Chương 8: Tớ Nuôi Cậu
Julio Perla
27/08/2022
Trời ạ.
Say đến như thế.
Minh Quân nhẹ nhàng bật cười.
Cô gái này say rượu lại rất đáng yêu.
- -------------------
Sáng sớm tinh mơ, nắng chiếu nhẹ qua khung cửa sổ soi thẳng vào mặt thiếu nữ đang say giấc nồng.
Khẽ hở mắt, Ánh Dương cảm nhận được cơn nhức đầu ập đến.
Để nhớ lại xem, đêm qua sao cô về được nhà nhỉ?
À.
À!!!!!!
Trời ơi đêm qua cô say rượu!!
Đêm qua hắn còn đưa cô về.
Chuyến này đồng chí Ánh Dương xin nhận 100 cái quần về đội rồi.
Cạch.
Cánh cửa bất chợt mở ra, bóng dáng Minh Quân bước vào.
"..."
"Hướng Dương dậy rồi hả?"
"..."
"Ôi chao tớ còn nghĩ cậu ngủ đến trưa cơ."
"À mà quên, trưa rồi mà."
"Cậu rửa mặt rồi ra ăn s- "
Một cơn gió vừa vụt qua.
Ánh Dương nhảy xuống giường chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, như một chiếc lá bị gió cuốn đi sau đó rơi xuống đất, Ánh Dương hạ cánh không thành công.
Rầm.
Ánh Dương trượt chân.
Ánh Dương té.
Trước mặt crush.
...
Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau.
"Phụt há há há.”
"Không cho cười!"
"Há há há"
"Minh Quân!"
Trời ạ nhìn cái mặt cố nhịn cười không thành công của hắn kìa, có ghét không chứ lị.
"Tớ khâu mồm cậu lại bây giờ!"
"Ui tính nóng như kem ấy, để tớ đỡ cậu dậy."
Hắn vừa nhịn cười vừa đỡ Ánh Dương dậy, vừa đỡ cô đứng lên được, không kìm nỗi liền bật cười thêm lần nữa.
"Cậu còn cười nữa!"
"Há há tớ xin lỗi nhưng tớ không nhịn được."
Mặt cô đỏ ửng hết cả lên, muốn đánh người này lắm rồi đó nha.
"Được rồi Hướng Dương, cậu té có đau ở đâu không."
".."
"Hướng Dương ới?"
"Alo alo!?"
"Hướng Dương!!"
"Dỗi tớ rồi à?"
"Ai thèm!?"
Đáng yêu ghê.
Hắn nghĩ như thế đó, Hướng Dương của hắn té cũng đáng yêu mà giận thì cũng đáng yêu lắm lắm nha! Vì khi tức giận đáng yêu như thế nên hồi còn đi học hắn toàn chọc cho Hướng Dương tức điên lên rồi lại chạy đi năn nỉ cầu xin tha lỗi
Nhìn cái người đang ngồi trên giường hai má phồng lên vừa tức vừa ngại ngùng mà lòng hắn lại xốn xao. Nhìn vừa thương vừa buồn cười, Minh Quân cố nén cười ném ra một câu chí mạng sau đó liền bay ra khỏi phòng.
"Tớ đi dọn đồ ăn sáng trước đấy nhớ, cậu đi rửa mặt đi mà nhớ đi cẩn thận kẻo lại té nữa thì tớ cười mệt lắm, tốn sức tớ."
Ánh Dương: "?????????? "
Ngộ ha.
Cha này ngứa đòn hay gì mà phát ngôn gây thù địch mãi vậy?
Ánh Dương tay cầm gối định ném vào mặt tên ngứa đòn kia thì lại chậm một bước, hắn chạy ra khỏi phòng như bay.
Hay, hay lắm.
Biết trước có kết cục thế này thì bổn cung đã thủ sẵn vũ khí trong phòng để solo một sống một còn với tên kém duyên kia rồi.
- -------
Bước vào phòng khách, mùi thơm đồ ăn ngào ngạt xộc vào mũi Ánh Dương.
Eo ôi thơm phết.
Ôi trời ạ!
Vậy mà hắn lại đứng bếp nấu ăn cho cô, gần chục năm quen nhau đây là lần đầu hắn chịu nấu ăn nghiêm túc cho cô, mặt trời mọc đằng tây chắc.
"Cậu.... nấu ăn cho tớ sao?"
"Tớ á? Không tớ thì ai nấu cho cậu?"
"Này... đêm qua cậu đã đưa tớ về à? Cậu ở lại đây luôn sao?"
"Đúng thế."
"Thế đồ đâu mà cậu mặc đấy?"
"Đơn giản, chỉ cần giặt đồ rồi dành ra một tiếng sấy khô đồ là được."
"À... hả! Gì! Sấy khô đồ một tiếng á?? Tốn tiền điện nhà tớ đấy cậu biết không hả!"
"..."
Ai chửi mắng thì ta giả điếc, để cho người hết giận ta khuyên.
Hắn im lặng dọn đồ ăn lên bàn, màng nhĩ bị tra tấn hắn cũng im lặng chịu trận chứ không lại bị Hướng Dương đấm cho bay màu thì lại khóc.
"Cậu nấu à, ăn được không."
Ánh Dương bóc vài miếng thịt bò xào cho vào miệng ăn thử, cũng không tệ nhỉ.
"Này đừng dùng tay bóc như thế, vi khuẩn không đấy."
"Tớ rửa tay rồi nhé!"
"Mấy món này ngon ghê, lỡ mốt tớ có nghèo rớt mồng tơi thì lấy đâu ra mấy món ngon thế này nhỉ?"
"Cậu không thể nghèo được đâu."
"Vì sao?"
"Vì tớ nuôi cậu."
Khiếp!
Đỏ hết cả mặt.
Cái đồ đáng ghét, nói xong còn cười người ta nữa chứ.
Thề là cô không có thích mấy cái kiểu sến súa như thế này đâu.
Cô không thích đâu đấy nhé.
Cô chỉ khoái thôi.
Say đến như thế.
Minh Quân nhẹ nhàng bật cười.
Cô gái này say rượu lại rất đáng yêu.
- -------------------
Sáng sớm tinh mơ, nắng chiếu nhẹ qua khung cửa sổ soi thẳng vào mặt thiếu nữ đang say giấc nồng.
Khẽ hở mắt, Ánh Dương cảm nhận được cơn nhức đầu ập đến.
Để nhớ lại xem, đêm qua sao cô về được nhà nhỉ?
À.
À!!!!!!
Trời ơi đêm qua cô say rượu!!
Đêm qua hắn còn đưa cô về.
Chuyến này đồng chí Ánh Dương xin nhận 100 cái quần về đội rồi.
Cạch.
Cánh cửa bất chợt mở ra, bóng dáng Minh Quân bước vào.
"..."
"Hướng Dương dậy rồi hả?"
"..."
"Ôi chao tớ còn nghĩ cậu ngủ đến trưa cơ."
"À mà quên, trưa rồi mà."
"Cậu rửa mặt rồi ra ăn s- "
Một cơn gió vừa vụt qua.
Ánh Dương nhảy xuống giường chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, như một chiếc lá bị gió cuốn đi sau đó rơi xuống đất, Ánh Dương hạ cánh không thành công.
Rầm.
Ánh Dương trượt chân.
Ánh Dương té.
Trước mặt crush.
...
Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau.
"Phụt há há há.”
"Không cho cười!"
"Há há há"
"Minh Quân!"
Trời ạ nhìn cái mặt cố nhịn cười không thành công của hắn kìa, có ghét không chứ lị.
"Tớ khâu mồm cậu lại bây giờ!"
"Ui tính nóng như kem ấy, để tớ đỡ cậu dậy."
Hắn vừa nhịn cười vừa đỡ Ánh Dương dậy, vừa đỡ cô đứng lên được, không kìm nỗi liền bật cười thêm lần nữa.
"Cậu còn cười nữa!"
"Há há tớ xin lỗi nhưng tớ không nhịn được."
Mặt cô đỏ ửng hết cả lên, muốn đánh người này lắm rồi đó nha.
"Được rồi Hướng Dương, cậu té có đau ở đâu không."
".."
"Hướng Dương ới?"
"Alo alo!?"
"Hướng Dương!!"
"Dỗi tớ rồi à?"
"Ai thèm!?"
Đáng yêu ghê.
Hắn nghĩ như thế đó, Hướng Dương của hắn té cũng đáng yêu mà giận thì cũng đáng yêu lắm lắm nha! Vì khi tức giận đáng yêu như thế nên hồi còn đi học hắn toàn chọc cho Hướng Dương tức điên lên rồi lại chạy đi năn nỉ cầu xin tha lỗi
Nhìn cái người đang ngồi trên giường hai má phồng lên vừa tức vừa ngại ngùng mà lòng hắn lại xốn xao. Nhìn vừa thương vừa buồn cười, Minh Quân cố nén cười ném ra một câu chí mạng sau đó liền bay ra khỏi phòng.
"Tớ đi dọn đồ ăn sáng trước đấy nhớ, cậu đi rửa mặt đi mà nhớ đi cẩn thận kẻo lại té nữa thì tớ cười mệt lắm, tốn sức tớ."
Ánh Dương: "?????????? "
Ngộ ha.
Cha này ngứa đòn hay gì mà phát ngôn gây thù địch mãi vậy?
Ánh Dương tay cầm gối định ném vào mặt tên ngứa đòn kia thì lại chậm một bước, hắn chạy ra khỏi phòng như bay.
Hay, hay lắm.
Biết trước có kết cục thế này thì bổn cung đã thủ sẵn vũ khí trong phòng để solo một sống một còn với tên kém duyên kia rồi.
- -------
Bước vào phòng khách, mùi thơm đồ ăn ngào ngạt xộc vào mũi Ánh Dương.
Eo ôi thơm phết.
Ôi trời ạ!
Vậy mà hắn lại đứng bếp nấu ăn cho cô, gần chục năm quen nhau đây là lần đầu hắn chịu nấu ăn nghiêm túc cho cô, mặt trời mọc đằng tây chắc.
"Cậu.... nấu ăn cho tớ sao?"
"Tớ á? Không tớ thì ai nấu cho cậu?"
"Này... đêm qua cậu đã đưa tớ về à? Cậu ở lại đây luôn sao?"
"Đúng thế."
"Thế đồ đâu mà cậu mặc đấy?"
"Đơn giản, chỉ cần giặt đồ rồi dành ra một tiếng sấy khô đồ là được."
"À... hả! Gì! Sấy khô đồ một tiếng á?? Tốn tiền điện nhà tớ đấy cậu biết không hả!"
"..."
Ai chửi mắng thì ta giả điếc, để cho người hết giận ta khuyên.
Hắn im lặng dọn đồ ăn lên bàn, màng nhĩ bị tra tấn hắn cũng im lặng chịu trận chứ không lại bị Hướng Dương đấm cho bay màu thì lại khóc.
"Cậu nấu à, ăn được không."
Ánh Dương bóc vài miếng thịt bò xào cho vào miệng ăn thử, cũng không tệ nhỉ.
"Này đừng dùng tay bóc như thế, vi khuẩn không đấy."
"Tớ rửa tay rồi nhé!"
"Mấy món này ngon ghê, lỡ mốt tớ có nghèo rớt mồng tơi thì lấy đâu ra mấy món ngon thế này nhỉ?"
"Cậu không thể nghèo được đâu."
"Vì sao?"
"Vì tớ nuôi cậu."
Khiếp!
Đỏ hết cả mặt.
Cái đồ đáng ghét, nói xong còn cười người ta nữa chứ.
Thề là cô không có thích mấy cái kiểu sến súa như thế này đâu.
Cô không thích đâu đấy nhé.
Cô chỉ khoái thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.