Thí Thiền

Chương 85: Trần lão đầu tái hiện!

Tiêu Sắt Lãng

13/03/2013

Hai người trẻ tuổi lại ở bên đường hàn huyên một lát, chứng kiến mặt trời đã sắp lặn xuống ở đằng tây, Nguyệt Tiểu Sai mới đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên :"Ta phải về đây!"

Trác Tri Viễn trong lòng dâng lên một loại cảm xúc tên là không muốn, nhưng lại cũng không thể ngăn Nguyệt Tiểu Sai trở về. Đành phải lúng ta lúng túng nói :" Ân, nên phải trở về rồi, như vậy, ngày mai hẹn gặp trên đàn tế nhé!"

Nguyệt Tiểu Sai tựa hồ cũng có chút lưu luyến, nhìn nhìn Trác Tri Viễn, trong lòng cũng rất kỳ quái, thậm chi khi rời nhà đi, phụ thân của nàng tiễn nàng xuất phủ, nàng cũng không có cảm xúc như thế này, hôm nay tại sao lại như vậy? Vì sao vừa nhìn thấy Trác Tri Viễn thì liền cảm thấy gần gũi?

"Ngươi nhất định vào đến vòng cuối cùng a! Tại trong Thanh Nguyên Sơn, chỉ cho phép ngươi thua mỗi mình Phong sư huynh thôi! Nhưng mà, đây cũng chỉ là tạm thời, dù sao Phong sư huynh cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, so với ngươi tu luyện nhiều hơn một cái giáp (60 năm)." Sắp chia tay, Nguyệt Tiểu Sai một lần nữa quơ quơ nắm tay nhỏ của mình, giống như là để cổ võ cho Trác Tri Viễn.

Trác Tri Viễn nghiêm túc gật đầu, lúc này hai người mới quyến luyến mà chia tay nhau rời đi.

Trở lại hội thích phong, Trác Tri Viễn lần đầu tiên nếm được mùi vị mất ngủ, đối với một thiếu niên còn lờ mờ chưa hoàn toàn hiểu biết về chuyện nam nữ thì biểu hiện của Trác Tri Viễn thật sự là vô cùng bình thường.

Bất quá, Trác Tri Viễn chung quy không phải thường nhân, hắn trằn trọc một canh giờ, khi phát hiện mình không thể đi vào giấc ngủ được thì liền dứt khoát ngồi dậy, điều động chân khí trong đan điền, chậm rãi dọc theo nhâm mạch leo lên phía trước, khi gần tới huyệt ngọc chẩm, hắn thử gia tăng thêm chân khí được phân ra. Trác Tri Viễn nghĩ phải thử một chút, đêm nay có thể hay không trùng kích "ngọc chẩm đệ nhị quyết này", nếu như thành công, không quản luận võ từ ngày mai trở đi có thể sử dụng được tuyệt chiêu trong 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】hay không, nhưng mà ít nhất tu trì của mình có thể tiến thêm một bước...

Ở một khắc này, Trác Tri Viễn đối với ý niệm tăng lên tu trì trong đầu, vô cùng mãnh liệt!

Nhưng mà, hắn lại không biết, tại trên vong tưởng phong, đồng dạng có một tiểu cô nương như hoa như ngọc cũng đang trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ. Theo lý mà nói mười ba mười bốn tuổi, rất khó hiểu được chuyện giữa nam nữ, nhưng mà Nguyệt Tiểu Sai hiện tại, lại giống như mất hồn mất vía, hận không thể ngay lập tức gặp lại Trác Tri Viễn, thật giống như chỉ có Trác Tri Viễn tại bên người nàng, nàng mới có thể ngủ ngon được.

Cứ như vậy, hai cái mầm mống nho nhỏ, đồng thời được gieo trong lòng hai người thiếu niên này...

Bới vì Trác Tri Viễn phân ra chân khí so với ngày thường nhiều hơn một chút, cho nên khuya hôm nay huyệt ngọc chẩm của hắn đã bị đập vào cũng là mãnh lệt vô cùng, trước kia Trác Tri Viễn hầu như đã quen với việc chân khí trong huyệt ngọc chẩm xoay tròn mang đến cảm giác hơi đau đớn, nhưng mà hôm nay, chân khí sau khi vừa mới tiến vào huyệt ngọc chẩm thì lập tức giống như thuốc nổ bạo tạc, chia làm vô số mũi nhọn nhỏ như lông trâu, trùng kích vào gáy của Trác Tri Viễn.

Vừa bắt đầu, Trác Tri Viễn vẫn còn chịu đựng được loại thống khổ này, tập trung tinh thần toàn lực áp chế thương tổn do đau đớn mang đến, hắn không ngừng ở trong lòng mặc niệm, chỉ cần có thể chống giữ đến khí chân khí chảy vào huyệt hội âm, cùng nhâm mạch giao nhau, như vậy luyện thành "ngọc chẩm đệ nhị quyết", chỉ sợ cũng chính là đêm nay.



Chân khí tiến nhập huyệt ngọc chẩm, hóa thành mấy trăm vạn thanh châm nhỏ như lông trâu không ngừng xoay tròn trong huyệt ngọc chẩm, mỗi một vòng cũng đểu mang đến thống khổ tê tâm liệt phế, Trác Tri Viễn cơ hồ sắp chống giữ không nổi, hận không thể dụng quả đấm đập vào đầu mình, làm cho cảm giác thống khổ này giảm đi một chút.

Đang cực lực kiềm chế lại sự thống khổ trong đầu, Trác Tri Viễn đồng thời cũng vui sướng phát hiện, chân khí đã sớm tiến vào bên trong đốc mạch, tuy rằng chỉ là tốc độ lưu chuyển cực kỳ chậm, nhưng số địa phương chảy qua cũng đã vượt hơn mấy lần tu luyện 【 Như Ý Luyện Bảo Quyế 】 trước đây.

Trác Tri Viễn trong lòng sản sinh một tia vui mừng, tựa hồ "ngọc chẩm đệ nhị quyết" đã sắp luyện thành!

Nhưng mà khi tia vui mừng này nổi lên, Trác Tri Viễn lại đột nhiên cảm giác được nguyên bản chân khí đang tán loạn bên trong huyệt ngọc chẩm, thế nhưng lúc này đột nhiên ngưng tụ lại với nhau, biến thành một chiếc búa tạ không gì không phá được, trùng điệp đập lên huyệt ngọc chẩm của hắn...

Trong đầu truyền đến tiếng ông ông rất lớn, Trác Tri Viễn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh bạch quang hiện ra, nhất thời té xỉu trên giường, hoàn toàn mất đi tri giác.

Trong mơ mơ màng màng, Trác Tri Viễn phảng phất như lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trần lão đầu, Trần lão đầu đứng ở trước mặt của hắn, mặt co mày cáu, miệng không ngừng than thở, giống như lại đang tính quở trách Trác Tri Viễn.

"Hài tử này, sao có thể mạo hiểm như vậy? Hắn chẳng lẽ không biết xúc động chính là tu luyện tối kỵ sao? Thiền tông ta tối chú ý chính là thái thượng vong tình (không vì tình cảm mà ảnh hưởng đến tâm niệm), ngươi nếu là không thể dứt bỏ các loại tình cảm trong trần thế, thì như thế nào mới có thể bước vào được cõi niết bàn?" Trần lão đầu hôm nay nói năng làm cho Trác Tri Viễn cảm giác có chút xa lạ, Trần lão đầu lúc nào cũng là mồm miệng mê sảng, hôm nay lời nói lại ra dáng cao thâm, thật khiến cho Trác Tri Viễn dị thường không hiểu nổi.

"Ông già, ông đang nói gì đấy?" Trác Tri Viễn lúc này chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, không nghĩ được điều gì, điều duy nhất biết đến, đó là Trần lão đầu đang đứng ở trước người mình.

"Nói cái đầu của ngươi! Ngươi thật là một tên tiểu bạch si ( ngu ngốc)!" Trần lão đầu rốt cục lại khôi phục cái bộ dáng của một lão già say lờ đờ, rất là không khách khí gõ gõ lên đầu Trần lão đầu mấy cái :"Ngươi có thể không làm phiền lão đầu tử này được hay không? Ta đã chết lâu như vậy mà còn phải tới giúp ngươi chùi đít! Chẳng lẽ lão tử kiếp trước thật sự thiếu nợ cả nhà các ngươi sao?"

"Thiếu nợ cả nhà chúng ta? Là thân sinh phụ mẫu ta phải không? Bọn họ là ai?" Trác Tri Viễn từ khi biết hiểu chuyện tới nay, lần đầu tiên mới hỏi đến cha mẹ ruột của mình.

Trần lão đầu tựa hồ cũng nhận ra mình lỡ lời, đem đôi tay đầy nhăn nheo của mình đưa ra phía trước:"Ngươi là do ta ở ven đường nhặt đặt, ta thế nào mà biết cha mẹ ngươi là ai? Bớt nói lời nhảm nhí đi, để cho lão đầu tử ta ra tay giúp ngươi nữa chứ." Nói xong, đặt đôi tay ấm áp trên người Trác Tri Viễn, Trác Tri Viễn chỉ cảm thấy sự ấm áp quen thuộc đã quay trở lại, trong đầu không còn có một tia trong sáng, rất nhanh liền mơ màng ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thí Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook