Chương 125: Bố trí cạm bẫy!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Hơn nữa, Tần Phỉ nguyên vốn có thể vững vàng trôi nổi trong dòng nước lũ, hiện tại lại cảm thấy tựa hồ thể trọng của mình cấp tốc gia tăng, không thể để cho hắn tiếp tục trôi nổi nữa mà không ngừng kéo thân thể hắn trầm xuống.
Xem ra, nhược thủy tam niên này là một trong những chiêu mạnh nhất của 【 thương lãng thủy đao quyết 】, cơ hồ hoàn toàn là dùng nước đi công kích, hơn nữa còn kiêm khóa luôn cả phòng ngự, làm cho thân người hãm trong nước chỉ có thể từ từ thưởng thức sự cường đại của chiêu này. Theo thời gian trôi qua, áp lực mà Tần Phỉ cảm giác được càng lúc càng lớn, hắn biết, nếu như mình không nhanh chóng bứt ra, kết cục duy nhất chính là bị nhược thủy tam niên của dòng nước ngầm xé thành các mảnh nhỏ.
Tranh thủ nhìn thoáng qua nén hương đang cháy, tựa hồ thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, kéo dài thời gian với Phong Thiếu Thừa, nhiều nhất cũng chưa đến nửa canh giờ. Trần Nhất Tân, ngươi không phải lúc nào cũng nói ngươi so với ta mạnh hơn sao? Được, ta kéo dài thời gian thêm gần ba khắc nữa, để lại cho ngươi bất quá là ba khắc, bản thân ta muốn thử nhìn xem ngươi kéo dài thế nào!
Nghĩ đến đây, Tần Phỉ liền ra sức thúc dục kiếm linh của mình, cũng chính là năm ngọn núi kia bất thình lình hướng về Phong Thiếu Thừa phát động một kích cuối cùng, bản thân cũng sẽ theo sau năm ngọn núi này từ trong nước miễn cưỡng chạy ra...
Phong Thiếu Thừa giờ phút này nào còn quan tâm đến một chiêu này của Tần Phỉ? Giơ tay nhấc chân liền đem năm ngọn núi đánh bật trở lại, sơn thể nổ tung, cũng không biết bao nhiêu đá vụn và bùn đất bắn ra tứ phía, nhưng tất cả đều bị hồng thủy hấp thu hết, cư nhiên không có một chút nào bị bắn ra ngoài đàn tế.
Tần Phỉ cũng đã dự liệu trước điều này, khi năm ngọn núi bay ngược trở lại, hắn liền thu kiếm linh, hơn nữa còn nương theo cỗ lực đạo này, bứt ra nhảy khỏi đàn tế.
Nhưng mà, lúc Tần Phỉ hạ xuống đất, hai chân lại mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, nhìn qua thật giống như đang quỳ lạy xin Phong Thiếu Thừa tha mạng, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được, hắn đây là bị nhược thủy tam niên của Phong Thiếu Thừa làm cho hoàn toàn bị tiêu hao hết thể lực hơn nữa tổn thương cũng không có nghiêm trọng, cho nên mới có thể ra cái hình dạng toàn thân vô lực như thế.
Bốn người còn lại, hơi chút do dự, cuối cùng vẫn là Giang Vô Hoạn hướng về một gã đệ tử đang xem náo nhiệt ở bên cạnh đánh mắt, người nọ liền tiến đến đem Tần Phỉ kéo ra, Trần Nhất Tân cũng trực tiếp đi thẳng lên đàn.
"Phong sư huynh! Mời!" Trần Nhất Tân nguyên bản rất kiệm lời, hiện tại đúng là như vậy, hắn chỉ cần hét một tiếng để làm tăng tinh thần, tự nhiên càng là sẽ không cùng Phong Thiếu Thừa nói lời thừa.
Nhưng Phong Thiếu Thừa lại chắp tay, nói :"Xem ra trong năm người các ngươi, duy nhất có thể cùng Trác sư đệ đối kháng cũng chỉ có ngươi. Mấy người các ngươi thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta a! Ngươi tính toán chọn dùng chiến thuật gì? Tiến công hay phòng ngự? Thời gian của ta tựa hồ không còn nhiều lắm." Nói đến đây, tựa hồ khóe mắt của Phong Thiếu Thừa lóe ra vài phần hài hước.
Trần Nhất Tân không nhíu mày, tay siết chặt kiếm, trong miệng rất là không kiên nhẫn :"Ngươi thật là nhiều lời, trực tiếp động thủ không được sao? Ngươi quản ta dùng chiến thuật làm quái gì!" Dứt lời, căn bản không quan tâm đến Phong Thiếu Thừa có còn tính nói gì với hắn nữa không, mà trực tiếp phất tay đánh ra một đạo kiếm khí, kiếm khí không mang theo chút tiếng xé gió, nhưng tốc độ lại cực nhanh tập kích về phía Phong Thiếu Thừa.
Phong Thiếu Thừa cũng không ngờ Trần Nhất Tân lại có thể không báo hiệu trước liền động thủ, cho dù chỉ là một đạo kiếm khí cực kỳ đơn giản, cũng làm cho hắn bất ngờ không phòng ngự, cuối cùng phải né tránh, tuy nhiên cũng đã làm cho không ít đệ tử quan chiến xung quanh cười khúc khích.
Kỳ thật đột nhiên Trần Nhất Tân tập kích thật ra ra chỉ là thứ yếu, máu chót chính là cái loại tư thế không chút nào đem vị đại sư huynh để vào kia, thật giống như hắn mới là đại sư huynh, đang chỉ điểm kiếm chiêu cho một người sư đệ. Cái loại vẻ mặt này, đủ để cho người không biết chuyện hiểu lầm, loại thần thái này tự nhiên cũng kích thích Phong Thiếu Thừa, làm cho hắn hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười, thầm nghĩ không biết lòi dâu ra một tên tiểu sư đệ lại có cung cách thi đấu bá đạo như thế này chứ?
Bất quá chiêu này vừa xuất ra, thì dụng tâm của Trần Nhất Tân cũng đã lộ rõ, hắn rõ ràng là muốn tiến công, bắt chước Trác Tri Viễn cùng Tần Phỉ, đánh chiêu đầu trước đoạt tiên cơ, coi như không thể chiến thắng Phong Thiếu Thừa, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho trận cước của hắn đại loạn, do đó tiêu hao bớt một chút thời gian.
Phong Thiếu Thừa lạnh lùng cười, thầm nghĩ ngươi cho rằng ta hiện tại còn sẽ để cho ngươi được như nguyện sao? Ta sớm đã phòng bị người sẽ công kích trước, đừng có nghĩ sẽ có thể chiếm được tiên cơ nữa. Trước hết để cho ngươi khoái hoạt hai chiêu, ta rất nhanh sẽ bắt đầu phản kích.
Đế lúc này, Phong Thiếu Thừa coi như là hoàn toàn ý thức được năm vị sư đệ này đều không yếu như hắn tưởng tượng, mà là những gia hỏa khó giải quyết. Nhưng gia hỏa này cả đám giống như là ăn xuân dược vậy, đột ngột mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. May mắn Phong Thiếu Thừa không phải là nữ nhân, nếu khong thật đúng là sẽ bị mấy tên tiểu tử này luân phiên quần cho mệt chết.
Vì cái gì một cuồng nhân luyện công như Phong Thiếu Thừa này lại có cái ý nghĩ xấu xa như thế này? Đó hoàn toàn là do Mạnh Vân Cao ban tặng, ai bảo Mạnh Vân Cao khiến cho hắn trước mặt bao nhiêu đệ tử trong Thanh Nguyên Sơn trần như nhộng? Đem thân thể hoàn hảo của mình để cho các nam đệ tử, nữ đệ tử nhìn thấy hết, thẳng đến khi hắn sau khi mới ngự kiếm đi thay quần áo trở về, hắn còn nghe được xung quanh có mấy nữ đệ tử đang nhỏ giọng nghị luận thân hình của hắn, hơn nữa, các nữ đệ tử kia thật đúng là không có chút ý tứ kiêng sợ gì cả, đặc biệt là mấy nữ đệ tử dã ngoài năm sáu chục tuổi mà nhìn qua thì vẫn như tiểu thiếu phụ ba mươi, trong các nàng, đại đa số các nàng cũng đã trông cùng với những nam đệ tử khác 'make love' với nhau, hưởng thụ qua cái loại tư vị tuyệt vời của chuyện này, chỉ có điều là ái ngại thanh quy của tu thiền, cũng không dám quá mức càn rỡ, bình thường nén đến mức khổ sở, hiện tại ở nơi đông người nghị luận cơ thể của nam nhân, thật đúng là kêu Phong Thiếu Thừa là cái loại gia hỏa chỉ biết luyện công không hiểu phong nguyệt, khiên cho hắn nghe được đỏ mặt tía tai.
Ngẫm lại bộ dạng xấu hổ vừa rồi của mình, Phong Thiếu Thừa tự nhiên cũng có chút đề phòng Trần Nhất Tân cũng sẽ giở bài cũ. Cho nên hắn rát cẩn thật, thiết lập cạm bẫy, muốn để cho Trần Nhất Tân công kích trước,có ý làm cho hắn tưởng mình đã chiếm được tiên cơ, khến cho Trần Nhất Tân điên cuồng công kích, đợi cho Trần Nhất Tân lơ là phòng bị, hắn sẽ đột nhiên xuất thủ!
Các chiêu số cương mãnh của Trần Nhất Tân xuất ra, tựa hồ thật sự hoàn toàn coi thường Phong Thiếu Thừa đang làm cái gì, chỉ là một mạch mãnh công. Vừa lên thì trực tiếp đem kiếm linh của mình phóng ra, một đầu mãnh mã cự tượng phảng phất như đến từ thời viễn cot, lông lá cả người phiêu động lớn dần lên, mang theo vô hạn thanh uy, mỗi một bước dều khiến cho đất rung núi chuyển hướng về phía Phong Thiếu Thừa đánh tới!
Xem ra, nhược thủy tam niên này là một trong những chiêu mạnh nhất của 【 thương lãng thủy đao quyết 】, cơ hồ hoàn toàn là dùng nước đi công kích, hơn nữa còn kiêm khóa luôn cả phòng ngự, làm cho thân người hãm trong nước chỉ có thể từ từ thưởng thức sự cường đại của chiêu này. Theo thời gian trôi qua, áp lực mà Tần Phỉ cảm giác được càng lúc càng lớn, hắn biết, nếu như mình không nhanh chóng bứt ra, kết cục duy nhất chính là bị nhược thủy tam niên của dòng nước ngầm xé thành các mảnh nhỏ.
Tranh thủ nhìn thoáng qua nén hương đang cháy, tựa hồ thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, kéo dài thời gian với Phong Thiếu Thừa, nhiều nhất cũng chưa đến nửa canh giờ. Trần Nhất Tân, ngươi không phải lúc nào cũng nói ngươi so với ta mạnh hơn sao? Được, ta kéo dài thời gian thêm gần ba khắc nữa, để lại cho ngươi bất quá là ba khắc, bản thân ta muốn thử nhìn xem ngươi kéo dài thế nào!
Nghĩ đến đây, Tần Phỉ liền ra sức thúc dục kiếm linh của mình, cũng chính là năm ngọn núi kia bất thình lình hướng về Phong Thiếu Thừa phát động một kích cuối cùng, bản thân cũng sẽ theo sau năm ngọn núi này từ trong nước miễn cưỡng chạy ra...
Phong Thiếu Thừa giờ phút này nào còn quan tâm đến một chiêu này của Tần Phỉ? Giơ tay nhấc chân liền đem năm ngọn núi đánh bật trở lại, sơn thể nổ tung, cũng không biết bao nhiêu đá vụn và bùn đất bắn ra tứ phía, nhưng tất cả đều bị hồng thủy hấp thu hết, cư nhiên không có một chút nào bị bắn ra ngoài đàn tế.
Tần Phỉ cũng đã dự liệu trước điều này, khi năm ngọn núi bay ngược trở lại, hắn liền thu kiếm linh, hơn nữa còn nương theo cỗ lực đạo này, bứt ra nhảy khỏi đàn tế.
Nhưng mà, lúc Tần Phỉ hạ xuống đất, hai chân lại mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, nhìn qua thật giống như đang quỳ lạy xin Phong Thiếu Thừa tha mạng, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được, hắn đây là bị nhược thủy tam niên của Phong Thiếu Thừa làm cho hoàn toàn bị tiêu hao hết thể lực hơn nữa tổn thương cũng không có nghiêm trọng, cho nên mới có thể ra cái hình dạng toàn thân vô lực như thế.
Bốn người còn lại, hơi chút do dự, cuối cùng vẫn là Giang Vô Hoạn hướng về một gã đệ tử đang xem náo nhiệt ở bên cạnh đánh mắt, người nọ liền tiến đến đem Tần Phỉ kéo ra, Trần Nhất Tân cũng trực tiếp đi thẳng lên đàn.
"Phong sư huynh! Mời!" Trần Nhất Tân nguyên bản rất kiệm lời, hiện tại đúng là như vậy, hắn chỉ cần hét một tiếng để làm tăng tinh thần, tự nhiên càng là sẽ không cùng Phong Thiếu Thừa nói lời thừa.
Nhưng Phong Thiếu Thừa lại chắp tay, nói :"Xem ra trong năm người các ngươi, duy nhất có thể cùng Trác sư đệ đối kháng cũng chỉ có ngươi. Mấy người các ngươi thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta a! Ngươi tính toán chọn dùng chiến thuật gì? Tiến công hay phòng ngự? Thời gian của ta tựa hồ không còn nhiều lắm." Nói đến đây, tựa hồ khóe mắt của Phong Thiếu Thừa lóe ra vài phần hài hước.
Trần Nhất Tân không nhíu mày, tay siết chặt kiếm, trong miệng rất là không kiên nhẫn :"Ngươi thật là nhiều lời, trực tiếp động thủ không được sao? Ngươi quản ta dùng chiến thuật làm quái gì!" Dứt lời, căn bản không quan tâm đến Phong Thiếu Thừa có còn tính nói gì với hắn nữa không, mà trực tiếp phất tay đánh ra một đạo kiếm khí, kiếm khí không mang theo chút tiếng xé gió, nhưng tốc độ lại cực nhanh tập kích về phía Phong Thiếu Thừa.
Phong Thiếu Thừa cũng không ngờ Trần Nhất Tân lại có thể không báo hiệu trước liền động thủ, cho dù chỉ là một đạo kiếm khí cực kỳ đơn giản, cũng làm cho hắn bất ngờ không phòng ngự, cuối cùng phải né tránh, tuy nhiên cũng đã làm cho không ít đệ tử quan chiến xung quanh cười khúc khích.
Kỳ thật đột nhiên Trần Nhất Tân tập kích thật ra ra chỉ là thứ yếu, máu chót chính là cái loại tư thế không chút nào đem vị đại sư huynh để vào kia, thật giống như hắn mới là đại sư huynh, đang chỉ điểm kiếm chiêu cho một người sư đệ. Cái loại vẻ mặt này, đủ để cho người không biết chuyện hiểu lầm, loại thần thái này tự nhiên cũng kích thích Phong Thiếu Thừa, làm cho hắn hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười, thầm nghĩ không biết lòi dâu ra một tên tiểu sư đệ lại có cung cách thi đấu bá đạo như thế này chứ?
Bất quá chiêu này vừa xuất ra, thì dụng tâm của Trần Nhất Tân cũng đã lộ rõ, hắn rõ ràng là muốn tiến công, bắt chước Trác Tri Viễn cùng Tần Phỉ, đánh chiêu đầu trước đoạt tiên cơ, coi như không thể chiến thắng Phong Thiếu Thừa, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho trận cước của hắn đại loạn, do đó tiêu hao bớt một chút thời gian.
Phong Thiếu Thừa lạnh lùng cười, thầm nghĩ ngươi cho rằng ta hiện tại còn sẽ để cho ngươi được như nguyện sao? Ta sớm đã phòng bị người sẽ công kích trước, đừng có nghĩ sẽ có thể chiếm được tiên cơ nữa. Trước hết để cho ngươi khoái hoạt hai chiêu, ta rất nhanh sẽ bắt đầu phản kích.
Đế lúc này, Phong Thiếu Thừa coi như là hoàn toàn ý thức được năm vị sư đệ này đều không yếu như hắn tưởng tượng, mà là những gia hỏa khó giải quyết. Nhưng gia hỏa này cả đám giống như là ăn xuân dược vậy, đột ngột mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. May mắn Phong Thiếu Thừa không phải là nữ nhân, nếu khong thật đúng là sẽ bị mấy tên tiểu tử này luân phiên quần cho mệt chết.
Vì cái gì một cuồng nhân luyện công như Phong Thiếu Thừa này lại có cái ý nghĩ xấu xa như thế này? Đó hoàn toàn là do Mạnh Vân Cao ban tặng, ai bảo Mạnh Vân Cao khiến cho hắn trước mặt bao nhiêu đệ tử trong Thanh Nguyên Sơn trần như nhộng? Đem thân thể hoàn hảo của mình để cho các nam đệ tử, nữ đệ tử nhìn thấy hết, thẳng đến khi hắn sau khi mới ngự kiếm đi thay quần áo trở về, hắn còn nghe được xung quanh có mấy nữ đệ tử đang nhỏ giọng nghị luận thân hình của hắn, hơn nữa, các nữ đệ tử kia thật đúng là không có chút ý tứ kiêng sợ gì cả, đặc biệt là mấy nữ đệ tử dã ngoài năm sáu chục tuổi mà nhìn qua thì vẫn như tiểu thiếu phụ ba mươi, trong các nàng, đại đa số các nàng cũng đã trông cùng với những nam đệ tử khác 'make love' với nhau, hưởng thụ qua cái loại tư vị tuyệt vời của chuyện này, chỉ có điều là ái ngại thanh quy của tu thiền, cũng không dám quá mức càn rỡ, bình thường nén đến mức khổ sở, hiện tại ở nơi đông người nghị luận cơ thể của nam nhân, thật đúng là kêu Phong Thiếu Thừa là cái loại gia hỏa chỉ biết luyện công không hiểu phong nguyệt, khiên cho hắn nghe được đỏ mặt tía tai.
Ngẫm lại bộ dạng xấu hổ vừa rồi của mình, Phong Thiếu Thừa tự nhiên cũng có chút đề phòng Trần Nhất Tân cũng sẽ giở bài cũ. Cho nên hắn rát cẩn thật, thiết lập cạm bẫy, muốn để cho Trần Nhất Tân công kích trước,có ý làm cho hắn tưởng mình đã chiếm được tiên cơ, khến cho Trần Nhất Tân điên cuồng công kích, đợi cho Trần Nhất Tân lơ là phòng bị, hắn sẽ đột nhiên xuất thủ!
Các chiêu số cương mãnh của Trần Nhất Tân xuất ra, tựa hồ thật sự hoàn toàn coi thường Phong Thiếu Thừa đang làm cái gì, chỉ là một mạch mãnh công. Vừa lên thì trực tiếp đem kiếm linh của mình phóng ra, một đầu mãnh mã cự tượng phảng phất như đến từ thời viễn cot, lông lá cả người phiêu động lớn dần lên, mang theo vô hạn thanh uy, mỗi một bước dều khiến cho đất rung núi chuyển hướng về phía Phong Thiếu Thừa đánh tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.