Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục
Chương 72: Cơn Cuồng Loạn
KhổQuaNgọt
25/07/2024
Nhàn Hy bị kéo vào một căn phòng trong quán bar. Không gian nơi này sang trọng với một ghế sofa, một giường ngủ và một nhà vệ sinh. Dường như đây là phòng dành cho khách VIP ở lại qua đêm nếu say. Cô nhìn quanh căn phòng, rồi hỏi: "Chú đưa cháu vào đây làm gì?"
Huyền Giới lúc này mới buông tay cô ra. "Em biết đây là đâu không mà đến quậy phá hả?" hắn hỏi, giọng đầy căng thẳng.
Nhàn Hy uất ức, mắt ngấn lệ. "Tại sao chú lại tránh mặt cháu?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy.
Huyền Giới gầm lên, giọng đầy tức giận: "Em biết đây là đâu không hả? Em nghĩ tôi là ai hả?"
Nhàn Hy không chịu thua. "Chú trả lời câu hỏi của cháu trước. Cháu chỉ muốn đến để xin lỗi chú. Với lại cháu chỉ muốn hỏi xem Khắc Phong hắn ta đã..."
Chưa kịp nói dứt lời, Huyền Giới đã tiến tới ôm chặt lấy cô. Thân thể nhỏ nhắn của cô mềm mại trong vòng tay hắn. Nhàn Hy đột nhiên im lặng, ngẩng đầu lên nhìn. Huyền Giới không cho cô cơ hội nói thêm, bàn tay hẳn tóm lấy gáy cô, áp môi mình lên môi cô.
Khoảnh khắc môi chạm môi, đôi mắt Nhàn Hy kinh ngạc mở to. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực của Huyền Giới quá lớn. Cô nằm gọn trong vòng tay hắn, cảm nhận đôi môi mềm mại của mình bị chiếm lấy, mùi hương dễ chịu tràn ngập trong miệng và mũi, lấn át vị cay đắng của rượu trong miệng hắn. Tâm tình của Huyền Giới bỗng chốc dịu lại, tay hắn ôm lấy gáy cô, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô. Ngón tay hắn chạm vào làn da mềm mại, mơn trớn dái tai cô.
Huyền Giới tạm dừng lại, rời môi cô, bắt gặp đôi mắt ngấn nước. Nhưng hắn không dừng lại lâu, lại hôn cô lần nữa, càng cuồng nhiệt hơn. Cánh cửa sau lưng đóng lại, Huyền Giới ép Nhàn Hy lên cửa, không cho cô trốn thoát.
Hắn cạy môi cô ra, đưa lưỡi vào trong miệng cô, mút lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn. Sự kháng cự của Nhàn Hy ngày càng rõ rệt, nhưng không thể tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
Huyền Giới hôn đến nghiện, càng lúc càng lẫn sâu hơn. Nụ hôn cuồng nhiệt khiến phần thân dưới của hắn căng cứng, gần như muốn nổ tung, làm hắn vô cùng khó chịu. Huyền Giới bế cô lên, xoay người đè cô xuống chiếc giường mềm mại. Vóc dáng chênh lệch khiến hắn gần như có thể đề hoàn toàn cơ thể cô xuống.
Nhàn Hy đi từ sợ hãi đến kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng chuyển sang sợ hãi. Người đàn ông đang đè trên người cô là Huyền Giới. Những nụ hôn mãnh liệt liên tục rơi xuống, mang theo ý đồ khiến cô hoảng sợ. Bộ đồ trên người cô bị xé nát, từng cúc áo cũng bị xé bung ra. Hai chân cô bị ép tách ra, vòng eo rắn chắc của Huyền Giới chen vào giữa.
Cuộc giằng co kịch liệt nhanh chóng khiến Nhàn Hy kiệt sức. Huyền Giới một tay giữ lấy cổ tay cô đưa lên đầu, tay còn lại luồn qua vạt áo, những ngón tay nhẹ nhàng móc qua dây áo, ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô. Sợ hãi và xấu hồ của Nhàn Hy tăng lên đỉnh điểm. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô cắn vào lưỡi của hắn, thậm chí cắn cả lưỡi của chính mình, môi lưỡi kịch liệt đau đớn. Vết cắn mạnh đến nỗi cô nếm được cả vị máu.
Huyền Giới dừng lại một lúc, rời môi cô. Nhàn Hy bị hôn đến khó thở, vòm ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, cố gắng thở chậm lại. "Tôi sẽ nhẹ nhàng," Huyền Giới nói, giọng lạnh lùng, rồi đưa tay cởi cúc quần.
Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể Nhàn Hy bị lật ngược lại một cách thô bạo. Hắn không thương tiếc nâng eo cô lên, chuẩn bị trực tiếp đi vào từ phía sau.
"Không! Đừng mà! Hàn Huyền Giới!" tiếng kêu sắc bén của cô vang lên, không kém gì tiếng súng.
Huyền Giới lập tức dừng lại, không biết là do uống quá nhiều rượu hay là do dục vọng lấn át. Cảm giác choáng váng mơ hồ khiến hắn liên tục cau mày. Hắn cúi đầu nhìn thân thể run rẩy trước mặt, cô mặc một chiếc quần lót màu trắng, chẳng hề gợi cảm chút nào. Khi hắn ôm hôn cô, cả người cô lại căng thẳng vùng vẩy, tư thể quỳ hiện tại cũng trông cực kỳ kháng cự.
Lý trí trở lại đôi chút. Hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt Nhàn Hy, đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng vẻ mặt sợ hãi. Huyền Giới khó tin về hành động vừa rồi của mình. Hắn vội bật dậy, nhìn người con gái đang nằm co ro trên giường. Lúc này hắn mới hoàn toàn nhận ra điều mình đã làm.
Huyền Giới đứng đó, cảm giác choáng váng vẫn chưa tan hẳn. Hắn nhìn Nhàn Hy, người đang nằm co ro, run rẩy trên giường, nước mắt lăn dài trên má. Hắn không thể tin vào chính mình. Cơn say và dục vọng đã khiến hắn mất kiểm soát, nhưng giờ đây, sự thật rõ ràng trước mắt làm hắn bừng tỉnh.
"Nhàn Hy.." Huyền Giới gọi tên cô, giọng nói đầy hối hận và áy náy. Hắn đưa tay ra định chạm vào cô, nhưng
Nhàn Hy co rúm lại, sợ hãi hơn bao giờ hết. Hắn lập tức thu tay lại, cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc.
"Chú... chú làm gì thế này..." Nhàn Hy nói qua nước mắt, giọng nói đầy sự tổn thương. Cô cố gắng ngồi dậy, kéo
tam chan quan quanh ngudi de che di su tui nhuc.
Huyền Giới cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hắn ngồi xuống cạnh giường, cố gắng giữ khoảng cách để không làm cô sợ thêm. "Nhàn Hy, tôi xin lỗi... Tôi đã mất kiểm soát.. Tôi không cố ý... Tôi thật sự xin lỗi."
Nhàn Hy nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên sự đau đớn và tổn thương. "Chú nói xin lỗi là xong sao? Tại sao lại làm thế với cháu?"
Huyền Giới cúi đầu, không biết phải nói gì. Hắn cảm thấy mình thật tệ hại. "Tôi biết lời xin lỗi của tôi lúc này là vô nghĩa... Nhưng tôi thật sự hối hận... Tôi sẽ làm mọi cách để bù đắp cho em."
Nhàn Hy không đáp, chỉ ngồi im lặng, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Cô cảm thấy lòng mình tan nát. Người mà cô tin tưởng, người mà cô nghĩ là chỗ dựa, lại là người khiến cô đau đớn nhất.
Sau một hồi im lặng, Huyền Giới đứng dậy. "Tôi sẽ rời đi, để em có thời gian và không gian bình tĩnh lại. Nhưng tôi sẽ không bỏ mặc em. Nếu em cần gì, bất cứ điều gì, hãy nói với tôi."
Hắn quay lưng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bên trong, Nhàn Hy vẫn ngồi đó, nước mắt chảy dài. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ cảm thấy lòng mình rối bời, đau đớn không tả xiết.
Huyền Giới bước ra khỏi phòng, lòng đầy hối hận. Hắn biết rằng mình đã gây ra một vết thương sâu trong lòng
Nhàn Hy. Hắn thể sẽ làm mọi cách để bù đắp cho cô, nhưng liệu cô có thể tha thứ cho hắn hay không, điều đó vẫn còn là một dấu hỏi lớn trong tâm trí hắn.
Huyền Giới lúc này mới buông tay cô ra. "Em biết đây là đâu không mà đến quậy phá hả?" hắn hỏi, giọng đầy căng thẳng.
Nhàn Hy uất ức, mắt ngấn lệ. "Tại sao chú lại tránh mặt cháu?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy.
Huyền Giới gầm lên, giọng đầy tức giận: "Em biết đây là đâu không hả? Em nghĩ tôi là ai hả?"
Nhàn Hy không chịu thua. "Chú trả lời câu hỏi của cháu trước. Cháu chỉ muốn đến để xin lỗi chú. Với lại cháu chỉ muốn hỏi xem Khắc Phong hắn ta đã..."
Chưa kịp nói dứt lời, Huyền Giới đã tiến tới ôm chặt lấy cô. Thân thể nhỏ nhắn của cô mềm mại trong vòng tay hắn. Nhàn Hy đột nhiên im lặng, ngẩng đầu lên nhìn. Huyền Giới không cho cô cơ hội nói thêm, bàn tay hẳn tóm lấy gáy cô, áp môi mình lên môi cô.
Khoảnh khắc môi chạm môi, đôi mắt Nhàn Hy kinh ngạc mở to. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực của Huyền Giới quá lớn. Cô nằm gọn trong vòng tay hắn, cảm nhận đôi môi mềm mại của mình bị chiếm lấy, mùi hương dễ chịu tràn ngập trong miệng và mũi, lấn át vị cay đắng của rượu trong miệng hắn. Tâm tình của Huyền Giới bỗng chốc dịu lại, tay hắn ôm lấy gáy cô, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô. Ngón tay hắn chạm vào làn da mềm mại, mơn trớn dái tai cô.
Huyền Giới tạm dừng lại, rời môi cô, bắt gặp đôi mắt ngấn nước. Nhưng hắn không dừng lại lâu, lại hôn cô lần nữa, càng cuồng nhiệt hơn. Cánh cửa sau lưng đóng lại, Huyền Giới ép Nhàn Hy lên cửa, không cho cô trốn thoát.
Hắn cạy môi cô ra, đưa lưỡi vào trong miệng cô, mút lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn. Sự kháng cự của Nhàn Hy ngày càng rõ rệt, nhưng không thể tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
Huyền Giới hôn đến nghiện, càng lúc càng lẫn sâu hơn. Nụ hôn cuồng nhiệt khiến phần thân dưới của hắn căng cứng, gần như muốn nổ tung, làm hắn vô cùng khó chịu. Huyền Giới bế cô lên, xoay người đè cô xuống chiếc giường mềm mại. Vóc dáng chênh lệch khiến hắn gần như có thể đề hoàn toàn cơ thể cô xuống.
Nhàn Hy đi từ sợ hãi đến kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng chuyển sang sợ hãi. Người đàn ông đang đè trên người cô là Huyền Giới. Những nụ hôn mãnh liệt liên tục rơi xuống, mang theo ý đồ khiến cô hoảng sợ. Bộ đồ trên người cô bị xé nát, từng cúc áo cũng bị xé bung ra. Hai chân cô bị ép tách ra, vòng eo rắn chắc của Huyền Giới chen vào giữa.
Cuộc giằng co kịch liệt nhanh chóng khiến Nhàn Hy kiệt sức. Huyền Giới một tay giữ lấy cổ tay cô đưa lên đầu, tay còn lại luồn qua vạt áo, những ngón tay nhẹ nhàng móc qua dây áo, ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô. Sợ hãi và xấu hồ của Nhàn Hy tăng lên đỉnh điểm. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô cắn vào lưỡi của hắn, thậm chí cắn cả lưỡi của chính mình, môi lưỡi kịch liệt đau đớn. Vết cắn mạnh đến nỗi cô nếm được cả vị máu.
Huyền Giới dừng lại một lúc, rời môi cô. Nhàn Hy bị hôn đến khó thở, vòm ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, cố gắng thở chậm lại. "Tôi sẽ nhẹ nhàng," Huyền Giới nói, giọng lạnh lùng, rồi đưa tay cởi cúc quần.
Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể Nhàn Hy bị lật ngược lại một cách thô bạo. Hắn không thương tiếc nâng eo cô lên, chuẩn bị trực tiếp đi vào từ phía sau.
"Không! Đừng mà! Hàn Huyền Giới!" tiếng kêu sắc bén của cô vang lên, không kém gì tiếng súng.
Huyền Giới lập tức dừng lại, không biết là do uống quá nhiều rượu hay là do dục vọng lấn át. Cảm giác choáng váng mơ hồ khiến hắn liên tục cau mày. Hắn cúi đầu nhìn thân thể run rẩy trước mặt, cô mặc một chiếc quần lót màu trắng, chẳng hề gợi cảm chút nào. Khi hắn ôm hôn cô, cả người cô lại căng thẳng vùng vẩy, tư thể quỳ hiện tại cũng trông cực kỳ kháng cự.
Lý trí trở lại đôi chút. Hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt Nhàn Hy, đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng vẻ mặt sợ hãi. Huyền Giới khó tin về hành động vừa rồi của mình. Hắn vội bật dậy, nhìn người con gái đang nằm co ro trên giường. Lúc này hắn mới hoàn toàn nhận ra điều mình đã làm.
Huyền Giới đứng đó, cảm giác choáng váng vẫn chưa tan hẳn. Hắn nhìn Nhàn Hy, người đang nằm co ro, run rẩy trên giường, nước mắt lăn dài trên má. Hắn không thể tin vào chính mình. Cơn say và dục vọng đã khiến hắn mất kiểm soát, nhưng giờ đây, sự thật rõ ràng trước mắt làm hắn bừng tỉnh.
"Nhàn Hy.." Huyền Giới gọi tên cô, giọng nói đầy hối hận và áy náy. Hắn đưa tay ra định chạm vào cô, nhưng
Nhàn Hy co rúm lại, sợ hãi hơn bao giờ hết. Hắn lập tức thu tay lại, cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc.
"Chú... chú làm gì thế này..." Nhàn Hy nói qua nước mắt, giọng nói đầy sự tổn thương. Cô cố gắng ngồi dậy, kéo
tam chan quan quanh ngudi de che di su tui nhuc.
Huyền Giới cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hắn ngồi xuống cạnh giường, cố gắng giữ khoảng cách để không làm cô sợ thêm. "Nhàn Hy, tôi xin lỗi... Tôi đã mất kiểm soát.. Tôi không cố ý... Tôi thật sự xin lỗi."
Nhàn Hy nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên sự đau đớn và tổn thương. "Chú nói xin lỗi là xong sao? Tại sao lại làm thế với cháu?"
Huyền Giới cúi đầu, không biết phải nói gì. Hắn cảm thấy mình thật tệ hại. "Tôi biết lời xin lỗi của tôi lúc này là vô nghĩa... Nhưng tôi thật sự hối hận... Tôi sẽ làm mọi cách để bù đắp cho em."
Nhàn Hy không đáp, chỉ ngồi im lặng, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Cô cảm thấy lòng mình tan nát. Người mà cô tin tưởng, người mà cô nghĩ là chỗ dựa, lại là người khiến cô đau đớn nhất.
Sau một hồi im lặng, Huyền Giới đứng dậy. "Tôi sẽ rời đi, để em có thời gian và không gian bình tĩnh lại. Nhưng tôi sẽ không bỏ mặc em. Nếu em cần gì, bất cứ điều gì, hãy nói với tôi."
Hắn quay lưng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bên trong, Nhàn Hy vẫn ngồi đó, nước mắt chảy dài. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ cảm thấy lòng mình rối bời, đau đớn không tả xiết.
Huyền Giới bước ra khỏi phòng, lòng đầy hối hận. Hắn biết rằng mình đã gây ra một vết thương sâu trong lòng
Nhàn Hy. Hắn thể sẽ làm mọi cách để bù đắp cho cô, nhưng liệu cô có thể tha thứ cho hắn hay không, điều đó vẫn còn là một dấu hỏi lớn trong tâm trí hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.