Chương 87: Trọc thổ tam xoa kích!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Tên đệ tử kia sửng sốt, lập tức nói: "Vừa mới lọt qua cánh cửa tầng thứ tư thiệt thức."
Mạc Tuân gật đầu một cái :" Ngươi nhập môn đã bao nhiêu năm? Và ngươi nhập vào làm tọa hạ hậu sơn đã bao nhiêu năm?"
Đệ tử kia trả lời ngay :"Đệ tử nhập môn đã được ba mươi ba năm, tiến nhập hậu sơn cũng đã được mười tám năm có dư."
"Trác Tri Viễn mới nhập vào hậu sơn chưa đến bốn tháng, nhập môn bất quá tám năm, bốn tháng trước mới bắt đầu tu luyện chân quyết cùng với những công pháp khác, hiện giờ tu trì cũng chỉ có tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn. Đây mà cũng gọi là khiêu chiến với khó khăn sao?" Mạc Tuân hừ lạnh một tiếng, lời nói đầy gay gắt.
Dưới đàn rất nhiều đệ tử đã sớm cất tiếng phụ họa :"Đúng vậy! Ngươi đây rõ ràng là muốn kiếm tiện nghi!"
Lâu Vô Ngân nhịn không được, đứng dậy, tay nhẹ phất lên, trên không trug phát ra mọt tiếng sấm nổ vang, khiến cho xung quanh đàn tế nhất thời yên tĩnh trở lại.
"Ồn ào như thế còn ra cái thể thống gì?" Lâu Vô Ngân vẻ mặt tức giận, xoay mặt nhìn tên đệ tử muốn khiêu chiến Trác Tri Viễn :"Ngươi thật có tiền đồ, khiêu chiến vượt cấp, nhưng Trác Tri Viễn mà là khiêu chiến vượt cấp sao, không những tu trì thấp hơn ngươi mà còn thấp hơn những hai tầng. Cư nhiên còn dám trâng tráo nói cái gì là khiêu chiến với đối thủ so với mình mạnh hơn. Tu luyện trong ba mươi năm nay, xem ra đều chỉ là uổng công mà thôi, hừ!"
Thấy đại trưởng lão Lâu Vô Ngân cùng với quyền chưởng môn lục trưởng lão Mạc Tuân tức giận, tên đệ tử kia sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất :"Hai vị trưởng lão, đệ tử không dám có cái ý đó. Trác sư huynh tuy rằng thời gian tu luyện ngắn ngủi, nhưng mà cũng là thiên tài thứ hai trong ngàn năm lịch sử của Thủy Giáo ta có thể tay không xông đến điểm cuối cùng của thập vạn thâm uyên. Hơn nữa, hai ngày luận võ qua mọi người đều thấy rõ như ban ngày, Trác sư huynh một thân thực lực, chỉ sợ đã sớm tiếp cận cảnh giới tầng thứ năm thân thức, nhưng mà không biết vì sao, tu trì vẻn vẹn lại chỉ ở tại tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn. Đệ tử đích thật là chứng kiến Trác sư huynh hắn..."
"Hừ! Ngươi thật ra chỉ là ngụy biện! Tốt, tốt lắm!" Mạc Tuân vỗ bàn một cái, nói tiếp :"Ta cũng không vội trừng phạt ngươi, chuyện này đợi đến khi ngươi bị thua ta sẽ y theo giáo quy xử trí. Ngươi muốn khiêu chiến Trác Tri Viễn phải không? Được, ta sẽ cho ngươi cơ hội này! Nếu ngươi thắng, thì bắt đầu từ vòng tiếp theo, bất luận kẻ nào ngươi cũng đều có thể danh chính ngôn thuận đi khiếu chiến. Nếu như ngươi bại... Hừ!"
Nửa câu nói sau, Mạc Tuân bất ngờ không nói , nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, bất luận kẻ nào cũng biết, nếu như người đệ tử này bị đánh bại, kết cục chỉ sợ sẽ rất thê thảm. Không khéo, từ nay về sau bị giáng xuống ngoại ngũ đường, sống cho hết quãng đời còn lại. Mạc Tuân vốn nổi tiếng là thiết diện, cộng với sư phẫn nộ của đại trưởng lão, hậu quả này không phải là một đệ tử mới vào cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức có thể thừa nhận nổi.
Nói đến đây, tên đệ tử kia thần tình đã là tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, chỉ là việc đã đã đến nước này, hắn cũng không thể không bất chấp tất cả mà đáp ứng. Chỉ hy vọng hôm nay có thể chiến thắng Trác Tri Viễn, buổi chiều cho dù bị đệ tử khác đánh bại, trừng phạt có lẽ còn có thể giảm nhẹ đi một chút. Nếu là có thể may mắn vượt qua cả hai vòng, trong giáo chỉ sợ cũng sẽ cho qua việc này.
"Đệ tử Tây Môn Hàn Chiếu xin vâng theo pháp chỉ của lục trưởng lão!" Dứt lời, hắn cắn răng đứng dậy, ánh mắt nhanh chóng di chuyển đến một nơi, đương nhiên đó chĩnh là nơi Trác Tri Viễn đang đứng, ánh mắt đầy ngoan độc, hận không thể đem Trác Tri Viễn ăn sống nuốt tươi.
Đối với điều này Trác Tri Viễn trái lại một chút phản ứng cũng không có, giống như mọi chuyện phát sinh nãy giờ đều không liên quan đến hắn, vẫn trầm mặc đứng nguyên tại chỗ.
Giang Vô Hoạn bên cạnh hắn cũng lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu :"Tên Tây Môn này căn bản là đang đi tìm chết!"
Dịch Đông Lai cười ha ha :"Thật là một tên gia hỏa gian xảo! Trác sư đệ dù cho chỉ có cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, nhưng thủy chung thuộc hệ đệ tử đích truyền, Tây Môn Hàn Chiếu hắn tính là cái thứ gì, không ngờ lại mưu toan kiếm tiện nghi? Trác sư đệ, ngươi nhất định phải giáo huấn cho tốt cái tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng, cho hắn biết, cái gì gọi là đệ tử đích truyền! Không phân biệt được tôn ti, thì sẽ phải trả giá rất đắt!" Ngụ ý rất rõ ràng, một khi Trác Tri Viễn không may chiến bại, thì hắn sẽ là người đầu tiên thay Trác Tri Viễn xuất đầu.
Cũng không phải là nói Dịch Đông Lai thật sự muốn thay Trác Tri Viễn xuất đầu, chẳng qua là vô luận hắn đối xử như thế nào với Trác Tri Viễn, nhưng cũng tuyệt không cho phép một đệ tử hậu sơn bình thường khiêu chiến quyền uy của đệ tử đích truyện bọn hắn. Nếu để cho sự việc này thực hiện được, vậy nhóm đệ tử đích truyền bọn họ sau này chỉ sợ bởi vì chuyện này mà không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Nhưng mà Trác Tri Viễn lại làm ra bộ dáng không quan tâm, nghe Dịch Đông Lai nói cũng chỉ là liếc mắt nhìn hắn, ý tứ trong ánh mắt hình như là đang nói : việc này mắc mớ gì đến ngươi?
Cũng không biết có phải hay không là tất cả mọi người đều mong muốn chứng kiến trận chiến giữa Trác Tri Viễn cùng Tây Môn Hàn Chiếu, mà nguyên bản các đệ tử đều đã nắm chắc cơ hội lọt qua vòng ba, mà đa số đều là đệ tử hậu sơn, lực lượng mạnh yếu khác nhau, thường thường đánh nhau phải cần thời gian rất dài mới có thể phân ra thắng bại. Nhưng mà hiện tại, tất cả đều là vừa lên liền đã giở ra tuyệt chiêu ẩn giấu, mưu cầu trong vòng mấy chiêu cùng đối thủ phân ra cao thấp, tựa hồ cũng có chút khẩn cấp muốn đi nhìn xem, rốt cuộc là Trác Tri Viễn đệ tử đích truyền gần đây mới được thu nhận và tên đệ tử xuất khẩu cuồng ngôn muốn kiếm tiện nghi Tây Môn Hàn Chiếu kia ai có lực lượng mạnh hơn.
Chỉ bất quá, tại trong lòng đại đa số đệ tử, theo lý trí của rất nhiều người đều cẩn thận cân nhắc thực lực giữa Trác Tri Viễn và Tây Môn Hàn Chiếu, cuối cùng đồng loạt đưa ra một kết luận, cơ hồ là nghiêng về một phía cho rằng Trác Tri Viễn so với Tây Môn Hàn Chiếu mạnh hơn. Trước đây cũng có một số người mang tư tưởng khiêu chiến Trác Tri Viễn, thế nhưng lúc này lại rất tỉnh táo, tự biết mình cũng không phải là đối thủ của Trác Tri Viễn.
Rất nhanh, Mạc Tuân cũng đã đứng ở bên trên tuyên bố :"Thẻ giáp số mười chín Trác Tri Viễn, thẻ ất số mười chín Tây Môn Hàn Chiếu."
Chứng kiến Trác Tri Viễn như cũ không chút hoang mang chắp tay sau lưng chậm rãi đi lên đàn tế, Tây Môn Hàn Chiếu cũng theo đó đè nén tâm tình, học theo bộ dáng của Trác Tri Viễn, đi từ từ lên đàn. Chỉ là, tuy hắn bước sau Trác Tri Viễn vài bước, nhưng khi sau khi đứng ở trên đàn, trên cao nhìn xuống thì vẫn thấy Trác Tri Viễn đang sải bước từ tốn đi lên.
"Trác sư huynh, ngưỡng mộ đại danh từ lâu, Tây Môn Hàn Chiếu xin được lãnh giáo cao chiêu!"
Trác Tri Viễn ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, cũng không biết vì cái gì, này ánh mắt trên người Tây Môn Hàn Chiếu, lại lộ ra vài phần ý tứ thương hại.
"Mời Tây Môn sư đệ ra chiêu!" Trác Tri Viễn cũng lười nói, trực tiếp rút trường kiếm ra, đem vỏ kiếm ném ra sau lưng, ta trái bấm kiếm quyết, điệu bộ này xem ra là tính toán làm cho Tây Môn Hàn Chiếu nhanh chóng bắt đầu luận võ.
Tây Môn Hàn Chiếu thấy vậy, cũng vô pháp nói thêm cái gì, hai tay đưa ra sau, lấy ra một cây tam xoa kích tinh xảo, theo chiều gió nhoáng lên một cái, nhanh chóng tăng vọt lên dài một trượng ba thước. Trong giáo sớm có đệ tử kinh hô một tiếng :"Trọc thổ tam xoa kích! Pháp bảo này như thế nào lại có thể nằm trong tay hắn!"
Nghe được cái thanh âm này, Tây Môn Hàn Chiếu không khỏi cũng hơi có chút đắc ý, cây trọc thổ tam xoa kích này chính là do nhà hắn truyền lại cho hắn, dù cho là tại trong Thanh Nguyên Sơn này, cũng chỉ có cực ít người biết hắn có kiện bảo bối này. Hắn nếu không phải có món pháp bảo này trong tay, thì cũng không dám dễ dàng như vậy nói bản thân muốn khiêu chiến Trác Tri Viễn!
Mạc Tuân gật đầu một cái :" Ngươi nhập môn đã bao nhiêu năm? Và ngươi nhập vào làm tọa hạ hậu sơn đã bao nhiêu năm?"
Đệ tử kia trả lời ngay :"Đệ tử nhập môn đã được ba mươi ba năm, tiến nhập hậu sơn cũng đã được mười tám năm có dư."
"Trác Tri Viễn mới nhập vào hậu sơn chưa đến bốn tháng, nhập môn bất quá tám năm, bốn tháng trước mới bắt đầu tu luyện chân quyết cùng với những công pháp khác, hiện giờ tu trì cũng chỉ có tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn. Đây mà cũng gọi là khiêu chiến với khó khăn sao?" Mạc Tuân hừ lạnh một tiếng, lời nói đầy gay gắt.
Dưới đàn rất nhiều đệ tử đã sớm cất tiếng phụ họa :"Đúng vậy! Ngươi đây rõ ràng là muốn kiếm tiện nghi!"
Lâu Vô Ngân nhịn không được, đứng dậy, tay nhẹ phất lên, trên không trug phát ra mọt tiếng sấm nổ vang, khiến cho xung quanh đàn tế nhất thời yên tĩnh trở lại.
"Ồn ào như thế còn ra cái thể thống gì?" Lâu Vô Ngân vẻ mặt tức giận, xoay mặt nhìn tên đệ tử muốn khiêu chiến Trác Tri Viễn :"Ngươi thật có tiền đồ, khiêu chiến vượt cấp, nhưng Trác Tri Viễn mà là khiêu chiến vượt cấp sao, không những tu trì thấp hơn ngươi mà còn thấp hơn những hai tầng. Cư nhiên còn dám trâng tráo nói cái gì là khiêu chiến với đối thủ so với mình mạnh hơn. Tu luyện trong ba mươi năm nay, xem ra đều chỉ là uổng công mà thôi, hừ!"
Thấy đại trưởng lão Lâu Vô Ngân cùng với quyền chưởng môn lục trưởng lão Mạc Tuân tức giận, tên đệ tử kia sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất :"Hai vị trưởng lão, đệ tử không dám có cái ý đó. Trác sư huynh tuy rằng thời gian tu luyện ngắn ngủi, nhưng mà cũng là thiên tài thứ hai trong ngàn năm lịch sử của Thủy Giáo ta có thể tay không xông đến điểm cuối cùng của thập vạn thâm uyên. Hơn nữa, hai ngày luận võ qua mọi người đều thấy rõ như ban ngày, Trác sư huynh một thân thực lực, chỉ sợ đã sớm tiếp cận cảnh giới tầng thứ năm thân thức, nhưng mà không biết vì sao, tu trì vẻn vẹn lại chỉ ở tại tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn. Đệ tử đích thật là chứng kiến Trác sư huynh hắn..."
"Hừ! Ngươi thật ra chỉ là ngụy biện! Tốt, tốt lắm!" Mạc Tuân vỗ bàn một cái, nói tiếp :"Ta cũng không vội trừng phạt ngươi, chuyện này đợi đến khi ngươi bị thua ta sẽ y theo giáo quy xử trí. Ngươi muốn khiêu chiến Trác Tri Viễn phải không? Được, ta sẽ cho ngươi cơ hội này! Nếu ngươi thắng, thì bắt đầu từ vòng tiếp theo, bất luận kẻ nào ngươi cũng đều có thể danh chính ngôn thuận đi khiếu chiến. Nếu như ngươi bại... Hừ!"
Nửa câu nói sau, Mạc Tuân bất ngờ không nói , nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, bất luận kẻ nào cũng biết, nếu như người đệ tử này bị đánh bại, kết cục chỉ sợ sẽ rất thê thảm. Không khéo, từ nay về sau bị giáng xuống ngoại ngũ đường, sống cho hết quãng đời còn lại. Mạc Tuân vốn nổi tiếng là thiết diện, cộng với sư phẫn nộ của đại trưởng lão, hậu quả này không phải là một đệ tử mới vào cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức có thể thừa nhận nổi.
Nói đến đây, tên đệ tử kia thần tình đã là tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, chỉ là việc đã đã đến nước này, hắn cũng không thể không bất chấp tất cả mà đáp ứng. Chỉ hy vọng hôm nay có thể chiến thắng Trác Tri Viễn, buổi chiều cho dù bị đệ tử khác đánh bại, trừng phạt có lẽ còn có thể giảm nhẹ đi một chút. Nếu là có thể may mắn vượt qua cả hai vòng, trong giáo chỉ sợ cũng sẽ cho qua việc này.
"Đệ tử Tây Môn Hàn Chiếu xin vâng theo pháp chỉ của lục trưởng lão!" Dứt lời, hắn cắn răng đứng dậy, ánh mắt nhanh chóng di chuyển đến một nơi, đương nhiên đó chĩnh là nơi Trác Tri Viễn đang đứng, ánh mắt đầy ngoan độc, hận không thể đem Trác Tri Viễn ăn sống nuốt tươi.
Đối với điều này Trác Tri Viễn trái lại một chút phản ứng cũng không có, giống như mọi chuyện phát sinh nãy giờ đều không liên quan đến hắn, vẫn trầm mặc đứng nguyên tại chỗ.
Giang Vô Hoạn bên cạnh hắn cũng lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu :"Tên Tây Môn này căn bản là đang đi tìm chết!"
Dịch Đông Lai cười ha ha :"Thật là một tên gia hỏa gian xảo! Trác sư đệ dù cho chỉ có cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, nhưng thủy chung thuộc hệ đệ tử đích truyền, Tây Môn Hàn Chiếu hắn tính là cái thứ gì, không ngờ lại mưu toan kiếm tiện nghi? Trác sư đệ, ngươi nhất định phải giáo huấn cho tốt cái tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng, cho hắn biết, cái gì gọi là đệ tử đích truyền! Không phân biệt được tôn ti, thì sẽ phải trả giá rất đắt!" Ngụ ý rất rõ ràng, một khi Trác Tri Viễn không may chiến bại, thì hắn sẽ là người đầu tiên thay Trác Tri Viễn xuất đầu.
Cũng không phải là nói Dịch Đông Lai thật sự muốn thay Trác Tri Viễn xuất đầu, chẳng qua là vô luận hắn đối xử như thế nào với Trác Tri Viễn, nhưng cũng tuyệt không cho phép một đệ tử hậu sơn bình thường khiêu chiến quyền uy của đệ tử đích truyện bọn hắn. Nếu để cho sự việc này thực hiện được, vậy nhóm đệ tử đích truyền bọn họ sau này chỉ sợ bởi vì chuyện này mà không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Nhưng mà Trác Tri Viễn lại làm ra bộ dáng không quan tâm, nghe Dịch Đông Lai nói cũng chỉ là liếc mắt nhìn hắn, ý tứ trong ánh mắt hình như là đang nói : việc này mắc mớ gì đến ngươi?
Cũng không biết có phải hay không là tất cả mọi người đều mong muốn chứng kiến trận chiến giữa Trác Tri Viễn cùng Tây Môn Hàn Chiếu, mà nguyên bản các đệ tử đều đã nắm chắc cơ hội lọt qua vòng ba, mà đa số đều là đệ tử hậu sơn, lực lượng mạnh yếu khác nhau, thường thường đánh nhau phải cần thời gian rất dài mới có thể phân ra thắng bại. Nhưng mà hiện tại, tất cả đều là vừa lên liền đã giở ra tuyệt chiêu ẩn giấu, mưu cầu trong vòng mấy chiêu cùng đối thủ phân ra cao thấp, tựa hồ cũng có chút khẩn cấp muốn đi nhìn xem, rốt cuộc là Trác Tri Viễn đệ tử đích truyền gần đây mới được thu nhận và tên đệ tử xuất khẩu cuồng ngôn muốn kiếm tiện nghi Tây Môn Hàn Chiếu kia ai có lực lượng mạnh hơn.
Chỉ bất quá, tại trong lòng đại đa số đệ tử, theo lý trí của rất nhiều người đều cẩn thận cân nhắc thực lực giữa Trác Tri Viễn và Tây Môn Hàn Chiếu, cuối cùng đồng loạt đưa ra một kết luận, cơ hồ là nghiêng về một phía cho rằng Trác Tri Viễn so với Tây Môn Hàn Chiếu mạnh hơn. Trước đây cũng có một số người mang tư tưởng khiêu chiến Trác Tri Viễn, thế nhưng lúc này lại rất tỉnh táo, tự biết mình cũng không phải là đối thủ của Trác Tri Viễn.
Rất nhanh, Mạc Tuân cũng đã đứng ở bên trên tuyên bố :"Thẻ giáp số mười chín Trác Tri Viễn, thẻ ất số mười chín Tây Môn Hàn Chiếu."
Chứng kiến Trác Tri Viễn như cũ không chút hoang mang chắp tay sau lưng chậm rãi đi lên đàn tế, Tây Môn Hàn Chiếu cũng theo đó đè nén tâm tình, học theo bộ dáng của Trác Tri Viễn, đi từ từ lên đàn. Chỉ là, tuy hắn bước sau Trác Tri Viễn vài bước, nhưng khi sau khi đứng ở trên đàn, trên cao nhìn xuống thì vẫn thấy Trác Tri Viễn đang sải bước từ tốn đi lên.
"Trác sư huynh, ngưỡng mộ đại danh từ lâu, Tây Môn Hàn Chiếu xin được lãnh giáo cao chiêu!"
Trác Tri Viễn ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, cũng không biết vì cái gì, này ánh mắt trên người Tây Môn Hàn Chiếu, lại lộ ra vài phần ý tứ thương hại.
"Mời Tây Môn sư đệ ra chiêu!" Trác Tri Viễn cũng lười nói, trực tiếp rút trường kiếm ra, đem vỏ kiếm ném ra sau lưng, ta trái bấm kiếm quyết, điệu bộ này xem ra là tính toán làm cho Tây Môn Hàn Chiếu nhanh chóng bắt đầu luận võ.
Tây Môn Hàn Chiếu thấy vậy, cũng vô pháp nói thêm cái gì, hai tay đưa ra sau, lấy ra một cây tam xoa kích tinh xảo, theo chiều gió nhoáng lên một cái, nhanh chóng tăng vọt lên dài một trượng ba thước. Trong giáo sớm có đệ tử kinh hô một tiếng :"Trọc thổ tam xoa kích! Pháp bảo này như thế nào lại có thể nằm trong tay hắn!"
Nghe được cái thanh âm này, Tây Môn Hàn Chiếu không khỏi cũng hơi có chút đắc ý, cây trọc thổ tam xoa kích này chính là do nhà hắn truyền lại cho hắn, dù cho là tại trong Thanh Nguyên Sơn này, cũng chỉ có cực ít người biết hắn có kiện bảo bối này. Hắn nếu không phải có món pháp bảo này trong tay, thì cũng không dám dễ dàng như vậy nói bản thân muốn khiêu chiến Trác Tri Viễn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.