Chương 44: Hai tay ăn không đủ no!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Trần Anh sửng sốt, trong lòng nhất thời cảm thấy ủy khuất, trong hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt mấy giọt nước mắt :"Ta biết ngươi vì chuyện tình của Trác Tri Viễn nên luôn không ưa ta, nhưng mà ta không thấy ta làm gì sai cả. Hắn vốn là một tên con hoang không cha không mẹ, lại cũng không phải là người Trần gia thôn chúng ta, ta dựa vào cái gì mà phải bênh hắn chứ. Ngày đó nếu là ngươi cùng Tần Phỉ sư đệ xảy ra xung đột, ta nhất định sẽ giúp cho ngươi. Hiện giờ Trác Tri Viễn sợ là đã sớm chết ở trong thập vạn thâm uyên, hừ ! không biết tự lượng sức mình, dám xông vào thập vạn thâm uyên mà suốt ba mươi năm nay không ai dám xông vào..."
Nguyên bản nửa câu đầu, cũng đã làm cho Trần Nhất Tân cảm thấy được Trần Anh có vài phần đạo lý, chính hắn đem Trác Tri Viễn coi là người cùng thôn, nhưng cũng không thể yêu cầu Trần Anh cũng giống hắn, dù sao tất cả người Trần gia thồn đều là họ Trần, duy độc mỗi Trác Tri Viễn là họ Trác, vốn cũng là cái họ ngoại lai. Nhưng câu nói khắc bạc cuối cùng kia của Trần Anh, lại làm cho lửa giận trong lòng Trần Nhất Tân đang dần dần tắt đi thì một lần nữa bùng lên, lập tức vung tay lên cắt ngang lời nói của Trần Anh.
"Hừ! Trác Tri Viễn tiểu tử đó phước lớn mạng lớn, ngươi và Tần Phỉ sư đệ cho dù có chết rồi, hắn cũng chưa hẳn đã chết! Ta còn muốn tiếp tục tu luyện, ngươi nếu không muốn bị ta ngộ thương, thì nhanh chóng tránh ra đi!" Dứt lời, sắc mặt đen lại, trường kiếm trong tay run lên, thân kiếm phát ra âm thanh ong ong, Trần Nhất Tân sớm đã tạo ra một cái ly diễm quyết, tiện tay bắn ra một ngọn hỏa diễm lớn bằng cái móng tay.
Trần Anh chứng kiến thấy hỏa diễm kia bay thẳng đến chỗ mình, vội vàng né tránh, đồng thời trong lòng chấn động mãnh liệt không thôi. Trong đám đệ tử tiến nhập nội môn, thẳng đến hiện tại cũng chưa có người có thể thi triển ra một cái pháp thuật gì, cho dù là ẩn thân thuật đơn giản nhất cũng đều chưa ai làm được. Tân Phỉ coi như là thiên tài, hiện tại vẻn vẹn cũng chỉ dưới ẩn thân thuật biến mất nửa người. Hỏa diễm do Trần Nhất Tân bắn ra tuy nhỏ, nhưng lại là một cái ly diễm quyết đầy đủ, Trần Anh lại một lần nữa nhận thức rõ thực lực của Trần Nhất Tân. Ít nhất hiện tại trước mắt, hắn hơn xa chúng đồng môn sư huynh đệ, thậm chí so với các sư huynh tiến nhập nội môn sớm vài năm, cũng có rất nhiều người không bằng hắn.
Bất quá chút ít hỏa diễm nào đối với Trần Anh cũng không phải là cái gì khó có thể né tránh, dù sao vừa mới thành hình, pháp lực thấp kém, sỡ dĩ Trần Anh khiếp sợ, hoàn toàn là bởi vì Trần Nhất Tân đã ở một cảnh giới mà bọn hắn chưa thể đạt tới mà thôi.
Nhưng mà bởi vậy, Trần Anh cũng biết trong lòng Trần Nhất Tân đối với mình đã là cực kỳ chán ghét, ít nhất là hiện tại trước mắt, hai người không cách nào nói chuyện hòa nhã với nhau được, cũng chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
Trần Anh mới ra khỏi thiền đường không xa, thì một thân ảnh màu xanh liền xuất hiện, vội vội vàng vàng hỏi :"Trần Anh, tiểu tử đó hiện tại tu trì tột cùng như thế nào?"
Trần Anh sắc mặt phức tạp liếc mắt nhìn người này một cái, trong lòng có chút do dự là cuối cùng có nên nói hay không nói. Nguyên bản Trần Anh bị gã thiếu niên này thỉnh cầu, đi tìm hiểu xem tu trì căn cơ của Trần Nhất Tân, lại như thế nào không ngờ đến tình huống Trần Nhất Tân lại có thể phóng ra pháp thuật. Bất luận kẻ nào cũng biết, tu trì cùng việc phóng ra pháp thuật hai cái này không tương đương nhau, tu trì cao tới đâu, mà không thể phóng ra pháp thuật, thì cũng là uổng công. Mà một khi nắm giữ được dù cho chỉ là một môn pháp thuật, như vậy đối với sự phát triển của tu trì, so sanh với bọn họ chỉ là những đệ tử mới gia nhập nội môn không lâu, không khác gì là tiến triển cực nhanh.
Nhưng mà nghĩ tới lúc mà mình rời khỏi thiền đường, trong mắt của Trần Nhất Tân ném ra một tia hàn ý, khiến cho Trân Anh hơi hơi rùng mình một cái. Tựa hồ trải qua sự kiện của hai năm trước, mình và Trần Nhất Tân sợ là đã vô pháp đi trên cùng một con đường, thiếu niên trước mắt này tuy rằng có chút không đáng tin cậy lắm, nhưng mà dù sao so với Trần Nhất Tân còn tốt hơn nhiều.
Do dự một chút Trần Anh quyết định nói :"Tần Phỉ sư đệ, Trần Đại Bàn hắn đã có thể phóng ra pháp thuật, vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy, đàu ngón tay hắn bắn ra một chút hoa lửa, ly diễm quyết đã tu thành rồi."
Tần Phỉ nghe nói như thế, sắc mặt biến đổi :"Cái gì? Tiểu tử đó lại có thể... Xem ra, bổn công tử phải gắng sức đuổi theo ! Trác Tri Viễn chết tiệt, làm hại bổn công tử ở Tư Quá Nhai diện bích một năm, bằng không, há dễ dàng đến phiên tên tiểu tử béo kia ở trước mặt ta diễu võ dương oai!"
Trần Anh sau khi nghe xong, trong lòng hơi có chút không cho là đúng, thầm nghĩ ngày đó nếu không phải ngươi tham lam khối thất vân linh thạch kia, Trác Tri Viễn cũng sẽ không chết, Đại Bàn cũng sẽ không trở mặt với ta. Ai, cũng không biết ta làm vậy, đến tột cùng là đúng hay sai, chỉ hy vọng Tần Phỉ sau này thật có thể trở thành bóng râm để ta hóng mát! (đái khái là dựa hơi ấy mà)
Bọn họ ở chỗ này nói chuyện với nhau, nhưng không biết Trần Nhất Tân vừa rồi sau khi đem Trần Anh đuổi đi, lại không hề tiếp tục tu luyện, mà là chậm rãi ra khỏi thiền đường. Vừa rồi sự xuất hiện của Trần Anh, Trần Nhất Tân nhìn như đoạn tuyệt, nhưng mà trong lòng hắn nhiều ít cũng vẫn còn nhớ đến tình nghĩa cùng thôn với Trần Anh. Ngay cả Trác Tri Viễn hắn luôn luôn đều có chút chán ghét, nhưng vì tình nghĩa cùng thôn mà Trần Nhất Tân còn ra mặt bênh vực Trác Tri Viễn, thì huống chi Trần Anh vốn chân chính là người của Trần gia thôn.
Chỉ là hắn vừa đi ra khỏi thiền đường, liền thấy được Tần Phỉ cùng Trần Anh đang đối thoại với nhau, ngưng thần vận khởi tu trì tầng thứ hai nhĩ thức, cuộc nói chuyện của hai người tự nhiên tất cả đều rơi vào trong tai của Trần Nhất Tân.
Trần Nhất Tân cười lạnh một tiếng, trong lòng đối với Trần Anh cực kỳ thất vọng. Bất quá cứ như vậy cũng tốt, hắn bớt đi một vài chuyện dư thừa, xoay người lại trở vào trong thiên đường, tìm một chỗ ngồi xuống, miệng lẩm bẩm nói :"Trác Tri Viễn, tiểu tử ngươi ngàn vạn lần đừng có chết, nhất định phải còn sống mà đi ra ! Từ nay về sau ngươi và ta mới là đối thủ chân chính !"
Nhưng mà Trần Nhất Tân lại cũng không biết, khi hắn đang nói đến câu này, thì Trác Tri Viễn lại đang ở trong thập vạn thâm uyên điên cuồng sử dụng khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí của Nhậm Phi lưu lại đưa đến chừng bốn năm mươi con yêu thú, sau đó không ngờ không cần chân khí, mà là chỉ dựa vào thân thể cường hãn trải qua hai năm rèn luyện, cùng với đám yêu thú này đối kháng, không ngờ có thể đánh cho bọn yêu thú này tối tăm mặt mũi, thẳng cho đến khi hắn cảm giác được chiêu thức mình nghĩ ra đã muốn càng lúc càng thuần thục, mới cuối cùng đem chân khí rót vào bên trong đoản kiếm, đem đám yêu thú đáng thương này nhất nhất chém thành giới tử nguyên lực, hơn nữa còn hấp thu vào trong hai tay của mình.
Hơn hai năm qua, Trác Tri Viễn cũng là buồn bực không thôi, hai cánh tay của mình tựa như quái thú vĩnh viễn ăn không đủ no, đối với thiên địa linh khí thì không có gì hứng thú, ngược lại đối với giới tử nguyên lực của yêu thú sau khi chết hóa thành thì dị thường cảm thấy hứng thú. Thời gian ban đầu thì vẫn chỉ là hấp thu một phần, đại bộ phận sẽ bị quang cầu kia giành trước hấp thu đi. Cho đến hơn một năm sau, cánh tay của Trác Tri Viễn tựa hồ ngày càng cường đại, không ngờ có thể trước khi quang cầu kịp hấp thu liền đem toàn bộ giới tử nguyên lực hấp thu hết, hơn nữa khẩu vị càng lúc càng nhiều, lúc ban đầu bất quá chỉ khoảng hơn mười con yêu thú, đến hiện tại, bốn năm mươi con yêu thú cũng không thỏa mãn được khẩu vị của hai tay.
Nguyên bản nửa câu đầu, cũng đã làm cho Trần Nhất Tân cảm thấy được Trần Anh có vài phần đạo lý, chính hắn đem Trác Tri Viễn coi là người cùng thôn, nhưng cũng không thể yêu cầu Trần Anh cũng giống hắn, dù sao tất cả người Trần gia thồn đều là họ Trần, duy độc mỗi Trác Tri Viễn là họ Trác, vốn cũng là cái họ ngoại lai. Nhưng câu nói khắc bạc cuối cùng kia của Trần Anh, lại làm cho lửa giận trong lòng Trần Nhất Tân đang dần dần tắt đi thì một lần nữa bùng lên, lập tức vung tay lên cắt ngang lời nói của Trần Anh.
"Hừ! Trác Tri Viễn tiểu tử đó phước lớn mạng lớn, ngươi và Tần Phỉ sư đệ cho dù có chết rồi, hắn cũng chưa hẳn đã chết! Ta còn muốn tiếp tục tu luyện, ngươi nếu không muốn bị ta ngộ thương, thì nhanh chóng tránh ra đi!" Dứt lời, sắc mặt đen lại, trường kiếm trong tay run lên, thân kiếm phát ra âm thanh ong ong, Trần Nhất Tân sớm đã tạo ra một cái ly diễm quyết, tiện tay bắn ra một ngọn hỏa diễm lớn bằng cái móng tay.
Trần Anh chứng kiến thấy hỏa diễm kia bay thẳng đến chỗ mình, vội vàng né tránh, đồng thời trong lòng chấn động mãnh liệt không thôi. Trong đám đệ tử tiến nhập nội môn, thẳng đến hiện tại cũng chưa có người có thể thi triển ra một cái pháp thuật gì, cho dù là ẩn thân thuật đơn giản nhất cũng đều chưa ai làm được. Tân Phỉ coi như là thiên tài, hiện tại vẻn vẹn cũng chỉ dưới ẩn thân thuật biến mất nửa người. Hỏa diễm do Trần Nhất Tân bắn ra tuy nhỏ, nhưng lại là một cái ly diễm quyết đầy đủ, Trần Anh lại một lần nữa nhận thức rõ thực lực của Trần Nhất Tân. Ít nhất hiện tại trước mắt, hắn hơn xa chúng đồng môn sư huynh đệ, thậm chí so với các sư huynh tiến nhập nội môn sớm vài năm, cũng có rất nhiều người không bằng hắn.
Bất quá chút ít hỏa diễm nào đối với Trần Anh cũng không phải là cái gì khó có thể né tránh, dù sao vừa mới thành hình, pháp lực thấp kém, sỡ dĩ Trần Anh khiếp sợ, hoàn toàn là bởi vì Trần Nhất Tân đã ở một cảnh giới mà bọn hắn chưa thể đạt tới mà thôi.
Nhưng mà bởi vậy, Trần Anh cũng biết trong lòng Trần Nhất Tân đối với mình đã là cực kỳ chán ghét, ít nhất là hiện tại trước mắt, hai người không cách nào nói chuyện hòa nhã với nhau được, cũng chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
Trần Anh mới ra khỏi thiền đường không xa, thì một thân ảnh màu xanh liền xuất hiện, vội vội vàng vàng hỏi :"Trần Anh, tiểu tử đó hiện tại tu trì tột cùng như thế nào?"
Trần Anh sắc mặt phức tạp liếc mắt nhìn người này một cái, trong lòng có chút do dự là cuối cùng có nên nói hay không nói. Nguyên bản Trần Anh bị gã thiếu niên này thỉnh cầu, đi tìm hiểu xem tu trì căn cơ của Trần Nhất Tân, lại như thế nào không ngờ đến tình huống Trần Nhất Tân lại có thể phóng ra pháp thuật. Bất luận kẻ nào cũng biết, tu trì cùng việc phóng ra pháp thuật hai cái này không tương đương nhau, tu trì cao tới đâu, mà không thể phóng ra pháp thuật, thì cũng là uổng công. Mà một khi nắm giữ được dù cho chỉ là một môn pháp thuật, như vậy đối với sự phát triển của tu trì, so sanh với bọn họ chỉ là những đệ tử mới gia nhập nội môn không lâu, không khác gì là tiến triển cực nhanh.
Nhưng mà nghĩ tới lúc mà mình rời khỏi thiền đường, trong mắt của Trần Nhất Tân ném ra một tia hàn ý, khiến cho Trân Anh hơi hơi rùng mình một cái. Tựa hồ trải qua sự kiện của hai năm trước, mình và Trần Nhất Tân sợ là đã vô pháp đi trên cùng một con đường, thiếu niên trước mắt này tuy rằng có chút không đáng tin cậy lắm, nhưng mà dù sao so với Trần Nhất Tân còn tốt hơn nhiều.
Do dự một chút Trần Anh quyết định nói :"Tần Phỉ sư đệ, Trần Đại Bàn hắn đã có thể phóng ra pháp thuật, vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy, đàu ngón tay hắn bắn ra một chút hoa lửa, ly diễm quyết đã tu thành rồi."
Tần Phỉ nghe nói như thế, sắc mặt biến đổi :"Cái gì? Tiểu tử đó lại có thể... Xem ra, bổn công tử phải gắng sức đuổi theo ! Trác Tri Viễn chết tiệt, làm hại bổn công tử ở Tư Quá Nhai diện bích một năm, bằng không, há dễ dàng đến phiên tên tiểu tử béo kia ở trước mặt ta diễu võ dương oai!"
Trần Anh sau khi nghe xong, trong lòng hơi có chút không cho là đúng, thầm nghĩ ngày đó nếu không phải ngươi tham lam khối thất vân linh thạch kia, Trác Tri Viễn cũng sẽ không chết, Đại Bàn cũng sẽ không trở mặt với ta. Ai, cũng không biết ta làm vậy, đến tột cùng là đúng hay sai, chỉ hy vọng Tần Phỉ sau này thật có thể trở thành bóng râm để ta hóng mát! (đái khái là dựa hơi ấy mà)
Bọn họ ở chỗ này nói chuyện với nhau, nhưng không biết Trần Nhất Tân vừa rồi sau khi đem Trần Anh đuổi đi, lại không hề tiếp tục tu luyện, mà là chậm rãi ra khỏi thiền đường. Vừa rồi sự xuất hiện của Trần Anh, Trần Nhất Tân nhìn như đoạn tuyệt, nhưng mà trong lòng hắn nhiều ít cũng vẫn còn nhớ đến tình nghĩa cùng thôn với Trần Anh. Ngay cả Trác Tri Viễn hắn luôn luôn đều có chút chán ghét, nhưng vì tình nghĩa cùng thôn mà Trần Nhất Tân còn ra mặt bênh vực Trác Tri Viễn, thì huống chi Trần Anh vốn chân chính là người của Trần gia thôn.
Chỉ là hắn vừa đi ra khỏi thiền đường, liền thấy được Tần Phỉ cùng Trần Anh đang đối thoại với nhau, ngưng thần vận khởi tu trì tầng thứ hai nhĩ thức, cuộc nói chuyện của hai người tự nhiên tất cả đều rơi vào trong tai của Trần Nhất Tân.
Trần Nhất Tân cười lạnh một tiếng, trong lòng đối với Trần Anh cực kỳ thất vọng. Bất quá cứ như vậy cũng tốt, hắn bớt đi một vài chuyện dư thừa, xoay người lại trở vào trong thiên đường, tìm một chỗ ngồi xuống, miệng lẩm bẩm nói :"Trác Tri Viễn, tiểu tử ngươi ngàn vạn lần đừng có chết, nhất định phải còn sống mà đi ra ! Từ nay về sau ngươi và ta mới là đối thủ chân chính !"
Nhưng mà Trần Nhất Tân lại cũng không biết, khi hắn đang nói đến câu này, thì Trác Tri Viễn lại đang ở trong thập vạn thâm uyên điên cuồng sử dụng khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí của Nhậm Phi lưu lại đưa đến chừng bốn năm mươi con yêu thú, sau đó không ngờ không cần chân khí, mà là chỉ dựa vào thân thể cường hãn trải qua hai năm rèn luyện, cùng với đám yêu thú này đối kháng, không ngờ có thể đánh cho bọn yêu thú này tối tăm mặt mũi, thẳng cho đến khi hắn cảm giác được chiêu thức mình nghĩ ra đã muốn càng lúc càng thuần thục, mới cuối cùng đem chân khí rót vào bên trong đoản kiếm, đem đám yêu thú đáng thương này nhất nhất chém thành giới tử nguyên lực, hơn nữa còn hấp thu vào trong hai tay của mình.
Hơn hai năm qua, Trác Tri Viễn cũng là buồn bực không thôi, hai cánh tay của mình tựa như quái thú vĩnh viễn ăn không đủ no, đối với thiên địa linh khí thì không có gì hứng thú, ngược lại đối với giới tử nguyên lực của yêu thú sau khi chết hóa thành thì dị thường cảm thấy hứng thú. Thời gian ban đầu thì vẫn chỉ là hấp thu một phần, đại bộ phận sẽ bị quang cầu kia giành trước hấp thu đi. Cho đến hơn một năm sau, cánh tay của Trác Tri Viễn tựa hồ ngày càng cường đại, không ngờ có thể trước khi quang cầu kịp hấp thu liền đem toàn bộ giới tử nguyên lực hấp thu hết, hơn nữa khẩu vị càng lúc càng nhiều, lúc ban đầu bất quá chỉ khoảng hơn mười con yêu thú, đến hiện tại, bốn năm mươi con yêu thú cũng không thỏa mãn được khẩu vị của hai tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.