Chương 58: Sa Hoang đổi chủ (2)
Diệp Thất
05/11/2021
Một trăm người đấu với ba bốn trăm người, nếu như thực lực ngang nhau, hẳn sẽ là một cuộc chiến chẳng hề cân sức. Nhưng sự hiện diện của Mặc Chiêu và hai người Sở Ngân khiến tình thế chuyển biến khác hẳn, ngay cả Tịnh Nguyệt song sát cũng góp phần không nhỏ làm đảo ngược thế cờ. Không một ai không hiểu rõ điều này, chính vì hiểu, nên Mặc Chiêu không tin Hàn Dương sẽ ngu xuẩn tới mức chỉ đến đây với sự liều lĩnh đáng cười.
Mặc Chiêu không hề biết, trái tim Hàn Dương đã nảy hẫng một nhịp khi chứng kiến nàng điều khiển Thiết Hái. Thời khắc Vân Nương mất mạng, Hàn Dương không có mặt, nhưng từ lời của Ngô Tất kể lại, y còn tưởng Mặc Chiêu phải chịu thương không nhẹ, đến mức không kìm nổi mà lâm vào hôn mê. Suy đoán của Hàn Dương thực tế không sai, Mặc Chiêu vốn không hề thoải mái như ngoài mặt biểu lộ. Dù đã có Thiên Nguyên Đan trợ sức, thương thế vẫn khiến nàng không thể duy trì hồn lực trong một thời gian ngắn, thậm chí trong thời điểm hiện tại, ngay cả A Đa Mã Lượng nàng cũng không thắng nổi.
Chỉ có điều, ngay từ đầu Mặc Chiêu đã không định cho Hàn Dương một manh mối để suy đoán sâu xa.
Thoáng thấy một gương mặt quen thuộc ở cách đó không xa, Mặc Chiêu không nhịn được mở to mắt:"A Đa Mã Lượng, ngươi nhìn xem. Con chó ngươi nuôi hộ người ta quay trở lại thăm ngươi, quả là có lòng."
Mặc Chiêu xác thực là cố tình làm quá, nàng không kinh ngạc đến mức phải lên giọng bật thốt, nhưng cứ nghĩ tới việc Ngô Tất đã ẩn núp trong dong binh đoàn gần chục năm nay, Mặc Chiêu không kìm nổi mà cảm thấy ghê tởm. Sự chú ý của toàn bộ dong binh đoàn đều bị lời này của Mặc Chiêu thu hút, Phùng Hoan siết chặt đuôi đao trong tay, quát ầm lên:"Tên chó má Ngô Tất! Ngươi cút ra đây cho lão tử!"
Không chỉ Phùng Hoan, những người khác của Thanh Long cũng không nhịn được mà mở miệng chửi bới. Mặc Chiêu là người ngoài còn cảm thấy khó chịu, huống chi là những người đã từng cùng Ngô Tất bên nhau sớm tối, tình như huynh đệ. Phỏng chừng, cảm xúc của họ không chỉ dừng lại ở khinh thường hay phẫn nộ, mà còn cả sự thất vọng và đau đớn đan xen, Mặc Chiêu nghĩ thế. Suy đi tính lại, Ngô Tất có thể hoàn hảo lừa gạt A Đa Mã Lượng và toàn bộ người của Thanh Long trong một thời gian dài đến như vậy, không biết là do y bản chất ranh ma, hay là do sự cảnh giác của A Đa Mã Lượng vẫn còn quá mức non nớt. Mà dù thế nào, Mặc Chiêu cũng không định mở cho y một đường sống mà về.
Nếu bất kỳ ai không nỡ giết Ngô Tất, thì nàng sẽ làm.
Người lợi dụng sự tin tưởng từ người khác như y, chính xác là kiểu người mà nàng căm ghét nhất.
Mặc cho tiếng gào thét bên tai, Hàn Dương bình tĩnh nói:"Kẻ khôn ngoan biết tìm người chủ tốt. Trái lại, Mặc Chiêu phải không, ta không biết tại sao ngươi ở lại đây với đám người thua cuộc này đấy."
Hàn Dương nói lời này với vẻ ngoài dửng dưng, hệt như muốn nói, Mặc Chiêu đã ngu ngốc biết mấy khi chọn lựa nhầm phe. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. A Đa Mã Lượng ngược lại trầm ngâm nhìn Mặc Chiêu, bởi chính y ban đầu cũng lấy làm khó hiểu. Với thực lực của Mặc Chiêu, nàng dù muốn thôn tính Sa Hoang cũng không phải không thể, chưa nói đến việc Mặc Chiêu vì A Đa Lãng mà chịu thương không nhẹ.
Mặc Chiêu không né tránh ánh mắt của A Đa Mã Lượng, thậm chí là A Đa Lãng, Phùng Hoan hay bất kỳ một người nào khác. Dù là gặp gỡ A Đạt hay ở lại Thanh Long, tất cả đều diễn ra tự nhiên, khiến kế hoạch ban đầu của nàng gặp phải nhiều xáo trộn, thế nhưng, tuyệt nhiên không khiến Mặc Chiêu phiền muộn hay hối hận. Mặc Chiêu cười nhạt:"Nếu như ngươi nghĩ ta không có được gì thì ngươi nhầm rồi. Mà... "những kẻ thua cuộc", ngươi chắc rằng mình có đủ tư cách để nói ra mấy từ ấy chứ?"
Thiết Hái lúc này vẫn còn đang lơ lửng trên đầu Mặc Chiêu, kỳ lạ làm sao, không còn một giọt máu nào vương trên đầu mũi nhọn, như thể máu của Trác Vỹ khi nãy đều đã bị nó hút vào sạch sẽ. Khác với biểu cảm lạnh nhạt của Mặc Chiêu, loại hơi thở hắc ám từ Thiết Hái tỏa ra nồng đậm mãnh liệt, khí thế đè ép, nếu chỉ nhắm mắt rồi mường tượng, dường như có thể thấy một quái thú hung ác đang nhe nanh múa vuốt, thèm khát máu người.
Là người luôn im lặng kể từ khi tới đây, La Tư lần đầu tiên cất tiếng:"Ta không biết ngươi đến đây với mục đích gì. Nhưng chuyện của Sa Hoang vốn nên do bốn dong binh đoàn chúng ta giải quyết, không phải chuyện mà ngươi nên can dự."
"Theo như ta biết, lão thái bà Vân Nương kia vốn không phải người của dong binh đoàn các người". Ngừng một lúc, Mặc Chiêu nói tiếp:"Kể từ khi người của Bạch Hổ lén lút tấn công người của Thanh Long, kể từ khi các ngươi muốn dùng Vân Nương để chèn ép chúng ta, đây đã không còn là chuyện mà ta có thể đứng ngoài nữa rồi. Đừng tưởng ta không biết, lần đó ngươi chỉ cử Hàn Đình và Dương Trị tìm đến, còn không phải nghĩ rằng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao!"
Khi nói gần đến cuối, giọng nói của Mặc Chiêu thoắt nâng cao, ngữ điệu chắc nịch như khẳng định. Những điều khác nàng không dám đoán bừa, nhưng về điều này, Mặc Chiêu tuyệt đối có thể khẳng định chắc chắn. Cái chết của Vân Nương, Hàn Đình hay Dương Trị đều là mất mát to lớn đối với Bạch Hổ và Huyền Vũ, nàng thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt bất ngờ khó coi của Hàn Dương khi nhìn thấy đầu của Hàn Đình được treo trước đại môn.
Nhắc đến người đệ đệ đã mất, sắc mặt Hàn Dương tối sầm lại. Ánh mắt tràn ngập sát khí ngay lúc này đủ để chứng tỏ Mặc Chiêu đã nói trúng tâm tư, hơn nữa, còn vô tình khơi gợi cho Hàn Dương những điều mà y không muốn nghĩ. Nhớ lại ngày hôm đó, tâm trạng Hàn Dương càng xuống dốc tệ hại. Y vốn không biết Hàn Đình và Vân Nương tự ý tìm đến Thanh Long, khi nhận được tình báo, y còn nhớ bản thân nắm chặt phong thư rồi đặt xuống. Bởi vì y cho rằng, khắp Sa Hoang chẳng mấy người đủ khả năng để làm hại Vân Nương, đồng nghĩa với việc Hàn Đình sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu như hôm đó y tức tốc chạy đến...
Hàn Dương ném suy nghĩ vừa nảy ra khỏi đầu, nhìn về phía Mặc Chiêu với cặp mắt sắc bén. Đối diện với y, Mặc Chiêu hơi nheo mắt, không biết bắt đầu từ ai, sát ý lập lờ ngày trở nên dày đặc. Hàn Dương nhẩm tính trong đầu, thấy giờ khắc đã đến, gương mặt ngăm đen dần lộ vẻ hung ác:"Nói cũng đã nói đủ. A Đa Mã Lượng, một mình Thanh Long các người khiêu chiến với chúng ta, đến lúc chết đừng có hối hận!"
Hồn lực bao quanh cơ thể y, Phùng Hoan đã đợi giờ khắc này từ lâu, chỉ đợi một cái gật đầu từ Mặc Chiêu để lao lên bất cứ lúc nào. Toàn bộ người của Thanh Long nín thở nhìn Mặc Chiêu.
Mặc Chiêu quét mắt một vòng, khẽ gật đầu.
Một cái gật đầu này, đem khí thế của Thanh Long bùng phát.
"Giết!"
Tiếng thét của A Đa Mã Lượng và Hàn Dương cùng lúc bật ra, người từ hai phía lao vụt về phía trước, giữa đám người hỗn loạn, Võng Dực và Võng Dao đồng thời chắn trước người Mặc Chiêu, ngay cả Minh Nguyệt cũng bám sát bên nàng, không dám để lọt dù chỉ là một đòn công kích. Là người nắm rõ tình hình của bản thân hơn ai hết, Mặc Chiêu không dám cậy mạnh, không dấu vết lùi về sau vài bước:"Minh Nguyệt, không cần bận tâm đến ta. Tên La Tư kia để cho ngươi."
"Được!". Sau khi xác định Mặc Chiêu được bảo vệ gắt gao, Minh Nguyệt theo lời nàng phi thân đến chỗ La Tư. La Tư là đội trưởng của Chu Tước, thực lực so với A Đa Mã Lượng hay Hàn Dương ngang bằng, so với Minh Nguyệt lại yếu hơn không ít, nếu như chỉ có một mình y, Minh Nguyệt tuyệt đối có thể tự tin đối phó. Có điều, Hàn Dương quan sát tinh tường, một hành động nhỏ của Mặc Chiêu không lọt khỏi mắt y, chỉ một thoáng, y lập tức nhận ra Mặc Chiêu được bảo vệ một chỗ, dường như không thể huy động được hồn lực.
Phỏng đoán này quá mức hoang đường, ban đầu Hàn Dương còn không tin, quan sát càng lâu càng cảm thấy có lý. Vốn dĩ muốn tập trung tấn công Mặc Chiêu, ai ngờ lại đột nhiên lại nhảy ra một kẻ mạnh như Minh Nguyệt. Thấy La Tư không ngừng bị nàng ta dồn ép về phía sau, Hàn Dương không thể không nhảy đến tương trợ. Tuy Trác Vỹ mất một tay trở thành kẻ phế nhân, y nhiều người thế mạnh, Hàn Dương không ngu đến mức bỏ qua cơ hội này.
Y chỉ vào Mặc Chiêu, khản cổ hét:"Giết y!"
Vừa nghe lời này, người của Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ tập trung tấn công về phía Mặc Chiêu. A Đa Mã Lượng giật mình, muốn quay đi nhìn thử, nhưng đám người bao quanh y cũng kìm chặt không kém, một mực giữ chân y ở lại. Bảo đao vung lên rồi hạ xuống liên tiếp, hồn lực trong cơ thể tuôn trào, A Đa Mã Lượng không còn nhớ mình đã chém xuống bao nhiêu người, bao nhiêu máu đỏ vướng thân. Nhiều kẻ ban đầu đánh chủ ý lên A Đa Lãng, đến khi động thủ với phát hiện, y có thể mất cánh tay phải, nhưng tuyệt đối không phải kẻ vô dụng. Một người khác của Thanh Long đứng giáp lưng với y, hai người phối hợp ăn ý, những đòn tấn công từ bên phải đều do một tay người này chống đỡ, không làm cánh tay phải thiếu sót cản bước A Đa Lãng.
La Tư không phải kẻ ngu. Với số lượng người gần như áp đảo, Mặc Chiêu còn không hề ra tay, lẽ ra từ lâu thắng thua đã phân định. Dùng một lúc Minh Nguyệt sơ hở mà lén liếc nhìn qua, y kinh ngạc phát hiện, so với trước kia, người của Thanh Long chiến đấu bài bản đến không ngờ. Người được chia thành từng nhóm hai ba, tạo thành từng vòng tròn tương trợ, người này hỗ trợ người kia trong cực hạn, phòng thủ chặt chẽ, phối hợp không chê vào đâu được. Chính vì thế, sức tấn công của đám người như thể được nhân đôi, không, có khi còn nhiều hơn thế nữa.
Chứng kiến từng người của Chu Tước đổ máu, hai mắt La Tư biến thành đỏ đậm. Ba trăm người không thắng được trăm người, đây là cái lẽ gì chứ!
Mặc Chiêu đứng giữa một đám hỗn loạn, người tấn công nàng ngày một nhiều, nàng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Quan sát một vòng, đám người Hàn Dương tuy đông, thế nhưng chưa từng đặt được một bước qua ranh giới mà nàng đã vạch sẵn, điều này chứng tỏ việc phối hợp của Thanh Long có hiệu quả đến mức nào. Thực lực không thể tăng lên trong ngày một ngày hai, nhưng chiến thuật thì có. Suốt mười lăm ngày, Mặc Chiêu chỉ tập trung vào tìm cách để lựa ra một đội hình hoàn hảo. Tìm được một người bù đắp được tất cả khuyết điểm người kia tạo thành một đội, đúng như nàng nghĩ, có thể trong thời gian ngắn đem khả năng tàn sát và công kích tăng lên gấp bội. Khóe môi Mặc Chiêu hơi nhếch lên, trong lòng cười lạnh.
Chỉ cần duy trì như thế này
Tay chân Hàn Dương bắt đầu trở nên luống cuống, sự xuất hiện của Minh Nguyệt hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, việc nàng ta là một ma đạo sư càng khiến y không thể nào ngờ. Y và La Tư kìm chân Minh Nguyệt, cứ tưởng rằng người của y nhân cơ hội loại sạch đám Thanh Long vô dụng, ấy vậy mà khi y nhìn sang, bọn họ chẳng những không loại bỏ được mấy người, có vẻ như còn không chiếm được lợi thế. Lại nhìn Trác Vỹ đang lo sợ ngây người, Hàn Dương không còn để ý việc Mặc Chiêu sẽ phát hiện ra điểm lạ, cao giọng gào:"Trác Vỹ, người sao còn chưa tới!"
Trác Vỹ bị tiếng hét này lay tỉnh, sau đó chỉ còn biết hoảng hốt lắc đầu. Chính y cũng còn đang hoảng loạn. Đáng nhẽ giờ này người cần tới đều đã tới, sao đến bóng dáng một kẻ cũng không thấy?
"Ý ngươi là người này sao?"
Tiếng nói từ trên trời vọng đến, sắc bén như tiếng nhạn vụt qua, uy áp khổng lồ bao trọn rồi đổ ập, tất cả mọi người đều vô thức dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Sở Ngân, Sở Diêm đã biến mất bấy lâu không biết từ nơi nào bay đến, còn có Minh Tịnh phía sau, thân thể nhẹ nhàng lơ lửng, hồn lực từ cơ thể tỏa ra lại có thể đè bẹp kẻ khác.
Không có gì đáng nói nếu như, trên bàn tay mỗi người không phải cầm một thứ.
Là đầu người.
Sáu chiếc đầu người còn đang trợn trừng mắt, dưới phần cổ cắt đôi còn đang nhỏ máu tươi. Đám người Sở Ngân đồng loạt ném hai chiếc đầu trên tay xuống đất, từ từ hạ về phía Mặc Chiêu, sắc mặt lập tức trở nên nhu hòa:"Đã để đệ chờ."
Mặc Chiêu cũng cười:"Không có, tới rất đúng lúc."
Hai người đối qua đáp lại, không để sự kinh hoàng của đám người trước mặt vào mắt. Trác Vỹ run rẩy tiến đến gần chiếc đầu lem luốc ngay dưới chân, nhìn một loạt sáu chiếc đầu, khi nhìn về phía Hàn Dương, ánh mắt gần như tan rã.
Cũng nhờ đó mà Hàn Dương đoán được, những người vừa bị giết là ai.
Mặc Chiêu đoán không sai, Hàn Dương không ngu xuẩn tới mức chỉ tới đây một mình sau khi biết Mặc Chiêu mạnh đến thế nào. Thương thảo hồi lâu, Trác Vỹ nói rằng đã gửi thư về gia tộc, cuối cùng có thể mời về mười vị cao thủ đều là ma đạo sư, nếu như tính toán cẩn thận, chỉ cần bọn họ kéo dài thời gian, nhất định có thể đúng lúc hai bên giao chiến mà tới kịp. Cùng Trác Vỹ và La Tư bàn bạc lại nhiều lần, Hàn Dương lúc ấy mới an lòng.
Sáu chiếc đầu đã ở đây, bốn người còn lại, có lẽ không cần hỏi nữa.
Là mười ma đạo sư. Mười ma đạo sư.
Cả người Hàn Dương lạnh run, không dám nghĩ tiếp.
Sở Ngân tiến lên một bước, Trác Vỹ vô thức lùi về sau một bước. Nói là lùi, thực chất, đầu gối y nhũn ra, gần như bò về sau:"Các ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?". Trên tay xuất hiện một cây kiếm dài bằng băng, đầu băng chạm xuống đất, kéo lê thành từng tiếng ken két rợn người. Sở Ngân như không nghe thấy, môi vẫn treo nụ cười, ánh mắt lại không mang độ ấm:"Hỏi ta muốn làm gì lúc này, ngươi quả là ngu ngốc quá đỗi. Ta không thích cảm giác nhơ nhớp dính tay này chút nào, nhưng biết làm sao, Chiêu của ta muốn các ngươi phải chết, thì ngươi phải chết."
Dứt lời, kiếm băng vụt qua, một chiếc đầu theo đó lăn xuống, hai con mắt trên đó trợn trừng, vẫn còn nguyên vẻ chấn kinh. Uy áp từ trên người Sở Ngân lần đầu tiên tỏa ra không ngừng, khi y động thủ, ngoài mấy người Mặc Chiêu, không một ai đủ nhanh để phản ứng.
Đầu của Trác Vỹ lăn đến chân Hàn Dương, Sở Ngân nhìn y, từng bước ép sát:"Giờ đến lượt ngươi."
Sau đó, nhất định sẽ đến y. La Tư không thể dừng mắt lâu ở chiếc đầu trên đất, run giọng:"Khoan đã. Chúng ta... nếu như chúng ta quy hàng... nếu như chúng ta đồng ý quy hàng..."
Quy hàng? Hai từ này vỡ ra trong đầu Hàn Dương, gõ xuống một tiếng thật mạnh:"Đúng vậy. Mặc Chiêu... A Đa Mã Lượng... chúng ta có thể quy hàng..."
Lời còn chưa dứt, Hàn Dương bỗng thấy trái tim mình đau nhói. Y cúi đầu nhìn xuống, kiếm băng sắc bén găm chặt trên ngực trái cùng lúc rút ra, máu tươi nóng hổi bắn thẳng lên mặt y.
Rồi y ngã xuống.
Chết không nhắm mắt.
Không ít kẻ bị cảnh tượng này dọa cho ngã ngồi. Chủ soái đã chết, cố chấp không còn, có kẻ như bừng tỉnh, khom người quỳ lạy, vẻ sợ hãi biểu thị cho nguyện ý đầu hàng. Người này nối người kia, A Đa Mã Lượng chứng kiến từng kẻ từng kẻ một quỳ xuống, trên mặt hiện rõ vẻ trầm ngâm.
Sở Ngân quay người nhìn y, nói khẽ:"Chớ quên ta đã từng nói với ngươi thế nào."
"Nuôi giữ bên cạnh kẻ luôn mang mối hận, còn có cả lòng thương hại của ngươi". Sở Ngân cười lạnh:"Ngu xuẩn."
Y quay về phía Mặc Chiêu, không tự mình động thủ. Những người còn lại của Thanh Long đều đang chờ y, A Đa Mã Lượng nhắm hờ mắt, miệng khẽ bật ra một chữ.
Tình hình tiếp đó thế nào, không cần thiết phải nói thêm nữa.
Sa Hoang tứ trụ, một lần mở mắt nhìn lại, chỉ còn là bãi tha ma đầy xác.
Mặc Chiêu không hề biết, trái tim Hàn Dương đã nảy hẫng một nhịp khi chứng kiến nàng điều khiển Thiết Hái. Thời khắc Vân Nương mất mạng, Hàn Dương không có mặt, nhưng từ lời của Ngô Tất kể lại, y còn tưởng Mặc Chiêu phải chịu thương không nhẹ, đến mức không kìm nổi mà lâm vào hôn mê. Suy đoán của Hàn Dương thực tế không sai, Mặc Chiêu vốn không hề thoải mái như ngoài mặt biểu lộ. Dù đã có Thiên Nguyên Đan trợ sức, thương thế vẫn khiến nàng không thể duy trì hồn lực trong một thời gian ngắn, thậm chí trong thời điểm hiện tại, ngay cả A Đa Mã Lượng nàng cũng không thắng nổi.
Chỉ có điều, ngay từ đầu Mặc Chiêu đã không định cho Hàn Dương một manh mối để suy đoán sâu xa.
Thoáng thấy một gương mặt quen thuộc ở cách đó không xa, Mặc Chiêu không nhịn được mở to mắt:"A Đa Mã Lượng, ngươi nhìn xem. Con chó ngươi nuôi hộ người ta quay trở lại thăm ngươi, quả là có lòng."
Mặc Chiêu xác thực là cố tình làm quá, nàng không kinh ngạc đến mức phải lên giọng bật thốt, nhưng cứ nghĩ tới việc Ngô Tất đã ẩn núp trong dong binh đoàn gần chục năm nay, Mặc Chiêu không kìm nổi mà cảm thấy ghê tởm. Sự chú ý của toàn bộ dong binh đoàn đều bị lời này của Mặc Chiêu thu hút, Phùng Hoan siết chặt đuôi đao trong tay, quát ầm lên:"Tên chó má Ngô Tất! Ngươi cút ra đây cho lão tử!"
Không chỉ Phùng Hoan, những người khác của Thanh Long cũng không nhịn được mà mở miệng chửi bới. Mặc Chiêu là người ngoài còn cảm thấy khó chịu, huống chi là những người đã từng cùng Ngô Tất bên nhau sớm tối, tình như huynh đệ. Phỏng chừng, cảm xúc của họ không chỉ dừng lại ở khinh thường hay phẫn nộ, mà còn cả sự thất vọng và đau đớn đan xen, Mặc Chiêu nghĩ thế. Suy đi tính lại, Ngô Tất có thể hoàn hảo lừa gạt A Đa Mã Lượng và toàn bộ người của Thanh Long trong một thời gian dài đến như vậy, không biết là do y bản chất ranh ma, hay là do sự cảnh giác của A Đa Mã Lượng vẫn còn quá mức non nớt. Mà dù thế nào, Mặc Chiêu cũng không định mở cho y một đường sống mà về.
Nếu bất kỳ ai không nỡ giết Ngô Tất, thì nàng sẽ làm.
Người lợi dụng sự tin tưởng từ người khác như y, chính xác là kiểu người mà nàng căm ghét nhất.
Mặc cho tiếng gào thét bên tai, Hàn Dương bình tĩnh nói:"Kẻ khôn ngoan biết tìm người chủ tốt. Trái lại, Mặc Chiêu phải không, ta không biết tại sao ngươi ở lại đây với đám người thua cuộc này đấy."
Hàn Dương nói lời này với vẻ ngoài dửng dưng, hệt như muốn nói, Mặc Chiêu đã ngu ngốc biết mấy khi chọn lựa nhầm phe. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. A Đa Mã Lượng ngược lại trầm ngâm nhìn Mặc Chiêu, bởi chính y ban đầu cũng lấy làm khó hiểu. Với thực lực của Mặc Chiêu, nàng dù muốn thôn tính Sa Hoang cũng không phải không thể, chưa nói đến việc Mặc Chiêu vì A Đa Lãng mà chịu thương không nhẹ.
Mặc Chiêu không né tránh ánh mắt của A Đa Mã Lượng, thậm chí là A Đa Lãng, Phùng Hoan hay bất kỳ một người nào khác. Dù là gặp gỡ A Đạt hay ở lại Thanh Long, tất cả đều diễn ra tự nhiên, khiến kế hoạch ban đầu của nàng gặp phải nhiều xáo trộn, thế nhưng, tuyệt nhiên không khiến Mặc Chiêu phiền muộn hay hối hận. Mặc Chiêu cười nhạt:"Nếu như ngươi nghĩ ta không có được gì thì ngươi nhầm rồi. Mà... "những kẻ thua cuộc", ngươi chắc rằng mình có đủ tư cách để nói ra mấy từ ấy chứ?"
Thiết Hái lúc này vẫn còn đang lơ lửng trên đầu Mặc Chiêu, kỳ lạ làm sao, không còn một giọt máu nào vương trên đầu mũi nhọn, như thể máu của Trác Vỹ khi nãy đều đã bị nó hút vào sạch sẽ. Khác với biểu cảm lạnh nhạt của Mặc Chiêu, loại hơi thở hắc ám từ Thiết Hái tỏa ra nồng đậm mãnh liệt, khí thế đè ép, nếu chỉ nhắm mắt rồi mường tượng, dường như có thể thấy một quái thú hung ác đang nhe nanh múa vuốt, thèm khát máu người.
Là người luôn im lặng kể từ khi tới đây, La Tư lần đầu tiên cất tiếng:"Ta không biết ngươi đến đây với mục đích gì. Nhưng chuyện của Sa Hoang vốn nên do bốn dong binh đoàn chúng ta giải quyết, không phải chuyện mà ngươi nên can dự."
"Theo như ta biết, lão thái bà Vân Nương kia vốn không phải người của dong binh đoàn các người". Ngừng một lúc, Mặc Chiêu nói tiếp:"Kể từ khi người của Bạch Hổ lén lút tấn công người của Thanh Long, kể từ khi các ngươi muốn dùng Vân Nương để chèn ép chúng ta, đây đã không còn là chuyện mà ta có thể đứng ngoài nữa rồi. Đừng tưởng ta không biết, lần đó ngươi chỉ cử Hàn Đình và Dương Trị tìm đến, còn không phải nghĩ rằng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao!"
Khi nói gần đến cuối, giọng nói của Mặc Chiêu thoắt nâng cao, ngữ điệu chắc nịch như khẳng định. Những điều khác nàng không dám đoán bừa, nhưng về điều này, Mặc Chiêu tuyệt đối có thể khẳng định chắc chắn. Cái chết của Vân Nương, Hàn Đình hay Dương Trị đều là mất mát to lớn đối với Bạch Hổ và Huyền Vũ, nàng thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt bất ngờ khó coi của Hàn Dương khi nhìn thấy đầu của Hàn Đình được treo trước đại môn.
Nhắc đến người đệ đệ đã mất, sắc mặt Hàn Dương tối sầm lại. Ánh mắt tràn ngập sát khí ngay lúc này đủ để chứng tỏ Mặc Chiêu đã nói trúng tâm tư, hơn nữa, còn vô tình khơi gợi cho Hàn Dương những điều mà y không muốn nghĩ. Nhớ lại ngày hôm đó, tâm trạng Hàn Dương càng xuống dốc tệ hại. Y vốn không biết Hàn Đình và Vân Nương tự ý tìm đến Thanh Long, khi nhận được tình báo, y còn nhớ bản thân nắm chặt phong thư rồi đặt xuống. Bởi vì y cho rằng, khắp Sa Hoang chẳng mấy người đủ khả năng để làm hại Vân Nương, đồng nghĩa với việc Hàn Đình sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu như hôm đó y tức tốc chạy đến...
Hàn Dương ném suy nghĩ vừa nảy ra khỏi đầu, nhìn về phía Mặc Chiêu với cặp mắt sắc bén. Đối diện với y, Mặc Chiêu hơi nheo mắt, không biết bắt đầu từ ai, sát ý lập lờ ngày trở nên dày đặc. Hàn Dương nhẩm tính trong đầu, thấy giờ khắc đã đến, gương mặt ngăm đen dần lộ vẻ hung ác:"Nói cũng đã nói đủ. A Đa Mã Lượng, một mình Thanh Long các người khiêu chiến với chúng ta, đến lúc chết đừng có hối hận!"
Hồn lực bao quanh cơ thể y, Phùng Hoan đã đợi giờ khắc này từ lâu, chỉ đợi một cái gật đầu từ Mặc Chiêu để lao lên bất cứ lúc nào. Toàn bộ người của Thanh Long nín thở nhìn Mặc Chiêu.
Mặc Chiêu quét mắt một vòng, khẽ gật đầu.
Một cái gật đầu này, đem khí thế của Thanh Long bùng phát.
"Giết!"
Tiếng thét của A Đa Mã Lượng và Hàn Dương cùng lúc bật ra, người từ hai phía lao vụt về phía trước, giữa đám người hỗn loạn, Võng Dực và Võng Dao đồng thời chắn trước người Mặc Chiêu, ngay cả Minh Nguyệt cũng bám sát bên nàng, không dám để lọt dù chỉ là một đòn công kích. Là người nắm rõ tình hình của bản thân hơn ai hết, Mặc Chiêu không dám cậy mạnh, không dấu vết lùi về sau vài bước:"Minh Nguyệt, không cần bận tâm đến ta. Tên La Tư kia để cho ngươi."
"Được!". Sau khi xác định Mặc Chiêu được bảo vệ gắt gao, Minh Nguyệt theo lời nàng phi thân đến chỗ La Tư. La Tư là đội trưởng của Chu Tước, thực lực so với A Đa Mã Lượng hay Hàn Dương ngang bằng, so với Minh Nguyệt lại yếu hơn không ít, nếu như chỉ có một mình y, Minh Nguyệt tuyệt đối có thể tự tin đối phó. Có điều, Hàn Dương quan sát tinh tường, một hành động nhỏ của Mặc Chiêu không lọt khỏi mắt y, chỉ một thoáng, y lập tức nhận ra Mặc Chiêu được bảo vệ một chỗ, dường như không thể huy động được hồn lực.
Phỏng đoán này quá mức hoang đường, ban đầu Hàn Dương còn không tin, quan sát càng lâu càng cảm thấy có lý. Vốn dĩ muốn tập trung tấn công Mặc Chiêu, ai ngờ lại đột nhiên lại nhảy ra một kẻ mạnh như Minh Nguyệt. Thấy La Tư không ngừng bị nàng ta dồn ép về phía sau, Hàn Dương không thể không nhảy đến tương trợ. Tuy Trác Vỹ mất một tay trở thành kẻ phế nhân, y nhiều người thế mạnh, Hàn Dương không ngu đến mức bỏ qua cơ hội này.
Y chỉ vào Mặc Chiêu, khản cổ hét:"Giết y!"
Vừa nghe lời này, người của Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ tập trung tấn công về phía Mặc Chiêu. A Đa Mã Lượng giật mình, muốn quay đi nhìn thử, nhưng đám người bao quanh y cũng kìm chặt không kém, một mực giữ chân y ở lại. Bảo đao vung lên rồi hạ xuống liên tiếp, hồn lực trong cơ thể tuôn trào, A Đa Mã Lượng không còn nhớ mình đã chém xuống bao nhiêu người, bao nhiêu máu đỏ vướng thân. Nhiều kẻ ban đầu đánh chủ ý lên A Đa Lãng, đến khi động thủ với phát hiện, y có thể mất cánh tay phải, nhưng tuyệt đối không phải kẻ vô dụng. Một người khác của Thanh Long đứng giáp lưng với y, hai người phối hợp ăn ý, những đòn tấn công từ bên phải đều do một tay người này chống đỡ, không làm cánh tay phải thiếu sót cản bước A Đa Lãng.
La Tư không phải kẻ ngu. Với số lượng người gần như áp đảo, Mặc Chiêu còn không hề ra tay, lẽ ra từ lâu thắng thua đã phân định. Dùng một lúc Minh Nguyệt sơ hở mà lén liếc nhìn qua, y kinh ngạc phát hiện, so với trước kia, người của Thanh Long chiến đấu bài bản đến không ngờ. Người được chia thành từng nhóm hai ba, tạo thành từng vòng tròn tương trợ, người này hỗ trợ người kia trong cực hạn, phòng thủ chặt chẽ, phối hợp không chê vào đâu được. Chính vì thế, sức tấn công của đám người như thể được nhân đôi, không, có khi còn nhiều hơn thế nữa.
Chứng kiến từng người của Chu Tước đổ máu, hai mắt La Tư biến thành đỏ đậm. Ba trăm người không thắng được trăm người, đây là cái lẽ gì chứ!
Mặc Chiêu đứng giữa một đám hỗn loạn, người tấn công nàng ngày một nhiều, nàng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Quan sát một vòng, đám người Hàn Dương tuy đông, thế nhưng chưa từng đặt được một bước qua ranh giới mà nàng đã vạch sẵn, điều này chứng tỏ việc phối hợp của Thanh Long có hiệu quả đến mức nào. Thực lực không thể tăng lên trong ngày một ngày hai, nhưng chiến thuật thì có. Suốt mười lăm ngày, Mặc Chiêu chỉ tập trung vào tìm cách để lựa ra một đội hình hoàn hảo. Tìm được một người bù đắp được tất cả khuyết điểm người kia tạo thành một đội, đúng như nàng nghĩ, có thể trong thời gian ngắn đem khả năng tàn sát và công kích tăng lên gấp bội. Khóe môi Mặc Chiêu hơi nhếch lên, trong lòng cười lạnh.
Chỉ cần duy trì như thế này
Tay chân Hàn Dương bắt đầu trở nên luống cuống, sự xuất hiện của Minh Nguyệt hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, việc nàng ta là một ma đạo sư càng khiến y không thể nào ngờ. Y và La Tư kìm chân Minh Nguyệt, cứ tưởng rằng người của y nhân cơ hội loại sạch đám Thanh Long vô dụng, ấy vậy mà khi y nhìn sang, bọn họ chẳng những không loại bỏ được mấy người, có vẻ như còn không chiếm được lợi thế. Lại nhìn Trác Vỹ đang lo sợ ngây người, Hàn Dương không còn để ý việc Mặc Chiêu sẽ phát hiện ra điểm lạ, cao giọng gào:"Trác Vỹ, người sao còn chưa tới!"
Trác Vỹ bị tiếng hét này lay tỉnh, sau đó chỉ còn biết hoảng hốt lắc đầu. Chính y cũng còn đang hoảng loạn. Đáng nhẽ giờ này người cần tới đều đã tới, sao đến bóng dáng một kẻ cũng không thấy?
"Ý ngươi là người này sao?"
Tiếng nói từ trên trời vọng đến, sắc bén như tiếng nhạn vụt qua, uy áp khổng lồ bao trọn rồi đổ ập, tất cả mọi người đều vô thức dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Sở Ngân, Sở Diêm đã biến mất bấy lâu không biết từ nơi nào bay đến, còn có Minh Tịnh phía sau, thân thể nhẹ nhàng lơ lửng, hồn lực từ cơ thể tỏa ra lại có thể đè bẹp kẻ khác.
Không có gì đáng nói nếu như, trên bàn tay mỗi người không phải cầm một thứ.
Là đầu người.
Sáu chiếc đầu người còn đang trợn trừng mắt, dưới phần cổ cắt đôi còn đang nhỏ máu tươi. Đám người Sở Ngân đồng loạt ném hai chiếc đầu trên tay xuống đất, từ từ hạ về phía Mặc Chiêu, sắc mặt lập tức trở nên nhu hòa:"Đã để đệ chờ."
Mặc Chiêu cũng cười:"Không có, tới rất đúng lúc."
Hai người đối qua đáp lại, không để sự kinh hoàng của đám người trước mặt vào mắt. Trác Vỹ run rẩy tiến đến gần chiếc đầu lem luốc ngay dưới chân, nhìn một loạt sáu chiếc đầu, khi nhìn về phía Hàn Dương, ánh mắt gần như tan rã.
Cũng nhờ đó mà Hàn Dương đoán được, những người vừa bị giết là ai.
Mặc Chiêu đoán không sai, Hàn Dương không ngu xuẩn tới mức chỉ tới đây một mình sau khi biết Mặc Chiêu mạnh đến thế nào. Thương thảo hồi lâu, Trác Vỹ nói rằng đã gửi thư về gia tộc, cuối cùng có thể mời về mười vị cao thủ đều là ma đạo sư, nếu như tính toán cẩn thận, chỉ cần bọn họ kéo dài thời gian, nhất định có thể đúng lúc hai bên giao chiến mà tới kịp. Cùng Trác Vỹ và La Tư bàn bạc lại nhiều lần, Hàn Dương lúc ấy mới an lòng.
Sáu chiếc đầu đã ở đây, bốn người còn lại, có lẽ không cần hỏi nữa.
Là mười ma đạo sư. Mười ma đạo sư.
Cả người Hàn Dương lạnh run, không dám nghĩ tiếp.
Sở Ngân tiến lên một bước, Trác Vỹ vô thức lùi về sau một bước. Nói là lùi, thực chất, đầu gối y nhũn ra, gần như bò về sau:"Các ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?". Trên tay xuất hiện một cây kiếm dài bằng băng, đầu băng chạm xuống đất, kéo lê thành từng tiếng ken két rợn người. Sở Ngân như không nghe thấy, môi vẫn treo nụ cười, ánh mắt lại không mang độ ấm:"Hỏi ta muốn làm gì lúc này, ngươi quả là ngu ngốc quá đỗi. Ta không thích cảm giác nhơ nhớp dính tay này chút nào, nhưng biết làm sao, Chiêu của ta muốn các ngươi phải chết, thì ngươi phải chết."
Dứt lời, kiếm băng vụt qua, một chiếc đầu theo đó lăn xuống, hai con mắt trên đó trợn trừng, vẫn còn nguyên vẻ chấn kinh. Uy áp từ trên người Sở Ngân lần đầu tiên tỏa ra không ngừng, khi y động thủ, ngoài mấy người Mặc Chiêu, không một ai đủ nhanh để phản ứng.
Đầu của Trác Vỹ lăn đến chân Hàn Dương, Sở Ngân nhìn y, từng bước ép sát:"Giờ đến lượt ngươi."
Sau đó, nhất định sẽ đến y. La Tư không thể dừng mắt lâu ở chiếc đầu trên đất, run giọng:"Khoan đã. Chúng ta... nếu như chúng ta quy hàng... nếu như chúng ta đồng ý quy hàng..."
Quy hàng? Hai từ này vỡ ra trong đầu Hàn Dương, gõ xuống một tiếng thật mạnh:"Đúng vậy. Mặc Chiêu... A Đa Mã Lượng... chúng ta có thể quy hàng..."
Lời còn chưa dứt, Hàn Dương bỗng thấy trái tim mình đau nhói. Y cúi đầu nhìn xuống, kiếm băng sắc bén găm chặt trên ngực trái cùng lúc rút ra, máu tươi nóng hổi bắn thẳng lên mặt y.
Rồi y ngã xuống.
Chết không nhắm mắt.
Không ít kẻ bị cảnh tượng này dọa cho ngã ngồi. Chủ soái đã chết, cố chấp không còn, có kẻ như bừng tỉnh, khom người quỳ lạy, vẻ sợ hãi biểu thị cho nguyện ý đầu hàng. Người này nối người kia, A Đa Mã Lượng chứng kiến từng kẻ từng kẻ một quỳ xuống, trên mặt hiện rõ vẻ trầm ngâm.
Sở Ngân quay người nhìn y, nói khẽ:"Chớ quên ta đã từng nói với ngươi thế nào."
"Nuôi giữ bên cạnh kẻ luôn mang mối hận, còn có cả lòng thương hại của ngươi". Sở Ngân cười lạnh:"Ngu xuẩn."
Y quay về phía Mặc Chiêu, không tự mình động thủ. Những người còn lại của Thanh Long đều đang chờ y, A Đa Mã Lượng nhắm hờ mắt, miệng khẽ bật ra một chữ.
Tình hình tiếp đó thế nào, không cần thiết phải nói thêm nữa.
Sa Hoang tứ trụ, một lần mở mắt nhìn lại, chỉ còn là bãi tha ma đầy xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.