Chương 13: Ánh Mắt Giang Khắc Đầy Vẻ Nghi Hoặc: Không Thích Tôi Nữa À?
Ưng Chanh
18/12/2022
Người chột dạ luôn biết nắm bắt trước cơ hội, Giang Phong Nhiên đánh vỡ trầm mặc, mở miệng trước: “Chị tới đây làm gì? Chắc không phải để thăm tôi đâu đúng không?”
Cánh tay bị thương phải bó bột luôn là Giang Phong Nhiên, cho nên ngay từ đầu cô đã nhận nhầm người rồi ư? “Cậu cậu cậu……” Thời Vũ cứ câu cậu suốt mà chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.
“Cậu là chủ kênh ‘ gọi đó là số 9’?” Thời Vũ vẻ mặt không thể tin được, đồng thời trong lòng cũng cầu nguyện ngàn vạn lần không phải cậu ta.
Giang Phong Nhiên giây lát hiểu được, nghĩ đến lần phát đó để lộ góc mặt anh trai hắn, phỏng chừng là lúc ấy Thời Vũ nhận sai, hắn cảm giác cánh tay bị gãy giờ lại càng đau thêm: “Chị là ‘ 8888 mãi mãi đi theo số 9’?”
Thời điểm nói xong câu đó, Giang Phong Nhiên nhận thấy bầu không khí giảm xuống vài độ, một cái ánh mắt hướng đến hắn, phía sau lưng cũng lạnh đến phát run.
Lúc trước Thời Vũ mới tải ứng dụng đó về, ID mặc định cho người mới là một dãy số, khi thấy ‘ gọi đó là số 9’ phát trực tiếp, cho rằng người nọ chính là Giang Khắc mới sửa tên.
Nhưng hiện tại biết rõ đối phương là Giang Phong Nhiên, Thời Vũ cảm giác chính mình đang nuôi chó. Mà Giang Phong Nhiên cũng nghĩ như vậy, tưởng rằng có em gái nào đó yêu thầm mình.
Hai người nhìn nhau, thật trân mà ọe cùng lúc.
Cứ vào cái lúc này, bạn của Giang Phong Nhiên còn hứng thú mà hỏi: “Đây là bạn gái cậu à?”
“Chính là cái người điên cuồng gửi phi thuyền đó, cậu nói cô gái này yêu thầm cậu?” Một người khác lại cắm vào một đao.
“……” Giang Phong Nhiên.
Không phải, ta cầu các cậu đừng nói nữa, còn nói nữa là tôi sẽ chết chìm trong đám cỏ trên mộ tôi đấy. Giang Phong Nhiên vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng đang gào hét lên.
“Không ——” Thời Vũ vừa định mở miệng phủ nhận.
Giang Khác bỗng chốc nói, trên mặt nhìn không nhìn ra biểu cảm gì, đôi mắt như suy tư gì đó, anh nhìn về phía Thời Vũ,: “Cô ra ngoài này với tôi một chút.”
" Ừ.” Thời Vũ chán nản cúi đầu.
Trong tay cô vẫn đang cầm bánh kem với canh tẩm bổ, không biết có nên đưa hay không, cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống cái lỗ dưới chân ngay lập tức.
Thời Vũ do dự một chút, vẫn là đi tới mép giường Giang Phong Nhiên. Nếu không phải ngại Giang Khắc vẫn ở đây, cô thực sự muốn ném hết vào thùng rác.
Thời Vũ để đồ ở đó rồi đi ra ngoài. Giang Khắc đứng ở mép giường, liếc những món đồ mà Thời Vũ mang đến, canh tẩm bổ, bánh kem, trên mặt còn có tấm thiệp yêu thương.
“Nếu người ta đã đặc biệt mang tới rồi, thế thì ăn cho hết đi.” ngữ điệu Giang Khắc cứ ngang ngang, cũng không biết vì cái gì, đưa đến cho người bên cạnh một hơi thở lạnh lẽo.
Nói xong câu đó, Giang Khắc một tay đút túi quần đi ra ngoài. Giang Phong Nhiên nhìn bóng lưng anh trai hắn đi ra ngoài mà khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, hắn cứ dính đến Thời Vũ là biết ngay không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Ở hành lang cuối bệnh viện, Giang Khắc đứng bên cạnh cửa sổ, dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, lại đem đến cho người ta một loại cảm giác áp bách. Anh nhìn Thời Vũ, cô gái nhỏ mặc rất mỏng, bên trong lớp áo lông là đôi chân thẳng dài, rất thu hút, trắng và mịn như tuyết, tầm mắt cứng lại, sau đó thu hồi.
“Không lạnh sao?” Giang Khắc thấy biểu cảm của cô quá căng thẳng, hỏi.
Thời Vũ lắc lắc đầu: “Không lạnh.”
Giang Khắc đang lấy điếu thuốc từ trong hộp ra, nghe vậy thì chỉ mở cửa sổ ra. Gió cứ thế mà tạt vào, Thời Vũ co rúm lại một cái, nói thật thì cũng lạnh đấy.
Cô biết nếu không chủ động nói với anh, sẽ giống như lần trước mà lạnh chít mất. Giang Khắc nghiêng đầu, giơ tay muốn đưa điếu thuốc lên miệng.
Đột nhiên, một đôi tay mềm mại bắt lấy cổ tay anh, Giang Khắc ngước mắt, đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời, cô gái nhỏ rụt rè nói: “Anh trai, em lạnh.”
Trong lúc nhất thời, Giang Khắc tự nhiên cảm thấy nơi yết hầu có chút ngứa, anh lại lần nữa giơ tay đem cửa sổ đóng lại.
Không còn tiếng gió, chung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại. Giang Khắc cúi đầu, quai hàm cong cong, lấy chiếc bật lửa từa trong túi quần ra, lơ đãng hỏi: “Thích Phong Nhiên à?”
Sao anh lại có cái suy nghĩ khổng bố như thế nhỉ? Thời Vũ lập tức lắc đầu, phủ nhận: “Em không.”
Giang Khắc nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Không thích mà mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho nó, vừa xuống máy bay đã gấp gáp đến bệnh viện thăm nó rồi?”
.
Đó là vì anh đấy, em nhận nhầm người thôi. Thế nên mới muốn chuốc rượu cho anh say, thấy anh không trả lời Wechat liền chạy đến tìm anh đấy. Thời Vũ cho rằng Giang Khắc đang hỏi tội cô, não nhanh chóng nảy số, cô đang nghĩ nên nói những việc này ra như thế nào, nhanh chóng đưa ra một lý do.
“Là như thế này…… Lúc đầu em……”
Tách bật lửa vài cái, ngọn lửa vẫn chậm chạp không nổi lên, Giang Khắc có chút bực bội, anh cau mày lại, nói: “Nếu đã như vậy, cô có thể đi nói với ông nội——”
Câu nói này của Giang Khắc đến đoạn cuối lại dừng lại, thôi đi, từ lúc nào mà anh lại đi lo chuyện bao đồng như thế chứ. Chiếc bật lửa lại phát ra âm thanh, nhưng chẳng có đốm lửa hiện lên, Giang Khắc đưa tay ném vào thùng rác, để cô gái nhỏ đứng nguyên tại chỗ, đi thẳng không quay đầu lại nhìn.
“Tùy cô.”
-
Từ sau lần nói chuyện với Giang Khắc ở bệnh viện, suốt một tuần, cô không gặp lại anh. Giang Khắc cũng không trả lời Wechat của cô, rất nhiều lần, cô đến Giang gia ngồi lì ở đó, nhưng mỗi lần như vậy đều chẳng gặp được anh.
Phải vất vả bao nhiêu mới lấy hết dũng khí để đến công ty tìm anh, lý do từ chối của chị thư kí đều không giống nhau, Giang Khắc không phải đang họp thì cũng là không ở công ty.
Giang Khắc rõ ràng là không muốn gặp cô, khi tổng kết lại điều này, Thời Vũ buồn đến không muốn ăn uống, người cũng gầy đi vài cân.
Nguyễn Sơ Kinh hẹn Thời Vũ đi uống trà chiều, thấy dáng vẻ cô như vậy còn xát thêm muối vào vết thương: “Gầy như vậy, đến ngọn sóng nhỏ cũng chẳng còn nữa rồi.”
Thời Vũ thần sắc uể oải nhìn cô một cái, không hề có ý muốn tranh cãi, cúi đầu tiếp tục dùng nĩa chọc bánh kem. Nguyễn Sơ Kinh nhìn cái bánh kem vị trà xanh kia, haizz, sắp bị cô chọc nát rồi.
“Nào, nói mình biết cậu lại làm sao? Dù sao thì chị đây cũng coi là người có tí kinh nghiệm yêu đương.” Nguyễn Sơ Kinh dỗ dành cô.
Vì thế Thời Vũ đem sự việc nói hết sạch cho Nguyễn Sơ Kinh nghe, giọng nói còn có chút buồn: “Cậu nói xem có phải anh ấy cũng nghĩ mình chẳng đứng đắn gì, cả ngày không làm việc đàng hoàng, lại hay bày trò linh tinh, nên mới không để ý mình nữa?”
Nguyễn Sơ Kinh sau khi nghe xong đột nhiên đập bàn một cái, đưa ra kết luận: “…… Em gái à, cậu đang hiểu nhầm cái trọng điểm rồi, anh ta rõ ràng là ghen đấy, cho rằng cậu thích Giang Phong Nhiên.”
“Không thể nào, anh ấy cũng không thích mình.” Thời Vũ âm thanh rất nhỏ.
“Sao cậu biết được, cậu cũng đâu hỏi qua, còn nữa, cái người có tính chiễm hữu mạnh như Giang Khắc, thì cậu tự dưng thay đổi mũi tên tình yêu, là đàn ông thì cũng ghen thôi.” Nguyễn Sơ Kinh bày ra bộ mặt của người từng trải.
“Thế mình phải làm gì bây giờ?”
“Dỗ anh ta thôi.” Nguyễn Sơ Kinh nháy mắt với cô.
Thời Vũ quyết định nghe theo lời Nguyễn Sơ Kinh, còn về nhà một chuyến học làm bánh kem với dì giúp việc. Sau hai lần làm nổ phòng bếp thì cô cũng miễn cưỡng làm ra chiếc bánh nhỏ xinh.
Lần này cô còn cố ý hỏi Tiền Đông Lâm, không nghi ngờ gì mà chặn được đường Giang Khắc. Thời điểm cô đến công ty, Giang Khắc đúng lúc ngồi ở bàn làm việc đánh máy.
Anh đeo mắt kính vàng, áo sơmi sắn đến khuỷu tay, mũi cao, sườn mặt sắc như đao khắc, đường nét đẹp đẽ, nét mặt cực kì chăm chú.
Thời Vũ gõ cửa, Giang Khắc nhấc mắt lên, thấy được người tới là ai, trên mặt không có biểu cảm gì: “Sao cô lại tới đây?”
“Thì là…… em làm một cái bánh kem”, Thời Vũ đi đến trước mặt anh, đem bánh kem để trên bàn, “Anh ăn thử đi.”
Những ngón tay Giang Khắc đang không ngừng đánh máy, nghe vậy, động tác dừng một chút, nhưng giọng nói vẫn không để ý gì: “Có phải cô đưa sai người rồi không?”
“Không phải, là mang cho anh đấy.” Thời Vũ nói.
Thấy Giang Khắc vẫn đang bận công việc, Thời Vũ cũng không tiện quấy rầy, liền ngoan ngoãn mà ngồi ở trên sô pha, nghĩ rằng đợi anh xong việc thì đem chuyện ra nói cho rõ ràng.
Nửa giờ sau, Giang Khắc gỡ mắt kính xuống, lấy áo khoác trên sô pha mặc vào, ra ngoài đi họp. Hết thảy đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại không thấy cà vạt đâu.
Anh đứng trước mặt Thời Vũ, cúi đầu tìm đồ. Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy vạt áo anh, Thời Vũ âm thanh cực mềm mỏng: “Em có lời muốn nói, thực ra em với Giang Phong Nhiên……”
Gương mặt vạn năm gió thổi không tan của Giang Khắc bỗng chốc lạnh cả lên, bỗng nhiên anh cúi người thấp xuống hơn, dáng người cao lớn bao trùm xuống phía dưới, một tay chống bên cạnh tai Thời Vũ, đầu gối dè xuống sô pha.
Mùi hương dễ ngửi trên người anh truyền tới, Giang Khắc từng chút từng chút ép lại gần, gương mặt nén xuống, gần đến mức Thời Vũ có thể thấy được từng sợi lông tơ trên mặt anh, trái tim bỗng rung lên, theo bản năng mà lùi về sau một chút.
Khóe mắt Giang Khắc hẹp dài, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Nói cái gì? Nói là cô không thích tôi nữa, thế thì cô phải đi tìm……”
Sau đó thì anh không nói nữa, Thời Vũ cảm thấy mình còn oan ức hơn cả bắp cải trắng, cô rốt cuộc cũng tiếng phản bác:
“Không phải nhé! Vào cái lúc em xem livestream kia thì nhận nhầm người, em tưởng đấy là anh.”
Thời Vũ ngồi ở trên sô pha, thời điểm cô lùi về sau, có lẽ đã đè vào chiếc cà vạt đen mà Giang Khắc đang tìm. Giang Khắc rũ xuống mắt, mi mắt nhăn lại, nhìn thấy chiếc cà vạt đó.
Thật là phiền phức, mỗi lần bị Thời Vũ quấy rối, anh chẳng thể làm gì, cảm xúc cũng gần như mất khống chế, sau đó mới chỉnh lại được, thấy đây chẳng phải chuyện gì tốt, anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, âm thanh nhàn nhạt: “Tránh ra.”
Chỉ còn mười phút, cuộc họp sẽ bắt đầu, mấy trăm người chờ anh, cà vạt còn đang bị đè dưới mông của cô gái nhỏ kia.
Thời Vũ cho rằng Giang Khắc muốn đuổi cô đi, lắc lắc đầu: “Em không ——”
“Cô ——” âm thanh Giang Khắc cũng trầm hẳn xuống, vừa định phát hỏa, lại bị giọng nói kia chặn không nói được câu nào.
Bởi vì giây tiếp theo. Cô lấy hết can đảm duỗi tay ôm lấy Giang Khắc, Giang Khắc hơi cúi người, cũng không lấy cà vạt, xương quai xanh cùng làn da trắng lộ ra nơi cổ áo sơ mi, đầu gối đang quỳ trên sô pha, độ cao này vừa vặn khiến mặt cô gái nhỏ dán vào eo anh.
Sô pha là màu đen, cô lại mặc váy đỏ, mày đen môi đỏ, xinh đẹp lại nóng bỏng, trắng đen giao nhau khiến lòng người khác dấy lên cảm giác chiếm hữu.
Quần áo chạm vào nhau, trong không khí thô ráp này phát ra một âm thanh, mặt cô áp vào eo Giang Khắc, âm thanh ngọt ngào kèm chút ấm ức: “Em chỉ thích anh thôi, anh trai.”
Cả cơ thể Giang Khắc cứng đơ ra, không nói được câu nào, cảm xúc cuộn lên trong ánh mắt nhanh chóng bị đè nén lại, mở miệng: “Cô buông ra trước đi, tôi còn phải đi họp.”
Thời Vũ lắc lắc đầu, trong giọng nói rõ ràng còn kèm theo tiếng khóc: “Anh không để ý đến em lâu lắm rồi.”
“Toàn cau có mặt mày với em.”
“Còn hung dữ với em nữa.”
Giang Khắc cúi đầu nhìn đồng hồ, còn ba phút, đành phải thỏa hiệp: “Vậy cô nói phải làm sao đây?”
“Anh phải xin lỗi em đấy.” Thời Vũ một bên nói một bên đem nước mắt nước mũi cọ lên áo sơ mi của anh.
Cánh tay bị thương phải bó bột luôn là Giang Phong Nhiên, cho nên ngay từ đầu cô đã nhận nhầm người rồi ư? “Cậu cậu cậu……” Thời Vũ cứ câu cậu suốt mà chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.
“Cậu là chủ kênh ‘ gọi đó là số 9’?” Thời Vũ vẻ mặt không thể tin được, đồng thời trong lòng cũng cầu nguyện ngàn vạn lần không phải cậu ta.
Giang Phong Nhiên giây lát hiểu được, nghĩ đến lần phát đó để lộ góc mặt anh trai hắn, phỏng chừng là lúc ấy Thời Vũ nhận sai, hắn cảm giác cánh tay bị gãy giờ lại càng đau thêm: “Chị là ‘ 8888 mãi mãi đi theo số 9’?”
Thời điểm nói xong câu đó, Giang Phong Nhiên nhận thấy bầu không khí giảm xuống vài độ, một cái ánh mắt hướng đến hắn, phía sau lưng cũng lạnh đến phát run.
Lúc trước Thời Vũ mới tải ứng dụng đó về, ID mặc định cho người mới là một dãy số, khi thấy ‘ gọi đó là số 9’ phát trực tiếp, cho rằng người nọ chính là Giang Khắc mới sửa tên.
Nhưng hiện tại biết rõ đối phương là Giang Phong Nhiên, Thời Vũ cảm giác chính mình đang nuôi chó. Mà Giang Phong Nhiên cũng nghĩ như vậy, tưởng rằng có em gái nào đó yêu thầm mình.
Hai người nhìn nhau, thật trân mà ọe cùng lúc.
Cứ vào cái lúc này, bạn của Giang Phong Nhiên còn hứng thú mà hỏi: “Đây là bạn gái cậu à?”
“Chính là cái người điên cuồng gửi phi thuyền đó, cậu nói cô gái này yêu thầm cậu?” Một người khác lại cắm vào một đao.
“……” Giang Phong Nhiên.
Không phải, ta cầu các cậu đừng nói nữa, còn nói nữa là tôi sẽ chết chìm trong đám cỏ trên mộ tôi đấy. Giang Phong Nhiên vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng đang gào hét lên.
“Không ——” Thời Vũ vừa định mở miệng phủ nhận.
Giang Khác bỗng chốc nói, trên mặt nhìn không nhìn ra biểu cảm gì, đôi mắt như suy tư gì đó, anh nhìn về phía Thời Vũ,: “Cô ra ngoài này với tôi một chút.”
" Ừ.” Thời Vũ chán nản cúi đầu.
Trong tay cô vẫn đang cầm bánh kem với canh tẩm bổ, không biết có nên đưa hay không, cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống cái lỗ dưới chân ngay lập tức.
Thời Vũ do dự một chút, vẫn là đi tới mép giường Giang Phong Nhiên. Nếu không phải ngại Giang Khắc vẫn ở đây, cô thực sự muốn ném hết vào thùng rác.
Thời Vũ để đồ ở đó rồi đi ra ngoài. Giang Khắc đứng ở mép giường, liếc những món đồ mà Thời Vũ mang đến, canh tẩm bổ, bánh kem, trên mặt còn có tấm thiệp yêu thương.
“Nếu người ta đã đặc biệt mang tới rồi, thế thì ăn cho hết đi.” ngữ điệu Giang Khắc cứ ngang ngang, cũng không biết vì cái gì, đưa đến cho người bên cạnh một hơi thở lạnh lẽo.
Nói xong câu đó, Giang Khắc một tay đút túi quần đi ra ngoài. Giang Phong Nhiên nhìn bóng lưng anh trai hắn đi ra ngoài mà khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, hắn cứ dính đến Thời Vũ là biết ngay không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Ở hành lang cuối bệnh viện, Giang Khắc đứng bên cạnh cửa sổ, dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, lại đem đến cho người ta một loại cảm giác áp bách. Anh nhìn Thời Vũ, cô gái nhỏ mặc rất mỏng, bên trong lớp áo lông là đôi chân thẳng dài, rất thu hút, trắng và mịn như tuyết, tầm mắt cứng lại, sau đó thu hồi.
“Không lạnh sao?” Giang Khắc thấy biểu cảm của cô quá căng thẳng, hỏi.
Thời Vũ lắc lắc đầu: “Không lạnh.”
Giang Khắc đang lấy điếu thuốc từ trong hộp ra, nghe vậy thì chỉ mở cửa sổ ra. Gió cứ thế mà tạt vào, Thời Vũ co rúm lại một cái, nói thật thì cũng lạnh đấy.
Cô biết nếu không chủ động nói với anh, sẽ giống như lần trước mà lạnh chít mất. Giang Khắc nghiêng đầu, giơ tay muốn đưa điếu thuốc lên miệng.
Đột nhiên, một đôi tay mềm mại bắt lấy cổ tay anh, Giang Khắc ngước mắt, đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời, cô gái nhỏ rụt rè nói: “Anh trai, em lạnh.”
Trong lúc nhất thời, Giang Khắc tự nhiên cảm thấy nơi yết hầu có chút ngứa, anh lại lần nữa giơ tay đem cửa sổ đóng lại.
Không còn tiếng gió, chung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại. Giang Khắc cúi đầu, quai hàm cong cong, lấy chiếc bật lửa từa trong túi quần ra, lơ đãng hỏi: “Thích Phong Nhiên à?”
Sao anh lại có cái suy nghĩ khổng bố như thế nhỉ? Thời Vũ lập tức lắc đầu, phủ nhận: “Em không.”
Giang Khắc nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Không thích mà mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho nó, vừa xuống máy bay đã gấp gáp đến bệnh viện thăm nó rồi?”
.
Đó là vì anh đấy, em nhận nhầm người thôi. Thế nên mới muốn chuốc rượu cho anh say, thấy anh không trả lời Wechat liền chạy đến tìm anh đấy. Thời Vũ cho rằng Giang Khắc đang hỏi tội cô, não nhanh chóng nảy số, cô đang nghĩ nên nói những việc này ra như thế nào, nhanh chóng đưa ra một lý do.
“Là như thế này…… Lúc đầu em……”
Tách bật lửa vài cái, ngọn lửa vẫn chậm chạp không nổi lên, Giang Khắc có chút bực bội, anh cau mày lại, nói: “Nếu đã như vậy, cô có thể đi nói với ông nội——”
Câu nói này của Giang Khắc đến đoạn cuối lại dừng lại, thôi đi, từ lúc nào mà anh lại đi lo chuyện bao đồng như thế chứ. Chiếc bật lửa lại phát ra âm thanh, nhưng chẳng có đốm lửa hiện lên, Giang Khắc đưa tay ném vào thùng rác, để cô gái nhỏ đứng nguyên tại chỗ, đi thẳng không quay đầu lại nhìn.
“Tùy cô.”
-
Từ sau lần nói chuyện với Giang Khắc ở bệnh viện, suốt một tuần, cô không gặp lại anh. Giang Khắc cũng không trả lời Wechat của cô, rất nhiều lần, cô đến Giang gia ngồi lì ở đó, nhưng mỗi lần như vậy đều chẳng gặp được anh.
Phải vất vả bao nhiêu mới lấy hết dũng khí để đến công ty tìm anh, lý do từ chối của chị thư kí đều không giống nhau, Giang Khắc không phải đang họp thì cũng là không ở công ty.
Giang Khắc rõ ràng là không muốn gặp cô, khi tổng kết lại điều này, Thời Vũ buồn đến không muốn ăn uống, người cũng gầy đi vài cân.
Nguyễn Sơ Kinh hẹn Thời Vũ đi uống trà chiều, thấy dáng vẻ cô như vậy còn xát thêm muối vào vết thương: “Gầy như vậy, đến ngọn sóng nhỏ cũng chẳng còn nữa rồi.”
Thời Vũ thần sắc uể oải nhìn cô một cái, không hề có ý muốn tranh cãi, cúi đầu tiếp tục dùng nĩa chọc bánh kem. Nguyễn Sơ Kinh nhìn cái bánh kem vị trà xanh kia, haizz, sắp bị cô chọc nát rồi.
“Nào, nói mình biết cậu lại làm sao? Dù sao thì chị đây cũng coi là người có tí kinh nghiệm yêu đương.” Nguyễn Sơ Kinh dỗ dành cô.
Vì thế Thời Vũ đem sự việc nói hết sạch cho Nguyễn Sơ Kinh nghe, giọng nói còn có chút buồn: “Cậu nói xem có phải anh ấy cũng nghĩ mình chẳng đứng đắn gì, cả ngày không làm việc đàng hoàng, lại hay bày trò linh tinh, nên mới không để ý mình nữa?”
Nguyễn Sơ Kinh sau khi nghe xong đột nhiên đập bàn một cái, đưa ra kết luận: “…… Em gái à, cậu đang hiểu nhầm cái trọng điểm rồi, anh ta rõ ràng là ghen đấy, cho rằng cậu thích Giang Phong Nhiên.”
“Không thể nào, anh ấy cũng không thích mình.” Thời Vũ âm thanh rất nhỏ.
“Sao cậu biết được, cậu cũng đâu hỏi qua, còn nữa, cái người có tính chiễm hữu mạnh như Giang Khắc, thì cậu tự dưng thay đổi mũi tên tình yêu, là đàn ông thì cũng ghen thôi.” Nguyễn Sơ Kinh bày ra bộ mặt của người từng trải.
“Thế mình phải làm gì bây giờ?”
“Dỗ anh ta thôi.” Nguyễn Sơ Kinh nháy mắt với cô.
Thời Vũ quyết định nghe theo lời Nguyễn Sơ Kinh, còn về nhà một chuyến học làm bánh kem với dì giúp việc. Sau hai lần làm nổ phòng bếp thì cô cũng miễn cưỡng làm ra chiếc bánh nhỏ xinh.
Lần này cô còn cố ý hỏi Tiền Đông Lâm, không nghi ngờ gì mà chặn được đường Giang Khắc. Thời điểm cô đến công ty, Giang Khắc đúng lúc ngồi ở bàn làm việc đánh máy.
Anh đeo mắt kính vàng, áo sơmi sắn đến khuỷu tay, mũi cao, sườn mặt sắc như đao khắc, đường nét đẹp đẽ, nét mặt cực kì chăm chú.
Thời Vũ gõ cửa, Giang Khắc nhấc mắt lên, thấy được người tới là ai, trên mặt không có biểu cảm gì: “Sao cô lại tới đây?”
“Thì là…… em làm một cái bánh kem”, Thời Vũ đi đến trước mặt anh, đem bánh kem để trên bàn, “Anh ăn thử đi.”
Những ngón tay Giang Khắc đang không ngừng đánh máy, nghe vậy, động tác dừng một chút, nhưng giọng nói vẫn không để ý gì: “Có phải cô đưa sai người rồi không?”
“Không phải, là mang cho anh đấy.” Thời Vũ nói.
Thấy Giang Khắc vẫn đang bận công việc, Thời Vũ cũng không tiện quấy rầy, liền ngoan ngoãn mà ngồi ở trên sô pha, nghĩ rằng đợi anh xong việc thì đem chuyện ra nói cho rõ ràng.
Nửa giờ sau, Giang Khắc gỡ mắt kính xuống, lấy áo khoác trên sô pha mặc vào, ra ngoài đi họp. Hết thảy đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại không thấy cà vạt đâu.
Anh đứng trước mặt Thời Vũ, cúi đầu tìm đồ. Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy vạt áo anh, Thời Vũ âm thanh cực mềm mỏng: “Em có lời muốn nói, thực ra em với Giang Phong Nhiên……”
Gương mặt vạn năm gió thổi không tan của Giang Khắc bỗng chốc lạnh cả lên, bỗng nhiên anh cúi người thấp xuống hơn, dáng người cao lớn bao trùm xuống phía dưới, một tay chống bên cạnh tai Thời Vũ, đầu gối dè xuống sô pha.
Mùi hương dễ ngửi trên người anh truyền tới, Giang Khắc từng chút từng chút ép lại gần, gương mặt nén xuống, gần đến mức Thời Vũ có thể thấy được từng sợi lông tơ trên mặt anh, trái tim bỗng rung lên, theo bản năng mà lùi về sau một chút.
Khóe mắt Giang Khắc hẹp dài, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Nói cái gì? Nói là cô không thích tôi nữa, thế thì cô phải đi tìm……”
Sau đó thì anh không nói nữa, Thời Vũ cảm thấy mình còn oan ức hơn cả bắp cải trắng, cô rốt cuộc cũng tiếng phản bác:
“Không phải nhé! Vào cái lúc em xem livestream kia thì nhận nhầm người, em tưởng đấy là anh.”
Thời Vũ ngồi ở trên sô pha, thời điểm cô lùi về sau, có lẽ đã đè vào chiếc cà vạt đen mà Giang Khắc đang tìm. Giang Khắc rũ xuống mắt, mi mắt nhăn lại, nhìn thấy chiếc cà vạt đó.
Thật là phiền phức, mỗi lần bị Thời Vũ quấy rối, anh chẳng thể làm gì, cảm xúc cũng gần như mất khống chế, sau đó mới chỉnh lại được, thấy đây chẳng phải chuyện gì tốt, anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, âm thanh nhàn nhạt: “Tránh ra.”
Chỉ còn mười phút, cuộc họp sẽ bắt đầu, mấy trăm người chờ anh, cà vạt còn đang bị đè dưới mông của cô gái nhỏ kia.
Thời Vũ cho rằng Giang Khắc muốn đuổi cô đi, lắc lắc đầu: “Em không ——”
“Cô ——” âm thanh Giang Khắc cũng trầm hẳn xuống, vừa định phát hỏa, lại bị giọng nói kia chặn không nói được câu nào.
Bởi vì giây tiếp theo. Cô lấy hết can đảm duỗi tay ôm lấy Giang Khắc, Giang Khắc hơi cúi người, cũng không lấy cà vạt, xương quai xanh cùng làn da trắng lộ ra nơi cổ áo sơ mi, đầu gối đang quỳ trên sô pha, độ cao này vừa vặn khiến mặt cô gái nhỏ dán vào eo anh.
Sô pha là màu đen, cô lại mặc váy đỏ, mày đen môi đỏ, xinh đẹp lại nóng bỏng, trắng đen giao nhau khiến lòng người khác dấy lên cảm giác chiếm hữu.
Quần áo chạm vào nhau, trong không khí thô ráp này phát ra một âm thanh, mặt cô áp vào eo Giang Khắc, âm thanh ngọt ngào kèm chút ấm ức: “Em chỉ thích anh thôi, anh trai.”
Cả cơ thể Giang Khắc cứng đơ ra, không nói được câu nào, cảm xúc cuộn lên trong ánh mắt nhanh chóng bị đè nén lại, mở miệng: “Cô buông ra trước đi, tôi còn phải đi họp.”
Thời Vũ lắc lắc đầu, trong giọng nói rõ ràng còn kèm theo tiếng khóc: “Anh không để ý đến em lâu lắm rồi.”
“Toàn cau có mặt mày với em.”
“Còn hung dữ với em nữa.”
Giang Khắc cúi đầu nhìn đồng hồ, còn ba phút, đành phải thỏa hiệp: “Vậy cô nói phải làm sao đây?”
“Anh phải xin lỗi em đấy.” Thời Vũ một bên nói một bên đem nước mắt nước mũi cọ lên áo sơ mi của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.