Thiên Đường Tội Lỗi: Tổng Giám Đốc Là Ác Ma
Chương 32
J.Vô Ưu
27/02/2024
Kiều Ân đặt bông hoa cúc vàng lên bia mộ của Trần Cảnh. Nhìn gương mặt
ôn hậu của ông trong tấm ảnh trái tim cô cô chợt nhói đau. Tay cô run
run chạm vào bức ảnh. Cô ngàn vạn lần không ngờ, bản thân có một ngày
chỉ có thể chạm mặt người bố thông qua bức ảnh vô tri.
Đột nhiên lúc này có vài hạt bông tuyết rơi xuống bàn tay cô. Cô ngước mắt lên nhìn bầu trời, ra là trời đang có trận mưa tuyết. Trận mưa tuyết đến bất ngờ làm cô chợt nhớ đến năm cô mới năm tuổi.
Trần Cảnh đã mỉm cười ôn hoà nói với cô:" Kiều Ân à, trên đời này sẽ có nhiều thứ phải thay đổi và cả con hay ta cũng vậy. Nhưng con thấy đấy có những thứ dù thế nào cũng không thay đổi. Giống như những bông tuyết ngoài kia dù có đến sớm hay đến muộn, hay bất kể là rơi nhiều hay rơi ít thì xét về bản chất nó vẫn mãi là màu trắng. Ta hi vọng con sẽ giống như những bông tuyết đó dù sau này con lớn lên rồi già đi hay bất kì điều gì xảy ra với con thì con hãy luôn giữ bản thân mình thật trong sạch, không làm bất cứ điều gì trái với lương tâm nghe con."
Lời nói ấy cứ văng vẳng bên tài Kiều Ân, cô ngỡ như người bố đã sống lại để nói với cô những lời này vậy. Hai mắt cô nhoè đi vì nước mắt. Lớp ảo ảnh của làn nước làm cô nhìn thấy hình bóng của Trần Cảnh. Ông đang giơ bàn tay ấm áp về phía cô. Cô khẽ nghiêng đầu tựa vào đôi tay ấy rồi cất giọng thỏ thẻ:" Con xin lỗi bố. Con nhất định sẽ nghe lời bố, sẽ sống trong sạch. Vậy nên, bố hãy ra đi thanh thản nhé."
____________
Sân bay Quốc tế.
“A Kiêu!” Lâm Kiều Hân tươi cười vẫy vẫy tay với Hàn Kiêu.
Anh lạnh nhạt nhìn cô ta rồi đều đều lên tiếng:“Sao cô lại đến đây?”
Cô? Lâm Kiều Hân thoáng bất ngờ trước cách xưng hô lạ lẫm của anh. Cô ta tự nhủ với bản thân rằng chắc có lẽ do anh vừa mới xuống máy bay, chưa kịp thích ứng nên mới chỉ vô tình nói ra mà thôi.
“À, em biết anh mới đi công tác nên tới đây đón. Phải rồi, em đã đặt bữa tại nhà hàng Nhật rồi, hai chúng ta cùng tới đó nhé!”
Hàn Kiêu liếc nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Kiều Hân cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại: “ừm.”
Lâm Kiều Hân vui vẻ ôm lấy anh vào lòng rồi reo lên:" Thật tốt quá!"
Nhà hàng được bố trí đúng theo phong cách Nhật Bản. Xung quanh bốn bức tưởng đều làm bằng gỗ còn bên trên là ánh đèn trùm màu vàng tạo cảm giác ấm áp nhưng cũng thật nóng bỏng.
Khi cả hai vừa ngồi xuống thì phục vụ cũng đã mang đồ ăn được bài trí đẹp mặt đặt trên mặt bàn. Lâm Kiều Hân với lấy chai rượu Sake Nhật nhẹ nhàng nâng lên rồi rót vào ly.
“A Kiêu, em mời anh một ly.”
Hàn Kiêu cầm ly rượu trên tay từ từ thưởng thức.
Lâm Kiều Hân khẽ nhếch môi cười. Cô ta đã cố tình bài trí căn phòng này thêm vài phần nóng bỏng chỉ cần thêm một chút men say nữa thì kiểu gì Hàn Kiêu chả sa vào lưới tình của cô ta.
Nhưng cô ta đã đoán lầm, ngay cả khi cô ta đã say đến không còn biết lối về thì Hàn Kiêu dường như vẫn chẳng thay đổi nét mặt. Gương mặt anh vẫn chỉ nhàn nhã tựa hồ như thứ nước nãy giờ anh uống đều là trà chứ chẳng phải rượu.
Gương mặt trắng hồng của Lâm Kiều Hân lúc này cũng đã đỏ ửng. Vì có chút men say mà lúc này cô ta cũng trở nên mạnh bạo hơn, tiến đến bên Hàn Kiêu. Cô ta nhìn anh đầy tình tứ dường như không che đậy ham muốn bên trong.
Hàn Kiêu đến cho cô ta nửa ánh mắt cũng lười chứ đừng nói là nhìn, anh chỉ lạnh nhạt lên tiếng:“Em say rồi.”
Cô ta thì lại cô chấp ngồi lên đùi anh, hơi ngước mắt nhìn, giọng run rẩy:" Em khó chịu quá~."
Hàn Kiêu giơ tay nắm chặt cằm Lâm Kiều Hân làm cô ta đau đớn kêu “a” một tiếng.
Không hiểu sao anh bỗng dưng lại nhớ về cái đêm hoan ái cùng Kiều Ân. Dáng vẻ cô đầy quyến rũ khi ở dưới thân anh, lúc nỉ non rên rỉ lúc lại mạnh mẽ chống trả. Vừa nghĩ đến, vật nam tính cũng ngay lập tức bất giác nhô lên.
Lâm Kiều Hân cảm nhận được nó, cô ta khẽ nhếch môi cười rồi toan chạm vào vật hùng dũng đó. Nhưng lại không như mong đợi, Hàn Kiêu vậy mà cầm tay cô ta bẻ ra sau rồi dùng một lực không nhỏ đẩy cô ta ngã sõng soài xuống nền nhà lạnh.
Cô ta hoảng loạn, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh:" Em say rồi. Tôi sẽ gọi người chở em về."
Vừa dứt lời Hàn Kiêu liền quay người bỏ đi, không quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Nhìn bóng dáng anh rời đi gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân dần méo mó cô ta đấm thật mạnh xuống nền, hét lên:" Aaa, khốn kiếp. Vì sao chứ? Tại vì sao?"
***
*Ting tong.
Kiều Ân khẽ nhíu mày khi nhìn người đàn ông trước mặt:“Hàn Kiêu? Sao anh lại đến đây?”
Đột nhiên lúc này có vài hạt bông tuyết rơi xuống bàn tay cô. Cô ngước mắt lên nhìn bầu trời, ra là trời đang có trận mưa tuyết. Trận mưa tuyết đến bất ngờ làm cô chợt nhớ đến năm cô mới năm tuổi.
Trần Cảnh đã mỉm cười ôn hoà nói với cô:" Kiều Ân à, trên đời này sẽ có nhiều thứ phải thay đổi và cả con hay ta cũng vậy. Nhưng con thấy đấy có những thứ dù thế nào cũng không thay đổi. Giống như những bông tuyết ngoài kia dù có đến sớm hay đến muộn, hay bất kể là rơi nhiều hay rơi ít thì xét về bản chất nó vẫn mãi là màu trắng. Ta hi vọng con sẽ giống như những bông tuyết đó dù sau này con lớn lên rồi già đi hay bất kì điều gì xảy ra với con thì con hãy luôn giữ bản thân mình thật trong sạch, không làm bất cứ điều gì trái với lương tâm nghe con."
Lời nói ấy cứ văng vẳng bên tài Kiều Ân, cô ngỡ như người bố đã sống lại để nói với cô những lời này vậy. Hai mắt cô nhoè đi vì nước mắt. Lớp ảo ảnh của làn nước làm cô nhìn thấy hình bóng của Trần Cảnh. Ông đang giơ bàn tay ấm áp về phía cô. Cô khẽ nghiêng đầu tựa vào đôi tay ấy rồi cất giọng thỏ thẻ:" Con xin lỗi bố. Con nhất định sẽ nghe lời bố, sẽ sống trong sạch. Vậy nên, bố hãy ra đi thanh thản nhé."
____________
Sân bay Quốc tế.
“A Kiêu!” Lâm Kiều Hân tươi cười vẫy vẫy tay với Hàn Kiêu.
Anh lạnh nhạt nhìn cô ta rồi đều đều lên tiếng:“Sao cô lại đến đây?”
Cô? Lâm Kiều Hân thoáng bất ngờ trước cách xưng hô lạ lẫm của anh. Cô ta tự nhủ với bản thân rằng chắc có lẽ do anh vừa mới xuống máy bay, chưa kịp thích ứng nên mới chỉ vô tình nói ra mà thôi.
“À, em biết anh mới đi công tác nên tới đây đón. Phải rồi, em đã đặt bữa tại nhà hàng Nhật rồi, hai chúng ta cùng tới đó nhé!”
Hàn Kiêu liếc nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Kiều Hân cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại: “ừm.”
Lâm Kiều Hân vui vẻ ôm lấy anh vào lòng rồi reo lên:" Thật tốt quá!"
Nhà hàng được bố trí đúng theo phong cách Nhật Bản. Xung quanh bốn bức tưởng đều làm bằng gỗ còn bên trên là ánh đèn trùm màu vàng tạo cảm giác ấm áp nhưng cũng thật nóng bỏng.
Khi cả hai vừa ngồi xuống thì phục vụ cũng đã mang đồ ăn được bài trí đẹp mặt đặt trên mặt bàn. Lâm Kiều Hân với lấy chai rượu Sake Nhật nhẹ nhàng nâng lên rồi rót vào ly.
“A Kiêu, em mời anh một ly.”
Hàn Kiêu cầm ly rượu trên tay từ từ thưởng thức.
Lâm Kiều Hân khẽ nhếch môi cười. Cô ta đã cố tình bài trí căn phòng này thêm vài phần nóng bỏng chỉ cần thêm một chút men say nữa thì kiểu gì Hàn Kiêu chả sa vào lưới tình của cô ta.
Nhưng cô ta đã đoán lầm, ngay cả khi cô ta đã say đến không còn biết lối về thì Hàn Kiêu dường như vẫn chẳng thay đổi nét mặt. Gương mặt anh vẫn chỉ nhàn nhã tựa hồ như thứ nước nãy giờ anh uống đều là trà chứ chẳng phải rượu.
Gương mặt trắng hồng của Lâm Kiều Hân lúc này cũng đã đỏ ửng. Vì có chút men say mà lúc này cô ta cũng trở nên mạnh bạo hơn, tiến đến bên Hàn Kiêu. Cô ta nhìn anh đầy tình tứ dường như không che đậy ham muốn bên trong.
Hàn Kiêu đến cho cô ta nửa ánh mắt cũng lười chứ đừng nói là nhìn, anh chỉ lạnh nhạt lên tiếng:“Em say rồi.”
Cô ta thì lại cô chấp ngồi lên đùi anh, hơi ngước mắt nhìn, giọng run rẩy:" Em khó chịu quá~."
Hàn Kiêu giơ tay nắm chặt cằm Lâm Kiều Hân làm cô ta đau đớn kêu “a” một tiếng.
Không hiểu sao anh bỗng dưng lại nhớ về cái đêm hoan ái cùng Kiều Ân. Dáng vẻ cô đầy quyến rũ khi ở dưới thân anh, lúc nỉ non rên rỉ lúc lại mạnh mẽ chống trả. Vừa nghĩ đến, vật nam tính cũng ngay lập tức bất giác nhô lên.
Lâm Kiều Hân cảm nhận được nó, cô ta khẽ nhếch môi cười rồi toan chạm vào vật hùng dũng đó. Nhưng lại không như mong đợi, Hàn Kiêu vậy mà cầm tay cô ta bẻ ra sau rồi dùng một lực không nhỏ đẩy cô ta ngã sõng soài xuống nền nhà lạnh.
Cô ta hoảng loạn, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh:" Em say rồi. Tôi sẽ gọi người chở em về."
Vừa dứt lời Hàn Kiêu liền quay người bỏ đi, không quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Nhìn bóng dáng anh rời đi gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân dần méo mó cô ta đấm thật mạnh xuống nền, hét lên:" Aaa, khốn kiếp. Vì sao chứ? Tại vì sao?"
***
*Ting tong.
Kiều Ân khẽ nhíu mày khi nhìn người đàn ông trước mặt:“Hàn Kiêu? Sao anh lại đến đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.