Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục
Chương 38: Bất Đắc Dĩ
KhổQuaNgọt
08/06/2024
Bóng xe buýt chầm chậm lăn bánh đến điểm dừng, Nhàn Hy bước xuống với đôi chân nặng trĩu và tâm trạng uề oải. Một đêm dài không ngủ khiến quầng thâm hiện rõ trên đôi mắt cô, mái tóc rối bời vì mồ hôi và cơ thể mệt mỏi như muốn gục xuống.
Nhàn Hy cố gắng gượng gạo nở nụ cười khi gặp Hồ Điệp, người bạn thân thiết luôn quan tâm đến cô. Nhìn thấy vẻ mặt hốc hác và mệt mỏi của Nhàn Hy, Hồ Điệp vội vàng hỏi han: "Sao vậy Nhàn Hy, trông cậu không được khỏe à?".
Nhàn Hy cố gắng che giấu sự mệt mỏi bằng giọng nói yếu ớt: "Tớ không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi. Cả đêm qua tớ không ngủ được nên người có chút khó chịu."
Hồ Điệp đưa tay lên trán Nhàn Hy, cảm nhận hơi nóng tỏa ra. "Nóng quá!", cô lo lắng thốt lên. "Cậu không nên cố gắng đi học trong tình trạng này. Nghỉ một hôm đi, tớ sẽ đưa cậu về."
Nhàn Hy lắc đầu: "Không cần đâu, tớ chỉ cần ngủ một chút là sẽ ổn thôi. Cậu đừng lo lắng nhé."
Hồ Điệp kiên quyết: "Tớ không thể để cậu tiếp tục đi học trong tình trạng này được. Sức khỏe của cậu quan trọng hơn nhiều. Cậu phải về nhà nghỉ ngơi."
Mặc kệ lời từ chối của Nhàn Hy, Hồ Điệp thu dọn sách vở và đưa Nhàn Hy về nhà nghỉ ngơi.
Khi Hồ Điệp chật vật dìu Nhàn Hy ra tới cồng trường, mồ hôi nhễ nhại trên trán cả hai. Nhàn Hy vì mất sức nên gần như ngất xỉu, Hồ Điệp lo lắng dìu bạn mình đi từng bước chậm rãi. Bỗng, ánh mắt Hồ Điệp dừng lại ở một chiếc xe ô tô quen thuộc đậu ở phía đối diện. Lần trước, Nhàn Hy từng kể với cô đó là xe của chú đến đón.
Nhìn thấy tia hy vọng, Hồ Điệp nở một nụ cười rạng rỡ, quay sang Nhàn Hy đang thiêm thiếp trong vòng tay mình: "Nhàn Hy, may quá hôm nay chú của cậu lại đến đón nè!".
Nghe tiếng Hồ Điệp, Nhàn Hy như bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Ánh mắt cô hướng về phía chiếc xe đang đỗ phía bên kia đường. Nhàn Hy vội vàng gỡ tay Hồ Điệp ra khỏi người, đứng thẳng người dậy.
"Tớ ổn rồi, tớ tự về được. Cậu vào học đi, không cần lo cho tớ", Nhàn Hy nói với giọng điệu cố gắng che giấu sự yếu ớt.
Hồ Điệp tuy có chút bất ngờ trước phản ứng của Nhàn Hy, nhưng cô vẫn tin rằng Nhàn Hy sẽ về cùng chú của mình. Vậy nên, Hồ Điệp chỉ mỉm cười và dặn dò Nhàn Hy cẩn thận trước khi quay vào lớp học.
Tuy nhiên, điều mà Hồ Điệp không ngờ tới là Nhàn Hy lại không hề lên xe của chú mình. Thay vào đó, cô rẽ sang một hướng khác, lủi thủi bước đi trong bộ dạng mệt mỏi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hồ Điệp như có một linh cảm không lành. Lo lắng cho người bạn của mình, Hồ Điệp vội vàng chạy đuổi theo.
"Nhàn Hy, sao vậy? Tại sao không đi về cùng chú của cậu mà đi một mình?", Hồ Điệp hỏi với vẻ mặt đầy quan tâm.
Nhàn Hy im lặng, không trả lời câu hỏi của Hồ Điệp. Cô chỉ lắc đầu và tiếp tục bước đi. Thấy vậy, Hồ Điệp càng thêm lo lắng. Cô biết rằng Nhàn Hy đang gặp khó khăn gì đó, nhưng dường như Nhàn Hy không muốn chia sẻ với cô. Nếu cứ đề Nhàn Hy một mình trong tình trạng này, Hồ Điệp sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
cô. Nếu cứ để Nhàn Hy một mình trong tình trạng này, Hồ Điệp sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Hết cách, Hồ Điệp vội vàng chạy lại phía chiếc xe ô tô đang đỗ bên kia đường. Hồ Điệp gõ mạnh vào cửa kính xe.
Sau vài giây, cửa xe được hạ xuống. Hồ Điệp thở hồn hển, cố gắng bình tĩnh để nói: "Chú ơi, Nhàn Hy bị ốm, nhưng cậu ấy không cho cháu đưa về. Cháu sợ Nhàn Hy sẽ gặp nguy hiểm. Chú có thể giúp cháu đưa cậu về nhà được không ạ?".
Hồ Điệp vừa nói vừa chỉ tay về phía Nhàn Hy đang cố gắng lê từng bước nặng nhọc. Huyền Giới nghe Hồ Điệp nói, quay theo hướng mà Hồ Điệp chỉ. Không nói một lời, hắn ta lạnh lùng kéo kính xe lên, đạp ga lao thẳng về phía Nhàn Hy.
Huyền Giới lái xe tiến đến bên cạnh cô, cửa kính hạ xuống, giọng hắn vang lên gấp gáp:
"Nhàn Hy! Lên xe mau!"
Nhàn Hy phớt lờ, cô tiếp tục bước đi mà không thèm để ý đến lời hắn. Huyền Giới tức giận, không chịu đựng được nữa, hắn hét lên:
"Nhàn Hy, em lên xe ngay cho tôi!"
Cô đáp lại một cách kiên quyết: "Tôi không lên."
Nghe thế, Huyền Giới dừng xe lại, mở cửa và bước xuống. Hắn đứng chắn trước mặt cô, chỉ tay về phía chiếc xe, giọng ra lệnh :
"Em lên xe liền cho tôi."
Nhàn Hy ngước lên, đôi mắt mệt mỏi và gương mặt không chút sức sống. Cô né qua một bên rồi tiếp tục bước đi.
Huyền Giới không thể chịu nổi sự cứng đầu của cô nữa. Hắn quay người, nhấc bổng cô lên, bế thẳng vào xe. Khi đã ngồi trong xe, Nhàn Hy cũng chẳng buồn kháng cự. Cô thực sự đã kiệt sức, không còn chút năng lượng nào để chống lại. Ngay cả mở miệng cũng không đủ sức, giờ đây cô mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau khi lên xe Huyền Giới cũng không nói thêm lời nào chỉ giúp Nhàn Hy thắt dây an toàn. Hắn lặng lẽ nổ máy và lái xe đi. Nhàn Hy mệt mỏi, không còn đủ sức để chống lại sự mệt nhọc đang bủa vây. Cô thiếp đi lúc nào không hay.
Xe chạy qua những con đường tĩnh lặng và rợp bóng cây, cuối cùng dừng lại trước biệt thự của Huyền Giới.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa, bế cô vào nhà. Những người làm trong nhà vô cùng bất ngờ khi thấy cảnh tượng này. Lần trước, Huyền Giới cũng đã đưa cô đến đây, nhưng lúc đó cô vẫn còn tỉnh táo. Giờ đây, cô nằm trọn trong vòng tay của Huyền Giới, khiến họ vừa tò mò vừa lo lắng.
Tiếng thì thào bàn tán rộ lên. "'Cô ấy có sao không?" "Có chuyện gì mà lại phải bế vào nhà như thế?" Những câu hỏi lướt qua miệng họ, không ai có câu trả lời rõ ràng. Sự xuất hiện của bác sĩ chỉ làm tăng thêm sự tò mò. "Cô gái này là ai? Tại sao ông chủ lại lo lắng đến mức phải gọi bác sĩ đến?"
Huyền Giới đưa Nhàn Hy lên phòng, đặt cô nằm trên giường. Bác sĩ Nhã Văn, người đã làm việc nhiều năm cho gia đình Huyền Giới, cũng không khỏi bất ngờ khi thấy cô gái trẻ đang nắm đó. Tuy nhiên, ông không hỏi gì thêm, chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình. Ông lặng lẽ kiểm tra tình trạng của Nhàn Hy.
Sau khi khám xong, Nhã Văn quay sang Huyền Giới, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo chút lo lắng: "Cô bé sốt cao dẫn đến hoa mắt chóng mặt rồi mất đi ý thức. Uống thuốc và nghỉ ngơi là sẽ ổn. À, cô bé cũng bị thiếu chất rất nhiều, cậu nên chú ý bồi bổ thêm cho cô ấy."
Nghe vậy, Huyền Giới gật đầu, cảm ơn Nhã Văn rồi tiễn ông ra cửa. Những người làm vẫn thì thào, bàn tán về cô gái bí ẩn này. Họ tự hỏi về mối quan hệ giữa Nhàn Hy và ông chủ của họ. Cô ta là ai mà khiến Huyền Giới phải lo
lang den the?
Nhàn Hy cố gắng gượng gạo nở nụ cười khi gặp Hồ Điệp, người bạn thân thiết luôn quan tâm đến cô. Nhìn thấy vẻ mặt hốc hác và mệt mỏi của Nhàn Hy, Hồ Điệp vội vàng hỏi han: "Sao vậy Nhàn Hy, trông cậu không được khỏe à?".
Nhàn Hy cố gắng che giấu sự mệt mỏi bằng giọng nói yếu ớt: "Tớ không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi. Cả đêm qua tớ không ngủ được nên người có chút khó chịu."
Hồ Điệp đưa tay lên trán Nhàn Hy, cảm nhận hơi nóng tỏa ra. "Nóng quá!", cô lo lắng thốt lên. "Cậu không nên cố gắng đi học trong tình trạng này. Nghỉ một hôm đi, tớ sẽ đưa cậu về."
Nhàn Hy lắc đầu: "Không cần đâu, tớ chỉ cần ngủ một chút là sẽ ổn thôi. Cậu đừng lo lắng nhé."
Hồ Điệp kiên quyết: "Tớ không thể để cậu tiếp tục đi học trong tình trạng này được. Sức khỏe của cậu quan trọng hơn nhiều. Cậu phải về nhà nghỉ ngơi."
Mặc kệ lời từ chối của Nhàn Hy, Hồ Điệp thu dọn sách vở và đưa Nhàn Hy về nhà nghỉ ngơi.
Khi Hồ Điệp chật vật dìu Nhàn Hy ra tới cồng trường, mồ hôi nhễ nhại trên trán cả hai. Nhàn Hy vì mất sức nên gần như ngất xỉu, Hồ Điệp lo lắng dìu bạn mình đi từng bước chậm rãi. Bỗng, ánh mắt Hồ Điệp dừng lại ở một chiếc xe ô tô quen thuộc đậu ở phía đối diện. Lần trước, Nhàn Hy từng kể với cô đó là xe của chú đến đón.
Nhìn thấy tia hy vọng, Hồ Điệp nở một nụ cười rạng rỡ, quay sang Nhàn Hy đang thiêm thiếp trong vòng tay mình: "Nhàn Hy, may quá hôm nay chú của cậu lại đến đón nè!".
Nghe tiếng Hồ Điệp, Nhàn Hy như bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Ánh mắt cô hướng về phía chiếc xe đang đỗ phía bên kia đường. Nhàn Hy vội vàng gỡ tay Hồ Điệp ra khỏi người, đứng thẳng người dậy.
"Tớ ổn rồi, tớ tự về được. Cậu vào học đi, không cần lo cho tớ", Nhàn Hy nói với giọng điệu cố gắng che giấu sự yếu ớt.
Hồ Điệp tuy có chút bất ngờ trước phản ứng của Nhàn Hy, nhưng cô vẫn tin rằng Nhàn Hy sẽ về cùng chú của mình. Vậy nên, Hồ Điệp chỉ mỉm cười và dặn dò Nhàn Hy cẩn thận trước khi quay vào lớp học.
Tuy nhiên, điều mà Hồ Điệp không ngờ tới là Nhàn Hy lại không hề lên xe của chú mình. Thay vào đó, cô rẽ sang một hướng khác, lủi thủi bước đi trong bộ dạng mệt mỏi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hồ Điệp như có một linh cảm không lành. Lo lắng cho người bạn của mình, Hồ Điệp vội vàng chạy đuổi theo.
"Nhàn Hy, sao vậy? Tại sao không đi về cùng chú của cậu mà đi một mình?", Hồ Điệp hỏi với vẻ mặt đầy quan tâm.
Nhàn Hy im lặng, không trả lời câu hỏi của Hồ Điệp. Cô chỉ lắc đầu và tiếp tục bước đi. Thấy vậy, Hồ Điệp càng thêm lo lắng. Cô biết rằng Nhàn Hy đang gặp khó khăn gì đó, nhưng dường như Nhàn Hy không muốn chia sẻ với cô. Nếu cứ đề Nhàn Hy một mình trong tình trạng này, Hồ Điệp sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
cô. Nếu cứ để Nhàn Hy một mình trong tình trạng này, Hồ Điệp sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Hết cách, Hồ Điệp vội vàng chạy lại phía chiếc xe ô tô đang đỗ bên kia đường. Hồ Điệp gõ mạnh vào cửa kính xe.
Sau vài giây, cửa xe được hạ xuống. Hồ Điệp thở hồn hển, cố gắng bình tĩnh để nói: "Chú ơi, Nhàn Hy bị ốm, nhưng cậu ấy không cho cháu đưa về. Cháu sợ Nhàn Hy sẽ gặp nguy hiểm. Chú có thể giúp cháu đưa cậu về nhà được không ạ?".
Hồ Điệp vừa nói vừa chỉ tay về phía Nhàn Hy đang cố gắng lê từng bước nặng nhọc. Huyền Giới nghe Hồ Điệp nói, quay theo hướng mà Hồ Điệp chỉ. Không nói một lời, hắn ta lạnh lùng kéo kính xe lên, đạp ga lao thẳng về phía Nhàn Hy.
Huyền Giới lái xe tiến đến bên cạnh cô, cửa kính hạ xuống, giọng hắn vang lên gấp gáp:
"Nhàn Hy! Lên xe mau!"
Nhàn Hy phớt lờ, cô tiếp tục bước đi mà không thèm để ý đến lời hắn. Huyền Giới tức giận, không chịu đựng được nữa, hắn hét lên:
"Nhàn Hy, em lên xe ngay cho tôi!"
Cô đáp lại một cách kiên quyết: "Tôi không lên."
Nghe thế, Huyền Giới dừng xe lại, mở cửa và bước xuống. Hắn đứng chắn trước mặt cô, chỉ tay về phía chiếc xe, giọng ra lệnh :
"Em lên xe liền cho tôi."
Nhàn Hy ngước lên, đôi mắt mệt mỏi và gương mặt không chút sức sống. Cô né qua một bên rồi tiếp tục bước đi.
Huyền Giới không thể chịu nổi sự cứng đầu của cô nữa. Hắn quay người, nhấc bổng cô lên, bế thẳng vào xe. Khi đã ngồi trong xe, Nhàn Hy cũng chẳng buồn kháng cự. Cô thực sự đã kiệt sức, không còn chút năng lượng nào để chống lại. Ngay cả mở miệng cũng không đủ sức, giờ đây cô mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau khi lên xe Huyền Giới cũng không nói thêm lời nào chỉ giúp Nhàn Hy thắt dây an toàn. Hắn lặng lẽ nổ máy và lái xe đi. Nhàn Hy mệt mỏi, không còn đủ sức để chống lại sự mệt nhọc đang bủa vây. Cô thiếp đi lúc nào không hay.
Xe chạy qua những con đường tĩnh lặng và rợp bóng cây, cuối cùng dừng lại trước biệt thự của Huyền Giới.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa, bế cô vào nhà. Những người làm trong nhà vô cùng bất ngờ khi thấy cảnh tượng này. Lần trước, Huyền Giới cũng đã đưa cô đến đây, nhưng lúc đó cô vẫn còn tỉnh táo. Giờ đây, cô nằm trọn trong vòng tay của Huyền Giới, khiến họ vừa tò mò vừa lo lắng.
Tiếng thì thào bàn tán rộ lên. "'Cô ấy có sao không?" "Có chuyện gì mà lại phải bế vào nhà như thế?" Những câu hỏi lướt qua miệng họ, không ai có câu trả lời rõ ràng. Sự xuất hiện của bác sĩ chỉ làm tăng thêm sự tò mò. "Cô gái này là ai? Tại sao ông chủ lại lo lắng đến mức phải gọi bác sĩ đến?"
Huyền Giới đưa Nhàn Hy lên phòng, đặt cô nằm trên giường. Bác sĩ Nhã Văn, người đã làm việc nhiều năm cho gia đình Huyền Giới, cũng không khỏi bất ngờ khi thấy cô gái trẻ đang nắm đó. Tuy nhiên, ông không hỏi gì thêm, chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình. Ông lặng lẽ kiểm tra tình trạng của Nhàn Hy.
Sau khi khám xong, Nhã Văn quay sang Huyền Giới, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo chút lo lắng: "Cô bé sốt cao dẫn đến hoa mắt chóng mặt rồi mất đi ý thức. Uống thuốc và nghỉ ngơi là sẽ ổn. À, cô bé cũng bị thiếu chất rất nhiều, cậu nên chú ý bồi bổ thêm cho cô ấy."
Nghe vậy, Huyền Giới gật đầu, cảm ơn Nhã Văn rồi tiễn ông ra cửa. Những người làm vẫn thì thào, bàn tán về cô gái bí ẩn này. Họ tự hỏi về mối quan hệ giữa Nhàn Hy và ông chủ của họ. Cô ta là ai mà khiến Huyền Giới phải lo
lang den the?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.