Chương 55: Cửu Trùng Trận
Hoán Di
03/01/2022
Lâm Chí Hàn cùng Thuấn Giai mặt mày tái mét, run run trèo lại lên thuyền. Lâm Chí Hàn một đường hướng thẳng chỗ Hại Thiên Thu, tay hắn nắm chặt tay nàng, ngữ khí gấp gáp nói: "Tiền bối! Người nhất định phải theo ta xuống dưới một chuyến."
"Dừng dừng dừng." Hại Thiên Thu vội vàng tránh thoát ma trảo lạnh ngắt của Lâm Chí Hàn, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nắm tay ta làm cái gì?"
"Hại tiền bối à, giờ phút nào rồi người còn lo tới mấy chuyện đó." Lâm Chí Hàn cười khổ nói: "Với lại ba người chúng ta từng xưng huynh gọi đệ, người còn lo cái gì?"
Hại Thiên Thu ghét bỏ nhìn hắn, giơ chân ra thẳng cẳng đạp hắn một đạp té lại xuống nước.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này liền thay phiên nhau ôm bụng nín cười. Chỉ có Hàn Tuyết Âm quanh năm băng giá là vẫn không biểu hiện gì.
Hại Thiên Thu ánh mắt híp híp nhìn tên đang bì bõm dưới nước nói: "Tiểu tử không biết lớn nhỏ. Nói đi, bên dưới có cái gì dọa các ngươi?"
Lâm Chí Hàn ngóc đầu lên, phun ra một ngụm nước nói: "Xác người, rất nhiều xác người. Tất cả đều bị cột vào tạ sắt ở dưới đáy."
Lời vừa dứt, toàn bộ ánh mắt đều lập tức đổ dồn vào Lâm Chí Hàn. Để chứng thực thêm cho lời của hắn, Thuấn Giai còn nói thêm: "Bọn ta tận mắt nhìn thấy, không sai được. Thậm chí còn có những cái xác được quấn vải trắng, vô cùng kỳ lạ."
"Có ước lượng được số lượng không?" Hại Thiên Thu lại hỏi.
Thuấn Giai lắc đầu: "Nhiều lắm không thể đếm hết. Chưa kể còn những cái xác bị vùi trong đất, có thể hơn trăm cái."
"Nhiều như vậy?" Trương Vô Minh nhịn không được cảm thán một tiếng.
Hại Thiên Thu nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Dẫn ta xuống." Nói xong nàng thân thủ nhanh lẹ thoát ngoại bào, ngậm viên Ngư Châu còn lại vào miệng.
Hàn Tuyết Âm thấy nàng nhảy xuống, nhanh tay giúp nàng làm cái kết giới chống lạnh. Hiện tại Hại Thiên Thu phong bế tu vi, chẳng khác nào người thường. Nước hồ lại lạnh, Hàn Tuyết Âm không muốn lại phải dốc thân hầu hạ người bị bệnh. (Quan tâm thì nói mẹ nó quan tâm đi :3 lại còn ko muốn dốc thân hầu hạ người bệnh. Ngươi cũng nhanh tay lắm, nó thoát ngoại bào rồi nhảy xuống trong 5s thì ngươi phải chú ý nó cỡ nào ngươi mới có thể làm một cái kết giới lẹ như v?)
Trương Vô Minh cũng đồng dạng thoát ngoại bào, hướng Thuấn Giai nói: "Thuấn huynh cũng mệt rồi, để ta đi thay cho."
"Vậy cảm phiền ngươi." Thuấn Giai nói xong liền lau chùi sạch sẽ viên Ngư Châu đưa cho hắn.
Lâm Chí Hàn thấy hai người kia đã sẵn sàng, lúc này mới dẫn đầu lặn xuống trước.
Nước hồ tuy trong, nhưng càng xuống sâu nước càng lạnh. Hại Thiên Thu cực lực lặn theo Lâm Chí Hàn, âm thầm cảm tạ tiểu nha đầu làm cho cái kết giới chống lạnh. Nếu không thì chưa tới đáy, nàng đã bị đông thành khối băng rồi. (Trăm sự nhờ vợ!)
Càng gần đáy hồ ánh sáng lại càng thưa thớt. Dù cho ánh sáng ban trưa cũng khó lòng mà soi rõ được khu vực này. Ba người Hại Thiên Thu bơi gần nhau, mà cũng nhiều lần xém lạc mất nhau.
Lại trải qua khoảng một khắc, cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt Hại Thiên Thu là vô số những cái đầu được bọc vải trắng. (Nếu đoạn trên t muốn ói thì đoạn này t nổi da gà ...)
Bên dưới đáy hồ quả nhiên như lời Lâm Chí Hàn và Thuấn Giai nói. Hàng trăm xác người được bọc vải trắng từ đầu tới chân. Chân của mỗi cái xác lại bị xích vào tạ sắt, để mặc cho xác chết trôi lơ lửng giữa dòng nước.
Mà bên cạnh những tạ sắt đó còn có vô số đầu lâu cùng xương trắng vùi trong đất. Một số khác thì vẫn còn chút xáƈ ŧɦịŧ, tuy không thể thấy rõ diện mạo nhưng có lẽ cũng vừa mới chết không lâu.
Lâm Chí Hàn cùng Trương Vô Minh quả thật là bị cảnh này dọa cho nhảy dựng. Cảnh tượng xác người vô số, mấy người bọn hắn chỉ có thấy trong thư tịch. Nào có tận mắt chứng kiến như hiện tại đâu.
Hại Thiên Thu quơ quơ tay, ra hiệu xuống sâu hơn. Lâm Chí Hàn sống chết không đi. Chỉ có Trương Vô Minh còn có chút can đảm, theo Hại Thiên Thu tới gần mấy cái xác kia. (Thuấn Giai: vợ à, tùy vợ có đôi chút nhát gan nhưng ko sao, ta sẽ ủng hộ vợ, ta ko muốn vợ lại gần mấy thứ đó!)
Hắn theo Hại Thiên Thu tiếp tục lặn xuống tiếp. Càng tới gần mấy cái xác hắn càng cảm thấy kinh khủng. Nhiều xác người bị xích như vậy, chỉ có thể là do người làm. Nhưng cũng không biết là ai có thể tàn nhẫn tới mức này.
Hại Thiên Thu bơi tới gần một cái xác, cẩn thận xem xét lớp vải quấn. Vải quấn tuy đã có chút rêu xanh, nhưng từ đó cũng có thể nhìn qua vài thứ. Trên đó là một loạt các dòng chữ cùng ký tự giống như bùa chú. Những chữ này đồng loạt đều có màu đỏ giống như máu người.
Đọc xong những chữ kia, nàng lại lặn xuống chỗ tạ sắt. Tạ sắt vừa nặng vừa cứng, Hại Thiên Thu dốc sức cỡ nào cũng không nhấc lên được. Cuối cùng nàng đành phải chịu thua, giơ tay cầu cứu Trương Vô Minh.
Trương Vô Minh không nghĩ nhiều, lập tức bơi lại chỗ Hại Thiên Thu. Hắn đem hai chân đặt trên lòng hồ, hai tay dồn sức nhất tạ sắt. Tạ sắt như nặng cả trăm cân, dùng sức một người khó mà có thể nhất nổi. Cuối cùng hắn đành phải bỏ cuộc, nắm chân Lâm Chí Hàn xuống phụ một tay. (Má, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa một đống thi thể như vậy, bộ hết chỗ nắm sao mà nắm chân vậy má, gặp t là t sợ té đái.)
Hai người mỗi người một cạnh vuông, loay hoay hồi lâu mới miễn cưỡng lật được mặt dưới của tạ sắt lên. Mặt dưới của tạ sắt có một chữ "thăng" to tướng. Hại Thiên Thu nhìn chữ kia, cuối cùng cũng hiểu rõ. Nàng vỗ vai hai tên kia, ra hiệu trở lại thuyền.
Ba người khi trở lại thuyền nhỏ, xung quanh cũng bắt đầu nổi lên gió lớn. Trời kéo mây đen, có vẻ như là sắp mưa lớn.
Thu Hà vội lấy mấy cái chăn lớn tới, thay bọn họ quấn vào: "Tình hình như thế nào rồi?"
Hại Thiên Thu quấn chặt chăn, cả người run cầm cập nói: "Không ổn lắm." Nói rồi nàng lại nhích tới gần Hàn Tuyết Âm một chút với hy vọng tìm chút hơi ấm.
Có điều Hàn Tuyết Âm quanh năm tu băng hệ, cũng không ấm nổi. Hại Thiên Thu thấy lại gần nàng không ấm mà chỉ lạnh thêm, quyết định chuyển hướng sang bếp lò.
Trương Vô Minh tiếp nhận chăn từ tay Thu Hà nói: "Bên dưới quả thật rất nhiều xác người. Bọn họ đều bị quấn vải trắng toàn thân. Trên vải trắng cũng có chữ, giống như là một loại bùa phép gì đó."
"Là Cửu Trùng trận." Hại Thiên Thu nói: "Một loại trận vô cùng phổ biến trong giới vu thuật khi xưa. Mà chính xác hơn nữa, là Cửu Trùng trận của quân "Thăng" trong trận Đoạn Duyên."
Toàn bộ ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía Hại Thiên Thu. Giang Mi nhịn không được lên tiếng hỏi: "Đó là thứ gì? Ngươi còn không mau nói!"
Bên ngoài thuyền, trời âm u cuối cùng bắt đầu rơi những giọt mưa đầu tiên. Tiếng mưa rơi tí tách đập vào mái thuyền, gió thổi sóng nhỏ dập dềnh. Bên trong thuyền tám con người vây quanh bếp nhỏ, bàn chuyện ma mị, hương trà thoang thoảng ngát hương.
Hại Thiên Thu chậm rãi hơ hơ tay, ánh mắt chăm chú nhìn bếp lửa nói: "Tà thuật, vu thuật vốn đã tồn tại từ lâu. Chiến tranh nổ ra tất nhiên cũng sẽ dùng tới mấy thứ này. Cửu Trùng trận vừa hay được liệt vào trong những thứ tà ác nhất. Nhưng đồng thời cũng là thứ hữu dụng nhất trong đánh thủy chiến."
Nàng dần một chút lại nói tiếp: "Sở dĩ loại thuật này tàn nhẫn là vì nó yêu cầu phải hy sinh một số lượng lớn người. Đầu tiên đem những người này ra, rút cạn máu huyết, dùng máu đó vẽ lên băng trắng. Sau đó cắt đi mí mắt của bọn họ để cho vĩnh viễn không thể nhắm mắt. Tất nhiên trong quá trình này vẫn phải cố gắng giữ cho bọn họ còn sống. Xong mới lấy vải trắng đã được vẽ bằng máu, quấn toàn thân những người này. Cuối cùng là mặc cho người vẫy vùng kêu la, buộc tạ sắt vào chân thả xuống nước."
"Người chết oan linh hồn không thể siêu thoát, trở thành oán niệm sâu sắc. Cuối cùng chỉ cần dụ quân địch vào vị trí đã định sẵn, rồi kích hoạt trận pháp. Oán niệm của người chết sẽ hóa thành chín con rắn, cắn nuốt quân địch. Oán niệm càng sâu, rắn càng to càng lợi hại." Hại Thiên Thu nói xong liền tự rót mình một ly trà.
"Như vậy cũng tựa như Giang Trành nuốt người?" Thuấn Giai vừa đem than bỏ thêm vào bếp nhỏ vừa hướng Hại Thiên Thu hỏi.
Hại Thiên Thu gật gật đầu: "Gần giống, nhưng Giang Trành là do nhiều người bị nạn tích tụ lại. Chỉ cần chuyên tâm độ hóa hoặc phong ấn lại đợi qua một đoạn thời gian thì có thể khống chế. Còn Cửu Trùng trận thì muốn độ hóa cũng khó, phong ấn thì lại càng tốn công. Oán niệm vô cùng khó tiêu trừ."
Hàn Tuyết Âm cau mày nói: "Nếu đã là loại thuật dùng trong chiến tranh, ít nhất cũng phải có cách khống chế?"
Hại Thiên Thu hớp ngụm trà ấm bụng nói: "Quả thật có. Đó chính là tín vật quy ước khi bày trận. Đa phần thường là ấn soái, lệnh bài hoặc là bảo kiếm của chủ soái. Nếu không có tín vật quy ước không thể kích khởi trận, cũng không thể phong bế trận."
Trương Vô Minh hỏi thêm: "Nếu nói vậy, thì cách tốt nhất để xử lý thứ này là tìm vật quy ước?"
Hại Thiên Thu gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng biết tìm thứ này ở đâu đây? Trận Đoạn Duyên ít nhất cũng đã xảy ra cách đây mấy trăm năm trước." Thu Hà nói xong thở dài một cái.
Hàn Tuyết Âm nói: "Tìm kiếm một món cổ vật không phải là dễ. Nếu có người đang nắm giữ cổ vật, Cửu Trùng trận cũng đôi lúc hoạt động. Rất có thể người chủ mưu vẫn còn trong phận giới Mộng Xuyên."
Phong Hào đột nhiên a một tiếng, vỗ tay một cái nói: "Đúng rồi! Hôm qua lúc bọn ta tới huyện nha tìm kiếm tư liệu, cũng có nghe huyện lệnh nói qua về phòng chứa cổ vật. Nhưng bình thường phòng này cũng không ai tới. Chỉ có lâu lâu trong phủ nha có cho người tới lau chùi dọn dẹp."
"Sao ta chưa từng nghe tới việc này nhỉ?" Giang Mi ở một bên nghiêng đầu suy nghĩ.
Thu Hà bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Muội chỉ có ngủ là giỏi. Làm gì còn biết tới mấy thứ khác."
Giang Mi bất mãn kéo kéo tay áo Thu Hà, kêu một tiếng: "Sư tỷ!"
Trương Vô Minh cũng hoàn toàn bó tay với tiểu sư muội nhà mình, nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta mau trở lại huyện nha đi. Biết đâu có thể tìm thêm được gì đó."
Giang Mi vừa nghe khởi hành đi nơi khác, lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng vậy đúng vậy. Chúng ta mau đi thôi, ở nơi này cũng chẳng làm được gì." Kỳ thật là nàng cảm thấy nơi này thật đáng sợ. Cứ thử nghĩ đi, hồ nước êm đẹp, nhưng ẩn sau bên dưới là xác người vô số. Ai mà không thấy sợ cơ chứ.
Lâm Chí Hàn thấy nàng gật như búa bổ, khinh thường hừ lạnh một cái: "Nói đại ngươi nhát gan đi. Thứ xú nữ nhân, vừa xấu vừa sợ chết." Nói rồi hắn liền đi nhanh ra khỏi khoang thuyền, cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo.
Giang Mi tức tới trợn mắt, hùng hổ kêu: "Ai sợ chết?! Ngươi có ngon đứng lại đây, bổn tiểu thư liền đánh cho ngươi cha mẹ nhận không ra!"
Trương Vô Minh cùng Thu Hà, đồng loạt thở dài, mỗi người một bên kéo lại vị sư muội ngây thơ này. Sao một chút cũng không bằng được phái nhà người ta thế này?
------------------
Đám người Hại Thiên Thu vừa tới trước cửa huyện nha, thì bầu trời âm u cũng đã dần chuyển tối. Trương Vô Minh đi trước nói chuyện với sai nha. Sai nha vội vàng gật đầu, mời bọn họ vào trong, còn phân phó một người đi gọi huyện lệnh. Chẳng bao lâu sau huyện lệnh lập tức dầm mưa chạy tới.
Phong Hào tiến lên hỏi: "Huyện lệnh đại nhân, hình như trong huyện nha có một phòng lưu trữ cổ vật phải không?"
"Đúng đúng." Huyện lệnh vội đáp: "Quả thật là có. Nếu các vị cần, hạ quan bây giờ liền dẫn các vị tới đó."
"Vậy làm phiền huyện lệnh." Phong Hào ôm quyền nói.
Huyện lệnh khoát tay nói vài câu không dám, xong liền đi trước dẫn đường. Phòng cổ vật nằm ở một góc khuất ngay phía tây phủ huyện nha. Căn phòng nhỏ, trước cửa có một cái ổ khóa khóa lại.
Huyện lệnh vừa lấy chìa khóa ra mở, vừa nói: "Cổ vật ở đây cũng không tính là nhiều, chỉ khoảng hơn ba mươi món. Bình thường nơi này cũng không ai thích lui tới, vậy nên vẫn luôn khóa lại. Chỉ có ngày hai mươi hằng tháng thì sẽ cho người tới quét dọn." Nói xong hắn liền mở ra cánh cửa gỗ, nép sang một bên làm động tác mời.
Hại Thiên Thu bước vào đầu tiên, nhìn một vòng những cái kệ gỗ nói: "Không biết là có sổ sách ghi lại các món được lưu trữ không?"
"Có có có." Huyện lệnh nói rồi lập tức lấy ra một cuốn sổ mỏng, hai tay đưa lên.
Lâm Chí Hàn gần đó, tiếp lấy cuốn sổ. Cả đám người không cần phải nói thêm, vô cùng ăn ý chia nhau ra kiểm tra.
Từng hàng từng kệ đều được bọn họ coi qua một lượt. Nào là Ấn Nguyên Soái, nào là mật thư, rồi có cả dao găm mục nát của binh sĩ nữa.
Thuấn Giai vừa nhìn sổ bên dưới, vừa mò mẫm trên kệ nói: "Dĩ Thăng Lệnh, Dĩ Thăng Lệnh. Sao không thấy Dĩ Thăng Lệnh đâu cả?"
"Thử coi lại một lần xem sao." Lâm Chí Hàn nói rồi lại tiếp tục lục lọi.
Hàn Tuyết Âm lục lọi một hồi lâu, nói: "Vẫn không thấy." Nàng quay sang Hại Thiên Thu hỏi: "Bên ngươi thấy không?"
Hại Thiên Thu lắc đầu: "Không có." Nói rồi nàng liền nhìn sang Trương Vô Minh.
Trương Vô Minh cũng lắc đầu nói: "Bên này không có."
Thu Hà nói: "Bên này cũng không thấy."
Giang Mi đồng dạng cũng lắc đầu.
Hàn Tuyết Âm trầm ngâm suy nghĩ một chút, hướng huyện lệnh hỏi: "Người phụ trách lau dọn đều là người của nha môn?"
"Đúng vậy." Huyện lệnh nói.
"Bình thường lúc lau dọn cũng không kiểm lại sao?" Hàn Tuyết Âm lại hỏi.
Huyện lệnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái kho nát này dù có cho không cũng không ai thèm lấy. Nên lúc lau chùi cũng không cần kiểm tra lại. Vừa tốn thời gian vừa mất công."
Một sai nha ở gần đó bỗng nhưng nhớ ra cái gì đó, đập tay một cái nói: "Đúng rồi. Cách đây mấy tháng, khoảng một tháng sau khi Lưu công tử chết. Vì trong phủ bận túi bụi, vậy nên việc dọn dẹp tháng đó liền để cho người bên ngoài làm. Người của huyện nha đều chia nhau ra đi làm việc cả."
Thuấn Giai vội vàng hỏi: "Có nhớ rõ hôm đó là người nào tới không?"
Sai nha lắc đầu, nhìn về phía sư gia già cạnh huyện lệnh: "Tại hạ không nhớ rõ, chỉ nhớ người tới được trả hai mươi đồng. Hình như có ghi chép lại trong sổ sách chi tiêu, cái này thì chỉ có mỗi sư gia nhớ rõ."
Sư gia gật gật đầu: "Các vị xin đợi một chút, để tiểu nhân kiểm tra lại một chút." Nói rồi hắn liền cho người đem tới một quyển sổ dày cộm, lật dò trong đó.
Qua khoảng một khắc nữa, sư gia liền đưa quyển sổ cho đám người Hại Thiên Thu xem. Ngón tay hắn chỉ vào một dòng chữ trên sổ, nói: "Các vị xem, ngày hai mươi tháng tư, nhờ Phương Tiểu Thúy tới dọn dẹp phòng cổ vật. Trả tổng cộng hai mươi đồng."
Phương Tiểu Thúy? Tiểu Thúy? Tiểu Thúy! Hại Thiên Thu lòng thầm than không ổn, lập tức hô lên: "Mau tới nhà Tiểu Thúy!" Nói rồi nàng cũng không thèm mang theo ô, trực tiếp dẫn đầu chạy ra ngoài.
Những manh mối rời rạc, những chi tiết khó giải đáp, cuối cùng cũng liên kết với nhau. Chân tướng dần hiển lộ, kèm theo đó chính là một cảnh tượng đáng sợ. Chỉ hy vọng bọn họ đừng tới trễ, nếu không cả Mộng Xuyên nhất định sẽ hứng chịu một trận đại nạn kinh người.
---------------
Tác giả: kỳ này tui nghĩ ra tên chương rồi :>
"Dừng dừng dừng." Hại Thiên Thu vội vàng tránh thoát ma trảo lạnh ngắt của Lâm Chí Hàn, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nắm tay ta làm cái gì?"
"Hại tiền bối à, giờ phút nào rồi người còn lo tới mấy chuyện đó." Lâm Chí Hàn cười khổ nói: "Với lại ba người chúng ta từng xưng huynh gọi đệ, người còn lo cái gì?"
Hại Thiên Thu ghét bỏ nhìn hắn, giơ chân ra thẳng cẳng đạp hắn một đạp té lại xuống nước.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này liền thay phiên nhau ôm bụng nín cười. Chỉ có Hàn Tuyết Âm quanh năm băng giá là vẫn không biểu hiện gì.
Hại Thiên Thu ánh mắt híp híp nhìn tên đang bì bõm dưới nước nói: "Tiểu tử không biết lớn nhỏ. Nói đi, bên dưới có cái gì dọa các ngươi?"
Lâm Chí Hàn ngóc đầu lên, phun ra một ngụm nước nói: "Xác người, rất nhiều xác người. Tất cả đều bị cột vào tạ sắt ở dưới đáy."
Lời vừa dứt, toàn bộ ánh mắt đều lập tức đổ dồn vào Lâm Chí Hàn. Để chứng thực thêm cho lời của hắn, Thuấn Giai còn nói thêm: "Bọn ta tận mắt nhìn thấy, không sai được. Thậm chí còn có những cái xác được quấn vải trắng, vô cùng kỳ lạ."
"Có ước lượng được số lượng không?" Hại Thiên Thu lại hỏi.
Thuấn Giai lắc đầu: "Nhiều lắm không thể đếm hết. Chưa kể còn những cái xác bị vùi trong đất, có thể hơn trăm cái."
"Nhiều như vậy?" Trương Vô Minh nhịn không được cảm thán một tiếng.
Hại Thiên Thu nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Dẫn ta xuống." Nói xong nàng thân thủ nhanh lẹ thoát ngoại bào, ngậm viên Ngư Châu còn lại vào miệng.
Hàn Tuyết Âm thấy nàng nhảy xuống, nhanh tay giúp nàng làm cái kết giới chống lạnh. Hiện tại Hại Thiên Thu phong bế tu vi, chẳng khác nào người thường. Nước hồ lại lạnh, Hàn Tuyết Âm không muốn lại phải dốc thân hầu hạ người bị bệnh. (Quan tâm thì nói mẹ nó quan tâm đi :3 lại còn ko muốn dốc thân hầu hạ người bệnh. Ngươi cũng nhanh tay lắm, nó thoát ngoại bào rồi nhảy xuống trong 5s thì ngươi phải chú ý nó cỡ nào ngươi mới có thể làm một cái kết giới lẹ như v?)
Trương Vô Minh cũng đồng dạng thoát ngoại bào, hướng Thuấn Giai nói: "Thuấn huynh cũng mệt rồi, để ta đi thay cho."
"Vậy cảm phiền ngươi." Thuấn Giai nói xong liền lau chùi sạch sẽ viên Ngư Châu đưa cho hắn.
Lâm Chí Hàn thấy hai người kia đã sẵn sàng, lúc này mới dẫn đầu lặn xuống trước.
Nước hồ tuy trong, nhưng càng xuống sâu nước càng lạnh. Hại Thiên Thu cực lực lặn theo Lâm Chí Hàn, âm thầm cảm tạ tiểu nha đầu làm cho cái kết giới chống lạnh. Nếu không thì chưa tới đáy, nàng đã bị đông thành khối băng rồi. (Trăm sự nhờ vợ!)
Càng gần đáy hồ ánh sáng lại càng thưa thớt. Dù cho ánh sáng ban trưa cũng khó lòng mà soi rõ được khu vực này. Ba người Hại Thiên Thu bơi gần nhau, mà cũng nhiều lần xém lạc mất nhau.
Lại trải qua khoảng một khắc, cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt Hại Thiên Thu là vô số những cái đầu được bọc vải trắng. (Nếu đoạn trên t muốn ói thì đoạn này t nổi da gà ...)
Bên dưới đáy hồ quả nhiên như lời Lâm Chí Hàn và Thuấn Giai nói. Hàng trăm xác người được bọc vải trắng từ đầu tới chân. Chân của mỗi cái xác lại bị xích vào tạ sắt, để mặc cho xác chết trôi lơ lửng giữa dòng nước.
Mà bên cạnh những tạ sắt đó còn có vô số đầu lâu cùng xương trắng vùi trong đất. Một số khác thì vẫn còn chút xáƈ ŧɦịŧ, tuy không thể thấy rõ diện mạo nhưng có lẽ cũng vừa mới chết không lâu.
Lâm Chí Hàn cùng Trương Vô Minh quả thật là bị cảnh này dọa cho nhảy dựng. Cảnh tượng xác người vô số, mấy người bọn hắn chỉ có thấy trong thư tịch. Nào có tận mắt chứng kiến như hiện tại đâu.
Hại Thiên Thu quơ quơ tay, ra hiệu xuống sâu hơn. Lâm Chí Hàn sống chết không đi. Chỉ có Trương Vô Minh còn có chút can đảm, theo Hại Thiên Thu tới gần mấy cái xác kia. (Thuấn Giai: vợ à, tùy vợ có đôi chút nhát gan nhưng ko sao, ta sẽ ủng hộ vợ, ta ko muốn vợ lại gần mấy thứ đó!)
Hắn theo Hại Thiên Thu tiếp tục lặn xuống tiếp. Càng tới gần mấy cái xác hắn càng cảm thấy kinh khủng. Nhiều xác người bị xích như vậy, chỉ có thể là do người làm. Nhưng cũng không biết là ai có thể tàn nhẫn tới mức này.
Hại Thiên Thu bơi tới gần một cái xác, cẩn thận xem xét lớp vải quấn. Vải quấn tuy đã có chút rêu xanh, nhưng từ đó cũng có thể nhìn qua vài thứ. Trên đó là một loạt các dòng chữ cùng ký tự giống như bùa chú. Những chữ này đồng loạt đều có màu đỏ giống như máu người.
Đọc xong những chữ kia, nàng lại lặn xuống chỗ tạ sắt. Tạ sắt vừa nặng vừa cứng, Hại Thiên Thu dốc sức cỡ nào cũng không nhấc lên được. Cuối cùng nàng đành phải chịu thua, giơ tay cầu cứu Trương Vô Minh.
Trương Vô Minh không nghĩ nhiều, lập tức bơi lại chỗ Hại Thiên Thu. Hắn đem hai chân đặt trên lòng hồ, hai tay dồn sức nhất tạ sắt. Tạ sắt như nặng cả trăm cân, dùng sức một người khó mà có thể nhất nổi. Cuối cùng hắn đành phải bỏ cuộc, nắm chân Lâm Chí Hàn xuống phụ một tay. (Má, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa một đống thi thể như vậy, bộ hết chỗ nắm sao mà nắm chân vậy má, gặp t là t sợ té đái.)
Hai người mỗi người một cạnh vuông, loay hoay hồi lâu mới miễn cưỡng lật được mặt dưới của tạ sắt lên. Mặt dưới của tạ sắt có một chữ "thăng" to tướng. Hại Thiên Thu nhìn chữ kia, cuối cùng cũng hiểu rõ. Nàng vỗ vai hai tên kia, ra hiệu trở lại thuyền.
Ba người khi trở lại thuyền nhỏ, xung quanh cũng bắt đầu nổi lên gió lớn. Trời kéo mây đen, có vẻ như là sắp mưa lớn.
Thu Hà vội lấy mấy cái chăn lớn tới, thay bọn họ quấn vào: "Tình hình như thế nào rồi?"
Hại Thiên Thu quấn chặt chăn, cả người run cầm cập nói: "Không ổn lắm." Nói rồi nàng lại nhích tới gần Hàn Tuyết Âm một chút với hy vọng tìm chút hơi ấm.
Có điều Hàn Tuyết Âm quanh năm tu băng hệ, cũng không ấm nổi. Hại Thiên Thu thấy lại gần nàng không ấm mà chỉ lạnh thêm, quyết định chuyển hướng sang bếp lò.
Trương Vô Minh tiếp nhận chăn từ tay Thu Hà nói: "Bên dưới quả thật rất nhiều xác người. Bọn họ đều bị quấn vải trắng toàn thân. Trên vải trắng cũng có chữ, giống như là một loại bùa phép gì đó."
"Là Cửu Trùng trận." Hại Thiên Thu nói: "Một loại trận vô cùng phổ biến trong giới vu thuật khi xưa. Mà chính xác hơn nữa, là Cửu Trùng trận của quân "Thăng" trong trận Đoạn Duyên."
Toàn bộ ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía Hại Thiên Thu. Giang Mi nhịn không được lên tiếng hỏi: "Đó là thứ gì? Ngươi còn không mau nói!"
Bên ngoài thuyền, trời âm u cuối cùng bắt đầu rơi những giọt mưa đầu tiên. Tiếng mưa rơi tí tách đập vào mái thuyền, gió thổi sóng nhỏ dập dềnh. Bên trong thuyền tám con người vây quanh bếp nhỏ, bàn chuyện ma mị, hương trà thoang thoảng ngát hương.
Hại Thiên Thu chậm rãi hơ hơ tay, ánh mắt chăm chú nhìn bếp lửa nói: "Tà thuật, vu thuật vốn đã tồn tại từ lâu. Chiến tranh nổ ra tất nhiên cũng sẽ dùng tới mấy thứ này. Cửu Trùng trận vừa hay được liệt vào trong những thứ tà ác nhất. Nhưng đồng thời cũng là thứ hữu dụng nhất trong đánh thủy chiến."
Nàng dần một chút lại nói tiếp: "Sở dĩ loại thuật này tàn nhẫn là vì nó yêu cầu phải hy sinh một số lượng lớn người. Đầu tiên đem những người này ra, rút cạn máu huyết, dùng máu đó vẽ lên băng trắng. Sau đó cắt đi mí mắt của bọn họ để cho vĩnh viễn không thể nhắm mắt. Tất nhiên trong quá trình này vẫn phải cố gắng giữ cho bọn họ còn sống. Xong mới lấy vải trắng đã được vẽ bằng máu, quấn toàn thân những người này. Cuối cùng là mặc cho người vẫy vùng kêu la, buộc tạ sắt vào chân thả xuống nước."
"Người chết oan linh hồn không thể siêu thoát, trở thành oán niệm sâu sắc. Cuối cùng chỉ cần dụ quân địch vào vị trí đã định sẵn, rồi kích hoạt trận pháp. Oán niệm của người chết sẽ hóa thành chín con rắn, cắn nuốt quân địch. Oán niệm càng sâu, rắn càng to càng lợi hại." Hại Thiên Thu nói xong liền tự rót mình một ly trà.
"Như vậy cũng tựa như Giang Trành nuốt người?" Thuấn Giai vừa đem than bỏ thêm vào bếp nhỏ vừa hướng Hại Thiên Thu hỏi.
Hại Thiên Thu gật gật đầu: "Gần giống, nhưng Giang Trành là do nhiều người bị nạn tích tụ lại. Chỉ cần chuyên tâm độ hóa hoặc phong ấn lại đợi qua một đoạn thời gian thì có thể khống chế. Còn Cửu Trùng trận thì muốn độ hóa cũng khó, phong ấn thì lại càng tốn công. Oán niệm vô cùng khó tiêu trừ."
Hàn Tuyết Âm cau mày nói: "Nếu đã là loại thuật dùng trong chiến tranh, ít nhất cũng phải có cách khống chế?"
Hại Thiên Thu hớp ngụm trà ấm bụng nói: "Quả thật có. Đó chính là tín vật quy ước khi bày trận. Đa phần thường là ấn soái, lệnh bài hoặc là bảo kiếm của chủ soái. Nếu không có tín vật quy ước không thể kích khởi trận, cũng không thể phong bế trận."
Trương Vô Minh hỏi thêm: "Nếu nói vậy, thì cách tốt nhất để xử lý thứ này là tìm vật quy ước?"
Hại Thiên Thu gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng biết tìm thứ này ở đâu đây? Trận Đoạn Duyên ít nhất cũng đã xảy ra cách đây mấy trăm năm trước." Thu Hà nói xong thở dài một cái.
Hàn Tuyết Âm nói: "Tìm kiếm một món cổ vật không phải là dễ. Nếu có người đang nắm giữ cổ vật, Cửu Trùng trận cũng đôi lúc hoạt động. Rất có thể người chủ mưu vẫn còn trong phận giới Mộng Xuyên."
Phong Hào đột nhiên a một tiếng, vỗ tay một cái nói: "Đúng rồi! Hôm qua lúc bọn ta tới huyện nha tìm kiếm tư liệu, cũng có nghe huyện lệnh nói qua về phòng chứa cổ vật. Nhưng bình thường phòng này cũng không ai tới. Chỉ có lâu lâu trong phủ nha có cho người tới lau chùi dọn dẹp."
"Sao ta chưa từng nghe tới việc này nhỉ?" Giang Mi ở một bên nghiêng đầu suy nghĩ.
Thu Hà bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Muội chỉ có ngủ là giỏi. Làm gì còn biết tới mấy thứ khác."
Giang Mi bất mãn kéo kéo tay áo Thu Hà, kêu một tiếng: "Sư tỷ!"
Trương Vô Minh cũng hoàn toàn bó tay với tiểu sư muội nhà mình, nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta mau trở lại huyện nha đi. Biết đâu có thể tìm thêm được gì đó."
Giang Mi vừa nghe khởi hành đi nơi khác, lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng vậy đúng vậy. Chúng ta mau đi thôi, ở nơi này cũng chẳng làm được gì." Kỳ thật là nàng cảm thấy nơi này thật đáng sợ. Cứ thử nghĩ đi, hồ nước êm đẹp, nhưng ẩn sau bên dưới là xác người vô số. Ai mà không thấy sợ cơ chứ.
Lâm Chí Hàn thấy nàng gật như búa bổ, khinh thường hừ lạnh một cái: "Nói đại ngươi nhát gan đi. Thứ xú nữ nhân, vừa xấu vừa sợ chết." Nói rồi hắn liền đi nhanh ra khỏi khoang thuyền, cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo.
Giang Mi tức tới trợn mắt, hùng hổ kêu: "Ai sợ chết?! Ngươi có ngon đứng lại đây, bổn tiểu thư liền đánh cho ngươi cha mẹ nhận không ra!"
Trương Vô Minh cùng Thu Hà, đồng loạt thở dài, mỗi người một bên kéo lại vị sư muội ngây thơ này. Sao một chút cũng không bằng được phái nhà người ta thế này?
------------------
Đám người Hại Thiên Thu vừa tới trước cửa huyện nha, thì bầu trời âm u cũng đã dần chuyển tối. Trương Vô Minh đi trước nói chuyện với sai nha. Sai nha vội vàng gật đầu, mời bọn họ vào trong, còn phân phó một người đi gọi huyện lệnh. Chẳng bao lâu sau huyện lệnh lập tức dầm mưa chạy tới.
Phong Hào tiến lên hỏi: "Huyện lệnh đại nhân, hình như trong huyện nha có một phòng lưu trữ cổ vật phải không?"
"Đúng đúng." Huyện lệnh vội đáp: "Quả thật là có. Nếu các vị cần, hạ quan bây giờ liền dẫn các vị tới đó."
"Vậy làm phiền huyện lệnh." Phong Hào ôm quyền nói.
Huyện lệnh khoát tay nói vài câu không dám, xong liền đi trước dẫn đường. Phòng cổ vật nằm ở một góc khuất ngay phía tây phủ huyện nha. Căn phòng nhỏ, trước cửa có một cái ổ khóa khóa lại.
Huyện lệnh vừa lấy chìa khóa ra mở, vừa nói: "Cổ vật ở đây cũng không tính là nhiều, chỉ khoảng hơn ba mươi món. Bình thường nơi này cũng không ai thích lui tới, vậy nên vẫn luôn khóa lại. Chỉ có ngày hai mươi hằng tháng thì sẽ cho người tới quét dọn." Nói xong hắn liền mở ra cánh cửa gỗ, nép sang một bên làm động tác mời.
Hại Thiên Thu bước vào đầu tiên, nhìn một vòng những cái kệ gỗ nói: "Không biết là có sổ sách ghi lại các món được lưu trữ không?"
"Có có có." Huyện lệnh nói rồi lập tức lấy ra một cuốn sổ mỏng, hai tay đưa lên.
Lâm Chí Hàn gần đó, tiếp lấy cuốn sổ. Cả đám người không cần phải nói thêm, vô cùng ăn ý chia nhau ra kiểm tra.
Từng hàng từng kệ đều được bọn họ coi qua một lượt. Nào là Ấn Nguyên Soái, nào là mật thư, rồi có cả dao găm mục nát của binh sĩ nữa.
Thuấn Giai vừa nhìn sổ bên dưới, vừa mò mẫm trên kệ nói: "Dĩ Thăng Lệnh, Dĩ Thăng Lệnh. Sao không thấy Dĩ Thăng Lệnh đâu cả?"
"Thử coi lại một lần xem sao." Lâm Chí Hàn nói rồi lại tiếp tục lục lọi.
Hàn Tuyết Âm lục lọi một hồi lâu, nói: "Vẫn không thấy." Nàng quay sang Hại Thiên Thu hỏi: "Bên ngươi thấy không?"
Hại Thiên Thu lắc đầu: "Không có." Nói rồi nàng liền nhìn sang Trương Vô Minh.
Trương Vô Minh cũng lắc đầu nói: "Bên này không có."
Thu Hà nói: "Bên này cũng không thấy."
Giang Mi đồng dạng cũng lắc đầu.
Hàn Tuyết Âm trầm ngâm suy nghĩ một chút, hướng huyện lệnh hỏi: "Người phụ trách lau dọn đều là người của nha môn?"
"Đúng vậy." Huyện lệnh nói.
"Bình thường lúc lau dọn cũng không kiểm lại sao?" Hàn Tuyết Âm lại hỏi.
Huyện lệnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái kho nát này dù có cho không cũng không ai thèm lấy. Nên lúc lau chùi cũng không cần kiểm tra lại. Vừa tốn thời gian vừa mất công."
Một sai nha ở gần đó bỗng nhưng nhớ ra cái gì đó, đập tay một cái nói: "Đúng rồi. Cách đây mấy tháng, khoảng một tháng sau khi Lưu công tử chết. Vì trong phủ bận túi bụi, vậy nên việc dọn dẹp tháng đó liền để cho người bên ngoài làm. Người của huyện nha đều chia nhau ra đi làm việc cả."
Thuấn Giai vội vàng hỏi: "Có nhớ rõ hôm đó là người nào tới không?"
Sai nha lắc đầu, nhìn về phía sư gia già cạnh huyện lệnh: "Tại hạ không nhớ rõ, chỉ nhớ người tới được trả hai mươi đồng. Hình như có ghi chép lại trong sổ sách chi tiêu, cái này thì chỉ có mỗi sư gia nhớ rõ."
Sư gia gật gật đầu: "Các vị xin đợi một chút, để tiểu nhân kiểm tra lại một chút." Nói rồi hắn liền cho người đem tới một quyển sổ dày cộm, lật dò trong đó.
Qua khoảng một khắc nữa, sư gia liền đưa quyển sổ cho đám người Hại Thiên Thu xem. Ngón tay hắn chỉ vào một dòng chữ trên sổ, nói: "Các vị xem, ngày hai mươi tháng tư, nhờ Phương Tiểu Thúy tới dọn dẹp phòng cổ vật. Trả tổng cộng hai mươi đồng."
Phương Tiểu Thúy? Tiểu Thúy? Tiểu Thúy! Hại Thiên Thu lòng thầm than không ổn, lập tức hô lên: "Mau tới nhà Tiểu Thúy!" Nói rồi nàng cũng không thèm mang theo ô, trực tiếp dẫn đầu chạy ra ngoài.
Những manh mối rời rạc, những chi tiết khó giải đáp, cuối cùng cũng liên kết với nhau. Chân tướng dần hiển lộ, kèm theo đó chính là một cảnh tượng đáng sợ. Chỉ hy vọng bọn họ đừng tới trễ, nếu không cả Mộng Xuyên nhất định sẽ hứng chịu một trận đại nạn kinh người.
---------------
Tác giả: kỳ này tui nghĩ ra tên chương rồi :>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.