Chương 31: Thiệt trán xuân lôi !
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Nguyên bản trên đầu lưỡi chân khí được phân bố đồng đều giờ phút này đột nhiên ở nơi yết hầu va chạm mãnh liệt, ngưng tụ thành một sợi dây nhỏ, từ đầu lưỡi bắn ra bên ngoài. Trác Tri Viễn thậm chí có thể chứng kiến thấy đầu lưỡi chính mình phun ra một tia chân khí hỗn hợp giữa màu vàng và màu đỏ, nhìn giống như một cây kim dài, bắn ra bên ngoài.
Đây đích xác là hiệu quả cần đạt tới của miệng phun chân ngôn, gọi là thiệt trán xuân lôi. Xuân lôi này cũng không phải giống như lôi âm bình thường, mà là đem chân khí từ đầu lưỡi bắn ra, đập vào không trung, hình thành chân ngôn.
Trác Tri Viễn tuy rằng có thể đem chân khí từ đầu lưỡi bức ra, nhưng không cách nào làm cho chân khí phát ra tiếng vang. Sau khi đạt tới thiệt thức viên mãn, nguyên bản là chân khí sau bị bức ra khỏi đầu lưỡi, lập tức ở trong miệng nổ tung, phối hợp với cổ họng phun mạnh chân khí ra, do đó phát ra thanh âm rõ rệt.
Chân ngôn này, lúc mà muốn khống chế làm cho chân khí nổ tung, thì phải giống như giọng người mới được. Nhưng mà hiện tại, Trác Tri Viễn thậm chí cả làm cho chân khí nổ tung trong miệng đều làm không được, đừng nói là phát ra tiếng vang cùng với ngưng tụ thành giọng người!
Tu luyện bát thức rất là kỳ diệu, năm tầng đầu, mỗi một tầng đều có công hiệu của từng tầng. Tầng thứ nhất nhãn thức, công hiệu rõ thấy nhất tự nhiên là ánh mắt, đương nhiên cũng không phải chỉ là tu luyện ánh mắt, đây cũng không phải là khẩu quyết tu luyện thiên lý nhãn. Mà sau khi tu luyện, bộ vị yếu ớt nhất trong ánh mắt của tu luyện giả sẽ tiến hành đột phá, do đó có khả năng nhìn được trong đêm, không khí cùng với các vật rất nhỏ.
Mà tầng thứ hai nhĩ thức, sau khi tu luyện được, lỗ tai có thể nghe thấy hết thảy thanh âm cho dù là nhỏ nhất. Cái này cũng không phải là đem lỗ tai tu luyện thành thuận phong nhĩ, những tiếng nhỏ nhất trong thiền tông, không phải là tiếng chim hót côn trùng cắn, càng không phải là tiếng nói chuyện giữa hai người, là một loại nhịp điệu cùng tiết tấu của tự nhiên. Tỷ như máu chảy trong người phát ra thanh âm, hay như tiếng vang của chân khí chạy trong kinh mạch, những thanh âm này vốn là tuyệt đối con người không thể nghe thấy, nhưng chỉ cần đạt đến cảnh giới nhĩ thức viên mãn, liền sẽ giống như trên cơ thể có vô số con mắt, đem tất cả động tĩnh của những thứ này đều thu hết vào trong.
Tầng thứ ba tị thức (mũi) chủ yếu chính là khả năng hô hấp, tu chân giả sở dĩ khác xa thường nhân, sự khác biệt lớn nhất đó là tu chân giả có thể hấp thu linh khí của thiên địa, đem linh khí chuyển thành chân khí bản thân, tích lũy dần dần rồi trở thành tu trì của bản thân. Mà một khí đạt được cảnh giới tị thức, thì đối với việc hấp thu linh khí có thể tùy thích, hơn nữa có thể cự tuyệt nhưng khí không được sạch sẽ. Có thể nói, trước tị thức viên mãn, cho dù là tẩy kinh phạt tủy, trong cơ thể không còn vẩn đục, nhưng mà theo thời gian tu luyện cần hấp thu đại lượng giới tử nguyên lực cùng thiên địa linh khí, sẽ đem không ít khí không sạch sẽ hút vào, ngày sau sợ phải không ngừng gột rửa kinh mạch. Nhưng mà một khi có tị thức viên mãn, là tự động cự tuyệt khí không sạch sẽ, vẻn vẹn chỉ đem giới tử nguyên lực cùng thiên địa linh khí hữu dụng hút vào.
Chỉ có tới cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức (lưỡi), tu chân giả mới có thể đem chân khí đến đầu lưỡi bắn ra ngoài. Trước đó tuy rằng cũng có thể đem chân khí đẩy tới đầu lưỡi, nhưng tuyệt đối không thể khống chế được chân khi này. Kỳ thật giống như Trác Tri Viễn vừa rồi, có thể chỉ ở tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn liền có thể đem chân khí từ đầu lưỡi bức ra, đã là cực kỳ hiếm thấy. Điều này cũng nhờ việc hắn tu luyện 【 như ý luyện bảo quyết 】đích thực là trân bảo chân quyết trong thiên địa, thêm vào là thể chất cổ quái của hắn, rõ ràng là không phải thiên sinh là nhãn thức viên mãn, nhưng so với những người thiên sinh nhãn thức viên mãn lại không có khác biệt nhiều.
Đổi lại là Lý Độ nếu như nhìn thấy được tình huống hôm nay, phát hiện Trác Tri Viễn có thể ngưng tụ chân khí ở đầu lười, hơn nữa từ đầu lưỡi bắn ra mũi nhọn như cây kim, tất nhiên sẽ vừa cười ngoác mồm, vừa hảo hảo khích lệ Trác Tri Viễn là thiên tài trong thiên tài!
Hiện tại tuy rằng Trác Tri Viễn đã làm được việc mà thường nhân không thể làm được, nhưng đáy lòng lại có cảm giác chán nản vô cùng, cáu giận chính mình vì sao không khống chế được bước cuối cùng, khi làm cho chân khí từ đầu lưỡi bắn ra, tiếp tục vận dùng chân khí trong cơ thể tiến hành chấn động, do đó đem chân khí từ đầu lưỡi bức ra chấn vỡ tạo nên thanh âm nổ mạnh, cuối cùng phát ra xuân lôi hình thành tiếng vang của chân ngôn.
Bất quá cũng may Trác Tri Viễn có sự quyết tâm rất cao, một lần làm không được, hắn liền làm lần thứ hai, lần thứ hai làm không được, còn có lần thứ ba...
Bất tri bất giác, Trác Tri Viễn đã đứng ở động khẩu (cửa động), đem bộ thủ quyết trên vách đá diễn luyện chừng một hai trăm lần, trên đầu lưỡi cũng phun ra một hai trăm thanh "tiểu châm", đáng thương cho cái cây đại thụ đối diện động khẩu, cư nhiên bị Trác Tri Viễn phun ra chân khí bắn tơi tả, giờ nhìn giống như một con nhím vậy.
Tuy rằng không thể luyện thành, nhưng mà Trác Tri Viễn cũng bắt đầu dần dần phát hiện, tựa hồ chính mình không cần đạt tới tầng thứ tư thiệt thức, tựa hồ cũng không phải là không có khả năng luyện thành khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí. Thiệt trán xuân lôi, tựa hồ cũng không phải là chuyện đặc biệt khó khăn, chỉ cần khống chế lực đạo khéo léo, tựa hồ cũng không phải là chuyện không hoàn toàn làm được.
Quái điểu lúc nào cũng lượn quanh trên bầu trời, quan sát từng hành động của Trác Tri Viễn, khi chứng kiến Trác Tri Viễn đứng ở động khẩu không ngừng huy động hai tay, quái điểu cũng tự biết là Trác Tri Viễn đang tu luyện khẩu quyết Nhâm Phi lưu lại. Vui mừng trong lòng, quái điểu cũng đồng thời thử so sánh thì rõ ràng thấy Trác Tri Viễn tu luyện khẩu quyết này sự thuần phục tựa hồ còn trên cả Nhâm Phi.
Đương nhiên quái điểu cũng không biết, Trác Tri Viễn hai tay múa may thủ quyết, trình độ thuần thục cũng không có nghĩa là nhất định có thể tiếp dẫn số lượng thiên địa linh khí lớn hơn đến tu bổ cho quả thụ, thế nhưng luyện tập nhiều lần như vậy, cho dù là một người vụng về ở nơi này mất nửa ngày há sẽ không thành thục sao?
Trác Tri Viễn cũng không biết tâm tư của quái điểu hiện giờ, hắn vốn tưởng rằng Nhâm Phi nhất định là có cái bí quyết gì, mới có thể chỉ ở cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức làm được thiệt trán xuân lôi, lại không nghĩ rằng lúc trước Nhâm Phi cũng làm như hắn vậy, đứng ngu ngốc ở vách núi, lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng nhờ hắn vận khí tương đối may mắn, đến lần thử nghiệm thứ hai nghìn thì thành công. . Thủ quyết kia thuần túy là đánh bừa lên, điểm này quái điểu thật cũng không có nói cho Trác Tri Viễn, mà chỉ ở phía xa bay lượn xung quanh, không ngừng cầu nguyện cho Trác Tri Viễn có thể thành công.
Nếu Trác Tri Viễn biết điều này mà nói, sợ sẽ là tức giận phun máu, lúc này đầu lưỡi hắn đã tê rần, nhớ ngày đó Nhâm Phi cũng là như thế, sau khi miệng phun ra được chân ngôn trong nhiều ngày đầu lưỡi sưng lên, nói không ra lời. Hơn nữa lúc ấy Nhâm Phi càng thảm hơn là khi hắn đem quả thụ cứu sống lại, trên cây không ngờ lúc đó lại không có hồng quả. Mặc dù đang ở trong thập vạn thâm uyên, quả thụ kia kết hồng quả cũng bất quá chỉ cần bảy bảy bốn chín ngày mà thôi, nhưng mà sau bốn chín ngày, đầu lưỡi của Nhâm Phi đã sớm lành lại, cũng không cần hỗ trợ của hồng quả. Đáng thương Nhâm Phi do luyện quá nhiều thiệt trán xuân lôi, cho nên cuộc sống ngày sau rất hay nói ngọng.
Đây đích xác là hiệu quả cần đạt tới của miệng phun chân ngôn, gọi là thiệt trán xuân lôi. Xuân lôi này cũng không phải giống như lôi âm bình thường, mà là đem chân khí từ đầu lưỡi bắn ra, đập vào không trung, hình thành chân ngôn.
Trác Tri Viễn tuy rằng có thể đem chân khí từ đầu lưỡi bức ra, nhưng không cách nào làm cho chân khí phát ra tiếng vang. Sau khi đạt tới thiệt thức viên mãn, nguyên bản là chân khí sau bị bức ra khỏi đầu lưỡi, lập tức ở trong miệng nổ tung, phối hợp với cổ họng phun mạnh chân khí ra, do đó phát ra thanh âm rõ rệt.
Chân ngôn này, lúc mà muốn khống chế làm cho chân khí nổ tung, thì phải giống như giọng người mới được. Nhưng mà hiện tại, Trác Tri Viễn thậm chí cả làm cho chân khí nổ tung trong miệng đều làm không được, đừng nói là phát ra tiếng vang cùng với ngưng tụ thành giọng người!
Tu luyện bát thức rất là kỳ diệu, năm tầng đầu, mỗi một tầng đều có công hiệu của từng tầng. Tầng thứ nhất nhãn thức, công hiệu rõ thấy nhất tự nhiên là ánh mắt, đương nhiên cũng không phải chỉ là tu luyện ánh mắt, đây cũng không phải là khẩu quyết tu luyện thiên lý nhãn. Mà sau khi tu luyện, bộ vị yếu ớt nhất trong ánh mắt của tu luyện giả sẽ tiến hành đột phá, do đó có khả năng nhìn được trong đêm, không khí cùng với các vật rất nhỏ.
Mà tầng thứ hai nhĩ thức, sau khi tu luyện được, lỗ tai có thể nghe thấy hết thảy thanh âm cho dù là nhỏ nhất. Cái này cũng không phải là đem lỗ tai tu luyện thành thuận phong nhĩ, những tiếng nhỏ nhất trong thiền tông, không phải là tiếng chim hót côn trùng cắn, càng không phải là tiếng nói chuyện giữa hai người, là một loại nhịp điệu cùng tiết tấu của tự nhiên. Tỷ như máu chảy trong người phát ra thanh âm, hay như tiếng vang của chân khí chạy trong kinh mạch, những thanh âm này vốn là tuyệt đối con người không thể nghe thấy, nhưng chỉ cần đạt đến cảnh giới nhĩ thức viên mãn, liền sẽ giống như trên cơ thể có vô số con mắt, đem tất cả động tĩnh của những thứ này đều thu hết vào trong.
Tầng thứ ba tị thức (mũi) chủ yếu chính là khả năng hô hấp, tu chân giả sở dĩ khác xa thường nhân, sự khác biệt lớn nhất đó là tu chân giả có thể hấp thu linh khí của thiên địa, đem linh khí chuyển thành chân khí bản thân, tích lũy dần dần rồi trở thành tu trì của bản thân. Mà một khí đạt được cảnh giới tị thức, thì đối với việc hấp thu linh khí có thể tùy thích, hơn nữa có thể cự tuyệt nhưng khí không được sạch sẽ. Có thể nói, trước tị thức viên mãn, cho dù là tẩy kinh phạt tủy, trong cơ thể không còn vẩn đục, nhưng mà theo thời gian tu luyện cần hấp thu đại lượng giới tử nguyên lực cùng thiên địa linh khí, sẽ đem không ít khí không sạch sẽ hút vào, ngày sau sợ phải không ngừng gột rửa kinh mạch. Nhưng mà một khi có tị thức viên mãn, là tự động cự tuyệt khí không sạch sẽ, vẻn vẹn chỉ đem giới tử nguyên lực cùng thiên địa linh khí hữu dụng hút vào.
Chỉ có tới cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức (lưỡi), tu chân giả mới có thể đem chân khí đến đầu lưỡi bắn ra ngoài. Trước đó tuy rằng cũng có thể đem chân khí đẩy tới đầu lưỡi, nhưng tuyệt đối không thể khống chế được chân khi này. Kỳ thật giống như Trác Tri Viễn vừa rồi, có thể chỉ ở tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn liền có thể đem chân khí từ đầu lưỡi bức ra, đã là cực kỳ hiếm thấy. Điều này cũng nhờ việc hắn tu luyện 【 như ý luyện bảo quyết 】đích thực là trân bảo chân quyết trong thiên địa, thêm vào là thể chất cổ quái của hắn, rõ ràng là không phải thiên sinh là nhãn thức viên mãn, nhưng so với những người thiên sinh nhãn thức viên mãn lại không có khác biệt nhiều.
Đổi lại là Lý Độ nếu như nhìn thấy được tình huống hôm nay, phát hiện Trác Tri Viễn có thể ngưng tụ chân khí ở đầu lười, hơn nữa từ đầu lưỡi bắn ra mũi nhọn như cây kim, tất nhiên sẽ vừa cười ngoác mồm, vừa hảo hảo khích lệ Trác Tri Viễn là thiên tài trong thiên tài!
Hiện tại tuy rằng Trác Tri Viễn đã làm được việc mà thường nhân không thể làm được, nhưng đáy lòng lại có cảm giác chán nản vô cùng, cáu giận chính mình vì sao không khống chế được bước cuối cùng, khi làm cho chân khí từ đầu lưỡi bắn ra, tiếp tục vận dùng chân khí trong cơ thể tiến hành chấn động, do đó đem chân khí từ đầu lưỡi bức ra chấn vỡ tạo nên thanh âm nổ mạnh, cuối cùng phát ra xuân lôi hình thành tiếng vang của chân ngôn.
Bất quá cũng may Trác Tri Viễn có sự quyết tâm rất cao, một lần làm không được, hắn liền làm lần thứ hai, lần thứ hai làm không được, còn có lần thứ ba...
Bất tri bất giác, Trác Tri Viễn đã đứng ở động khẩu (cửa động), đem bộ thủ quyết trên vách đá diễn luyện chừng một hai trăm lần, trên đầu lưỡi cũng phun ra một hai trăm thanh "tiểu châm", đáng thương cho cái cây đại thụ đối diện động khẩu, cư nhiên bị Trác Tri Viễn phun ra chân khí bắn tơi tả, giờ nhìn giống như một con nhím vậy.
Tuy rằng không thể luyện thành, nhưng mà Trác Tri Viễn cũng bắt đầu dần dần phát hiện, tựa hồ chính mình không cần đạt tới tầng thứ tư thiệt thức, tựa hồ cũng không phải là không có khả năng luyện thành khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí. Thiệt trán xuân lôi, tựa hồ cũng không phải là chuyện đặc biệt khó khăn, chỉ cần khống chế lực đạo khéo léo, tựa hồ cũng không phải là chuyện không hoàn toàn làm được.
Quái điểu lúc nào cũng lượn quanh trên bầu trời, quan sát từng hành động của Trác Tri Viễn, khi chứng kiến Trác Tri Viễn đứng ở động khẩu không ngừng huy động hai tay, quái điểu cũng tự biết là Trác Tri Viễn đang tu luyện khẩu quyết Nhâm Phi lưu lại. Vui mừng trong lòng, quái điểu cũng đồng thời thử so sánh thì rõ ràng thấy Trác Tri Viễn tu luyện khẩu quyết này sự thuần phục tựa hồ còn trên cả Nhâm Phi.
Đương nhiên quái điểu cũng không biết, Trác Tri Viễn hai tay múa may thủ quyết, trình độ thuần thục cũng không có nghĩa là nhất định có thể tiếp dẫn số lượng thiên địa linh khí lớn hơn đến tu bổ cho quả thụ, thế nhưng luyện tập nhiều lần như vậy, cho dù là một người vụng về ở nơi này mất nửa ngày há sẽ không thành thục sao?
Trác Tri Viễn cũng không biết tâm tư của quái điểu hiện giờ, hắn vốn tưởng rằng Nhâm Phi nhất định là có cái bí quyết gì, mới có thể chỉ ở cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức làm được thiệt trán xuân lôi, lại không nghĩ rằng lúc trước Nhâm Phi cũng làm như hắn vậy, đứng ngu ngốc ở vách núi, lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng nhờ hắn vận khí tương đối may mắn, đến lần thử nghiệm thứ hai nghìn thì thành công. . Thủ quyết kia thuần túy là đánh bừa lên, điểm này quái điểu thật cũng không có nói cho Trác Tri Viễn, mà chỉ ở phía xa bay lượn xung quanh, không ngừng cầu nguyện cho Trác Tri Viễn có thể thành công.
Nếu Trác Tri Viễn biết điều này mà nói, sợ sẽ là tức giận phun máu, lúc này đầu lưỡi hắn đã tê rần, nhớ ngày đó Nhâm Phi cũng là như thế, sau khi miệng phun ra được chân ngôn trong nhiều ngày đầu lưỡi sưng lên, nói không ra lời. Hơn nữa lúc ấy Nhâm Phi càng thảm hơn là khi hắn đem quả thụ cứu sống lại, trên cây không ngờ lúc đó lại không có hồng quả. Mặc dù đang ở trong thập vạn thâm uyên, quả thụ kia kết hồng quả cũng bất quá chỉ cần bảy bảy bốn chín ngày mà thôi, nhưng mà sau bốn chín ngày, đầu lưỡi của Nhâm Phi đã sớm lành lại, cũng không cần hỗ trợ của hồng quả. Đáng thương Nhâm Phi do luyện quá nhiều thiệt trán xuân lôi, cho nên cuộc sống ngày sau rất hay nói ngọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.