Chương 2: Nắm Tay Cô
Ưng Chanh
15/12/2022
Người đã đi xa, Thời Vũ đứng ở tại chỗ còn có chút ngốc, cô chà chà gương mặt chính mình. Giang Khắc có thái độ như vậy, cô ít nhiều cũng đã đoán được trước. Nhưng khi việc thực sự xảy ra, thật là có chút không chịu nổi.
Thời Vũ mới vừa lái xe từ bãi đỗ xe chạy đến ven đường, xe liền chẳng thể đi nổi. Thời Vũ chán nản mở cửa xe, lúc sau gọi điện thoại kêu công ty sửa xe tới, cô liền lấy máy chụp lại chiếc xe, gửi cho Nguyễn Sơ Kinh xem, gửi một tin nhắn thoại, thở dài một hơi: 【 Chỉ trách mình bị sắc đẹp mê muội, ra đường không xem lịch hoàng đạo. 】
Thời Vũ sau khi gửi xong tin nhắn, đứng bên lề đường gọi một chiếc xe trên app, lại chỉ vì sân bay ở ngoại thành, đợi mãi mà không có người nhận đơn.
Bỗng nhiên, một chiếc Maybach màu đen đột ngột chuyển hướng đỗ bên cạnh Thời Vũ, cửa sổ vừa hạ xuống, lộ ra một gương mặt rõ là lạnh lùng, Giang Khắc không nói một lời.
Vẫn là trợ lý Trần mở miệng: “Thời Vũ tiểu thư, Giang tổng đưa cô về.”
Thời Vũ mãi sau mới phản ứng lại, “A” một tiếng, sau đó mở cửa lên xe. Không gian bên trong chiếc xe bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường , ngay cả bầu không khí cũng bao trùm sự ngượng ngùng.
Bởi vì ngồi ngay bên cạnh, Thời Vũ có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của anh, nhàn nhạt, như tuyết tùng, thanh tao lại dễ ngửi.[nhanhsontra]
Mùi hương này chỉ phảng phất thoảng qua, giống không khí, lặng yên không một tiếng động mà bao trùm lên hô hấp của cô.
Xe cứ vững vàng đi về phía trước, Giang Khắc ngồi ở ghế sau, quần tây phác hoạ đường cong đôi chân dài đang đặt ipad, anh đang tham gia hội nghị ở nước ngoài trên mạng. Giọng trầm ấm của đàn ông truyền đến, đầu lưỡi ép xuống nơi hàm dưới, nói một tràng tiếng Anh một cách lưu loát, chốc lát lại chuyển sang tiếng Đức, rất bản địa lại vô cùng dễ nghe.
Bởi vì Giang Khắc mở họp, Thời Vũ không dám lớn tiếng quấy rầy anh, cô dáng vẻ lười nhác, lúc này ngồi ở một bên an tĩnh đến kỳ lạ. Cô lặng lẽ gửi tin nhắn đến cho bạn thân: 【 Nè! Trong cái lúc mình gặp chuyện ngoài ý muốn kia, Giang Khắc quay lại đón mình rồi, chẳng lẽ đây là tâm linh tương thông trong truyền thuyết sao? 】
【…… Không phải chứ, người chị em, mình vừa mới phỏng vấn lão Giang tổng ở Tấn Thăng, lúc kết thúc không cẩn thận mở loa tin nhắn cậu gửi đến, có khi nào ông ấy nghe thấy, rồi gọi điện cho Giang Khắc không? 】 Nguyễn Sơ Kinh nói.
Cho nên không phải Giang Khắc không yên tâm cô một mình ở sân bay, mới quay trở lại. Thất vọng nảy lên trong lòng, “Tít” một tiếng, Giang Khắc đem màn hình ipad tắt đi, cô lúc này mới mở miệng: “Cảm ơn, thật sự phiền anh rồi——”
Thời Vũ lời nói còn chưa xong, Giang Khắc ngửa đầu ra đằng sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sắc mặt của anh lãnh đạm, đường cong nơi yết hầu chậm rãi chuyển động, một sự cám dỗ không lời nói.
Nhưng đồng thời, anh cũng hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh ngay lập tức tràn vào, Thời Vũ lạnh đến đến co lại một chút. Dọc theo đường đi, cô dường như bị gió thổi đến ngốc rồi, vài lần muốn mở miệng bảo Giang Khắc đóng cửa sổ lại, lời nói đến bên miệng nhưng dừng lại nuốt xuống.
Toàn bộ hành trình Giang Khắc không liếc nhìn cô một cái, tất nhiên không nhìn thấy cảnh muốn nói rồi lại thôi của Thời Vũ.
Sau 1 giờ đồng hồ, xe đến Giang Lan, Giang Khắc mặt không biểu tình mở miệng: “Xuống xe.”
Thời Vũ gượng ép hai chiếc chân bị lạnh xuống xe. Chiếc xe màu đen rẽ qua một góc, cửa kính hạ xuống một nửa kia lộ ra gương mặt của Giang Khắc, sau đó liền phóng đi.
Thời Vũ đứng tại chỗ, gió lạnh tạt vào gương mặt có chút đau, toàn thân lạnh không chịu được, cô rõ ràng trang điểm đẹp như thế, còn cố ý mặc váy lộ đôi chân này đi đón người, thế mà lại để cho lạnh đến mức chẳng còn cảm giác.[nhanhsontra]
Sau khi về đến nhà, bên trong đèn đuốc sáng trưng, ba Thời ngồi ở phòng khách, ngâm chân. Thời Vũ đứng ở cửa ra vào, cởi chiếc giày cao gót ra cho vào tủ, đứng ở trong nhà, ít nhiều cảm thấy trên người có chút ấm áp hơn.
“Lại đây ngồi uống trà với bố nào.” ba Thời tủm tỉm cười nói.
“Vâng.”
Thời Vũ đi qua, ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, thân thể ấm áp mới dần dần khôi phục lại. Thật vất vả mới có thể hồi phục lại tinh thần. Thịnh Lan cùng với chị của cô khoa chuông múa trống đi về.
Không thấy người vừa vào, Thịnh Lan với âm thanh cao cao bước tới, hô lên: “Lão Thời à, tôi với con gái trở về rồi đây.”
Dì giúp việc đến nghênh đón, Thịnh Lan cởi chiếc áo khoác lông chồn bên ngoài, một thân sườn xám đến phong tư yểu điệu, trên cổ đều là những phỉ thúy ngọc thạch , thoạt nhìn có vẻ là người rất cao quý.
Còn về người chị Thời Gia Du đứng ở bên cạnh, mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, mặt mày giấu không được sự vui vẻ.
Thời Vũ vừa nhìn đã đoán được chắc chắn Thời Gia Du đã làm chuyện gì nở mày nở mặt cho Thời gia rồi. Quả nhiên, mẹ kế Thịnh Lan buông túi xách xuống, lập tức đi tới: “Lão Thời, ông nhìn xem con gái ông lợi hại như thế, lại điểm thêm cho Thời gia một ánh sáng nữa rồi.”
Thời phụ buông chén trà, cười nói: “Phải không? Để tôi nhìn xem.”
Thời Gia Du lần này được chính phủ thành phố Lâm Hoàng mời đến tham gia hoạt động văn hóa Phi Thiên mà bọn họ tổ chức, cô biểu diễn ca khúc dương cầm sở trường của mình, được trao tặng danh hiệu “Đại sứ Giao lưu văn hóa Trung quốc và nước ngoài”.
Thịnh Lan xem Thời Gia Du là bảo bối của mình, đương nhiên là lựa chọn đi cùng, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, còn thuận tiện đi du lịch một phen, tất nhiên là lòng tràn đầy vui mừng.
“Mẹ đâu, cho mẹ xem cháu gái mẹ đáng tự hào như nào.” Thịnh Lan cười đến mí mắt đều ra nếp gấp.
Thời Vũ một bên cắt miếng bánh kem, thản nhiên trả lời lại: “Bà nội còn đang nghỉ ngơi bên hồ đó.”
Thịnh Lan không trả lời lại, ngồi xuống bên cạnh gọi dì giúp việc đưa lên một tách trà đen khác.[nhanhsontra]
Thời Gia Du cũng đi theo ngồi xuống, người một nhà ở bên đó uống trà nói chuyện phiếm, Thịnh Lan vẫn không ngừng khoa trương mà nói, khen Thời Gia Du giỏi bao nhiêu, ưu tú bao nhiêu.
Thời Vũ không phải không nghe rõ Thịnh Lan đang ám chỉ bản thân, cô lười lên tiếng nói lại, thế này thôi thì có đáng gì khen như thế, khi những người nổi tiếng đi tham gia sự kiện, họ còn được bao nhiên nhãn hàng gọi hợp tác.
Cô còn đang là đại diện Trung- Mĩ cho thương hiệu Disney nữa kìa.
Thời gia vẫn luôn chú trọng đối với việc bồi dưỡng con cái, đặc biệt là bà cụ, chính vì chịu ảnh hưởng của gia đình gia giáo, nên bà đối với việc này vô cùng coi trọng. Cho nên Thịnh Lan vẫn luôn tự hào khi có Thời Gia Du.
Đột nhiên, Thịnh Lan đem đề tài chuyển hướng tới Thời Vũ, giả vờ quan tâm: “Tiểu Vũ, ta nhớ rõ con sau khi về Thời gia, cùng với chị con đi học rất nhiều lớp năng khiếu, sao lại không kiên trì tiếp tục vậy?”
Con đường đàng hoàng không đi, thế nào mà lại đâm đầu vào cái giới giải trí kia, lăn lộn đến giờ vẫn chưa thấy tên tuổi. Thịnh Lan ở trong lòng khịt mũi coi thường, chỉ là không đem nửa câu sau nói ra .
Thời Vũ trước đây vẫn sống trong địa phương nhỏ của thành phố Ngũ Sắc. Mãi cho đến năm 12 tuổi, cô mới biết mình là tiểu thư Thời gia ở Kinh Bắc.
Năm cô 5 tuổi, khi mẹ cô mang theo Thời Vũ đi công viên, vô tình bị bọn buôn người lừa bán đi, cô bị bán cho một gia đình khác. Mẹ Thời vì quá thương tâm, xỉu không ra dạng, nhiều lần cho người đi tìm đều không thấy kết quả, cha Thời sợ bà thương tâm quá độ, bèn đến cô nhi viện nhận nuôi Thời Gia Du.
Sau này khi mẹ Thời Vũ bị bệnh qua đời, Thời phụ vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm Thời Vũ. Lúc Thời Vũ về đến Thời gia, vẫn là một cái cô nương nhếch nhác, lúc ấy Thịnh Lan mới vừa gả vào không lâu, sợ địa vị của mình lung lay, tự nhiên cùng Thời Gia Du kết thành một phe và luôn cố gắng dạy dỗ cô ấy, trong ngoài đều đối với “Người từ ngoài đến” này luôn giữ hiềm khích.
Thời Vũ ở Thời gia vẫn duy trì trạng thái tự do, làm việc vẫn luôn theo cá tính chính mình, cũng làm cho người khác thích. Hơn nữa người lớn trong nhà vẫn luôn áy náy với cô, đối xử với Thời Vũ luôn dung túng, mặc kệ.
Lúc trước hai nhà đính hôn, Thời phụ không chút suy nghĩ, khoảnh khắc đầu tiên liền nghĩ đến việc chung thân đại sự của con gái ruột. Làm cái người con gái không lộ mặt này trở thành vị hôn thê của Giang Khắc, khiến Thịnh Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Tư chất bình thường, học cái gì cũng đều không được.” Thời Vũ cầm tờ khăn giấy lau bơ sót lại nơi khóe miệng.
Thịnh Lan vẫn không chịu buông tha Thời Vũ: “Đều là con cái Thời gia , sao có thể không có tài nghệ gì chứ, dì Thịnh nhớ hình như con cũng hiểu chút nhạc cụ mà.”
“Cái dì nói là sáo bầu ấy à? dì Thịnh?” Thời Vũ rũ mắt tự hỏi một chút, “Cái này con thực sự rất am hiểu nha.”
Thời Vũ vừa nói vừa đứng lên, giọng nói có chút khàn lại do trời quá lạnh: “Hay giờ con biểu diễn cho dì xem thử nhé? Đúng lúc tài nghệ con được nâng cao hơn rồi đó, 《 Thiên đường 》của Đằng Cách Nhĩ hay là 《 Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất》? Con đều biết đôi chút đó.”
Thịnh Lan bị dọa cho đến giật mình, bà không muốn nghe tiếng đàn và giọng hát của Thời Vũ, cười mỉa: “Lần sau đi, tàu xe mệt nhọc, ta cùng Gia Du đều mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi sớm.”
Nói xong, Thịnh Lan kéo Thời Gia Du đi lên lầu 3. Sợ Thời Vũ dùng sáo bầu thổi khúc《 Thiên đường 》ngay lúc đó, hai mẹ con nối chân nhau mà chạy lên trên.
Người đi rồi, chung quanh cuối cùng an tĩnh, Thời phụ mặt mày cuối cùng có chút thần thái của Thời Vũ, dung túng mà nói câu: “Con đấy con đấy.”
“Người gặp được chưa?” Thời phụ hỏi cô.
Thời Vũ gật gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đương nhiên rồi, là anh ấy đưa con về mà.”
Toàn bộ hành trình Thời Vũ chỉ không nói đến bộ mặt lạnh tanh của Giang Khắc, cô không muốn người lớn quá để ý chuyện của bọn họ, càng huống hồ đây cũng không phải là chuyện lớn.
Sau khi dọa hai mẹ con Thịnh Lan chạy đi, Thời Vũ trở về phòng, cảm giác chính mình lại bị cái lạnh xâm chiếm, có chút mệt, liền nằm trên giường rồi ngủ. Đến giờ cơm, dì giúp việc đến gọi cửa, Thời Vũ mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình khàn đặc, cả người không một sức lực.
Làm dì giúp việc sợ tới mức vội vội vàng vàng đi gọi bác sĩ, khám bệnh kê thuốc cho cô. Sau khi Thời Vũ uống hết bát thuốc mới đun với gương mặt nhăn nhó, cả người cuốn theo cái chăn nằm ra chiếc giường mềm mại.
Thời Vũ nằm trên giường, đầu mệt đến không xoay được, dần đần ngủ thiếp đi. Trong mơ hồ, dường như cô mơ thấy một giấc mơ. Mùa đông năm lớp 11, Giang Khắc trở về Giang thành trong kì nghỉ đông không lâu.[nhanhsontra]
Khi ông nội Giang gọi cô vào thư phòng của ông, cứ nói chuyện mà nói hết cả buổi chiều, Thời Vũ bước ra khỏi thư phòng không lâu sau đó, Giang phụ liền làm chủ, cũng liên hệ Thời phụ, đường đường chính chính đính mối hôn sự này.
Chuyện Thời Vũ trở thành vị hôn thê của Giang Khắc, mọi người trên dưới hai gia đình đều biết, trừ Giang Khắc. Chập tối ngày hôm đó, cô đi tìm Giang Khắc, muốn xem ý kiến của anh như nào.
Nếu như anh không đồng ý, Thời Vũ cũng sẽ không miễn cưỡng anh.
Chập tối, Thời Vũ đi tìm khắp trên dưới Giang gia, cuối cùng ở khu vườn hoa tìm thấy Giang Khắc. Anh ngồi ở bậc thang, ánh chiều tà chiếu qua đó, lưu lại ở trên người anh, phản cái bóng dài trên mặt đất, trông thật cô đơn và lạc lõng.
Giang Khắc mặc áo sơmi màu trắng, quần đen, khuỷu tay đem chống nơi đầu gối, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thời Vũ đi qua đi, gọi một tiếng: “Anh!”
Anh nhấc mắt lên, Thời Vũ mới nhìn thấy rõ, nơi phía trên lông mày của anh có một vệt máu nhỏ, trên má còn có vài vết xước ghê người, cổ áo áo sơmi cũng nhăn dúm dó, ánh mắt u ám, nhìn có chút phóng túng lại ngỗ nghịch.
Thời Vũ bị dọa cho một cái, ngồi xổm xuống, lập tức lấy ra khăn giấy cho anh lau vết thương trên mặt không ngờ Giang Khắc lại nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Chuyện gì?”
Nhìn đường gân cốt rõ ràng trên tay của anh, thấy được anh đang dùng sức nắm lấy tay cô , hơi lạnh trong lòng bàn tay truyền đến, làm tim Thời Vũ thắt lại, cô nhẹ nhàng mở miệng: “ bác Giang nói, hai chúng ta sẽ đính hôn, anh nghĩ như thế nào?”
—— nếu anh không đồng ý, thì cũng không gì là không thể.
Chỉ là nửa câu sau Thời Vũ còn chưa nói xong, Giang Khắc đã ngắt lời cô, đôi mắt đen láy mang vẻ không để ý.
“Tôi không ý kiến.”
Thời Vũ mới vừa lái xe từ bãi đỗ xe chạy đến ven đường, xe liền chẳng thể đi nổi. Thời Vũ chán nản mở cửa xe, lúc sau gọi điện thoại kêu công ty sửa xe tới, cô liền lấy máy chụp lại chiếc xe, gửi cho Nguyễn Sơ Kinh xem, gửi một tin nhắn thoại, thở dài một hơi: 【 Chỉ trách mình bị sắc đẹp mê muội, ra đường không xem lịch hoàng đạo. 】
Thời Vũ sau khi gửi xong tin nhắn, đứng bên lề đường gọi một chiếc xe trên app, lại chỉ vì sân bay ở ngoại thành, đợi mãi mà không có người nhận đơn.
Bỗng nhiên, một chiếc Maybach màu đen đột ngột chuyển hướng đỗ bên cạnh Thời Vũ, cửa sổ vừa hạ xuống, lộ ra một gương mặt rõ là lạnh lùng, Giang Khắc không nói một lời.
Vẫn là trợ lý Trần mở miệng: “Thời Vũ tiểu thư, Giang tổng đưa cô về.”
Thời Vũ mãi sau mới phản ứng lại, “A” một tiếng, sau đó mở cửa lên xe. Không gian bên trong chiếc xe bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường , ngay cả bầu không khí cũng bao trùm sự ngượng ngùng.
Bởi vì ngồi ngay bên cạnh, Thời Vũ có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của anh, nhàn nhạt, như tuyết tùng, thanh tao lại dễ ngửi.[nhanhsontra]
Mùi hương này chỉ phảng phất thoảng qua, giống không khí, lặng yên không một tiếng động mà bao trùm lên hô hấp của cô.
Xe cứ vững vàng đi về phía trước, Giang Khắc ngồi ở ghế sau, quần tây phác hoạ đường cong đôi chân dài đang đặt ipad, anh đang tham gia hội nghị ở nước ngoài trên mạng. Giọng trầm ấm của đàn ông truyền đến, đầu lưỡi ép xuống nơi hàm dưới, nói một tràng tiếng Anh một cách lưu loát, chốc lát lại chuyển sang tiếng Đức, rất bản địa lại vô cùng dễ nghe.
Bởi vì Giang Khắc mở họp, Thời Vũ không dám lớn tiếng quấy rầy anh, cô dáng vẻ lười nhác, lúc này ngồi ở một bên an tĩnh đến kỳ lạ. Cô lặng lẽ gửi tin nhắn đến cho bạn thân: 【 Nè! Trong cái lúc mình gặp chuyện ngoài ý muốn kia, Giang Khắc quay lại đón mình rồi, chẳng lẽ đây là tâm linh tương thông trong truyền thuyết sao? 】
【…… Không phải chứ, người chị em, mình vừa mới phỏng vấn lão Giang tổng ở Tấn Thăng, lúc kết thúc không cẩn thận mở loa tin nhắn cậu gửi đến, có khi nào ông ấy nghe thấy, rồi gọi điện cho Giang Khắc không? 】 Nguyễn Sơ Kinh nói.
Cho nên không phải Giang Khắc không yên tâm cô một mình ở sân bay, mới quay trở lại. Thất vọng nảy lên trong lòng, “Tít” một tiếng, Giang Khắc đem màn hình ipad tắt đi, cô lúc này mới mở miệng: “Cảm ơn, thật sự phiền anh rồi——”
Thời Vũ lời nói còn chưa xong, Giang Khắc ngửa đầu ra đằng sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sắc mặt của anh lãnh đạm, đường cong nơi yết hầu chậm rãi chuyển động, một sự cám dỗ không lời nói.
Nhưng đồng thời, anh cũng hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh ngay lập tức tràn vào, Thời Vũ lạnh đến đến co lại một chút. Dọc theo đường đi, cô dường như bị gió thổi đến ngốc rồi, vài lần muốn mở miệng bảo Giang Khắc đóng cửa sổ lại, lời nói đến bên miệng nhưng dừng lại nuốt xuống.
Toàn bộ hành trình Giang Khắc không liếc nhìn cô một cái, tất nhiên không nhìn thấy cảnh muốn nói rồi lại thôi của Thời Vũ.
Sau 1 giờ đồng hồ, xe đến Giang Lan, Giang Khắc mặt không biểu tình mở miệng: “Xuống xe.”
Thời Vũ gượng ép hai chiếc chân bị lạnh xuống xe. Chiếc xe màu đen rẽ qua một góc, cửa kính hạ xuống một nửa kia lộ ra gương mặt của Giang Khắc, sau đó liền phóng đi.
Thời Vũ đứng tại chỗ, gió lạnh tạt vào gương mặt có chút đau, toàn thân lạnh không chịu được, cô rõ ràng trang điểm đẹp như thế, còn cố ý mặc váy lộ đôi chân này đi đón người, thế mà lại để cho lạnh đến mức chẳng còn cảm giác.[nhanhsontra]
Sau khi về đến nhà, bên trong đèn đuốc sáng trưng, ba Thời ngồi ở phòng khách, ngâm chân. Thời Vũ đứng ở cửa ra vào, cởi chiếc giày cao gót ra cho vào tủ, đứng ở trong nhà, ít nhiều cảm thấy trên người có chút ấm áp hơn.
“Lại đây ngồi uống trà với bố nào.” ba Thời tủm tỉm cười nói.
“Vâng.”
Thời Vũ đi qua, ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, thân thể ấm áp mới dần dần khôi phục lại. Thật vất vả mới có thể hồi phục lại tinh thần. Thịnh Lan cùng với chị của cô khoa chuông múa trống đi về.
Không thấy người vừa vào, Thịnh Lan với âm thanh cao cao bước tới, hô lên: “Lão Thời à, tôi với con gái trở về rồi đây.”
Dì giúp việc đến nghênh đón, Thịnh Lan cởi chiếc áo khoác lông chồn bên ngoài, một thân sườn xám đến phong tư yểu điệu, trên cổ đều là những phỉ thúy ngọc thạch , thoạt nhìn có vẻ là người rất cao quý.
Còn về người chị Thời Gia Du đứng ở bên cạnh, mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, mặt mày giấu không được sự vui vẻ.
Thời Vũ vừa nhìn đã đoán được chắc chắn Thời Gia Du đã làm chuyện gì nở mày nở mặt cho Thời gia rồi. Quả nhiên, mẹ kế Thịnh Lan buông túi xách xuống, lập tức đi tới: “Lão Thời, ông nhìn xem con gái ông lợi hại như thế, lại điểm thêm cho Thời gia một ánh sáng nữa rồi.”
Thời phụ buông chén trà, cười nói: “Phải không? Để tôi nhìn xem.”
Thời Gia Du lần này được chính phủ thành phố Lâm Hoàng mời đến tham gia hoạt động văn hóa Phi Thiên mà bọn họ tổ chức, cô biểu diễn ca khúc dương cầm sở trường của mình, được trao tặng danh hiệu “Đại sứ Giao lưu văn hóa Trung quốc và nước ngoài”.
Thịnh Lan xem Thời Gia Du là bảo bối của mình, đương nhiên là lựa chọn đi cùng, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, còn thuận tiện đi du lịch một phen, tất nhiên là lòng tràn đầy vui mừng.
“Mẹ đâu, cho mẹ xem cháu gái mẹ đáng tự hào như nào.” Thịnh Lan cười đến mí mắt đều ra nếp gấp.
Thời Vũ một bên cắt miếng bánh kem, thản nhiên trả lời lại: “Bà nội còn đang nghỉ ngơi bên hồ đó.”
Thịnh Lan không trả lời lại, ngồi xuống bên cạnh gọi dì giúp việc đưa lên một tách trà đen khác.[nhanhsontra]
Thời Gia Du cũng đi theo ngồi xuống, người một nhà ở bên đó uống trà nói chuyện phiếm, Thịnh Lan vẫn không ngừng khoa trương mà nói, khen Thời Gia Du giỏi bao nhiêu, ưu tú bao nhiêu.
Thời Vũ không phải không nghe rõ Thịnh Lan đang ám chỉ bản thân, cô lười lên tiếng nói lại, thế này thôi thì có đáng gì khen như thế, khi những người nổi tiếng đi tham gia sự kiện, họ còn được bao nhiên nhãn hàng gọi hợp tác.
Cô còn đang là đại diện Trung- Mĩ cho thương hiệu Disney nữa kìa.
Thời gia vẫn luôn chú trọng đối với việc bồi dưỡng con cái, đặc biệt là bà cụ, chính vì chịu ảnh hưởng của gia đình gia giáo, nên bà đối với việc này vô cùng coi trọng. Cho nên Thịnh Lan vẫn luôn tự hào khi có Thời Gia Du.
Đột nhiên, Thịnh Lan đem đề tài chuyển hướng tới Thời Vũ, giả vờ quan tâm: “Tiểu Vũ, ta nhớ rõ con sau khi về Thời gia, cùng với chị con đi học rất nhiều lớp năng khiếu, sao lại không kiên trì tiếp tục vậy?”
Con đường đàng hoàng không đi, thế nào mà lại đâm đầu vào cái giới giải trí kia, lăn lộn đến giờ vẫn chưa thấy tên tuổi. Thịnh Lan ở trong lòng khịt mũi coi thường, chỉ là không đem nửa câu sau nói ra .
Thời Vũ trước đây vẫn sống trong địa phương nhỏ của thành phố Ngũ Sắc. Mãi cho đến năm 12 tuổi, cô mới biết mình là tiểu thư Thời gia ở Kinh Bắc.
Năm cô 5 tuổi, khi mẹ cô mang theo Thời Vũ đi công viên, vô tình bị bọn buôn người lừa bán đi, cô bị bán cho một gia đình khác. Mẹ Thời vì quá thương tâm, xỉu không ra dạng, nhiều lần cho người đi tìm đều không thấy kết quả, cha Thời sợ bà thương tâm quá độ, bèn đến cô nhi viện nhận nuôi Thời Gia Du.
Sau này khi mẹ Thời Vũ bị bệnh qua đời, Thời phụ vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm Thời Vũ. Lúc Thời Vũ về đến Thời gia, vẫn là một cái cô nương nhếch nhác, lúc ấy Thịnh Lan mới vừa gả vào không lâu, sợ địa vị của mình lung lay, tự nhiên cùng Thời Gia Du kết thành một phe và luôn cố gắng dạy dỗ cô ấy, trong ngoài đều đối với “Người từ ngoài đến” này luôn giữ hiềm khích.
Thời Vũ ở Thời gia vẫn duy trì trạng thái tự do, làm việc vẫn luôn theo cá tính chính mình, cũng làm cho người khác thích. Hơn nữa người lớn trong nhà vẫn luôn áy náy với cô, đối xử với Thời Vũ luôn dung túng, mặc kệ.
Lúc trước hai nhà đính hôn, Thời phụ không chút suy nghĩ, khoảnh khắc đầu tiên liền nghĩ đến việc chung thân đại sự của con gái ruột. Làm cái người con gái không lộ mặt này trở thành vị hôn thê của Giang Khắc, khiến Thịnh Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Tư chất bình thường, học cái gì cũng đều không được.” Thời Vũ cầm tờ khăn giấy lau bơ sót lại nơi khóe miệng.
Thịnh Lan vẫn không chịu buông tha Thời Vũ: “Đều là con cái Thời gia , sao có thể không có tài nghệ gì chứ, dì Thịnh nhớ hình như con cũng hiểu chút nhạc cụ mà.”
“Cái dì nói là sáo bầu ấy à? dì Thịnh?” Thời Vũ rũ mắt tự hỏi một chút, “Cái này con thực sự rất am hiểu nha.”
Thời Vũ vừa nói vừa đứng lên, giọng nói có chút khàn lại do trời quá lạnh: “Hay giờ con biểu diễn cho dì xem thử nhé? Đúng lúc tài nghệ con được nâng cao hơn rồi đó, 《 Thiên đường 》của Đằng Cách Nhĩ hay là 《 Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất》? Con đều biết đôi chút đó.”
Thịnh Lan bị dọa cho đến giật mình, bà không muốn nghe tiếng đàn và giọng hát của Thời Vũ, cười mỉa: “Lần sau đi, tàu xe mệt nhọc, ta cùng Gia Du đều mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi sớm.”
Nói xong, Thịnh Lan kéo Thời Gia Du đi lên lầu 3. Sợ Thời Vũ dùng sáo bầu thổi khúc《 Thiên đường 》ngay lúc đó, hai mẹ con nối chân nhau mà chạy lên trên.
Người đi rồi, chung quanh cuối cùng an tĩnh, Thời phụ mặt mày cuối cùng có chút thần thái của Thời Vũ, dung túng mà nói câu: “Con đấy con đấy.”
“Người gặp được chưa?” Thời phụ hỏi cô.
Thời Vũ gật gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đương nhiên rồi, là anh ấy đưa con về mà.”
Toàn bộ hành trình Thời Vũ chỉ không nói đến bộ mặt lạnh tanh của Giang Khắc, cô không muốn người lớn quá để ý chuyện của bọn họ, càng huống hồ đây cũng không phải là chuyện lớn.
Sau khi dọa hai mẹ con Thịnh Lan chạy đi, Thời Vũ trở về phòng, cảm giác chính mình lại bị cái lạnh xâm chiếm, có chút mệt, liền nằm trên giường rồi ngủ. Đến giờ cơm, dì giúp việc đến gọi cửa, Thời Vũ mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình khàn đặc, cả người không một sức lực.
Làm dì giúp việc sợ tới mức vội vội vàng vàng đi gọi bác sĩ, khám bệnh kê thuốc cho cô. Sau khi Thời Vũ uống hết bát thuốc mới đun với gương mặt nhăn nhó, cả người cuốn theo cái chăn nằm ra chiếc giường mềm mại.
Thời Vũ nằm trên giường, đầu mệt đến không xoay được, dần đần ngủ thiếp đi. Trong mơ hồ, dường như cô mơ thấy một giấc mơ. Mùa đông năm lớp 11, Giang Khắc trở về Giang thành trong kì nghỉ đông không lâu.[nhanhsontra]
Khi ông nội Giang gọi cô vào thư phòng của ông, cứ nói chuyện mà nói hết cả buổi chiều, Thời Vũ bước ra khỏi thư phòng không lâu sau đó, Giang phụ liền làm chủ, cũng liên hệ Thời phụ, đường đường chính chính đính mối hôn sự này.
Chuyện Thời Vũ trở thành vị hôn thê của Giang Khắc, mọi người trên dưới hai gia đình đều biết, trừ Giang Khắc. Chập tối ngày hôm đó, cô đi tìm Giang Khắc, muốn xem ý kiến của anh như nào.
Nếu như anh không đồng ý, Thời Vũ cũng sẽ không miễn cưỡng anh.
Chập tối, Thời Vũ đi tìm khắp trên dưới Giang gia, cuối cùng ở khu vườn hoa tìm thấy Giang Khắc. Anh ngồi ở bậc thang, ánh chiều tà chiếu qua đó, lưu lại ở trên người anh, phản cái bóng dài trên mặt đất, trông thật cô đơn và lạc lõng.
Giang Khắc mặc áo sơmi màu trắng, quần đen, khuỷu tay đem chống nơi đầu gối, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thời Vũ đi qua đi, gọi một tiếng: “Anh!”
Anh nhấc mắt lên, Thời Vũ mới nhìn thấy rõ, nơi phía trên lông mày của anh có một vệt máu nhỏ, trên má còn có vài vết xước ghê người, cổ áo áo sơmi cũng nhăn dúm dó, ánh mắt u ám, nhìn có chút phóng túng lại ngỗ nghịch.
Thời Vũ bị dọa cho một cái, ngồi xổm xuống, lập tức lấy ra khăn giấy cho anh lau vết thương trên mặt không ngờ Giang Khắc lại nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Chuyện gì?”
Nhìn đường gân cốt rõ ràng trên tay của anh, thấy được anh đang dùng sức nắm lấy tay cô , hơi lạnh trong lòng bàn tay truyền đến, làm tim Thời Vũ thắt lại, cô nhẹ nhàng mở miệng: “ bác Giang nói, hai chúng ta sẽ đính hôn, anh nghĩ như thế nào?”
—— nếu anh không đồng ý, thì cũng không gì là không thể.
Chỉ là nửa câu sau Thời Vũ còn chưa nói xong, Giang Khắc đã ngắt lời cô, đôi mắt đen láy mang vẻ không để ý.
“Tôi không ý kiến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.