Chương 83
Tiêu Sắt Lãng
23/01/2013
Thí Thiền
Tác giả : Tiêu Sắt Lãng
Chương 83 - 1 : Đối thủ!
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn :Ám Dạ Thành -Kiếm Giới
Trác Tri Viễn hoảng hốt, nhanh chóng hai tay nâng kiếm đưa lên, áy náy nói :"Nguyệt sư muội, xin lỗi, không nghĩ tới chiêu này của ngươi vẫn chưa thuần thục..."
Nguyệt Tiểu Sai sau khi tiếp nhận lại hai thanh bảo kiếm của mình, bỗng lại đột nhiên sửng sốt nói:" Hai thanh kiếm này ở trong tay ngươi không có vùng vẫy sao?"
Trác Tri Viễn cũng là sửng sốt :"Kiếm cũng chỉ là kiếm mà thôi, như thế nào lại vùng vẫy? Nguyệt sư muội có thể nguyện ý nhận thua chứ?"
"Ta đây..." Nguyệt Tiểu Sai hiển nhiên có chút sốt ruột, trong ánh mắt nét nghi hoặc càng đậm thêm, nàng hiểu rất rõ hai thanh kiếm của nàng, trên thế gian này ngoại trừ nàng ra, đừng nói là Trác Tri Viễn, cho dù là Lâu Vô Ngân tự mình muốn cầm lấy hai thanh kiếm này cũng còn phải phí một hồi công sức, quyết không có khả năng thoải mái giống như Trác Tri Viễn vậy.
Bất quá nàng nói còn chưa dứt lời, Lâu Vô Ngân liền mở miệng :"Tiểu Sai! Trác Tri Viễn, hai người các ngươi coi ta là vô hình sao?"
Nguyệt Tiểu Sai vừa nghe, vội vàng đem nhật nguyệt song kiếm của mình thu lại, sau đó hướng về phía Trác Tri Viễn thè lưỡi, lúc này mới chuyển hướng tới trước mặt Lâu Vô Ngân, dịu dàng hạ bái :" Sư phụ, đồ nhi tập nghệ không tinh, đã làm cho sư phụ phải lo lắng."
Nguyên bản Trác Tri Viễn cũng nên an an ổn ổn tham kiến đại trưởng lão, nhưng mà Trác Tri Viễn nghe được thanh âm của Lâu Vô Ngân, lại nhớ tới câu càn quấy vừa rồi của hắn, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, hơn nữa bản thân suốt mười mấy năm qua luôn sống trong sự tịch mịch đã hình thành cho hắn một cá tính lạnh lùng, cho nên hắn thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không nhìn Lâu Vô Ngân đến một , chỉ là ôm quyền, trong miệng không mặn không nhạt nói một câu :"Tham kiến đại trưởng lão." Lời tuy như thế, thế nhừng trong giọng nói không hề có chút lễ độ nào.
Lâu Vô Ngân trong lòng cũng là tức giận, không nghĩ tới Trác Tri Viễn lại có thể dám vô lễ với mình như thế, phất ống tay áo lên, nhất thời có ý muốn phát tác.
Nguyệt Tiểu Sai thông minh thế nào, đương nhiên nhìn ra tâm tư của Lâu Vô Ngân, nhưng là nàng cũng hiểu được Trác Tri Viễn tại sao lại như vậy, con ngươi khẽ đảo, liền lẻn đến bên người Lâu Vô Ngân, day day ống tay áo của Lâu Vô Ngân, miệng nói thật nhỏ :" Sư phụ, đệ tử ngàn không nên vạn không nên, không nên vì nóng lòng cầu thắng mà xuất ra chiêu 'thể hồ quán đỉnh' vẫn còn chưa thuần thục, Tiểu Sai đã làm cho người mất mặt... Người đừng có trách phạt Trác sư huynh."
Nguyệt Tiểu Sai tại trước mặt Lâu Vô Ngân, cùng với lúc đối mặt Trác Tri Viễn, thật sự là hai người khác nhau. Vừa rồi là một tiểu cô nướng bướng bỉnh lại động lòng người, hiện tại lại là hơi chút có vẻ yếu đuối khuê tú, xem ra Lâu Vô Ngân hình như rất cưng chiều Nguyệt Tiểu Sai, nghe nói như thế, liền hướng về phía Trác Tri Viễn hừ một tiếng :"Nếu không phải Tiểu Sai cầu tình cho ngươi thì... Thôi được, thôi được, việc này quên đi!"
Nói xong, nhún người nhảy lên trở lại vị trí ngồi của hắn.
Ở bên này Nguyệt Tiểu Sai chầm chận hướng về Trác Tri Viễn thi lễ :"Trác sư huynh bãn lĩnh cao cường, tiểu sư muội ta bái phục!"
Trác Tri Viễn cũng chắp tay :"Sư muội đa tạ!"
Nguyệt Tiểu Sai giờ phút này trên cơ bản đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, liếc mắt nhìn thật kỹ Trác Tri Viễn một cái, sau đó mới phi thân ly khai khỏi đàn. Khi xẹt qua bên người Trác Tri Viễn, lại nhỏ giọng nói một câu :"Trác sư huynh, sau khi luận võ đại hội kết thúc, ta còn muốn đi tìm ngươi, hảo hảo nghiên cứu một phen chuyện tình của nhật nguyệt song kiếm này!"
Đến khi Trác Tri Viễn phục hồi tinh thần lại, Nguyệt Tiểu Sai cũng đã ra khỏi đàn, vẫn còn là cười khẽ hướng hắn nháy mắt mấy cái, lúc lắc cái tay nhỏ bé.
Hành động này, khiến cho không ít đệ tử xung quanh cảm thấy trong lòng có mùi vị phức tạp, nguyên bản không quản đi suy tính thực lực của Trác Tri Viễn như thế nào, bọn hắn hiện tại lại đều khát vọng có thể chiến thắng đối thủ của mình, sau đó khi rút thăm bốc trúng Trác Tri Viễn, để cho tiểu sư muội Nguyệt Tiểu Sai biết được, bọn hắn so với Trác Tri Viễn còn mạnh hơn. Đồng thời trong lòng đều ảo tưởng, lúc nào cũng có thể làm Nguyệt Tiểu Sai trước biết bao con mắt của bao nhiêu người hướng về mình lúc lắc cái tay nhỏ bé!
Bời vì hành động này của Nguyệt Tiểu Sai, mà tựa hồ tất cả mọi người đều đem những biểu hiện kinh người của Trác Tri Viễn lúc nãy quăng hết lên chín tầng mây, đa số trong lòng mọi người chỉ duy nhất nhớ một điều, đó là bóng dáng đáng yêu của Nguyệt Tiểu Sai, mà trong đám người, đều cũng là đang lẩm bẩm một câu.
"Tiểu cô nương này thật không tệ, không ngờ là đệ tử của trưởng lão? Vả lại nhập môn đã hơn hai năm, ta tại sao chưa bao giờ thấy qua tiểu sư muội này?"
Người đang nói, đó là Tần Phỉ, từ lúc đầu tiên mắt nhìn thấy thân ảnh của Nguyệt Tiểu Sai, hai mắt cứ dán chặt trên người Nguyệt Tiểu Sai. Trần Anh bên cạnh tuy rằng tư dung cũng xinh đẹp, hơn nữa nữ đệ tử trong môn được Tần Phỉ nhìn trúng, trong đó cũng không thiếu nhân gian tuyệt sắc, chẳng qua là nếu đem so sánh với Nguyệt Tiểu Sai, thì lại quá tầm thường.
Mà Trần Anh nghe được Tần Phỉ nói lời này thì hai mắt như muốn phun lửa, ánh mắt trừng hướng bóng lưng Nguyệt Tiểu Sai rời đi. Nhưng mà, nếu như nói cả trong Thanh Nguyên Sơn, trong những đám đệ tử đồng bối, ngoại trừ Trần Nhất Tân, còn có một người ghi nhớ lại biểu hiện khủng bố vừa rồi của Trác Tri Viễn, đó chính là Trần Anh.
Chỉ bất quá, khác với suy nghĩ của Trần Nhất Tân, Trần Anh nghĩ, Trác Tri Viễn nếu quả thật bốc thăm trúng Tần Phỉ, có phải hay không cũng có thể giống như biểu hiện của hắn hai ngày nay, dễ dàng đem Tần Phỉ đả bại ? Mà sau khi bị đánh bại, chính mình nên làm như thế nào đây?
Âm thanh lạnh như băng của Mạc Tuân trên không trung vang lên :"Trác Tri Viễn thắng! Thẻ số bốn..."
Lúc này, Trác Tri Viễn đã từ trên đàn chậm rãi đi xuống, thế nhưng hắn không có nhìn thấy, ánh mắt của Mạc Tuân phức tạp dừng ở trên lưng hắn, cũng không biết là khen ngợi hay chán ghét.
Bởi vì Trác Tri Viễn ngày hôm qua cũng đã biểu hiện ra thực lực rất mạnh, cho dù tu trì của hắn trong hàng đệ tử hậu sơn không tính là cao, nhưng mà hôm nay có thể đả bại Nguyệt Tiểu Sai, cũng tuyệt đối không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Mà trận luận võ kế tiếp, cũng không có nhiều bất ngờ, vô luận là Tần Phỉ hay Dịch Đông Lai đều là dễ dàng lọt vào vòng kế tiếp. Trần Nhất Tân khá hơn, lại có thể học theo Trác Tri Viễn, sau khi lên đài, trực tiếp không mang binh khí, một quyền đem đối phương đánh bay xuống sân, điều này cũng giúp cho mọi người được mở rộng tầm mắt, nguyên lai chân khí Trần Nhất Tân cũng hùng hậu đến tình trạng này.
Ngày thứ hai luận võ trôi qua rất nhanh, tuy rằng còn nhiều thời gian, nhưng mà Mạc Tuân vẫn tuyên bố để cho những đệ tử đã chiến thắng nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị ngày mai tái chiến, hôm nay sẽ không bắt đầu vòng thứ ba. Chỉ bất quá, ngày mai phải thi đấu hai đợt, trước buổi trưa một vòng, sau buổi trưa tiếp tục một vòng. Cái này cũng tương đương nói cho nói cho đệ tử đã chiến thắng biết, trận chiến buổi sáng ngày mai, cần phải dụng phương thức nhanh nhất chắm dứt chiến đấu, bảo tồn thể lực, tiết kiệm chân khí tiêu hao.
Khi chúng đệ tử tản đi, Trần Nhất Tân lặng lẽ đến bên người Trác Tri Viễn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu :"Xem ra, đối thủ cuối cùng chỉ sợ là giữa ta và ngươi!"
Trác Tri Viễn nhìn nhìn Trần Nhất Tân, cũng lộ ra nụ cưới ít thấy :"Tần Phỉ thì sao?"
"Hắn khẳng định đánh không lại ta, về phần ngươi, hừ nếu ngươi làm mất mặt người Trần gia thôn chúng ta, ta sẽ đánh ngươi một trận!"
Chứng kiến bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của Trần Nhất Tân, Trác Tri Viễn ha ha phá lên cười, nhưng không có đáp lại lời của Trần Nhất Tân, mà là xoay người đi đến hội thích phong, tư thế đi đường, cực kỳ giống Trần lão đầu năm đó. Trác Tri Viễn không có chú ý tới, từ lúc hắn xuống khỏi đàn tế đã có một đối mắt chăm chú nhìn theo hắn, phảng phất như càng ngày càng nhìn không thấu gã thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này.
Trác Tri Viễn giống như vĩnh viễn chỉ đi theo một tư thế đó, không nhanh không chậm, thế nhưng đạo thân ảnh linh hoạt đi theo phía sau, bất kể như thế nào cũng không đuổi kịp hắn, trong lòng không khỏi rất là buồn bực : hắn đi cũng không có nhanh, ta vì sao lại đuổi theo không kịp hắn?
Trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng mà trên đường cũng đang có không ít những đệ tử khác, cho nên đạo thân ảnh này cũng không dám hiển lộ ra. Đến khi Trác Tri Viễn đi đến dưới chân hội thích phong, nhìn thấy xung quanh không còn đồng môn đệ tử nào khác, thân ảnh màu vàng hơi đỏ này mới lập tức đề khởi chân khí, chỉ là nàng còn chưa kịp phi người tới, thì Trác Tri Viễn đã quay đầu nhìn lại.
"Xuất hiện đi, đừng cố che giấu nữa!" Trác Tri Viễn bình tĩnh nhìn về phương hướng Nguyệt Tiểu Sai, trên mặt không có lộ vẻ gì là đang đợi Nguyệt Tiểu Sai xuất hiện.
Nguyệt Tiểu Sai sửng sốt, chân khí cũng tán đi, từ trong rừng bất đắc dĩ đi ra.
"Ngươi sớm đã phát hiện ra ta đi theo ngươi sao?" Nguyệt Tiểu Sai thuận tay bẻ xuống một cành cây ở ven đường, để giữa ngón cái và ngón trỏ mà vân vê.
Trác Tri Viễn gật gật đầu :"Từ lúc rời khỏi đàn tế, ta đã phát hiện ngươi rồi."
"Thật không có thú vị gì hết! Ngươi hôm nay còn muốn luyện công sao?" Nguyệt Tiểu Sai lại hỏi.
Trác Tri Viễn gật gật đầu, rồi lại rất nhanh lắc đầu :"Ngươi nếu có chuyện muốn hỏi, ta không luyện cũng được." Dứt lời, nhìn khuôn mặt mềm mại của Nguyệt Tiểu Sai, tựa hồ muốn hỏi Nguyệt Tiểu Sai rốt cuộc tìm mình có việc gì.
"Ngươi không phải là tứ đệ tử của chưởng môn sư phụ sao? Vì sao không đi cửu tiêu phong mà lại tới hội thích phong này? Cho dù bây giờ là Mạc trưởng lão dạy công pháp cho ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là đệ tử dích truyền của chưởng môn a!" Nguyệt Tiểu Sai tỏ ra rất hiếu kỳ.
Trác Tri Viễn cũng không vội, hồi đáp :"Giữa ta và hai vị sư huynh có chút hiềm khích, mà Mạc Tuân trừ phi là tìm ta, chứ cơ hồ cũng ít khi quay về hội thích phong, ở nơi này dường như rất thích hợp cho ta tu luyện."
Tuy rằng Trác Tri Viễn rất không cõ lễ phép gọi thẳng tên của Mạc Tuân, nhưng là Nguyệt Tiểu Sai lại hình như không có phát giác ra, chỉ là hơi nghiêng đầu, rồi nói :"Ta còn chưa gặp qua nhưng vị sư huynh kia, cũng không biết bọn họ là người như thế nào. Bất quá, ta cảm thấy được ngươi là một người tốt, cho nên tất nhiên là bọn hắn không đúng."
Trác Tri Viễn không thể kiềm được cười khanh khách, tiểu sư muội này không phải là quá dễ lừa gạt vậy sao? Rất nhiều chuyện là không có ai đúng ai sai, chính mình chẳng qua là dựa theo suy nghĩ của mình nói một câu, nàng lại có thể vì vậy mà quở trách Dịch Đông Lai và Giang Vô Hoạn là không đúng, như vậy nếu như hôm nay hai người bọn họ nói như vậy với nàng, chính mình chẳng phải là biến thành người xấu trong nội tâm nàng sao?
"Điều này cũng không phải..." Trác Tri Viễn hơi do dự một chút, lắc lắc đầu nói :"Có một số việc chưa hẳn có thể phân ra là ai đúng ai sai, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
Nguyệt Tiểu Sai nhíu mày, vội vàng gật gật đầu nói :"Ta chính là muốn biết, vì cái gì nhật nguyệt song kiếm của ta đối với ngươi không sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào?"
Trác Tri Viễn kỳ quái, thầm nghĩ cho dù là có kiếm linh, thần kiếm cùng chủ nhân tâm ý tương thông, cũng quả quyết không có khả năng sau khi bị người ta đoạt đi còn có thể tự động phản kháng, nhiều nhất là tại trước khi kiếm linh chưa bị thu phục, chủ nhân thoạt tiên có thể tùy thời câu thông cùng kiếm linh, mà tìm kiếm được chuẩn xác vị trí pháp bảo của mình mà thôi. Nói đến phản kháng, sao lại có thể được?
"Kiếm chỉ là kiếm mà thôi, lại làm sao có thể phản kháng đây? Tuy rằng song kiếm kia của ngươi đã có kiếm linh, nhưng mà ngươi căn bản không có đạt tới trình độ cùng kiếm linh tâm ý tương thông, cho dù là bị người ra đoạt đi cũng không ngạc nhiên!"
Nguyệt Tiểu Sai nghe được lời ấy, liền hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, làm cho càng thêm vẻ đáng yêu :"Ngươi biết nhật nguyệt song kiếm này của ta có kiếm linh sao?"
"Nếu không phải là thần khí có kiếm linh, ngươi làm sao lại có thể chân đạp thanh ngân kiếm kia?" Trác Tri Viễn cười cười nó.
"Dù sao ngươi cũng lạ, rõ ràng chỉ có cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, lại có thể nhìn thấu tu trì ta vừa mới tiến nhập tầng thứ tư thiệt thức. Hơn nữa, người khác nhìn thấy ta chân đạp yêu nguyệt kiếm, cũng chỉ là cảm thấy là ta vừa mới luyện thành phi kiếm, còn chưa thuần thục, chỉ có ngươi biết đây toàn bộ là nhờ vào bổn sự của yêu nguyệt kiếm. Thêm nữa, lại có thể làm cho ô nhật kiếm và yêu nguyệt kiếm ở trong tay ngươi ngoan như ở trong tay ta. Ngươi chắc không biết, đôi kiếm này cho dù là sư phụ ta muốn cầm, cũng phải phí một phen công phu mới miễn cưỡng nắm giữ được nó. Kiếm này là do cha ta cho ta, chẳng qua là sau khi ông ấy đưa cho ta, ông cũng không còn dễ dàng cầm nắm hai cây kiếm này nữa, cũng phải dùng pháp thuật mạnh mẽ đem kiếm linh ngăn chặn, mới có thể nắm ở trong tay."
Nghe lời nói này của Nguyệt Tiểu Sai, Trác Tri Viễn cũng là gật gật đầu, ít nhất hắn lúc này cũng biết rõ hai cái thanh kiếm tên là ô nhật kiếm và yêu nguyệt kiếm kia là có kiếm linh, bất quá Nguyệt Tiểu Sai nói trừ mình ra cùng bản thân nàng, những người khác muốn cầm lên đều là phải dùng pháp thuật áp chế kiếm linh thực cũng có chút ngoài ý muốn của hắn.
"Kỳ quái như vậy sao? Ta đây cũng không biết, vừa rồi ta chỉ sợ kiếm của ngươi rơi xuống đất sẽ nhiệm bụi bặm rồi lại làm bẩn tay của ngươi, cho nên mới sốt ruột giúp ngươi thu thanh kiếm lại." Trác Tri Viễn cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tự nhiên cũng chỉ có thể trả lời như thế.
Nguyệt Tiểu Sai đưa hai tay ra sau lưng, đôi nhật nguyệt song kiếm kia một lần nữa hiện ra trong tay nàng. Đưa ra phía trước, Nguyệt Tiểu Sai nói :"Ngươi cầm lại một lần nữa cho ta xem!"
Trác Tri Viễn cũng không từ chối, duỗi tay đón lấy hai thanh kiếm kia, bỗng chốc bên trong hai tay đều tự sinh ra một cỗ hấp lực, chân khí trong thân thể cũng theo đó chộn rộn, không ngờ như muốn đem hai thanh kiếm này hút vào trong tay.
Cuống quít đè lại chân khí, Trác Tri Viễn cũng không muốn đem hai thanh kiếm này của Nguyệt Tiểu Sai "ăn" mất, theo ý niệm lưu chuyển, hấp lực bên trong hai tay cũng dần biến mất, không còn đánh chủ ý lên hai thanh kiếm này nữa.
Nguyên bản chứng kiến hai tay của Trác Tri Viễn run nhè nhẹ, Nguyệt Tiểu Sai còn tưởng rằng là nhật nguyệt song kiếm bắt đầu phản kháng, chính là chỉ trong nháy mắt liền phát hiện hai thanh kiếm kia đã yên tĩnh trở lại, bây giờ mới rốt cục tin lời của Trác Tri Viễn, phồng hai má lên nói :"Lấy hai thanh kiếm này chạm vào nhau..."
Trác Tri Viễn theo lời làm theo, sau khi đem nhật nguyệt song kiếm va chạm với nhau, nó liền phát ra tiếng vang dễ nghe, hai người chỉ cảm thấy trong lòng hơi hơi trầm tĩnh, tựa hồ cảm giác được thiên địa như sáng sủa thêm một chút.
"A, còn có một điều nữa, ngươi tại sao lại có thể phát hiện ra khi kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang có thể làm giảm chiến ý của đối thủ?" Nguyệt Tiểu Sai hỏi tiếp.
Trác Tri Viễn thành thành thật thật gật đầu nói :"Lúc ấy ở trên đàn tế, nghe được tiếng vang do hai kiếm này va chạm phát ra, trong lòng ta liền trầm xuống, chỉ là cảm giác được thanh âm này đối với ta có uy hiếp, lại thật không ngờ có tác dụng như vậy. Nguyên lai thanh âm của hai kiếm này phát ra có thể giảm thấp chiến ý của đối thủ sao? Nếu thế thì thật là một bảo bối tốt. Hai bên đối địch thường thường là dũng giả mới có thể chiến thắng, nếu là chiến ý giảm thấp, chiêu thức cũng theo đó yếu đi rất nhiều."
Tác giả : Tiêu Sắt Lãng
Chương 83 - 1 : Đối thủ!
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn :Ám Dạ Thành -Kiếm Giới
Trác Tri Viễn hoảng hốt, nhanh chóng hai tay nâng kiếm đưa lên, áy náy nói :"Nguyệt sư muội, xin lỗi, không nghĩ tới chiêu này của ngươi vẫn chưa thuần thục..."
Nguyệt Tiểu Sai sau khi tiếp nhận lại hai thanh bảo kiếm của mình, bỗng lại đột nhiên sửng sốt nói:" Hai thanh kiếm này ở trong tay ngươi không có vùng vẫy sao?"
Trác Tri Viễn cũng là sửng sốt :"Kiếm cũng chỉ là kiếm mà thôi, như thế nào lại vùng vẫy? Nguyệt sư muội có thể nguyện ý nhận thua chứ?"
"Ta đây..." Nguyệt Tiểu Sai hiển nhiên có chút sốt ruột, trong ánh mắt nét nghi hoặc càng đậm thêm, nàng hiểu rất rõ hai thanh kiếm của nàng, trên thế gian này ngoại trừ nàng ra, đừng nói là Trác Tri Viễn, cho dù là Lâu Vô Ngân tự mình muốn cầm lấy hai thanh kiếm này cũng còn phải phí một hồi công sức, quyết không có khả năng thoải mái giống như Trác Tri Viễn vậy.
Bất quá nàng nói còn chưa dứt lời, Lâu Vô Ngân liền mở miệng :"Tiểu Sai! Trác Tri Viễn, hai người các ngươi coi ta là vô hình sao?"
Nguyệt Tiểu Sai vừa nghe, vội vàng đem nhật nguyệt song kiếm của mình thu lại, sau đó hướng về phía Trác Tri Viễn thè lưỡi, lúc này mới chuyển hướng tới trước mặt Lâu Vô Ngân, dịu dàng hạ bái :" Sư phụ, đồ nhi tập nghệ không tinh, đã làm cho sư phụ phải lo lắng."
Nguyên bản Trác Tri Viễn cũng nên an an ổn ổn tham kiến đại trưởng lão, nhưng mà Trác Tri Viễn nghe được thanh âm của Lâu Vô Ngân, lại nhớ tới câu càn quấy vừa rồi của hắn, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, hơn nữa bản thân suốt mười mấy năm qua luôn sống trong sự tịch mịch đã hình thành cho hắn một cá tính lạnh lùng, cho nên hắn thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không nhìn Lâu Vô Ngân đến một , chỉ là ôm quyền, trong miệng không mặn không nhạt nói một câu :"Tham kiến đại trưởng lão." Lời tuy như thế, thế nhừng trong giọng nói không hề có chút lễ độ nào.
Lâu Vô Ngân trong lòng cũng là tức giận, không nghĩ tới Trác Tri Viễn lại có thể dám vô lễ với mình như thế, phất ống tay áo lên, nhất thời có ý muốn phát tác.
Nguyệt Tiểu Sai thông minh thế nào, đương nhiên nhìn ra tâm tư của Lâu Vô Ngân, nhưng là nàng cũng hiểu được Trác Tri Viễn tại sao lại như vậy, con ngươi khẽ đảo, liền lẻn đến bên người Lâu Vô Ngân, day day ống tay áo của Lâu Vô Ngân, miệng nói thật nhỏ :" Sư phụ, đệ tử ngàn không nên vạn không nên, không nên vì nóng lòng cầu thắng mà xuất ra chiêu 'thể hồ quán đỉnh' vẫn còn chưa thuần thục, Tiểu Sai đã làm cho người mất mặt... Người đừng có trách phạt Trác sư huynh."
Nguyệt Tiểu Sai tại trước mặt Lâu Vô Ngân, cùng với lúc đối mặt Trác Tri Viễn, thật sự là hai người khác nhau. Vừa rồi là một tiểu cô nướng bướng bỉnh lại động lòng người, hiện tại lại là hơi chút có vẻ yếu đuối khuê tú, xem ra Lâu Vô Ngân hình như rất cưng chiều Nguyệt Tiểu Sai, nghe nói như thế, liền hướng về phía Trác Tri Viễn hừ một tiếng :"Nếu không phải Tiểu Sai cầu tình cho ngươi thì... Thôi được, thôi được, việc này quên đi!"
Nói xong, nhún người nhảy lên trở lại vị trí ngồi của hắn.
Ở bên này Nguyệt Tiểu Sai chầm chận hướng về Trác Tri Viễn thi lễ :"Trác sư huynh bãn lĩnh cao cường, tiểu sư muội ta bái phục!"
Trác Tri Viễn cũng chắp tay :"Sư muội đa tạ!"
Nguyệt Tiểu Sai giờ phút này trên cơ bản đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, liếc mắt nhìn thật kỹ Trác Tri Viễn một cái, sau đó mới phi thân ly khai khỏi đàn. Khi xẹt qua bên người Trác Tri Viễn, lại nhỏ giọng nói một câu :"Trác sư huynh, sau khi luận võ đại hội kết thúc, ta còn muốn đi tìm ngươi, hảo hảo nghiên cứu một phen chuyện tình của nhật nguyệt song kiếm này!"
Đến khi Trác Tri Viễn phục hồi tinh thần lại, Nguyệt Tiểu Sai cũng đã ra khỏi đàn, vẫn còn là cười khẽ hướng hắn nháy mắt mấy cái, lúc lắc cái tay nhỏ bé.
Hành động này, khiến cho không ít đệ tử xung quanh cảm thấy trong lòng có mùi vị phức tạp, nguyên bản không quản đi suy tính thực lực của Trác Tri Viễn như thế nào, bọn hắn hiện tại lại đều khát vọng có thể chiến thắng đối thủ của mình, sau đó khi rút thăm bốc trúng Trác Tri Viễn, để cho tiểu sư muội Nguyệt Tiểu Sai biết được, bọn hắn so với Trác Tri Viễn còn mạnh hơn. Đồng thời trong lòng đều ảo tưởng, lúc nào cũng có thể làm Nguyệt Tiểu Sai trước biết bao con mắt của bao nhiêu người hướng về mình lúc lắc cái tay nhỏ bé!
Bời vì hành động này của Nguyệt Tiểu Sai, mà tựa hồ tất cả mọi người đều đem những biểu hiện kinh người của Trác Tri Viễn lúc nãy quăng hết lên chín tầng mây, đa số trong lòng mọi người chỉ duy nhất nhớ một điều, đó là bóng dáng đáng yêu của Nguyệt Tiểu Sai, mà trong đám người, đều cũng là đang lẩm bẩm một câu.
"Tiểu cô nương này thật không tệ, không ngờ là đệ tử của trưởng lão? Vả lại nhập môn đã hơn hai năm, ta tại sao chưa bao giờ thấy qua tiểu sư muội này?"
Người đang nói, đó là Tần Phỉ, từ lúc đầu tiên mắt nhìn thấy thân ảnh của Nguyệt Tiểu Sai, hai mắt cứ dán chặt trên người Nguyệt Tiểu Sai. Trần Anh bên cạnh tuy rằng tư dung cũng xinh đẹp, hơn nữa nữ đệ tử trong môn được Tần Phỉ nhìn trúng, trong đó cũng không thiếu nhân gian tuyệt sắc, chẳng qua là nếu đem so sánh với Nguyệt Tiểu Sai, thì lại quá tầm thường.
Mà Trần Anh nghe được Tần Phỉ nói lời này thì hai mắt như muốn phun lửa, ánh mắt trừng hướng bóng lưng Nguyệt Tiểu Sai rời đi. Nhưng mà, nếu như nói cả trong Thanh Nguyên Sơn, trong những đám đệ tử đồng bối, ngoại trừ Trần Nhất Tân, còn có một người ghi nhớ lại biểu hiện khủng bố vừa rồi của Trác Tri Viễn, đó chính là Trần Anh.
Chỉ bất quá, khác với suy nghĩ của Trần Nhất Tân, Trần Anh nghĩ, Trác Tri Viễn nếu quả thật bốc thăm trúng Tần Phỉ, có phải hay không cũng có thể giống như biểu hiện của hắn hai ngày nay, dễ dàng đem Tần Phỉ đả bại ? Mà sau khi bị đánh bại, chính mình nên làm như thế nào đây?
Âm thanh lạnh như băng của Mạc Tuân trên không trung vang lên :"Trác Tri Viễn thắng! Thẻ số bốn..."
Lúc này, Trác Tri Viễn đã từ trên đàn chậm rãi đi xuống, thế nhưng hắn không có nhìn thấy, ánh mắt của Mạc Tuân phức tạp dừng ở trên lưng hắn, cũng không biết là khen ngợi hay chán ghét.
Bởi vì Trác Tri Viễn ngày hôm qua cũng đã biểu hiện ra thực lực rất mạnh, cho dù tu trì của hắn trong hàng đệ tử hậu sơn không tính là cao, nhưng mà hôm nay có thể đả bại Nguyệt Tiểu Sai, cũng tuyệt đối không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Mà trận luận võ kế tiếp, cũng không có nhiều bất ngờ, vô luận là Tần Phỉ hay Dịch Đông Lai đều là dễ dàng lọt vào vòng kế tiếp. Trần Nhất Tân khá hơn, lại có thể học theo Trác Tri Viễn, sau khi lên đài, trực tiếp không mang binh khí, một quyền đem đối phương đánh bay xuống sân, điều này cũng giúp cho mọi người được mở rộng tầm mắt, nguyên lai chân khí Trần Nhất Tân cũng hùng hậu đến tình trạng này.
Ngày thứ hai luận võ trôi qua rất nhanh, tuy rằng còn nhiều thời gian, nhưng mà Mạc Tuân vẫn tuyên bố để cho những đệ tử đã chiến thắng nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị ngày mai tái chiến, hôm nay sẽ không bắt đầu vòng thứ ba. Chỉ bất quá, ngày mai phải thi đấu hai đợt, trước buổi trưa một vòng, sau buổi trưa tiếp tục một vòng. Cái này cũng tương đương nói cho nói cho đệ tử đã chiến thắng biết, trận chiến buổi sáng ngày mai, cần phải dụng phương thức nhanh nhất chắm dứt chiến đấu, bảo tồn thể lực, tiết kiệm chân khí tiêu hao.
Khi chúng đệ tử tản đi, Trần Nhất Tân lặng lẽ đến bên người Trác Tri Viễn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu :"Xem ra, đối thủ cuối cùng chỉ sợ là giữa ta và ngươi!"
Trác Tri Viễn nhìn nhìn Trần Nhất Tân, cũng lộ ra nụ cưới ít thấy :"Tần Phỉ thì sao?"
"Hắn khẳng định đánh không lại ta, về phần ngươi, hừ nếu ngươi làm mất mặt người Trần gia thôn chúng ta, ta sẽ đánh ngươi một trận!"
Chứng kiến bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của Trần Nhất Tân, Trác Tri Viễn ha ha phá lên cười, nhưng không có đáp lại lời của Trần Nhất Tân, mà là xoay người đi đến hội thích phong, tư thế đi đường, cực kỳ giống Trần lão đầu năm đó. Trác Tri Viễn không có chú ý tới, từ lúc hắn xuống khỏi đàn tế đã có một đối mắt chăm chú nhìn theo hắn, phảng phất như càng ngày càng nhìn không thấu gã thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này.
Trác Tri Viễn giống như vĩnh viễn chỉ đi theo một tư thế đó, không nhanh không chậm, thế nhưng đạo thân ảnh linh hoạt đi theo phía sau, bất kể như thế nào cũng không đuổi kịp hắn, trong lòng không khỏi rất là buồn bực : hắn đi cũng không có nhanh, ta vì sao lại đuổi theo không kịp hắn?
Trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng mà trên đường cũng đang có không ít những đệ tử khác, cho nên đạo thân ảnh này cũng không dám hiển lộ ra. Đến khi Trác Tri Viễn đi đến dưới chân hội thích phong, nhìn thấy xung quanh không còn đồng môn đệ tử nào khác, thân ảnh màu vàng hơi đỏ này mới lập tức đề khởi chân khí, chỉ là nàng còn chưa kịp phi người tới, thì Trác Tri Viễn đã quay đầu nhìn lại.
"Xuất hiện đi, đừng cố che giấu nữa!" Trác Tri Viễn bình tĩnh nhìn về phương hướng Nguyệt Tiểu Sai, trên mặt không có lộ vẻ gì là đang đợi Nguyệt Tiểu Sai xuất hiện.
Nguyệt Tiểu Sai sửng sốt, chân khí cũng tán đi, từ trong rừng bất đắc dĩ đi ra.
"Ngươi sớm đã phát hiện ra ta đi theo ngươi sao?" Nguyệt Tiểu Sai thuận tay bẻ xuống một cành cây ở ven đường, để giữa ngón cái và ngón trỏ mà vân vê.
Trác Tri Viễn gật gật đầu :"Từ lúc rời khỏi đàn tế, ta đã phát hiện ngươi rồi."
"Thật không có thú vị gì hết! Ngươi hôm nay còn muốn luyện công sao?" Nguyệt Tiểu Sai lại hỏi.
Trác Tri Viễn gật gật đầu, rồi lại rất nhanh lắc đầu :"Ngươi nếu có chuyện muốn hỏi, ta không luyện cũng được." Dứt lời, nhìn khuôn mặt mềm mại của Nguyệt Tiểu Sai, tựa hồ muốn hỏi Nguyệt Tiểu Sai rốt cuộc tìm mình có việc gì.
"Ngươi không phải là tứ đệ tử của chưởng môn sư phụ sao? Vì sao không đi cửu tiêu phong mà lại tới hội thích phong này? Cho dù bây giờ là Mạc trưởng lão dạy công pháp cho ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là đệ tử dích truyền của chưởng môn a!" Nguyệt Tiểu Sai tỏ ra rất hiếu kỳ.
Trác Tri Viễn cũng không vội, hồi đáp :"Giữa ta và hai vị sư huynh có chút hiềm khích, mà Mạc Tuân trừ phi là tìm ta, chứ cơ hồ cũng ít khi quay về hội thích phong, ở nơi này dường như rất thích hợp cho ta tu luyện."
Tuy rằng Trác Tri Viễn rất không cõ lễ phép gọi thẳng tên của Mạc Tuân, nhưng là Nguyệt Tiểu Sai lại hình như không có phát giác ra, chỉ là hơi nghiêng đầu, rồi nói :"Ta còn chưa gặp qua nhưng vị sư huynh kia, cũng không biết bọn họ là người như thế nào. Bất quá, ta cảm thấy được ngươi là một người tốt, cho nên tất nhiên là bọn hắn không đúng."
Trác Tri Viễn không thể kiềm được cười khanh khách, tiểu sư muội này không phải là quá dễ lừa gạt vậy sao? Rất nhiều chuyện là không có ai đúng ai sai, chính mình chẳng qua là dựa theo suy nghĩ của mình nói một câu, nàng lại có thể vì vậy mà quở trách Dịch Đông Lai và Giang Vô Hoạn là không đúng, như vậy nếu như hôm nay hai người bọn họ nói như vậy với nàng, chính mình chẳng phải là biến thành người xấu trong nội tâm nàng sao?
"Điều này cũng không phải..." Trác Tri Viễn hơi do dự một chút, lắc lắc đầu nói :"Có một số việc chưa hẳn có thể phân ra là ai đúng ai sai, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
Nguyệt Tiểu Sai nhíu mày, vội vàng gật gật đầu nói :"Ta chính là muốn biết, vì cái gì nhật nguyệt song kiếm của ta đối với ngươi không sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào?"
Trác Tri Viễn kỳ quái, thầm nghĩ cho dù là có kiếm linh, thần kiếm cùng chủ nhân tâm ý tương thông, cũng quả quyết không có khả năng sau khi bị người ta đoạt đi còn có thể tự động phản kháng, nhiều nhất là tại trước khi kiếm linh chưa bị thu phục, chủ nhân thoạt tiên có thể tùy thời câu thông cùng kiếm linh, mà tìm kiếm được chuẩn xác vị trí pháp bảo của mình mà thôi. Nói đến phản kháng, sao lại có thể được?
"Kiếm chỉ là kiếm mà thôi, lại làm sao có thể phản kháng đây? Tuy rằng song kiếm kia của ngươi đã có kiếm linh, nhưng mà ngươi căn bản không có đạt tới trình độ cùng kiếm linh tâm ý tương thông, cho dù là bị người ra đoạt đi cũng không ngạc nhiên!"
Nguyệt Tiểu Sai nghe được lời ấy, liền hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, làm cho càng thêm vẻ đáng yêu :"Ngươi biết nhật nguyệt song kiếm này của ta có kiếm linh sao?"
"Nếu không phải là thần khí có kiếm linh, ngươi làm sao lại có thể chân đạp thanh ngân kiếm kia?" Trác Tri Viễn cười cười nó.
"Dù sao ngươi cũng lạ, rõ ràng chỉ có cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, lại có thể nhìn thấu tu trì ta vừa mới tiến nhập tầng thứ tư thiệt thức. Hơn nữa, người khác nhìn thấy ta chân đạp yêu nguyệt kiếm, cũng chỉ là cảm thấy là ta vừa mới luyện thành phi kiếm, còn chưa thuần thục, chỉ có ngươi biết đây toàn bộ là nhờ vào bổn sự của yêu nguyệt kiếm. Thêm nữa, lại có thể làm cho ô nhật kiếm và yêu nguyệt kiếm ở trong tay ngươi ngoan như ở trong tay ta. Ngươi chắc không biết, đôi kiếm này cho dù là sư phụ ta muốn cầm, cũng phải phí một phen công phu mới miễn cưỡng nắm giữ được nó. Kiếm này là do cha ta cho ta, chẳng qua là sau khi ông ấy đưa cho ta, ông cũng không còn dễ dàng cầm nắm hai cây kiếm này nữa, cũng phải dùng pháp thuật mạnh mẽ đem kiếm linh ngăn chặn, mới có thể nắm ở trong tay."
Nghe lời nói này của Nguyệt Tiểu Sai, Trác Tri Viễn cũng là gật gật đầu, ít nhất hắn lúc này cũng biết rõ hai cái thanh kiếm tên là ô nhật kiếm và yêu nguyệt kiếm kia là có kiếm linh, bất quá Nguyệt Tiểu Sai nói trừ mình ra cùng bản thân nàng, những người khác muốn cầm lên đều là phải dùng pháp thuật áp chế kiếm linh thực cũng có chút ngoài ý muốn của hắn.
"Kỳ quái như vậy sao? Ta đây cũng không biết, vừa rồi ta chỉ sợ kiếm của ngươi rơi xuống đất sẽ nhiệm bụi bặm rồi lại làm bẩn tay của ngươi, cho nên mới sốt ruột giúp ngươi thu thanh kiếm lại." Trác Tri Viễn cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tự nhiên cũng chỉ có thể trả lời như thế.
Nguyệt Tiểu Sai đưa hai tay ra sau lưng, đôi nhật nguyệt song kiếm kia một lần nữa hiện ra trong tay nàng. Đưa ra phía trước, Nguyệt Tiểu Sai nói :"Ngươi cầm lại một lần nữa cho ta xem!"
Trác Tri Viễn cũng không từ chối, duỗi tay đón lấy hai thanh kiếm kia, bỗng chốc bên trong hai tay đều tự sinh ra một cỗ hấp lực, chân khí trong thân thể cũng theo đó chộn rộn, không ngờ như muốn đem hai thanh kiếm này hút vào trong tay.
Cuống quít đè lại chân khí, Trác Tri Viễn cũng không muốn đem hai thanh kiếm này của Nguyệt Tiểu Sai "ăn" mất, theo ý niệm lưu chuyển, hấp lực bên trong hai tay cũng dần biến mất, không còn đánh chủ ý lên hai thanh kiếm này nữa.
Nguyên bản chứng kiến hai tay của Trác Tri Viễn run nhè nhẹ, Nguyệt Tiểu Sai còn tưởng rằng là nhật nguyệt song kiếm bắt đầu phản kháng, chính là chỉ trong nháy mắt liền phát hiện hai thanh kiếm kia đã yên tĩnh trở lại, bây giờ mới rốt cục tin lời của Trác Tri Viễn, phồng hai má lên nói :"Lấy hai thanh kiếm này chạm vào nhau..."
Trác Tri Viễn theo lời làm theo, sau khi đem nhật nguyệt song kiếm va chạm với nhau, nó liền phát ra tiếng vang dễ nghe, hai người chỉ cảm thấy trong lòng hơi hơi trầm tĩnh, tựa hồ cảm giác được thiên địa như sáng sủa thêm một chút.
"A, còn có một điều nữa, ngươi tại sao lại có thể phát hiện ra khi kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang có thể làm giảm chiến ý của đối thủ?" Nguyệt Tiểu Sai hỏi tiếp.
Trác Tri Viễn thành thành thật thật gật đầu nói :"Lúc ấy ở trên đàn tế, nghe được tiếng vang do hai kiếm này va chạm phát ra, trong lòng ta liền trầm xuống, chỉ là cảm giác được thanh âm này đối với ta có uy hiếp, lại thật không ngờ có tác dụng như vậy. Nguyên lai thanh âm của hai kiếm này phát ra có thể giảm thấp chiến ý của đối thủ sao? Nếu thế thì thật là một bảo bối tốt. Hai bên đối địch thường thường là dũng giả mới có thể chiến thắng, nếu là chiến ý giảm thấp, chiêu thức cũng theo đó yếu đi rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.