Chương 101: Bát niên nhất chiến! (4)
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Tuy nhiên thật không ngờ, tình hình trên đàn thay đổi bất ngờ, không ngờ Trác Tri Viễn chỉ dùng một chiêu liền công phá được kiếm linh của Tần Phỉ mà chấm dứt.
Trác Tri Viễn đứng ngạo nghễ ở trung tâm đàn tế, trong mắt vô hạn miệt thị nhìn Tần Phỉ! Đây cũng bởi vì chỉ là một trận luận võ, nếu như là sinh tử đối địch, Trác Tri Viễn giờ phút này nhất định sẽ xông lên trước bổ sung thêm mấy quyền mấy đá, hoàn toàn làm cho Tần Phỉ đi đời nhà ma. Nhưng mà, hắn hiện tại nếu làm như vậy, nhất định sẽ chết dưới liên thủ công kích của mấy trưởng lão.
Hiện tại, Trác Tri Viễn chờ đợi, đó là Tần Phỉ tự nhận thua, hoặc là các trưởng lão tuyên bố hắn thắng lợi!
Không nghĩ tới chính là, Tần Phỉ sau khi đứng dậy, trong mắt vô hạn oán độc nhìn Trác Tri Viễn, trong miệng bất ngờ nói :" Ta không ngờ vẫn là xem thường ngươi! Vậy cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình, ngươi tiếp một chiêu nữa của ta!"
Sau khi nói xong, nguyên bản trường kiếm bởi vì vụ nổ mà rơi rớt trên mặt đất, một lần nữa bay lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía Trác Tri Viễn, mọi người nhìn thấy vậy liền cả kinh. Bọn họ nguyên là cũng nghĩ đến trận chiến này đã sắp kết thúc, nhưng tuyệt không thể tưởng được, Tần Phỉ cư nhiên còn có lực tái chiến!
Trường kiếm Tần Phỉ giống như một đạo thiểm điện, mang theo quang mang màu xanh, khi bay tới còn cách Trác Tri Viễn vài chục trượng thì đột nhiên tự động giải thế, chia thành mấy ngàn dây tơ màu xanh, phát ra âm thanh phá không xuy xuy, bắn về phía Trác Tri Viễn.
Trong nháy mắt, trên bầu trời hoàn toàn bị kiếm ti màu xanh bao bọc, xanh thẩm cả một mảnh, cực độ vặn vẹo, thoạt nhìn thật giống như có hàng ngàn con rắn xanh bò trên không trung, làm cho người ta sởn cả tóc gáy, không ít đệ tử chỉ là nhìn thoáng qua, nhất thời lông tóc cả người đều dựng đứng cả lên.
Luyện kiếm thành ti!!!
May mà Trác Tri Viễn đứng ở trung tâm đàn tế cũng không có buông lỏng cảnh giác, khi Tần Phỉ đứng lên mở miệng, hắn liền đã chuẩn bị sẵn nghênh tiếp Tần Phỉ tái chiến. Nhưng mà khi một kiếm này của Tần Phỉ đánh tới, cũng là làm cho Trác Tri Viễn lắp bắp kinh hãi, quyết không thể tưởng được Tần Phỉ còn có một chiêu như vậy, kiếm ti màu xanh đầy trời kia, cực nhỏ cực dài, lại uốn lượn khúc chiết, mặc dù là điện xạ mà đến, nhưng cũng nhìn ra được có thể tùy thời thay đổi phương hướng công kích.
Thời gian không cho phép Trác Tri Viễn suy nghĩ lâu, thiên cương lưu ly kiếm trong cánh tay phải của hắn hoàn toàn là tùy tâm thoát thể mà ra, trực tiếp nhập vào bên trong thanh tinh cương trường kiếm bình thường trong tay Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn buông tay ra, thanh trường kiếm kia liền thoát đi bay ra ngoài, ở trước mặt hắn họa xuất một màn kiếm, trong nháy mắt không ngờ bổ ra ít nhất hơn mấy ngàn kiếm. Những tàn ảnh do kiếm quang này tạo thành, xếp chồng lên nhau, làm cho người ta dễ dàng nhìn ra màn kiếm như một bức tường ánh sáng, đem mấy ngàn đạo kiếm ti toàn bộ ngăn trở lại, tuy nhiên nó cũng không thể phá đi những kiếm ti này.
Rất nhanh, màn kiếm liền bị mấy ngàn kiếm ti gắt gao quấn quanh, những kiếm ti này hình như có lực sinh trưởng rất mạnh, trong giây lát liền bò đầy cả màn kiếm. Quang mang trên màn kiếm dần dần phai nhạt đi, giống như năng lượng đang bị rút xuống vậy!
Trường kiếm Trác Tri Viễn trên không trung không ngừng chém vào khoảng không, màn kiếm vừa bị kiếm ti của Tần Phỉ quấn quanh mới vừa tiêu tan, liền lại sản sinh ra một màn kiếm mới, nhưng mà, cho dù người nào cũng đều thấy được, phương pháp này của Trác Tri Viễn, thật sự là quá mức tiêu hao chân khí, mà Tần Phỉ cho dù bản thân bị trọng thương, nhưng nhìn bộ dạng vẫn chưa có vẻ gì là suy yếu. Tựa hồ, Trác Tri Viễn vừa mới chiếm được thượng phong, giờ phút này lại đột nhiên rơi vào hạ phong!
Nếu như là đã để cho thiên cương lưu ly kiếm lộ ra ngoài trước mặt mọi người, Trác Tri Viễn cũng không còn băn khoăn gì nữa, may mà khi thiên cương lưu ly kiếm thoát thể mà ra, Trác Tri Viễn đã cực lực khống chế, cho nên mũi kiếm cũng không có triệt để bộc lộ ra ngoài, mà là tồn tại bên trong thanh trường kiếm bình thường kia, nhìn qua, chỉ là giống như thanh trường kiếm của Trác Tri Viễn đột nhiên phát uy mà thôi. Mặc cho không ai tin tưởng, một thanh tinh cương trường kiếm biến thường lại có thể phát ra uy lực khổng lồ như thế, nhưng mà cũng còn tốt hơn để cho thiên cường lưu ly kiếm trực tiếp bại lộ trước mặt mọi người.
Chỉ thấy năm ngón tay Trác Tri Viễn khẽ giơ, đột nhiên hướng về trước ngực đẩy đi, có chút giống như là một chưởng phách không bình thường, chỉ là lực mà đầu ngón tay của hắn đánh ra có phần hơi nhỏ. Trên bầu trời tinh cường trường kiếm không ngừng bổ ra màn kiếm, rồi đột nhiên theo hành động của năm ngón tay Trác Tri Viễn liền bạo tạc, không ngờ trực tiếp nổ thành giới tử nguyên lực nguyên thủy nhất. Lập tức, những giới tử nguyên lực mà mắt thường không thể thấy được này, tựa như một đoàn sương mù dày đặc dần dần khuếch tán rộng ta, trước màn kiếm cuối cùng bị kiếm ti của Tần Phỉ làm cho tiêu tán, thì đã bao trùm một phạm vi ít nhất đến mấy trăm trượng.
Giới tử nguyên lực tuy rằng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng mà hôm nay ở đây toàn là người có cảnh giới vượt xa tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn. muốn nhìn thấy cái cự võng (cái lưới lớn) do giới tử nguyên lực tạo thành, hoàn toàn là một việc dễ dàng.
Sau khi cự võng bố trí hoàn thành, trong miệng Trác Tri Viễn cũng trầm giọng hô lên :"Thiên la địa võng!" Lập tức, cự võng nguyên bản nhìn như có mấy trăm ngàn chỗ hở, liền đột nhiên biến thành một cái lưới trời, đem toàn bộ kiếm ti của Tần Phỉ bao vây bên trong, chặt chẽ quấn lấy.
Bất quá cũng chỉ là trong nhát mắt, không ngờ không có một kiếm ti nào có thể chạy thoát khỏi sự bao vây của thiên la địa võng, mà chiếc lưới cũng cấp tốc thu nhỏ lại, mặc cho những kiếm ti ở bên trong lưới tả xung hữu đột, cũng vẫn như cũ mạnh mẽ hướng về trung tâm co rút nhanh lại...
Lúc ban đầu, kiếm ti của Tần Phỉ còn tại trong cự võng không ngừng xung đột giãy dụa, nhưng mà rất nhanh, những kiếm ti này liền lặng yên hết, tựa hồ căn bản không thể thoát khỏi trói buộc của cự võng, cũng vô lực đấu tranh tiếp, chỉ phải trơ mắt nhìn cự võng càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng đem những kiếm ti này một lần nữa biến trở lại hình dạng một thanh bảo kiếm...
Khi cự võng do giới tử nguyên lực tạo thành nén đến mức cự hạn, thì một tiếng nổ oành vang lên.
Trường kiếm của Tần Phỉ rơi xuống đất, phát ra hai tiếng vang thanh thúy, lại nhìn trên mặt đất, phi thường hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là hai đoạn kiếm gãy, thanh kiếm được Tần Phỉ tu luyện ra kiếm linh, cư nhiên bị Trác Tri Viễn hủy đi!
Kiếm linh! Lại gặp kiếm linh!
Trong vòng một ngày, đã có đến ba người đệ tử luyện ra kiếm linh! Hơn nữa, kiếm linh của Trác Tri Viễn cư nhiên còn triệt để phá hủy một thanh bảo kiếm đã được luyện ra kiếm linh! Nhưng mà, thanh kiếm của Trác Tri Viễn, tựa hồ cũng đã bị hủy theo...
Kiếm linh của Trác Tri Viễn, rốt cuộc là có bộ dáng cổ quái gì, lại là có thể tự phá hủy vũ khí có chứa bản thế kiếm linh của mình! - cơ hồ tất cả mọi người đều sinh ra một cái nghi vấn giống nhau!
Nhưng mà, Trác Tri Viễn rất nhanh đã đưa ra đáp án, thanh trường kiếm rõ ràng đã bị phân giải thành những giới tử nguyên lực kia, lại có thể chậm rãi hợp thành hình dạng một thanh kiếm, rất nhanh liền một lần nữa được Trác Tri Viễn nắm trong tay, hơn nữa còn nhanh chóng cắm trở vào vỏ kiếm đeo trên lưng.
"Trác Tri Viễn thắng!" Mạc Tuân rốt cục mở miệng tuyên bố thắng bại, mà Tần Phỉ cũng rốt cục té phịch trên mặt đất, sắc mặt màu xám tro.
Trong lòng Tần Phỉ chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó chính là chán nản, tuy rằng kiếm linh vẫn tồn tại, nhưng mà theo thanh bảo kiếm bị hủy, kiếm linh cũng sẽ bị liên lụy chịu thương tổn rất lớn, hơn nữa, nếu như Tần Phỉ muốn đem kiếm linh một lần nữa đưa vào bên trong một kiện vũ khí khác, cũng cần phải hao phí chân khí của bản thân hắn rất lớn, thậm chí có thể làm cho tu trì bị tụt giảm đi.
Vả lại, trận chiến giữa hắn và Trác Tri Viễn, kết thúc là hắn đã hoàn toàn thất bại!
Trác Tri Viễn đứng ngạo nghễ ở trung tâm đàn tế, trong mắt vô hạn miệt thị nhìn Tần Phỉ! Đây cũng bởi vì chỉ là một trận luận võ, nếu như là sinh tử đối địch, Trác Tri Viễn giờ phút này nhất định sẽ xông lên trước bổ sung thêm mấy quyền mấy đá, hoàn toàn làm cho Tần Phỉ đi đời nhà ma. Nhưng mà, hắn hiện tại nếu làm như vậy, nhất định sẽ chết dưới liên thủ công kích của mấy trưởng lão.
Hiện tại, Trác Tri Viễn chờ đợi, đó là Tần Phỉ tự nhận thua, hoặc là các trưởng lão tuyên bố hắn thắng lợi!
Không nghĩ tới chính là, Tần Phỉ sau khi đứng dậy, trong mắt vô hạn oán độc nhìn Trác Tri Viễn, trong miệng bất ngờ nói :" Ta không ngờ vẫn là xem thường ngươi! Vậy cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình, ngươi tiếp một chiêu nữa của ta!"
Sau khi nói xong, nguyên bản trường kiếm bởi vì vụ nổ mà rơi rớt trên mặt đất, một lần nữa bay lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía Trác Tri Viễn, mọi người nhìn thấy vậy liền cả kinh. Bọn họ nguyên là cũng nghĩ đến trận chiến này đã sắp kết thúc, nhưng tuyệt không thể tưởng được, Tần Phỉ cư nhiên còn có lực tái chiến!
Trường kiếm Tần Phỉ giống như một đạo thiểm điện, mang theo quang mang màu xanh, khi bay tới còn cách Trác Tri Viễn vài chục trượng thì đột nhiên tự động giải thế, chia thành mấy ngàn dây tơ màu xanh, phát ra âm thanh phá không xuy xuy, bắn về phía Trác Tri Viễn.
Trong nháy mắt, trên bầu trời hoàn toàn bị kiếm ti màu xanh bao bọc, xanh thẩm cả một mảnh, cực độ vặn vẹo, thoạt nhìn thật giống như có hàng ngàn con rắn xanh bò trên không trung, làm cho người ta sởn cả tóc gáy, không ít đệ tử chỉ là nhìn thoáng qua, nhất thời lông tóc cả người đều dựng đứng cả lên.
Luyện kiếm thành ti!!!
May mà Trác Tri Viễn đứng ở trung tâm đàn tế cũng không có buông lỏng cảnh giác, khi Tần Phỉ đứng lên mở miệng, hắn liền đã chuẩn bị sẵn nghênh tiếp Tần Phỉ tái chiến. Nhưng mà khi một kiếm này của Tần Phỉ đánh tới, cũng là làm cho Trác Tri Viễn lắp bắp kinh hãi, quyết không thể tưởng được Tần Phỉ còn có một chiêu như vậy, kiếm ti màu xanh đầy trời kia, cực nhỏ cực dài, lại uốn lượn khúc chiết, mặc dù là điện xạ mà đến, nhưng cũng nhìn ra được có thể tùy thời thay đổi phương hướng công kích.
Thời gian không cho phép Trác Tri Viễn suy nghĩ lâu, thiên cương lưu ly kiếm trong cánh tay phải của hắn hoàn toàn là tùy tâm thoát thể mà ra, trực tiếp nhập vào bên trong thanh tinh cương trường kiếm bình thường trong tay Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn buông tay ra, thanh trường kiếm kia liền thoát đi bay ra ngoài, ở trước mặt hắn họa xuất một màn kiếm, trong nháy mắt không ngờ bổ ra ít nhất hơn mấy ngàn kiếm. Những tàn ảnh do kiếm quang này tạo thành, xếp chồng lên nhau, làm cho người ta dễ dàng nhìn ra màn kiếm như một bức tường ánh sáng, đem mấy ngàn đạo kiếm ti toàn bộ ngăn trở lại, tuy nhiên nó cũng không thể phá đi những kiếm ti này.
Rất nhanh, màn kiếm liền bị mấy ngàn kiếm ti gắt gao quấn quanh, những kiếm ti này hình như có lực sinh trưởng rất mạnh, trong giây lát liền bò đầy cả màn kiếm. Quang mang trên màn kiếm dần dần phai nhạt đi, giống như năng lượng đang bị rút xuống vậy!
Trường kiếm Trác Tri Viễn trên không trung không ngừng chém vào khoảng không, màn kiếm vừa bị kiếm ti của Tần Phỉ quấn quanh mới vừa tiêu tan, liền lại sản sinh ra một màn kiếm mới, nhưng mà, cho dù người nào cũng đều thấy được, phương pháp này của Trác Tri Viễn, thật sự là quá mức tiêu hao chân khí, mà Tần Phỉ cho dù bản thân bị trọng thương, nhưng nhìn bộ dạng vẫn chưa có vẻ gì là suy yếu. Tựa hồ, Trác Tri Viễn vừa mới chiếm được thượng phong, giờ phút này lại đột nhiên rơi vào hạ phong!
Nếu như là đã để cho thiên cương lưu ly kiếm lộ ra ngoài trước mặt mọi người, Trác Tri Viễn cũng không còn băn khoăn gì nữa, may mà khi thiên cương lưu ly kiếm thoát thể mà ra, Trác Tri Viễn đã cực lực khống chế, cho nên mũi kiếm cũng không có triệt để bộc lộ ra ngoài, mà là tồn tại bên trong thanh trường kiếm bình thường kia, nhìn qua, chỉ là giống như thanh trường kiếm của Trác Tri Viễn đột nhiên phát uy mà thôi. Mặc cho không ai tin tưởng, một thanh tinh cương trường kiếm biến thường lại có thể phát ra uy lực khổng lồ như thế, nhưng mà cũng còn tốt hơn để cho thiên cường lưu ly kiếm trực tiếp bại lộ trước mặt mọi người.
Chỉ thấy năm ngón tay Trác Tri Viễn khẽ giơ, đột nhiên hướng về trước ngực đẩy đi, có chút giống như là một chưởng phách không bình thường, chỉ là lực mà đầu ngón tay của hắn đánh ra có phần hơi nhỏ. Trên bầu trời tinh cường trường kiếm không ngừng bổ ra màn kiếm, rồi đột nhiên theo hành động của năm ngón tay Trác Tri Viễn liền bạo tạc, không ngờ trực tiếp nổ thành giới tử nguyên lực nguyên thủy nhất. Lập tức, những giới tử nguyên lực mà mắt thường không thể thấy được này, tựa như một đoàn sương mù dày đặc dần dần khuếch tán rộng ta, trước màn kiếm cuối cùng bị kiếm ti của Tần Phỉ làm cho tiêu tán, thì đã bao trùm một phạm vi ít nhất đến mấy trăm trượng.
Giới tử nguyên lực tuy rằng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng mà hôm nay ở đây toàn là người có cảnh giới vượt xa tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn. muốn nhìn thấy cái cự võng (cái lưới lớn) do giới tử nguyên lực tạo thành, hoàn toàn là một việc dễ dàng.
Sau khi cự võng bố trí hoàn thành, trong miệng Trác Tri Viễn cũng trầm giọng hô lên :"Thiên la địa võng!" Lập tức, cự võng nguyên bản nhìn như có mấy trăm ngàn chỗ hở, liền đột nhiên biến thành một cái lưới trời, đem toàn bộ kiếm ti của Tần Phỉ bao vây bên trong, chặt chẽ quấn lấy.
Bất quá cũng chỉ là trong nhát mắt, không ngờ không có một kiếm ti nào có thể chạy thoát khỏi sự bao vây của thiên la địa võng, mà chiếc lưới cũng cấp tốc thu nhỏ lại, mặc cho những kiếm ti ở bên trong lưới tả xung hữu đột, cũng vẫn như cũ mạnh mẽ hướng về trung tâm co rút nhanh lại...
Lúc ban đầu, kiếm ti của Tần Phỉ còn tại trong cự võng không ngừng xung đột giãy dụa, nhưng mà rất nhanh, những kiếm ti này liền lặng yên hết, tựa hồ căn bản không thể thoát khỏi trói buộc của cự võng, cũng vô lực đấu tranh tiếp, chỉ phải trơ mắt nhìn cự võng càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng đem những kiếm ti này một lần nữa biến trở lại hình dạng một thanh bảo kiếm...
Khi cự võng do giới tử nguyên lực tạo thành nén đến mức cự hạn, thì một tiếng nổ oành vang lên.
Trường kiếm của Tần Phỉ rơi xuống đất, phát ra hai tiếng vang thanh thúy, lại nhìn trên mặt đất, phi thường hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là hai đoạn kiếm gãy, thanh kiếm được Tần Phỉ tu luyện ra kiếm linh, cư nhiên bị Trác Tri Viễn hủy đi!
Kiếm linh! Lại gặp kiếm linh!
Trong vòng một ngày, đã có đến ba người đệ tử luyện ra kiếm linh! Hơn nữa, kiếm linh của Trác Tri Viễn cư nhiên còn triệt để phá hủy một thanh bảo kiếm đã được luyện ra kiếm linh! Nhưng mà, thanh kiếm của Trác Tri Viễn, tựa hồ cũng đã bị hủy theo...
Kiếm linh của Trác Tri Viễn, rốt cuộc là có bộ dáng cổ quái gì, lại là có thể tự phá hủy vũ khí có chứa bản thế kiếm linh của mình! - cơ hồ tất cả mọi người đều sinh ra một cái nghi vấn giống nhau!
Nhưng mà, Trác Tri Viễn rất nhanh đã đưa ra đáp án, thanh trường kiếm rõ ràng đã bị phân giải thành những giới tử nguyên lực kia, lại có thể chậm rãi hợp thành hình dạng một thanh kiếm, rất nhanh liền một lần nữa được Trác Tri Viễn nắm trong tay, hơn nữa còn nhanh chóng cắm trở vào vỏ kiếm đeo trên lưng.
"Trác Tri Viễn thắng!" Mạc Tuân rốt cục mở miệng tuyên bố thắng bại, mà Tần Phỉ cũng rốt cục té phịch trên mặt đất, sắc mặt màu xám tro.
Trong lòng Tần Phỉ chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó chính là chán nản, tuy rằng kiếm linh vẫn tồn tại, nhưng mà theo thanh bảo kiếm bị hủy, kiếm linh cũng sẽ bị liên lụy chịu thương tổn rất lớn, hơn nữa, nếu như Tần Phỉ muốn đem kiếm linh một lần nữa đưa vào bên trong một kiện vũ khí khác, cũng cần phải hao phí chân khí của bản thân hắn rất lớn, thậm chí có thể làm cho tu trì bị tụt giảm đi.
Vả lại, trận chiến giữa hắn và Trác Tri Viễn, kết thúc là hắn đã hoàn toàn thất bại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.