Thí Thiền

Chương 50: Cố nhân ở nơi đâu!

Tiêu Sắt Lãng

13/03/2013

Người nọ vừa nghe, nhất thời mừng rỡ trên mặt cũng hiện ra vẻ tươi cười :"Trác sư đệ nói quá lời ! Ta đây sẽ liền dẫn ngươi đến gặp chưởng môn Cửu Tiêu tôn giả!" Nói xong, thuận tay đưa lên rút thanh trường kiếm đeo trên lưng ra khỏi vỏ, Trác Tri Viễn thấy trường kiếm kia mơ hồ ánh ra thất sắc quang hoa, đích xác là một thanh thần bình lợi khí, trong lòng lại nghĩ, không biết thanh đoản kiếm của mình khi xuất ra, cái nào mạnh hơn.

"Trác sư đệ nói vậy chắc là vẫn còn chưa biết ngự kiếm phi hành, bất quá Trác sư đệ nếu đã có thể xông ra khỏi thập vạn thâm uyên, ngày sau tu trì tất nhiên tăng mạnh, rất nhanh liền sẽ vượt qua sư huynh ta ! Hôm này hãy để sư huynh cho ngươi được lĩnh hội trước mùi vị ngự kiếm phi hành là như thế nào, mà ngươi nên nhớ kỹ, lát nữa đừng mở mắt, ta sẽ dẫn ngươi đến cửu tiêu phong. À, đúng rồi, ta tên là Mạnh Vân Cao, sau này sư huynh đệ chúng ta cũng cần nên thân cận hơn một chút!" Mạnh Vân cao nét vui mừng lộ rõ trên mặt, thầm nghĩ khó trách hôm nay sáng sớm liền nghe được tiếng hót của chim hỉ thước, nguyên lai là ta gặp được chỗ tốt như vậy.

Đối với điều này, Trác Tri Viễn cũng chỉ là bình tĩnh, chắp tay nói :"Như thế thì xin đa tạ Mạnh sư huynh ! Nhưng mà, Mạnh sư huynh, ta còn muốn hướng ngài hỏi thăm một vài chuyện !"

"Ha ha ha, Trác sư đệ xin cứ nói, sư huynh biết được cái gì, đều sẽ nói ra hết !" Mạnh Vân Cao cực kỳ sảng khoái, một câu sư đệ một câu sư huynh, hận không thể khiến cho Trác Tri Viễn đem hắn coi làm tri kỷ, từ nay về sau hắn ở trong hậu sơn, ngoại trừ mấy người hoàn toàn không thể trêu vào được, chỉ sợ những đệ tử hậu sơn bình thường, đều cũng không dám bất kính với hắn.

"Tiền sơn đường chủ thanh trần đường trong ngoại ngũ đường, Lý Độ sư phụ hiện giờ ra sao rồi?" Đây là điều Trác Tri Viễn quan tâm nhất, năm đó Lý Độ đã không còn cách nào đột phá chướng ngại tu trì, hiện giờ tuy rằng chỉ qua bảy năm, đối với tu chân giả mà nói thì chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt, nhưng mà Lý Độ rất có thể tại trong bảy năm này mà quy tiên.

"Lý Độ?" Mạnh Vân Cao khẽ cau mày, rất nhanh lại giãn ra, thầm nghĩ Trác Tri Viễn này thật là một người có tình nghĩa, tuy rằng giờ phút này thân phận của hắn đã khác, hoàn toàn có thể gọi Lý Độ một tiếng sư đệ, thế nhưng lại cảm niệm ân tình trước đây của Lý Độ đối với hắn, cư nhiên còn tôn kính như thế. Xem ra, hôm này chính mình đã nhặt được bảo vật, chỉ cần có thể làm cho Trác Tri Viễn đối với chính mình trong lòng có cảm kích, sau này nào còn sợ Trác Tri Viễn sẽ không vì nhân tình hôm nay giúp đỡ cho mình ?

"Ta ít khi đi ra tiền sơn, tình huống cụ thể không biết rõ, nhưng mà trong giáo vẫn chưa có truyền ra tin tức gì về có ngươi thăng tiên cả, ta nghĩ Lý Độ ắt hẳn mọi chuyện vẫn còn tốt.

Trác Tri Viễn tâm tình lúc này mới hơi thả lỏng một chút, lại hỏi tiếp :"Năm đó cùng với ta nhập môn, còn có một đệ tử tên là Trần Nhất Tân, không biết..."

"Nhất Tân sư đệ à ! Hắn hiện tại chính là vô cùng nổi tiếng, trong đám đệ tử các ngươi năm đó, hắn là ngươi được sư môn coi trọng nhất. Hiện giờ hắn cùng với một đệ tử vốn là con cháu nhà quan tên là Tần Phỉ, ở hậu sơn chúng ta được xưng là tuyệt đại song kiêu, trong những đệ tử từ trăm tuổi trở xuống ở hậu sơn, thì tu trì của bọn hắn là cao nhất, quả thật là hai tên thiên tài mà ! Chẳng qua hiện này lại có thêm Trác sư đệ ngươi, ngày sau tuyệt đại song kiêu sợ phải đổi lại thành thanh nguyên tam anh quá ! Hoặc là không đến vài năm, Trác sư đệ liền trực tiếp vượt qua hai người bọn họ, trở thành một trong những đệ tử kiệt xuất nhất ! Đến lúc đó... Ha ha..." Tựa hồ cảm giác được mình nịnh bợ có chút quá lố, cho nên Mạnh Vân Cao liền kịp thời thu miệng lại.

Trác Tri Viễn sau khi nghe vậy, cũng âm thầm cân nhắc, nguyên lai Trần Đại Bàn hiện giờ phong quang như vậy? Hắn cùng với mình bằng tuổi, hiện giờ cũng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi, mà tu trì của hắn so với những đệ tử dưới trăm tuổi ở hậu sơn lại cao hơn ? Tần Phỉ kia, hẳn là cũng giống như vậy... Tựa hồ chính mình còn cần gắng sức đuổi theo mới được a, trong bảy năm này tuy rằng cũng không ít tiến bộ, nhưng đối với hai người này, tựa hồ vẫn còn kém quá xa. Hơn nữa, Đại Bàn cư nhiên còn đối với Tần Phỉ nhìn không vừa mắt, Trác Tri Viễn cũng biết, Trần Nhất Tân thiên tư không bằng Tần Phỉ, xem ra, hắn so với Tần Phỉ nỗ lực hơn rất nhiều.



Nhìn thấy Trác Tri Viễn sắc mặt khác thường, Mạnh Vân Cao hơi có chút không yên hỏi :"Trác sư đệ, ngươi đây là... chẳng lẽ hai người bọn họ có cừu oán với ngươi ? Không đúng, hai người này luôn luôn đối nghịch với nhau, giống như là có thâm cừu đại hận vậy. Nếu không phải không ai có thể chiến thắng đối phương, chỉ sợ giờ phút này đã sớm phân ra ai là đệ nhất ai là đệ nhị rồi, thế nào mà còn có tuyệt đại song kiêu ? Trác sư đệ ngươi sẽ không cùng với hai người bọn họ..."

Trác Tri Viễn cười cười lắc đầu nói :"Ta cùng Trần Nhất Tân là... Ân, một nửa bằng hữu, về phần tên Tần Phỉ kia thì... Hừ !" Trong hai mắt của Trác Tri Viễn đột nhiên hiện lên một đạo hàn quang, làm Mạnh Vân Cao nhìn thấy có chút sửng sốt.

Rất nhanh, Mạnh Vân Cao tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Trác Tri Viễn này một mình xông vào thập vạn thâm uyên, hình như chính là do Tần Phỉ kia ban tặng... Chỉ bất quá, cùng Trần Nhất Tân là một nửa bằng hữu, là có ý gì đây? Quên đi, cũng không đi quản hắn, dù sao Trác Tri Viễn sắp bái nhập làm môn hạ của chưởng môn, sợ là không tới ba năm, trong Thanh Nguyên Sơn lại có thêm một cao thủ trẻ tuổi, Trần Nhất Tân cái gì, Tần Phỉ cái gì, đến lúc đó bất quá chỉ là người để cho Trác Tri Viễn sai khiến mà thôi.

"Mạnh sư huynh, Tri Viễn có một yêu cầu quá đáng!"

Mạnh Vân Cao phục hồi tinh thần lại, cuống quít nói : "Trác sư đệ cứ nói đừng ngại, cũng đừng khách khí như thế, có sự tình gì, nếu ta có thể làm được, vi huynh ta nhất định sẽ thay ngươi làm ! Ngày sau chúng ta còn gặp nhau nhiều mà."

Trác Tri Viễn lại cười nói: "Ngươi xem ở đây ta có hai trái hồng quả, ta muốn đem hai trái này đến cho Lý Độ sư phụ và Trần Nhất Tân, cho nên... Ta muốn đi ngoại môn gặp Lý Độ sư phụ, ngươi xem..."

Mạnh Vân Cao nghe vậy, cũng không khỏi liếc mắt nhìn hai trái hồng quả kia, tu chân giả, đối với linh khí đều rất là mẫn cảm, vừa rồi không chú ý thôi, mà hiện tại chỉ cần nhìn thoáng qua, Mạnh Vân Cao liền lập tức cảm nhận được linh khí chuyển động chứa trong hồng quả, nhất thời kinh ngạc không thôi. Đó là quả gì, mà linh khí bên trong lại tinh thuần như vậy, sợ nếu đem cho tu chân giả ăn một quả, liền lập tức có thể đề thăng tu trì cao đến mức nào ?

Bất quá giờ phút này Trác Tri Viễn cơ hồ đã sắp mang thân phận là đệ tử đích truyền của chưởng môn, Mạnh Vân Cao cho dù có lớn gan đến đâu, cũng không dám có chủ ý đến hai trái hồng quả này, mặc dù đối với Lý Độ cùng Trần Nhất Tân rất là ghen tị, nhưng mà hắn cũng chỉ là có thể âm thầm ghen tị một lần mà thôi.

Trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, Mạnh Vân Cao rất nhanh liền đã biết cân nhắc nặng nhẹ, đối với một trái tiên quả tràn ngập linh khí tinh thuần mà nói, đương nhiên việc đặt mối quan hệ thân cận với Trác Tri Viễn còn trọng yếu hơn.

"Đây cũng là chuyện nên làm, dù gì năm đó Lý Độ đối với Trác sư đệ đối đãi rất tốt, Trác sư đệ cũng nên có chút báo đáp người ta ! Ha ha, để ta đưa sư đệ đi đến ngoại ngũ đường trước ! Về phân Nhất Tân sư đệ, hắn giờ phút này có lẽ là đang ở thiền đường cố gắng tu luyện, trước cũng không nên vội đi mà quấy rầy hắn." Nói xong, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng nâng lên, phiêu phù ở không trung, rồi Mạnh Cao Vân liền hướng về phía Trác Tri Viễn vẫy vẫy tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thí Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook