Chương 30: Thăng cấp bình chướng!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Trác Tri Viễn cũng biết, chính mình sợ là dù nói cái gì, cũng chỉ chọc tức quái điểu này, tuy rằng dừa vào thanh đoản kiếm cũng không e ngại nó, nhưng mà Trác Tri Viễn vốn là vô lý trước, nếu để cho hắn dùng vũ lực đi làm thủ đoạn vô lại, Trác Tri Viễn thực là làm không được.
Hiện giờ xem ra trước hết chỉ có thể yên lặng xem tâm tư quái điểu này, sau đó Trác Tri Vễn mới cẩn thận cẩn thận suy xét đến khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí kia, nếu Nhâm Phi chỉ cần ở cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức liền có thể thi pháp được, như vậy Trác Tri Viễn cũng có thể làm được. Quái điểu này quả quyết là không có lừa gạt hắn, hơn nữa nhất định Nhâm Phi cũng không có lừa gạt quái điểu, chính mình nếu rõ ràng đạt được tu trì tầng thứ tư thiệt thức, thì không cần phải nói dối là chỉ vừa mới tiến vào tầng thứ hai nhĩ thức, vì lời nói dối này hoàn toàn không có tác dụng gì.
Vì thế Trác Tri Viễn liền gật gật đầu nói :"Vậy ngươi hãy để cho ta cân nhắc kĩ lại, ta cần nghiên cứu một chút về khẩu quyết này, rồi cuối cùng sẽ trả lại cho ngươi một cây bảo thụ hoàn hảo vô khuyết (lành lặn không sứt mẻ gì)." Tuy rằng trong lòng không có nắm chắc, nhưng mà Trác Tri Viễn rất quyết tâm, cảm thấy Nhâm Phi có thể làm được thì mình nhất định cũng có thể làm được. Mà hiện tại điều hắn cần làm đầu tiền là nghĩ biện pháp đột phá được bình chướng, đến tu trì tầng thứ hai nhĩ thức, đây mới là việc cấp bách trước mắt.
Quái điểu tự cho rằng Trác Tri Viễn đích thị là bất mãn với điều kiện trao đổi lúc trước, mới cố ý bố trí lập mưu lừa nó nói lời thật, không khỏi thầm nghĩ tên tiểu tử Trác Tri Viễn này thật giống với Nhâm Phi năm đó, đồng dạng giảo hoạt. Nhớ ngày đó Nhâm Phi cũng là như thế, lúc ban đầu nói ở nơi này thanh tu một năm, rồi sau đó quái điểu phải đưa hắn đi hai vạn dặm, nhưng lại trong vòng một năm mấy lần đổi ý, lúc nào cũng uy hiếp quái điểu sẽ đem bảo thụ một lần nữa chặt đứt, khiến cho quái điểu hết lần này đến lần khác phải đáp ứng điều kiện mới của hắn, cuối cùng là tùy cho Nhâm Phi ở lại thanh tu ba năm, còn trực tiếp đưa hắn đến lối ra của mười vạn dặm.
Trong lòng tuy căm giận, nhưng cũng đành chịu, nó hoàn toàn là nhờ hồng quả trên quả thụ mới có thể vượt xa được bọn yêu thú trong thập vạn thâm uyên trở thành yêu thú có linh trí đầu tiên và duy nhất, đồng thời còn hi vọng vào một ngày kia theo lời nói của Nhâm Phi, mình có thể biến ảo thành người, rồi sau đó ra khỏi thập vạn thâm uyên này. Mặc dù quái điểu đối với cầu tiên vấn đạo không có nghĩ đến, nhưng mà nếu như có thể hóa thân thành người sống trên mấy chục mấy trăm năm, sự hấp dẫn này đối với quái điểu há không thế bảo là không lớn.
Sau khi ly khai khỏi thạch động, quái điểu vẫn có chút không cam lòng luẩn quẩn ở động khẩu, khi chứng kiến Trác Tri Viễn tiếp tục đứng trước vách đá nghiên cứu khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí rồi vận khí tu luyện, lúc này nó mới nguôi ngoai hơn phân nửa.
Nhưng mà nó nào biết đâu rằng, Trác Tri Viễn tuy ngồi ở dưới vách đá tu luyện, nhưng tuyệt không phải là tu luyện khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí, mà lại tiếp tục tiến nhập vào quá trình tu luyện 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 không ngừng của mình.
Mấy ngày sau, Trác Tri Viễn cuối cùng cũng giải trừ bế quan, không phải là hắn đã đem "lao cung đệ nhất quyết" luyện thành, mà là hắn phát hiện sau khi hắn theo "lao cung đệ nhất quyết" vận hành chân khí được ba trăm sáu mươi vòng đại chu thiên thì chân khí của hắn lại lâm vào trạng thái đình trệ, không giống như trước kia là chân khí tăng trưởng liên tục, tựa hồ hắn đã gặp phải bình chướng tu luyện.
Dưới tình hình như thế, luyện thêm cũng chỉ là dư thừa, Trác Tri Viễn tự nhiên cũng không ngu ngốc mà đi luyện tiếp. Mà chữ viết lưu lại của vị tiền bối cao nhân, cũng không cung cấp được thêm sự trợ giúp gì cho Trác Tri Viễn, hắn đã đem toàn bộ những nhắc nhở gợi ý về tu luyện phân tích hết, xác định chính mình không hề quên cái gì, thế nhưng chân quyết này lại lâm vào đình trệ.
Trác Tri Viễn cũng không biết cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra, hắn dù sao không có được qua giáo dục chính quy, trước kia vẫn cho rằng chỉ cần biết phương pháp tu luyện cơ bản thì chính mình có thể tu luyện lên tiếp nữa, nhưng hiện tại xem ra, hắn khuyết thiếu vẫn còn rất nhiều. Các sư trưởng của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo sở dĩ thường xuyên giảng thiền cho chúng đệ tử là vì muốn để cho chúng đệ tử nắm vững kiến thức cần thiết trong tu luyện, hiển nhiên, hiện tại Trác Tri Viễn thiếu hụt nhất chính là chỗ đó.
Bất quá, trong mấy ngày nay, hắn đối với bình cảnh giữa tầng thứ nhất nhãn thức và tầng thứ hai nhĩ thức, tựa hồ như có lĩnh ngộ. Mặc dù trong đầu vẫn chỉ là một cái khái niệm mơ mơ hồ hồ, thế nhưng lại đã sắp chạm đến gần bình chướng không hề giống với thời gian ban đầu, hoàn toàn không biết chút gì. Trác Tri Viễn mơ hồ cảm giác được, chính mình tựa hồ cần có một cơ hội, chỉ cần gặp được cơ hội này, hắn liền có thể không hề đắn đo đánh vỡ bình chướng, thuận lợi tiến cấp lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức
Nhưngmà, cơ hội này, Trác Tri Viễn bây giờ cũng không thể rõ ràng biết nó là cái gì.
Nếu giờ phút này có Lý Độ ở bên cạnh hắn, tự nhiên có thể chỉ bảo cho hắn nên làm như thế nào, Trác Tri Viễn bây giờ thiếu thốn nhất, chính là sự chỉ dạy của các trưởng bối. Tu luyện, từ trước đến nay đều không phải là chuyện đơn giản, nó cũng cần một hệ thống đầy đủ, có lẽ có thể dần dần mò tìm ra, nhưng nếu như được người chỉ điểm, thì nhất định có thể là làm ít nhưng thu được lợi lớn.
Tuy tu luyện lâm vào đình trệ, nhưng Trác Tri Viễn cũng không có chán nản, hắn tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, nhất định có thể sớm phá tan được cái bình chướngkia. Nếu hiện tại không tu luyện được nữa, như vậy hắn cũng liền bắt đầu nghiên cứu cẩn thận khẩu quyết Nhâm Phi lưu lại - đến tột cùng phải như thế nào đây mới có thể ở tu trì nhĩ thức sơ cảnh, liền có thể làm được thiệt trán xuân lôi miệng phun chân ngôn?
Đứng ở động khẩu thạch động, thân thể Trác Tri Viễn thẳng tắp, quay mắt về phía mặt trời màu đỏ sậm ở ngoài động, hai tay giơ cao qua đầu, bắt đầu dựa theo chỉ dẫn của khẩu quyết, đem từng thủ quyết cần thiết cho việc tiếp dẫn thiên địa linh khí toàn bộ đánh ra.
Khiến bản thân Trác Tri Viễn bất ngờ là hắn lại có thể thoải mái với một tốc độ cực nhanh đem những thủ quyết phức tạp này toàn bộ đánh ra, hoàn toàn không có chút nào cảm giác mới lạ, tựa như những thủ quyết này đã sớm khắc vào trong tâm hắn, hiện tại hắn giống như là đang nhớ lại mà thôi.
Sau khi liên tiếp đánh ra các thủ quyết có khả năng triệu hoán, giữa hai tay của Trác Tri Viên không ngờ đã hình thành một lốc xoáy cực nhanh, hấp dẫn lấy giới tử nguyên lực cùng linh khí dồi dào trong thập vạn thâm uyên, không ngừng hướng về lốc xoáy giữa tay hắn tràn vào.
Trác Tri Viễn cố gắng dựa theo khẩu quyết trên vách đá, thử đem chân khí dồi dào trong cơ thể từ trong đan điền rút ra, dọc theo nhâm mạch một đường hướng về phía trước, rồi sau đó đợi cho chân khí tích tụ lại ở giữa cổ họng, phân ra một ít chân khí chậm rãi phủ đầy đầu lưỡi.
Rất nhanh, Trác Tri Viễn cảm giác được đầu lưỡi của mình đã được phủ đầy chân khí, hắn lập tức đề khí, xuôi theo yết hầu chân khí hùng hồn bức từ đầu lưỡi bắn ra ngoài.
Hiện giờ xem ra trước hết chỉ có thể yên lặng xem tâm tư quái điểu này, sau đó Trác Tri Vễn mới cẩn thận cẩn thận suy xét đến khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí kia, nếu Nhâm Phi chỉ cần ở cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức liền có thể thi pháp được, như vậy Trác Tri Viễn cũng có thể làm được. Quái điểu này quả quyết là không có lừa gạt hắn, hơn nữa nhất định Nhâm Phi cũng không có lừa gạt quái điểu, chính mình nếu rõ ràng đạt được tu trì tầng thứ tư thiệt thức, thì không cần phải nói dối là chỉ vừa mới tiến vào tầng thứ hai nhĩ thức, vì lời nói dối này hoàn toàn không có tác dụng gì.
Vì thế Trác Tri Viễn liền gật gật đầu nói :"Vậy ngươi hãy để cho ta cân nhắc kĩ lại, ta cần nghiên cứu một chút về khẩu quyết này, rồi cuối cùng sẽ trả lại cho ngươi một cây bảo thụ hoàn hảo vô khuyết (lành lặn không sứt mẻ gì)." Tuy rằng trong lòng không có nắm chắc, nhưng mà Trác Tri Viễn rất quyết tâm, cảm thấy Nhâm Phi có thể làm được thì mình nhất định cũng có thể làm được. Mà hiện tại điều hắn cần làm đầu tiền là nghĩ biện pháp đột phá được bình chướng, đến tu trì tầng thứ hai nhĩ thức, đây mới là việc cấp bách trước mắt.
Quái điểu tự cho rằng Trác Tri Viễn đích thị là bất mãn với điều kiện trao đổi lúc trước, mới cố ý bố trí lập mưu lừa nó nói lời thật, không khỏi thầm nghĩ tên tiểu tử Trác Tri Viễn này thật giống với Nhâm Phi năm đó, đồng dạng giảo hoạt. Nhớ ngày đó Nhâm Phi cũng là như thế, lúc ban đầu nói ở nơi này thanh tu một năm, rồi sau đó quái điểu phải đưa hắn đi hai vạn dặm, nhưng lại trong vòng một năm mấy lần đổi ý, lúc nào cũng uy hiếp quái điểu sẽ đem bảo thụ một lần nữa chặt đứt, khiến cho quái điểu hết lần này đến lần khác phải đáp ứng điều kiện mới của hắn, cuối cùng là tùy cho Nhâm Phi ở lại thanh tu ba năm, còn trực tiếp đưa hắn đến lối ra của mười vạn dặm.
Trong lòng tuy căm giận, nhưng cũng đành chịu, nó hoàn toàn là nhờ hồng quả trên quả thụ mới có thể vượt xa được bọn yêu thú trong thập vạn thâm uyên trở thành yêu thú có linh trí đầu tiên và duy nhất, đồng thời còn hi vọng vào một ngày kia theo lời nói của Nhâm Phi, mình có thể biến ảo thành người, rồi sau đó ra khỏi thập vạn thâm uyên này. Mặc dù quái điểu đối với cầu tiên vấn đạo không có nghĩ đến, nhưng mà nếu như có thể hóa thân thành người sống trên mấy chục mấy trăm năm, sự hấp dẫn này đối với quái điểu há không thế bảo là không lớn.
Sau khi ly khai khỏi thạch động, quái điểu vẫn có chút không cam lòng luẩn quẩn ở động khẩu, khi chứng kiến Trác Tri Viễn tiếp tục đứng trước vách đá nghiên cứu khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí rồi vận khí tu luyện, lúc này nó mới nguôi ngoai hơn phân nửa.
Nhưng mà nó nào biết đâu rằng, Trác Tri Viễn tuy ngồi ở dưới vách đá tu luyện, nhưng tuyệt không phải là tu luyện khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí, mà lại tiếp tục tiến nhập vào quá trình tu luyện 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 không ngừng của mình.
Mấy ngày sau, Trác Tri Viễn cuối cùng cũng giải trừ bế quan, không phải là hắn đã đem "lao cung đệ nhất quyết" luyện thành, mà là hắn phát hiện sau khi hắn theo "lao cung đệ nhất quyết" vận hành chân khí được ba trăm sáu mươi vòng đại chu thiên thì chân khí của hắn lại lâm vào trạng thái đình trệ, không giống như trước kia là chân khí tăng trưởng liên tục, tựa hồ hắn đã gặp phải bình chướng tu luyện.
Dưới tình hình như thế, luyện thêm cũng chỉ là dư thừa, Trác Tri Viễn tự nhiên cũng không ngu ngốc mà đi luyện tiếp. Mà chữ viết lưu lại của vị tiền bối cao nhân, cũng không cung cấp được thêm sự trợ giúp gì cho Trác Tri Viễn, hắn đã đem toàn bộ những nhắc nhở gợi ý về tu luyện phân tích hết, xác định chính mình không hề quên cái gì, thế nhưng chân quyết này lại lâm vào đình trệ.
Trác Tri Viễn cũng không biết cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra, hắn dù sao không có được qua giáo dục chính quy, trước kia vẫn cho rằng chỉ cần biết phương pháp tu luyện cơ bản thì chính mình có thể tu luyện lên tiếp nữa, nhưng hiện tại xem ra, hắn khuyết thiếu vẫn còn rất nhiều. Các sư trưởng của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo sở dĩ thường xuyên giảng thiền cho chúng đệ tử là vì muốn để cho chúng đệ tử nắm vững kiến thức cần thiết trong tu luyện, hiển nhiên, hiện tại Trác Tri Viễn thiếu hụt nhất chính là chỗ đó.
Bất quá, trong mấy ngày nay, hắn đối với bình cảnh giữa tầng thứ nhất nhãn thức và tầng thứ hai nhĩ thức, tựa hồ như có lĩnh ngộ. Mặc dù trong đầu vẫn chỉ là một cái khái niệm mơ mơ hồ hồ, thế nhưng lại đã sắp chạm đến gần bình chướng không hề giống với thời gian ban đầu, hoàn toàn không biết chút gì. Trác Tri Viễn mơ hồ cảm giác được, chính mình tựa hồ cần có một cơ hội, chỉ cần gặp được cơ hội này, hắn liền có thể không hề đắn đo đánh vỡ bình chướng, thuận lợi tiến cấp lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức
Nhưngmà, cơ hội này, Trác Tri Viễn bây giờ cũng không thể rõ ràng biết nó là cái gì.
Nếu giờ phút này có Lý Độ ở bên cạnh hắn, tự nhiên có thể chỉ bảo cho hắn nên làm như thế nào, Trác Tri Viễn bây giờ thiếu thốn nhất, chính là sự chỉ dạy của các trưởng bối. Tu luyện, từ trước đến nay đều không phải là chuyện đơn giản, nó cũng cần một hệ thống đầy đủ, có lẽ có thể dần dần mò tìm ra, nhưng nếu như được người chỉ điểm, thì nhất định có thể là làm ít nhưng thu được lợi lớn.
Tuy tu luyện lâm vào đình trệ, nhưng Trác Tri Viễn cũng không có chán nản, hắn tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, nhất định có thể sớm phá tan được cái bình chướngkia. Nếu hiện tại không tu luyện được nữa, như vậy hắn cũng liền bắt đầu nghiên cứu cẩn thận khẩu quyết Nhâm Phi lưu lại - đến tột cùng phải như thế nào đây mới có thể ở tu trì nhĩ thức sơ cảnh, liền có thể làm được thiệt trán xuân lôi miệng phun chân ngôn?
Đứng ở động khẩu thạch động, thân thể Trác Tri Viễn thẳng tắp, quay mắt về phía mặt trời màu đỏ sậm ở ngoài động, hai tay giơ cao qua đầu, bắt đầu dựa theo chỉ dẫn của khẩu quyết, đem từng thủ quyết cần thiết cho việc tiếp dẫn thiên địa linh khí toàn bộ đánh ra.
Khiến bản thân Trác Tri Viễn bất ngờ là hắn lại có thể thoải mái với một tốc độ cực nhanh đem những thủ quyết phức tạp này toàn bộ đánh ra, hoàn toàn không có chút nào cảm giác mới lạ, tựa như những thủ quyết này đã sớm khắc vào trong tâm hắn, hiện tại hắn giống như là đang nhớ lại mà thôi.
Sau khi liên tiếp đánh ra các thủ quyết có khả năng triệu hoán, giữa hai tay của Trác Tri Viên không ngờ đã hình thành một lốc xoáy cực nhanh, hấp dẫn lấy giới tử nguyên lực cùng linh khí dồi dào trong thập vạn thâm uyên, không ngừng hướng về lốc xoáy giữa tay hắn tràn vào.
Trác Tri Viễn cố gắng dựa theo khẩu quyết trên vách đá, thử đem chân khí dồi dào trong cơ thể từ trong đan điền rút ra, dọc theo nhâm mạch một đường hướng về phía trước, rồi sau đó đợi cho chân khí tích tụ lại ở giữa cổ họng, phân ra một ít chân khí chậm rãi phủ đầy đầu lưỡi.
Rất nhanh, Trác Tri Viễn cảm giác được đầu lưỡi của mình đã được phủ đầy chân khí, hắn lập tức đề khí, xuôi theo yết hầu chân khí hùng hồn bức từ đầu lưỡi bắn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.