Chương 40: Hắc Tháp Thần Bí
Thái Thượng Lão
04/03/2022
Theo thời gian, nỗi bất an mỗi lúc một lớn.
Trần Vũ cố gắng ngưng tụ thần thức lần nữa, dưới sự điều khiển, dần dần hướng đến Hắc Tháp.
Lần này, Trần Vũ thấy khoảng cách như tồn tại thật sự, càng lại gần, hắn phát hiện chính mình càng lúc càng nhỏ mà Hắc Tháp càng lúc càng lớn.
Tới khi đến được chân của Hắc Tháp, hắn mới phát hiện mình căn bản chỉ là một hạt cát trong dải ngân hà.
Mà tòa Hắc Tháp kia lại cao ngút trời, giống như cánh cổng nối liền trời đất với nhau.
Lúc này hắn mới biết, đây chính là tỉ lệ thật sự của cả hai.
Trần Vũ đứng thất thần tại chỗ, phải một lúc sau, đợi tinh thần hồi phục trở lại, hắn mới cẩn thận đánh giá Hắc Tháp.
Tháp này có tổng cộng chín tầng, như chín tầng trời, đứng gần hoàn toàn không cách nào nhìn tới đỉnh của nó.
Ngay tầng dưới cùng của Hắc Tháp là hai phiến đại môn đang đóng chặt, ngay cả tay cầm cũng không có.
Mỗi phiến đại môn đều có khắc một con Hắc Long cửu trảo, bọn chúng đều mang theo khí tức xa xưa tang thương khó nói thành lời.
Ban đầu, khi nhìn hai con Hắc Long này, Trần Vũ còn tưởng nó chỉ là hình khắc bình thường.
Nhưng không biết tại sao, càng nhìn hắn lại càng mơ hồ, cảm giác hai con Hắc Long kia là vật còn sống.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ thầm cười chính mình, vật sống làm sao có thể khắc lên cửa được chứ?
Thu hồi ý niệm vừa rồi, Trần Vũ ngẩn đầu nhìn lên hai phiến đại môn, trên đó vậy mà không có tấm biển nào cả.
Xung quanh cánh cửa cũng chẳng có lấy một chữ, dường như ngoài hai con hắc long còn lại đều trống trơn.
Trần Vũ muốn dùng thần thức tiến vào Hắc Tháp điều tra một phen, nhưng lại phát hiện, điều này là không thể.
Thần thức vốn vô hình vô thái, cho dù không có khe hở cũng dễ dàng xuyên qua, nhưng đối với Hắc Tháp lại không có tác dụng.
Thấy thần thức không thể xuyên vào, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là rơi vào trầm lặng, nhất thời không biết nên làm gì.
Chuyện này đối với Trần Vũ là một đả kích lớn, cũng không có người nào lại cam tâm tình nguyện cho một vật thần bí tá túc vào thức hải của mình cả, cho nên hắn muốn mạnh mẽ phá cửa xông vào.
Trần Vũ tập trung tinh thần, thi triển thần thức đến cực hạn, sau đó nhắm thẳng đến hai phiến đại môn xông vào.
Ong!
Thần thức mạnh mẽ đánh vào hai phiến đại môn lập tức bị chấn lui trở lại, từ trung tâm của tòa tháp bỗng truyền ra một âm thanh trầm đục như tiếng rồng ngâm.
Đồng thời, hai con Hắc Long được khắc trên hai phiến đại môn đột nhiên xoay mắt nhìn qua.
Trần Vũ cả kinh, lập tức lui về phía sau chục thước, theo bản năng giữ lấy khoảng cách an toàn với vật kia.
Mà ngay thời điểm hắn di chuyển, hai mắt của Hắc Long cũng xoay theo, dường như nó đang muốn quan sát kẻ làm loạn.
"Đây... đây là thứ gì?" Trần Vũ giật thót cả mình, miệng lấp ba lấp bấp, mặt mày xám xịt vì hoảng sợ.
Vừa mới đột phá tới Ngưng Khí Kỳ, hắn không muốn mang theo uất hận mà quy tiên.
Tòa Hắc Tháp này cư nhiên chiếm lấy thức hải của hắn, mà hắn lại không có biện pháp, ngay cả Hắc Tháp là gì, hắn cũng không rõ.
Tất cả hiểu biết về cái tháp đen thui trước mặt, hoàn toàn là con số không tròn trĩnh.
Trần Vũ cố gắng bình tĩnh, sau đó cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới cả gan tiến lại gần.
Tiếp đó, lại dùng thần thức vây quanh tòa Hắc Tháp vài vòng.
Lần này nó mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, hai con mắt của Hắc Long liền trở về vị trí cũ.
Phát hiện hai con hắc long đã bình thường trở lại, Trần Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó đi xung quanh quan sát một lúc.
Theo hắn thấy thì cái tháp này hoàn toàn không có cửa sổ, cửa sau hay các loại đường tắt nào.
Ngoại trừ mấy cái chuông màu đen gắn xung quanh mỗi tầng ra, thì không còn gì để nhìn.
Nhưng dù sao thì nó cũng là vật nằm trong người hắn, nên Trần Vũ lấy hết can đảm tiến lại gần, nhẹ đưa tay chạm vào Hắc Tháp.
Lập tức, một cổ khí tức mát lạnh truyền vào người, sau đó lại xuất hiện một loại huyền diệu khó nói nên lời.
Nó có vài phần giống với huyết mạch tương liên, nhưng cẩn thận suy xét lại thì không phải.
"Cảm giác này?" Trần Vũ lập tức rụt tay lại, cảm giác vừa rồi khiến hắn cảm thấy Hắc Tháp như một phần thân thể của mình.
Nhưng hắn không tin đây là sự thật, trong lòng thầm phán đoán, đấy là Hắc Tháp cố tình làm thế, để hắn không tìm cách trục xuất nó ra ngoài.
Tuy nhiên, có một điều mà Trần Vũ không rõ, đó là tháp này được làm bằng chất liệu gì?
Nhìn giống đá nhưng không phải đá, nhìn giống tinh kim nhưng cũng không phải tinh kim, chỉ biết nó có một màu đen tuyền từ trên xuống dưới.
Trần Vũ thử dùng thần thức di chuyển Hắc Tháp, nhưng nó dường như đã cắm rễ ở đó, căn bản là không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Một lát sau, khi không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Hắc Tháp, Trần Vũ mới rời khỏi thức hải.
Ngồi trên giường, mặc dù hiện tại đang là mùa thu, khí trời mát mẻ, nhưng y phục đã dính đầy mồ hôi.
Hiển nhiên, đối mặt với những thứ không thể giải thích, hắn rất sợ hãi.
Lúc này Trần Vũ trầm tư suy nghĩ, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu.
"Không... không lẽ, cảm giác mát lạnh chui vào lòng bàn chân ở trong hang động, chính là cái tháp này?" Trần Vũ nuốt nước bọt cái ực.
Quá mức sợ hãi với thứ này, cho tới giờ hắn vẫn không biết nó là thứ quỷ quái gì.
Còn mục đích vì sao nó lại chui vào người hắn, thì chỉ có trời mới biết.
Bây giờ, có điên hắn mới tin cái tháp đen thui kia sẽ không hại mình, lỡ như một lúc nào đó nó biến thành con gì, rồi ăn thịt hắn thì sao?
Hay đợi cái tháp thức tỉnh, nó sẽ chiếm lấy cơ thể của hắn cũng không chừng.
Từng câu hỏi không có đáp án hiện lên trong đầu làm Trần Vũ càng thêm lo lắng, bất quá hắn không dám đem chuyện này nói với người khác.
Lỡ như cái tháp đen thui kia biết hắn nói năng bậy bạ, dám chừng còn cho hắn chết sớm hơn dự kiến.
Thà trước mắt cứ ngoan ngoãn làm như không biết, không chừng nó sẽ tha cho mình một mạng.
Đây chính là suy nghĩ hiện giờ của Trần Vũ, thứ gì không nắm chắc, hắn không dám làm liều.
Nhưng có một điều mà Trần Vũ không biết, đó là những suy nghĩ vừa rồi, Hắc Tháp đều rõ như ban ngày, hoàn toàn không thể che giấu được nó.
Bất quá, nó cũng không làm ra động tĩnh gì, mà vẫn nằm im lặng trong thức hải, đợi ngày thức tỉnh.
Trần Vũ khẽ nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhớ lại toàn bộ sơ lược về các loại pháp bảo trong tu tiên giới.
"Tuyệt đối không có khả năng, tuy pháp bảo có thể thu vào người, nhưng tất cả những loại pháp bảo đó chỉ có thể thu vào không gian đan điền, làm gì có cái nào chui vào thức hải chứ?"
"Hơn nữa, pháp bảo cần có pháp lực thâm hậu mới có thể sử dụng. Mà khi đó ta chỉ là một tên phàm nhân, lấy đâu ra pháp lực cho nó sử dụng?"
Trần Vũ cảm thấy chân tay vô lực, người không lạnh mà run, khí tức tuyệt vọng càng lúc càng áp đảo.
"Hắc Tháp kia đến tột cùng... là thứ gì?" Càng suy nghĩ, Trần Vũ càng không cách nào phán đoán được.
Mọi chuyện đến quá mức nhanh chóng, khiến hắn không cách nào phản ứng kịp.
Trải qua một đêm đầy trằn trọc, sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vũ một mạch chạy tới Linh Pháp Các.
Mục đích lần này là muốn tìm mấy quyển điển tịch nói về các loại pháp bảo và kỳ sự trong tu tiên giới.
Hắn muốn tra xét lần nữa, xem thử có manh mối nào hữu dụng với bản thân không.
Đi tìm một lúc Trần Vũ liền dừng chân lấy ra một quyển điển tịch bằng da màu đen, trên đó có viết mấy chữ hoa mỹ "Tu Tiên Dị Văn Tịch".
Đây là bút ký của một vị tu tiên giả, bên trong ghi chép lại sự tình ở những nơi mà vị tiền bối này từng đi qua.
Phát hiện xung quanh vẫn còn một ít thư tịch liên quan, Trần Vũ cẩn thận xem xét, sau đó chọn thêm "Thái Linh Kỳ Sự", "Thần Quỷ Dị Kỳ" và "Kỳ Bảo Trích Lục Ký".
Mượn được bốn quyển điển tịch này, trở về Trần Vũ liền ngồi xuống chăm chú nghiên cứu.
Mười ngày sau, khi bóng tà đã ngã về tây.
Lúc này, Trần Vũ khẽ xoay cổ, chớp chớp hai mắt, cuối cùng hắn cũng xem hết bốn quyển điển tịch này.
Những thứ được viết bên trong thật khiến người ta mở rộng nhãn giới.
Trong này nói qua không ít kỳ ngộ được lưu truyền trong tu tiên giới.
Tỷ như ba ngàn năm trước, Thủy Nhạc chân nhân đi ngao du tại bắc cực, không ngờ ăn được Huyền Thiên Băng Quả.
Về sau khi tu luyện pháp quyết thủy thuộc tính, người này lĩnh ngộ vô cùng nhanh chóng, như có thần lực trợ giúp.
Từ đó trở thành nhất đại tông sư được người người kính ngưỡng, sau đó khai sáng ra Thủy Nhạc Phái.
Hay là Nhện Quỷ thượng nhân kiêu hùng trong ma đạo, người này từng bị nhện quỷ cắn trúng.
Tuy dính phải kịch độc nhưng không hề chết, mà ngược lại, nhận được vô số chỗ tốt, về sau chiêu của lão đều có thể phóng ra tơ nhện chứa đầy kịch độc, khiến người người khó địch.
Bốn quyển thư tịch giới thiệu rất nhiều kỳ ngộ, nếu không phải là phúc thì là họa.
Nhưng là phúc hay là họa, vậy thì phải xem nhân duyên của người đó.
Nhưng đáng tiếc, trong này không hề đề cập tới những thứ có thể chui vào thức hải như Hắc Tháp.
Trần Vũ khoanh chân ngồi xuống thi triển Nội Thị Thuật, chỉ thấy Hắc Tháp vẫn nằm tịch mịch trong thức hải, không có dấu hiệu nào muốn phá quan mà ra.
Dùng thần thức quan sát một lúc, Trần Vũ quyết định không dám mạo hiểm nữa.
Duy chỉ có một điểm khiến hắn cảm thấy lo lắng, đó là không biết Hắc Tháp còn có biến hóa gì nữa hay không.
Một khi thức hải bị tổn thương, chắc chắn sẽ gặp đại họa.
Khi đó không chết thì cũng trở thành ngu ngốc, hắn không muốn mình rơi vào tình huống này.
"Không lẽ... mệnh ta lại chết yểu như vậy?!" Trần Vũ có phần chua xót, nhưng tâm tình lập tức khôi phục lại.
Hắn không muốn dễ dàng nhận mệnh như vậy, liền bắt đầu tìm kế sách đối phó.
Suốt một đêm suy nghĩ, cuối cùng Trần Vũ chỉ thấy cách "im lặng chờ đợi" là an toàn nhất.
Dựa theo cảm giác huyết mạch tương liên lúc trước, hắn đoán trong thời gian ngắn nó sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm.
Nhưng lúc này, Trần Vũ chợt nhớ tới ba chiếc cẩm nang của Bạch Lão, nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết, hắn có thể mở ra một cái.
Trần Vũ móc trong người ra một chiếc túi nhỏ, suy nghĩ hồi lâu liền lựa chọn mở ra, bên trong là cuộn giấy nhỏ.
Mở cuộn giấy ra, đập vào mắt hắn chỉ có một chữ "Phúc" màu đỏ.
"Chữ Phúc này... có ý gì?"
Phúc có rất nhiều nghĩa, nhất thời hắn không biết dụng ý thật sự, nhưng đây rõ ràng là báo bình an.
Tuy chỉ có một chữ "Phúc", nhưng nó giúp hắn cảm thấy yên lòng.
Nếu sư phụ đã đoán trước được, khả năng cao là không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng nhìn mảnh giấy này, Trần Vũ càng thêm mơ hồ về thân phận của Bạch Lão.
Người có thể tính trước tương lai của người khác, vậy còn là tu sĩ bình thường hay sao?
Bất quá, chuyện này không phải muốn tìm hiểu là tìm hiểu được.
Lúc trước Bạch Lão từng nói, nếu sau này hiểu được huyền cơ của trời đất, cả hai sẽ có cơ hội gặp lại.
Trong lòng Trần Vũ rất trông chờ vào lần gặp lại này, còn bây giờ mọi gánh nặng đã được bỏ xuống, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhàng tư thái vô cùng.
Trần Vũ cố gắng ngưng tụ thần thức lần nữa, dưới sự điều khiển, dần dần hướng đến Hắc Tháp.
Lần này, Trần Vũ thấy khoảng cách như tồn tại thật sự, càng lại gần, hắn phát hiện chính mình càng lúc càng nhỏ mà Hắc Tháp càng lúc càng lớn.
Tới khi đến được chân của Hắc Tháp, hắn mới phát hiện mình căn bản chỉ là một hạt cát trong dải ngân hà.
Mà tòa Hắc Tháp kia lại cao ngút trời, giống như cánh cổng nối liền trời đất với nhau.
Lúc này hắn mới biết, đây chính là tỉ lệ thật sự của cả hai.
Trần Vũ đứng thất thần tại chỗ, phải một lúc sau, đợi tinh thần hồi phục trở lại, hắn mới cẩn thận đánh giá Hắc Tháp.
Tháp này có tổng cộng chín tầng, như chín tầng trời, đứng gần hoàn toàn không cách nào nhìn tới đỉnh của nó.
Ngay tầng dưới cùng của Hắc Tháp là hai phiến đại môn đang đóng chặt, ngay cả tay cầm cũng không có.
Mỗi phiến đại môn đều có khắc một con Hắc Long cửu trảo, bọn chúng đều mang theo khí tức xa xưa tang thương khó nói thành lời.
Ban đầu, khi nhìn hai con Hắc Long này, Trần Vũ còn tưởng nó chỉ là hình khắc bình thường.
Nhưng không biết tại sao, càng nhìn hắn lại càng mơ hồ, cảm giác hai con Hắc Long kia là vật còn sống.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ thầm cười chính mình, vật sống làm sao có thể khắc lên cửa được chứ?
Thu hồi ý niệm vừa rồi, Trần Vũ ngẩn đầu nhìn lên hai phiến đại môn, trên đó vậy mà không có tấm biển nào cả.
Xung quanh cánh cửa cũng chẳng có lấy một chữ, dường như ngoài hai con hắc long còn lại đều trống trơn.
Trần Vũ muốn dùng thần thức tiến vào Hắc Tháp điều tra một phen, nhưng lại phát hiện, điều này là không thể.
Thần thức vốn vô hình vô thái, cho dù không có khe hở cũng dễ dàng xuyên qua, nhưng đối với Hắc Tháp lại không có tác dụng.
Thấy thần thức không thể xuyên vào, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là rơi vào trầm lặng, nhất thời không biết nên làm gì.
Chuyện này đối với Trần Vũ là một đả kích lớn, cũng không có người nào lại cam tâm tình nguyện cho một vật thần bí tá túc vào thức hải của mình cả, cho nên hắn muốn mạnh mẽ phá cửa xông vào.
Trần Vũ tập trung tinh thần, thi triển thần thức đến cực hạn, sau đó nhắm thẳng đến hai phiến đại môn xông vào.
Ong!
Thần thức mạnh mẽ đánh vào hai phiến đại môn lập tức bị chấn lui trở lại, từ trung tâm của tòa tháp bỗng truyền ra một âm thanh trầm đục như tiếng rồng ngâm.
Đồng thời, hai con Hắc Long được khắc trên hai phiến đại môn đột nhiên xoay mắt nhìn qua.
Trần Vũ cả kinh, lập tức lui về phía sau chục thước, theo bản năng giữ lấy khoảng cách an toàn với vật kia.
Mà ngay thời điểm hắn di chuyển, hai mắt của Hắc Long cũng xoay theo, dường như nó đang muốn quan sát kẻ làm loạn.
"Đây... đây là thứ gì?" Trần Vũ giật thót cả mình, miệng lấp ba lấp bấp, mặt mày xám xịt vì hoảng sợ.
Vừa mới đột phá tới Ngưng Khí Kỳ, hắn không muốn mang theo uất hận mà quy tiên.
Tòa Hắc Tháp này cư nhiên chiếm lấy thức hải của hắn, mà hắn lại không có biện pháp, ngay cả Hắc Tháp là gì, hắn cũng không rõ.
Tất cả hiểu biết về cái tháp đen thui trước mặt, hoàn toàn là con số không tròn trĩnh.
Trần Vũ cố gắng bình tĩnh, sau đó cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới cả gan tiến lại gần.
Tiếp đó, lại dùng thần thức vây quanh tòa Hắc Tháp vài vòng.
Lần này nó mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, hai con mắt của Hắc Long liền trở về vị trí cũ.
Phát hiện hai con hắc long đã bình thường trở lại, Trần Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó đi xung quanh quan sát một lúc.
Theo hắn thấy thì cái tháp này hoàn toàn không có cửa sổ, cửa sau hay các loại đường tắt nào.
Ngoại trừ mấy cái chuông màu đen gắn xung quanh mỗi tầng ra, thì không còn gì để nhìn.
Nhưng dù sao thì nó cũng là vật nằm trong người hắn, nên Trần Vũ lấy hết can đảm tiến lại gần, nhẹ đưa tay chạm vào Hắc Tháp.
Lập tức, một cổ khí tức mát lạnh truyền vào người, sau đó lại xuất hiện một loại huyền diệu khó nói nên lời.
Nó có vài phần giống với huyết mạch tương liên, nhưng cẩn thận suy xét lại thì không phải.
"Cảm giác này?" Trần Vũ lập tức rụt tay lại, cảm giác vừa rồi khiến hắn cảm thấy Hắc Tháp như một phần thân thể của mình.
Nhưng hắn không tin đây là sự thật, trong lòng thầm phán đoán, đấy là Hắc Tháp cố tình làm thế, để hắn không tìm cách trục xuất nó ra ngoài.
Tuy nhiên, có một điều mà Trần Vũ không rõ, đó là tháp này được làm bằng chất liệu gì?
Nhìn giống đá nhưng không phải đá, nhìn giống tinh kim nhưng cũng không phải tinh kim, chỉ biết nó có một màu đen tuyền từ trên xuống dưới.
Trần Vũ thử dùng thần thức di chuyển Hắc Tháp, nhưng nó dường như đã cắm rễ ở đó, căn bản là không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Một lát sau, khi không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Hắc Tháp, Trần Vũ mới rời khỏi thức hải.
Ngồi trên giường, mặc dù hiện tại đang là mùa thu, khí trời mát mẻ, nhưng y phục đã dính đầy mồ hôi.
Hiển nhiên, đối mặt với những thứ không thể giải thích, hắn rất sợ hãi.
Lúc này Trần Vũ trầm tư suy nghĩ, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu.
"Không... không lẽ, cảm giác mát lạnh chui vào lòng bàn chân ở trong hang động, chính là cái tháp này?" Trần Vũ nuốt nước bọt cái ực.
Quá mức sợ hãi với thứ này, cho tới giờ hắn vẫn không biết nó là thứ quỷ quái gì.
Còn mục đích vì sao nó lại chui vào người hắn, thì chỉ có trời mới biết.
Bây giờ, có điên hắn mới tin cái tháp đen thui kia sẽ không hại mình, lỡ như một lúc nào đó nó biến thành con gì, rồi ăn thịt hắn thì sao?
Hay đợi cái tháp thức tỉnh, nó sẽ chiếm lấy cơ thể của hắn cũng không chừng.
Từng câu hỏi không có đáp án hiện lên trong đầu làm Trần Vũ càng thêm lo lắng, bất quá hắn không dám đem chuyện này nói với người khác.
Lỡ như cái tháp đen thui kia biết hắn nói năng bậy bạ, dám chừng còn cho hắn chết sớm hơn dự kiến.
Thà trước mắt cứ ngoan ngoãn làm như không biết, không chừng nó sẽ tha cho mình một mạng.
Đây chính là suy nghĩ hiện giờ của Trần Vũ, thứ gì không nắm chắc, hắn không dám làm liều.
Nhưng có một điều mà Trần Vũ không biết, đó là những suy nghĩ vừa rồi, Hắc Tháp đều rõ như ban ngày, hoàn toàn không thể che giấu được nó.
Bất quá, nó cũng không làm ra động tĩnh gì, mà vẫn nằm im lặng trong thức hải, đợi ngày thức tỉnh.
Trần Vũ khẽ nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhớ lại toàn bộ sơ lược về các loại pháp bảo trong tu tiên giới.
"Tuyệt đối không có khả năng, tuy pháp bảo có thể thu vào người, nhưng tất cả những loại pháp bảo đó chỉ có thể thu vào không gian đan điền, làm gì có cái nào chui vào thức hải chứ?"
"Hơn nữa, pháp bảo cần có pháp lực thâm hậu mới có thể sử dụng. Mà khi đó ta chỉ là một tên phàm nhân, lấy đâu ra pháp lực cho nó sử dụng?"
Trần Vũ cảm thấy chân tay vô lực, người không lạnh mà run, khí tức tuyệt vọng càng lúc càng áp đảo.
"Hắc Tháp kia đến tột cùng... là thứ gì?" Càng suy nghĩ, Trần Vũ càng không cách nào phán đoán được.
Mọi chuyện đến quá mức nhanh chóng, khiến hắn không cách nào phản ứng kịp.
Trải qua một đêm đầy trằn trọc, sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vũ một mạch chạy tới Linh Pháp Các.
Mục đích lần này là muốn tìm mấy quyển điển tịch nói về các loại pháp bảo và kỳ sự trong tu tiên giới.
Hắn muốn tra xét lần nữa, xem thử có manh mối nào hữu dụng với bản thân không.
Đi tìm một lúc Trần Vũ liền dừng chân lấy ra một quyển điển tịch bằng da màu đen, trên đó có viết mấy chữ hoa mỹ "Tu Tiên Dị Văn Tịch".
Đây là bút ký của một vị tu tiên giả, bên trong ghi chép lại sự tình ở những nơi mà vị tiền bối này từng đi qua.
Phát hiện xung quanh vẫn còn một ít thư tịch liên quan, Trần Vũ cẩn thận xem xét, sau đó chọn thêm "Thái Linh Kỳ Sự", "Thần Quỷ Dị Kỳ" và "Kỳ Bảo Trích Lục Ký".
Mượn được bốn quyển điển tịch này, trở về Trần Vũ liền ngồi xuống chăm chú nghiên cứu.
Mười ngày sau, khi bóng tà đã ngã về tây.
Lúc này, Trần Vũ khẽ xoay cổ, chớp chớp hai mắt, cuối cùng hắn cũng xem hết bốn quyển điển tịch này.
Những thứ được viết bên trong thật khiến người ta mở rộng nhãn giới.
Trong này nói qua không ít kỳ ngộ được lưu truyền trong tu tiên giới.
Tỷ như ba ngàn năm trước, Thủy Nhạc chân nhân đi ngao du tại bắc cực, không ngờ ăn được Huyền Thiên Băng Quả.
Về sau khi tu luyện pháp quyết thủy thuộc tính, người này lĩnh ngộ vô cùng nhanh chóng, như có thần lực trợ giúp.
Từ đó trở thành nhất đại tông sư được người người kính ngưỡng, sau đó khai sáng ra Thủy Nhạc Phái.
Hay là Nhện Quỷ thượng nhân kiêu hùng trong ma đạo, người này từng bị nhện quỷ cắn trúng.
Tuy dính phải kịch độc nhưng không hề chết, mà ngược lại, nhận được vô số chỗ tốt, về sau chiêu của lão đều có thể phóng ra tơ nhện chứa đầy kịch độc, khiến người người khó địch.
Bốn quyển thư tịch giới thiệu rất nhiều kỳ ngộ, nếu không phải là phúc thì là họa.
Nhưng là phúc hay là họa, vậy thì phải xem nhân duyên của người đó.
Nhưng đáng tiếc, trong này không hề đề cập tới những thứ có thể chui vào thức hải như Hắc Tháp.
Trần Vũ khoanh chân ngồi xuống thi triển Nội Thị Thuật, chỉ thấy Hắc Tháp vẫn nằm tịch mịch trong thức hải, không có dấu hiệu nào muốn phá quan mà ra.
Dùng thần thức quan sát một lúc, Trần Vũ quyết định không dám mạo hiểm nữa.
Duy chỉ có một điểm khiến hắn cảm thấy lo lắng, đó là không biết Hắc Tháp còn có biến hóa gì nữa hay không.
Một khi thức hải bị tổn thương, chắc chắn sẽ gặp đại họa.
Khi đó không chết thì cũng trở thành ngu ngốc, hắn không muốn mình rơi vào tình huống này.
"Không lẽ... mệnh ta lại chết yểu như vậy?!" Trần Vũ có phần chua xót, nhưng tâm tình lập tức khôi phục lại.
Hắn không muốn dễ dàng nhận mệnh như vậy, liền bắt đầu tìm kế sách đối phó.
Suốt một đêm suy nghĩ, cuối cùng Trần Vũ chỉ thấy cách "im lặng chờ đợi" là an toàn nhất.
Dựa theo cảm giác huyết mạch tương liên lúc trước, hắn đoán trong thời gian ngắn nó sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm.
Nhưng lúc này, Trần Vũ chợt nhớ tới ba chiếc cẩm nang của Bạch Lão, nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết, hắn có thể mở ra một cái.
Trần Vũ móc trong người ra một chiếc túi nhỏ, suy nghĩ hồi lâu liền lựa chọn mở ra, bên trong là cuộn giấy nhỏ.
Mở cuộn giấy ra, đập vào mắt hắn chỉ có một chữ "Phúc" màu đỏ.
"Chữ Phúc này... có ý gì?"
Phúc có rất nhiều nghĩa, nhất thời hắn không biết dụng ý thật sự, nhưng đây rõ ràng là báo bình an.
Tuy chỉ có một chữ "Phúc", nhưng nó giúp hắn cảm thấy yên lòng.
Nếu sư phụ đã đoán trước được, khả năng cao là không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng nhìn mảnh giấy này, Trần Vũ càng thêm mơ hồ về thân phận của Bạch Lão.
Người có thể tính trước tương lai của người khác, vậy còn là tu sĩ bình thường hay sao?
Bất quá, chuyện này không phải muốn tìm hiểu là tìm hiểu được.
Lúc trước Bạch Lão từng nói, nếu sau này hiểu được huyền cơ của trời đất, cả hai sẽ có cơ hội gặp lại.
Trong lòng Trần Vũ rất trông chờ vào lần gặp lại này, còn bây giờ mọi gánh nặng đã được bỏ xuống, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhàng tư thái vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.