Thí Thiền

Chương 114: Phong Thiếu Thừa!

Tiêu Sắt Lãng

13/03/2013

Bên ngoài phòng nhỏ, Mạc Tuân đã nhìn thấy hết thảy bên trong, như nghĩ tới cái gì, trong lòng ba phen mấy bận muốn xông vào trực tiếp một chưởng đem Trác Tri Viễn đánh chết, tuy nhiên cuối cùng cũng không thể hành động. Mạc Tuân cũng rất kỳ quái phản ứng của mình, rõ ràng là tâm tư hối thúc giết chết Trác Tri Viễn, thế nhưng vào thời điểm cuối cùng thì luôn cảm giác được có chỗ nào đó không rõ ràng, sau cùng lại buông tay.

Có lẽ, ta chính là đang đợi tiểu tử này càng cường đại hơn, lô đỉnh tốt như thế, hiện tại đem dùng, thật sự là có chút đáng tiếc - Mạc Tuân trong lòng suy nghĩ như thế, rồi cuối cùng quay đầu rời đi.

Ba ngày sau, luận võ đại hội hoàn toàn chấm dứt, cuối cùng ngoại trừ Trác Tri Viễn, Trần Nhất Tân và Tần Phỉ đều là tự động đạt được vị trí một trong năm người xuống núi, còn có Giang Vô Hoạn cuối cùng vẫn không là phụ sự mong đợi của mọi người, đoạt được một vị trí.

Vị trí cuối cùng vốn là của Mạnh Vân Cao, thế nhưng ngay khi hắn cơ hồ sắp hạ được đối thủ của mình, thành công cùng Giang Vô Hoạn gặp nhau trong trận cuối cùng, thì trên cửu tiêu phong lại truyền đến một tin tức làm cho các đệ tử khác giật mình không thôi.

Đại sư huynh của bọn hắn, cũng chính là thân sư đại sư huynh của Trác Tri Viễn, Phong Thiếu Thừa không ngờ đúng vào lúc này xuất quan.

Hơn nữa, hắn vừa xuất quan, liền nghe được đồng tử ở cửu tiểu điện nói tại đàn tế tiền sơn đang cử hành luận võ đại hội, Phong Thiếu Thừa ngay cả nước bọt cũng chưa nuốt, trực tiếp điều khiển phi kiếm đến tiền sơn, cuối cùng ngăn trở Mạnh Vân Cao đoạt lấy vị trí cuối cùng.

"Tham kiến chư vị trưởng lão..." Phong Thiếu Thừa đứng trước mặt sau vị trưởng lão, cúi người hành lễ, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ nghi hoặc. Lần bế quan này của hắn dài đến ba năm, tự nhiên không biết trưởng lão trong giáo đã phát sinh nhiều hiến hóa, hắn ngạc nhiên chính là đại trưởng lão vì sao vắng mặt, lại có thêm Mạc Tuân cùng chư vị trưởng lão ngồi chung một nơi. Hơn nữa, chưởng môn Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo, Đặng Thiếu Ngải cũng không thấy đâu.

Lúc này đương nhiên cũng sẽ không có người đi giải thích cho hắn những điều này, sáu vị trưởng lão trái phải liếc mắt nhìn nhau, rồi liền cùng nhau nhìn về phía Mạc Tuân. Dù sao Mạc Tuân bây giờ mang thân phận quyền chưởng môn, hắn mới là người ra quyết định cuối cùng.

Mạc Tuân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Phong Thiếu Thừa, trên mặt không mang theo chút biểu tình naod, chỉ hơi hơi vuốt căm nói :"Thiếu Thừa ngươi xuất quan rồi ư?"

Phong Thiếu Thừa tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng nếu mà năm vị trưởng lão còn lại đều không nói gì, lại để cho Mạc Tuân nói, hắn trong lòng cũng đoán ra ít nhiều, thi lễ nói :"Hồi báo Mạc sư thúc, Thiếu Thừa vừa xuất quan liền nghe nói dưới chân núi Đại Dận hoàng triều có nguy nan, cần giáo ta cử đệ tử xuống núi gấp rút tiếp viện, Thiếu Thừa đặc biệt đến đây xin được xuống núi ra trận, nhất định sẽ giương cao hồng uy của giáo ta."

Đại khái cũng là Phong Thiếu Thừa ở đây là trong hàng ngũ đệ tử, xếp vị trí số một quá lâu, thậm chí còn có rất nhiều sư thúc cũng không phải là đối thủ của hắn, cho nên nói chuyện, cũng là tràn đầy tự tin, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy có chút tự cao tự đại nào.

Mạc Tuân gật gật đầu :"Ân, ngươi suy nghĩ vậy là rất tốt. Trước ngươi, đã có ba người tu thành kiếm linh, trực tiếp đạt được tư cách dẫn người xuống núi. Ngươi cũng đã sớm tu thành kiếm linh, cũng không cần tỷ thí, vả lại như vậy Mạnh Vân Cao sẽ cùng tam sư đệ Giang Vô Hoạn của ngươi đại chiến một trận, người thắng sẽ đạt được vị trí cuối cùng kia." Dứt lời, Mạc Tuân nhìn thấy Giang Vô Hoạn cùng Mạnh Vân Cao giữa sân buồn bực không thôi, trong lòng hai người tu trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám mở miệng nói gì, đâu dễ dàng có thể phản đối quyết định của Mạc Tuân?



Trong hai người đặc biệt là Mạnh Vân Cao, thực lực của hắn vốn là kém hơn Giang Vô Hoạn một bậc, trước đó nếu không phải Dịch Đông Lai bị Trần Nhất Tân đánh cho trọng thương không thể tiếp tục luận võ, hắn đâu dễ dàng có cơ hội đứng ở đây?

Mạnh Vân Cao biết rõ không địch lại, nhất thời cũng có chút muốn rút lui, đã đến nước này, đánh nữa cũng là phí công, thứ nhất là đánh không lại, thứ hai hắn cũng không lo mình không được xuống núi. Không nói đâu xa, chỉ bằng biểu hiện thực lực của người thứ sáu, nguyện ý gia nhập một chi đội ngũ nào đó cũng sẽ không bị cự tuyệt. Thứ ba hắn căn bản không muốn chiếm lấy vị trí cuối cùng với Giang Vô Hoạn, nếu để cho Giang Vô Hoạn hận thù trong lòng, ngược lại là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Nhưng mà không đợi Mạnh Vân Cao tỏ thái độ, Phong Thiếu Thừa lại đã mở miệng.

"Mạc sư thúc, Thiếu Thừa bế quan đã ba năm, lâu rồi chưa có chiến đấu, cũng muốn cùng các sư đệ so chiêu. Hơn nữa lúc Thiếu Thừa xuất quan có nghe nói, giáo ta lại có thêm mấy vị sư đệ thiên tài nữa, tu chân giả chúng ta cần nhất chính là đối thủ, mong rằng Mạc sư thúc thành toàn, để cho Thiếu Thừa cùng năm vị sư đệ từng người đánh một trận."

Vừa dứt lời, cả đàn tế đều nhốn nháo hẳn lên, nghe ý tứ của Phong Thiếu Thừa, hắn đây là muốn khiêu chiến từng người trong nhóm năm người Trác Tri Viễn.. Cho dù Phong Thiếu Thừa đích thật là có thực lực mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử hiện này, nhưng lời này cũng có chút giấy lên nghi hoặc. Chung quy thế nào cũng phải một trận đánh xong liền phải nghỉ ngơi một ngày a? Đây chẳng phải là lãng phí thời gian sao?

Đại khái là nhìn ra phản ứng không đồng nhất của mọi người, hơn nữa vài vị trưởng lão tự hồ cũng có chút khó xử, n Phong Thiếu Thừa lại chắp tay nói :"Xin chư vị trưởng lão yên tâm, Thiếu Thừa tự nhiên sẽ không lấy mạnh hiếp yếu, trong vòng hai canh giờ, Thiếu Thừa nguyện cùng từng người trong năm vị sư đệ đối chiến. Nếu như năm vị sư đệ lần lượt thay nhau ra trận, trong hai canh giờ, còn có sư đệ chưa bị đánh bại, thì Thiếu Thừa nguyện làm thủ hạ của năm vị sư đệ."

Lời này vừa ra, lại ồ lên một trận, Phong Thiếu Thừa này cũng thật sự là quá mức cuồng vọng, năm người này ngoài hắn ra dầu gì cũng là năm người mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử hiện nay, nếu nói năm người này xa luân chiến, nhưng lại hạn chế là hai canh giờ, bọn hắn chỉ cần cẩn thận phòng thủ, gắng kéo dài thời gian, chỉ cần hai canh giờ qua đi, người cuối cùng còn chưa bị đả bại, Phong Thiếu Thừa chính là tính thua. Nhưng mà hắn hiện tại lại đặt ra điều kiện như vậy, thật sự là có chút ý tứ không để năm người này vào mắt.

Bất quá Phong Thiếu Thừa tự nhiên cũng đạo lý của hắn, hắn vốn là trong hàng ngũ đệ tử hiên nay, là thuộc nhóm người tiến vào Thanh Nguyên Sơn sớm nhất, hơn nữa mới tới không lâu liền biểu hiện ra thiên phú cực kỳ cường đại, rất nhanh đã được Cửu Tiêu tôn giả vừa ý thu hắn làm đồ đệ. Sau này cũng có một lượng lớn tiến nhập làm đệ tử trong Thanh Nguyên Sơn, nhưng đa số đều là thiên phú có hạn, cơ hồ đều đình trệ tại trước bình chướng tầng thứ năm thân thức, duy mình hắn vững vàng tiến nhấp cảnh giới tầng thứ năm thân thức. Hiện giờ qua nhiều năm, hơn nữa hắn vừa mới bế quan hơn ba năm, như vậy hẳn là tu trì có đột phá, không khéo hiện tại lực lượng đã được đề cao rất nhiều.

Nếu như Phong Thiếu Thừa thật sự đạt tới cảnh giới tầng thứ năm thân thức viên mãn, thậm chí đã có thể phá tan bình chường giữa tầng thứ năm thân thức và tầng thứ sáu ý thức, như vậy hắn nói ra những cuồng ngôn này xem ra cũng không phải là quá đáng.

Mà nay hắn nói như vậy, không khỏi làm cho chúng đệ tử nghị luận sôi nổi, chẳng lẽ Phong Thiếu Thừa đã đạt đến cảnh giới tầng thứ sáu ý thức sao? Trẻ tuổi như thế đã có tu trì tầng thứ sáu ý thức, thật sự là làm cho người ta kinh thán.

Mạc Tuân nghe xong lời này, cũng là nheo mắt lại đánh giá Phong Thiếu Thừa một phen, cố ý phân ra một luồng thiền niệm kiểm tra tu trì của Phong Thiếu Thừa, nhưng mà không đợi hắn hành động, cũng đã phát hiện xung quanh Phong Thiếu Thừa đã có năm luồng thiền niệm bất đồng, chắc hẳn là năm vị trưởng lão nghe được lời này của Phong Thiếu Thừa, cũng là kềm nén không được, không ngờ giành trước phân thiền niệm ra đi kiểm tra tu trì của Phong Thiếu Thừa. Mạc Tuân tự nhiên cũng không làm gì nữa, chỉ là chậm rãi đợi kết quả kiểm tra của năm vị trưởng lão còn lại.

Sau một thời gian ngắn, năm vị trưởng lão còn lại liền cùng nhau thu hồi thiền niệm, lập tức mang vài phần nghi hoặc nhìn nhau, rồi lại đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mạc Tuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thí Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook