Chương 35: Để ta ôm thêm một chút
Diệp Thất
05/11/2021
Thời điểm Sở Diêm chuyển thùng tắm vào phòng, Mặc Chiêu còn đang bần thần ngồi trên giường, ngây ngây ngốc ngốc. Y ra vào vài lần, dựng bình phong, đổ nước tắm, thêm dược liệu xong xuôi, nàng vẫn còn ngồi đó, chẳng rõ đang trầm tư chuyện gì.
Sở Diêm khó hiểu tiến lại gần xem thử, Mặc Chiêu như thể hồn vía bay đi đâu mất, gọi tên vài lần mà không có phản ứng. Y cau mày, áp hai tay vào hai má nàng nâng lên, sau đó cúi sát mặt xuống, khi ấy mới thấy nàng giật mình hồi hồn.
"Đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế."
Gương mặt của Sở Diêm phóng đại ngay trước mắt, y hỏi bâng quơ, trái lại Mặc Chiêu tự nhiên đỏ mặt, khiến y càng khó hiểu. Được một lúc, Sở Diêm từ hai gò má ửng hồng của Mặc Chiêu nhìn xuống, giờ mới để ý hai cánh môi nàng đỏ như thoa son, ướt át sưng mọng, đến kẻ ngu cũng đoán được vừa xảy ra chuyện gì.
Thảo nào mà tên kia còn bảo y ra ngoài trước, hóa ra là trong đầu đã ủ sẵn ý đồ. Ngoài Sở Diêm ra đâu có ai biết, kẻ lúc nào cũng treo bộ mặt lạnh nhạt thản nhiên kia, bản chất vốn là một con cáo già phúc hắc gian xảo.
Đúng là đồ hồ ly chết tiệt!
Mặc Chiêu thấy Sở Diêm hừ một tiếng rất nhỏ, bèn ngước đôi mắt to, hỏi khẽ:"Huynh sao thế?"
Sở Diêm nhìn nàng, phụng phịu không vui:"Hai người lại trốn ta ăn vụng."
Ăn vụng? Từ này dùng có vẻ không được đúng lắm, Mặc Chiêu lập tức đen mặt. Nàng giả vờ ho khan hai tiếng, hắng giọng:"Nói linh tinh gì đấy." Xong rồi còn xua xua tay đẩy y, không ngừng nói:"Đi ra... đi ra.... huynh đi ra mau, muội muốn tắm rửa."
Sở Diêm bất động đứng tại chỗ, ngón tay thon dài nâng lên, tự chỉ vào mình:"Muội bảo ta ra ngoài ấy à?"
Mặc Chiêu lườm y, nguýt một tiếng rõ kêu:"Trong phòng này còn có ai khác nữa? Muội muốn tắm rửa, chẳng lẽ huynh cũng muốn ở lại đây à."
Mặc Chiêu đã quên một điều quan trọng nhất, đó là da mặt Sở Diêm không phải dày bình thường. Y nghe nàng nói xong, lập tức cười lớn, nói như không:"Ta đương nhiên muốn ở lại rồi, nếu là tắm chung... ừ.... càng không thể tốt hơn."
Hai mắt Mặc Chiêu nguy hiểm híp lại, càng ngày càng nhỏ. Trước khi Mặc Chiêu kịp nổi cáu, Sở Diêm đã làm động tác giơ hai tay trước ngực, ra vẻ đầu hàng. Sau đó mới nói:"Được rồi, là ta đùa thôi mà. Nhưng Sở Ngân đi tìm Võng Dao rồi, chẳng may có kẻ nào thấy y, rồi lại thấy ta ở bên ngoài, phòng muội lại sáng đèn, thế nào cũng nghi ngờ trong này có người. Muội bí mật trở về thế này, hẳn không muốn ai phát hiện phải không?"
Y nói trôi chảy một mạch, lý lẽ đâu ra đấy, Mặc Chiêu nhất thời cũng thấy đúng, không phản bác được. Có điều, căn phòng này không lớn không nhỏ, chỉ có một tấm bình phong mỏng manh ngăn trở, bảo nàng làm sao có thể ở bên kia yên tâm tắm rửa. Chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy ngại ngùng.
Thấy Mặc Chiêu bận mím môi suy xét, Sở Diêm còn ái muội quăng thêm một câu:"Ngại cái gì, hồi nhỏ không phải còn tắm chung."
Không nhắc thì thôi, nhắc tới chuyện xưa, hai vành tai Mặc Chiêu thoắt cái đỏ ửng như máu, sắc đỏ lan ra từ mặt đến cổ, hệt một trái đào chín ngon miệng. Khuôn mặt xinh đẹp kia, còn có ánh mắt ngại ngùng hờn dỗi hiếm có của Mặc Chiêu, Sở Diêm nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn nhào đến cắn một một miếng đào to.
Mặc Chiêu trêu đùa người đã quen, có mấy khi bị người ta trêu ghẹo đến đỏ mặt. Nhớ lại ngày trước, Mặc Chiêu tinh ranh cực, nhưng trẻ con ngây thơ, đâu biết được hai sủng vật của mình một ngày lại hóa thành hai nam tử anh tuấn bậc này. Nàng thẹn quá hóa giận, lấy cái gối ném Sở Diêm, cả giận quát:"Huynh còn thử nói nữa xem, có tin ta móc mắt huynh ra, đốt huynh thành hồ ly trụi lông không. Đi ra đi ta.... Ta tắt đèn là được chứ gì......"
Thảo nào thấy Mặc Chiêu thích trêu ghẹo người ta, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phồng to hai má, khỏi phải nói có bao nhiêu thú vị. Sở Diêm quả thật trêu đùa thành nghiện, vừa bị Mặc Chiêu đẩy ra ngoài còn cố tình tặc lưỡi, cao giọng khoa trương:"Ai nha.... A Chiêu của chúng ta đang ngượng ngùng..."
"A Chiêu của chúng ta cũng biết ngượng ngùng cơ đấy."
Gan lớn lắm rồi nhỉ? Đến nàng mà cũng dám trêu chọc.
Đáy mắt Mặc Chiêu lóe lên chút tinh ranh, nàng nhếch khóe môi, vươn tay túm cổ áo Sở Diêm, thoáng dùng sức, mạnh mẽ kéo y về phía mình. Sở Diêm chỉ cảm thấy một lực thật lớn kéo y đổ về trước, vì thế, gương mặt y trong thoáng chốc chỉ cách gương mặt tinh xảo của Mặc Chiêu một khoảng nhỏ, dường như da kề da, hai má áp sát, thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dài và làn da tinh tế trắng mịn của người trước mặt.
Mặc Chiêu còn chưa thấy thỏa, nàng hơi ngẩng đầu, mắt mở to, cặp mắt đen lóng lánh ánh nước, liếm nhẹ qua môi dưới một lượt. Nàng bình thường đã đẹp, còn cố ý lợi dụng nhan sắc, biểu cảm bày ra dụ hoặc trêu chọc, tới mức quyến rũ Sở Diêm mặt đần ra, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn xuống cánh môi trơn bóng của người trước mặt.
Nghe thấy hơi nóng khi nàng thổi nhẹ vào tai y, giọng nàng nhẹ bẫng như tiếng gió, dường như muốn câu hồn câu vía y bay đi đâu mất:"Còn huynh thì sao? Cái gọi là ăn vụng kia ấy, có muốn thử một chút không?"
Trong đầu Sở Diêm gào thét, y nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Người này thật mẹ nó là yêu tinh chứ chẳng phải người.
Mặc Chiêu cười khẽ, hơi nhắm mắt, kiễng chân, bàn tay xoa nhẹ một bên má Sở Diêm. Như thể một giây tiếp đó sẽ sát đến.
Ôm y.
Rồi hôn y.
Đây là lần đầu tiên Mặc Chiêu chủ động thân mật với y. Sở Diêm hơi căng thẳng, cả người căng ra, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào nho nhỏ, trái tim đập nhanh đến mức muốn vọt khỏi lồng ngực.
Y đoán, có khi mặt mình giờ này còn đỏ hơn Mặc Chiêu khi nãy ấy chứ.
Mặc Chiêu hành động rất chậm chạp, điệu bộ mờ ám, nhưng sâu trong ánh mắt là vẻ hờ hững thản nhiên. Từng cái vuốt ve như lông chim phe phẩy, chọc đến mức Sở Diêm sốt ruột không chịu được. Rốt cuộc tâm ý không đủ vững, y hơi vội vàng giữ lấy vạt áo Mặc Chiêu, nhắm thẳng môi nàng chủ động hôn xuống.
Ai ngờ còn chưa tận hưởng được chút nào, chỉ thấy cả người bị Mặc Chiêu đẩy mạnh ra khỏi cửa, suýt thì ngã lăn. Thứ cuối cùng nhìn thấy là hình ảnh Mặc Chiêu bĩu môi, nghịch ngợm hướng về phía y làm một mặt quỷ, sau đó liền đóng sập cánh cửa, thoáng cái ngăn cách giữa hai người.
Sở Diêm đứng ngoài, gió lạnh thổi qua khiến y tỉnh cả người. Y ảo não day trán, tiếp đó lộ ra một nụ cười khổ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Mẹ nó, lại bị lừa.
Đằng sau cánh cửa, Mặc Chiêu giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, sau đó mới thu tay, hở hắt ra một hơi dài. Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, nhưng trong lòng như có từng cơn sóng trào, cảm giác phiền muộn len lỏi vì vài câu hỏi không ngừng xoay vần trong tâm trí, vừa mông lung vừa mơ hồ, ngay cả nguồn căn do đâu cũng chẳng rõ. Cảm giác bất an xa lạ này vậy mà khiến nàng hơi hoảng sợ. Cuối cùng đành phải dứt khoát xua hết đi, cố gắng không để ý đến nữa.
Mặc Chiêu thổi tắt hết nến trong phòng, chậm rãi cởi bỏ y phục rồi bước vào thùng tắm. Một vệt đen hắt lên cánh cửa khi Sở Diêm còn đó giờ biến đi đâu mất, nhưng Mặc Chiêu vẫn cảm nhận được khí tức của y đang quanh quẩn đâu đây. Y đang ở rất gần, ngay trong bóng tối.
Con người đang hờn dỗi kia có thể đang ẩn núp ở một góc nào đó canh chừng cho nàng chăng?
Nàng bỗng nhớ tới niềm vui lan tỏa trong ánh mắt hai người khi thấy nàng trở về, một chút sợ hãi và cả tiếng thở phào nhẹ nhõm bị niềm vui ấy che khuất vẫn bị nàng bắt được.
Mặc Chiêu cứ nghĩ, nghĩ mãi, rồi khẽ cười.
Thời gian tìm kiếm ở Ma Thú Sâm Lâm dường như không có chút hi vọng, trong lòng nàng mệt mỏi vô cùng. Cả nỗi cô đơn man mác mỗi khi đêm xuống ngồi dưới gốc cây lớn, chỉ mình nàng với đống lửa bập bùng, gió lạnh sương lạnh, bất giác sẽ nghĩ về hai người bọn họ. Những hình ảnh khác nhau lướt qua trong đầu mãi, rồi kiên trì bám riết, ở luôn đó không đi.
Mặc Chiêu hiểu, cảm giác ấy gọi là nhung nhớ.
Càng hiểu, hai người kia cũng không khác gì nàng. Khi nàng không ở đây, đều sẽ cảm thấy bất an sợ hãi, giống như khi nàng ở một nơi xa mà không có hai người họ bên cạnh. Những giờ phút như thế, thật lòng, chỉ muốn bỏ hết cả mà về.
Đối với một kẻ thân mang trọng trách, để cảm xúc của mình bấp bênh lên xuống vì người khác, vốn dĩ phải là điều tối kị, vậy mà Mặc Chiêu lại chẳng hề khó chịu, chỉ cảm thấy hạnh phúc, an tâm càng nhiều. Giống như luôn có người sóng vai bên cạnh, đột ngột phải rời xa một quãng, mới nhất thời không quen.
Bàn tay Mặc Chiêu nâng lên khỏi mặt nước, nàng thế mà nhập tâm tới mức để nước nguội lạnh từ bao giờ. Nàng đành phải cười khổ bước ra, đổi một bộ y phục sạch sẽ, mang theo một mái tóc ướt sũng ra ngoài.
Quả nhiên Sở Diêm vẫn ở ngay gần đấy, nàng vừa mở cửa bước ra, y thoắt cái đã nhảy tới bên cạnh. Y nhìn nàng phụng phịu, rồi nhìn trời nhìn đất, tỏ vẻ không thèm để tâm đến nàng, như thể vẫn còn đang bất mãn vì bị lừa khi nãy. Nếu là khuôn mặt tuấn mĩ ban đầu, ắt sẽ mê muội người ta đến thần hồn điên đảo. Còn bây giờ, khuôn mặt ngăm đen cương nghị kết hợp với biểu cảm không mấy tự nhiên trở nên cực kì quái dị, chẳng hề có lấy nửa phần phù hợp. Mặc Chiêu cho rằng nàng thật sự điên rồi, nếu không tại sao, một biểu cảm quái dị đến thế mà nàng vẫn cảm thấy đáng yêu không chịu nổi chứ.
Thấy Mặc Chiêu mỉm cười, Sở Diêm càng bất mãn hơn:"Muội cười cái gì."
Mặc Chiêu liếc y:"Không giả vờ nữa à?"
"..."
Sở Diêm không giống Sở Ngân, im lặng thế này, y không quen được, trong lòng y chẳng bao giờ giấu nổi mấy lời muốn nói quá nửa khắc. Mặc Chiêu âm thầm nhẩm đếm, đến khi trong đầu mới chỉ đếm tới mười mấy, quả nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai:"Muội còn cười được, đúng là muội giỏi hơn ta, chỉ trêu chọc có một chút thôi đã tìm cách trả đũa rồi. Nếu không phải ta...."
Mặc Chiêu vòng tay ôm Sở Diêm.
Tiếng lải nhải bên tai im bặt.
Gió đêm nay không lớn, không gian vì thế mà càng lộ ra vẻ tịch mịch. Đêm tối, gió lạnh, trăng không sáng, nhưng lòng nàng ấm áp vô cùng.
"Này?"
"..."
"A Chiêu."
"..."
"Chiêu..."
"Suỵt". Mặc Chiêu đáp lại y bằng một âm mũi, sau đó là vài ba tiếng khe khẽ:"Im lặng nào."
Sở Diêm im lặng thật. Một lúc sau, tiếng cười khẽ trầm thấp lướt qua tai Mặc Chiêu, nàng thấy người vốn đang ngạc nhiên giờ đã phản ứng kịp, giang tay ôm nàng thật chặt, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. Không cần nhìn rõ nét mặt cũng biết, giờ khắc này từ người y toát ra vẻ thỏa mãn đến mức nào.
So với nữ tử thông thường, Mặc Chiêu vốn khá cao, đứng trong lòng Sở Diêm lại thoạt nhìn nhỏ gầy, giữa ánh sáng mờ mờ từ nơi nào đổ xuống, hài hòa như bức tranh với đường nét dịu dàng. Lòng Mặc Chiêu tĩnh lặng như hồ nước, sau một thời gian không dài không ngắn, cuối cùng đã tìm lại được cảm xúc an yên dễ chịu khiến nàng muốn tận hưởng thật lâu.
Sở Diêm vuốt vuốt mái tóc dài ướt sũng của Mặc Chiêu, trên gương mặt bị bóng tối che lấp là vẻ dịu dàng ngay cả y cũng không thể ngờ tới. Tiếng nói trong đêm cũng phá lệ rõ ràng
"Suốt nửa năm muội đi, ta đều...."
"Nửa năm". Mặc Chiêu từ trong lòng y chui ra, vì ngạc nhiên nên hơi cao giọng. Nàng vậy mà ở trong truyền thừa chi địa ngây ngốc những nửa năm?
Sở Diêm kéo nàng lại vào lòng mình, siết chặt hai cánh tay, bấy giờ mới nói tiếp:"Ừ. Hơn nửa năm rồi, chính xác là hai trăm bốn mươi chín ngày, Chiêu nhi, muội đã đi những hai trăm bốn mươi chín ngày. Ta và Ngân Tử đều đoán muội ở trong đó có thể có gặp được kì ngộ, nhận được truyền thừa, thời gian hẳn sẽ lâu một chút, nên ngày nào cũng tới trước cửa bí môn đứng đợi muội."
"Muội biết không, có không ít đệ tử của học viện mất mạng trong đó, đều là vì muốn cướp bảo vật của ma thú, không kịp xé bùa truyền tống, xác còn được người khác mang ra. Đám người kia đều nói, có khả năng muội cũng giống thế, đã mất mạng, hai người chúng ta đương nhiên không tin. Trên người muội chảy dòng máu của chúng ta, sao có thể dễ dàng chết được. Nhưng mà, ta nghe họ nói mãi, lòng vẫn lo lắng không yên, không ngừng tìm cách mở ra lối vào, muốn vào đó tìm muội, ngay cả việc đánh cắp lệnh bài của mấy lão già kia cũng nghĩ tới."
"Cũng may....cũng may..... Chiêu à, cũng may là muội trở về....."
Nghe lời y nói, trong lòng Mặc Chiêu khỏi phải nói có bao nhiêu cảm động. Thật ra, Mặc Chiêu cảm thấy bản thân nàng không phải là người dễ mềm lòng, chỉ có trước mặt những người này mới không khống chế được. Đều là bởi, bọn họ trân trọng nàng, mà nàng cũng thế.
Thậm chí nàng còn nghĩ, đối với nàng, hai người này càng ngày càng trở nên quan trọng. Vậy nếu về sau không thể ở cạnh nhau nữa, nàng lúc đó phải làm sao đây?
Hình như là lo xa quá mức, Mặc Chiêu bị chính suy nghĩ của mình chọc cười. Nàng muốn cười, nhưng không cười nổi, chỉ có thể cụp mắt che giấu suy tư bằng việc thoát ra khỏi lòng Sở Diêm, vươn tay xoa nhẹ đầu y, nhẹ giọng nói:"Ngoan."
Sở Diêm nhìn Mặc Chiêu, nàng cũng nhìn y, rung động dừng lại trong khoảnh khắc. Y một lần nữa kéo nàng vào lòng mình, đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn, cất giọng thì thầm
"Đừng động, để ta ôm muội thêm một chút."
Sở Diêm khó hiểu tiến lại gần xem thử, Mặc Chiêu như thể hồn vía bay đi đâu mất, gọi tên vài lần mà không có phản ứng. Y cau mày, áp hai tay vào hai má nàng nâng lên, sau đó cúi sát mặt xuống, khi ấy mới thấy nàng giật mình hồi hồn.
"Đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế."
Gương mặt của Sở Diêm phóng đại ngay trước mắt, y hỏi bâng quơ, trái lại Mặc Chiêu tự nhiên đỏ mặt, khiến y càng khó hiểu. Được một lúc, Sở Diêm từ hai gò má ửng hồng của Mặc Chiêu nhìn xuống, giờ mới để ý hai cánh môi nàng đỏ như thoa son, ướt át sưng mọng, đến kẻ ngu cũng đoán được vừa xảy ra chuyện gì.
Thảo nào mà tên kia còn bảo y ra ngoài trước, hóa ra là trong đầu đã ủ sẵn ý đồ. Ngoài Sở Diêm ra đâu có ai biết, kẻ lúc nào cũng treo bộ mặt lạnh nhạt thản nhiên kia, bản chất vốn là một con cáo già phúc hắc gian xảo.
Đúng là đồ hồ ly chết tiệt!
Mặc Chiêu thấy Sở Diêm hừ một tiếng rất nhỏ, bèn ngước đôi mắt to, hỏi khẽ:"Huynh sao thế?"
Sở Diêm nhìn nàng, phụng phịu không vui:"Hai người lại trốn ta ăn vụng."
Ăn vụng? Từ này dùng có vẻ không được đúng lắm, Mặc Chiêu lập tức đen mặt. Nàng giả vờ ho khan hai tiếng, hắng giọng:"Nói linh tinh gì đấy." Xong rồi còn xua xua tay đẩy y, không ngừng nói:"Đi ra... đi ra.... huynh đi ra mau, muội muốn tắm rửa."
Sở Diêm bất động đứng tại chỗ, ngón tay thon dài nâng lên, tự chỉ vào mình:"Muội bảo ta ra ngoài ấy à?"
Mặc Chiêu lườm y, nguýt một tiếng rõ kêu:"Trong phòng này còn có ai khác nữa? Muội muốn tắm rửa, chẳng lẽ huynh cũng muốn ở lại đây à."
Mặc Chiêu đã quên một điều quan trọng nhất, đó là da mặt Sở Diêm không phải dày bình thường. Y nghe nàng nói xong, lập tức cười lớn, nói như không:"Ta đương nhiên muốn ở lại rồi, nếu là tắm chung... ừ.... càng không thể tốt hơn."
Hai mắt Mặc Chiêu nguy hiểm híp lại, càng ngày càng nhỏ. Trước khi Mặc Chiêu kịp nổi cáu, Sở Diêm đã làm động tác giơ hai tay trước ngực, ra vẻ đầu hàng. Sau đó mới nói:"Được rồi, là ta đùa thôi mà. Nhưng Sở Ngân đi tìm Võng Dao rồi, chẳng may có kẻ nào thấy y, rồi lại thấy ta ở bên ngoài, phòng muội lại sáng đèn, thế nào cũng nghi ngờ trong này có người. Muội bí mật trở về thế này, hẳn không muốn ai phát hiện phải không?"
Y nói trôi chảy một mạch, lý lẽ đâu ra đấy, Mặc Chiêu nhất thời cũng thấy đúng, không phản bác được. Có điều, căn phòng này không lớn không nhỏ, chỉ có một tấm bình phong mỏng manh ngăn trở, bảo nàng làm sao có thể ở bên kia yên tâm tắm rửa. Chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy ngại ngùng.
Thấy Mặc Chiêu bận mím môi suy xét, Sở Diêm còn ái muội quăng thêm một câu:"Ngại cái gì, hồi nhỏ không phải còn tắm chung."
Không nhắc thì thôi, nhắc tới chuyện xưa, hai vành tai Mặc Chiêu thoắt cái đỏ ửng như máu, sắc đỏ lan ra từ mặt đến cổ, hệt một trái đào chín ngon miệng. Khuôn mặt xinh đẹp kia, còn có ánh mắt ngại ngùng hờn dỗi hiếm có của Mặc Chiêu, Sở Diêm nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn nhào đến cắn một một miếng đào to.
Mặc Chiêu trêu đùa người đã quen, có mấy khi bị người ta trêu ghẹo đến đỏ mặt. Nhớ lại ngày trước, Mặc Chiêu tinh ranh cực, nhưng trẻ con ngây thơ, đâu biết được hai sủng vật của mình một ngày lại hóa thành hai nam tử anh tuấn bậc này. Nàng thẹn quá hóa giận, lấy cái gối ném Sở Diêm, cả giận quát:"Huynh còn thử nói nữa xem, có tin ta móc mắt huynh ra, đốt huynh thành hồ ly trụi lông không. Đi ra đi ta.... Ta tắt đèn là được chứ gì......"
Thảo nào thấy Mặc Chiêu thích trêu ghẹo người ta, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phồng to hai má, khỏi phải nói có bao nhiêu thú vị. Sở Diêm quả thật trêu đùa thành nghiện, vừa bị Mặc Chiêu đẩy ra ngoài còn cố tình tặc lưỡi, cao giọng khoa trương:"Ai nha.... A Chiêu của chúng ta đang ngượng ngùng..."
"A Chiêu của chúng ta cũng biết ngượng ngùng cơ đấy."
Gan lớn lắm rồi nhỉ? Đến nàng mà cũng dám trêu chọc.
Đáy mắt Mặc Chiêu lóe lên chút tinh ranh, nàng nhếch khóe môi, vươn tay túm cổ áo Sở Diêm, thoáng dùng sức, mạnh mẽ kéo y về phía mình. Sở Diêm chỉ cảm thấy một lực thật lớn kéo y đổ về trước, vì thế, gương mặt y trong thoáng chốc chỉ cách gương mặt tinh xảo của Mặc Chiêu một khoảng nhỏ, dường như da kề da, hai má áp sát, thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dài và làn da tinh tế trắng mịn của người trước mặt.
Mặc Chiêu còn chưa thấy thỏa, nàng hơi ngẩng đầu, mắt mở to, cặp mắt đen lóng lánh ánh nước, liếm nhẹ qua môi dưới một lượt. Nàng bình thường đã đẹp, còn cố ý lợi dụng nhan sắc, biểu cảm bày ra dụ hoặc trêu chọc, tới mức quyến rũ Sở Diêm mặt đần ra, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn xuống cánh môi trơn bóng của người trước mặt.
Nghe thấy hơi nóng khi nàng thổi nhẹ vào tai y, giọng nàng nhẹ bẫng như tiếng gió, dường như muốn câu hồn câu vía y bay đi đâu mất:"Còn huynh thì sao? Cái gọi là ăn vụng kia ấy, có muốn thử một chút không?"
Trong đầu Sở Diêm gào thét, y nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Người này thật mẹ nó là yêu tinh chứ chẳng phải người.
Mặc Chiêu cười khẽ, hơi nhắm mắt, kiễng chân, bàn tay xoa nhẹ một bên má Sở Diêm. Như thể một giây tiếp đó sẽ sát đến.
Ôm y.
Rồi hôn y.
Đây là lần đầu tiên Mặc Chiêu chủ động thân mật với y. Sở Diêm hơi căng thẳng, cả người căng ra, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào nho nhỏ, trái tim đập nhanh đến mức muốn vọt khỏi lồng ngực.
Y đoán, có khi mặt mình giờ này còn đỏ hơn Mặc Chiêu khi nãy ấy chứ.
Mặc Chiêu hành động rất chậm chạp, điệu bộ mờ ám, nhưng sâu trong ánh mắt là vẻ hờ hững thản nhiên. Từng cái vuốt ve như lông chim phe phẩy, chọc đến mức Sở Diêm sốt ruột không chịu được. Rốt cuộc tâm ý không đủ vững, y hơi vội vàng giữ lấy vạt áo Mặc Chiêu, nhắm thẳng môi nàng chủ động hôn xuống.
Ai ngờ còn chưa tận hưởng được chút nào, chỉ thấy cả người bị Mặc Chiêu đẩy mạnh ra khỏi cửa, suýt thì ngã lăn. Thứ cuối cùng nhìn thấy là hình ảnh Mặc Chiêu bĩu môi, nghịch ngợm hướng về phía y làm một mặt quỷ, sau đó liền đóng sập cánh cửa, thoáng cái ngăn cách giữa hai người.
Sở Diêm đứng ngoài, gió lạnh thổi qua khiến y tỉnh cả người. Y ảo não day trán, tiếp đó lộ ra một nụ cười khổ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Mẹ nó, lại bị lừa.
Đằng sau cánh cửa, Mặc Chiêu giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, sau đó mới thu tay, hở hắt ra một hơi dài. Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, nhưng trong lòng như có từng cơn sóng trào, cảm giác phiền muộn len lỏi vì vài câu hỏi không ngừng xoay vần trong tâm trí, vừa mông lung vừa mơ hồ, ngay cả nguồn căn do đâu cũng chẳng rõ. Cảm giác bất an xa lạ này vậy mà khiến nàng hơi hoảng sợ. Cuối cùng đành phải dứt khoát xua hết đi, cố gắng không để ý đến nữa.
Mặc Chiêu thổi tắt hết nến trong phòng, chậm rãi cởi bỏ y phục rồi bước vào thùng tắm. Một vệt đen hắt lên cánh cửa khi Sở Diêm còn đó giờ biến đi đâu mất, nhưng Mặc Chiêu vẫn cảm nhận được khí tức của y đang quanh quẩn đâu đây. Y đang ở rất gần, ngay trong bóng tối.
Con người đang hờn dỗi kia có thể đang ẩn núp ở một góc nào đó canh chừng cho nàng chăng?
Nàng bỗng nhớ tới niềm vui lan tỏa trong ánh mắt hai người khi thấy nàng trở về, một chút sợ hãi và cả tiếng thở phào nhẹ nhõm bị niềm vui ấy che khuất vẫn bị nàng bắt được.
Mặc Chiêu cứ nghĩ, nghĩ mãi, rồi khẽ cười.
Thời gian tìm kiếm ở Ma Thú Sâm Lâm dường như không có chút hi vọng, trong lòng nàng mệt mỏi vô cùng. Cả nỗi cô đơn man mác mỗi khi đêm xuống ngồi dưới gốc cây lớn, chỉ mình nàng với đống lửa bập bùng, gió lạnh sương lạnh, bất giác sẽ nghĩ về hai người bọn họ. Những hình ảnh khác nhau lướt qua trong đầu mãi, rồi kiên trì bám riết, ở luôn đó không đi.
Mặc Chiêu hiểu, cảm giác ấy gọi là nhung nhớ.
Càng hiểu, hai người kia cũng không khác gì nàng. Khi nàng không ở đây, đều sẽ cảm thấy bất an sợ hãi, giống như khi nàng ở một nơi xa mà không có hai người họ bên cạnh. Những giờ phút như thế, thật lòng, chỉ muốn bỏ hết cả mà về.
Đối với một kẻ thân mang trọng trách, để cảm xúc của mình bấp bênh lên xuống vì người khác, vốn dĩ phải là điều tối kị, vậy mà Mặc Chiêu lại chẳng hề khó chịu, chỉ cảm thấy hạnh phúc, an tâm càng nhiều. Giống như luôn có người sóng vai bên cạnh, đột ngột phải rời xa một quãng, mới nhất thời không quen.
Bàn tay Mặc Chiêu nâng lên khỏi mặt nước, nàng thế mà nhập tâm tới mức để nước nguội lạnh từ bao giờ. Nàng đành phải cười khổ bước ra, đổi một bộ y phục sạch sẽ, mang theo một mái tóc ướt sũng ra ngoài.
Quả nhiên Sở Diêm vẫn ở ngay gần đấy, nàng vừa mở cửa bước ra, y thoắt cái đã nhảy tới bên cạnh. Y nhìn nàng phụng phịu, rồi nhìn trời nhìn đất, tỏ vẻ không thèm để tâm đến nàng, như thể vẫn còn đang bất mãn vì bị lừa khi nãy. Nếu là khuôn mặt tuấn mĩ ban đầu, ắt sẽ mê muội người ta đến thần hồn điên đảo. Còn bây giờ, khuôn mặt ngăm đen cương nghị kết hợp với biểu cảm không mấy tự nhiên trở nên cực kì quái dị, chẳng hề có lấy nửa phần phù hợp. Mặc Chiêu cho rằng nàng thật sự điên rồi, nếu không tại sao, một biểu cảm quái dị đến thế mà nàng vẫn cảm thấy đáng yêu không chịu nổi chứ.
Thấy Mặc Chiêu mỉm cười, Sở Diêm càng bất mãn hơn:"Muội cười cái gì."
Mặc Chiêu liếc y:"Không giả vờ nữa à?"
"..."
Sở Diêm không giống Sở Ngân, im lặng thế này, y không quen được, trong lòng y chẳng bao giờ giấu nổi mấy lời muốn nói quá nửa khắc. Mặc Chiêu âm thầm nhẩm đếm, đến khi trong đầu mới chỉ đếm tới mười mấy, quả nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai:"Muội còn cười được, đúng là muội giỏi hơn ta, chỉ trêu chọc có một chút thôi đã tìm cách trả đũa rồi. Nếu không phải ta...."
Mặc Chiêu vòng tay ôm Sở Diêm.
Tiếng lải nhải bên tai im bặt.
Gió đêm nay không lớn, không gian vì thế mà càng lộ ra vẻ tịch mịch. Đêm tối, gió lạnh, trăng không sáng, nhưng lòng nàng ấm áp vô cùng.
"Này?"
"..."
"A Chiêu."
"..."
"Chiêu..."
"Suỵt". Mặc Chiêu đáp lại y bằng một âm mũi, sau đó là vài ba tiếng khe khẽ:"Im lặng nào."
Sở Diêm im lặng thật. Một lúc sau, tiếng cười khẽ trầm thấp lướt qua tai Mặc Chiêu, nàng thấy người vốn đang ngạc nhiên giờ đã phản ứng kịp, giang tay ôm nàng thật chặt, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. Không cần nhìn rõ nét mặt cũng biết, giờ khắc này từ người y toát ra vẻ thỏa mãn đến mức nào.
So với nữ tử thông thường, Mặc Chiêu vốn khá cao, đứng trong lòng Sở Diêm lại thoạt nhìn nhỏ gầy, giữa ánh sáng mờ mờ từ nơi nào đổ xuống, hài hòa như bức tranh với đường nét dịu dàng. Lòng Mặc Chiêu tĩnh lặng như hồ nước, sau một thời gian không dài không ngắn, cuối cùng đã tìm lại được cảm xúc an yên dễ chịu khiến nàng muốn tận hưởng thật lâu.
Sở Diêm vuốt vuốt mái tóc dài ướt sũng của Mặc Chiêu, trên gương mặt bị bóng tối che lấp là vẻ dịu dàng ngay cả y cũng không thể ngờ tới. Tiếng nói trong đêm cũng phá lệ rõ ràng
"Suốt nửa năm muội đi, ta đều...."
"Nửa năm". Mặc Chiêu từ trong lòng y chui ra, vì ngạc nhiên nên hơi cao giọng. Nàng vậy mà ở trong truyền thừa chi địa ngây ngốc những nửa năm?
Sở Diêm kéo nàng lại vào lòng mình, siết chặt hai cánh tay, bấy giờ mới nói tiếp:"Ừ. Hơn nửa năm rồi, chính xác là hai trăm bốn mươi chín ngày, Chiêu nhi, muội đã đi những hai trăm bốn mươi chín ngày. Ta và Ngân Tử đều đoán muội ở trong đó có thể có gặp được kì ngộ, nhận được truyền thừa, thời gian hẳn sẽ lâu một chút, nên ngày nào cũng tới trước cửa bí môn đứng đợi muội."
"Muội biết không, có không ít đệ tử của học viện mất mạng trong đó, đều là vì muốn cướp bảo vật của ma thú, không kịp xé bùa truyền tống, xác còn được người khác mang ra. Đám người kia đều nói, có khả năng muội cũng giống thế, đã mất mạng, hai người chúng ta đương nhiên không tin. Trên người muội chảy dòng máu của chúng ta, sao có thể dễ dàng chết được. Nhưng mà, ta nghe họ nói mãi, lòng vẫn lo lắng không yên, không ngừng tìm cách mở ra lối vào, muốn vào đó tìm muội, ngay cả việc đánh cắp lệnh bài của mấy lão già kia cũng nghĩ tới."
"Cũng may....cũng may..... Chiêu à, cũng may là muội trở về....."
Nghe lời y nói, trong lòng Mặc Chiêu khỏi phải nói có bao nhiêu cảm động. Thật ra, Mặc Chiêu cảm thấy bản thân nàng không phải là người dễ mềm lòng, chỉ có trước mặt những người này mới không khống chế được. Đều là bởi, bọn họ trân trọng nàng, mà nàng cũng thế.
Thậm chí nàng còn nghĩ, đối với nàng, hai người này càng ngày càng trở nên quan trọng. Vậy nếu về sau không thể ở cạnh nhau nữa, nàng lúc đó phải làm sao đây?
Hình như là lo xa quá mức, Mặc Chiêu bị chính suy nghĩ của mình chọc cười. Nàng muốn cười, nhưng không cười nổi, chỉ có thể cụp mắt che giấu suy tư bằng việc thoát ra khỏi lòng Sở Diêm, vươn tay xoa nhẹ đầu y, nhẹ giọng nói:"Ngoan."
Sở Diêm nhìn Mặc Chiêu, nàng cũng nhìn y, rung động dừng lại trong khoảnh khắc. Y một lần nữa kéo nàng vào lòng mình, đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn, cất giọng thì thầm
"Đừng động, để ta ôm muội thêm một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.