Chương 53: Sự xuất phản thường!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
]Hai năm trước, Trần Nhất Tân đã được hậu sơn chọn trúng, liền nhanh chóng trở thành đệ tử ở hậu sơn, mà lúc ấy Tần Phỉ tuy rằng tu trì kém hơn một chút, nhưng cũng được coi như là kinh tài tuyệt diễm, tự nhiên cũng được hậu sơn tuyển chọn theo, cùng bọn họ tiến nhập hậu sơn còn có Trần Anh, người có biểu hiện xuất sắc nhất trong những nữ đệ tử.
Sau khi vào hậu sơn, áp lực lên Trần Nhất Tân đột ngột tăng lên, không riêng gì bởi vì Tần Phỉ đang đuổi theo rất nhanh phía sau, mà các đệ tử hậu sơn so với hắn đều kiên cường mạnh mẽ hơn nhiều, cũng khiến cho hắn cảm giác được áp lực vô tận. Nhưng mà, cho dù hắn cố gắng như thế nào, cơ hồ toàn bộ thời gian ngoại trừ ngủ ra đều dùng để tu luyện, nhưng cũng vẫn bị Tần Phỉ đuổi sát ở sau, hai người hiện tại cơ hồ ngang hàng với nhau, không ai có cách nào để vượt qua người kia.
Nhưng mà Trần Nhất Tân cũng có cái đáng để kiêu ngạo, bởi vì hắn siêng năng tu luyện không ngừng, lại có thể trong hai năm liên tục đột phá, hiện tại là đang ở tầng thứ tư thiệt thức, tuy rằng còn chưa tới cảnh giới viên mãn, nhưng mà đối với một hài tử mới mười mấy tuổi đầu mà nói, đây có thể coi là một thành tựu vượt bậc. Cho dù trong hàng đệ tử đồng lứa cũng còn có một đệ tử đạt tới tầng thứ tư thiệt thức là Tần Phỉ, hai người xem như cao thấp khó phân, nhưng mà cũng đã đủ để khiến cho kẻ khác phải líu lưỡi không thôi.
Phải biết rằng, cho dù tập trung toàn bộ các đệ tử tinh anh ở hậu sơn lại, cao thủ trước năm mươi tuổi đột phá tới tầng thứ năm thân thức cũng không có nhiều lắm. Mà Trần Nhất tân và Tần Phỉ, đều được tiên đoán là tại trong vòng một năm ít nhất là liền có thể đạt tới tầng thứ tư thiệt thức viên mãn, khoảng cách đến tầng thứ năm thân thức cũng chỉ là một bước, tùy thời có được cơ hội mà trực tiếp trùng kích lên.
Theo lời nói của Mạnh Vân Cao thì Trần Nhất Tân và Tần Phỉ là đệ tử có tu trì cao nhất trong hàng đệ tử dưới trăm tuổi, điều này cũng có hơi chút là thổi phồng, nhưng mà cho dù là chưởng môn đương nhiệm Đặng Thiếu Ngải, là môn hạ của Nhậm Phi kinh tài tuyệt diễm bằng vào lực lượng của chính mình trợ giúp Đại Dận hoàng triều sáng lập giang sơn, cũng bất quá đến năm mười tám tuổi mới khó khăn lắm đạp phá cánh cửa của tầng thứ tư, mà nay Trần Nhất Tân và Tần Phỉ cùng mới tại mười sáu mười bảy tuổi liền đã vững chắc đứng ở tầng thứ tư tị thức củng cố cảnh giới, hai người bọn họ được sư môn cực kỳ coi trọng cũng là chuyện rất tự nhiên.
So sánh kĩ hơn thì kỳ thật mấy vị trưởng lão cũng biết, thiên tư của Trần Nhất Tân vốn không bằng Tần Phỉ, hắn sở dĩ có được thành tích ngày hôm nay thì sự cố gắng chính là nhân tố trọng yếu nhất. Nhưng mà cũng là vì vậy mà trong suy nghĩ của những đệ tử khác, thành tựu ngày sau của Trần Nhất Tân so với Tần Phỉ nhất định sẽ cao hơn. Chuyện tình này thực không phải là có thể so sánh qua loa được.
Trác Tri Viễn dưới hướng dẫn của Mạnh Vân Cao, quả nhiên tại thiền đường tìm được Trần Nhất Tân đang tĩnh tọa.
Trần Nhất Tân mấy năm nay cũng cao lớn lên, hơn nữa bởi vì hắn khắc khổ tu luyện, đối với chính mình đày đọa điên cuồng, cho nên dáng người có vẻ dị thường cường tráng. Tuy rằng không thể so với Trác Tri Viễn tại thập vạn thâm uyên có thể hấp thu thiên địa linh khí dồi dào, mà vóc người trên trước Trác Tri Viễn có hơi nhỏ hơn một chút, nhưng mà tổng thể mà nói thì so với Trác Tri Viễn mạnh mẽ hơn. Mặc dù là tĩnh tọa trong nội đường, nhưng vẫn hiện ra cơ thể cường tráng, làn da ngăm đen cộng với bắp thịt săn chắc, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền biết thiếu niên này thực lực không thể khinh thường.
Hơn nữa, bởi vì Trần Nhất Tân đang trong trạng thái nhập đinh, cả người chân khí vận chuyển đang vào giai đoạn khẩn yếu nhất, ống tay áo bị chân khí thổi phồng căng lên, thậm chí còn phát ra âm thanh phần phật, Trác Tri Viễn vừa thấy vậy, cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ là yên lặng đem trái hồng quả kia đặt ở trước mặt của hắn, đồng thời đặt thêm khối thất văn linh thạch làm bạn với hắn bảy năm qua lên trên, chắc chắn Trần Nhất Tân một khi nhìn thấy khối linh thạch này, lập tức sẽ biết Trác Tri Viễn đã xuất quan.
"Đa tạ Mạnh sư huynh, chúng ta bây giờ đi bái kiến chưởng môn thôi!" Trác Tri Viễn sau khi ra khỏi thiền đường, chắp tay hướng Mạnh Vân Cao, rất là khách khí.
Mạnh Vân Cao cũng không nhiều lời, tế phi kiếm lên, mang theo Trác Tri Viễn, bay thẳng lên cửu tiêu điện trên cửu tiêu phong.
Trác Tri Viễn cũng không biết, trong nháy mắt ngay khi hắn ra khỏi thập vạn thâm uyên thì trong cửu tiêu điện đã có phản hồi. Là cấm địa của một đại giáo như thế, nếu như không có thiết đặt cấm chế, giúp cho người đứng đầu giáo lạp tức biết được chuyện gì đã xảy ra, thì thập vạn thâm uyên cũng không thể có thể trở thành cấm địa của Thủy Giáo như vậy.
Đặng Thiếu Ngải biết được có người từ trong thập vạn thâm uyên đi ra, trong lòng nhất thời cả kinh. Bởi vì điều này đã trái với ước định ban đầu của hắn với đại trưởng lão sẽ không cho Trác Tri Viễn đi đến điểm cuối cùng của mười vạn dặm, người từ thập vạn thâm uyên đi ra, quả quyết không thể nào là người khác, chỉ có thể là Trác Tri Viễn.
Chậm rãi đi đến bên cạnh sa bàn (bàn cát) do tổ sư gia sáng lập Thủy Giáo lưu lại, Đặng Thiếu Ngải nhìn vào những hạt cát đang tự động chảy trên sa bàn, khoảng cách với thời gian thiên hạ đại biến, vẻn vẹn chỉ còn lại sáu bảy năm thời gian. Đặng Thiếu Ngải mặt mày nhăn nhúm lại, bất giác, quyển kinh thư đang năm trong tay lại cũng có hơi chút run rẩy. Cũng không biết đã bao nhiêu năm, đều chưa từng có sự tình nào làm cho Đặng Thiếu Ngải, chưởng môn của đệ nhất đại giáo hộ quốc Đại Dận hoàng triều sinh ra tâm lý bất an như vậy.
Kỳ thật cũng đều không phải tất cả đều là ở tại Trác Tri Viễn, mà là liên quan đến sa bàn mà các đời chưởng môn của Thủy Giáo luôn luôn rất coi trọng.
Từ sau khi sa bàn hơn tám năm trước xuất hiện tình trạng vân che vụ nhiễu (mây mù che lấp nhiễu loạn), Đặng Thiếu Ngải liền cùng sau vị trưởng lão thận trọng thương lượng qua chuyện này, cuối cùng quyết định chỉ có thể lấy biến ứng biến, xuống núi thu thật nhiều môn đồ, hy vọng có thể phát hiện ra một vài thiên tài.
Hiện tại xem ra, thiên tài đã có, vô luận là Trần Nhất Tân hay Tần Phỉ, cũng có thể tính là thiên tài. Lấy bản thân Đặng Thiếu Ngải, cũng phải đến mười tám tuổi mới có thể miễn cưỡng đột phá tới cánh cửa của tầng thứ tư thiệt thức, mà hai hài tử này, một đứa mười lăm, đứa còn lại bất quá miễn cưỡng là mười sáu, cho dù Trần Nhất Tân lấy cố gắng bù cho thiên tư, nhưng mà mười lăm tuổi đạt đến tầng thứ tư, đặt tại cả trong thông huyền giới, cũng coi như là một nhân vật xuất chúng. Năm đó Đặng Thiếu Ngải mình cũng từng được coi là thiên tài, huống chi là Trần Nhất Tân và Tần Phỉ?
Chỉ là, càng ngày càng có nhiều manh mối, làm cho Đặng Thiếu Ngải cùng đại trưởng lão không thể không đem đại kiếp nạn cho rằng có liên quan với Trác Tri Viễn, nhất là các sự tình khác thường phát sinh trên người Trác Tri Viễn. Vô luận là hắn ở trên đại điển khai môn giảng thiền cơ hồ không cẩn thận làm ảnh hưởng đến thiền tâm của đại trưởng lão, hay là sau này phát hiện ra hắn cư nhiên không lý do đạt được cảnh giới nhãn thức viên mãn, cũng đã hoàn toàn thuyết minh Trác Tri Viễn không tầm thường. Tài năng xuất chúng của hắn, thậm chí ngay cả Trần Nhất Tân cùng Tần Phỉ không có khả năng để so sánh.
Vì việc này mà Đặng Thiếu Ngải cùng đại trưởng lão mới quyết định, quyết không cho Trác Tri Viễn đi qua cửa ải ở bảy vạn dặm, mà phải từ đó dẫn ra, vô luận hắn có phải là nguyên nhân của đại kiếp nạn này hay không, tóm lại cũng phải đối với hắn tiến hành những hạn chế nho nhỏ.
Sau khi vào hậu sơn, áp lực lên Trần Nhất Tân đột ngột tăng lên, không riêng gì bởi vì Tần Phỉ đang đuổi theo rất nhanh phía sau, mà các đệ tử hậu sơn so với hắn đều kiên cường mạnh mẽ hơn nhiều, cũng khiến cho hắn cảm giác được áp lực vô tận. Nhưng mà, cho dù hắn cố gắng như thế nào, cơ hồ toàn bộ thời gian ngoại trừ ngủ ra đều dùng để tu luyện, nhưng cũng vẫn bị Tần Phỉ đuổi sát ở sau, hai người hiện tại cơ hồ ngang hàng với nhau, không ai có cách nào để vượt qua người kia.
Nhưng mà Trần Nhất Tân cũng có cái đáng để kiêu ngạo, bởi vì hắn siêng năng tu luyện không ngừng, lại có thể trong hai năm liên tục đột phá, hiện tại là đang ở tầng thứ tư thiệt thức, tuy rằng còn chưa tới cảnh giới viên mãn, nhưng mà đối với một hài tử mới mười mấy tuổi đầu mà nói, đây có thể coi là một thành tựu vượt bậc. Cho dù trong hàng đệ tử đồng lứa cũng còn có một đệ tử đạt tới tầng thứ tư thiệt thức là Tần Phỉ, hai người xem như cao thấp khó phân, nhưng mà cũng đã đủ để khiến cho kẻ khác phải líu lưỡi không thôi.
Phải biết rằng, cho dù tập trung toàn bộ các đệ tử tinh anh ở hậu sơn lại, cao thủ trước năm mươi tuổi đột phá tới tầng thứ năm thân thức cũng không có nhiều lắm. Mà Trần Nhất tân và Tần Phỉ, đều được tiên đoán là tại trong vòng một năm ít nhất là liền có thể đạt tới tầng thứ tư thiệt thức viên mãn, khoảng cách đến tầng thứ năm thân thức cũng chỉ là một bước, tùy thời có được cơ hội mà trực tiếp trùng kích lên.
Theo lời nói của Mạnh Vân Cao thì Trần Nhất Tân và Tần Phỉ là đệ tử có tu trì cao nhất trong hàng đệ tử dưới trăm tuổi, điều này cũng có hơi chút là thổi phồng, nhưng mà cho dù là chưởng môn đương nhiệm Đặng Thiếu Ngải, là môn hạ của Nhậm Phi kinh tài tuyệt diễm bằng vào lực lượng của chính mình trợ giúp Đại Dận hoàng triều sáng lập giang sơn, cũng bất quá đến năm mười tám tuổi mới khó khăn lắm đạp phá cánh cửa của tầng thứ tư, mà nay Trần Nhất Tân và Tần Phỉ cùng mới tại mười sáu mười bảy tuổi liền đã vững chắc đứng ở tầng thứ tư tị thức củng cố cảnh giới, hai người bọn họ được sư môn cực kỳ coi trọng cũng là chuyện rất tự nhiên.
So sánh kĩ hơn thì kỳ thật mấy vị trưởng lão cũng biết, thiên tư của Trần Nhất Tân vốn không bằng Tần Phỉ, hắn sở dĩ có được thành tích ngày hôm nay thì sự cố gắng chính là nhân tố trọng yếu nhất. Nhưng mà cũng là vì vậy mà trong suy nghĩ của những đệ tử khác, thành tựu ngày sau của Trần Nhất Tân so với Tần Phỉ nhất định sẽ cao hơn. Chuyện tình này thực không phải là có thể so sánh qua loa được.
Trác Tri Viễn dưới hướng dẫn của Mạnh Vân Cao, quả nhiên tại thiền đường tìm được Trần Nhất Tân đang tĩnh tọa.
Trần Nhất Tân mấy năm nay cũng cao lớn lên, hơn nữa bởi vì hắn khắc khổ tu luyện, đối với chính mình đày đọa điên cuồng, cho nên dáng người có vẻ dị thường cường tráng. Tuy rằng không thể so với Trác Tri Viễn tại thập vạn thâm uyên có thể hấp thu thiên địa linh khí dồi dào, mà vóc người trên trước Trác Tri Viễn có hơi nhỏ hơn một chút, nhưng mà tổng thể mà nói thì so với Trác Tri Viễn mạnh mẽ hơn. Mặc dù là tĩnh tọa trong nội đường, nhưng vẫn hiện ra cơ thể cường tráng, làn da ngăm đen cộng với bắp thịt săn chắc, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền biết thiếu niên này thực lực không thể khinh thường.
Hơn nữa, bởi vì Trần Nhất Tân đang trong trạng thái nhập đinh, cả người chân khí vận chuyển đang vào giai đoạn khẩn yếu nhất, ống tay áo bị chân khí thổi phồng căng lên, thậm chí còn phát ra âm thanh phần phật, Trác Tri Viễn vừa thấy vậy, cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ là yên lặng đem trái hồng quả kia đặt ở trước mặt của hắn, đồng thời đặt thêm khối thất văn linh thạch làm bạn với hắn bảy năm qua lên trên, chắc chắn Trần Nhất Tân một khi nhìn thấy khối linh thạch này, lập tức sẽ biết Trác Tri Viễn đã xuất quan.
"Đa tạ Mạnh sư huynh, chúng ta bây giờ đi bái kiến chưởng môn thôi!" Trác Tri Viễn sau khi ra khỏi thiền đường, chắp tay hướng Mạnh Vân Cao, rất là khách khí.
Mạnh Vân Cao cũng không nhiều lời, tế phi kiếm lên, mang theo Trác Tri Viễn, bay thẳng lên cửu tiêu điện trên cửu tiêu phong.
Trác Tri Viễn cũng không biết, trong nháy mắt ngay khi hắn ra khỏi thập vạn thâm uyên thì trong cửu tiêu điện đã có phản hồi. Là cấm địa của một đại giáo như thế, nếu như không có thiết đặt cấm chế, giúp cho người đứng đầu giáo lạp tức biết được chuyện gì đã xảy ra, thì thập vạn thâm uyên cũng không thể có thể trở thành cấm địa của Thủy Giáo như vậy.
Đặng Thiếu Ngải biết được có người từ trong thập vạn thâm uyên đi ra, trong lòng nhất thời cả kinh. Bởi vì điều này đã trái với ước định ban đầu của hắn với đại trưởng lão sẽ không cho Trác Tri Viễn đi đến điểm cuối cùng của mười vạn dặm, người từ thập vạn thâm uyên đi ra, quả quyết không thể nào là người khác, chỉ có thể là Trác Tri Viễn.
Chậm rãi đi đến bên cạnh sa bàn (bàn cát) do tổ sư gia sáng lập Thủy Giáo lưu lại, Đặng Thiếu Ngải nhìn vào những hạt cát đang tự động chảy trên sa bàn, khoảng cách với thời gian thiên hạ đại biến, vẻn vẹn chỉ còn lại sáu bảy năm thời gian. Đặng Thiếu Ngải mặt mày nhăn nhúm lại, bất giác, quyển kinh thư đang năm trong tay lại cũng có hơi chút run rẩy. Cũng không biết đã bao nhiêu năm, đều chưa từng có sự tình nào làm cho Đặng Thiếu Ngải, chưởng môn của đệ nhất đại giáo hộ quốc Đại Dận hoàng triều sinh ra tâm lý bất an như vậy.
Kỳ thật cũng đều không phải tất cả đều là ở tại Trác Tri Viễn, mà là liên quan đến sa bàn mà các đời chưởng môn của Thủy Giáo luôn luôn rất coi trọng.
Từ sau khi sa bàn hơn tám năm trước xuất hiện tình trạng vân che vụ nhiễu (mây mù che lấp nhiễu loạn), Đặng Thiếu Ngải liền cùng sau vị trưởng lão thận trọng thương lượng qua chuyện này, cuối cùng quyết định chỉ có thể lấy biến ứng biến, xuống núi thu thật nhiều môn đồ, hy vọng có thể phát hiện ra một vài thiên tài.
Hiện tại xem ra, thiên tài đã có, vô luận là Trần Nhất Tân hay Tần Phỉ, cũng có thể tính là thiên tài. Lấy bản thân Đặng Thiếu Ngải, cũng phải đến mười tám tuổi mới có thể miễn cưỡng đột phá tới cánh cửa của tầng thứ tư thiệt thức, mà hai hài tử này, một đứa mười lăm, đứa còn lại bất quá miễn cưỡng là mười sáu, cho dù Trần Nhất Tân lấy cố gắng bù cho thiên tư, nhưng mà mười lăm tuổi đạt đến tầng thứ tư, đặt tại cả trong thông huyền giới, cũng coi như là một nhân vật xuất chúng. Năm đó Đặng Thiếu Ngải mình cũng từng được coi là thiên tài, huống chi là Trần Nhất Tân và Tần Phỉ?
Chỉ là, càng ngày càng có nhiều manh mối, làm cho Đặng Thiếu Ngải cùng đại trưởng lão không thể không đem đại kiếp nạn cho rằng có liên quan với Trác Tri Viễn, nhất là các sự tình khác thường phát sinh trên người Trác Tri Viễn. Vô luận là hắn ở trên đại điển khai môn giảng thiền cơ hồ không cẩn thận làm ảnh hưởng đến thiền tâm của đại trưởng lão, hay là sau này phát hiện ra hắn cư nhiên không lý do đạt được cảnh giới nhãn thức viên mãn, cũng đã hoàn toàn thuyết minh Trác Tri Viễn không tầm thường. Tài năng xuất chúng của hắn, thậm chí ngay cả Trần Nhất Tân cùng Tần Phỉ không có khả năng để so sánh.
Vì việc này mà Đặng Thiếu Ngải cùng đại trưởng lão mới quyết định, quyết không cho Trác Tri Viễn đi qua cửa ải ở bảy vạn dặm, mà phải từ đó dẫn ra, vô luận hắn có phải là nguyên nhân của đại kiếp nạn này hay không, tóm lại cũng phải đối với hắn tiến hành những hạn chế nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.