Thiên Ảnh

Chương 18: Bán dạ phù đàm

Tiêu Đỉnh

09/12/2016

- Đi đi đi, ngươi không phải nữ nhân, ở bên cạnh ta cười nói cả ngày còn chưa đủ chán ghét sao?

Lục Trần xì mũi coi thường, dựa vào mặt quầy, hơi nghiêng về phía trước.

Lão Mã nhìn hắn, chân mày hơi nhíu lại, trầm giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

Lục Trần thấp giọng nói nhỏ mấy câu, tiếng nói bé tới mức ngay cả trong tửu quan yên tĩnh cũng không nghe được rõ ràng, có lẽ chi có lão Mã ở gần hắn mới có thể nghe được.

Lão Mã nghe nghe thử, đột nhiên sa sầm nét mặt, sau đó chầm chậm ngồi thẳng, im lặng một lát rồi nhìn Lục Trần:

- Ngươi không nhìn lầm chứ?

Hắn thản nhiên đáp:

- Chuyên năm đó ta chưa thấy gì cả.

Lão Mã gật đầu, lập tức lại thấp giọng hỏi:

- Phẩm giai của mấy người để lại ám hiệu thế nào?

Lục Trần nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát mới đáp:

- Là một nơi kỳ quái, ám hiệu chỉ có một cây hai lá, tối đa cũng chỉ tới Hương chủ trong Ma giáo.

Thần sắc lão Mã khẽ buông lỏng, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vậy xem ra có vẻ như không phải tìm ngươi rồi. Không chừng ở đây cũng có yêu nghiệt Thần giáo tam giới trà trộn, dùng cái này triệu tập hả?

- Hừ. Đúng là có hơi trùng hợp.

Lão Mã gật đầu:

- Việc này ta biết rồi. Tiếp theo ta sẽ tra rõ ràng, ngươi yên tâm đi. Nhưng không phải hôm trước Thu Thiên Môn mới giết một yêu nghiệt Ma giáo ẩn nấp sao? Có lẽ yêu nhân Ma giáo vì chuyện này mà đến chăng?



Lục Trần nhún nhún vai:

- Hy vọng là thế. Dù sao chuyện này lão cứ xem một chút.

- Yên tâm.

Lục Trần đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi, đột nhiên hắn đứng lại, quay sang nói với lão:

- Còn mộ chuyện khác, lão cũng thuận tiện tra giúp ta một chút.

- Chuyện gì?

- Bên kia bờ suối có một thư sinh còn trẻ mới tới, dung nhan anh tuấn, có hoa tay vẽ rất đẹp, trước kia chưa từng gặp. Lão điều tra thêm về kẻ đó đi.

- A. Biết rồi, chuyện nhỏ thôi.

Trời tối, đêm đen người yên.

Lại một buổi tối nữa, thôn sơn nho nhỏ đang chìm vào giấc ngủ say, trong bóng tối đặc biệt yên tĩnh.

Lục Trần nằm trên giường trong nhà cỏ của mình, trong phòng đen thui.

Hắn từ từ nhắm mắt, nhưng không ngủ được.

Khi yên tĩnh, người ta thường vô tình hay cố ý nhớ tới một vài chuyện cũ, không thể khống chế hoàn toàn được suy nghĩ trong đầu, cho nên, cho dù là một vài chuyện không muốn nhớ cũng sẽ bất giác mà nghĩ đến.

Không phải là mộng cảnh, nhưng khi nhắm mắt lại thì nó giống như một cơn ác mộng khó mà tỉnh lại được. Có tiếng kêu gào thê lương, có tiếng la hét tức giận, có kiếm quang lạnh như băng, có đau đớn đáng sợ, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là hỏa diễm màu đen bay múa điên cuồng.

Trong bóng tối, hắn mở to hai mắt, lắc đầu, bỏ qua những ký ức ghét cay ghét đắng kia, trở mình. Bên ngoài nhà cỏ vi vu tiếng gió, là gió núi từ trên núi Trà thổi xuống, trong buổi tối như một hơi thở dồn dập. Hắn tập trung tư tưởng lắng nghe một lát, dường như bên trong có lẫn tạp âm.

Một chút tạp âm, rất nhỏ, rất yếu.

Hắn xoay người xuống đất, mặc thêm quần áo đi ra ngoài mới phát hiện đêm nay mây dày hơn, chỉ có vài ánh sao lấp lóe xa xa, khiến cho cảnh đêm lại càng thêm âm trầm.



Gió núi gào thét mang theo vài phần hơi lạnh, Lục Trần nhìn lại chỉ thấy trên bóng của đỉnh núi uốn éo nham nhở đen kịt một màu, càng không ngừng có âm thanh quái dị sàn sạt trầm thấp vang lên, xen lẫn trong gió vọng qua.

Lục Trần cũng không có vẻ sợ hãi kinh nghi gì, chỉ đứng đây nhìn một lúc rồi rời ánh mắt nhìn sang chỗ cao của núi Trà.

Tuy những âm thanh kỳ quái kia nghe thì có vẻ đáng sợ âm trầm, nhưng trên thực tế là tiếng gió núi thổi qua cành lá của vô số cây linh trà mà thành, giữa ban đêm yên tĩnh, nó như tiếng quỷ linh thút thít nỉ non, nhưng thực ra là chẳng có gì cả.

Lục Trần cũng không sợ gì, hắn chỉ nhìn hướng phía đông của núi Trà một lát, tự nhủ:

- Đêm nay mấy con chim én kia không có động tĩnh gì sao?

Hắn ở đây mười năm, thực sự rất quen thuộc núi Trà này, kể cả hố trời mà thôn dân gọi là động Quỷ Khóc kia hắn cũng đã từng tới xem.

Cái hố trời kia không nhỏ, nhìn xuống cũng khá hoành tráng, trên vách đá quả thực có chừng một trăm đến một ngàn con chim én, nhưng có phải là Xích Vũ Yến mỏ đỏ mà hôm nay Hồng Xuyên nhắc đến không thì hắn không biết.

Trong ấn tượng của Lục Trần, một bầy chim én cũng chỉ là một loài chim thông thường, khong phải linh thú thân có linh văn, cho nên, theo như lý thuyết thì các đệ tử tu chân của danh môn như phái Côn Luân sẽ không hứng thú với loài vật vô dụng này nhỉ.

Hay có thể nói, trong hố trời kia có chứa bảo vật gì nên mới hấp dẫn đệ tử danh môn như Hồng Xuyên chăng?

Nghĩ vậy, tâm hắn cũng khẽ động, nhưng lập tức lắc đầu, không muốn nhiều chuyện. Một vài lần, vì an toàn, hắn đã từng tra xét, không có cái gì gọi là thiên tang địa bảo hết. Cho dù có, cũng là cơ duyên của người ta đi.

Nghĩ tới đây, hắn quay lại chuẩn bị đi ngủ, nhưng mới đẩy cửa nhà đột nhiên lại nghe có tiếng rầm rầm trầm thấp trong đêm tối.

Tiếng động đó quả thực không nhỏ, mặc dù không chói tai nhưng trong bóng đêm lan truyền rất xa. Hắn khựng lại, quay người nhìn về hướng âm thanh đó, lại phát hiện nơi đó đen kịt một màu, từ một vài hố sâu từ chân núi truyền tới.

Lục Trần nhíu mày, hơi kinh ngạc, có một vài hố sâu ở chân núi Trà khó dò sâu cạn, vì từ khoảng độ sâu sáu thước nước bắt đầu lạnh dị thường, người thường khó mà chịu được, cho nên từ trước tới nay không ai lẻn vào đó.

Nhiều năm qua, hố sâu này vẫn luôn yên tĩnh trốn sâu trong sơn thôn, nước suối bắt nguồn từ đây, uốn lượn chảy qua thôn, hài hòa chung sống với sơn thôn nho nhỏ này, không biết đã qua bao nhiêu năm tháng.

Lục Trần nghĩ nghĩ, bước về phía thủy đàm kia. Không bao lâu sau đã tới bên đầm nước, hắn trợn mắt nhìn, lát sau bỗng “Ồ” lên một tiếng, nhờ ánh sáng yếu ớt trên trời, hắn thấy được có một người trôi lơ lửng trong đầm nước.

Hơn nửa đêm, đột nhiên có một người không rõ sống chết bồng bềnh trên mặt nước ở hố sâu này, thật sự có hơi dọa người. Cùng lúc đó, gió núi thê lương quét qua không ngừng, tựa như cũng tăng thêm vài phần quỷ khí âm trầm.

Nhưng có vẻ như hắn hoàn toàn không nhận ra loại hào khí âm sâm này, mà chỉ nhíu mày nhìn bóng người bồng bềnh trên mặt nước kia. Một lát sau, hắn lẩm bẩm:

- Sao….hình như hơi quen quen…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook