Thiên Đường Tội Lỗi: Tổng Giám Đốc Là Ác Ma
Chương 16: Tai nạn
J.Vô Ưu
19/02/2024
*Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan mọi suy nghĩ của cô.
"Alo."
"Kiều Ân à cậu có thể đến bệnh viện được không? Mình bị xe đâm rồi. Đau chết được!" Tiếng Hạ Vũ ấm ức kêu lên.
Kiều Ân choáng váng hỏi lại:"Sao cơ? Bị xe đâm?"
Hạ Vũ nói nhỏ vào điện Thoại:"Ừm, cậu mau đến nhanh lên tên gây ra tai nạn cũng đang ở đây đó."
Nghe giọng điệu của Hạ Vũ có vẻ như cũng không quá nguy hiểm, cô thở phào một hơi rồi lên tiếng:"Được rồi, Cậu đợi mình một chút mình đến ngay bây giờ."
Bệnh viên đa khoa.
"Hạ Vũ cậu sao rồi?" Nhìn thấy Hạ Vũ ngồi trên giường phòng bệnh cô liền nhanh chóng chạy đến, ân cần hỏi han.
Hạ Vũ nhìn cô rồi nháy mắt ra hiệu:" Mình không sao cả. Nhưng người gây ra tai nạn ở phía sau kìa."
Kiều Ân ngoảnh đầu nhìn. Sốc không nói lên lời. Một phút mặc niệm, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Hai người quen nhau sao?" Tiếng Hạ Vũ phá tán bầu không khí yên lạnh.
"Là Đường Dạ? Anh..."
Không đợi cô nói tiếp thì Đường Dạ đã lên tiếng:" Tôi sẽ bồi thường mọi chi phí."
Cô còn chưa nói gì mà anh ta đã đề cập đến vấn đề tiền nong rồi. Sao nói cứ như kiểu là tiền có thể giải quyết mọi vấn đề vậy? Anh ta nói nghe cũng thật nhẹ nhàng quá đi. Không biết có phải do anh ta là trợ lí riêng đặc biệt của cái tên Hàn Kiêu kia nên mới bị nhiễm cái thái độ ngang tàng của anh ta không nhỉ? Nhưng có là như thế nào thì cô cũng đều cảm thấy thật đáng ghét.
Cô nghiêng người nghé vào tai Hạ Vũ hỏi nhỏ:" Anh ta đã xin lỗi cậu chưa?"
Hạ Vũ hơi nghệch mặt ra, cô lắc đầu. Từ lúc anh ta đâm vào cô đến giờ hình như vẫn chưa từng xin lỗi. Mặc dù trong đây cũng có một phần là lỗi của cô.
Như chọc phải chỗ ngứa, sau khi biết được câu trả lời Kiều Ân không nhịn nữa mà lớn tiếng trách móc:" Các anh đúng là hay thật! Sau khi đâm vào người khác thì chẳng hề xin lỗi mà lại còn ở đấy đòi dùng tiền để giải quyết vấn đề sao?"
Các anh sao? Hạ Vũ khó hiểu nhìn cô. Không biết cô đang ám chỉ điều gì.
Đường Dạ cười nhẹ, anh ta liếc nhìn cô rồi nói:"Ý của cô Trần đây là lỗi đều nằm ở phía tôi sao?"
Kiều Ân nghe thấy liền cười khẩy:"Ha, bây giờ anh lại còn đòi chối bỏ trách nhiệm nữa hay sao? Các anh đúng là cùng một guộc. Cặn bã!"
Đường Dạ đen mặt:" Nếu cô chắc chắn là tôi như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói cả. Nhưng có điều cô vẫn nên xem lại camera hành trình hoặc ít nhất là hỏi kĩ lại bạn cô xem đã."
Hạ Vũ hơi ngượng nghịu, kéo kéo ống tay cô, hắng giọng:" Mình vội quá nên đã đi trái đường."
"?!"
Kiều Ân lúc này cũng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, cô uất ức nhìn cô bạn thân, nhưng lại nhận về ánh mắt lản tránh.
"Ừm, tôi...tôi xin lỗi."
Đường Dạ:"Không biết nếu giờ tôi trả toàn bộ chi phí thì có lại bị coi là cặn bã nữa hay không đây?"
Kiều Ân ngượng ngùng cúi đầu đáp lại:" Sẽ không. Nhưng có điều tôi sẽ là người thanh toán."
Đường Dạ liếc nhìn cô rồi cũng quay người bỏ đi.
Thấy anh đã đi xa Hạ Vũ liền bật chế độ hóng hớt:" nè nè, cậu khai mau đi, cậu với anh chàng đẹp trai đó là sao vậy?"
"Đây đâu phải trọng tâm vấn đề."
Hạ Vũ vẻ mặt chính đáng đáp:"Mong muốn muốn được hiểu biết thêm một điều hay của mình chính là trọng tâm, được chưa?"
Kiều Ân bất lực nhìn cô ấy, đây mà là điều hay cái gì chứ? Nhưng rồi cô vẫn bình thản trả lời:"Là đồng nghiệp, anh ta là trợ lí riêng đặc biệt của tổng giám đốc."
"Wow, ngầu dữ vậy. Nhưng có vẻ như cậu có thành kiến với anh ta thì phải."
Thành kiến sao? Nếu là có thật thì cô chỉ có thể trả lời là ' vì anh xứng đáng'. Đường Dạ là cận thần của Hàn Kiêu mọi chuyện xấu của Hàn Kiêu không phải đều sẽ có anh ta nhúng tay vào sao?
Nhìn thấy anh mắt si mê của cô bạn thân, Kiều Ân mặt đen như đít nồi, lên tiếng cảnh cáo:" Mình biết cậu mê trai đẹp nhưng cái gì càng đẹp thì càng có độc tố cao. Cậu đấy, nhất định phải tránh xa anh ta ra, đây là lời cảnh tình trân thành mà một kẻ bị đã bị nhúng bùn như mình cảnh báo."
Mặt Hạ Vũ ỉu xìu:" Mình biết rồi." Nhưng rất nhanh cô ấy lại thay đổi sắc mặt, gương mặt đầy dấu hỏi:" Bị nhúng bùn là sao? Anh ta đã làm gì cậu rồi sao?".
Kiều Ân cụp mắt, khẽ lắc đầu, trấn an:" Anh ta có thể làm được gì mình chứ? Ý của mình là mình cùng làm việc chung cơ quan với anh ta nên mình biết rất rõ."
"Ồ, ra là vậy. Haizz đáng tiếc quá đi."
"......"
Hàn thị.
Hàn Kiêu liếc nhìn Đường Dạ, theo trí nhớ của anh Đường Dạ là người rất đúng giờ không có lí nào lại chậm trễ trở về như vậy. Anh thắc mắc:"Cậu đã đến muộn 60 phút, có vấn đề gì vậy?"
Đường Dạ bình tĩnh giải thích:"Trên đường xảy ra chút chuyện nhưng tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi."
"ừm,vậy thì tốt rồi. Còn chuyện kia giải quyết đến đâu rồi?"
Đường Dạ đưa ra một tập tài liệu để trên mặt bàn:" Đây là những gì thu thập được. Tên Trần Ngạo đó là kẻ cứng đầu có thế nào cũng không chịu nói."
"Đen ăn đen, trắng ăn trắng. Nếu hắn muốn chơi thì tôi sẽ chơi với hắn đến cùng."
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan mọi suy nghĩ của cô.
"Alo."
"Kiều Ân à cậu có thể đến bệnh viện được không? Mình bị xe đâm rồi. Đau chết được!" Tiếng Hạ Vũ ấm ức kêu lên.
Kiều Ân choáng váng hỏi lại:"Sao cơ? Bị xe đâm?"
Hạ Vũ nói nhỏ vào điện Thoại:"Ừm, cậu mau đến nhanh lên tên gây ra tai nạn cũng đang ở đây đó."
Nghe giọng điệu của Hạ Vũ có vẻ như cũng không quá nguy hiểm, cô thở phào một hơi rồi lên tiếng:"Được rồi, Cậu đợi mình một chút mình đến ngay bây giờ."
Bệnh viên đa khoa.
"Hạ Vũ cậu sao rồi?" Nhìn thấy Hạ Vũ ngồi trên giường phòng bệnh cô liền nhanh chóng chạy đến, ân cần hỏi han.
Hạ Vũ nhìn cô rồi nháy mắt ra hiệu:" Mình không sao cả. Nhưng người gây ra tai nạn ở phía sau kìa."
Kiều Ân ngoảnh đầu nhìn. Sốc không nói lên lời. Một phút mặc niệm, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Hai người quen nhau sao?" Tiếng Hạ Vũ phá tán bầu không khí yên lạnh.
"Là Đường Dạ? Anh..."
Không đợi cô nói tiếp thì Đường Dạ đã lên tiếng:" Tôi sẽ bồi thường mọi chi phí."
Cô còn chưa nói gì mà anh ta đã đề cập đến vấn đề tiền nong rồi. Sao nói cứ như kiểu là tiền có thể giải quyết mọi vấn đề vậy? Anh ta nói nghe cũng thật nhẹ nhàng quá đi. Không biết có phải do anh ta là trợ lí riêng đặc biệt của cái tên Hàn Kiêu kia nên mới bị nhiễm cái thái độ ngang tàng của anh ta không nhỉ? Nhưng có là như thế nào thì cô cũng đều cảm thấy thật đáng ghét.
Cô nghiêng người nghé vào tai Hạ Vũ hỏi nhỏ:" Anh ta đã xin lỗi cậu chưa?"
Hạ Vũ hơi nghệch mặt ra, cô lắc đầu. Từ lúc anh ta đâm vào cô đến giờ hình như vẫn chưa từng xin lỗi. Mặc dù trong đây cũng có một phần là lỗi của cô.
Như chọc phải chỗ ngứa, sau khi biết được câu trả lời Kiều Ân không nhịn nữa mà lớn tiếng trách móc:" Các anh đúng là hay thật! Sau khi đâm vào người khác thì chẳng hề xin lỗi mà lại còn ở đấy đòi dùng tiền để giải quyết vấn đề sao?"
Các anh sao? Hạ Vũ khó hiểu nhìn cô. Không biết cô đang ám chỉ điều gì.
Đường Dạ cười nhẹ, anh ta liếc nhìn cô rồi nói:"Ý của cô Trần đây là lỗi đều nằm ở phía tôi sao?"
Kiều Ân nghe thấy liền cười khẩy:"Ha, bây giờ anh lại còn đòi chối bỏ trách nhiệm nữa hay sao? Các anh đúng là cùng một guộc. Cặn bã!"
Đường Dạ đen mặt:" Nếu cô chắc chắn là tôi như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói cả. Nhưng có điều cô vẫn nên xem lại camera hành trình hoặc ít nhất là hỏi kĩ lại bạn cô xem đã."
Hạ Vũ hơi ngượng nghịu, kéo kéo ống tay cô, hắng giọng:" Mình vội quá nên đã đi trái đường."
"?!"
Kiều Ân lúc này cũng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, cô uất ức nhìn cô bạn thân, nhưng lại nhận về ánh mắt lản tránh.
"Ừm, tôi...tôi xin lỗi."
Đường Dạ:"Không biết nếu giờ tôi trả toàn bộ chi phí thì có lại bị coi là cặn bã nữa hay không đây?"
Kiều Ân ngượng ngùng cúi đầu đáp lại:" Sẽ không. Nhưng có điều tôi sẽ là người thanh toán."
Đường Dạ liếc nhìn cô rồi cũng quay người bỏ đi.
Thấy anh đã đi xa Hạ Vũ liền bật chế độ hóng hớt:" nè nè, cậu khai mau đi, cậu với anh chàng đẹp trai đó là sao vậy?"
"Đây đâu phải trọng tâm vấn đề."
Hạ Vũ vẻ mặt chính đáng đáp:"Mong muốn muốn được hiểu biết thêm một điều hay của mình chính là trọng tâm, được chưa?"
Kiều Ân bất lực nhìn cô ấy, đây mà là điều hay cái gì chứ? Nhưng rồi cô vẫn bình thản trả lời:"Là đồng nghiệp, anh ta là trợ lí riêng đặc biệt của tổng giám đốc."
"Wow, ngầu dữ vậy. Nhưng có vẻ như cậu có thành kiến với anh ta thì phải."
Thành kiến sao? Nếu là có thật thì cô chỉ có thể trả lời là ' vì anh xứng đáng'. Đường Dạ là cận thần của Hàn Kiêu mọi chuyện xấu của Hàn Kiêu không phải đều sẽ có anh ta nhúng tay vào sao?
Nhìn thấy anh mắt si mê của cô bạn thân, Kiều Ân mặt đen như đít nồi, lên tiếng cảnh cáo:" Mình biết cậu mê trai đẹp nhưng cái gì càng đẹp thì càng có độc tố cao. Cậu đấy, nhất định phải tránh xa anh ta ra, đây là lời cảnh tình trân thành mà một kẻ bị đã bị nhúng bùn như mình cảnh báo."
Mặt Hạ Vũ ỉu xìu:" Mình biết rồi." Nhưng rất nhanh cô ấy lại thay đổi sắc mặt, gương mặt đầy dấu hỏi:" Bị nhúng bùn là sao? Anh ta đã làm gì cậu rồi sao?".
Kiều Ân cụp mắt, khẽ lắc đầu, trấn an:" Anh ta có thể làm được gì mình chứ? Ý của mình là mình cùng làm việc chung cơ quan với anh ta nên mình biết rất rõ."
"Ồ, ra là vậy. Haizz đáng tiếc quá đi."
"......"
Hàn thị.
Hàn Kiêu liếc nhìn Đường Dạ, theo trí nhớ của anh Đường Dạ là người rất đúng giờ không có lí nào lại chậm trễ trở về như vậy. Anh thắc mắc:"Cậu đã đến muộn 60 phút, có vấn đề gì vậy?"
Đường Dạ bình tĩnh giải thích:"Trên đường xảy ra chút chuyện nhưng tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi."
"ừm,vậy thì tốt rồi. Còn chuyện kia giải quyết đến đâu rồi?"
Đường Dạ đưa ra một tập tài liệu để trên mặt bàn:" Đây là những gì thu thập được. Tên Trần Ngạo đó là kẻ cứng đầu có thế nào cũng không chịu nói."
"Đen ăn đen, trắng ăn trắng. Nếu hắn muốn chơi thì tôi sẽ chơi với hắn đến cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.