Chương 128: Bình cục cáo chung
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Cuối cùng là hương tắt trước, hay là Trần Nhất Tân bị Phong Thiếu Thừa đánh rớt khỏi đàn trước, đây đã trở thành điểm quan trọng nhất của một tràng tỷ võ này!
Toàn bộ đệ tử đều khẩn trương chăm chú vào trận đối chiến, dường như hoàn toàn không hề chú ý tới hương tắt lúc nào, sự tập trung của bọn hắn đều bị thu hút bởi trận chiến kịch liệt vô cùng hấp dẫn phía trên đàn. Ngay cả là Trác Tri Viễn cũng không hoàn toàn xác định được đến tột cùng là hương tắt trước hay Trần Nhất Tân rơi khỏi sàn đấu trước, khoảnh khắc Trần Nhất Tân thân thể lơ lửng trên không trung, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía đại hương, nhưng cũng chỉ chứng kiến đúng lúc hương tắt, chính lúc hắn quay đầu lại, thân thể Trần Nhất Tân cũng đã rơi xuống đất. Trác Tri Viễn căn bản không thể phân biệt được cuối cùng là Trần Nhất Tân thân thể chạm đất trước, hay là cây nhang kia tắt trước.
Dựa trên quy tắc luận võ mà nói, chỉ khi thân thể Trần Nhất Tân chạm vào mặt đất bên ngoài sàn đấu, mới xem là thất bại, nếu là tại trong lúc hắn đang lơ lửng trên không trung, chắc chắn sẽ không được tính. Dù sao trong lúc hai người đối chiến, hiển nhiên có khả năng là bay giữa không trung, nếu rời khỏi phạm vi sàn đấu bị coi là thất bại, như vậy thì luận võ tỷ thí cũng không cần tồn tại nữa.
Toàn bộ đệ tử đều tập trung ánh mắt vào sáu vị trưởng lão trên đài cao, bọn hắn hiển nhiên đều cho rằng một vài vị trưởng lão phía trên kia nhất định là sẽ có biện pháp phân biệt đến cuối cùng là ai thắng ai bại. Nhưng mà, cho dù là tuyên bố cuối cùng của các trưởng lão có kết quả như thế nào, chỉ sợ nơi này thủy chung đều có người không phục, đặc biệt là hai người tỉ thí, dù ít dù nhiều cũng sẽ có dị nghị, cho dù là bọn họ bề ngoài cuối cùng cũng sẽ chấp nhận phán quyết của các trưởng lão.
Đại trưởng lão Lâu Vô Ngân đứng dậy, từ bên trong lấy ra một chiếc bát mà nhà sư vẫn thường dùng, toàn thân màu tím, hơn nữa còn phát tán ra ánh sáng kim loại. Chiếc bát này được tạo thành từ Tử Kim, không thể nghi ngờ đây vốn không phải là vật bình thường được tạo từ Tử Kim, mà hiển nhiên là một pháp bảo có pháp lực tối thượng.
Ngay sau khi Lâu Vô Ngân lấy ra chiếc bát Tử KIm, Trác Tri Viễn đứng rất xa Lâu Vô Ngân lại cảm nhận được bên trong đan điền của mình có cảm giác như muốn sôi trào, giống như đặc biệt hứng thú đối với chiếc bát Tử Kim. Hoàn toàn giống với trạng thái tại huyệt Ngọc Chẩm khi Dịch Đông Lai sử dụng Kim Sư Trảo.
Trác Tri Viễn lập tức suy nghĩ : "Vật kia rất có thể là chân khí pháp bảo, nếu không hiển nhiên cũng sẽ không khiến cho đan điền của mình có hứng thú như vậy. 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 quả nhiên thần kì, lại có thể tự động tìm kiếm, cảm ứng với từng pháp bảo riêng biệt rồi thông báo cho người tu luyện biết, cần phải cắn nuốt pháp bảo nào tại vị trí nào.
Chỉ là, cho dù Trác Tri Viễn có nhiều hơn mười tám lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám chạy lên cắn nuốt chiếc bát Tử Kim kia. Đừng nói tới chuyện có thể đắc thủ, cho dù là có thể lợi dụng đặc điểm của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】trực tiếp xông tới đem bát Tử Kim này cắn nuốt, Trác Tri Viễn cũng phải lo lắng tột độ liệu có còn sống để rời đi hay không. Hơn nữa, chung quy cũng không thể cứ hễ vừa thấy pháp bảo liền động lòng cướp đoạt. Trên đời này có rất nhiều pháp bảo, nếu là cứ như vậy cắn nuốt vào trong cơ thể, Trác Tri Viễn hắn chẳng phải là sẽ trở thành kẻ thù của khắp thiên hạ hay sao?
Xem ra, nhất định phải tìm một cách nào đó áp chế cảm giác muốn cắn nuốt pháp bảo làm của riêng này, nếu không, không sớm thì muộn rồi một ngày cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâu Vô Ngân nhẹ nhàng nhấc một tay lên, chiếc bát Tử Kim liền tự động hướng tới không trung bay lên một cách chậm rãi, dừng lại tại ngay phía trên sàn đấu. Sau đó lập tức xoay tròn, tốc độ quay cũng không quá nhanh nhưng là ánh sáng kim chúc của bát Tử Kim lại nhanh chóng mở rộng, rất nhanh trở thành một hào quang rộng vạn trượng, chiếu rọi ánh sáng tại một mảnh không trung phía trên sàn đấu.
Bên trong ánh sáng dần dần xuất hiện hai bóng người, hiển nhiên đó là hai người mới vừa đối chiến, Trần Nhất Tân cùng Phong Thiếu Thừa, hai người đang thi triển ra một chiêu cuối cùng.
Ánh sáng tiếp tục mở rộng, dần dần kéo dài, một cây đại hương hiện ra trong mắt mọi người, chính là cây đại hương được thắp lên dùng để tính giờ.
Đại hương bốc cháy chỉ còn một chút xíu ánh lửa cuối cùng, lúc mờ lúc tỏ, biểu hiện rõ ràng nó chỉ còn lại một điểm lửa cuối cùng.
Thân thể Trần Nhất Tân từ trong đại hồng thủy bay ra, rơi xuống hướng về phía ngoài sàn đấu, mà ngay tại thời điểm thân thể hắn tiếp xúc với mặt đất một cách nặng nề, cánh tay Lâu Vô Ngân nhẹ nhàng hiện ra tại không trung, hình ảnh trong ánh sáng được phát ra bởi bát Tử Kim nhất thời dừng lại, mà đốm lửa trên đại hương cũng gần như đồng thời đúng lúc tắt, từ đầu nhang bay lên một ít khói nhẹ tàn lụi.
Chứng kiến một màn này, chúng đệ tử nhất thời đồng loạt ồ lên, hiển nhiên là vừa rồi đại trưởng lão Lâu Vô Ngân sử dụng pháp lực tối cao của mình, mượn dùng pháp bảo là chiếc bát Tử Kim kia đem cảnh tượng lúc trước hoàn toàn lập lại một lần nữa. Hơn nữa còn hiện ra rõ ràng, Trần Nhất Tân chiến bại, cùng với đại hương lụi tàn, dường như đồng thời cùng một lúc, hoàn toàn không chênh lệch.
Nhưng là như thế, cuối cùng có thể biết là ai thắng ai bại rồi sao? Là Phong Thiếu Thừa, hay là Trác Tri Viễn, Trần Nhất Tân năm tên đệ tử bọn hắn?
Đông đảo đệ tử bàn luận xôn xao, thầm nghĩ cái này càng là không biết phải phán định kết quả như thế nào.
Lâu Vô Ngân thu hồi bát Tử Kim, tất cả mọi người đã chứng kiến kết quả rõ ràng, tất nhiên cũng không cần phải đem cái loại này pháp bảo xuất ra trước mặt mọi người. Sau đó hắn nhìn thoáng qua Mạc Tuân, hiển nhiên là sáu vị trưởng lão đều dùng thiền niệm tiến hành trao đổi, hơn nữa cũng đã sớm thương lượng được kết quả cuối cùng.
"Kết quả hòa!" Mạc Tuân cuối cùng cũng đứng lên, việc tuyên bố kết quả này tất nhiên là dành cho hắn thay thế chưởng môn thực hiện. Nhưng là, chỉ đơn giản vài chữ này lại làm cho nguyên bản chúng đệ tử đang bàn luận xôn xao ồ lên không thôi. Là Hòa? Đâu có thể nào lại tính kết quả hòa ?
Hiện tại Phong Thiếu Thừa cũng hiểu được, có chút khó xử nhìn Mạc Tuân, hắn hiện tại ngày hôm nay có thể xem như là có thực lực không nhỏ, vốn dĩ tưởng rằng có thể thoải mái chiến thắng năm tên sư đệ này, nhưng lại không ngờ rằng hắn thiếu chút nữa đã bị đánh bại, may mắn là kết quả hòa, ít nhất Phong Thiếu Thừa còn có chút ít thể diện, nếu là hắn đánh bại Trần Nhất Tân chậm một chút, thì quả thật là không còn mặt mũi nào nữa.
"Sáu trưởng lão chúng ta vừa mới thương lượng một hồi, đánh cuộc giữa Thiếu Thừa cùng năm tên sự đệ đành phải hủy bỏ. Bởi vì lần luận võ đại hội này xuất hiện vài tên đệ tử biểu hiện kiệt xuất, được chọn làm người xuống núi đi trước viện trợ cho Đại Dận hoàng triều đô thành, chúng ta quyết định gia tăng lên làm sáu người. Phong Thiếu Thừa, Giang Vô Hoạn, Trác Tri Viễn, Trần Nhất Tân, Tần Phỉ, Mạnh Vân Cao sáu người đều có một vị trí."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ tiếng ồn ào xung quanh đàn đều im bặt, mặc dù điều này vượt quá quy định ban đầu của đại hội luận võ, nhưng lại là biện pháp giải quyết tốt nhất. Cũng chỉ có như vậy mới có thể là lời giải thích tốt nhất cho kết quả hòa này.
Phong Thiếu Thừa cũng hiểu được đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, liền chắp tay hướng về phía Mạc Tuân nói: "Đa tạ lục trưởng lão, Thiếu Thừa lúc trước đã quá lỗ mãng tự đại, không hề nghĩ đến năm vị sư đệ lại có thể đạt đến trình độ như bây giờ. Nhưng đây cũng chính là phúc của Thủy Giáo ta, hiện tại đột nhiên xuất hiện rất nhiều đệ tử thiên tài tuyệt diễm, sư tôn ta hắn hiển nhiên là cảm thấy phi thường vui mừng." Lời nói vô cùng khách khí, nhưng là trên người Phong Thiếu Thừa lại tản mát ra một cỗ khí thế của chưởng môn tương lai, thoạt nhìn hắn có lẽ đã tự xem chính mình là người kế nhiệm chưởng môn, không có người thứ hai.
Toàn bộ đệ tử đều khẩn trương chăm chú vào trận đối chiến, dường như hoàn toàn không hề chú ý tới hương tắt lúc nào, sự tập trung của bọn hắn đều bị thu hút bởi trận chiến kịch liệt vô cùng hấp dẫn phía trên đàn. Ngay cả là Trác Tri Viễn cũng không hoàn toàn xác định được đến tột cùng là hương tắt trước hay Trần Nhất Tân rơi khỏi sàn đấu trước, khoảnh khắc Trần Nhất Tân thân thể lơ lửng trên không trung, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía đại hương, nhưng cũng chỉ chứng kiến đúng lúc hương tắt, chính lúc hắn quay đầu lại, thân thể Trần Nhất Tân cũng đã rơi xuống đất. Trác Tri Viễn căn bản không thể phân biệt được cuối cùng là Trần Nhất Tân thân thể chạm đất trước, hay là cây nhang kia tắt trước.
Dựa trên quy tắc luận võ mà nói, chỉ khi thân thể Trần Nhất Tân chạm vào mặt đất bên ngoài sàn đấu, mới xem là thất bại, nếu là tại trong lúc hắn đang lơ lửng trên không trung, chắc chắn sẽ không được tính. Dù sao trong lúc hai người đối chiến, hiển nhiên có khả năng là bay giữa không trung, nếu rời khỏi phạm vi sàn đấu bị coi là thất bại, như vậy thì luận võ tỷ thí cũng không cần tồn tại nữa.
Toàn bộ đệ tử đều tập trung ánh mắt vào sáu vị trưởng lão trên đài cao, bọn hắn hiển nhiên đều cho rằng một vài vị trưởng lão phía trên kia nhất định là sẽ có biện pháp phân biệt đến cuối cùng là ai thắng ai bại. Nhưng mà, cho dù là tuyên bố cuối cùng của các trưởng lão có kết quả như thế nào, chỉ sợ nơi này thủy chung đều có người không phục, đặc biệt là hai người tỉ thí, dù ít dù nhiều cũng sẽ có dị nghị, cho dù là bọn họ bề ngoài cuối cùng cũng sẽ chấp nhận phán quyết của các trưởng lão.
Đại trưởng lão Lâu Vô Ngân đứng dậy, từ bên trong lấy ra một chiếc bát mà nhà sư vẫn thường dùng, toàn thân màu tím, hơn nữa còn phát tán ra ánh sáng kim loại. Chiếc bát này được tạo thành từ Tử Kim, không thể nghi ngờ đây vốn không phải là vật bình thường được tạo từ Tử Kim, mà hiển nhiên là một pháp bảo có pháp lực tối thượng.
Ngay sau khi Lâu Vô Ngân lấy ra chiếc bát Tử KIm, Trác Tri Viễn đứng rất xa Lâu Vô Ngân lại cảm nhận được bên trong đan điền của mình có cảm giác như muốn sôi trào, giống như đặc biệt hứng thú đối với chiếc bát Tử Kim. Hoàn toàn giống với trạng thái tại huyệt Ngọc Chẩm khi Dịch Đông Lai sử dụng Kim Sư Trảo.
Trác Tri Viễn lập tức suy nghĩ : "Vật kia rất có thể là chân khí pháp bảo, nếu không hiển nhiên cũng sẽ không khiến cho đan điền của mình có hứng thú như vậy. 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 quả nhiên thần kì, lại có thể tự động tìm kiếm, cảm ứng với từng pháp bảo riêng biệt rồi thông báo cho người tu luyện biết, cần phải cắn nuốt pháp bảo nào tại vị trí nào.
Chỉ là, cho dù Trác Tri Viễn có nhiều hơn mười tám lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám chạy lên cắn nuốt chiếc bát Tử Kim kia. Đừng nói tới chuyện có thể đắc thủ, cho dù là có thể lợi dụng đặc điểm của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】trực tiếp xông tới đem bát Tử Kim này cắn nuốt, Trác Tri Viễn cũng phải lo lắng tột độ liệu có còn sống để rời đi hay không. Hơn nữa, chung quy cũng không thể cứ hễ vừa thấy pháp bảo liền động lòng cướp đoạt. Trên đời này có rất nhiều pháp bảo, nếu là cứ như vậy cắn nuốt vào trong cơ thể, Trác Tri Viễn hắn chẳng phải là sẽ trở thành kẻ thù của khắp thiên hạ hay sao?
Xem ra, nhất định phải tìm một cách nào đó áp chế cảm giác muốn cắn nuốt pháp bảo làm của riêng này, nếu không, không sớm thì muộn rồi một ngày cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâu Vô Ngân nhẹ nhàng nhấc một tay lên, chiếc bát Tử Kim liền tự động hướng tới không trung bay lên một cách chậm rãi, dừng lại tại ngay phía trên sàn đấu. Sau đó lập tức xoay tròn, tốc độ quay cũng không quá nhanh nhưng là ánh sáng kim chúc của bát Tử Kim lại nhanh chóng mở rộng, rất nhanh trở thành một hào quang rộng vạn trượng, chiếu rọi ánh sáng tại một mảnh không trung phía trên sàn đấu.
Bên trong ánh sáng dần dần xuất hiện hai bóng người, hiển nhiên đó là hai người mới vừa đối chiến, Trần Nhất Tân cùng Phong Thiếu Thừa, hai người đang thi triển ra một chiêu cuối cùng.
Ánh sáng tiếp tục mở rộng, dần dần kéo dài, một cây đại hương hiện ra trong mắt mọi người, chính là cây đại hương được thắp lên dùng để tính giờ.
Đại hương bốc cháy chỉ còn một chút xíu ánh lửa cuối cùng, lúc mờ lúc tỏ, biểu hiện rõ ràng nó chỉ còn lại một điểm lửa cuối cùng.
Thân thể Trần Nhất Tân từ trong đại hồng thủy bay ra, rơi xuống hướng về phía ngoài sàn đấu, mà ngay tại thời điểm thân thể hắn tiếp xúc với mặt đất một cách nặng nề, cánh tay Lâu Vô Ngân nhẹ nhàng hiện ra tại không trung, hình ảnh trong ánh sáng được phát ra bởi bát Tử Kim nhất thời dừng lại, mà đốm lửa trên đại hương cũng gần như đồng thời đúng lúc tắt, từ đầu nhang bay lên một ít khói nhẹ tàn lụi.
Chứng kiến một màn này, chúng đệ tử nhất thời đồng loạt ồ lên, hiển nhiên là vừa rồi đại trưởng lão Lâu Vô Ngân sử dụng pháp lực tối cao của mình, mượn dùng pháp bảo là chiếc bát Tử Kim kia đem cảnh tượng lúc trước hoàn toàn lập lại một lần nữa. Hơn nữa còn hiện ra rõ ràng, Trần Nhất Tân chiến bại, cùng với đại hương lụi tàn, dường như đồng thời cùng một lúc, hoàn toàn không chênh lệch.
Nhưng là như thế, cuối cùng có thể biết là ai thắng ai bại rồi sao? Là Phong Thiếu Thừa, hay là Trác Tri Viễn, Trần Nhất Tân năm tên đệ tử bọn hắn?
Đông đảo đệ tử bàn luận xôn xao, thầm nghĩ cái này càng là không biết phải phán định kết quả như thế nào.
Lâu Vô Ngân thu hồi bát Tử Kim, tất cả mọi người đã chứng kiến kết quả rõ ràng, tất nhiên cũng không cần phải đem cái loại này pháp bảo xuất ra trước mặt mọi người. Sau đó hắn nhìn thoáng qua Mạc Tuân, hiển nhiên là sáu vị trưởng lão đều dùng thiền niệm tiến hành trao đổi, hơn nữa cũng đã sớm thương lượng được kết quả cuối cùng.
"Kết quả hòa!" Mạc Tuân cuối cùng cũng đứng lên, việc tuyên bố kết quả này tất nhiên là dành cho hắn thay thế chưởng môn thực hiện. Nhưng là, chỉ đơn giản vài chữ này lại làm cho nguyên bản chúng đệ tử đang bàn luận xôn xao ồ lên không thôi. Là Hòa? Đâu có thể nào lại tính kết quả hòa ?
Hiện tại Phong Thiếu Thừa cũng hiểu được, có chút khó xử nhìn Mạc Tuân, hắn hiện tại ngày hôm nay có thể xem như là có thực lực không nhỏ, vốn dĩ tưởng rằng có thể thoải mái chiến thắng năm tên sư đệ này, nhưng lại không ngờ rằng hắn thiếu chút nữa đã bị đánh bại, may mắn là kết quả hòa, ít nhất Phong Thiếu Thừa còn có chút ít thể diện, nếu là hắn đánh bại Trần Nhất Tân chậm một chút, thì quả thật là không còn mặt mũi nào nữa.
"Sáu trưởng lão chúng ta vừa mới thương lượng một hồi, đánh cuộc giữa Thiếu Thừa cùng năm tên sự đệ đành phải hủy bỏ. Bởi vì lần luận võ đại hội này xuất hiện vài tên đệ tử biểu hiện kiệt xuất, được chọn làm người xuống núi đi trước viện trợ cho Đại Dận hoàng triều đô thành, chúng ta quyết định gia tăng lên làm sáu người. Phong Thiếu Thừa, Giang Vô Hoạn, Trác Tri Viễn, Trần Nhất Tân, Tần Phỉ, Mạnh Vân Cao sáu người đều có một vị trí."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ tiếng ồn ào xung quanh đàn đều im bặt, mặc dù điều này vượt quá quy định ban đầu của đại hội luận võ, nhưng lại là biện pháp giải quyết tốt nhất. Cũng chỉ có như vậy mới có thể là lời giải thích tốt nhất cho kết quả hòa này.
Phong Thiếu Thừa cũng hiểu được đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, liền chắp tay hướng về phía Mạc Tuân nói: "Đa tạ lục trưởng lão, Thiếu Thừa lúc trước đã quá lỗ mãng tự đại, không hề nghĩ đến năm vị sư đệ lại có thể đạt đến trình độ như bây giờ. Nhưng đây cũng chính là phúc của Thủy Giáo ta, hiện tại đột nhiên xuất hiện rất nhiều đệ tử thiên tài tuyệt diễm, sư tôn ta hắn hiển nhiên là cảm thấy phi thường vui mừng." Lời nói vô cùng khách khí, nhưng là trên người Phong Thiếu Thừa lại tản mát ra một cỗ khí thế của chưởng môn tương lai, thoạt nhìn hắn có lẽ đã tự xem chính mình là người kế nhiệm chưởng môn, không có người thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.