Chương 66: Nhìn thấy bên ngoài !
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Nhặt lên cái bọc trên mặt đất, mở ra thì thấy bên trong có một ít dưa muối, còn có bốn cái bánh bao lớn, toàn bộ là đồ chay, xem ra cũng là một trong những hình phạt đối với người diện bích.
Bất quá Trác Tri Viễn cũng không để ý mấy, nhanh chóng đem bánh bao cùng dưa muối ăn hết rồi lập tức trở về đến trên giường đá, từ trong ngực lấy ra một trang giấy thứ hai được giấu kỹ bấy lâu của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, bên trên tự nhiên viết là "ngọc chẩm đệ nhị quyết".
Vẫn như cũ là đồ thị kỳ quái, cùng với các chú thích của vị tiền bối không biết tên, Trác Tri Viễn đều nhất nhất ghi nhớ.
Đối với tờ giấy thứ hai này, Trác Tri Viễn dĩ nhiên không giống như ban đầu lúc tu luyện đối với chân quyết lại không biết bắt đầu từ đâu. Đã có kinh nghiệm từ "lao cung đệ nhất quyết", hơn nữa cộng thêm những tâm đắc tu luyện của vị tiền bối không biết tên, Trác Tri Viễn rất nhanh liền đem đồ hình trên trang giấy khắc sâu trong đầu, lập tức khoanh chân ngồi, đem trang giấy đặt ở trước mặt, ánh mắt nhìn chăm chú vào đồ thị cổ quái, bắt đầu quan tưởng* chân khí ở trong người dựa theo đồ thị vận hành.
Trác Tri Viễn rất rõ ràng, chỉ cần sau khi mình đem chân khí dựa theo đồ thị này tiến hành tuần hoàn hoàn chỉnh lần đầu tiên, chân khí trong cơ thể chỉ sợ lại sẽ giống như lúc tu luyện "lao cung đệ nhất quyết", bắt đầu tự động vận chuyển tuần hoàn, không cần hắn quan tâm đến nữa.
Nhưng mà, lần tuần hoàn đầu tiên này hoàn toàn phải doTrác Tri Viễn tự mình tìm kiếm, nếu như không thể tìm ra đường dẫn chính xác, thì không cách nào thành công tiến vào tu luyện đệ nhị quyết.
【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 cổ quái nhất là ở điểm này, những chân quyết công pháp khác đều là nhập môn rất dễ dàng, theo đó về sau càng lên cao càng khó. Nhưng mà 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 so với những chân quyết tầm thường kia hoàn toàn trái ngược, nó nhập môn rất khó, muốn tìm được phương thức tu luyện chính xác, không phải một sớm một chiều là tìm ra được. Những tâm đắc của vị tiền bối không biết tên kia lưu lại, cũng không có biện pháp đem tất cả những chuyện này hoàn toàn nói rõ, chỉ là cung cấp cho hắn những lý giải mang tính tham khảo mà thôi.
Nhưng là Trác Tri Viễn cũng đã phát hiện ra một điểm, trước khi thành công đem chân khí dọc theo chính xác đường dẫn vận chuyển một vòng tiểu chu thiên, hai mắt của hắn càng chú ý đồ hình trên giấy, liền càng dễ dàng tìm được kinh mạch hợp lý để vận hành chân khí đến. Tuy rằng hắn đã sớm có thể đem đồ thị của đồ hình trên giấy ghi tạc trong đầu, nhưng mà vẻn vẹn dựa vào quan tưởng, lại khiến cho Trác Tri Viễn tu luyện tu luyện khó khăn hơn gấp bội.
Đây là lý do vì sao Trác Tri Viễn xác định phải tên đệ tử hình đường bên ngoài kia có nhìn thấy tình hình trong này hay không mới dám bắt đầu tu luyện. Không có tờ giấy này đặt ở trước mặt, Trác Tri Viễn cho dù không ngủ không nghỉ ở trong này luyện ba tháng, e rằng vẫn còn vô pháp đem tương"Ngọc chẩm đệ nhị quyết" luyện thành vòng tiểu chu thiên thứ nhất.
Hiện tại đối diện với tờ giấy này, Trác Tri Viễn không bao lâu liền tiến nhập trạng thái kỳ ảo, trong đầu không có vật gì, thật giống như một đại dương mênh mông lại đột nhiên biến mất, biến thành một cái hố sâu đến dọa người.
Thiên địa linh khí xung quanh bắt đầu hướng về cơ thể Trác Tri Viễn không ngừng nhập vào, nhưng mà, tốc độ nhập vào này thật sự là quá mức không ngừng, làm cho Trác Tri Viễn cảm thấy cực kỳ không thích ứng. Linh khí dồi dào trong thập vạn thâm uyên đều khiến cho bất kỳ tu chân giả nào lâm vào điên cuồng vui sướng, mà một khi sau khi đi ra, liền đối với thế giới bình thường này cảm thấy cực kỳ không thích ứng.
Không bao lâu, Trác Tri Viễn đã thích ứng được loại trạng thái hấp thu linh khí cực kỳ chạm chạp này, hắn giống như ngồi một chỗ tiến vào ngủ say, đến cả thở so với bình thường cũng kéo dài hơn, hơn nữa, thời gian hít khí vào thì vô cùng dài, nhưng mà thở khí ra thời gian lại ngắn đến mức làm cho người ta giật mình.
Theo hai mắt của Trác Tri Viễn nhắm lại, ánh mắt của hắn không còn dùng để quan sát mọi thứ nữa, mà hai lỗ tai hắn tựa hồ cũng mất đi tác dụng của thính giác, vốn là bên trong trận pháp yên tĩnh không một tiếng động, thế nhưng lúc này là rơi vào một loại cực độ im lặng. Nguyên bản bằng Trác Tri Viễn hiện tại tập trung toàn bộ năng lực của tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, là có thể nghe được âm thanh rất nhỏ do không khí chuyển động phát ra, hơn nữa còn có thể nghe được âm thanh sôt soạt do toàn bộ sự biến hóa trong có thể tạo ra, máu chảy như thế nào đều không giấu qua được cái lỗ tai của Trác Tri Viễn.
Nhưng mà, sau khi Trác Tri Viễn chủ động mất đi những cảm giác này, thân thể hắn lại trở nên dị thường mẫn tuệ, tuy rằng không có thị giác cùng thính giác nữa, tuy nhiên nó giống như thoát khỏi rất nhiều trói buộc của thế gian, khiến cho Trác Tri Viễn có thể càng thêm tiếp cận đến trạng thái kỳ ảo của tu luyện.
Trác Tri Viễn kinh ngạc phát hiện, vị trí hắn ngồi trong trận pháp tựa hồ tiêu thất. Nguyên bản hắn đang ngồi trên giường đá, nhưng là bây giờ hắn lại rõ ràng có thể cảm giác được mình đang ngồi trên một tảng đá nhỏ ước chừng bằng nắm tay. Mà một bàn một ghế dựa trong trận, cũng đã trở thành một gốc cây nhỏ cùng một gốc cỏ xanh.
Xa xa, đệ tử của hình đường đã dẫn Trác Tri Viễn vào trận kia, đang cầm trường kiếm trong tay, buồn chán đi dạo xung quanh, một hồi thì nhìn về dãy núi xa xa, một hồi thì lại giương mắt nhìn mây trắng trên trời, thậm chí còn nhấc tay từ đầu ngón tay bắn ra một luồng chân khí hướng về phía một con chim đang bay lượn trên bầu trời.
"Ta lại có thể chứng kiến tình hình ngoài trận sao? Đây là loại tình huống gì?" Trác Tri Viễn giờ phút này chỉ có thể cảm ứng được hết thảy bên ngoài cơ thể, nhưng không cách nào phát hiện trên cơ thể mình bên trong hơn bảy trăm huyệt đạo kia, đều bắt đầu mơ hồ lóe ra ánh sáng màu trắng.
Tựa hồ chỉ khi Trác Tri Viễn toàn tâm đắm chìm vào bên trong tu luyện, mới có thể khiến cho thanh tâm minh niệm chú sát nhập bên trong hơn bảy trăm cái huyệt đạo phát huy được công hiệu.
Nhứng điểm trắng này lóe ra, càng lúc càng sáng, rất nhanh tạo thành một mảnh ánh sáng, đem cơ thể của hắn bao kín toàn thân.
Cho tới giờ khắc này, Trác Tri Viễn mới cảm giác được cả người giống như đồng thời bị mấy trăm cái nắm tay nhẹ nhàng đấm lên. Lại phảng phất là mấy trăm bàn tay tại trên người mình không ngừng giúp chính mình xoa nắn huyệt đạo, thật giống như... Giống như là lúc trước, khi Trần lão đầu còn sống, mỗi đêm đều giúp hắn nhẹ nhàng đấm bóp toàn thân, xoa nắn huyệt đạo.
Vừa nghĩ tới Trần lão đầu, ý niệm trong đầu Trác Tri Viễn sản sinh một tia dao động rất nhỏ, mấy trăm cái nắm tay trên người tại trên người hắn giống như đồng thời tăng thêm lực đạo, khiến cả người Trác Tri Viễn đau đớn muốn nứt ra, hận không thể sinh ra một trăm một ngàn bàn tay, đối kháng lại với những nắm tay này.
Huyệt đạo cả người Trác Tri Viễn đều phồng lên, hướng ra phía ngoài lồi ra, thật giống như phần nhô lên trên đỉnh đầu của tượng đại thiện phật. Chỉ khác ở chỗ, tượng đại thiện phật chỉ có mỗi đỉnh đầu là nhô lên như vậy, mà Trác Tri Viễn là cả toàn thân.
Chân khí bắt đầu chậm rãi thẩm thấu đến trong mỗi một huyệt đạo, cùng điểm sáng màu trắng va chạm, mỗi một lần va chạm đều làm cho Trác Tri Viễn cảm giác được rõ ràng sự nhảy động của huyệt đạo hơn nữa kinh mạch cơ thể xung quanh huyệt đạo đều theo như vậy đập vào càng ngày càng mạnh mẽ, tựa hồ chân khí cùng điểm trắng cùng trợ giúp Trác Tri Viễn tôi luyện những huyệt đạo vốn yếu ớt này.
*Quan tưởng : Ý là đã từng gặp một loại loại trạng thái tĩnh hoặc hình tượng động nào đó, sau đó đem loại hình tượng này tưởng tượng ra được, gọi là quan tưởng. Phật gia chính là lợi dụng loại năng lực này sáng tạo quan tưởng pháp môn, lấy điều dưỡng tâm tính, huấn luyện thần thông, đề cao tu luyện.
Bất quá Trác Tri Viễn cũng không để ý mấy, nhanh chóng đem bánh bao cùng dưa muối ăn hết rồi lập tức trở về đến trên giường đá, từ trong ngực lấy ra một trang giấy thứ hai được giấu kỹ bấy lâu của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, bên trên tự nhiên viết là "ngọc chẩm đệ nhị quyết".
Vẫn như cũ là đồ thị kỳ quái, cùng với các chú thích của vị tiền bối không biết tên, Trác Tri Viễn đều nhất nhất ghi nhớ.
Đối với tờ giấy thứ hai này, Trác Tri Viễn dĩ nhiên không giống như ban đầu lúc tu luyện đối với chân quyết lại không biết bắt đầu từ đâu. Đã có kinh nghiệm từ "lao cung đệ nhất quyết", hơn nữa cộng thêm những tâm đắc tu luyện của vị tiền bối không biết tên, Trác Tri Viễn rất nhanh liền đem đồ hình trên trang giấy khắc sâu trong đầu, lập tức khoanh chân ngồi, đem trang giấy đặt ở trước mặt, ánh mắt nhìn chăm chú vào đồ thị cổ quái, bắt đầu quan tưởng* chân khí ở trong người dựa theo đồ thị vận hành.
Trác Tri Viễn rất rõ ràng, chỉ cần sau khi mình đem chân khí dựa theo đồ thị này tiến hành tuần hoàn hoàn chỉnh lần đầu tiên, chân khí trong cơ thể chỉ sợ lại sẽ giống như lúc tu luyện "lao cung đệ nhất quyết", bắt đầu tự động vận chuyển tuần hoàn, không cần hắn quan tâm đến nữa.
Nhưng mà, lần tuần hoàn đầu tiên này hoàn toàn phải doTrác Tri Viễn tự mình tìm kiếm, nếu như không thể tìm ra đường dẫn chính xác, thì không cách nào thành công tiến vào tu luyện đệ nhị quyết.
【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 cổ quái nhất là ở điểm này, những chân quyết công pháp khác đều là nhập môn rất dễ dàng, theo đó về sau càng lên cao càng khó. Nhưng mà 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 so với những chân quyết tầm thường kia hoàn toàn trái ngược, nó nhập môn rất khó, muốn tìm được phương thức tu luyện chính xác, không phải một sớm một chiều là tìm ra được. Những tâm đắc của vị tiền bối không biết tên kia lưu lại, cũng không có biện pháp đem tất cả những chuyện này hoàn toàn nói rõ, chỉ là cung cấp cho hắn những lý giải mang tính tham khảo mà thôi.
Nhưng là Trác Tri Viễn cũng đã phát hiện ra một điểm, trước khi thành công đem chân khí dọc theo chính xác đường dẫn vận chuyển một vòng tiểu chu thiên, hai mắt của hắn càng chú ý đồ hình trên giấy, liền càng dễ dàng tìm được kinh mạch hợp lý để vận hành chân khí đến. Tuy rằng hắn đã sớm có thể đem đồ thị của đồ hình trên giấy ghi tạc trong đầu, nhưng mà vẻn vẹn dựa vào quan tưởng, lại khiến cho Trác Tri Viễn tu luyện tu luyện khó khăn hơn gấp bội.
Đây là lý do vì sao Trác Tri Viễn xác định phải tên đệ tử hình đường bên ngoài kia có nhìn thấy tình hình trong này hay không mới dám bắt đầu tu luyện. Không có tờ giấy này đặt ở trước mặt, Trác Tri Viễn cho dù không ngủ không nghỉ ở trong này luyện ba tháng, e rằng vẫn còn vô pháp đem tương"Ngọc chẩm đệ nhị quyết" luyện thành vòng tiểu chu thiên thứ nhất.
Hiện tại đối diện với tờ giấy này, Trác Tri Viễn không bao lâu liền tiến nhập trạng thái kỳ ảo, trong đầu không có vật gì, thật giống như một đại dương mênh mông lại đột nhiên biến mất, biến thành một cái hố sâu đến dọa người.
Thiên địa linh khí xung quanh bắt đầu hướng về cơ thể Trác Tri Viễn không ngừng nhập vào, nhưng mà, tốc độ nhập vào này thật sự là quá mức không ngừng, làm cho Trác Tri Viễn cảm thấy cực kỳ không thích ứng. Linh khí dồi dào trong thập vạn thâm uyên đều khiến cho bất kỳ tu chân giả nào lâm vào điên cuồng vui sướng, mà một khi sau khi đi ra, liền đối với thế giới bình thường này cảm thấy cực kỳ không thích ứng.
Không bao lâu, Trác Tri Viễn đã thích ứng được loại trạng thái hấp thu linh khí cực kỳ chạm chạp này, hắn giống như ngồi một chỗ tiến vào ngủ say, đến cả thở so với bình thường cũng kéo dài hơn, hơn nữa, thời gian hít khí vào thì vô cùng dài, nhưng mà thở khí ra thời gian lại ngắn đến mức làm cho người ta giật mình.
Theo hai mắt của Trác Tri Viễn nhắm lại, ánh mắt của hắn không còn dùng để quan sát mọi thứ nữa, mà hai lỗ tai hắn tựa hồ cũng mất đi tác dụng của thính giác, vốn là bên trong trận pháp yên tĩnh không một tiếng động, thế nhưng lúc này là rơi vào một loại cực độ im lặng. Nguyên bản bằng Trác Tri Viễn hiện tại tập trung toàn bộ năng lực của tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, là có thể nghe được âm thanh rất nhỏ do không khí chuyển động phát ra, hơn nữa còn có thể nghe được âm thanh sôt soạt do toàn bộ sự biến hóa trong có thể tạo ra, máu chảy như thế nào đều không giấu qua được cái lỗ tai của Trác Tri Viễn.
Nhưng mà, sau khi Trác Tri Viễn chủ động mất đi những cảm giác này, thân thể hắn lại trở nên dị thường mẫn tuệ, tuy rằng không có thị giác cùng thính giác nữa, tuy nhiên nó giống như thoát khỏi rất nhiều trói buộc của thế gian, khiến cho Trác Tri Viễn có thể càng thêm tiếp cận đến trạng thái kỳ ảo của tu luyện.
Trác Tri Viễn kinh ngạc phát hiện, vị trí hắn ngồi trong trận pháp tựa hồ tiêu thất. Nguyên bản hắn đang ngồi trên giường đá, nhưng là bây giờ hắn lại rõ ràng có thể cảm giác được mình đang ngồi trên một tảng đá nhỏ ước chừng bằng nắm tay. Mà một bàn một ghế dựa trong trận, cũng đã trở thành một gốc cây nhỏ cùng một gốc cỏ xanh.
Xa xa, đệ tử của hình đường đã dẫn Trác Tri Viễn vào trận kia, đang cầm trường kiếm trong tay, buồn chán đi dạo xung quanh, một hồi thì nhìn về dãy núi xa xa, một hồi thì lại giương mắt nhìn mây trắng trên trời, thậm chí còn nhấc tay từ đầu ngón tay bắn ra một luồng chân khí hướng về phía một con chim đang bay lượn trên bầu trời.
"Ta lại có thể chứng kiến tình hình ngoài trận sao? Đây là loại tình huống gì?" Trác Tri Viễn giờ phút này chỉ có thể cảm ứng được hết thảy bên ngoài cơ thể, nhưng không cách nào phát hiện trên cơ thể mình bên trong hơn bảy trăm huyệt đạo kia, đều bắt đầu mơ hồ lóe ra ánh sáng màu trắng.
Tựa hồ chỉ khi Trác Tri Viễn toàn tâm đắm chìm vào bên trong tu luyện, mới có thể khiến cho thanh tâm minh niệm chú sát nhập bên trong hơn bảy trăm cái huyệt đạo phát huy được công hiệu.
Nhứng điểm trắng này lóe ra, càng lúc càng sáng, rất nhanh tạo thành một mảnh ánh sáng, đem cơ thể của hắn bao kín toàn thân.
Cho tới giờ khắc này, Trác Tri Viễn mới cảm giác được cả người giống như đồng thời bị mấy trăm cái nắm tay nhẹ nhàng đấm lên. Lại phảng phất là mấy trăm bàn tay tại trên người mình không ngừng giúp chính mình xoa nắn huyệt đạo, thật giống như... Giống như là lúc trước, khi Trần lão đầu còn sống, mỗi đêm đều giúp hắn nhẹ nhàng đấm bóp toàn thân, xoa nắn huyệt đạo.
Vừa nghĩ tới Trần lão đầu, ý niệm trong đầu Trác Tri Viễn sản sinh một tia dao động rất nhỏ, mấy trăm cái nắm tay trên người tại trên người hắn giống như đồng thời tăng thêm lực đạo, khiến cả người Trác Tri Viễn đau đớn muốn nứt ra, hận không thể sinh ra một trăm một ngàn bàn tay, đối kháng lại với những nắm tay này.
Huyệt đạo cả người Trác Tri Viễn đều phồng lên, hướng ra phía ngoài lồi ra, thật giống như phần nhô lên trên đỉnh đầu của tượng đại thiện phật. Chỉ khác ở chỗ, tượng đại thiện phật chỉ có mỗi đỉnh đầu là nhô lên như vậy, mà Trác Tri Viễn là cả toàn thân.
Chân khí bắt đầu chậm rãi thẩm thấu đến trong mỗi một huyệt đạo, cùng điểm sáng màu trắng va chạm, mỗi một lần va chạm đều làm cho Trác Tri Viễn cảm giác được rõ ràng sự nhảy động của huyệt đạo hơn nữa kinh mạch cơ thể xung quanh huyệt đạo đều theo như vậy đập vào càng ngày càng mạnh mẽ, tựa hồ chân khí cùng điểm trắng cùng trợ giúp Trác Tri Viễn tôi luyện những huyệt đạo vốn yếu ớt này.
*Quan tưởng : Ý là đã từng gặp một loại loại trạng thái tĩnh hoặc hình tượng động nào đó, sau đó đem loại hình tượng này tưởng tượng ra được, gọi là quan tưởng. Phật gia chính là lợi dụng loại năng lực này sáng tạo quan tưởng pháp môn, lấy điều dưỡng tâm tính, huấn luyện thần thông, đề cao tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.