Chương 25: Tu luyện!
Tiêu Sắt Lãng
13/03/2013
Vừa nhìn thấy thạch động này, Trác Tri Viễn liền biết đây chắc chắn là nơi Nhâm Phi năm đó dùng để tu luyện, chỉ là rất kỳ quái, Nhâm Phi nếu có thể phá được cấm chế của các trưởng lão, khôi phục lại tu trì bản thân, thì tại sao không nhanh chóng rời khỏi nơi này mà lại muốn lưu lại chỗ này tu luyện? Chẳng lẽ hắn cũng lượm được một quyển công pháp như mình sao?
Cũng không biết quái điểu này có hay không biết chuyện tình của Nhâm Phi, Trác Tri Viễn mở miệng hỏi :"Điểu nhi, nhớ ngày đó lúc Nhâm Phi tiền bối đến đây, lấy tu trì của ông ta vì sao không nhanh chóng rời đi, mà vẫn còn ở lại chỗ này tiến hành tu luyện?"
Quái điểu lộ ra vẻ mặt có chút khinh thường : ta không biết tu trì theo lời các ngươi là cái gì, nhưng lại biết yêu thú ở nơi này là do giới tử nguyên lực biến thành hung mãnh dị thường, nhưng trí lực cực thấp, nếu có thể lấy ra không ngừng luyện tập, công pháp tu vi sẽ đề cao vô cùng nhanh. Hơn nữa, Nhâm Phi nói nơi này linh khí sung túc thế gian không thể sánh bằng, ở trong này tu luyện, hiệu quả sẽ tăng gấp mấy lần.
Trác Tri Viễn nghe xong thì hoàn toàn hiểu rõ, liên tiếp gật đầu nói : "Ta cũng có nghĩ qua, như mà tru trì cùng công pháp của mình quá thấp, không đủ để đối kháng với nguyên lực yêu thú xuất quỷ nhập thần ở nơi này, vạn nhất bị chúng nó giết chết, trái lại còn hỏng bét. Bất quá nghe ngươi nói như vậy, nếu như ta có khả năng ở nơi này đem tu trì đột phá lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức, vậy cũng có thể lưu lại được nơi này tu luyện một phen, không cần nóng lòng đi ra ngoài." Trác Tri Viễn rốt cuộc cũng chỉ là một hài tử tâm cơ chưa sâu, không biết quái điểu này kỳ thật đã lừa gạt hắn, vốn là nói cho hắn cỡi trên lưng phi hành hai vạn dặm, nhưng thật ra quái điểu này lúc trước là trực tiếp đem Nhâm Phi bay đến điểm cuối cùng của mười vạn dặm. Mà lần này chỉ là nói cho Trác Tri Viễn về việc luyện tập cùng yêu thú với việc hấp thu linh khí, nhưng không có nói lúc trước Nhâm Phi sở dĩ phải ở lại chỗ này, hoàn toàn là do bảo thụ này ~ ~ ~ ~ có hồng quả trên cây làm thức ăn, so với cái gì thiên địa linh khí hay luyện tập với nguyên lực yêu thú còn có hiệu quả hơn.
Quái điểu nhìn hai mắt hắn, tựa hồ so với Trác Tri Viễn chính mình còn sốt ruột hơn, lại nói : khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí kia nằm ở trên vách đá phía sau ngươi, chính ngươi đến xem đi. Ta đi đây!
Trác Tri Viễn quay mặt nhìn lại, quả nhiên, trên vách đá có một chỗ đặc biệt bằng phẳng, trên đó chi chít là chữ. Nhưng khi lại gần nhìn kỹ, Trác Tri Viễn liền thấy buồn cười, không nghĩ tới Thắng Nghĩa tôn giả Nhâm Phi có khả năng thấu thiên triệt địa mà khi nhỏ chữ lại xấu như gà bới thế này. Xiêu xiêu vẹo vẹo, rất không ra thể thống gì, nhưng mà Trác Tri Viễn vẫn có chút kinh ngạc, hắn phát hiện ra những chữ này đều là viết bằng ngón tay, không hề dùng đến lợi khí gì để vạch lên.
Tuy rằng Trác Tri Viễn tự nhận chính mình viết chữ so với Nhâm Phi khẳng định đẹp hơn, thế nhưng dùng tay không viết chữ lên vách đá, thì tuyệt đối Trác Tri Viễn không thể làm được. Xem ra, Trác Tri Viễn còn có một đoạn đường rất dài phải đi.
Đã có khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí, Trác Tri Viễn cũng không có vội vàng đi tu luyện, mà là từ trong ngực móc ra sáu trang giấy kia, từ trong đó lấy ra " lao cung đệ nhất quyết", bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Sau khi đem đồ hình trên "lao cung đệ nhất quyết" nhớ kỹ, Trác Tri Viễn bắt đầu phân tích tỉ mỉ các chữ viết nhỏ xung quanh đồ hình, tìm tòi từng li từng chút, mong muốn trước khi tu luyện tận khả năng hiểu được thêm nhiều hơn về bí quyết tu luyện.
Trong quá trình này, Trác Tri Viễn phát hiện ra trong đan điền mình một chút chân khí mỏng manh kia đang nằm lặng yên cũng bắt đầu chậm rãi rục rịch, không ngờ là theo sự lý giải của Trác Tri Viễn đối với pháp quyết này sâu thêm thì chân khí trong kinh mạch hắn liền men theo những đồ thị trên hình bắt đầu vận hành.
Trác Tri Viễn cũng phát hiện ra điều này, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao chưa bao giờ chân chính tiến hành qua tu luyện chân khí, vội vàng quên đi việc tiếp tục xem tờ giấy kia, mà đặt ra thiền tư (tư thế ngồi thiền), ngũ tâm hướng thiên bắt đầu phối hợp với chân khí vận chuyển. Không bao lâu sau, chân khí men theo một đường dẫn kỳ quái, ở bên trong cơ thể Trác Tri Viễn hoàn thành xong một vòng đại chu thiên. Khi mà Trác Tri Viễn muốn dẫn chân khí trở về đan điền, lại phát hiện chân khí căn bản không chụ sự dẫn dắt của hắn, mà trầm nhập vào trước bụng, rồi lại đảo ngược lên lại, từ trên bả vai tiến nhập vào thủ thiếu dương tam tiêu kinh*, rồi theo đó trùng kích thẳng đến huyệt lao cung** ở bàn tay, xoay quanh không thôi
Đối với hiện tượng này, Trác Tri Viễn cảm thấy mới lạ vô cùng, hơn nữa loại chân khí tự động vận chuyển này tựa hồ đối với thân thể Trác Tri Viễn không có bất kỳ tổn hại gì, không giống với những gì mà Lý Độ đã nói cho hắn biết, chân khí một khi không chịu sự khống chế thì đó là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma, lúc đó phải lập tức tán công tĩnh tâm lại. Thế nhưng khi Trác Tri Viên gặp phải tình huống như vậy, hắn đã sớm loại bỏ trạng thái vận công từ lâu, nhưng mà chân khí của bản thân giống như có linh tính vậy, căn bản không dừng lại theo ý của hắn, mà tiếp tục tại xung quanh huyệt lao cung xoay quanh không thôi, dần dần phạm vi xoay quanh mở rộng, nhìn giống là đang tự vận chuyển một vòng tiểu chu thiên vậy.
Hơn nữa, Trác Tri Viễn cảm giác được theo chân khí tự động vận chuyển, nguyên bản chân khí cực kỳ mỏng manh lúc đầu đã trở nên có chút mạnh mẽ hơn, từ lúc ban đầu chỉ lớn bằng cái chấm nhỏ, hiện tại đã trở thành một đoạn rất lớn tràn đầy trong kinh mạch.
Không quản loại tình huống này quỉ dị cỡ nào, Trác Tri Viễn thực cảm giác được chân khí của chính mình đang tăng trưởng, đối với hắn mà nói vậy là đủ rồi. Chân quyết công pháp này xem ra đạo lý huyền diệu cao thâm vô cùng, hoặc có lẽ là pháp quyết có chút mới mẻ, cho nên tại trong tu luyện có chút dị tượng cũng là bình thường.
Nhưng mà có điều tình huống này những ghi chú xung quanh đồ hình lại không có viết đến, khiến cho Trác Tri Viễn trong lòng có chút lo lắng.
Chân khí giờ phút này đã không còn lưu chuyển gần huyệt lao cung nữa, mà là dần dần khuếch đại ra phạm vi lớn, ngược lên đến cánh tay, dọc theo một nửa thủ thiếu dương tam tiêu kinh xuống phía dưới không ngừng vận chuyển qua lại, chân khí cũng một lần nữa tràn đầy.
Sau khi vận hành được ba mươi sáu tiểu chu thiên, chân khí lại men theo thủ thiếu dương tam tiêu kinh ngược lên, trở lại gần vùng lồng ngực, sau đó tại mười hai kinh mạch trong cơ thể Trác Tri Viễn lưu chuyển thêm một vòng đại chu thiên nữa, tại giao điểm của hai mạch nhâm đốc tựa hồ còn một ít chân khí đang cố gắng đánh sâu vào vài lần (cái này gọi là muốn đả thông hai mạch nhâm đốc đây mà), sau một hồi thất bại , chân khí cũng nhanh chóng tiêu hao đến cực kỳ mỏng manh, rồi chậm rãi trở về trong đan điền, không còn một chút động tĩnh.
Hai vòng đại chu thên, thêm nữa là ba mươi sáu tiểu chu thiên trên cánh tay, mặc dù đối với rất nhiều tu luyện giả mà nói vốn không là chuyện chẳng đáng quan tâm, nhưng đối với người vừa mới bước vào tu luyện như Trác Tri Viễn mà nói, cũng không khác như hao phí toàn bộ tinh thần. Đợi cho chân khí sau khi trở lại đan điền, Trác Tri Viễn đã mệt lừ ướt đẫm mồ hôi, cả người cũng có chút cảm giác hư thoát như là đi vào cõi thiên thai, bồng lai tiên cảnh ( làm ta nhớ coithienthai.com quá).
Từ trong lòng ngực lấy ra một hồng quả, sau khi Trác Tri Viễn hút hết nước trong quả, nhất thời cảm giác được toàn bộ tinh khí thần trong cơ thể nhanh chóng được bổ sung, hắn đột nhiên lại nghĩ, Nhâm Phi tiền bối sỡ dĩ không vội vàng rời đi khỏi thập vạn thâm uyên này, mà là dừng lại không ngừng tiến hành tu luyện, chỉ sợ cùng với hồng quả này là có quan hệ. Một quả ăn vào là nhanh chóng khôi phục toàn bộ sức lực trong cơ thể, tu luyện hiển nhiên có thể nhanh gấp mấy lần bình thường. Hơn nữa nơi đây linh khí hấp thu cũng đích xác rất dồi dào, cho nên chân khí của Trác Tri Viễn mới có thể nhanh chóng lớn mạnh như vậy.
Kể từ đó, Trác Tri Viễn là ở lì nơi này chăm chỉ tu luyện, cũng không còn ý niệm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nữa.
Cũng không biết quái điểu này có hay không biết chuyện tình của Nhâm Phi, Trác Tri Viễn mở miệng hỏi :"Điểu nhi, nhớ ngày đó lúc Nhâm Phi tiền bối đến đây, lấy tu trì của ông ta vì sao không nhanh chóng rời đi, mà vẫn còn ở lại chỗ này tiến hành tu luyện?"
Quái điểu lộ ra vẻ mặt có chút khinh thường : ta không biết tu trì theo lời các ngươi là cái gì, nhưng lại biết yêu thú ở nơi này là do giới tử nguyên lực biến thành hung mãnh dị thường, nhưng trí lực cực thấp, nếu có thể lấy ra không ngừng luyện tập, công pháp tu vi sẽ đề cao vô cùng nhanh. Hơn nữa, Nhâm Phi nói nơi này linh khí sung túc thế gian không thể sánh bằng, ở trong này tu luyện, hiệu quả sẽ tăng gấp mấy lần.
Trác Tri Viễn nghe xong thì hoàn toàn hiểu rõ, liên tiếp gật đầu nói : "Ta cũng có nghĩ qua, như mà tru trì cùng công pháp của mình quá thấp, không đủ để đối kháng với nguyên lực yêu thú xuất quỷ nhập thần ở nơi này, vạn nhất bị chúng nó giết chết, trái lại còn hỏng bét. Bất quá nghe ngươi nói như vậy, nếu như ta có khả năng ở nơi này đem tu trì đột phá lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức, vậy cũng có thể lưu lại được nơi này tu luyện một phen, không cần nóng lòng đi ra ngoài." Trác Tri Viễn rốt cuộc cũng chỉ là một hài tử tâm cơ chưa sâu, không biết quái điểu này kỳ thật đã lừa gạt hắn, vốn là nói cho hắn cỡi trên lưng phi hành hai vạn dặm, nhưng thật ra quái điểu này lúc trước là trực tiếp đem Nhâm Phi bay đến điểm cuối cùng của mười vạn dặm. Mà lần này chỉ là nói cho Trác Tri Viễn về việc luyện tập cùng yêu thú với việc hấp thu linh khí, nhưng không có nói lúc trước Nhâm Phi sở dĩ phải ở lại chỗ này, hoàn toàn là do bảo thụ này ~ ~ ~ ~ có hồng quả trên cây làm thức ăn, so với cái gì thiên địa linh khí hay luyện tập với nguyên lực yêu thú còn có hiệu quả hơn.
Quái điểu nhìn hai mắt hắn, tựa hồ so với Trác Tri Viễn chính mình còn sốt ruột hơn, lại nói : khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí kia nằm ở trên vách đá phía sau ngươi, chính ngươi đến xem đi. Ta đi đây!
Trác Tri Viễn quay mặt nhìn lại, quả nhiên, trên vách đá có một chỗ đặc biệt bằng phẳng, trên đó chi chít là chữ. Nhưng khi lại gần nhìn kỹ, Trác Tri Viễn liền thấy buồn cười, không nghĩ tới Thắng Nghĩa tôn giả Nhâm Phi có khả năng thấu thiên triệt địa mà khi nhỏ chữ lại xấu như gà bới thế này. Xiêu xiêu vẹo vẹo, rất không ra thể thống gì, nhưng mà Trác Tri Viễn vẫn có chút kinh ngạc, hắn phát hiện ra những chữ này đều là viết bằng ngón tay, không hề dùng đến lợi khí gì để vạch lên.
Tuy rằng Trác Tri Viễn tự nhận chính mình viết chữ so với Nhâm Phi khẳng định đẹp hơn, thế nhưng dùng tay không viết chữ lên vách đá, thì tuyệt đối Trác Tri Viễn không thể làm được. Xem ra, Trác Tri Viễn còn có một đoạn đường rất dài phải đi.
Đã có khẩu quyết tiếp dẫn thiên địa linh khí, Trác Tri Viễn cũng không có vội vàng đi tu luyện, mà là từ trong ngực móc ra sáu trang giấy kia, từ trong đó lấy ra " lao cung đệ nhất quyết", bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Sau khi đem đồ hình trên "lao cung đệ nhất quyết" nhớ kỹ, Trác Tri Viễn bắt đầu phân tích tỉ mỉ các chữ viết nhỏ xung quanh đồ hình, tìm tòi từng li từng chút, mong muốn trước khi tu luyện tận khả năng hiểu được thêm nhiều hơn về bí quyết tu luyện.
Trong quá trình này, Trác Tri Viễn phát hiện ra trong đan điền mình một chút chân khí mỏng manh kia đang nằm lặng yên cũng bắt đầu chậm rãi rục rịch, không ngờ là theo sự lý giải của Trác Tri Viễn đối với pháp quyết này sâu thêm thì chân khí trong kinh mạch hắn liền men theo những đồ thị trên hình bắt đầu vận hành.
Trác Tri Viễn cũng phát hiện ra điều này, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao chưa bao giờ chân chính tiến hành qua tu luyện chân khí, vội vàng quên đi việc tiếp tục xem tờ giấy kia, mà đặt ra thiền tư (tư thế ngồi thiền), ngũ tâm hướng thiên bắt đầu phối hợp với chân khí vận chuyển. Không bao lâu sau, chân khí men theo một đường dẫn kỳ quái, ở bên trong cơ thể Trác Tri Viễn hoàn thành xong một vòng đại chu thiên. Khi mà Trác Tri Viễn muốn dẫn chân khí trở về đan điền, lại phát hiện chân khí căn bản không chụ sự dẫn dắt của hắn, mà trầm nhập vào trước bụng, rồi lại đảo ngược lên lại, từ trên bả vai tiến nhập vào thủ thiếu dương tam tiêu kinh*, rồi theo đó trùng kích thẳng đến huyệt lao cung** ở bàn tay, xoay quanh không thôi
Đối với hiện tượng này, Trác Tri Viễn cảm thấy mới lạ vô cùng, hơn nữa loại chân khí tự động vận chuyển này tựa hồ đối với thân thể Trác Tri Viễn không có bất kỳ tổn hại gì, không giống với những gì mà Lý Độ đã nói cho hắn biết, chân khí một khi không chịu sự khống chế thì đó là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma, lúc đó phải lập tức tán công tĩnh tâm lại. Thế nhưng khi Trác Tri Viên gặp phải tình huống như vậy, hắn đã sớm loại bỏ trạng thái vận công từ lâu, nhưng mà chân khí của bản thân giống như có linh tính vậy, căn bản không dừng lại theo ý của hắn, mà tiếp tục tại xung quanh huyệt lao cung xoay quanh không thôi, dần dần phạm vi xoay quanh mở rộng, nhìn giống là đang tự vận chuyển một vòng tiểu chu thiên vậy.
Hơn nữa, Trác Tri Viễn cảm giác được theo chân khí tự động vận chuyển, nguyên bản chân khí cực kỳ mỏng manh lúc đầu đã trở nên có chút mạnh mẽ hơn, từ lúc ban đầu chỉ lớn bằng cái chấm nhỏ, hiện tại đã trở thành một đoạn rất lớn tràn đầy trong kinh mạch.
Không quản loại tình huống này quỉ dị cỡ nào, Trác Tri Viễn thực cảm giác được chân khí của chính mình đang tăng trưởng, đối với hắn mà nói vậy là đủ rồi. Chân quyết công pháp này xem ra đạo lý huyền diệu cao thâm vô cùng, hoặc có lẽ là pháp quyết có chút mới mẻ, cho nên tại trong tu luyện có chút dị tượng cũng là bình thường.
Nhưng mà có điều tình huống này những ghi chú xung quanh đồ hình lại không có viết đến, khiến cho Trác Tri Viễn trong lòng có chút lo lắng.
Chân khí giờ phút này đã không còn lưu chuyển gần huyệt lao cung nữa, mà là dần dần khuếch đại ra phạm vi lớn, ngược lên đến cánh tay, dọc theo một nửa thủ thiếu dương tam tiêu kinh xuống phía dưới không ngừng vận chuyển qua lại, chân khí cũng một lần nữa tràn đầy.
Sau khi vận hành được ba mươi sáu tiểu chu thiên, chân khí lại men theo thủ thiếu dương tam tiêu kinh ngược lên, trở lại gần vùng lồng ngực, sau đó tại mười hai kinh mạch trong cơ thể Trác Tri Viễn lưu chuyển thêm một vòng đại chu thiên nữa, tại giao điểm của hai mạch nhâm đốc tựa hồ còn một ít chân khí đang cố gắng đánh sâu vào vài lần (cái này gọi là muốn đả thông hai mạch nhâm đốc đây mà), sau một hồi thất bại , chân khí cũng nhanh chóng tiêu hao đến cực kỳ mỏng manh, rồi chậm rãi trở về trong đan điền, không còn một chút động tĩnh.
Hai vòng đại chu thên, thêm nữa là ba mươi sáu tiểu chu thiên trên cánh tay, mặc dù đối với rất nhiều tu luyện giả mà nói vốn không là chuyện chẳng đáng quan tâm, nhưng đối với người vừa mới bước vào tu luyện như Trác Tri Viễn mà nói, cũng không khác như hao phí toàn bộ tinh thần. Đợi cho chân khí sau khi trở lại đan điền, Trác Tri Viễn đã mệt lừ ướt đẫm mồ hôi, cả người cũng có chút cảm giác hư thoát như là đi vào cõi thiên thai, bồng lai tiên cảnh ( làm ta nhớ coithienthai.com quá).
Từ trong lòng ngực lấy ra một hồng quả, sau khi Trác Tri Viễn hút hết nước trong quả, nhất thời cảm giác được toàn bộ tinh khí thần trong cơ thể nhanh chóng được bổ sung, hắn đột nhiên lại nghĩ, Nhâm Phi tiền bối sỡ dĩ không vội vàng rời đi khỏi thập vạn thâm uyên này, mà là dừng lại không ngừng tiến hành tu luyện, chỉ sợ cùng với hồng quả này là có quan hệ. Một quả ăn vào là nhanh chóng khôi phục toàn bộ sức lực trong cơ thể, tu luyện hiển nhiên có thể nhanh gấp mấy lần bình thường. Hơn nữa nơi đây linh khí hấp thu cũng đích xác rất dồi dào, cho nên chân khí của Trác Tri Viễn mới có thể nhanh chóng lớn mạnh như vậy.
Kể từ đó, Trác Tri Viễn là ở lì nơi này chăm chỉ tu luyện, cũng không còn ý niệm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.