Chương 106: Chân khí bản nguyên!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Trác Tri Viễn dựa theo lộ tuyến hành công của "ngọc chẩm đệ nhị quyết" vận hành bình thường, luồng chân khí chính cũng đã đi qua đốc mạch chậm rãi đi xuống, đến rất gần huyệt hội âm.
Mà chân khí tiến vào huyệt ngọc chẩm, bởi vì có Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai tương trợ, cũng là vô cùng hùng hậu, tại trong huyệt ngọc chẩm xoay vòng rất nhanh, không giống như trước, chân khí nguyên bản rất cường đại vừa tiến vào huyệt ngọc chẩm, liền trở nên hư nhược.
Trác Tri Viễn chậm rãi mở hai mắt, đem 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 để ở trong ngực lấy ra, để "đan điền đệ tam quyết" nhẹ nhàng đặt trên mặt đất trước mắt, hiển nhiên muốn thừa dịp chân khí còn đầy đủ, thử thí nghiệm, khi mình còn chưa luyện thành "ngọc chẩm đệ nhị quyết", có thể hay không đồng thời tiến hành tu luyện "đan điền đệ tam quyết".
Ánh mắt sau khi nhìn về đồ thị vẽ trên đồ hình trong trang giấy "đan điền đệ tam quyết", chân khí bên trong đốc mạch lập tức nổi lên biến hóa, tưa hồ có người đột nhiên gia tăng lực, đem chân khí nguyên bản đang chậm chạp lưu chuyển tăng tốc độ đẩy xuống huyệt hội âm, cơ hồ trong nháy mắt, liền đã xông vào trong huyệt hội âm, hoàn thành xong một vòng đại chu thiên mà "ngọc chẩm đệ nhị quyết" đòi hỏi.
Nhưng mà, nguyên bản tại thời khắc này, "ngọc chẩm đệ nhị quyết" nên là đại công cáo thành, ít nhất là giống như "lao cung đệ nhất quyết" có thể tự động vận chuyển. Vô luận là căn cứ vào kinh nghiệm tu luyện của Trác Tri Viễn đối với "lao cung đệ nhất quyết", hay là căn cứ vào nhưng ghi chú trên giấy, khi chân khí cuối cùng có thể đi qua hai hai mạch nhâm đốc hoàn thành một vòng đại chu thiên thì chân khí bên trong huyệt ngọc chẩm phải là dần dần mở rộng phạm vi xoay tròn, che kín cả gáy, rồi lập tức tuần hoàn vòng tiểu chu thiên. Ba mươi sáu vòng tiểu chu thiên, hơn nữa hai vòng đại chu thiên giữa hai mạch nhâm đốc, đúng là đã hoàn thành xong một lần tu luyện đầy đủ "ngọc chẩm đệ nhị quyết".
Lần này trái lại có chút bất đồng, Trác Tri Viễn đột nhiên phát hiện, khi chân khí sau khi trở về huyệt hội âm, lại không hề một lần nữa ngược nhâm mạch mà lên, ngược lại là trở về trong đan điền, lập tức trong đan điền cũng xuất hiện vòng xoáy như trong huyệt ngọc chẩm nhưng mà, vòng xoáy này hấp lực tựa hồ so với trong huyệt ngọc chẩm còn muốn mãnh liệt hơn.
Trác Tri Viễn nhất thời cảm giác được chân khí trong kinh mạch cả người, toàn bộ cấp tốc trở lui, phóng mạnh về đan điền giống như thiên quân vạn mã quay trở lại doanh trại, ngay cả chân khí Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai liên tục truyền vào cũng đang không ngừng hướng đan điền của Trác Tri Viễn dũng mãnh lao tới, huyệt ngọc chẩm không ngờ cũng vô pháp hấp thu được chút xíu chân khí nào, chỉ là dựa vào chân khí có trước ở bên trong huyệt ngọc chẩm chầm chậm xoay tròn.
Loại cảm giác này, phảng phất như là ở trong thập vạn thâm uyên, hai tay của Trác Tri Viễn điên cuồng hấp thu giới tử nguyên lực tình huống giống nhau như đúc, chân khí chỉ cần đi vào trong cơ thể hắn, liền sẽ bị đan điền điên cuồng hấp thu, căn bản không có nửa điểm tạm dừng.
Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai cũng đã phát hiện không ổn, vừa rồi bọn họ khi truyền chân khí cho Trác Tri Viễn hoàn toàn là chủ động, đem chút chân khí truyền vào trong huyệt kiên tĩnh. Nhưng mà hiện tại, chân khí trong cơ thể bọn họ thật giống như không thể khống chế, hoàn toàn bị cơ thể Trác Tri Viễn hút lấy, mãnh liệt không ngừng tuôn vào trong cơ thể Trác Tri Viễn, mà Trần Nhất Tân và Nguyệt Tiểu Sai cùng có một loại cảm giác rất nhanh là sẽ bị Trác Tri Viễn hút sạch chân khí.
"Không tốt! Xảy ra vấn đề!" Trác Tri Viễn trong lòng hô to, nhưng mà không biết tại sao, trong miệng lại thốt không ra một chữ.
Tại trong thập vạn thâm uyên hắn đã lĩnh hội qua một lần cảm giác bất đắc dĩ này, nguyên tưởng rằng theo tu trì của mình đề cao, tình huống như vậy sẽ không xuất hiện nữa, tuy nhiên thật không ngờ, tình huống này chẳng những xuất hiện, mà là xuất hiện vào thời khắc nguy ngập.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư Trác Tri Viễn không khỏi loạn cả lên.
Mà Trần Nhất Tân và Nguyệt Tiểu Sai tự nhiên cũng phát hiện tình hình không ổn, tuy rằng không rõ ràng lắm đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng mà bọn họ cơ hồ lâm vào khốn cảnh như nhau. Cố gắng đưa bàn tay từ huyệt kiên tỉnh rời đi chỗ khác, nhưng lại bất lực, thân thể giống như hoàn toàn bị Trác Tri Viễn hút lấy, căn bản không thể nhúc nhích chút nào. Lúc nãy có thể tùy tâm điêu động chân khí, thế nhưng lúc này hoàn toàn không nghe chỉ huy của bọn hó, chỉ là lấy tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại ổn định tuôn vào bên trong cơ thể Trác Tri Viễn...
Loại cảm giác này rất không ổn!
Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai đều cảm giác được, chân khí mất đi không hề giống như trước, là sau khi tiến vào trong cơ thể Trác Tri Viễn liền bắt đầu tuần hoàn, trái lại hình như là Trác Tri Viễn đang cướp đoạt chân khí của bọn họ, lúc này Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai cảm giác giống như là chân khí của bản thân sẽ không quay lại, sau này cũng sẽ không trở về nữa. Mà chân khí là thứ vốn sau khi bị tiêu hao, sẽ sản sinh lại trong đan điền, nhưng mà hiện tại, cảm giác rất rõ ràng rằng chân khí bản nguyên đang bị Trác Tri Viễn dần dần hút sạch.
Đáng sợ nhất chính là, Trần Nhất Tân muốn cùng Nguyệt Tiểu Sai bên cạnh trao đổi, thế nhưng sau khi mở miệng, lại phát hiện ngay cả một câu đều không nói nên lời. Nguyệt Tiểu Sai thấy Trần Nhất Tân miệng động, cũng muốn mở miệng hỏi, nhưng là đồng dạng, nàng cũng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, chỉ là mặc cho chân khí của bản thân không ngừng bị Trác Tri Viễn hút đi...
Đúng lúc này, bóng thân ảnh lúc trước đi theo ba người tiến vào trong rừng rốt cuộc đã tìm được bọn họ. Thấy ba người ngồi dưới đất bộ dáng giống như luyện công, cũng chưa thấy có dị tượng gì, mở miệng hỏi :"Đại Bàn... Tri Viễn... các ngươi ở nơi này luyện công à? Các ngươi đang luyện cái gì thế, thật kỳ quái a!"
Trần Nhất Tân cùng Trác Tri Viễn tự nhiên đều nghe ra cái thanh âm này là của Trần Anh, ngước mắt lên, quả nhiên là thấy Trần Anh trên mặt có chứa một chút nghi hoặc đứng ở góc sau bọn hắn, Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân đều muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại như cũ không thể thốt ra lời.
Thấy ba người đều không để ý đến mình, Trần Anh đá đá một cước lên mấy viên đá vụn trên mặt đất, lại nói :"Ta biết, các ngươi không thèm để ý đến ta, hôm nay ta đến chính là muốn xin lỗi các ngươi. Bất kể như thế nào, chúng ta đều là người cùng thôn, các ngươi hãy vì tình cùng thôn mà tha thứ cho ta. Ta lúc đầu đích xác không nên như vậy, ta hiện tại mới biết được, các ngươi ai mới là chân chính thiên tài..."
Lời này nói chưa dứt, Trần Nhất Tân quả thực đã sắp bị nàng làm cho tức chết.
Hiện tại mới biết có tình nghĩa cùng thôn sao? Trước kia ngươi sao không nhớ đến? Lúc trước Trác Tri Viễn bị Tần Phỉ đánh cho răng rơi đầy đất, ngươi không phải còn ở sau cáo mượn oai hùm nói hắn chỉ là một thằng con hoang do Trần lão đầu nhặt về nuôi sao? Lúc ấy sao không thấy ngươi nhớ đến tình cảm cùng thôn?
Đây cũng vì Trần Nhất Tân giờ phút này căn bản không thể mở miệng, nếu không sẽ nhảy dựng lên mắng té nước vào mặt Trần Anh. Nhưng là dù vậy, trên mặt của hắn cũng hiển lộ ra một chút phẫn nộ, khiến cho Trần Anh vừa thấy, liền biết Trần Nhất Tân đối với lời nói của mình rất là không hài lòng.
Mà chân khí tiến vào huyệt ngọc chẩm, bởi vì có Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai tương trợ, cũng là vô cùng hùng hậu, tại trong huyệt ngọc chẩm xoay vòng rất nhanh, không giống như trước, chân khí nguyên bản rất cường đại vừa tiến vào huyệt ngọc chẩm, liền trở nên hư nhược.
Trác Tri Viễn chậm rãi mở hai mắt, đem 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 để ở trong ngực lấy ra, để "đan điền đệ tam quyết" nhẹ nhàng đặt trên mặt đất trước mắt, hiển nhiên muốn thừa dịp chân khí còn đầy đủ, thử thí nghiệm, khi mình còn chưa luyện thành "ngọc chẩm đệ nhị quyết", có thể hay không đồng thời tiến hành tu luyện "đan điền đệ tam quyết".
Ánh mắt sau khi nhìn về đồ thị vẽ trên đồ hình trong trang giấy "đan điền đệ tam quyết", chân khí bên trong đốc mạch lập tức nổi lên biến hóa, tưa hồ có người đột nhiên gia tăng lực, đem chân khí nguyên bản đang chậm chạp lưu chuyển tăng tốc độ đẩy xuống huyệt hội âm, cơ hồ trong nháy mắt, liền đã xông vào trong huyệt hội âm, hoàn thành xong một vòng đại chu thiên mà "ngọc chẩm đệ nhị quyết" đòi hỏi.
Nhưng mà, nguyên bản tại thời khắc này, "ngọc chẩm đệ nhị quyết" nên là đại công cáo thành, ít nhất là giống như "lao cung đệ nhất quyết" có thể tự động vận chuyển. Vô luận là căn cứ vào kinh nghiệm tu luyện của Trác Tri Viễn đối với "lao cung đệ nhất quyết", hay là căn cứ vào nhưng ghi chú trên giấy, khi chân khí cuối cùng có thể đi qua hai hai mạch nhâm đốc hoàn thành một vòng đại chu thiên thì chân khí bên trong huyệt ngọc chẩm phải là dần dần mở rộng phạm vi xoay tròn, che kín cả gáy, rồi lập tức tuần hoàn vòng tiểu chu thiên. Ba mươi sáu vòng tiểu chu thiên, hơn nữa hai vòng đại chu thiên giữa hai mạch nhâm đốc, đúng là đã hoàn thành xong một lần tu luyện đầy đủ "ngọc chẩm đệ nhị quyết".
Lần này trái lại có chút bất đồng, Trác Tri Viễn đột nhiên phát hiện, khi chân khí sau khi trở về huyệt hội âm, lại không hề một lần nữa ngược nhâm mạch mà lên, ngược lại là trở về trong đan điền, lập tức trong đan điền cũng xuất hiện vòng xoáy như trong huyệt ngọc chẩm nhưng mà, vòng xoáy này hấp lực tựa hồ so với trong huyệt ngọc chẩm còn muốn mãnh liệt hơn.
Trác Tri Viễn nhất thời cảm giác được chân khí trong kinh mạch cả người, toàn bộ cấp tốc trở lui, phóng mạnh về đan điền giống như thiên quân vạn mã quay trở lại doanh trại, ngay cả chân khí Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai liên tục truyền vào cũng đang không ngừng hướng đan điền của Trác Tri Viễn dũng mãnh lao tới, huyệt ngọc chẩm không ngờ cũng vô pháp hấp thu được chút xíu chân khí nào, chỉ là dựa vào chân khí có trước ở bên trong huyệt ngọc chẩm chầm chậm xoay tròn.
Loại cảm giác này, phảng phất như là ở trong thập vạn thâm uyên, hai tay của Trác Tri Viễn điên cuồng hấp thu giới tử nguyên lực tình huống giống nhau như đúc, chân khí chỉ cần đi vào trong cơ thể hắn, liền sẽ bị đan điền điên cuồng hấp thu, căn bản không có nửa điểm tạm dừng.
Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai cũng đã phát hiện không ổn, vừa rồi bọn họ khi truyền chân khí cho Trác Tri Viễn hoàn toàn là chủ động, đem chút chân khí truyền vào trong huyệt kiên tĩnh. Nhưng mà hiện tại, chân khí trong cơ thể bọn họ thật giống như không thể khống chế, hoàn toàn bị cơ thể Trác Tri Viễn hút lấy, mãnh liệt không ngừng tuôn vào trong cơ thể Trác Tri Viễn, mà Trần Nhất Tân và Nguyệt Tiểu Sai cùng có một loại cảm giác rất nhanh là sẽ bị Trác Tri Viễn hút sạch chân khí.
"Không tốt! Xảy ra vấn đề!" Trác Tri Viễn trong lòng hô to, nhưng mà không biết tại sao, trong miệng lại thốt không ra một chữ.
Tại trong thập vạn thâm uyên hắn đã lĩnh hội qua một lần cảm giác bất đắc dĩ này, nguyên tưởng rằng theo tu trì của mình đề cao, tình huống như vậy sẽ không xuất hiện nữa, tuy nhiên thật không ngờ, tình huống này chẳng những xuất hiện, mà là xuất hiện vào thời khắc nguy ngập.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư Trác Tri Viễn không khỏi loạn cả lên.
Mà Trần Nhất Tân và Nguyệt Tiểu Sai tự nhiên cũng phát hiện tình hình không ổn, tuy rằng không rõ ràng lắm đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng mà bọn họ cơ hồ lâm vào khốn cảnh như nhau. Cố gắng đưa bàn tay từ huyệt kiên tỉnh rời đi chỗ khác, nhưng lại bất lực, thân thể giống như hoàn toàn bị Trác Tri Viễn hút lấy, căn bản không thể nhúc nhích chút nào. Lúc nãy có thể tùy tâm điêu động chân khí, thế nhưng lúc này hoàn toàn không nghe chỉ huy của bọn hó, chỉ là lấy tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại ổn định tuôn vào bên trong cơ thể Trác Tri Viễn...
Loại cảm giác này rất không ổn!
Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai đều cảm giác được, chân khí mất đi không hề giống như trước, là sau khi tiến vào trong cơ thể Trác Tri Viễn liền bắt đầu tuần hoàn, trái lại hình như là Trác Tri Viễn đang cướp đoạt chân khí của bọn họ, lúc này Trần Nhất Tân cùng Nguyệt Tiểu Sai cảm giác giống như là chân khí của bản thân sẽ không quay lại, sau này cũng sẽ không trở về nữa. Mà chân khí là thứ vốn sau khi bị tiêu hao, sẽ sản sinh lại trong đan điền, nhưng mà hiện tại, cảm giác rất rõ ràng rằng chân khí bản nguyên đang bị Trác Tri Viễn dần dần hút sạch.
Đáng sợ nhất chính là, Trần Nhất Tân muốn cùng Nguyệt Tiểu Sai bên cạnh trao đổi, thế nhưng sau khi mở miệng, lại phát hiện ngay cả một câu đều không nói nên lời. Nguyệt Tiểu Sai thấy Trần Nhất Tân miệng động, cũng muốn mở miệng hỏi, nhưng là đồng dạng, nàng cũng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, chỉ là mặc cho chân khí của bản thân không ngừng bị Trác Tri Viễn hút đi...
Đúng lúc này, bóng thân ảnh lúc trước đi theo ba người tiến vào trong rừng rốt cuộc đã tìm được bọn họ. Thấy ba người ngồi dưới đất bộ dáng giống như luyện công, cũng chưa thấy có dị tượng gì, mở miệng hỏi :"Đại Bàn... Tri Viễn... các ngươi ở nơi này luyện công à? Các ngươi đang luyện cái gì thế, thật kỳ quái a!"
Trần Nhất Tân cùng Trác Tri Viễn tự nhiên đều nghe ra cái thanh âm này là của Trần Anh, ngước mắt lên, quả nhiên là thấy Trần Anh trên mặt có chứa một chút nghi hoặc đứng ở góc sau bọn hắn, Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân đều muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại như cũ không thể thốt ra lời.
Thấy ba người đều không để ý đến mình, Trần Anh đá đá một cước lên mấy viên đá vụn trên mặt đất, lại nói :"Ta biết, các ngươi không thèm để ý đến ta, hôm nay ta đến chính là muốn xin lỗi các ngươi. Bất kể như thế nào, chúng ta đều là người cùng thôn, các ngươi hãy vì tình cùng thôn mà tha thứ cho ta. Ta lúc đầu đích xác không nên như vậy, ta hiện tại mới biết được, các ngươi ai mới là chân chính thiên tài..."
Lời này nói chưa dứt, Trần Nhất Tân quả thực đã sắp bị nàng làm cho tức chết.
Hiện tại mới biết có tình nghĩa cùng thôn sao? Trước kia ngươi sao không nhớ đến? Lúc trước Trác Tri Viễn bị Tần Phỉ đánh cho răng rơi đầy đất, ngươi không phải còn ở sau cáo mượn oai hùm nói hắn chỉ là một thằng con hoang do Trần lão đầu nhặt về nuôi sao? Lúc ấy sao không thấy ngươi nhớ đến tình cảm cùng thôn?
Đây cũng vì Trần Nhất Tân giờ phút này căn bản không thể mở miệng, nếu không sẽ nhảy dựng lên mắng té nước vào mặt Trần Anh. Nhưng là dù vậy, trên mặt của hắn cũng hiển lộ ra một chút phẫn nộ, khiến cho Trần Anh vừa thấy, liền biết Trần Nhất Tân đối với lời nói của mình rất là không hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.