Thí Thiền

Chương 57: Sư huynh!

Tiêu Sắt Lãng

13/03/2013

Mạc Tuân hiển nhiên là có tâm tư muốn rèn giũa tính cách của Trác Tri Viễn, mà Trác Tri Viễn cũng phát huy triệt để kinh nghiệm bảy năm sống cô độc, cứ thế ngồi trên bồ đoàn không nhúc nhích tí nào, thẳng cho đến ba ngày sau Mạc Tuân trở về gọi hắn đứng lên.

Đứng ở trước mặt Mạc Tuân, Trác Tri Viễn không nói một lời, không có chút quan tâm tí xíu nào đến việc vì sao Mạc Tuân để hắn ở một mình chỗ này suốt ba ngày.

Mạc Tuân nhìn thấy Trác Tri Viễn chiều cao so với chính mình đã không sai biệt mấy, trên mặt không có chút biểu cảm nào, miệng thản nhiên nói :"Đi với ta đến cửu tiêu điện!" Dứt lời, hai tay của hắn để ở sau lưng đi lên phía trước, ngay cả liếc mắt nhìn Trác Tri Viễn cũng không có nữa.

Trác Tri Viễn cũng yên lặng lặng lẽ đuổi theo, theo hắn nghĩ, dù sao sư phụ này chung quy cũng chỉ là một sư phụ hữu danh vô thực, tu luyện sau này của mình căn bản cũng không trông cậy được vào hắn, hắn muốn làm gì, chỉ cần không đối với chính mình tạo thành uy hiếp thì cũng không cần quản đến hắn, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa giữa thầy và trò cũng không sao.

Hai thân ảnh, một trước một sau, tất cả đều không mở miệng, hai người lặng lẽ bay qua một ngọn núi, đi tới đỉnh cửu tiêu phong.

Vừa mới đứng ở đại môn cửu tiêu điện, Mạc Tuân đột nhiên dừng bước quay mặt liếc mắt nhìn Trác Tri Viễn một cái, thấy Trác Tri Viễn vẫn theo kịp chính mình, khẽ gật đầu :"Theo ta vào!"

Đang chuẩn bị bước vào bên trong, thì bỗng trong điện đi ra hai người thanh niên nam tử, nhìn qua cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, bất quá Trác Tri Viễn cũng biết tại trong Thanh Nguyên Sơn, ngoại trừ tạp dịch cùng đồng tử ở ngoại ngũ đường thì những người khác đều là từ trên mặt nhìn không ra tuổi.

"Mạc trưởng lão, sao ngài lại đến nơi này?" Trong đó một người thanh niên duỗi tay ngăn cản hai người, vẻ mặt hơi có chút kiêu ngạo nói.

Mạc Tuân mày nhướng lên, ngữ điệu trong miệng phát ra càng lạnh như băng :"Dịch Đông Lai, Giang Vô Hoạn, nhìn thấy chưởng môn còn không mau tham kiến?"

Dịch Đông Lai và Giang Vô Hoạn nghe vậy sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái, hiển nhiên trong lòng rất là không phục. Nhưng mà lời nói này Mạc Tuân không sai, hắn giờ phút này chính là mang thân phận chưởng môn, vô luận từ phương diện nào mà nói, hai người thật cũng phải hành đại lễ.

Giang Vô Hoạn dễ nhận thấy là có chút xảo quyệt, hướng Dịch Đông Lai đánh mắt ra hiệu, rồi cung kính đứng ở một bên, cúi đầu nói :"Giang Vô Hoạn tham kiến chưởng môn."

Thấy Giang Vô Hoạn như thế, Dịch Đông Lai cũng đành phải lui ra phía sau vài bước, cúi đầu bắt chước nói :"Dịch Đông Lai tham kiến chưởng môn."

"Hừ!" Mạc Tuân khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trác Tri Viễn một cái, chứng kiến Trác Tri Viễn đứng ở phía sau, trên mặt không có tí xíu biểu cảm nào, hai mắt cũng không hề nhìn về phía hai người này, chỉ là đang nhìn đại môn cửu tiêu điện.



"Lui ra đi!" Mạc Tuân nói một câu, rồi lại nhanh chóng nhâc chân đi vào trong điện.

Dịch Đông Lai cùng Giang Vô Hoạn lần thứ hai liếc nhau, một trái một phải ngăn cản hai người, Dịch Đông Lai nói :"Mạc trưởng lão, tuy rằng ngài giờ phút này mang thân phận quyền chưởng môn, nhưng mà sư tôn đi vắng, ngài không nên tự tiện xông vào cửu tiên điện mới đúng."

Mạc Tuân lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người một cái, nói :"Nếu biết ta là quyền chưởng môn, mà nơi đây lại là cửu tiêu điện của chưởng môn, ta như thế nào lại là tự tiện xông vào? Đặng sư huynh đối với các ngươi ngày thường quản giáo không ngiêm, cho nên hiện tại các ngươi to gan dám can thiệp đến công việc của chưởng môn phải không? Ta lệnh cho hai người các ngươi lập tức đến hình đường nhận phạt, không được chậm trễ!" Dứt lời, tay áo vung lên, cũng không quản đến hai người đang chắn bên người nữa, lập tức hướng vào bên trong đi đến.

Dịch Đông Lai và Giang Vô Hoạn một lần nữa lắc mình che trước người Mạc Tuân, giọng nói của Dịch Đông Lai mang theo vài phần bất mãn :"Mạc trưởng lão, ngài kêu hai người bọn ta đi hình đường nhận trách phạt, chúng ta cũng không hỏi nguyên do, tự nhiên sẽ đi, nhưng cửu tiêu điện ngài không thể vào đươc! Có sự tình gì, xin đợi đến khi sư tôn về hãy nói sau!"

Mạc Tuân đang định phát tác, Trác Tri Viễn ở bên cạnh lại nói một câu :"Nhị vị sư huynh..."

Nhưng mà chưa kịp nói hết, Dịch Đông Lai đang lúc tức khí, đối với Mạc Tuân hắn thật còn không quá lớn gan mà mạo phạm, hiện tại Trác Tri Viễn chính mình đưa tới cửa, hắn liền đem cục tức đổ lên đầu Trác Tri Viễn trách mắng vài câu.

"Ngươi có thân phận gì ? Lại có thể dám gọi chúng ta là sư huynh, sư phụ ngươi là ai? Không ai nói cho ngươi biết không cùng là đệ tử đích truyền như bọn ta thì không đửa xưng hô sư huynh đệ lung tung hay sao?" Giọng nói của Dịch Đông Lai cực kỳ ngạo mạn, xem ra ngày thường hắn ỷ vào mình mang thân phận đệ tử đích truyền để cho hắn ngang ngược.

Trác Tri Viễn cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng trả lời :" Ta tên là Trác Tri Viễn, nếu giáo quy chưa sửa đổi, thân phận của ta đại khái cùng nhị vị sư huynh là giống nhau, đều là đệ tử đích truyền của chưởng môn sư phụ. Hai người đều là tọa hạ đệ tử của chưởng môn, ta tự nhiên là phải xưng hô với nhị vị một tiếng sư huynh. Không lẽ nhị vị sư huynh cho rằng ta nên xưng hô với hai người là sư đệ mới vừa lòng sao?"

" Ngươi thật to gan! "Dịch Đông Lai tức thì nổi giận, mấy câu trước của Trác Tri Viễn còn tốt, câu nói cuối cùng rõ ràng là trắng trợn trào phúng bọn hắn là kiêu căng ngạo mạn, Dịch Đông Lai lại nư thế nào nuốt xuống được cục tức này?"

"Gan lớn hay nhỏ cũng không tới phiên ngươi giáo huấn! Hay là Đặng sư huynh đi vắng, hai người các ngươi liền cho rằng trong Thanh Nguyên Sơn không ai quản được hai người bọn ngươi ?" Mạc Tuân quả thật là có chút tức giận, ba người tọa hạ đệ tử của Đặng Thiếu Ngải, ngoại trừ lão đại suốt ngày chỉ biết xuất quan và bế quan, đắm chìm trong tu luyện, còn hai tên trước mặt này, bản lĩnh chưa chắc đã cao, chỉ là ỷ vào đệ tử đích truyền của chưởng môn được truyền thụ chân quyết công pháp cao cấp nhất trong Thủy Giáo, từ việc bọn hắn được tu luyện chân quyết công pháp áp đảo các đệ tử còn lại, đã tạo cho bọn hắn một tính nét ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi còn có Đặng Thiếu Ngải lại cố tình bao che sai phạm cùng cưng chiều bọn hắn nữa chứ, hôm nay Mạc Tuân thật đúng là đang nghĩ muốn giáo huấn bọn hắn một phen, dạy cho bọn hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.

"Mạc trưởng lão muốn giáo huấn chúng ta, chúng ta tất nhiên là không có lời nào để nói, bát quá Mạc trưởng lão nói như thế nào cũng là sư thúc của chúng ta, mà cái tên tiểu tử họ Trác kia là thân sư đệ của hai người chúng ta, tựa hồ chuyện mâu thuẫn giữa thân sư huynh đệ chúng ta, còn chưa cần đến Mạc trưởng lão nhúng tay vào phải không? Đương nhiên ngài mạnh mẽ tham gia vào cũng không phải không được, chỉ là như vậy lại tựa hồ rất không đem sư tôn chúng ta để ở trong mắt." Giang Vô Hoạn luôn luôn chưa từng mở miệng đột nhiên mở miệng, nhưng khí hắn mở miệng liền nhìn ra được hắn so với Dịch Đông Lai còn muốn nham hiểm hơn.

"Hai người các ngươi xưa nay luyện công chăm chỉ ra sao , bắt nạt đồng môn như thế nào há ta lại không biết sao! Đặng sư huynh đối với các ngươi cũng thực là quá mức nuông chiều rồi, hôm nay ta sẽ thay mặt sư huynh giáo huấn hai người các ngươi một chút, cũng để cho hai ngươi biết, đừng tưởng rằng mình là đệ tử đích truyền là có thể tại trong Thanh Nguyên Sơn vô pháp vô thiên!" Mạc Tuân thật sự nổi giận, tay áo lập tức soàn soạt rung động, một thân chân quyết nhất thời nổi lên, tựa hồ tùy lúc cũng có thể xuất thủ giáo huấn hai tên đệ tử đích truyền hỗn láo này.

Chứng kiến thấy Mạc Tuân thật sự nổi giận, hai người kia thật cũng có chút kinh hoảng, những người khác không dám động đến bọn hắn, đơn giản là bởi vì thân phận của bọn họ, ai dám mạo phạm chưởng môn cơ chứ ? Tọa hạ đệ tử của chưởng môn, ngươi lại đi giáo huấn bọn hắn, chẳng phải ám chỉ chưởng môn không biết cách dạy dỗ đồ đệ? Chỉ là Mạc Tuân thứ nhất là mang thân phận trưởng lão, thứ hai còn kiêm chắp sự của hình đường, vốn trong giáo là chưởng lĩnh việc ra hình phạt, thứ ba hắn hiện tại mang thân phận quyền chưởng môn, hơn nữa Đặng Thiếu Ngải và hắn là thân sư huynh đệ, nếu là hắn thật sự quyết định xuất thủ thì cho dù Đặng Thiếu Ngải có ở đây cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thí Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook