Chương 116: Thứ tự trước sau
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Tuy rằng năm người bọn hắn đều có chút kiêng kị lẫn nhau, nhưng là tại lúc này bọn hắn phải đối mặt với thực lực mạnh tuyệt đối như Phong Thiếu Thừa, năm người không thể không cùng họp lại thương lượng với nhau.
Rõ ràng là xa luân chiến, hơn nữa lại là lấy thời gian làm mục tiêu cuối cùng, về mặt này năm người bọn họ cũng đều nhất trí, đều là tận lực thi triển, có thể kéo dài được càng lâu càng tốt. Nhưng còn tồn tại một vấn đề, thứ tự xuất trận của từng người, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu với nhau nhưng lại không ai muốn mình là người nói ra. Ai cũng biết, thứ tự càng về lúc sau lại càng có lợi, thực lực Phong Thiếu Thừa hiện tại hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một người, cũng phải tiêu hao chân khí cùng thể lực, không thể tránh khỏi mệt mỏi.
Chứng kiến vấn đề thứ tự xuất trận hiện tại, mọi người còn lại đều là không lên tiếng, duy chỉ có Trần Nhất Tân giống như nóng lòng muốn một lần thử sức hướng tới khiêu chiến Phong Thiếu Thừa, Trác Tri Viễn vội vàng kéo Trần Nhất Tân lại,
"Giang sư huynh, ta có một đề nghị, mọi người xem xem liệu có khả thi hay không."
Trác Tri Viễn đã mở lời, nhưng là Giang Vô Hoạn liếc hắn một cái thầm nghĩ trong lòng nơi này hắn vốn có địa vị cao nhất, nhưng là hắn lại không có vốn liếng đề lên tiếng, quả thật không thể ngang ngược phản đối Trác Tri Viễn, cho dù Tri Viễn có đưa ra thứ tự thế nào thì hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nghĩ lại, tên tiểu tử này có thái quá liền lấy ta làm vị trí đầu tiên hay không? Cho dù Trần Nhất Tân với hắn có quan hệ rất tốt, nhưng là Mạnh Vân Cao dường như với hắn cũng có quan hệ không tệ, nhưng là ít nhất tại lúc này, ta so ra cũng còn tốt hơn tên Tần Phỉ...
Suy nghĩ tới đây, Giang Vô hoạn liền gật đầu: "Trác sư đệ suy nghĩ thấu đáo, ngươi nếu có ý gì thì cứ nói ra, đừng ngại."
Lời này nói ra, tình hình hiện tại cũng đã rất rõ ràng, Tần Phỉ hiển nhiên là có khổ mà không thể nói ra. Trong nhóm năm người bọn hắn, Tri Viễn cùng Nhất Tân hai người bọn hắn hiển nhiên là sẽ hậu thuẫn cho nhau, còn Giang Vô Hoạn cũng là đã biết sẽ đứng về phía nào? Từ chuyện hắn cùng Trác Tri Viễn trong trận chuyến lúc trước không ngờ thuận lợi đạt được thỏa thuận nhất chiêu phân thắng bại là có thể thấy được. Đến cả Mạnh Vân Cao, dường như cùng Trác Tri Viễn cũng có quan hệ không tồi, hơn nữa hiển nhiên trong năm người bọn hắn Mạnh Vân Cao có thực lực yếu nhất, để cho hắn đảm nhận ví trí đầu tiên quả thật cũng không còn đạo lý. Nhìn qua, ta đây đảm nhiệm trận đầu xuất quân là điều không thể tránh khỏi.....
Tần Phỉ đương nhiên là sẽ không cam chịu kết quả này, nhất là khi chứng kiến Phong Thiếu Thừa đứng trên đài cao, trên trán tựa hồ luôn có chút sát khí, thật giống như mong muốn giáo huấn một chút cho mấy tên sư đệ không nên thân này. Tần Phỉ không muốn đâm đầu vào khẩu pháo này, chẳng lẽ muốn sớm nằm trên mặt đất hay sao? Tần Phỉ luôn cho rằng nếu là hắn được xếp sau cùng, bốn người phía trước có thể toàn lực phòng ngự, khiến Phong Thiếu Thừa tiêu hao không ít chân khí, chính mình không chừng còn có thể có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.
Vì thế Tần Phỉ lập tức liên tiếng phản đối: "Nói tới nói lui, nếu ta cho rằng an bài không hợp lý, các ngươi dù là ai cùng đừng hy vọng ta có thể đồng ý. Chính tại lúc này, đừng nói gì đến sư huynh đệ đồng môn, mọi người cũng nghĩ lại xem có cách gì có thể đảm bảo chắc chắn trụ vững quá hai canh giờ hay không."
Trác Tri Viễn liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu thầm nghĩ hóa ra tên gia hỏa này ngay cả một tí bản lĩnh cũng không có, trong lòng lại thêm khinh thường, hơn nữa còn có chuyện tình của Trần Anh, Trác Tri Viễn đối với Tần Phỉ này đã tồn tại chút sát tâm.
"Ngươi trước tiên hãy cứ nghe ta nói đã, sau đó có phản đối cũng không muộn, đừng nghĩ rằng người khác ai cũng muốn ngươi đi làm vật hy sinh, cho dù là vị trí đầu tiên hay cuối cùng, ngươi cũng còn chưa có tư cách! " Trác Tri Viễn có chút thể hiện tức giận, ánh mắt lộ vẻ sắc bén nhìn Tần Phỉ khiến hắn hơi hơi rụt cổ, không giám cãi lại.
Nhìn qua, ám ảnh khi bị Trác Tri Viễn đánh bại vẫn còn tồn tại rất nặng nề trong lòng hắn.
Giang Vô Hoạn vừa nghe, trong lòng thật ra rất vui vẻ, hai người này không hợp nhau quả thật là chuyện tốt, nhưng lại nghe Trác Tri Viễn sẽ không để Tần Phỉ làm người đầu tiên xuất trận, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, chẳng lẽ Trác Tri Viễn lại tính để cho hắn đảm nhận vị trí ấy?
Nhưng là Trác Tri Viễn lại nói: "Ta tự mình xuất trận đầu..."
Lời này còn chưa nói xong, không kể là Tần Phỉ hay Giang Vô Hoạn, thậm chí là Mạnh Vân Cao đồng thời thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng Trần Nhất Tân lại nóng nảy: "Không được, vị trí này phải là của ta!"
"Ngươi xếp sau cùng, nhiệm vụ đánh bại đại sư huynh là của ngươi, trong năm người chúng ta, với thực lực cực mạnh của Trần Nhất Tân sư đệ, liệu có ai phản đối hay không?"
Lời này nói ra không phải là quá vô nghĩa hay sao? Ngoại trừ Trần Nhất Tân, những người khác hiển nhiên không phải là đối thủ của Trác Tri Viễn, mà Trác Tri Viễn tự nguyện đem Trần Nhất Tân đặt ở vị trí thực lực cực mạnh, còn có ai có thể ý kiến đây? Hơn nữa, nếu Trác Tri Viễn tự chọn vị trí đầu tiên xuất trướng, đem lưu lại vị trí cuối cùng cho Trần Nhất Tân, những người khác cũng không thể nói gì.
"Không được, hai ta đổi ngược lại đi, ta thấy ngươi còn mạnh hơn ta nửa phần đấy! Ta thứ nhất, ngươi cuối cùng!" Trần Nhất Tân lại không nghe theo, hắn đương nhiên biết người xuất trận đầu tiên là nguy hiểm nhất, hơn nữa cũng là dễ dàng mất mặt mũi nhất, càng ở gần vị trí đầu tiên lại càng dễ dàng bị Phong Thiếu Thừa đánh bại, tại vì sao lại tự chấp nhận hạ thấp vị trí của mình trong mắt các sư đệ đồng môn.
Nhưng là Trần Nhất Tân lại không biết, Trác Tri Viễn căn bản là không quan tâm đến điều đó, hắn đã quyết định, lần này sau khi xuống núi, hắn thậm chí còn muốn tìm một cái cớ để không phải trở lại Thanh Nguyên Sơn, chấm dứt cuộc sống lúc nào cũng phải thật cẩn thận và lo lắng đề phòng.
"Ngươi nếu đã cảm nhận được ta so với ngươi còn mạnh hơn nửa phần, vậy thì hãy nghe ta, mặc kệ là thứ tự thân phận hay là dựa trên thực lực mà nói, ta so với ngươi đều cao hơn một bậc. Ngươi toàn tâm toàn ý xuất trận cuối cùng cho ta, nhiệm vụ của ngươi rất quan trọng, ta quả thật cũng không tin tưởng có thể kéo dài thời gian tới hai canh giờ, ngược lại ta hi vọng trong vòng hai canh giờ ngươi có cơ hội đánh bại đại sư huynh!" Trác Tri Viễn lời vừa nói ra rất không khách khí, nhưng là giữa hắn và Trần Nhất Tân hiện tại không cần phải nói vòng vo cùng giả tạo, tất cả đều có thể thẳng thắn.
Trần Nhất Tân còn muốn nói thêm nhưng Giang Vô Hoạn đã lên tiếng, không thể không nói Trác Tri Viễn thật sự đã an bài thỏa đáng, về công về tư đều là rất hợp lý. Tuy rằng Trần Nhất Tân biểu hiện thực lực ra ngoài đích xác cũng rất mạnh, nhưng là nếu tỉ mỉ quan sát, chỉ sợ Trác Tri Viễn còn ở trên hắn, Giang Vô Hoạn cũng là không biết nguyên nhân vì sao Trác Tri Viễn lại thăng tiến một bậc.
Trước tiên đưa ra người cực mạnh, đầu tiên áp chế nhuệ khí của Phong Thiếu Thừa, cho hắn biết năm người này cũng không phải là Hồng quả hắn có thể dễ dàng nắm trong tay, sao đó ba người ở giữa tận lực hết khả năng nhằm kéo dài thời gian, làm Phong Thiếu Thừa tiêu hao chân khí cùng thể lực, cuối cùng người có thực lực xếp thứ nhì dũng khí đăng thiên một phen trùng kích, có lẽ quả thật có cơ hội thắng.
"Trần sư đệ, ta cũng cảm nhận Trác sư đệ an bài quả thật hoàn hảo, ngươi cũng đừng quá chấp nhất. Ta tin tưởng Trác sư đệ có thể bảo toàn tính mạng trở ra, dù sao đây cũng chỉ là một trận tỉ võ, đại sư huynh cũng sẽ không đến mức hạ sát thủ."
"Chỉ là..." Trần Nhất Tân còn muốn nói thêm điều gì nữa .
Trác Tri Viễn lập tức ngắt lời hắn: "Không cần nói thêm nữa, nhiều lời cũng thành vô ích, thứ tự đầu cuối cứ quyết định như vậy. Người thứ hai khiêu chiến đại sư huynh, ta muốn là Giang sư huynh, ý người thế nào?"
Nếu Trác Tri Viễn đã tự mình gánh vác cửa ải nguy hiểm nhất, Giang Vô Hoạn cũng không nên nói gì nữa, liền cũng gật đầu đáp ứng.
Rõ ràng là xa luân chiến, hơn nữa lại là lấy thời gian làm mục tiêu cuối cùng, về mặt này năm người bọn họ cũng đều nhất trí, đều là tận lực thi triển, có thể kéo dài được càng lâu càng tốt. Nhưng còn tồn tại một vấn đề, thứ tự xuất trận của từng người, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu với nhau nhưng lại không ai muốn mình là người nói ra. Ai cũng biết, thứ tự càng về lúc sau lại càng có lợi, thực lực Phong Thiếu Thừa hiện tại hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một người, cũng phải tiêu hao chân khí cùng thể lực, không thể tránh khỏi mệt mỏi.
Chứng kiến vấn đề thứ tự xuất trận hiện tại, mọi người còn lại đều là không lên tiếng, duy chỉ có Trần Nhất Tân giống như nóng lòng muốn một lần thử sức hướng tới khiêu chiến Phong Thiếu Thừa, Trác Tri Viễn vội vàng kéo Trần Nhất Tân lại,
"Giang sư huynh, ta có một đề nghị, mọi người xem xem liệu có khả thi hay không."
Trác Tri Viễn đã mở lời, nhưng là Giang Vô Hoạn liếc hắn một cái thầm nghĩ trong lòng nơi này hắn vốn có địa vị cao nhất, nhưng là hắn lại không có vốn liếng đề lên tiếng, quả thật không thể ngang ngược phản đối Trác Tri Viễn, cho dù Tri Viễn có đưa ra thứ tự thế nào thì hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nghĩ lại, tên tiểu tử này có thái quá liền lấy ta làm vị trí đầu tiên hay không? Cho dù Trần Nhất Tân với hắn có quan hệ rất tốt, nhưng là Mạnh Vân Cao dường như với hắn cũng có quan hệ không tệ, nhưng là ít nhất tại lúc này, ta so ra cũng còn tốt hơn tên Tần Phỉ...
Suy nghĩ tới đây, Giang Vô hoạn liền gật đầu: "Trác sư đệ suy nghĩ thấu đáo, ngươi nếu có ý gì thì cứ nói ra, đừng ngại."
Lời này nói ra, tình hình hiện tại cũng đã rất rõ ràng, Tần Phỉ hiển nhiên là có khổ mà không thể nói ra. Trong nhóm năm người bọn hắn, Tri Viễn cùng Nhất Tân hai người bọn hắn hiển nhiên là sẽ hậu thuẫn cho nhau, còn Giang Vô Hoạn cũng là đã biết sẽ đứng về phía nào? Từ chuyện hắn cùng Trác Tri Viễn trong trận chuyến lúc trước không ngờ thuận lợi đạt được thỏa thuận nhất chiêu phân thắng bại là có thể thấy được. Đến cả Mạnh Vân Cao, dường như cùng Trác Tri Viễn cũng có quan hệ không tồi, hơn nữa hiển nhiên trong năm người bọn hắn Mạnh Vân Cao có thực lực yếu nhất, để cho hắn đảm nhận ví trí đầu tiên quả thật cũng không còn đạo lý. Nhìn qua, ta đây đảm nhiệm trận đầu xuất quân là điều không thể tránh khỏi.....
Tần Phỉ đương nhiên là sẽ không cam chịu kết quả này, nhất là khi chứng kiến Phong Thiếu Thừa đứng trên đài cao, trên trán tựa hồ luôn có chút sát khí, thật giống như mong muốn giáo huấn một chút cho mấy tên sư đệ không nên thân này. Tần Phỉ không muốn đâm đầu vào khẩu pháo này, chẳng lẽ muốn sớm nằm trên mặt đất hay sao? Tần Phỉ luôn cho rằng nếu là hắn được xếp sau cùng, bốn người phía trước có thể toàn lực phòng ngự, khiến Phong Thiếu Thừa tiêu hao không ít chân khí, chính mình không chừng còn có thể có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.
Vì thế Tần Phỉ lập tức liên tiếng phản đối: "Nói tới nói lui, nếu ta cho rằng an bài không hợp lý, các ngươi dù là ai cùng đừng hy vọng ta có thể đồng ý. Chính tại lúc này, đừng nói gì đến sư huynh đệ đồng môn, mọi người cũng nghĩ lại xem có cách gì có thể đảm bảo chắc chắn trụ vững quá hai canh giờ hay không."
Trác Tri Viễn liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu thầm nghĩ hóa ra tên gia hỏa này ngay cả một tí bản lĩnh cũng không có, trong lòng lại thêm khinh thường, hơn nữa còn có chuyện tình của Trần Anh, Trác Tri Viễn đối với Tần Phỉ này đã tồn tại chút sát tâm.
"Ngươi trước tiên hãy cứ nghe ta nói đã, sau đó có phản đối cũng không muộn, đừng nghĩ rằng người khác ai cũng muốn ngươi đi làm vật hy sinh, cho dù là vị trí đầu tiên hay cuối cùng, ngươi cũng còn chưa có tư cách! " Trác Tri Viễn có chút thể hiện tức giận, ánh mắt lộ vẻ sắc bén nhìn Tần Phỉ khiến hắn hơi hơi rụt cổ, không giám cãi lại.
Nhìn qua, ám ảnh khi bị Trác Tri Viễn đánh bại vẫn còn tồn tại rất nặng nề trong lòng hắn.
Giang Vô Hoạn vừa nghe, trong lòng thật ra rất vui vẻ, hai người này không hợp nhau quả thật là chuyện tốt, nhưng lại nghe Trác Tri Viễn sẽ không để Tần Phỉ làm người đầu tiên xuất trận, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, chẳng lẽ Trác Tri Viễn lại tính để cho hắn đảm nhận vị trí ấy?
Nhưng là Trác Tri Viễn lại nói: "Ta tự mình xuất trận đầu..."
Lời này còn chưa nói xong, không kể là Tần Phỉ hay Giang Vô Hoạn, thậm chí là Mạnh Vân Cao đồng thời thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng Trần Nhất Tân lại nóng nảy: "Không được, vị trí này phải là của ta!"
"Ngươi xếp sau cùng, nhiệm vụ đánh bại đại sư huynh là của ngươi, trong năm người chúng ta, với thực lực cực mạnh của Trần Nhất Tân sư đệ, liệu có ai phản đối hay không?"
Lời này nói ra không phải là quá vô nghĩa hay sao? Ngoại trừ Trần Nhất Tân, những người khác hiển nhiên không phải là đối thủ của Trác Tri Viễn, mà Trác Tri Viễn tự nguyện đem Trần Nhất Tân đặt ở vị trí thực lực cực mạnh, còn có ai có thể ý kiến đây? Hơn nữa, nếu Trác Tri Viễn tự chọn vị trí đầu tiên xuất trướng, đem lưu lại vị trí cuối cùng cho Trần Nhất Tân, những người khác cũng không thể nói gì.
"Không được, hai ta đổi ngược lại đi, ta thấy ngươi còn mạnh hơn ta nửa phần đấy! Ta thứ nhất, ngươi cuối cùng!" Trần Nhất Tân lại không nghe theo, hắn đương nhiên biết người xuất trận đầu tiên là nguy hiểm nhất, hơn nữa cũng là dễ dàng mất mặt mũi nhất, càng ở gần vị trí đầu tiên lại càng dễ dàng bị Phong Thiếu Thừa đánh bại, tại vì sao lại tự chấp nhận hạ thấp vị trí của mình trong mắt các sư đệ đồng môn.
Nhưng là Trần Nhất Tân lại không biết, Trác Tri Viễn căn bản là không quan tâm đến điều đó, hắn đã quyết định, lần này sau khi xuống núi, hắn thậm chí còn muốn tìm một cái cớ để không phải trở lại Thanh Nguyên Sơn, chấm dứt cuộc sống lúc nào cũng phải thật cẩn thận và lo lắng đề phòng.
"Ngươi nếu đã cảm nhận được ta so với ngươi còn mạnh hơn nửa phần, vậy thì hãy nghe ta, mặc kệ là thứ tự thân phận hay là dựa trên thực lực mà nói, ta so với ngươi đều cao hơn một bậc. Ngươi toàn tâm toàn ý xuất trận cuối cùng cho ta, nhiệm vụ của ngươi rất quan trọng, ta quả thật cũng không tin tưởng có thể kéo dài thời gian tới hai canh giờ, ngược lại ta hi vọng trong vòng hai canh giờ ngươi có cơ hội đánh bại đại sư huynh!" Trác Tri Viễn lời vừa nói ra rất không khách khí, nhưng là giữa hắn và Trần Nhất Tân hiện tại không cần phải nói vòng vo cùng giả tạo, tất cả đều có thể thẳng thắn.
Trần Nhất Tân còn muốn nói thêm nhưng Giang Vô Hoạn đã lên tiếng, không thể không nói Trác Tri Viễn thật sự đã an bài thỏa đáng, về công về tư đều là rất hợp lý. Tuy rằng Trần Nhất Tân biểu hiện thực lực ra ngoài đích xác cũng rất mạnh, nhưng là nếu tỉ mỉ quan sát, chỉ sợ Trác Tri Viễn còn ở trên hắn, Giang Vô Hoạn cũng là không biết nguyên nhân vì sao Trác Tri Viễn lại thăng tiến một bậc.
Trước tiên đưa ra người cực mạnh, đầu tiên áp chế nhuệ khí của Phong Thiếu Thừa, cho hắn biết năm người này cũng không phải là Hồng quả hắn có thể dễ dàng nắm trong tay, sao đó ba người ở giữa tận lực hết khả năng nhằm kéo dài thời gian, làm Phong Thiếu Thừa tiêu hao chân khí cùng thể lực, cuối cùng người có thực lực xếp thứ nhì dũng khí đăng thiên một phen trùng kích, có lẽ quả thật có cơ hội thắng.
"Trần sư đệ, ta cũng cảm nhận Trác sư đệ an bài quả thật hoàn hảo, ngươi cũng đừng quá chấp nhất. Ta tin tưởng Trác sư đệ có thể bảo toàn tính mạng trở ra, dù sao đây cũng chỉ là một trận tỉ võ, đại sư huynh cũng sẽ không đến mức hạ sát thủ."
"Chỉ là..." Trần Nhất Tân còn muốn nói thêm điều gì nữa .
Trác Tri Viễn lập tức ngắt lời hắn: "Không cần nói thêm nữa, nhiều lời cũng thành vô ích, thứ tự đầu cuối cứ quyết định như vậy. Người thứ hai khiêu chiến đại sư huynh, ta muốn là Giang sư huynh, ý người thế nào?"
Nếu Trác Tri Viễn đã tự mình gánh vác cửa ải nguy hiểm nhất, Giang Vô Hoạn cũng không nên nói gì nữa, liền cũng gật đầu đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.