liền chỉ chỉ vào đĩa đậu luộc, Lưu Dục lại nhanh chóng lột một cái đưa đến.
"Nếu bổn cung tính không sai thì người này phần lớn là trưởng công chúa của Mạc Bắc, Hồ Diên Phượng. Bổn cung nghe nói thuở nhỏ nàng đã mời phu tử của Đại Tề đến dạy dỗ. Cũng chỉ có nàng, là người gan dạ sáng suốt mới dám tự mình đến Đại Tề."
"Điện hạ, ngày mai ta sẽ lên đường đón dâu, công chúa lại ở trong phủ của chúng ta thì người ta đi tiếp sẽ là ai?"
"Chắc là thủ hạ của nàng rồi, theo bổn cung thấy lần này Mạc Bắc sẽ phái đến đây những binh lính tinh nhuệ." Cố Cẩm Lan lại nhăn mày: "Bây giờ tình huống có chút phức tạp rồi."
Lưu Dục lẳng lặng đóng vai quần chúng, chỉ chăm ăn đậu rồi xem điện hạ nhà nàng trầm tư. Cố Cẩm Lan giống như nghĩ đến cái gì, sau đó ngẩng đầu nhìn người mắt ngọc mày ngài trước mặt, cười vui vẻ: "Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?"
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan cười liền tự nhiên có dự cảm không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.