Theo Đuổi Người Của Thanh Xuân
Chương 45: Đợi tôi được không?
Janki nguyễn
16/10/2023
Dư Nam gọi điện cho cha Hạ Anh kể lại toàn bộ sự việc.
Ông ấy rất tức liền đặt vé về giữa đêm nhưng có sớm đến như nào cũng đều tới sáng mới có thể đáp cánh được.
Dư Nam đành phải đi về nhưng cả đêm vẫn không thể ngủ được, anh tức giận đến bất lực mà đập bàn. Cảm giác day dứt khi không thể làm gì khi người yêu mình đang ở đâu mình cũng không rõ.
Đến sáng hôm sau, Hạ Anh lờ mờ tỉnh dậy. Nhìn lên trần nhà lại nhìn qua chỗ khác, cô cảm thấy nơi đây thật lạ lẫm. Đang đau đầu thì lại chợt nhận ra cô chẳng mặc gì trên người cả, cả một mảnh vải cũng không. Hạ Anh hốt hoảng nhìn sang người đang nằm kế bên, cô càng hốt hoảng hơn khi nhận ra người đó là Duy Cường.
Lòng cô như nặng trĩu, chẳng lẽ người cứu mình hôm qua chính là anh. Bối rối không biết làm gì cô ngồi dậy tính chạy đi tìm lại đồ của mình thì lại bị tay Duy Cường nắm lại
Hạ Anh nhìn qua thấy anh đã tỉnh giấc. Cô hổ thẹn không biết làm như nào. Cảm xúc không tự chủ được liền khóc nức nở. Đây là lần đầu của cô.
Duy Cường thấy đã đúng theo kế hoạch của bản thân liền dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói "Hạ Anh, em đừng khóc nữa, anh xin lỗi, là lỗi do anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em"
Hạ Anh nhìn qua anh với vẻ mặt không hiểu "Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Duy Cường lại nhe nhàng nói với cô "Hôm qua anh chỉ trùng hợp đến quán đấy giải sầu, lại vô tình thấy em, còn..."
"Ý tôi là giữa tôi và anh đã xảy ra chuyện gì, sao anh dám"
"Hôm qua anh đã định để em nằm ở đây, anh ra ngoài ngủ, nhưng mà em lại..."
Hạ Anh nghe đến đây lại càng khó tin, mình rốt cuộc đã làm gì, tại sao lại úp mở "Rốt cuộc là sao, anh nói gì vậy?"
"Em đã kéo anh lại, anh không ngờ em lại thô bạo đến thế, anh... anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Hạ Anh từ từ nhìn sang nơi khác, rõ ràng cô không có một chút kí ức nào cả, một chút xíu cũng không. Cô vội vàng lấy chiếc chăn quấn quanh người rồi nhặt đồ của mình chạy vào nhà vệ sinh.
Cha của Hạ Anh vừa về đến Việt Nam thì một mạch đi đến nhà Hạ Anh, đập cửa như đi đòi nợ, nhưng vốn dĩ là thế, ông đang muốn đòi lại Hạ Anh.
Bà Trần Tuyết vừa ngáp ngắn ngáp dài mở cửa ra, trong miệng còn lẩm bẩm chửi vài câu "Khiếp, ai lại vô văn hoá đến như thế, không thấy bà đây đang ngủ sao..."
Tính nói tiếp thì thấy rõ ông ấy đang đứng trước mặt với gương mặt vô cùng tức giận kia thì bà ta lại nuốt những lời sắp nói vào trong. Khằn giọng nói với giọng điệu có chút chột dạ "Ờ...ờ, ông đến đây... làm cái gì? Mới sáng sớm không để tôi và con ngủ chút sao?"
"Con đâu?"
"Hả?"
"Bà nói để con ngủ, vậy con đâu?"
Bà ta chợt không biết làm sao vì vốn dĩ Hạ Anh đã về đâu, vân còn ở chỗ Duy Cường. Ông ấy đã bước một chân vào thì bị bà ta cảng lại
"Ông muốn làm gì?"
"Tôi tới thăm con tôi, còn không được sao?"
"Mới sáng sớm, con còn ngủ, ông thăm cái gì, để chút nữa Hạ Anh dậy tôi sẽ chuyển lời cho con bé."
Ông ấy không nghe lọt lỗ tai, gạt tay bà ta ra rồi bước thẳng đến phòng Hạ Anh mở ra, đúng như dự đoán, Hạ Anh không có ở nhà.
Ông ta bước thẳng lại chỗ bà ta kéo áo nói như quát vào mặt "Hạ Anh đâu? Khôn hồn thì biết mình đã ở đâu chút đi"
"Ông...ông làm gì đó, Hạ Anh đi đâu làm sao tôi quản được, chắc... chắc con bé đã đi từ sớm."
"Bà"
Một cuộc điện thoại gọi đến, đó là cuộc họp quan trọng của công ty, ông ấy không còn thời gian đành chỉ thẳng vào mặt bà ta nói "Nếu Hạ Anh bị làm sao thì bà không yên đâu" nói rồi ông ta cũng bỏ đi
Bà ta tỏ ra khinh thường ngẫm nghĩ "Rốt cuộc thì ông cũng có quan tâm gì tới Hạ Anh đâu, đồ giả tạo"
10 phút sau Hạ Anh lờ đờ bước vào, bà ta nhìn thấy thì tỏ ra lo lắng hỏi han
"Hạ Anh, con đã đi đâu từ tối hôm qua vậy, có biết mẹ lo cho con lắm không?"
Hạ Anh nhìn chằm chằm vào bà ta rất lâu đến nổi khiến bà ta lo sợ.
Hạ Anh không thể nhịn nổi mà khóc to lên "Tại sao,... tại sao lúc đó mẹ đã đi đâu chứ!"
Bà ta chạy lại nhìn ngắm xung quanh cô "Như vậy là thế nào, con... Nếu hôm nay không tìm được con ta còn định báo công an đấy"
Hạ Anh gạt tay bà ta ra rồi chạy vào phòng tắm khoá cửa lại, cô ngồi xuống ôm mặt khóc mặc sức bà ta đập cửa hay có kêu gọi thế nào.
Bà ta chỉ muốn biết rốt cuộc thì tên kia đã hoàn thành công chuyện chưa, nó là một phần trong kế hoạch.
Hạ Anh thì không thể chấp nhận được sự thật này, cô không thể nhìn mặt ai nữa cả nhất là đối với Dư Nam, cô sẽ đối mặt như thế nào đây, phải nói ra làm sao đây. Còn cả tương lai của cô, đều đã bị hủy hết rồi. Cô đứng lên muốn rửa sạch cái thân thể nào, ra sức mà kì cọ bản thân đến mức để lại những vết thương đỏ ửng trên da của mình.
"Sao hôm nay Hạ Anh lại không đến lớp nhỉ?"
Trà Hương vừa đi vừa lẫm bẩm, chuyện là mới sáng sớm đã có người điện thoại vào số của Trà Hương, số lạ nên cô định tắt máy đi ngủ tiếp vì hôm nay không có tiết học, ấy lại mà số lạ đó lại gọi liên tục khiến cô cảm thấy không thoải mái. Vừa bắt máy thì bên kia đã nói "Cậu là Trà Hương đúng không?"
Giọng nói vừa lạ vừa quen này khiến Trà Hương có chút tò mò không hiểu, thì bên kia lại nói tiếp "Mình là Lam Chi, bạn của Hạ Anh"
"À à mình nhớ ra cậu rồi, mà làm sao cậu biết số của mình."
"À thì..." Lam Chi vừa soi được trang cá nhân của Trà Hương và biết được nên cũng ngại không dám nói ra sự thật.
Trà Hương nghe giọng nói của Lam Chi có chút bối rối nên cũng quay sang chuyện khác "Không biết cậu gọi mình có chuyện gì không?"
"À chuyện là... ừm... hôm nay cậu có tiết học không?"
"À không, sao thế?"
"Cậu... có thể đi điểm danh hộ Hạ Anh có được không?"
"Hôm nay Hạ Anh bận việc à?"
"Chuyện này... có chút khó nói, cậu giúp mình được không?"
Trà Hương không hiểu gì nhưng vẫn đồng ý giúp Hạ Anh. Lam Chi gửi thời khoá biểu hôm nay cho Trà Hương, cô cũng không thành vấn đề mà chấp nhận đi học thôi, cũng muốn coi chút kinh nghiệm của ngành học này.
Vừa đến lớp với gương mặt rất hớn hở nhưng chỉ nửa tiếng sau thì Trà Hương đã ngáp ngắn ngáp dài vì cô không hiểu gì cả, hôm nay lại học đúng môn chuyên ngành khiến cô nhức nhức đầu, quả thật ngành tâm lí học không phải ai muốn học cũng học được mà. Cô nằm xuống bàn nghĩ ngợi đôi chút, tin nhắn cô gửi cho Hạ Anh vẫn chưa có phản hồi, đã hơn 2 tiếng trôi qua mà không một chữ nào vào đầu cô được, để hết buồn ngủ nên cô đã lấy điện thoại ra định lướt tiktok một chút thì không may quên tắt tiếng nên đã bị moi người trong lớp chú ý, kể cả cô giảng viên này
Trà Hương bị bắt đứng dậy, cô bím môi từ từ đứng lên trước ánh mắt của mọi người. Trong lớp này chắc hẳn cũng phải có trên dưới mười người nhận ra cô rồi, bọn họ bắt đầu bàn tán tại sao cô lại có mặt ở đây
Giảng viên cóc vào bàn kêu mọi người im lặng rồi hỏi Trà Hương "Em nãy giờ có chút ý bài giảng không đấy?"
"Vâng... có ạ"
"Tốt! Vậy cô có câu hỏi giành cho em"
Trà Hương nuốt nước bọt, nở nụ cười công nghiệp ra rồi nhẹ nhàng gật đầu. Trong lúc giảng viên tính đặt ra câu hỏi thì từ đầu Ngô Thanh chạy ào vào khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Giảng viên thì tức giận nói "Ngô Thanh... em giỡn mặt với cô đấy à?"
Ngô Thanh chỉ xoa gáy ngượng cười "Tại hôm qua em mệt quá nên hôm nay có lỡ đôi chút"
"Cô điểm danh rồi, em vắng."
"Ơ kìa cô"
Nói rồi giảng viên quay sang Trà Hương "Còn em kia, em trả lời cho cô câu..."
Trong lúc cô đang nhìn Ngô Thanh thì Trà Hương đã lẽn ra ngoài rồi bỏ trốn rồi, ở lại là tự đào hố chôn mình.
Cô giảng viên tức giận hơn nữa định lấy sổ ra điểm danh một lần nữa thì hết tiết, cả lớp lao nhao lên bỏ ra ngoài, khiến cô không thể kịp xử lí được đành phải nuốt cục tức vào trong.
Quay sang Ngô Thanh định bụng dạy dỗ anh một trận ra trò thì anh cũng đã bỏ đi từ lúc nào không hay, bà cô bây giờ chỉ còn cười nửa miệng cho qua
Trà Hương vừa ngáp vừa đi, còn chửi hôm nay số mình lại xui xẻo một cách lạ kì như thế. Lo nhìn dưới chân cô không để ý mình đã sắp va phải cây cột trước mặt, từ phía sau có một bàn tay kéo tay Trà Hương lại
Cô bất ngờ quay lại nhìn, tưởng lạ mà quen, là Ngô Thanh
Anh cũng lấp bấp trả lời "Cậu... sắp va phải cây cột kìa"
"Hả" Trà Hương quay lại nhìn thì quả thật là vậy, cô cũng ngại đỏ mặt thầm nghĩ lại quê chết mất
Trong không khí ngại ngùng này, Ngô Thanh thẳn thắng nói với Trà Hương "Cậu đợi tôi được không?"
Trà Hương ngạc nhiên nhìn Ngô Thanh "Cậu nói gì thế?"
"Trà Hương, cậu đợi tôi quay về được không?"
"Dựa vào đâu"
Ngô Thanh không nói gì trước câu trả lời của Trà Hương. Trà Hương cũng khó khăn mà nói "Không phải cậu nói là sẽ định cư ở Mỹ luôn à, cậu sẽ không về, ở đó sẽ mang lại cho cậu cơ hội tốt sao"
"Nhưng ở đó không có cậu, Trà Hương à"
Ông ấy rất tức liền đặt vé về giữa đêm nhưng có sớm đến như nào cũng đều tới sáng mới có thể đáp cánh được.
Dư Nam đành phải đi về nhưng cả đêm vẫn không thể ngủ được, anh tức giận đến bất lực mà đập bàn. Cảm giác day dứt khi không thể làm gì khi người yêu mình đang ở đâu mình cũng không rõ.
Đến sáng hôm sau, Hạ Anh lờ mờ tỉnh dậy. Nhìn lên trần nhà lại nhìn qua chỗ khác, cô cảm thấy nơi đây thật lạ lẫm. Đang đau đầu thì lại chợt nhận ra cô chẳng mặc gì trên người cả, cả một mảnh vải cũng không. Hạ Anh hốt hoảng nhìn sang người đang nằm kế bên, cô càng hốt hoảng hơn khi nhận ra người đó là Duy Cường.
Lòng cô như nặng trĩu, chẳng lẽ người cứu mình hôm qua chính là anh. Bối rối không biết làm gì cô ngồi dậy tính chạy đi tìm lại đồ của mình thì lại bị tay Duy Cường nắm lại
Hạ Anh nhìn qua thấy anh đã tỉnh giấc. Cô hổ thẹn không biết làm như nào. Cảm xúc không tự chủ được liền khóc nức nở. Đây là lần đầu của cô.
Duy Cường thấy đã đúng theo kế hoạch của bản thân liền dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói "Hạ Anh, em đừng khóc nữa, anh xin lỗi, là lỗi do anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em"
Hạ Anh nhìn qua anh với vẻ mặt không hiểu "Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Duy Cường lại nhe nhàng nói với cô "Hôm qua anh chỉ trùng hợp đến quán đấy giải sầu, lại vô tình thấy em, còn..."
"Ý tôi là giữa tôi và anh đã xảy ra chuyện gì, sao anh dám"
"Hôm qua anh đã định để em nằm ở đây, anh ra ngoài ngủ, nhưng mà em lại..."
Hạ Anh nghe đến đây lại càng khó tin, mình rốt cuộc đã làm gì, tại sao lại úp mở "Rốt cuộc là sao, anh nói gì vậy?"
"Em đã kéo anh lại, anh không ngờ em lại thô bạo đến thế, anh... anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Hạ Anh từ từ nhìn sang nơi khác, rõ ràng cô không có một chút kí ức nào cả, một chút xíu cũng không. Cô vội vàng lấy chiếc chăn quấn quanh người rồi nhặt đồ của mình chạy vào nhà vệ sinh.
Cha của Hạ Anh vừa về đến Việt Nam thì một mạch đi đến nhà Hạ Anh, đập cửa như đi đòi nợ, nhưng vốn dĩ là thế, ông đang muốn đòi lại Hạ Anh.
Bà Trần Tuyết vừa ngáp ngắn ngáp dài mở cửa ra, trong miệng còn lẩm bẩm chửi vài câu "Khiếp, ai lại vô văn hoá đến như thế, không thấy bà đây đang ngủ sao..."
Tính nói tiếp thì thấy rõ ông ấy đang đứng trước mặt với gương mặt vô cùng tức giận kia thì bà ta lại nuốt những lời sắp nói vào trong. Khằn giọng nói với giọng điệu có chút chột dạ "Ờ...ờ, ông đến đây... làm cái gì? Mới sáng sớm không để tôi và con ngủ chút sao?"
"Con đâu?"
"Hả?"
"Bà nói để con ngủ, vậy con đâu?"
Bà ta chợt không biết làm sao vì vốn dĩ Hạ Anh đã về đâu, vân còn ở chỗ Duy Cường. Ông ấy đã bước một chân vào thì bị bà ta cảng lại
"Ông muốn làm gì?"
"Tôi tới thăm con tôi, còn không được sao?"
"Mới sáng sớm, con còn ngủ, ông thăm cái gì, để chút nữa Hạ Anh dậy tôi sẽ chuyển lời cho con bé."
Ông ấy không nghe lọt lỗ tai, gạt tay bà ta ra rồi bước thẳng đến phòng Hạ Anh mở ra, đúng như dự đoán, Hạ Anh không có ở nhà.
Ông ta bước thẳng lại chỗ bà ta kéo áo nói như quát vào mặt "Hạ Anh đâu? Khôn hồn thì biết mình đã ở đâu chút đi"
"Ông...ông làm gì đó, Hạ Anh đi đâu làm sao tôi quản được, chắc... chắc con bé đã đi từ sớm."
"Bà"
Một cuộc điện thoại gọi đến, đó là cuộc họp quan trọng của công ty, ông ấy không còn thời gian đành chỉ thẳng vào mặt bà ta nói "Nếu Hạ Anh bị làm sao thì bà không yên đâu" nói rồi ông ta cũng bỏ đi
Bà ta tỏ ra khinh thường ngẫm nghĩ "Rốt cuộc thì ông cũng có quan tâm gì tới Hạ Anh đâu, đồ giả tạo"
10 phút sau Hạ Anh lờ đờ bước vào, bà ta nhìn thấy thì tỏ ra lo lắng hỏi han
"Hạ Anh, con đã đi đâu từ tối hôm qua vậy, có biết mẹ lo cho con lắm không?"
Hạ Anh nhìn chằm chằm vào bà ta rất lâu đến nổi khiến bà ta lo sợ.
Hạ Anh không thể nhịn nổi mà khóc to lên "Tại sao,... tại sao lúc đó mẹ đã đi đâu chứ!"
Bà ta chạy lại nhìn ngắm xung quanh cô "Như vậy là thế nào, con... Nếu hôm nay không tìm được con ta còn định báo công an đấy"
Hạ Anh gạt tay bà ta ra rồi chạy vào phòng tắm khoá cửa lại, cô ngồi xuống ôm mặt khóc mặc sức bà ta đập cửa hay có kêu gọi thế nào.
Bà ta chỉ muốn biết rốt cuộc thì tên kia đã hoàn thành công chuyện chưa, nó là một phần trong kế hoạch.
Hạ Anh thì không thể chấp nhận được sự thật này, cô không thể nhìn mặt ai nữa cả nhất là đối với Dư Nam, cô sẽ đối mặt như thế nào đây, phải nói ra làm sao đây. Còn cả tương lai của cô, đều đã bị hủy hết rồi. Cô đứng lên muốn rửa sạch cái thân thể nào, ra sức mà kì cọ bản thân đến mức để lại những vết thương đỏ ửng trên da của mình.
"Sao hôm nay Hạ Anh lại không đến lớp nhỉ?"
Trà Hương vừa đi vừa lẫm bẩm, chuyện là mới sáng sớm đã có người điện thoại vào số của Trà Hương, số lạ nên cô định tắt máy đi ngủ tiếp vì hôm nay không có tiết học, ấy lại mà số lạ đó lại gọi liên tục khiến cô cảm thấy không thoải mái. Vừa bắt máy thì bên kia đã nói "Cậu là Trà Hương đúng không?"
Giọng nói vừa lạ vừa quen này khiến Trà Hương có chút tò mò không hiểu, thì bên kia lại nói tiếp "Mình là Lam Chi, bạn của Hạ Anh"
"À à mình nhớ ra cậu rồi, mà làm sao cậu biết số của mình."
"À thì..." Lam Chi vừa soi được trang cá nhân của Trà Hương và biết được nên cũng ngại không dám nói ra sự thật.
Trà Hương nghe giọng nói của Lam Chi có chút bối rối nên cũng quay sang chuyện khác "Không biết cậu gọi mình có chuyện gì không?"
"À chuyện là... ừm... hôm nay cậu có tiết học không?"
"À không, sao thế?"
"Cậu... có thể đi điểm danh hộ Hạ Anh có được không?"
"Hôm nay Hạ Anh bận việc à?"
"Chuyện này... có chút khó nói, cậu giúp mình được không?"
Trà Hương không hiểu gì nhưng vẫn đồng ý giúp Hạ Anh. Lam Chi gửi thời khoá biểu hôm nay cho Trà Hương, cô cũng không thành vấn đề mà chấp nhận đi học thôi, cũng muốn coi chút kinh nghiệm của ngành học này.
Vừa đến lớp với gương mặt rất hớn hở nhưng chỉ nửa tiếng sau thì Trà Hương đã ngáp ngắn ngáp dài vì cô không hiểu gì cả, hôm nay lại học đúng môn chuyên ngành khiến cô nhức nhức đầu, quả thật ngành tâm lí học không phải ai muốn học cũng học được mà. Cô nằm xuống bàn nghĩ ngợi đôi chút, tin nhắn cô gửi cho Hạ Anh vẫn chưa có phản hồi, đã hơn 2 tiếng trôi qua mà không một chữ nào vào đầu cô được, để hết buồn ngủ nên cô đã lấy điện thoại ra định lướt tiktok một chút thì không may quên tắt tiếng nên đã bị moi người trong lớp chú ý, kể cả cô giảng viên này
Trà Hương bị bắt đứng dậy, cô bím môi từ từ đứng lên trước ánh mắt của mọi người. Trong lớp này chắc hẳn cũng phải có trên dưới mười người nhận ra cô rồi, bọn họ bắt đầu bàn tán tại sao cô lại có mặt ở đây
Giảng viên cóc vào bàn kêu mọi người im lặng rồi hỏi Trà Hương "Em nãy giờ có chút ý bài giảng không đấy?"
"Vâng... có ạ"
"Tốt! Vậy cô có câu hỏi giành cho em"
Trà Hương nuốt nước bọt, nở nụ cười công nghiệp ra rồi nhẹ nhàng gật đầu. Trong lúc giảng viên tính đặt ra câu hỏi thì từ đầu Ngô Thanh chạy ào vào khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Giảng viên thì tức giận nói "Ngô Thanh... em giỡn mặt với cô đấy à?"
Ngô Thanh chỉ xoa gáy ngượng cười "Tại hôm qua em mệt quá nên hôm nay có lỡ đôi chút"
"Cô điểm danh rồi, em vắng."
"Ơ kìa cô"
Nói rồi giảng viên quay sang Trà Hương "Còn em kia, em trả lời cho cô câu..."
Trong lúc cô đang nhìn Ngô Thanh thì Trà Hương đã lẽn ra ngoài rồi bỏ trốn rồi, ở lại là tự đào hố chôn mình.
Cô giảng viên tức giận hơn nữa định lấy sổ ra điểm danh một lần nữa thì hết tiết, cả lớp lao nhao lên bỏ ra ngoài, khiến cô không thể kịp xử lí được đành phải nuốt cục tức vào trong.
Quay sang Ngô Thanh định bụng dạy dỗ anh một trận ra trò thì anh cũng đã bỏ đi từ lúc nào không hay, bà cô bây giờ chỉ còn cười nửa miệng cho qua
Trà Hương vừa ngáp vừa đi, còn chửi hôm nay số mình lại xui xẻo một cách lạ kì như thế. Lo nhìn dưới chân cô không để ý mình đã sắp va phải cây cột trước mặt, từ phía sau có một bàn tay kéo tay Trà Hương lại
Cô bất ngờ quay lại nhìn, tưởng lạ mà quen, là Ngô Thanh
Anh cũng lấp bấp trả lời "Cậu... sắp va phải cây cột kìa"
"Hả" Trà Hương quay lại nhìn thì quả thật là vậy, cô cũng ngại đỏ mặt thầm nghĩ lại quê chết mất
Trong không khí ngại ngùng này, Ngô Thanh thẳn thắng nói với Trà Hương "Cậu đợi tôi được không?"
Trà Hương ngạc nhiên nhìn Ngô Thanh "Cậu nói gì thế?"
"Trà Hương, cậu đợi tôi quay về được không?"
"Dựa vào đâu"
Ngô Thanh không nói gì trước câu trả lời của Trà Hương. Trà Hương cũng khó khăn mà nói "Không phải cậu nói là sẽ định cư ở Mỹ luôn à, cậu sẽ không về, ở đó sẽ mang lại cho cậu cơ hội tốt sao"
"Nhưng ở đó không có cậu, Trà Hương à"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.