Chương 107: Ngộ thương Trần Anh!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Thế nhưng Trác Tri Viễn ngược lại là không phản ứng gì, hắn lúc này căn bản không có tâm tư đi để ý Trần Anh, hắn cũng đã phát hiện lần hút chân khí của Trần Nhất Tân và Nguyệt Tiểu Sai này không chỉ đơn giản là mượn chân khí của bọn họ, mà là có chút đem chân khí bản nguyên của bọn họ toàn bộ hút hết vào trong cơ thể. Trác Tri Viễn không ngừng động não, vội vàng muốn tìm một loại phương thức để chặt đứt liên hệ chân khí giữa hắn với Trần Nhất Tân cùng với Nguyệt Tiểu Sai, tiếp tục như vậy, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng sớm muộn sẽ đem chân khí bản nguyên của bọn họ hấp thu sạch, đến lúc đó không chừng còn đưa bọn họ trở lại điểm xuất phát, tu luyện lại từ đầu!
Nhưng mà, vô luận Trác Tri Viễn chống cự lại cỗ hấp lực trong đan điền kia như thế nào đi nữa, thậm chí Trác Tri Viễn còn làm trái lại tu luyện thường thức cố gắng nghịch chuyển chân khí, nhưng vẫn vô ích. Chân khí của Trần Nhất Tân và Nguyệt Tiểu Sai vẫn liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng tiến vào đan điền, biến mất không thấy, căn bản không cho phép hắn chống cự.
Riêng là không ngừng thử ngăn trở chân khí tuôn vào cũng đã làm cho Trác Tri Viễn luống cuống tay chân, làm sao còn có thời giờ quan tâm đến những lời lải nhải của Trần Anh?
"Các ngươi tại sao không nói chuyện? Muốn mắng ta thì cứ mắng đi, sau khi mắng xong chỉ mong các ngươi thứ lỗi cho ta là được! Ta lần này rất là thành tâm hướng các ngươi nhận lỗi, trước kia thật là lấy mắt chó nhìn người, ta hiện tại mới biết được, chỉ có người cùng thôn mới là đáng tin cậy!" Trần Anh do dự rồi nói tiếp một câu, ngữ khí cũng đích xác thành khẩn hơn, vứt đi những hành động nịnh nọt lấy lòng từ trước đến nay, Trần Anh hôm nay, đích xác cũng có một chút điềm đạm đáng yêu.
Đáng tiếc, Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân không phải không muốn để ý đến nàng, cũng như lời nàng nói, Trần Nhất Tân thật sự rất muốn mắng nàng, nhưng mà giờ phút này hai người bọn họ căn bản là không thể mở miệng được, cả người giống như đông cứng lại, nhúc nhích còn không được đừng nói đến là mở mồm.
"Các ngươi thật sự không muốn tha thứ cho ta sao? Ha ha, thôi được, người như ta, đích thật là không đáng cho các ngươi tha thứ, kỳ thật ngày ấy chứng kiến Tri Viễn bị Tần Phỉ đánh, ta cũng có chút không đành lòng, nhưng mà... Ta lại không giống các ngươi là thiên tài gì đó, ta chỉ là nữ tử tư chất rất bình thường, ta không muốn bị người khác xem thường, nhưng mà chính mình lại không có bổn sự. Cùng Tần Phỉ ở chung một chỗ, hắn cũng nguyện ý quan tâm đến ta, những đệ tử ngày trước cùng chúng ta nhập môn ánh mắt nhìn ta cũng có chút bất đồng. Không quản các ngươi hôm nay rốt cuộc có tha thứ cho ta hay không, tốt xấu gì các ngươi hãy mở miệng đi chứ. Nếu thật sự là không muốn để ý đến ta, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt các ngươi nữa, nhưng mà..."
Trần Anh lại nói lải nhải cả nửa buổi trời, không biết vì cái gì, Trần Nhất Tân cảm thấy được trong lời nói của nàng có một chút hiu quạnh. Giống như đã nhận được một ủy khuất cực lớn vậy!
Nếu đổi lại là bình thường, Trần Nhất Tân tất nhiên cũng sẽ mở miệng hỏi một tiếng, cho dù như cũ vẫn xem thường Trần Anh, nhưng mà bất kể thế nào cùng đều là đi ra từ một thôn, ở trong tâm niệm của Trần Nhất Tân thì cũng không có mắt thấy người cùng thôn với mình bị khi dễ mà mình lại không hỏi tới. Năm đó hắn kỳ thật cũng là nhìn Trác Tri Viễn không vừa mắt, nhưng mà nhìn thấy Trác Tri Viễn bị người ta khi dễ, hắn cũng vẫn sẽ không chút do dự động thân ra che chở, đây cũng là tính cách đáng khen nhất của Trần Nhất Tân.
"Các ngươi ngay cả nói với ta một câu cũng không muốn sao?" Trần Anh ngữ khí càng phát ra tiêu điều, chậm rãi bước tới trước hai bước, nàng cũng không dám quấy rầy Trác Tri Viễn, theo nàng nghĩ, Trác Tri Viễn sợ là đã sớm hận nàng thấu xương.
"Đại Bàn, ngươi nói đi, được chứ?
Trần Nhất Tân liếc mắt nhìn thấy, trong hai mắt Trần Anh tựa hồ đã tuôn ra vài giọt nước mắt, tựa hồ vừa rồi nàng thật sự nhận lấy ủy khuất thật lớn, chẳng lẽ là Tần Phỉ tên gia hỏa kia khi dễ nàng ta? Cũng đúng, Tần Phỉ kỳ thật cho tới bây giờ cũng chưa hề đem Trần Anh để ở trong lòng, hắn chỉ là hưởng thụ cái cảm giác được các nữ đệ tử vây quanh, mà Trần Anh cũng là một trong số những nữ đệ tử nguyện ý đi theo hắn, cho nên Tần Phỉ tựa hồ cùng Trần Anh có vẻ thân cận, nhưng tuyệt không chứng tỏ Tần Phỉ thật sự thích Trần Anh.
Tần Phỉ hôm nay đại bại, nhất là tại trước mặt các đệ tử thua người mà hắn không muốn thua nhất là Trác Tri Viễn, tâm tình tất nhiên cực xấu, trút giận lên đầu Trần Anh cũng là chuyện bình thường.
Bất kể như thế nào, nếu quả thật là Tần Phỉ khi dễ ngươi, Trần Nhất Tân ta giúp ngươi đòi lại công đạo. Nhưng cái này cũng không chứng tỏ là ta tha thứ cho ngươi! - Trần Nhất Tân giờ phút này trong lòng chính là có suy nghĩ như vậy.
Đại khái là nhìn thấy Trần Nhất Tân sắc mặt có chút biến hóa, nhưng mà hắn và Trác Tri Viễn vẫn như cũ không nói một lời, Trần Anh cũng có chút nhịn không được, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra, đồng thời đem bàn tay dài trắng nõn đặt lên bờ vai Trần Nhất Tân, vốn là muốn nhẹ nhàng lay lay Trần Nhất Tân, cầu khẩn hắn cùng mình nói một câu. Lại không nghĩ rằng, tay nàng vừa đặt lên, lại cảm thấy rút không ra được!
Trần Nhất Tân chứng kiến Trần Anh khoát lên đầu vai của mình, thầm nghĩ trong lòng không tốt, lập tức cảm giác được phía sau mình có một luồng chân khí mãnh liệt tuôn vào, căn bản không cho phép hắn ngăn cản, chân khí Trần Anh giống như nước vỡ bờ, điên cuồng tràn vào cơ thể Trần Nhất Tân.
Mà Trác Tri Viễn cũng nhất thời cảm giác được trên hai vài chân khí đang tuôn vào đột nhiên biến thành chỉ có vai phải còn có chân khí tiến vào, mà vai trái chẳng những không còn chân khí tuôn vào nữa, mà ngược lại bị vai phải hút qua hết không ít, hơn nữa, chân khí tuôn vào vai phải cũng không giống như vừa rồi thong thả chậm rãi, mà thật giống như hồng thủy chảy ngược tiến vào, mãnh liệt cuồn cuộn, trong khoảng thời gian ngắn đan điền Trác Tri Viễn giống như mãi mãi ăn không đủ no cũng không ngờ phảng phất có chút chịu không được luồng chân khí như nước lũ này.
Trần Anh mới vừa đưa tay đặt ở đầu vai Trần Nhất Tân, nhất thời cảm giác không ổn, nhưng mà khi muốn rút tay về thì không cách nào rút ra được. Toàn bộ bàn tay nhưu là bị dính trên đầu vai Trần Nhất Tân, dưới tình thế cấp bách, trong miệng hô to :"Đại Bàn, các ngươi đang luyện công pháp gì? Ta như thế nào lại không rút tay ra được?"
Nhưng mà, Trần Anh ngoác miệng cả ngày, nhưng bất đắc dĩ phát hiện mình tựa hồ căn bản nửa điểm thanh âm cũng không thốt ra được, nhưng lời muốn nói vừa rồi hoàn toàn là từ trong bụng của nàng vang lên.
Chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể giống như nước vỡ bờ phóng mạnh về Trần Nhất Tân, mà Trần Nhất Tân giờ phút này phảng phất là một cái phễu, hấp thu đại lượng chân khí của Trần Anh, cơ thể của mình lưu lại một phần, còn lại hơn phân nửa lại phóng mạnh về Trác Tri Viễn. Đương nhiên, còn có một chút ít là phân cho Nguyệt Tiểu Sai, bất quá việc này Trần Nhất Tân cũng không thể biết được.
Nguyệt Tiểu Sai cũng là kỳ quái hết sức, chân khí vừa rồi còn điên cuồng chảy qua, thế nhưng lúc này lại bắt đầu chậm rãi chảy ngược, nhưng mà chảy ngược bên trong, Nguyệt Tiểu Sai cũng cảm giác được, đây cũng không phải là chân khí của chính mình, mà là tới từ nơi khác. Tuy rằng bản chất thứ chân khí không có gì khác nhau, nhưng mà rốt cuộc một phần là của ai, bản thân tu chân giả vẫn có thể thoáng phân biệt ra được.
Nhưng mà, vô luận Trác Tri Viễn chống cự lại cỗ hấp lực trong đan điền kia như thế nào đi nữa, thậm chí Trác Tri Viễn còn làm trái lại tu luyện thường thức cố gắng nghịch chuyển chân khí, nhưng vẫn vô ích. Chân khí của Trần Nhất Tân và Nguyệt Tiểu Sai vẫn liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng tiến vào đan điền, biến mất không thấy, căn bản không cho phép hắn chống cự.
Riêng là không ngừng thử ngăn trở chân khí tuôn vào cũng đã làm cho Trác Tri Viễn luống cuống tay chân, làm sao còn có thời giờ quan tâm đến những lời lải nhải của Trần Anh?
"Các ngươi tại sao không nói chuyện? Muốn mắng ta thì cứ mắng đi, sau khi mắng xong chỉ mong các ngươi thứ lỗi cho ta là được! Ta lần này rất là thành tâm hướng các ngươi nhận lỗi, trước kia thật là lấy mắt chó nhìn người, ta hiện tại mới biết được, chỉ có người cùng thôn mới là đáng tin cậy!" Trần Anh do dự rồi nói tiếp một câu, ngữ khí cũng đích xác thành khẩn hơn, vứt đi những hành động nịnh nọt lấy lòng từ trước đến nay, Trần Anh hôm nay, đích xác cũng có một chút điềm đạm đáng yêu.
Đáng tiếc, Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân không phải không muốn để ý đến nàng, cũng như lời nàng nói, Trần Nhất Tân thật sự rất muốn mắng nàng, nhưng mà giờ phút này hai người bọn họ căn bản là không thể mở miệng được, cả người giống như đông cứng lại, nhúc nhích còn không được đừng nói đến là mở mồm.
"Các ngươi thật sự không muốn tha thứ cho ta sao? Ha ha, thôi được, người như ta, đích thật là không đáng cho các ngươi tha thứ, kỳ thật ngày ấy chứng kiến Tri Viễn bị Tần Phỉ đánh, ta cũng có chút không đành lòng, nhưng mà... Ta lại không giống các ngươi là thiên tài gì đó, ta chỉ là nữ tử tư chất rất bình thường, ta không muốn bị người khác xem thường, nhưng mà chính mình lại không có bổn sự. Cùng Tần Phỉ ở chung một chỗ, hắn cũng nguyện ý quan tâm đến ta, những đệ tử ngày trước cùng chúng ta nhập môn ánh mắt nhìn ta cũng có chút bất đồng. Không quản các ngươi hôm nay rốt cuộc có tha thứ cho ta hay không, tốt xấu gì các ngươi hãy mở miệng đi chứ. Nếu thật sự là không muốn để ý đến ta, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt các ngươi nữa, nhưng mà..."
Trần Anh lại nói lải nhải cả nửa buổi trời, không biết vì cái gì, Trần Nhất Tân cảm thấy được trong lời nói của nàng có một chút hiu quạnh. Giống như đã nhận được một ủy khuất cực lớn vậy!
Nếu đổi lại là bình thường, Trần Nhất Tân tất nhiên cũng sẽ mở miệng hỏi một tiếng, cho dù như cũ vẫn xem thường Trần Anh, nhưng mà bất kể thế nào cùng đều là đi ra từ một thôn, ở trong tâm niệm của Trần Nhất Tân thì cũng không có mắt thấy người cùng thôn với mình bị khi dễ mà mình lại không hỏi tới. Năm đó hắn kỳ thật cũng là nhìn Trác Tri Viễn không vừa mắt, nhưng mà nhìn thấy Trác Tri Viễn bị người ta khi dễ, hắn cũng vẫn sẽ không chút do dự động thân ra che chở, đây cũng là tính cách đáng khen nhất của Trần Nhất Tân.
"Các ngươi ngay cả nói với ta một câu cũng không muốn sao?" Trần Anh ngữ khí càng phát ra tiêu điều, chậm rãi bước tới trước hai bước, nàng cũng không dám quấy rầy Trác Tri Viễn, theo nàng nghĩ, Trác Tri Viễn sợ là đã sớm hận nàng thấu xương.
"Đại Bàn, ngươi nói đi, được chứ?
Trần Nhất Tân liếc mắt nhìn thấy, trong hai mắt Trần Anh tựa hồ đã tuôn ra vài giọt nước mắt, tựa hồ vừa rồi nàng thật sự nhận lấy ủy khuất thật lớn, chẳng lẽ là Tần Phỉ tên gia hỏa kia khi dễ nàng ta? Cũng đúng, Tần Phỉ kỳ thật cho tới bây giờ cũng chưa hề đem Trần Anh để ở trong lòng, hắn chỉ là hưởng thụ cái cảm giác được các nữ đệ tử vây quanh, mà Trần Anh cũng là một trong số những nữ đệ tử nguyện ý đi theo hắn, cho nên Tần Phỉ tựa hồ cùng Trần Anh có vẻ thân cận, nhưng tuyệt không chứng tỏ Tần Phỉ thật sự thích Trần Anh.
Tần Phỉ hôm nay đại bại, nhất là tại trước mặt các đệ tử thua người mà hắn không muốn thua nhất là Trác Tri Viễn, tâm tình tất nhiên cực xấu, trút giận lên đầu Trần Anh cũng là chuyện bình thường.
Bất kể như thế nào, nếu quả thật là Tần Phỉ khi dễ ngươi, Trần Nhất Tân ta giúp ngươi đòi lại công đạo. Nhưng cái này cũng không chứng tỏ là ta tha thứ cho ngươi! - Trần Nhất Tân giờ phút này trong lòng chính là có suy nghĩ như vậy.
Đại khái là nhìn thấy Trần Nhất Tân sắc mặt có chút biến hóa, nhưng mà hắn và Trác Tri Viễn vẫn như cũ không nói một lời, Trần Anh cũng có chút nhịn không được, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra, đồng thời đem bàn tay dài trắng nõn đặt lên bờ vai Trần Nhất Tân, vốn là muốn nhẹ nhàng lay lay Trần Nhất Tân, cầu khẩn hắn cùng mình nói một câu. Lại không nghĩ rằng, tay nàng vừa đặt lên, lại cảm thấy rút không ra được!
Trần Nhất Tân chứng kiến Trần Anh khoát lên đầu vai của mình, thầm nghĩ trong lòng không tốt, lập tức cảm giác được phía sau mình có một luồng chân khí mãnh liệt tuôn vào, căn bản không cho phép hắn ngăn cản, chân khí Trần Anh giống như nước vỡ bờ, điên cuồng tràn vào cơ thể Trần Nhất Tân.
Mà Trác Tri Viễn cũng nhất thời cảm giác được trên hai vài chân khí đang tuôn vào đột nhiên biến thành chỉ có vai phải còn có chân khí tiến vào, mà vai trái chẳng những không còn chân khí tuôn vào nữa, mà ngược lại bị vai phải hút qua hết không ít, hơn nữa, chân khí tuôn vào vai phải cũng không giống như vừa rồi thong thả chậm rãi, mà thật giống như hồng thủy chảy ngược tiến vào, mãnh liệt cuồn cuộn, trong khoảng thời gian ngắn đan điền Trác Tri Viễn giống như mãi mãi ăn không đủ no cũng không ngờ phảng phất có chút chịu không được luồng chân khí như nước lũ này.
Trần Anh mới vừa đưa tay đặt ở đầu vai Trần Nhất Tân, nhất thời cảm giác không ổn, nhưng mà khi muốn rút tay về thì không cách nào rút ra được. Toàn bộ bàn tay nhưu là bị dính trên đầu vai Trần Nhất Tân, dưới tình thế cấp bách, trong miệng hô to :"Đại Bàn, các ngươi đang luyện công pháp gì? Ta như thế nào lại không rút tay ra được?"
Nhưng mà, Trần Anh ngoác miệng cả ngày, nhưng bất đắc dĩ phát hiện mình tựa hồ căn bản nửa điểm thanh âm cũng không thốt ra được, nhưng lời muốn nói vừa rồi hoàn toàn là từ trong bụng của nàng vang lên.
Chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể giống như nước vỡ bờ phóng mạnh về Trần Nhất Tân, mà Trần Nhất Tân giờ phút này phảng phất là một cái phễu, hấp thu đại lượng chân khí của Trần Anh, cơ thể của mình lưu lại một phần, còn lại hơn phân nửa lại phóng mạnh về Trác Tri Viễn. Đương nhiên, còn có một chút ít là phân cho Nguyệt Tiểu Sai, bất quá việc này Trần Nhất Tân cũng không thể biết được.
Nguyệt Tiểu Sai cũng là kỳ quái hết sức, chân khí vừa rồi còn điên cuồng chảy qua, thế nhưng lúc này lại bắt đầu chậm rãi chảy ngược, nhưng mà chảy ngược bên trong, Nguyệt Tiểu Sai cũng cảm giác được, đây cũng không phải là chân khí của chính mình, mà là tới từ nơi khác. Tuy rằng bản chất thứ chân khí không có gì khác nhau, nhưng mà rốt cuộc một phần là của ai, bản thân tu chân giả vẫn có thể thoáng phân biệt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.