Chương 117: Tứ linh đao ấn
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
"Mạnh sư đệ thứ ba, Tần Phỉ thứ tư. Giang sư huynh cùng Mạnh sư đệ phối hợp với nhau dốc hết năng lực kéo dài thời gian, cố gắng làm đại sư huynh tiêu hao chân khí cùng thể lực càng nhiều càng tốt. Còn lại Tần Phỉ, nếu là nhóm ba người bọn ta có thể cầm cự vượt quá một canh giờ, ngươi liền cũng tận lực lấy việc kéo dài thời gian làm trọng, nhưng ngược lại nếu là chúng ta không thể kéo dài được quá một canh giờ, ngươi liền toàn lực tấn công, mục đích làm cho đại sư huynh bộc phát ra lực lượng mạnh nhất có thể, tại trước khi Trần Nhất Tân thượng đài, chúng ta cần khiến cho đại sư huynh đạt đến cực hạn, tạo cơ hội cho hắn đánh bại đại sư huynh. Ngươi có thắc mắc gì không?"
Chứng kiến Giang Vô Hoạn cùng Mạnh Vân Cao nhiệt tình gật đầu, Tần Phỉ cảm nhận được chính ra vị trí thứ tư của mình quả thật có không ít nguy hiểm, nhưng là cũng không thể không đồng ý. Mặc cho là nguy hiểm như thế nào, chẳng lẽ lại có thể so sánh với vị trí đầu tiên của Trác Tri Viễn hay sao?
Thấy Tần Phỉ cuối cùng cũng gật đầu, Trác Tri Viễn thở dài một hơi: "Đáng tiếc là Dịch sư huynh vắng mặt, nếu không pháp bảo Kim sư trảo kia một khi hóa thành một kiện kim sư áo giáp, một người hắn cũng tuyệt đối có thể kéo dài hơn một canh giờ." Nói xong cũng không chần chờ, trực tiếp thi lễ hướng sáu vị trưởng lão trên đài cao nói :"Trác Tri Viễn nguyện là người đầu tiên khiêu chiến với đại sư huynh!"
Lời vừa nói ra, xung quanh đài liền là sôi động hẳn lên.
Trải qua những ngày luận võ lúc trước, Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân đều là một thân bất bại, nhưng trong mắt nhiều người hiển nhiên là Tri Viễn có phần muốn mạnh hơn Nhất Tân một chút, trong suy nghĩ bọn họ ngoại trừ Phong Thiều Thừa cực mạnh ra Trác Tri Viễn tên thiên tài trong thiên tài này có lẽ đã là Thanh Nguyên Sơn đại đệ tử.
Nguyên bản sau khi nghe Phong Thiếu Thừa muốn lấy một địch năm, rất nhiều người đều mong chờ cuộc đối chiến giữa Phong Thiếu Thừa và Trác Tri Viễn, nhưng là cũng rất nhiều người đoán rằng Trác Tri Viễn rất có thể sẽ được xếp sau cùng, đợi cho Phong Thiếu Thừa tiêu hao đại lượng thời gian, lúc đó mới toàn lực xuất kích như vậy mới có thể đạt được kết quả tốt nhất. Nhưng tuyệt nhiên không thể nghĩ đến, Trác Tri Viễn lại là người lên đài đầu tiên.
Vị trí đầu tiên, điều này có nghĩa là gì? Rất hiển nhiên, Phong Thiếu Thừa hiện tại trong trạng thái hoàn mỹ, mà Trác Tri Viễn cũng thế. Hai đệ tử trong tám đại đệ tử mạnh nhất Thanh Nguyên Sơn, tại trạng thái tốt nhất đối chiến với nhau, trận chiến cấp độ tuyệt đỉnh này hiển nhiên là được toàn thể mọi người mong chờ.
Ngay cả là Phong Thiếu Thừa nghe được Trác Tri Viễn muốn là người đầu tiên thì cũng có chút sững sờ, hắn vốn cho rằng người này đúng ra phải là Giang Vô Hoạn, như thế nào lại là tên tứ sư đệ danh không chính ngôn không thuận này?
Trong khoảng thời gian chờ đợi bọn Trác Tri Viễn, Phong Thiếu Thừa cũng đã biết sự tình hiện tại của Thanh Nguyên Sơn, trưởng lão thì đang ở tiên sơn hải ngoại, Đặng Thiếu Ngãi đích thân tới Đại Dân hoàng triều, đáng chú ý hơn nữa là trong môn xuất hiện tên đệ nhị thiên tài, hơn nữa lại có thực lực phi phàm, hoàn toàn xứng với danh hiệu thiên tài trong thiên tài.
Sau khi biết rõ sự tình, trong lòng Phong Thiếu Thừa cũng là chú ý đến Trác Tri Viễn, hắn luôn tự tin rằng mình là thiên tài, hiện tại lại nghe người khác nói có người được xưng là thiên tài trong thiên tài, trong lòng liền là sinh ra cảm giác khó tiêu thụ nổi.
Nhìn Trác Tri Viễn đang tiến lên đài, bước đi bình ổn, cũng không phải là biểu hiện của thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nói năng tùy tiện, không một chút khoa trương tiến về sân đấu, Phong Thiếu Thừa cũng bắt đầu xem trọng Trác Tri Viễn. Thầm nghĩ tên gia hỏa này thật cũng có nguyên tắc, nhớ đến Dịch Đông Lai cùng Giang Vô Hoạn, thậm chí là một vài tên gia hỏa thực lực tương đối mạnh mẽ, mới chỉ hơn mười tuổi một chút, như thế nào lại không có chút khoe khoang, thể hiện ra tư thế lên sân đấu càng khoa trương càng tốt? Nhưng Trác Tri Viễn lại là bình ổn tường bước như vậy tiến tới, Phong Thiếu Thừa thật ra cũng nhớ lại lúc hắn từng đó tuổi tựa hồ cũng không thể có tâm tư trầm ổn giống như Trác Tri Viễn hiện tại.
"Được rồi, vậy để ta xem tên gia hỏa được xưng là thiên tài trong thiên tài này đến tột cùng là có bao nhiêu cân lượng, trước tiên dùng hắn khởi động, liền tin tưởng chắc chắn hạ gục bốn người còn lại!" Phong Thiếu Thừa trên mặt thản nhiên tươi cười, chăm chú nhìn Trác Tri Viễn.
Tri Viễn đón nhận ánh mắt của Phong Thiếu Thừa, cũng không lùi bước vừa tập trung vào ánh mắt của hắn vừa tiến lên đài. Hai tay nhất động khom người hành lễ: "Trác Tri Viễn ra mắt đại sư huynh, đã sớm biết tin đại sư huynh bế quan tu luyện, chỉ là không ngờ lần đầu gặp mặt lại gặp phải tình huống không tốt như lúc này."
Phong Thiếu Thừa thản nhiên cười: "Trác sư đệ đa lễ, nhưng là tiếng đại sư huynh này ngươi nói cũng có phần quá sớm a. Sư tôn cũng còn chưa chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ, hiện tại ngươi chỉ có thể được xem là đệ tử của lục trưởng lão mà thôi, ngươi hay là nên biết thận phân một chút gọi ta là Phong sư huynh đi."
Trác Tri Viễn không những không tức giận mà còn nở nụ cười: "Là ta lỗ mãng hấp tấp, Phong sư huynh. Nếu đã rãnh rỗi nói đến thứ bậc, chi bằng kính mời Phong sư huynh ra tay chỉ điểm vài chiêu!"
Dứt lời, Trác Tri Viễn cũng không buồn nhiều lời cùng Phong Thiếu Thừa, nếu đối phương đã có chút thành kiến với mình và Trần Nhất Tân, hơn nữa Trác Tri Viễn cũng không tính toán muốn tạo dựng mối quan hệ tốt trong Thanh Nguyên Sơn, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó, hiển nhiên là biểu hiện này khiến những người cao cao cao tại thượng cảm thấy không vừa lòng, cho dù là Trác Tri Viễn cường đại như thế nào đi chăng nữa kết cục cũng sẽ không có gì thay đổi. Không những thế hiện tại có rất nhiều điều Trác Tri Viễn không sáng tỏ, nếu là hắn biết được, chỉ sợ là ngay lập tức hắn liền xuất hiện ý nghĩ phản lại sư môn.
Sau khi xuất ra trường kiếm, Phong Thiếu Thừa có chút sững sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Trác Tri Viễn lại có thể sử dụng một kiện trường kiếm bình thường như thế, cho dù hắn cũng đã luyện thành kiếm linh, nhưng chẳng lẽ lại không biết Phong Thiếu Thừa đại sư huynh này đã sớm luyện thành kiếm linh từ nhiều năm trước hay sao?
Phong Thiếu Thừa lộ vẻ khó hiểu mở miệng hỏi: "Ngươi vẫn thường dùng thanh kiếm này?"
Trác Tri Viễn cũng không muốn nói nhảm, khẽ gật đầu: "Phong sư huynh cũng không cần lo lắng tại về mặt vũ khí chiếm tiện nghi so với ta, quả thật đây là thanh kiếm tốt nhất ta có thể có được."
Phong Thiếu Thừa trong long thầm nghĩ, Mạc Tuân tên sư phụ keo kiệt này thật đúng là tùy tiện, lại có thể ngay cả việc cấp kiếm cho đệ tử cũng luyến tiếc, bản thân hắn cũng không cần dùng đến, lưu giữ lại hảo kiếm cũng để làm gì chứ?"
Nhưng cho dù là như vậy, Phong Thiếu Thừa cũng không có gì để nói, trở tay rút trên lưng ra một thanh bối đao to bản, đao vừa xuất khỏi vỏ liền phát ra vài phần hung ác. Chuôi đao là một đầu mãnh hổ miệng mở rộng tựa như đang rít gào, chuôi đao được lồng vào trong miệng hổ một cách khéo léo, bảo vệ cực tốt cho bàn tay của Phong Thiếu Thừa.
Mà toàn bộ đốc đao lại là một con thanh xà rất sống động, nanh độc trong miệng giống như tùy thời có thể phá nát yết hầu của đối thủ.
Thân đao lại có bộ giáng như một con gấu nặng nề, nơi lưỡi đao chính là móng vuốt lợi hại tạo thành bốn răng cưa hình dạng sắc bén, thật là khiến người khác phải kinh sợ!
Mũi đao giống như mỏ ưng, vừa nhìn qua liền là biết sắc bén vô cùng, tuyệt đối là một kiện bảo đao tuyệt hảo.
Nhưng là Trác Tri Viễn lại không hề sợ hãi, vẫn như cũ tay bắt kiếm quyết, lập tức thẳng người lên, phi kiếm đã lơ lưng tại không trung, cư nhiên lại là biến kiếm chiêu trở thành đao chiêu, rốt cục là hắn muốn làm gì đây? Chẳng lẽ lại muốn mạnh mẽ đối chiến với Phong Thiếu Thừa hay sao? Không ít người đều bởi vì hành động này của Trác Tri Viễn mà sợ đến ngây người, ngay cả đến Phong Thiếu Thừa cũng không tránh khỏi sững sờ...
Chứng kiến Giang Vô Hoạn cùng Mạnh Vân Cao nhiệt tình gật đầu, Tần Phỉ cảm nhận được chính ra vị trí thứ tư của mình quả thật có không ít nguy hiểm, nhưng là cũng không thể không đồng ý. Mặc cho là nguy hiểm như thế nào, chẳng lẽ lại có thể so sánh với vị trí đầu tiên của Trác Tri Viễn hay sao?
Thấy Tần Phỉ cuối cùng cũng gật đầu, Trác Tri Viễn thở dài một hơi: "Đáng tiếc là Dịch sư huynh vắng mặt, nếu không pháp bảo Kim sư trảo kia một khi hóa thành một kiện kim sư áo giáp, một người hắn cũng tuyệt đối có thể kéo dài hơn một canh giờ." Nói xong cũng không chần chờ, trực tiếp thi lễ hướng sáu vị trưởng lão trên đài cao nói :"Trác Tri Viễn nguyện là người đầu tiên khiêu chiến với đại sư huynh!"
Lời vừa nói ra, xung quanh đài liền là sôi động hẳn lên.
Trải qua những ngày luận võ lúc trước, Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân đều là một thân bất bại, nhưng trong mắt nhiều người hiển nhiên là Tri Viễn có phần muốn mạnh hơn Nhất Tân một chút, trong suy nghĩ bọn họ ngoại trừ Phong Thiều Thừa cực mạnh ra Trác Tri Viễn tên thiên tài trong thiên tài này có lẽ đã là Thanh Nguyên Sơn đại đệ tử.
Nguyên bản sau khi nghe Phong Thiếu Thừa muốn lấy một địch năm, rất nhiều người đều mong chờ cuộc đối chiến giữa Phong Thiếu Thừa và Trác Tri Viễn, nhưng là cũng rất nhiều người đoán rằng Trác Tri Viễn rất có thể sẽ được xếp sau cùng, đợi cho Phong Thiếu Thừa tiêu hao đại lượng thời gian, lúc đó mới toàn lực xuất kích như vậy mới có thể đạt được kết quả tốt nhất. Nhưng tuyệt nhiên không thể nghĩ đến, Trác Tri Viễn lại là người lên đài đầu tiên.
Vị trí đầu tiên, điều này có nghĩa là gì? Rất hiển nhiên, Phong Thiếu Thừa hiện tại trong trạng thái hoàn mỹ, mà Trác Tri Viễn cũng thế. Hai đệ tử trong tám đại đệ tử mạnh nhất Thanh Nguyên Sơn, tại trạng thái tốt nhất đối chiến với nhau, trận chiến cấp độ tuyệt đỉnh này hiển nhiên là được toàn thể mọi người mong chờ.
Ngay cả là Phong Thiếu Thừa nghe được Trác Tri Viễn muốn là người đầu tiên thì cũng có chút sững sờ, hắn vốn cho rằng người này đúng ra phải là Giang Vô Hoạn, như thế nào lại là tên tứ sư đệ danh không chính ngôn không thuận này?
Trong khoảng thời gian chờ đợi bọn Trác Tri Viễn, Phong Thiếu Thừa cũng đã biết sự tình hiện tại của Thanh Nguyên Sơn, trưởng lão thì đang ở tiên sơn hải ngoại, Đặng Thiếu Ngãi đích thân tới Đại Dân hoàng triều, đáng chú ý hơn nữa là trong môn xuất hiện tên đệ nhị thiên tài, hơn nữa lại có thực lực phi phàm, hoàn toàn xứng với danh hiệu thiên tài trong thiên tài.
Sau khi biết rõ sự tình, trong lòng Phong Thiếu Thừa cũng là chú ý đến Trác Tri Viễn, hắn luôn tự tin rằng mình là thiên tài, hiện tại lại nghe người khác nói có người được xưng là thiên tài trong thiên tài, trong lòng liền là sinh ra cảm giác khó tiêu thụ nổi.
Nhìn Trác Tri Viễn đang tiến lên đài, bước đi bình ổn, cũng không phải là biểu hiện của thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nói năng tùy tiện, không một chút khoa trương tiến về sân đấu, Phong Thiếu Thừa cũng bắt đầu xem trọng Trác Tri Viễn. Thầm nghĩ tên gia hỏa này thật cũng có nguyên tắc, nhớ đến Dịch Đông Lai cùng Giang Vô Hoạn, thậm chí là một vài tên gia hỏa thực lực tương đối mạnh mẽ, mới chỉ hơn mười tuổi một chút, như thế nào lại không có chút khoe khoang, thể hiện ra tư thế lên sân đấu càng khoa trương càng tốt? Nhưng Trác Tri Viễn lại là bình ổn tường bước như vậy tiến tới, Phong Thiếu Thừa thật ra cũng nhớ lại lúc hắn từng đó tuổi tựa hồ cũng không thể có tâm tư trầm ổn giống như Trác Tri Viễn hiện tại.
"Được rồi, vậy để ta xem tên gia hỏa được xưng là thiên tài trong thiên tài này đến tột cùng là có bao nhiêu cân lượng, trước tiên dùng hắn khởi động, liền tin tưởng chắc chắn hạ gục bốn người còn lại!" Phong Thiếu Thừa trên mặt thản nhiên tươi cười, chăm chú nhìn Trác Tri Viễn.
Tri Viễn đón nhận ánh mắt của Phong Thiếu Thừa, cũng không lùi bước vừa tập trung vào ánh mắt của hắn vừa tiến lên đài. Hai tay nhất động khom người hành lễ: "Trác Tri Viễn ra mắt đại sư huynh, đã sớm biết tin đại sư huynh bế quan tu luyện, chỉ là không ngờ lần đầu gặp mặt lại gặp phải tình huống không tốt như lúc này."
Phong Thiếu Thừa thản nhiên cười: "Trác sư đệ đa lễ, nhưng là tiếng đại sư huynh này ngươi nói cũng có phần quá sớm a. Sư tôn cũng còn chưa chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ, hiện tại ngươi chỉ có thể được xem là đệ tử của lục trưởng lão mà thôi, ngươi hay là nên biết thận phân một chút gọi ta là Phong sư huynh đi."
Trác Tri Viễn không những không tức giận mà còn nở nụ cười: "Là ta lỗ mãng hấp tấp, Phong sư huynh. Nếu đã rãnh rỗi nói đến thứ bậc, chi bằng kính mời Phong sư huynh ra tay chỉ điểm vài chiêu!"
Dứt lời, Trác Tri Viễn cũng không buồn nhiều lời cùng Phong Thiếu Thừa, nếu đối phương đã có chút thành kiến với mình và Trần Nhất Tân, hơn nữa Trác Tri Viễn cũng không tính toán muốn tạo dựng mối quan hệ tốt trong Thanh Nguyên Sơn, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó, hiển nhiên là biểu hiện này khiến những người cao cao cao tại thượng cảm thấy không vừa lòng, cho dù là Trác Tri Viễn cường đại như thế nào đi chăng nữa kết cục cũng sẽ không có gì thay đổi. Không những thế hiện tại có rất nhiều điều Trác Tri Viễn không sáng tỏ, nếu là hắn biết được, chỉ sợ là ngay lập tức hắn liền xuất hiện ý nghĩ phản lại sư môn.
Sau khi xuất ra trường kiếm, Phong Thiếu Thừa có chút sững sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Trác Tri Viễn lại có thể sử dụng một kiện trường kiếm bình thường như thế, cho dù hắn cũng đã luyện thành kiếm linh, nhưng chẳng lẽ lại không biết Phong Thiếu Thừa đại sư huynh này đã sớm luyện thành kiếm linh từ nhiều năm trước hay sao?
Phong Thiếu Thừa lộ vẻ khó hiểu mở miệng hỏi: "Ngươi vẫn thường dùng thanh kiếm này?"
Trác Tri Viễn cũng không muốn nói nhảm, khẽ gật đầu: "Phong sư huynh cũng không cần lo lắng tại về mặt vũ khí chiếm tiện nghi so với ta, quả thật đây là thanh kiếm tốt nhất ta có thể có được."
Phong Thiếu Thừa trong long thầm nghĩ, Mạc Tuân tên sư phụ keo kiệt này thật đúng là tùy tiện, lại có thể ngay cả việc cấp kiếm cho đệ tử cũng luyến tiếc, bản thân hắn cũng không cần dùng đến, lưu giữ lại hảo kiếm cũng để làm gì chứ?"
Nhưng cho dù là như vậy, Phong Thiếu Thừa cũng không có gì để nói, trở tay rút trên lưng ra một thanh bối đao to bản, đao vừa xuất khỏi vỏ liền phát ra vài phần hung ác. Chuôi đao là một đầu mãnh hổ miệng mở rộng tựa như đang rít gào, chuôi đao được lồng vào trong miệng hổ một cách khéo léo, bảo vệ cực tốt cho bàn tay của Phong Thiếu Thừa.
Mà toàn bộ đốc đao lại là một con thanh xà rất sống động, nanh độc trong miệng giống như tùy thời có thể phá nát yết hầu của đối thủ.
Thân đao lại có bộ giáng như một con gấu nặng nề, nơi lưỡi đao chính là móng vuốt lợi hại tạo thành bốn răng cưa hình dạng sắc bén, thật là khiến người khác phải kinh sợ!
Mũi đao giống như mỏ ưng, vừa nhìn qua liền là biết sắc bén vô cùng, tuyệt đối là một kiện bảo đao tuyệt hảo.
Nhưng là Trác Tri Viễn lại không hề sợ hãi, vẫn như cũ tay bắt kiếm quyết, lập tức thẳng người lên, phi kiếm đã lơ lưng tại không trung, cư nhiên lại là biến kiếm chiêu trở thành đao chiêu, rốt cục là hắn muốn làm gì đây? Chẳng lẽ lại muốn mạnh mẽ đối chiến với Phong Thiếu Thừa hay sao? Không ít người đều bởi vì hành động này của Trác Tri Viễn mà sợ đến ngây người, ngay cả đến Phong Thiếu Thừa cũng không tránh khỏi sững sờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.