Chương 73: Đừng mà
Ukimura
06/02/2022
Cơ thể linh hồn của Long bị ngọn lửa của hỏa linh thiêu đốt dữ dội. Tâm
trí của Long đã bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của dục vọng nên chính bản
thân cậu cũng không cảm giác được nỗi đau. Bởi ngọn lửa này là một phần
trong cậu. Long đã tỉnh táo một phần. Không, phải nói rằng ngay từ đầu
cậu đã có lòng phòng bị hỏa linh sẽ giở trò gì đó với bản thân. Nhưng kể từ cú chạm tay của hỏa linh vào lồng ngực cậu thì mọi thứ đã ngoài tầm
khống chế của Long. Long nắm chặt vô danh kiếm, cậu nhấc tay lên định
đâm vào hỏa linh đang kề sát bên thân thể mình.
Một bàn tay mịn màn nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Long. Bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cậu. Sau đó từng đầu ngón tay thon nhỏ luồn vào bên trong bàn tay, từ từ gỡ những ngón tay đang nắm chặt thanh kiếm, cho đến khi vô danh kiếm tuột khỏi tay Long. Bàn tay của hỏa linh đã nắm chặt tay phải của cậu.
Long nhếch miệng cười. Cậu cố gắng nói.
- Cô lợi hại đấy!
- Quá khen, hi hi.
Giọng cười của hỏa linh nhỏ nhẹ và tinh nghịch chậm rãi vang lên tràn ngập khắp cả thế giới màu đỏ này.
Ong ong.
Một tiếng kiếm minh phá tan nụ cười trên môi hỏa linh, cô muốn đẩy trán của mình ra khỏi trán của Long để quan sát tiếng động lạ đến từ đâu.
Phập.
- Hự!
- Hự!
Hai thanh âm nghiến răng một trước một sau phát ra. Thì ra nhân lúc hỏa linh thả lỏng khống chế Long, cậu đã dùng niệm lực của mình điều khiển vô danh kiếm bay đến đâm thẳng vào phía sau lưng của hỏa linh. Mặc dù hỏa linh lúc này cũng ở trạng thái giống Long thả lỏng linh hồn không phòng bị nhưng vì sợ đòn này thất bại sẽ không còn cơ hội phản kích nên Long dùng toàn bộ niệm lực của mình. Cú đâm mạnh đến mức xuyên từ sau lưng hỏa linh ra trước ngực cô ta, thanh kiếm vẫn không dừng lại mà tiếp tục xuyên thẳng vào cơ thể linh hồn của Long.
Bốn mắt nhìn nhau. Long và hỏa linh cũng không gào thét vì đau đớn. Một vẻ mặt đắc chí hiện lên trên khuôn mặt Long. Cậu nghĩ rằng hỏa linh sẽ ngừng dùng lửa thiêu đốt linh hồn của mình. Bất quá Long đã nhầm, thế lửa của hỏa linh không giảm mà lại càng tăng lên.
- Này cô làm gì đấy, nếu không buông ra thì tôi sẽ điều khiển kiếm của mình xoắn nát cơ thể cô.
- Ngươi cứ làm đi. Để xem ngươi chết trước hay là ta chết trước, nơi này vốn là địa bàn của ta. Theo cách nói của con người thì nơi đây có thể coi là tương đương với thức hải. Ban đầu ta định sẽ thiêu hủy linh hồn của người thí luyện và nhét thức hải của ta vào đầu hắn để đoạt lấy cơ thể. Nhưng xem ra là hôm nay ta không may khi gặp phải một kẻ có tu vi dưới vương giả lại có thể điều khiển pháp khí hệ tinh thần. Lần này ta đành từ bỏ vậy, linh hồn của ta bị thương nên không thể tiếp tục chiếm đoạt một thân thể khác.
- Dễ dàng từ bỏ như vậy.
Long đã bắt đầu điều khiển vô danh kiếm rút ra khỏi cơ thể linh hồn của mình, cậu di chuyển thanh kiếm đang cắm xuyên người hỏa linh hướng lên trên đầu cô ta.
- A. Đau đấy. Xem ra do linh hồn của ngươi bị thiêu đốt bằng chính dục vọng của mình nên không cảm giác được đau khổ.
Hỏa linh có chút không hài lòng với tình huống này, cả hai đều đang muốn đồng quy vậy mà chỉ có một bên là cô đang chịu đau. Cô không cam tâm. Lúc này ấn ký trên đầu Long bắt đầu lập lòe, nó đã bắt đầu phản ứng lại khi tinh thần của Long dần tỉnh táo.
Phừng, phừng.
Hỏa linh thấy không ổn, cô điều động tất cả ngọn lửa ở phiến không gian này tụ tập về đây. Mây lửa trên bầu trời, dung nham dưới mặt đất không ngừng tụ tập lại nơi đây hình thành nên một cơn bão vòi rồng tiến gần hai người.
Ong.
Màn sáng bảo vệ từ ấn ký trên trán bắt đầu hoạt động trở lại. Hỏa linh bị màn sáng đẩy ra bên ngoài, ngọn lửa trên người Long dần biến mất. Cậu nhìn xuống tình huống cơ thể linh hồn của mình, bây giờ cậu trông nhỏ hơn và cũng trở nên mờ ảo. Long nhìn hỏa linh rồi cười khẩy. Cậu tập trung điều khiển vô danh kiếm.
- Chết đi.
- A a a, ngươi.
Ầm ầm.
Trời đất trong thế giới này bỗng lay động dữ dội, cơn vòi rồng của hỏa linh ngày càng mãnh liệt. Lúc này nó đang có xu thế mở rộng phạm vi đến vô cùng. Một thanh âm phẫn nộ truyền tới.
- Được lắm, nếu đã vậy thì ta sẽ thiêu cháy cơ thể bên ngoài của ngươi thành than, xem ngươi còn có thể bấu víu đi đâu. Chết đi.
Long giật mình, ả hỏa linh này điên rồi. Ăn không được thì muốn đập bể nồi.
Bên ngoài. Cơ thể Long vẫn bị bao phủ bởi ngọn lửa nhưng vì ngọn lửa này không làm tổn hại dù chỉ là một sợi chỉ áo trên người Long nên Lâm và Hoa vẫn yên tâm. Nhưng mà nửa ngày trôi qua tình huống của Long thay đổi, quần áo trên người cậu bắt đầu cháy đen. Lông tóc của Long bắt đầu xoăn lại. Da của Long thì đỏ phừng lên, vì là cơ thể của võ giả vốn cũng được rèn luyện nên cũng không dễ dàng bị nướng chín. Chân khí bên trong cơ thể Long tự động vận chuyển tạo thành một lớp phòng ngự, nhưng dấu hiệu chân khí bị ăn mòn thì ngày càng rõ ràng.
- Hình như Long đang bị thiêu cháy, cậu ta đang sắp thành thịt nướng.
Lâm là người phát hiện ra tình huống mới của Long.
- Cái này, giờ phải làm sao?
Hoa thử đưa ngón tay mình chạm vào người Long, vừa chạm vào một chút cô phải vội vàng rụt ngón tay mình lại. Đầu ngón tay của cô hiện lên một vết đỏ rộp. Nhiệt độ này đã vượt qua sức kháng cự của làn da võ giả tu vi tinh anh.
Hai người Lâm và Hoa đang không có biện pháp gì thì bé Kha đi tới gần, cô bé lấy dây chuyền có đính viên đá màu đỏ kia, thứ mà đã bảo vệ cô bé khỏi nhiệt độ cao nơi này. Bé Kha muốn nhét sợi chuyền vào trong túi của Long. Hoa nhìn thấy hành động này nên vội cản lại.
- Em làm gì vậy, không có sợi dây chuyền bảo hộ thì em sẽ bị nhiệt độ và khí độc trong này giết chết đấy.
- Nhưng mà anh Long… anh ấy sắp bị thiêu chết rồi. Em không muốn thế.
Giọng của bé Kha tràn ngập sự lo sợ bên trong. Lâm và Hoa muốn an ủi nhưng lời đến cửa miệng thì lại nuốt vào. Cô cậu cũng không còn tâm tình để nói những lời vô nghĩa này. Chính bản thân hai người cũng cực kỳ lo lắng. Nhân lúc hai người này đang lo nghĩ, bé Kha vội vàng nhét sợ dây chuyền vào bàn tay đang rũ thẳng xuống của Long. Một luồn năng lượng thần kỳ đang bao khỏa toàn thân bé Kha cũng bắt đầu men theo bàn tay Long mà bao phủ cả người Long lại.
- Anh hai!
Hoa hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đầu cô lúc này có chút trống rỗng và cứng ngắt, cô không nhích được một phân nào. Phía ngược lại Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu, cậu đưa tay nhưng lại rất chậm chạp, tốc độ này vốn không thể xuất hiện ở một cường giả cấp đại chủ như Lâm. Chỉ có thể nói là cậu có tư tâm, cậu cũng có một suy nghĩ là biết đâu sợi dây chuyền của bé Kha có thể giúp được, bởi vì Long có nói lực lượng từ sợi dây chuyền giống với lực lượng đến từ bức tượng nữ thần trong làng.
Kết quả sẽ xuất hiện trong một phần nghìn giây. Lâm thề với lòng mình rằng, chỉ cần bé Kha có chuyện gì thì cậu sẽ kịp đưa tay kéo ra trước khi hoàn cảnh nơi đây đè ép thân hình bé nhỏ đó.
Roẹt.
Ánh sáng chói mắt từ mặt sợ dây chuyền phát ra chiếu sáng toàn bộ mọi ngõ ngách trong động. Một hư ảnh xuất hiện trước mắt Lâm và Hoa, hư ảnh này bao phủ cả bé Kha và Long trong đó. Đó là hư ảnh của một ông lão cầm một cây trượng, trông dáng dấp khá giống một trong hai bức tượng phía ngoài di tích.
Tại thế giới màu đỏ của hỏa linh. Long chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hỏa linh đang gào thét, cậu cố gắng ra sức dùng vô danh kiếm công kích bao nhiêu lần thì hỏa linh vẫn không dừng cái vòi rồng kia lại. Vòi rồng không gây được thương tổn linh hồn của Long nhưng cậu lại lo lắng cơ thể bên ngoài của mình. Tình huống bết bát nhất là cậu thành cô hồn dã quỷ. Tâm trạng của Long cũng không tốt lắm, cậu luôn chuẩn bị tâm lý bản thân sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng mà người mà, đến con kiến cũng cầu được sống huống chi là cậu.
- Này hỏa linh, thương lượng có được không. Nếu cô muốn thân thể thì tôi đi tìm cho cô là được chứ gì. Cần gì phải làm như thế, chỉ cần cô gật đầu tôi sẽ rút kiếm của mình ra ngay.
Long buộc phải đàm phán, cậu còn nhắc khéo hỏa linh nếu cô ta không dừng lại thì bản thân sẽ diệt luôn cô ta.
- Làm đi, cùng lắm thì linh trí của ta đi vào ngủ say, ngươi nên biết ta là một ngọn lửa bất diệt.
Giọng nói của hỏa linh rất cao ngạo. Trên người của cô ta lại bắt đầu hiện lên vài nét tương xứng với dáng dấp nữ thần lửa Iris mà cô đang mang. Long cũng không rõ ràng cái bộ dáng đó là do hỏa linh lựa chọn hay là người tạo ra nó đã lựa chọn.
Tách tách.
Đúng lúc này không trung phía trên xuất hiện một vết rách đang từ từ mở rộng. Một bóng người dần xuất hiện. Đó là một lão già trùm kín mít chỉ để lộ ra chòm râu dài màu trắng bên dưới chiếc mũ trùm. Lão hơi ngước cằm lên giống như là đang quan sát mọi thứ xung quanh.
- Lão già sao ông lại ở đây, không phải lão đã chết từ rất lâu rồi sao.
Lời nói của hỏa linh rất cường thế nhưng Long lại nghe ra một chút e sợ bên trong giọng điệu của cô ta. Ông ta cũng không nói gì mà chỉ đưa cây trượng của mình hướng về phía trước. Một làn sóng tinh thần bao phủ khắp nơi đây, tức thì cơn bão vòi rồng kia chậm dần rồi tan rã. Sau đó ông ta quay người sang Long rồi nói gì đó.
- Tinh thần giao tiếp.
Long đại khái hiểu được ý mà ông ta muốn biểu đạt. Long cười cười gật đầu với ông lão, cậu quay người qua nhìn về phía hỏa linh bằng một ánh mắt thương hại rồi cậu lắc đầu nhẹ kèm theo đó là tiếng thở dài của cậu.
- Này! Sao ngươi dám nhìn ta bằng cái biểu lộ đó, còn lão già nữa. Lão vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Ông lão giống như đã truyền đạt xong với Long. Ông quay qua hỏa linh, lão cũng làm hành động giống y chang Long lúc nãy. Lại một cái lắc đầu và tiếng thở dài. Ông lão nói lên thành tiếng.
- Tước Diên, xem ra ngươi thật sự cần cảm nhận thế giới bên ngoài, để ngươi ở một chỗ quá lâu chỉ làm linh trí của ngươi sai lầm. Ta thật không ngờ ngươi lại có thể sinh ra tâm niệm diệt sát người thí luyện.
- Lão đang nói gì, đừng có can thiệp vào chuyện của ta.
Hỏa linh nghiến răng nói với ông lão. Ông lão cũng không ứng tiếng, thời gian của lão cũng không nhiều, một sợi linh hồn này cũng chỉ đủ để ông xuất hiện một lần duy nhất cuối cùng trong thiên địa. Ông chống cây trượng của mình xuống đất tạo thành một làn sóng lan rộng ra xung quanh, sau đó lão đưa một tay chỉ về phía hỏa linh rồi ngoắc ngoắc. Hỏa linh lúc này cảm giác rất khó chịu, cô cảm giác một nửa linh hồn của mình muốn bị kéo ra. Sự thật đúng là như vậy ông lão đã kéo một nửa linh hồn của hỏa linh về phía mình.
- Không lẽ lão định, ta không muốn, ta không muốn.
Hỏa linh không ngạc nhiên gì khi ông lão có thể dễ dàng tách nửa linh hồn của mình ra như vậy. Bởi vì chính là lão ta đã góp công hơn phân nửa trong việc tạo ra cô. Điều mà cô e ngại đó chính là lão ta đang thực hiện một nghi thức được gọi là nhận chủ. Không cần phải nghĩ nhiều nơi đây chỉ có Long là chân chính linh hồn sống nên dĩ nhiên là lão muốn cô nhận Long làm chủ nhân. Cô muốn phản kháng nhưng mà cái lão già này đã cầm cố cô lại, hơn nữa lão còn rút ra cả một nửa linh hồn của cô. Người ta ký kết khế ước linh hồn thì chỉ cần một sợi linh hồn của vật bị khế ước là được rồi, vậy mà lão này lấy luôn cả một nửa. Hỏa linh khóc rồi, cô thấy mình giống như bị cha đẻ của bản thân bán đi cho một gã xa lạ vậy.
Một bàn tay mịn màn nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Long. Bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cậu. Sau đó từng đầu ngón tay thon nhỏ luồn vào bên trong bàn tay, từ từ gỡ những ngón tay đang nắm chặt thanh kiếm, cho đến khi vô danh kiếm tuột khỏi tay Long. Bàn tay của hỏa linh đã nắm chặt tay phải của cậu.
Long nhếch miệng cười. Cậu cố gắng nói.
- Cô lợi hại đấy!
- Quá khen, hi hi.
Giọng cười của hỏa linh nhỏ nhẹ và tinh nghịch chậm rãi vang lên tràn ngập khắp cả thế giới màu đỏ này.
Ong ong.
Một tiếng kiếm minh phá tan nụ cười trên môi hỏa linh, cô muốn đẩy trán của mình ra khỏi trán của Long để quan sát tiếng động lạ đến từ đâu.
Phập.
- Hự!
- Hự!
Hai thanh âm nghiến răng một trước một sau phát ra. Thì ra nhân lúc hỏa linh thả lỏng khống chế Long, cậu đã dùng niệm lực của mình điều khiển vô danh kiếm bay đến đâm thẳng vào phía sau lưng của hỏa linh. Mặc dù hỏa linh lúc này cũng ở trạng thái giống Long thả lỏng linh hồn không phòng bị nhưng vì sợ đòn này thất bại sẽ không còn cơ hội phản kích nên Long dùng toàn bộ niệm lực của mình. Cú đâm mạnh đến mức xuyên từ sau lưng hỏa linh ra trước ngực cô ta, thanh kiếm vẫn không dừng lại mà tiếp tục xuyên thẳng vào cơ thể linh hồn của Long.
Bốn mắt nhìn nhau. Long và hỏa linh cũng không gào thét vì đau đớn. Một vẻ mặt đắc chí hiện lên trên khuôn mặt Long. Cậu nghĩ rằng hỏa linh sẽ ngừng dùng lửa thiêu đốt linh hồn của mình. Bất quá Long đã nhầm, thế lửa của hỏa linh không giảm mà lại càng tăng lên.
- Này cô làm gì đấy, nếu không buông ra thì tôi sẽ điều khiển kiếm của mình xoắn nát cơ thể cô.
- Ngươi cứ làm đi. Để xem ngươi chết trước hay là ta chết trước, nơi này vốn là địa bàn của ta. Theo cách nói của con người thì nơi đây có thể coi là tương đương với thức hải. Ban đầu ta định sẽ thiêu hủy linh hồn của người thí luyện và nhét thức hải của ta vào đầu hắn để đoạt lấy cơ thể. Nhưng xem ra là hôm nay ta không may khi gặp phải một kẻ có tu vi dưới vương giả lại có thể điều khiển pháp khí hệ tinh thần. Lần này ta đành từ bỏ vậy, linh hồn của ta bị thương nên không thể tiếp tục chiếm đoạt một thân thể khác.
- Dễ dàng từ bỏ như vậy.
Long đã bắt đầu điều khiển vô danh kiếm rút ra khỏi cơ thể linh hồn của mình, cậu di chuyển thanh kiếm đang cắm xuyên người hỏa linh hướng lên trên đầu cô ta.
- A. Đau đấy. Xem ra do linh hồn của ngươi bị thiêu đốt bằng chính dục vọng của mình nên không cảm giác được đau khổ.
Hỏa linh có chút không hài lòng với tình huống này, cả hai đều đang muốn đồng quy vậy mà chỉ có một bên là cô đang chịu đau. Cô không cam tâm. Lúc này ấn ký trên đầu Long bắt đầu lập lòe, nó đã bắt đầu phản ứng lại khi tinh thần của Long dần tỉnh táo.
Phừng, phừng.
Hỏa linh thấy không ổn, cô điều động tất cả ngọn lửa ở phiến không gian này tụ tập về đây. Mây lửa trên bầu trời, dung nham dưới mặt đất không ngừng tụ tập lại nơi đây hình thành nên một cơn bão vòi rồng tiến gần hai người.
Ong.
Màn sáng bảo vệ từ ấn ký trên trán bắt đầu hoạt động trở lại. Hỏa linh bị màn sáng đẩy ra bên ngoài, ngọn lửa trên người Long dần biến mất. Cậu nhìn xuống tình huống cơ thể linh hồn của mình, bây giờ cậu trông nhỏ hơn và cũng trở nên mờ ảo. Long nhìn hỏa linh rồi cười khẩy. Cậu tập trung điều khiển vô danh kiếm.
- Chết đi.
- A a a, ngươi.
Ầm ầm.
Trời đất trong thế giới này bỗng lay động dữ dội, cơn vòi rồng của hỏa linh ngày càng mãnh liệt. Lúc này nó đang có xu thế mở rộng phạm vi đến vô cùng. Một thanh âm phẫn nộ truyền tới.
- Được lắm, nếu đã vậy thì ta sẽ thiêu cháy cơ thể bên ngoài của ngươi thành than, xem ngươi còn có thể bấu víu đi đâu. Chết đi.
Long giật mình, ả hỏa linh này điên rồi. Ăn không được thì muốn đập bể nồi.
Bên ngoài. Cơ thể Long vẫn bị bao phủ bởi ngọn lửa nhưng vì ngọn lửa này không làm tổn hại dù chỉ là một sợi chỉ áo trên người Long nên Lâm và Hoa vẫn yên tâm. Nhưng mà nửa ngày trôi qua tình huống của Long thay đổi, quần áo trên người cậu bắt đầu cháy đen. Lông tóc của Long bắt đầu xoăn lại. Da của Long thì đỏ phừng lên, vì là cơ thể của võ giả vốn cũng được rèn luyện nên cũng không dễ dàng bị nướng chín. Chân khí bên trong cơ thể Long tự động vận chuyển tạo thành một lớp phòng ngự, nhưng dấu hiệu chân khí bị ăn mòn thì ngày càng rõ ràng.
- Hình như Long đang bị thiêu cháy, cậu ta đang sắp thành thịt nướng.
Lâm là người phát hiện ra tình huống mới của Long.
- Cái này, giờ phải làm sao?
Hoa thử đưa ngón tay mình chạm vào người Long, vừa chạm vào một chút cô phải vội vàng rụt ngón tay mình lại. Đầu ngón tay của cô hiện lên một vết đỏ rộp. Nhiệt độ này đã vượt qua sức kháng cự của làn da võ giả tu vi tinh anh.
Hai người Lâm và Hoa đang không có biện pháp gì thì bé Kha đi tới gần, cô bé lấy dây chuyền có đính viên đá màu đỏ kia, thứ mà đã bảo vệ cô bé khỏi nhiệt độ cao nơi này. Bé Kha muốn nhét sợi chuyền vào trong túi của Long. Hoa nhìn thấy hành động này nên vội cản lại.
- Em làm gì vậy, không có sợi dây chuyền bảo hộ thì em sẽ bị nhiệt độ và khí độc trong này giết chết đấy.
- Nhưng mà anh Long… anh ấy sắp bị thiêu chết rồi. Em không muốn thế.
Giọng của bé Kha tràn ngập sự lo sợ bên trong. Lâm và Hoa muốn an ủi nhưng lời đến cửa miệng thì lại nuốt vào. Cô cậu cũng không còn tâm tình để nói những lời vô nghĩa này. Chính bản thân hai người cũng cực kỳ lo lắng. Nhân lúc hai người này đang lo nghĩ, bé Kha vội vàng nhét sợ dây chuyền vào bàn tay đang rũ thẳng xuống của Long. Một luồn năng lượng thần kỳ đang bao khỏa toàn thân bé Kha cũng bắt đầu men theo bàn tay Long mà bao phủ cả người Long lại.
- Anh hai!
Hoa hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đầu cô lúc này có chút trống rỗng và cứng ngắt, cô không nhích được một phân nào. Phía ngược lại Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu, cậu đưa tay nhưng lại rất chậm chạp, tốc độ này vốn không thể xuất hiện ở một cường giả cấp đại chủ như Lâm. Chỉ có thể nói là cậu có tư tâm, cậu cũng có một suy nghĩ là biết đâu sợi dây chuyền của bé Kha có thể giúp được, bởi vì Long có nói lực lượng từ sợi dây chuyền giống với lực lượng đến từ bức tượng nữ thần trong làng.
Kết quả sẽ xuất hiện trong một phần nghìn giây. Lâm thề với lòng mình rằng, chỉ cần bé Kha có chuyện gì thì cậu sẽ kịp đưa tay kéo ra trước khi hoàn cảnh nơi đây đè ép thân hình bé nhỏ đó.
Roẹt.
Ánh sáng chói mắt từ mặt sợ dây chuyền phát ra chiếu sáng toàn bộ mọi ngõ ngách trong động. Một hư ảnh xuất hiện trước mắt Lâm và Hoa, hư ảnh này bao phủ cả bé Kha và Long trong đó. Đó là hư ảnh của một ông lão cầm một cây trượng, trông dáng dấp khá giống một trong hai bức tượng phía ngoài di tích.
Tại thế giới màu đỏ của hỏa linh. Long chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hỏa linh đang gào thét, cậu cố gắng ra sức dùng vô danh kiếm công kích bao nhiêu lần thì hỏa linh vẫn không dừng cái vòi rồng kia lại. Vòi rồng không gây được thương tổn linh hồn của Long nhưng cậu lại lo lắng cơ thể bên ngoài của mình. Tình huống bết bát nhất là cậu thành cô hồn dã quỷ. Tâm trạng của Long cũng không tốt lắm, cậu luôn chuẩn bị tâm lý bản thân sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng mà người mà, đến con kiến cũng cầu được sống huống chi là cậu.
- Này hỏa linh, thương lượng có được không. Nếu cô muốn thân thể thì tôi đi tìm cho cô là được chứ gì. Cần gì phải làm như thế, chỉ cần cô gật đầu tôi sẽ rút kiếm của mình ra ngay.
Long buộc phải đàm phán, cậu còn nhắc khéo hỏa linh nếu cô ta không dừng lại thì bản thân sẽ diệt luôn cô ta.
- Làm đi, cùng lắm thì linh trí của ta đi vào ngủ say, ngươi nên biết ta là một ngọn lửa bất diệt.
Giọng nói của hỏa linh rất cao ngạo. Trên người của cô ta lại bắt đầu hiện lên vài nét tương xứng với dáng dấp nữ thần lửa Iris mà cô đang mang. Long cũng không rõ ràng cái bộ dáng đó là do hỏa linh lựa chọn hay là người tạo ra nó đã lựa chọn.
Tách tách.
Đúng lúc này không trung phía trên xuất hiện một vết rách đang từ từ mở rộng. Một bóng người dần xuất hiện. Đó là một lão già trùm kín mít chỉ để lộ ra chòm râu dài màu trắng bên dưới chiếc mũ trùm. Lão hơi ngước cằm lên giống như là đang quan sát mọi thứ xung quanh.
- Lão già sao ông lại ở đây, không phải lão đã chết từ rất lâu rồi sao.
Lời nói của hỏa linh rất cường thế nhưng Long lại nghe ra một chút e sợ bên trong giọng điệu của cô ta. Ông ta cũng không nói gì mà chỉ đưa cây trượng của mình hướng về phía trước. Một làn sóng tinh thần bao phủ khắp nơi đây, tức thì cơn bão vòi rồng kia chậm dần rồi tan rã. Sau đó ông ta quay người sang Long rồi nói gì đó.
- Tinh thần giao tiếp.
Long đại khái hiểu được ý mà ông ta muốn biểu đạt. Long cười cười gật đầu với ông lão, cậu quay người qua nhìn về phía hỏa linh bằng một ánh mắt thương hại rồi cậu lắc đầu nhẹ kèm theo đó là tiếng thở dài của cậu.
- Này! Sao ngươi dám nhìn ta bằng cái biểu lộ đó, còn lão già nữa. Lão vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Ông lão giống như đã truyền đạt xong với Long. Ông quay qua hỏa linh, lão cũng làm hành động giống y chang Long lúc nãy. Lại một cái lắc đầu và tiếng thở dài. Ông lão nói lên thành tiếng.
- Tước Diên, xem ra ngươi thật sự cần cảm nhận thế giới bên ngoài, để ngươi ở một chỗ quá lâu chỉ làm linh trí của ngươi sai lầm. Ta thật không ngờ ngươi lại có thể sinh ra tâm niệm diệt sát người thí luyện.
- Lão đang nói gì, đừng có can thiệp vào chuyện của ta.
Hỏa linh nghiến răng nói với ông lão. Ông lão cũng không ứng tiếng, thời gian của lão cũng không nhiều, một sợi linh hồn này cũng chỉ đủ để ông xuất hiện một lần duy nhất cuối cùng trong thiên địa. Ông chống cây trượng của mình xuống đất tạo thành một làn sóng lan rộng ra xung quanh, sau đó lão đưa một tay chỉ về phía hỏa linh rồi ngoắc ngoắc. Hỏa linh lúc này cảm giác rất khó chịu, cô cảm giác một nửa linh hồn của mình muốn bị kéo ra. Sự thật đúng là như vậy ông lão đã kéo một nửa linh hồn của hỏa linh về phía mình.
- Không lẽ lão định, ta không muốn, ta không muốn.
Hỏa linh không ngạc nhiên gì khi ông lão có thể dễ dàng tách nửa linh hồn của mình ra như vậy. Bởi vì chính là lão ta đã góp công hơn phân nửa trong việc tạo ra cô. Điều mà cô e ngại đó chính là lão ta đang thực hiện một nghi thức được gọi là nhận chủ. Không cần phải nghĩ nhiều nơi đây chỉ có Long là chân chính linh hồn sống nên dĩ nhiên là lão muốn cô nhận Long làm chủ nhân. Cô muốn phản kháng nhưng mà cái lão già này đã cầm cố cô lại, hơn nữa lão còn rút ra cả một nửa linh hồn của cô. Người ta ký kết khế ước linh hồn thì chỉ cần một sợi linh hồn của vật bị khế ước là được rồi, vậy mà lão này lấy luôn cả một nửa. Hỏa linh khóc rồi, cô thấy mình giống như bị cha đẻ của bản thân bán đi cho một gã xa lạ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.